Giấc mơ hoang đường ở

Bagan

TTCT - Những điều mộng mị hoang đường nhất đều có

thể tìm thấy ở đây, trên cánh đồng của buổi bình minh

vừa trồi lên phía bên kia chân trời.

Hàng ngàn đỉnh tháp chen nhau lên tận trời trong buổi

hoàng hôn Bagan - Ảnh: Đinh Hằng

Năm giờ rưỡi một sáng tháng 3 ở vùng đất phía bắc

Myanmar, con đường chính lát nhựa dẫn từ Nyaung U đến

Bagan vẫn chìm trong bóng tối. Ánh trăng còn lưu luyến bầu

trời chưa muốn đi. Bản hòa âm của buổi chạng vạng trên

cánh đồng này là tiếng gà vẳng lên từ đâu đó, cùng với tiếng

một vài chiếc xe máy lướt đi trong màn đêm và tiếng rất khẽ

vó ngựa lọc cọc rồi nhanh chóng mất hút giữa dải đường yên

tĩnh.

Những âm thanh chộn rộn mà khẽ khàng ấy không đủ làm

náo động thứ bóng tối đặc quánh lưu cữu trên dải đồng hoang

khô cằn Bagan, nhưng đủ để nhắc một kẻ đang hối hả săn tìm

bình minh như tôi nhấn chân liên tục trên pêđan xe đạp.

Những đỉnh tháp huyền hoặc

Chùa Shwesandaw ắt hẳn là một trong những nơi lý tưởng

nhất để nhìn một ngày mới hiện diện giữa hơn 3.000 đỉnh

tháp ở Bagan. Những bậc thang hẹp và dốc đưa bạn lên tầng

trên cùng của ngôi chùa, cũng là nơi bình minh sẽ ghé đến

đầu tiên với cái nhìn đầy mê hoặc.

Trên dải chân trời mịn như nhung, những tia nắng đầu tiên

của ngày đang mải miết đan quyện vào làn sương sớm. Mặt

trời khi ấy chỉ như hòn lửa đỏ trồi lên khỏi một vùng mênh

mông mờ ảo, quệt lên nền trời thứ phớt hồng như đôi má cô

thiếu nữ ngày đông.

Bắt đầu từ thời khắc ấy, khoảng không lớn rộng phía trên

Bagan chuyển mình dịu dàng trong một chu trình kỳ diệu.

Phía trên lớp phấn hồng, bình minh thả xuống những sắc cam

ánh mật ngọt ngào, chiếu sáng ngôi đền lớn nhất Bagan

Dhammayangyi trong sắc vàng tỏa rạng.

Và khi người ta chưa kịp nhận ra sự chuyển mình thầm lặng

ấy, màu vàng tinh khôi của buổi sáng nguyên sơ đã kịp trùm

lên dải đồng hoang khô cằn, họa Bagan hệt như xứ sở miền

miên viễn.

Những điều khiến Bagan đặc biệt hơn hết thảy là bất chợt

trên bức nền huyễn hoặc ấy, những đỉnh tháp trùng điệp hiện

ra một cách đầy bí ẩn giữa cánh đồng ngút ngàn cây và

sương. Ở cái khoảnh khắc mặt trời đẩy sức nóng lên phía

lưng trời, hàng ngàn đỉnh chóp nhọn hoắt của Bagan cũng

như vươn lên mãi trong một cuộc hồi sinh từ đêm đen thăm

thẳm.

Không rõ những ngọn tháp ấy thì thầm với nhau điều gì mà

Bagan như tỉnh giấc mộng vàng, rũ hết bóng tối và ánh lên

niềm hân hoan ngày mới.

Hai chú tiểu đang chuẩn bị bữa cơm trưa từ thức ăn khất

thực - Ảnh: Đinh Hằng

Hai khoảnh khắc không thể bỏ qua

Có hai khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày tại Bagan. Đó là khi

cả cánh đồng thức giấc trong ánh lấp lánh của bình minh, và

khi hàng ngàn ngôi đền chùa khép lại trong giấc ngủ sâu cuối

ngày.

Đã trót phải lòng với Bagan thì chẳng ai ngại gì chuyện dậy

thật sớm để nhìn Bagan tỉnh giấc, rồi loanh quanh cả ngày

trong cơn nóng hầm hập giữa những đường mòn đầy cát để

thăm viếng các ngôi đền. Dù có mệt thế nào cũng chẳng ai bỏ

qua giây phút chào tạm biệt khi hoàng hôn đến, trước khi

Bagan vùi vào lòng đêm.

Bagan, cánh đồng nằm bên dòng sông Ayeyarwady là câu

chuyện bất tận về những ngày vàng son của một vùng đất.

Dải đất khô cằn này đã từng là kinh đô của nhiều vương

triều, và là trung tâm Phật giáo của đất nước Myanmar. Vào

thời cực thịnh từ thế kỷ 11 đến thế kỷ 13, người ta ước tính

có đến hơn 10.000 công trình tôn giáo được xây dựng trên

mảnh đất này. Tiếc rằng thời gian và những trận động đất dữ

dội rung chuyển cả một vùng đã phá hủy phần lớn chúng.

Tuy vậy, những gì còn lại ngày nay ở Bagan vẫn đủ khiến

người khác choáng ngợp. Thật may mắn khi du khách vẫn

còn cơ hội được chiêm ngưỡng Ananda, kiệt tác mang phong

cách kiến trúc Mon, nhìn đỉnh tháp của ngôi đền cao nhất

Thatbyinnyu in hằn trên nền trời, hay bước vào ngôi chùa cổ

xưa nhất Bagan có cái tên Shwezigon.

Nhưng điều tuyệt vời nhất có thể làm ở đây là chọn cho mình

một góc nhỏ ở tầng trên cùng ngôi đền nào đó, để ngắm nhìn

cảnh bình minh hay hoàng hôn đẹp nhất xứ sở. Khoảnh khắc

ấy đôi khi có thể bị làm phiền bởi hàng trăm kẻ lữ hành, song

không ai hối tiếc đã bỏ công sức leo lên những “đài quan

sát”.

Bởi cánh đồng Bagan trải rộng mênh mông trong ánh vàng

huyền hoặc dễ khiến người ta nhầm tưởng mình đang ở trong

một mộng tưởng hoang đường. Cả khi bạn đã rời Bagan, giấc

mơ bất tận về những đỉnh tháp vẫn còn kể những câu chuyện

dài không có hồi kết.

Những chiếc khinh khí cầu chở khách du lịch du ngoạn

Bagan trên không trong buổi bình minh sớm mai - Ảnh: Đinh

Hằng

Một nhóm ni tụng kinh trên đỉnh ngôi chùa Pyathada trước

hoàng hôn - Ảnh: Đinh Hằng