intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chỉ Đao - Nam Kim Thạch

Chia sẻ: Nguyễn Vinh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:2715

84
lượt xem
14
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách vãng lai. Chỉ có tấm biển hiệu của tiêm cầm đồ Hồng Phát là vẫn còn lắc lư trong gió đêm lạnh lẽo. Lúc này, trên đường phố không một bóng người, thế mà hiệu cầm đồ Hồng Phát không những chưa đóng cửa mà bên trong vẫn để đèn sáng trưng. Lão Triều Phụng thường ngày trông có vẻ bệnh hoạn, yếu ớt, nhưng lúc này tinh thần vô cùng hăm hở, hai mắt mở to nhìn không chớp ra phía ngoài cửa. Lão ta đang chờ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chỉ Đao - Nam Kim Thạch

  1. Chỉ Đao Nam Kim Thạch Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net Phát hành: Nguyễn Kim Vỹ.
  2. Mục lục Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7
  3. Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17
  4. Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20
  5. Nam Kim Thạch Chỉ Đao Hồi 1 CUỘC HẸN SONG HÙNG Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách vãng lai. Chỉ có tấm biển hiệu của tiêm cầm đồ Hồng Phát là vẫn còn lắc lư trong gió đêm lạnh lẽo. Lúc này, trên đường phố không một bóng người, thế mà hiệu cầm đồ Hồng Phát
  6. không những chưa đóng cửa mà bên trong vẫn để đèn sáng trưng. Lão Triều Phụng thường ngày trông có vẻ bệnh hoạn, yếu ớt, nhưng lúc này tinh thần vô cùng hăm hở, hai mắt mở to nhìn không chớp ra phía ngoài cửa. Lão ta đang chờ đợi điều gì? Vào những đêm mưa sầu gió thảm như thế này, ai mà đến tiệm cầm đồ chứ? Bên ngoài bốn bề đều đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy rõ. Phía trước hiên, mưa rơi như tiếng khóc ai oán. Từ xa, tiếng mõ canh khuya đã điểm ba tiếng. Lão Triều Phụng hình như có vẻ thất vọng, thở dài một tiếng rồi tự lẩm bẩm:
  7. - Kỳ quái! Kỳ quái! Dư âm của tiếng kỳ quái thứ hai còn chưa dứt, thì phía trước quầy đột nhiên có hai cánh tay chìa ra, tiếp theo là một giọng nói trầm trầm: - Ông chủ làm ơn giúp dùm. Đôi tay đen sạm và chắc khoẻ, nhè nhẹ đặt túi vải đang ôm chặt trong tay lên mặt quầy. Lão Triều Phụng không khỏi thất kinh, nãy giờ mắt lão chưa hề rời khỏi cửa, vậy mà người kia tiến vào lúc nào, lão cũng không hề hay biết. Lão không nhịn được, liền cúi người xuống nhìn phía dưới quầy hỏi:
  8. - Ta có thể giúp được gì nào? Đứng dưới quầy là một gã cao lớn, đầu đội nón đi mưa rộng vành, chiếc nón gần như che hết khuôn mặt của gã, chỉ còn để lộ chiếc cằm nhọn hoắc. Nhìn dáng vẻ của gã, giống như kẻ gia cảnh đang bị sa sút. Người khách đẩy túi vải vào phía trong quầy rồi thở dài: - Không còn cách nào khác, tiện nội thì tê liệt hai chân gần một năm nay, con lại ngã bệnh, trong nhà cần gấp một số tiền để chi dùng. Lão Triều Phụng gật đầu ra vẻ thông cảm nói:
  9. - Nếu như không cần gấp thì quý khách đâu phải đêm khuya đội mưa đến đây cầm đồ? Nói xong, lão đưa tay mở túi vải màu lam ra. Bên trong túi vải màu lam còn có túi vải màu đen. Mở túi vải mầu đen, lại có túi vái màu tím. Sau đó lại là túi vải màu xanh, rồi đến túi vàng, lại đến túi lụa màu đỏ. Mở hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng là một chiếc hộp da nhỏ hình vuông. Mở chiếc hộp nhỏ bằng da ra, bên trong lại là một chiếc hộp nhỏ phát ra ánh sáng chói mắt. Chiếc hộp nhỏ kia được đúc bằng vàng nguyên chất.
  10. Lão Triều Phụng không hề để ý đến chiếc hộp bằng vàng, mà vội mở chiếc hộp lấy ra một chiếc hộp dày bằng gỗ, sau đó thuận tay đặt chiếc hộp vàng sang một bên. Lão nhấc nhấc ước lượng sức nặng của chiếc hộp, rồi mỉm cười hỏi: - Là bảo vật gì mà gói cẩn thận thế? - Đây là bảo vật nhiều đời của nhà ta. Ông chủ là người sành sỏi, mở ra xem ắt sẽ biết. Lão Triều Phụng mỉm cười gật đầu, sau đó nhè nhẹ mở chiếc hộp ra. Nắp hộp vừa được mở ra, thì nụ cười của lão cũng đột ngột tắt hẳn. Thì ra bên trong chiếc hộp gỗ chẳng có bảo vật gì, mà chỉ có một thanh
  11. chỉ đao, được dùng giấy cắt thành. Giấy được dùng làm thanh đao không phải là loại giấy quý, hơn nữa thủ pháp cắt thành thanh đao cũng không tinh xảo. Nhưng lão Triều Phụng vừa nhìn thấy liền biến sắc, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa một cái rồi hấp tấp đóng nắp hộp lại. Sau khi hít một hơi dài, lão mới thấp giọng hỏi: - Vật này từ đâu mà quý khách có? Người khách đáp: - Đây là vật gia truyền. Lão Triều Phụng tiếp:
  12. - Quý khách muốn cầm bao nhiêu? - Một ngàn tám trăm lượng bạc. Lão Triều Phong lắc đầu: - Quá đắc đấy. - Không đắc lắm đâu. - Quy cũ của tiệm cầm đồ là lấy lãi làm đầu. - Lẽ ra phải hai ngàn lượng, nhưng ta chỉ lấy một ngàn tám trăm thôi. Lão Triều Phụng thở ra một tiếng nói:
  13. - Một ngàn tám trăm lượng bạc, Triều Phụng ta chưa thể quyết định được. Hay là mời quý khách đến căn nhà phía đông của tệ hiệu, chúng ta bàn tiếp, quý khách thấy như thế nào? Người khách cung hai tay vái một vái: - Thế thì xin làm phiền dẫn đường cho. Lão Triều Phụng cất chiếc hộp gỗ vào trong người, mở cánh cửa nhỏ trước quầy đi ra, miệng mỉm cười nói: - Đêm đã khuya, ta phải đóng cửa hiệu để đề phòng bọn trộm cắp. Người khách hiểu ý bèn đưa tay lấy chiếc nón đi mưa đang đội trên đầu xuống.
  14. Dưới ánh đèn, chỉ thấy người khách tuổi ngoài ba mươi, mặt dài như mặt ngựa, mày rậm miệng rộng, sắc mặt trông có vẻ rất thông minh. Lão Triều Phụng quan sát người khách một hồi rồi gật đầu. Sau đó, lão đi đóng cửa lại, thổi tắt những ngọn đèn còn lại, rồi cầm cây đèn dầu dẫn gã hán tử mặt ngựa đi xuyên qua quầy, tiến về phía sau cửa hiệu. Khu đất của cửa hiệu cầm đồ này rất lớn. Hai người âm thầm đi ngang qua mấy khoảng sân rộng, nhưng mà những căn phòng họ đi ngang qua dường như đều không có người ở. Lão Triều Phụng dẫn người khách đi thẳng
  15. một mạch vào trong, khi đến trước một toà hoa viên hoang tàn, lão tiến tới đẩy nhè nhẹ cánh cửa gỗ rồi thấp giọng: - Mời vào. Người khách liền vội bước vào bên trong Bên trong toà hoa viên, ngói, đá nằm ngổn ngang, cỏ dại um tùm. Tuy cũng có đình đài, lầu các, hồ cá và hòn non bộ, nhưng cột trụ đã bị xiêu vẹo và bám đầy bụi bặm, rõ ràng là toà nhà đã bị bỏ hoang nhiều năm. Đối với cảnh vật hoang tàn này, gã hán tử mặt ngựa hầu như không để ý đến, mà một mình đội mưa đi thẳng vào trong. Đi ngang qua toà lầu tre cũ kỹ giăng đầy
  16. mạng nhện là một toà lương đình. Chiếc bàn đá trong toà lương đình đã bị đổ ngã, bốn cái ghế bằng đá cũng chỉ còn lại có ba, trong đó có hai cái trên mặt đầy bụi đất, chỉ có cái ghế quay về hướng nam là tương đối sạch, dường như cách đây không lâu đã có người ngồi qua. Gã mặt ngựa liền ngồi xuống cái ghế quay về phía nam, rồi đưa tay lấy từ bụng ghế ra một cái túi nhỏ. Bên trong cái túi nhỏ là một cục sáp, bẻ cục sáp ra thì có một mảnh giấy ghi rằng: "Trái mười bốn, phải mười tám. Cánh hoa đầu cầu Lạc Dương".
  17. Gã hán tử mặt ngựa nhét mảnh giấy vào trong người, đứng lên đi ra khỏi toà lương đình. Gã lại đội mưa đi đến chiếc cầu bằng gỗ nhỏ bên cạnh ao Hà Trì. Gã đếm cẩn thận những trụ lan can bằng gỗ trên cầu, đầu tiên từ bên trái đếm tới số mười bốn, gã bèn đi qua trụ lan can ba vòng, rồi sau đó, lại từ bên phải đếm qua, đến trụ thứ mười tám, gã cũng đi vòng quanh ba vòng. "Tách" một tiếng, tay nắm của trụ cột lan can rơi xuống. Thì ra đó là cột trụ rỗng, bên trong có dấu một ống trúc màu xanh. Gã hán tử mặt ngựa nhè nhẹ rút từ trong
  18. ồng trúc ra một chiế khăn bằng lụa, sau đó mở ra xem, chỉ thấy trên chiếc khăn viết chi chít những chữ nhỏ. Xem xong những chữ viết trên khăn, gã hán tử mặt ngựa thở phì một tiếng, trên mặt hiên lên nụ cười sung sướng, rồi gã lấy trong tay áo ra một mãnh giấy màu đen, vẩn thận nhét vào trong ống trúc, sau đó đặt ống trúc vào chỗ cũ. Đâu đấy xong xuôi, gã cầm chiếc khăn đi qua cầu, qua đến bên kia, gã cúi người xuống hái một vài bông hoa dại, dùng tay bóp mạnh, khi mở chiếc khăn ra, thì những chữ viết ở trên đã hoàn toàn biến mất. Tiếp theo gã đưa khăn lên hỉ mũi, thuận tay vứt nó xuống ao Hà Trì, sau dó bước nhanh về phía cửa hoa viên. Không biết lão Triều Phụng đã đứng chờ bên ngoài hoa viên từ lúc nào, trên tay lão
  19. cầm một xấp ngân phiếu, mỉm cười nói: - Đây là ngân phiếu một ngàn tám trăm lượng, xin hãy giữ cẩn thận. Gã hán tử mặt ngựa đáp: - Xin đa tạ. Sau khi cất những tấm ngân phiếu vào người, gã hán tử mặt ngựa vội vàng bước đi. Lúc này trời vẫn còn mưa, mây đen cũng nhiều hơn. Gã hán tử mặt ngựa đội mưa bước đi trên con đường vắng tanh, nhưng gã không ngờ rằng cách phía sau gã hơn mười trượng, đang có hai gã đại hán mặc hắc y nãy giờ vẫn quan sát gã...
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2