Chí làm vua
lượt xem 2
download
“Trung Hoa đích cô nhi Kiến đắc Chiêm Thành bảo Dĩ tiền phát tận vong”(*) Người đầu tiên cũng là người cuối cùng của họ Chung Ly từ miền Trung khô khốc đến định cư xứ lạnh có tên Chung Ly Tốn. Hành trang “nặng” nhất của cuộc phiêu lưu là câu hỏi (mà ông đã đèo nặng suốt đời): “Ta có phải là một người Trung Hoa hay không?”. Sau 10 năm tận lực với ý chí vượt hòan cảnh, ông đã tạo dựng được cơ ngơi vững vàng trên một quả đồi nhỏ nổi lên giữa một thung lũng...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Chí làm vua
- Chí làm vua TRUYỆN NGẮN CỦA LẠI VĂN LONG · “Trung Hoa đích cô nhi Kiến đắc Chiêm Thành bảo Dĩ tiền phát tận vong”(*) Người đầu tiên cũng là người cuối cùng của họ Chung Ly từ miền Trung khô khốc đến định cư xứ lạnh có tên Chung Ly Tốn. Hành trang “nặng” nhất của cuộc phiêu lưu là câu hỏi (mà ông đã đèo nặng suốt đời): “Ta có phải là một người Trung Hoa hay không?”. Sau 10 năm tận lực với ý chí vượt hòan cảnh, ông đã tạo dựng được cơ ngơi vững vàng trên một quả đồi nhỏ nổi lên giữa một thung lũng phì nhiêu còn bạt ngàn rừng thông, gồm khu nhà gỗ kiên cố, hơn 10 mẫu vườn và bốn thằng con trai khỏe mạnh…Giờ đây con người tiểu chủ lọt thỏm giữa rừng ngàn bắt đầu nghĩ đến một gia tộc có gốc gác và bề thế. Tốn làm một cuộc hành trình ngược ra miền Trung, tìm gặp một thầy Tàu giỏi lý số và lịch sử, xin lời giải cho những boăn khoăn gốc tích và khát vọng “đại gia” của mình. Ba mươi lạng vàng thời đó đã đổi được câu trả lời… rùng rợn! “Đứa con rơi lưu lạc của một tộc người Hoa, đang đứng trên kho báu của người Hời, nhưng chưa kịp tận phát đã tận tử…” (*) Về nhà, Tốn ốm ba tháng, xọm đi vì nhữgn âu lo kinh hoàng! Một chiều mưa đông ảm đạm, khi vợ con chờ đợi cái trút hơi cuối cùng của Tốn giữa những cơn co giật hãi hùng, thì ân nhân vĩ đại nhất của đời Tốn xuất hiện. Người khách tình cờ đến xin trú ngụ qua đêm này là một nhà sư. Ông ta bình thản kéo Tốn từ cõi chết trở về bằng nội lực phát từ từ hai bàn tay dày ấm và đầy thiện tâm…
- Ông ta lại ra đi, để lại niềm kính tin tuyệt đối cho cuộc hồi sinh của cả gia đình… “Từ cõi chết trở về, ta chỉ tin một điều duy nhất là gia đình ta sẽ vượt qua được định mệnh (ông không dám nói là “tận tử”) bằng sự cứu nạn của đấng Thế Tôn. Ta sẽ đặt tượng ngài giữa đời ta và các con…” Đứng dưới ánh trăng huyền ảo và sự bao bọc của núi rừng. Tốn nguyện cầu giữa thinh không vắng lặng… *** Đêm 25 Tết Mậu Thân, cả nhà đang sum vầy bên ánh lửa sưởi ấm áp, thì có ba người lạ mặt xuất hiện, gồm hai đàn ông, một phụ nữ. Họ bơ phờ, hốc hác và run lập cập vì đói, lạnh….Ông Tốn sai con nhường lửa sưởi cho họ, mời họ một bữa cơm rượu no nê rồi tặng thêm nhiều gạo, thịt, bánh, mứt…Khi họ đi rồi, ông nói với vợ con: - Ta sẽ sống như lời Phật dạy, thương yêu cưu mang tất cả những ai đói khổ… Sáng hôm sau, một đòan lính lách cách súng đạn, hùng hổ xông vào khuôn viên tự chủ của Tốn - Nhà này theo cộng sản!- Câu đầu tiên của những ông khách võ trang làm bủn rủn tay chân người phật tử chân chính - Không phải…thưa các ông! Phận nông dân ngu dốt biết gì về chuyện chính trị… - Còn cãi hả? Đây này, dấu dép…đây này, gạo đổ…đây này, bánh mứt rơi…có cả thịt heo…ông chuẩn bị cho “đồng chí” mình chu đáo đấy chứ! Tên chỉ huy nắm cổ áo ông Tốn lôi ra ngõ, chỉ vào từng dấu tích rơi rớt. Sau đó, hắn đấm vào mặt ông, ông ngã ngửa cùng máu mũi, máu mồm…Đến đây ông đã hiểu và thấm thía tất cả! Cũng chỉ vì ông “thừa lòng nhân nhưng thiếu hiểu biết về chính trị” nên mới mắc tai ương Mười một tháng sau, ông chết trong ngục tù tối tăm vì những đòn tra tấn man rợ. Người tù chính trị bất đắc dĩ đó, trước khi chết đã thở dài than rằng: “Đời ta chết đi sống lại vì những ưu tư thắc mắc, để rồi phải vĩnh biệt vợ con vì ngộ nhận…”. Ông để lại vợ cùng
- năm con trai được đặt tên: Chung Ly Sự, Chung Ly Thế, Chung Ly Nhược, Chung Ly Đại, Chung ly Mộng- “Sự- Thế- Nhược- Đại- Mộng” (sự đời như giấc mộng lớn)- ông lấy quan niệm nhân sinh của mình để đặt tên cho con Sau lần giỗ cha thứ nhất, năm anh em lại ngậm ngùi đặt tiếp thi hài của mẹ xuống gốc thông già nhất trong sáu cây thông còn vững chãi quanh khu nhà gỗ cổ kính của mình. Lời trăng trối của mẹ thật bình dị, gần gũi: “Cái nồi nấu cơm này là của cải đầu tiên của bố mẹ sắm được khi gặp nhau giữa đời. Các con ăn cơm nấu trong đó từ lúc còn nằm trong bụng mẹ, từ đứa đầu tiên cho đến khi có đủ năm anh em như bây giờ…Các con hiểu ý mẹ rồi phải không?”. Sau ngày thị xã giải phóng, chính phủ cách mạng đưa tới khu vực có một gia đình côi cút này thêm hơn trăm gia đình nữa. Và đưa thêm vào vách gỗ ám khói của “căn nhà năm anh em” một bằng Tổ Quốc ghi công cho liệt sĩ Chung Ly Tốn… Sự- Thế- Nhược- Đại- Mộng, đón nhận các biến cố trọng đại bằng con mắt của những thanh niên vui tính và lạc quan…Tối tối, chúng thường ngồi trước bàn thờ, kể cho nhau nghe thật nhiều chuyện hoang tưởng về “hoạt động cách mạng” của bố. Chúng thích hoan lạc với niềm an ủi tưởng tượng về tư cách anh hùng của người đã khai sinh cho mình, cũng như bố chúng ngày xưa đã đền bù sự cứu rỗi phục sinh bằng thần tượng hóa một tôn giáo đã có thần tượng… Gia tài bố mẹ để lại phần lớn là ruộng đất. Nhưng khái niệm “cộng sản” mới mẻ và tuyệt hay, đã làm các cậu nhỏ hồ hởi chia sẻ thành quả cả đời nhọc nhằn của bố mẹ mình cho người khác trong tiếng cười giòn giã! Lũ con nết na, hiếu thảo và giác ngộ cách mạng này tự nguyện đổ mồ hôi, nước mắt của hai cụ thân sinh lấy “tư cách vô sản” của người thanh niên…Tinh thần “cầu tiến” của chúng đã được các đòan thể đánh giá cao và khen tặng nức nở- đứa nhỏ nhất được vào “thiếu niên tiền phong”, còn các đứa lớn thì thành “đòan viên tiên tiến”… Nếu bất hạnh tận cùng của đời bố là do hiểu lầm của chế độ cũ, thì hạnh phúc lớn nhất mà ngày nay cháu con được hưởng cũng từ nhiều hiểu lầm…Cái lý lịch “con liệt sĩ” đã
- giúp cho những đứa con của “nhà cách mạng vô tình” biết bao trợ lực thêm vào mớ tri thức vốn ít ỏi và cùn đầy của tư duy rừng rú: chúng vào đại học, chúng thành trí thức, chúng làm lãnh đạo, chúng mang bi- hài của những ngộ nhận trên từng chặng đường “đóng góp cho tiến trình lịch sử”… *** Khi đã công thành danh toại và ở những vị trí khác nhau trong xã hội rồi, họ thường chọn ngày hợp giỗ của bố mẹ (cách nhau năm ngày) để trở về mái nhà xưa làm chữ “hiếu” với quá khứ và bàn chữ “vượng” cho tương lai. Vào những dịp như thế, khu cơ ngơi đang đà tu bổ để trở thành “từ đường” của một dòng họ thế phiệt, vốn quạnh quẽ quanh năm trên đồi cao chênh vênh này, ngòai tiếng gia súc, gia cầm tru tréo quen thuộc lại có thêm tiếng người…Nhất là tiếng cười hồn nhiên của các thị dân nhỏ tuổi lâu ngày mới được giải phóng khỏi phố thành ngột ngạt. Bác cả sống độc thân và tự làm người “gát dang” cho chính ngôi “đền” được xây bằng công sức của mình. Ở tuổi 45, cường tráng và đăm chiêu, nom ông giống như một vị tù trưởng da đỏ lạc giữa đám em út, cháu con sặc mùi văn minh đô thị. Mà ông là thủ lĩnh thật sự. Ông đã đổi tuổi trẻ lao lực của mình lấy danh vọng địa vị cho các em. Ông đã già từ 25 năm trước, già khi chưa kịp lớn chỉ vì trót tin rằng ông sẽ làm “vua” khi các em ông trở thành “tướng”. Ông lăn lộn không sờn lòng trong nắng mưa chỉ vì muốn sớm được ngủ trên ngai vàng. Tham vọng này là một bí mật chỉ mình ông biết, các em ông và cả lòai người nông cạn chỉ nhìn thấy chân dung ông trong mẫu hòan hảo của tình thương và sự hy sinh. Khi xã hội phải cúi mình trước những đứa em thành đạt của ông, những đứa em tri thức, cán bộ lại kính phục nghị lực sắt đá làm ra của cải nuôi chúng ăn học của người anh cả “quyền huynh thế phụ”, ông mãn nguyện và kiêu hãnh âm thầm trong tư cách “thủ lĩnh của những người thủ lĩnh”… Không có ông đất nước không có tiến sĩ, không nghệ nhân, không người làm ra của cải và cũng thiếu nốt những nhà chính trị. Ông thực hiện tham vọng cá nhân bằng cử chỉ đẹp và tận hưởng những tán dương bằng thái độ lạnh lùng. Thiên hạ khâm phục ông vì những
- ngộ nhận thường tình. Chung Ly Sự- tên ông sẽ sáng ía nghìn đời vì với lịch sử đây là sự đánh giá dành cho “lòng nhân”… Chung Ly Thế- người thứ hai trong gia đình “ngũ hổ” này, đến cuối năm 1986 đã trở thành tiến sĩ đạo đức học đầu tiên của đất Tây Nguyên. Đề tài của luận án rất đáng tự hào, ấy là khẳng định quan trọng về “quan hệ đối mặt của người với người được coi như cơ sở cho mọi hành vi đạo đức”. Thế lấy vợ và ứng dụng ngay công trình khoa học của mình vào quan hệ phu- thê. Không biết tinh thần của luận án sai, hay cách áp dụng của tác giả còn nhiều hạn chế, mà sau tám năm lấy nhau, hôm ra tòa ly dị, bà vợ phải cáu bẳn, thốt lên một câu làm đỏ mặt cử tọa: - Tôi không thể tiếp tục sống với ông ấy vì suốt tám năm nay ông ấy chẳng “sáng tạo” thêm một chút thú vị nào ngòai “kiểu” của người tiền sử…(Bà ta là một nhà tâm lý học) Chung Lý Thế đứng lên (phong thái như Cô-péc-nic trước tòa án giáo hội Trung Cổ). Ông ta ung dung bảo vệ lại lần hai luận án tiến sĩ của mình bằng lập luận sau: - Giao hợp đối mặt là đặc trưng quan trọng nhất để phân biệt ái ân của con người với hành động dục tính của con vật…Tôi thì vẫn cứ muốn làm người… Có lẽ vì sợ đòi hỏi “kiểu mới” là bị rơi xuống hàng con vật, cho nên sau đó nhà tâm lý học lại quay về sống với tiến sĩ đạo đức, ngoan ngõan chấp nhận cơ chế bất biến của.... “đạo làm người”! Hôm nay cặp vợ chồng tái hợp này đưa hai con trai khôi ngô về dự đám giỗ cha mẹ Trong gia đình, Chung Ly Nhược là đứa con thứ ba. Hắn có một chút năng khiếu mờ nhạt với cây cọ và cái giá vẽ lỏng chỏng. Hắn học hội họa ở phương Tây nhưng lại mê phong cách biểu diễn nghệ thuật cải lương ở những đào kép rẻ tiền. Hắn là một họa sĩ tồi tàn về khả năng vẽ tranh, nhưng lại là một nhà hóa trang kiệt xuất. Hắn biết hóa trang để sự bất tài của mình nổi ra trước dư luận có hai màu xanh đỏ…Nói trắng ra, số phận may mắn đã cho hắn được mượn danh nghệ sĩ để thực hiện tính đĩ thỏa, lố lăng của mình được thuận lợi hơn…
- Thoa là cô sinh viên thùy mị và trong trắng, đã tự nguyện dấn thân vào đời hắn chỉ vì cô thấy hắn là một họa sĩ trước khi biết đây chỉ là một thợ vẽ tầm thường. Thoa đã buồn bã thật sự khi nhận ra mình đang làm vợ của một gã đàn ông biết dùng son phấn giỏi hơn bất kỳ một phụ nữ nào…Cô có với hắn một đứa con gái- rất may mắn đó là con gái…để cái “gien” thích mỹ phẩm của bố có di truyền thì cũng không sao! Đại điều khiển công tác tổ chức cán bộ của một thị ủy ở tuổi 38. Ông có phong cách thâm trầm và ít vẻ trí thức như bất kỳ một nhà chính trị tỉnh lẻ nào. Ông đứng vững trước sự thay đổi thường xuyên của thời thế là nhờ bà vợ giỏi giang. Vợ ông tên Hoang và là một phụ nữ tâm huyết trong việc sưu tầm các thủ đoạn áp- phe chức tước. Bà nói thay cho ông thật nhiều với các cán bộ cao cấp rồi lại tổ chức hộ ông những ê-kíp gọn nhẹ mà “chất lượng cao”. Theo bà đấy cũng là loại lao động phức tạp đòi hỏi kinh nghiệm chuyên gia như bất kỳ một cuộc “đại” chinh phục thế giới nào. Tư duy của bà có tính chiến lược về tầm xa và tầm rộng, có lần bà nói đùa với ông rằng: - Nếu một năm nữa chúng ta ly dị nhau thì một tháng sau đó, những người cần con dấu của ban tổ chức vẫn sẽ đến tôi thay vì đến ông…Do thông tin về những vùng xa bao giờ cũng chậm hơn mong muốn làm thân của cấp dưới đối với cấp trên Ông đang mò mẫm để hiểu cho hết câu này thì bà tiếp: - Chúng ta sẽ phải ra tòa hai lần. Lần thứ nhất để ly thân và chia tài sản. Còn lần thứ hai là để…xác định lại quyền lợi và nghĩa vụ lâu dài đối với… “những khu vực ảnh hưởng cũ”! Nói rồi bà đắc thắng cười ré lên, còn ông thì phải….rút khăn tay lau mồ hôi trán Cậu út nhà này xấp xỉ tuổi 30, cậu nấp dưới bóng các anh chị mà tận hưởng phúc- lộc. Trưởng phòng kinh doanh là chức vụ phù hợp để cậu thực hiện thành công vai trò đối lập của mình đối với đạo đức cổ hủ của ông anh tiến sĩ Mặt mũi và thân thể cậu dài ngoằng như những trò trác táng được mua bằng…tiền mặt của một nhà nước vốn khổ sở vì chuyện phải in nhờ giấy bạc ở nước ngòai, và lao đao với chuyện lạm phát kinh niên. Đầu óc cậu lù mù với những con số nghề nghiệp nhưng
- lại nhạy cảm lạ thường trước những anh chị trong gia đình. Cậu mê tít những sáng tạo về tư thế trong các tranh khỏa thân chắp nối diêm dúa và lai Tây vụng về của ông anh họa sĩ. Cũng như vẫn thường thực hiện “thông” và “cảm” với bà chị dâu không may làm vợ một nhà đạo đức cù lần. Khác với thiên hạ, cậu chỉ phục ông cả ở khỏan “chay trường” và bực bội nhìn nhà chính trị của gia đình hay cứ khư khư vuốt ve “phương pháp đánh giá con người qua lý lịch” Ngoài ra cậu thường nổi điên khi lục khắp thế gian vẫn không tìm ra được người đàn bà thứ hai có đôi môi và cặp mắt mê hồn như bà chị dâu tên Thao hiền lành và nhút nhát của mình. Như mọi năm, hôm nay tất cả lại về làm giỗ cha mẹ. *** Khi cúng giỗ xong, khách khứa ra về, đàn bà lo chuyện rửa dọn, con nít được mời đi ngủ, “ngủ hổ Chung Ly” bắt đầu sinh hoạt nội bộ trong căn phòng bí ẩn của ngôi đền. - Hôm nay có các chú đông đủ, tôi xin thông báo một bí mật quan trọng. Gần 40 năm trước một thầy Tầu đã khẳng định với bố là gia đình mình đang nằm trên núi vàng! Nghĩa là quả đồi mà chúng ta đang ở là nơi chôn kho tàng lớn của người Hời! Từ ngày còn bố, tôi và ông cụ đã đào thử xung quanh chân tìm lối vào ruột quả đồi và đã gặp những tín hiệu đáng tin. Bố mất, tôi tiếp tục công việc thêm suốt 30 năm nay là hạ triền đồi thành những ta-luy. Mọi người và cả các chú cứ ngỡ tôi mở rộng đất trồng khoai tây và sự thật thì các chú đã tiêu xài cho chuyện ăn học bằng tiền bán khoai tây hàng vụ, trồng trên những mảnh “vườn giả” này. Đất rất tốt nên làm giả mà vẫn được ăn thật: Tôi xây dựng lại cơ ngơi này cũng nhờ cách “làm giả ăn thật” đấy! Cách đây mười hôm…khi khoét hàm ếch sâu vào ta luy mặt sau nhà, thì mũi cuốc trong tay tôi chạm phải lớp gỗ quý, dày, cứng được bọc ngòai bằng lớp đất nung. Coi như kho báu lớn của người Hời đã nằm trong tay anh em ta. Vấn đề còn lại là phải bí mật moi ra. Các chú về đây đông đủ với lý do đám giỗ là rất tốt, ta phải tiến hành gấp!- Cái tin ghê gớm này đã làm cho không khí buổi họp trầm xuống đến ngạt thở.
- - Đêm nay đợi lúc trăng lên chúng ta sẽ bắt đầu. Bây giờ các chú nên tìm chỗ nghỉ dưỡng sức. Hôm nay tôi hơi mệt, chú nào bảo vợ nấu cho tôi bát cháo!.... Nói xong: “thủ lĩnh của những thủ lĩnh” đứng dậy đi về phòng riêng. Ông thả thân hình nặng nề, chắc lẳn lên tấm nệm gòn ẩm mốc quen thuộc. Ông nhắm mắt và kiểm tra kế hoạch của mình lần nữa. Ông đã nhìn thấy giờ phút này từ hơn 30 năm trước nên giờ đây hòan tòan tự chủ và thăng bằng. Đây là giờ phút thuận lợi nhất để “ngũ hổ” họ Chung Ly quật mồ dân tộc khác, lấy châu báu nghìn năm, xây cơ đồ vương bá. Nếu tiến hành sớm hơn sẽ phải nhận thất bại, vì anh em ông chưa đủ trí lực để làm chủ một kho báu, cũng như tình thế lịch sử chưa cho phép bất cứ ai đăng quang hoàng đế bằng tư cách “phú gia địch quốc”. Ông sẽ làm “hoàng đế” sau nửa thế kỷ đóng vai tiện dân. Đây mới là câu trả lời đích thực cho việc mười sáu năm trước, ở tuổi chưa đầy ba mươi, ông dám ký tặng tòan bộ hơn mười mẫu đất vườn xum xuê cây trái cho chính quyền cách mạng để được giữ lại trọn quả đồi nhỏ có sáu cây thông này, và ba mươi năm qua ông đã miệt mài đẽo gọt chân đồi kiếm thứ độ nhật chờ ngày… “làm vua”! Những đứa em thực dụng, đua đòi và thiển cận của ông dù có học thêm một trăm bằng tiến sĩ cũng không bao giờ hiểu nổi trí lực kiên định và cao siêu của ông. Cho nên dù chúng có là đại tướng, tỉnh trưởng…đối với ông cũng như những con gà choai. Ông thiếp đi trong giấc mơ làm vua sắp thành hiện thực. U ầm…u ầm…ú ú ú…Mưa bão gào rú ngòai trời đã đánh thức ông dậy. Cô em dâu dịu dàng mà ông thương nhất cũng vừa đặt tô cháo nóng xuống bàn .“choéc”…Tia chớp như một ngọn roi thép quất một đường xanh lét vào căn phòng mờ tối. Rầm….tiếng sét dữ dội làm rung chuyển ngôi nhà và xô ngã cô em dâu mảnh mai chồm lên bộ ngực vạm vỡ để trần của ông anh chồng. Cô ngã theo quán tính của phụ nữ yếu đuối tìm chỗ dựa trước những biến cố bất ngờ, và ông đã đón nhận thân xác yếu đuối đó bằng bản năng đàn ông mạnh mẽ của mình.
- Tất cả chao đi và sôi lên! Cái thân hình mềm mại và nóng bỏng này đã đốt cháy tất cả trong khoảng khắc: một vụ trụ ầm ĩ chuyện gió mưa , một nghị lực muốn bảo tồn luân lý, một ý chí sắp đặt ngôi vua, một kho tàng đến giờ khai quật… Người đàn bà khao khát những đường nét cứng rắn và người đàn ông chưa bao giờ biết sự mềm mại tỏa hương của đàn bà? Không đơn giản và nhất thời như thế!- Họ đã muốn làm việc này với nhau từ lần đầu tiên phải gọi nhau bằng “anh cả”- “thiếm Thoa”. Huút…răắc…ầm…choang…một luồng gió tốc lực đã gỡ phăng cánh cửa sổ độc nhất, trong phòng hỗn loạn lên. Mặc kệ! Đôi tình nhân vẫn chìm ngập trong hoan lạc say sưa và lăn lộn bất cần lên những mảnh thủy tinh sắc bén. Nước mưa tạt vào, máu từ những vết cứa ứa ra; lá xanh, lá vàng từ ngòai vườn theo gió uà vào, dán lên hai tấm thân trần trụi, sũng nước, đẫm máu. Có những tiếng rên, nhưng không phải tiếng của đau đớn địa ngục mà là hơi thở của tột cảm địa đàng… - Trời ơi!!! Tiếng thảnh thót bất ngờ của đồng lọai có sức mạnh thật phi thường, nó giật ngược cả hai rời khỏi ái ân từ thanh âm vô lực đầu tiên. Thì ra sức mạnh của những luật lệ luân lý vô hình còn ghê gớm gấp vạn lần sự cuồng nộ của tự nhiên hung hãn! Thoa ngất đi trước cái nhìn lạnh lẽo, độc ác của những ràng buộc nhân danh huyết thống. Sự cũng chết lặng trước cách xuất hiện bất ngờ của đám em út cháu con. Nhưng ông định thần lại được ngay và lạ lùng hơn, ông lại ra lệnh, bằng đôi mắt đỏ ngầu: - Cấm đứa nào được mở miệng! Lệnh xong, ông từ tốn quay lại tìm thứ che đậy tươm tất cho người yêu và mình, khi y phục đã tề chỉnh, ông bước đến trước mặt lũ em bằng tư thế hùng dũng quen thuộc. Một tay ông chống nạnh, tay kia dùng ngón trỏ nhịp vào không khí, ông nói từng chữ rõ ràng, đĩnh đạc và đầy uy lực: - Ta hiểu ta vừa làm cái gì! Ta không ân hận và hối tiếc! Lát nữa đây ta sẽ cho hết chúng mày cơ đồ của bố mẹ và ta xây dựng trong 60 năm qua, cũng như cách chỉ cách cho chúng mày lôi cái kho báu to lớn ấy lên. Chúng mày sẽ là những ông hòang, bà chúa nhờ
- mồ hôi, nước mắt, xương máu và trí tuệ của cha, mẹ, anh và quốc báu của một dân tộc đã bị tịch diệt. Chúng mày sẽ làm vua thay vì xứng đáng hơn phải là ta mới đúng! Nhưng dù là gì đi nữa thì hãy nhớ lời mẹ dặn “…anh em đã lớn lên nhờ ăn chung một nồi cơm…cái nồi- tài sản chung đầu tiên mà bố mẹ tạo được sau khi gặp gỡ nhau giữa đời- Hồi đó cả bố và mẹ đều lạc lõng, bơ vơ. Ta đã xin lỗi với bố mẹ và tổ tiên rồi, với chúng mày ta chẳng cần xin lỗi!” Ông với tay lên cái kệ gỗ trên đầu, lấy xuống một chai vuông nhỏ. Ông cúi xuống lay Thoa, khi mắt cô ấy vừa hé ra ngơ ngác thì ông cho cô uống nước trong chai. “Ngủ nữa đi em”…Đây là câu dịu dàng đầu tiên mà khi chất sư tử như ông đã nói được. Còn lại hai phần ba chai nước ông đổ vào thân thể cường tráng của mình theo cách đưa thức uống quen thuộc. Sau đó ông nằm xuống. Lũ em ruột và em dâu hiểu ông muốn làm gì ngay từ đầu, song chẳng đứa nào lên tiếng hay có hành động can ngăn. Có lẽ với những người thông minh như chúng thì đây là cách giải quyết ổn thỏa nhất! Chẳng qua cũng chỉ là sự bàn giao cái kho báu vĩ đại của một dòng họ thừa hưởng lại của một dân tộc đã khuất, từ thế hệ đi trước đến thế hệ đi sau trong một hòan cảnh và cách thức đặc biệt mà thôi! Một người trong bọn bước đến nhặt cái chai chứa phương tiện của “cách dàn xếp ổn thỏa” ấy lên, đọc to cho mọi người cùng nghe: - “SuperMonnitor”- Lọai thuốc sâu cực mạnh hiếm hoi mà nhà vườn rất quý. Phần kết Đêm đó trời mưa bão dữ dội, đến sáng thì những người ở hai bên thung lũng nghe một tiếng nổ long trời lở đất như tiếng núi sập. Sáng hôm sau, từ những ô cửa sổ, qua bụi mưa mù mịt, người ta nhìn thấy cơ ngơi bề thế của họ Chung Ly chỉ còn làm một khối hỗn độn khổng lồ giữa đất đá, cây cỏ, vôi vữa, gạch ngói… Trong tiếng gào của gió mưa, người ta nghe như có tiếng rên rỉ của các oan hồn, và cảm nhận mơ hồ những hình hài đang kẹt giữa đè nén chấp chới bàn tay đòi giải thoát, phục sinh
- - Một người rồi nhiều người lao đi trong mưa để thông báo cho khắp nơi cùng rõ- “Đất trượt… tận diệt cả nhà họ Chung Ly” Nguyên nhân tang tóc đã rõ ràng, nên làng nước bình tâm nhỏ lệ truy điệu cho những người quá cố! Rơi rớt đó đây, dăm ba luận điệu chua ngoa, tiễn đưa nhà hàng xóm xấu số của mình bằng câu răn muôn thuở: “Mệnh trời.!”
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Sử thi Ấn Độ - Mahabharata cùng với Chí Tôn Ca: Phần 2
343 p | 122 | 34
-
Liêu trai chí dị - Phần 68
8 p | 90 | 18
-
Liêu trai chí dị - phần 10
5 p | 79 | 17
-
Liêu trai chí dị - Phần 53
8 p | 99 | 12
-
Tập tiểu luận - Vừa làm vừa nghĩ: Phần 2
139 p | 40 | 10
-
Xiển trả lời vua
5 p | 67 | 6
-
Ao Vua - điểm du lịch hấp dẫn
6 p | 99 | 6
-
Vua Hủi Koolau
12 p | 67 | 6
-
Chồng Vừa Đi Vắng, Vợ Bán Dâm
5 p | 63 | 6
-
Bẫy anh à? Bé còn non tay lắm
11 p | 69 | 5
-
TÀN CHI TUYỆT THỦ-Hồi 29
27 p | 57 | 5
-
Giấc Mơ Của Anh Chị Hồng Đào
2 p | 81 | 4
-
Tặng người đàn ông đã làm em khóc bằng máu
6 p | 70 | 4
-
Tay Anh Chị
5 p | 64 | 3
-
Cảm Ơn Đồng Chí
5 p | 47 | 3
-
Tối Thứ Bảy Của Tuổi Hai Lăm
3 p | 59 | 3
-
Các yếu tố ảnh hưởng đến hoạt động học tập cờ vua của sinh viên sư phạm ngành giáo dục thể chất
4 p | 42 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn