Tại sao lại có người sợ thành cồng?<br />
Bạn có thể cảm thấy hoi lạ: thành công là một việc mà ai chẳng khát<br />
khao, mong ước, vậy mà tại sao có ngưòi sợ nó cơ chứ? Thật ra khuynh<br />
hướng sợ thành công hầu như tồn tại ở tất cả mọi ngưòi chúng ta, chỉ có<br />
điều khác nhau ở mức độ nhiều ít và thòi gian lâu mau mà thôi.<br />
Giả dụ bây giờ có một ngưòi đến lóp học và hỏi tất cả học sinh:<br />
"Trong lóp ta có em nào mong muốn trở thành lãnh tụ vĩ đại? Em nào<br />
muốn trở thành tổng thư ký liên họp quốc? Em nào mong muốn trở<br />
thành nhà khoa học đoạt giải Nobel?". Bạn hãy thử tượng không khí ấy<br />
sẽ ra sao. Thường thường các em ngơ ngác nhìn nhau, đỏ mặt, mỉm cưòi,<br />
có em thì lắc lư hoặc cưòi phá lên, khó có thể tưởng tượng nổi một em<br />
nào đó dám đứng lên trả lòi câu hỏi. Tại sao thế? Thì ra khi tầm cỡ thành<br />
công cách quá xa điều ngưòi ta mong đọi thường làm cho con ngưòi nảy<br />
sinh tâm lý sợ hãi và trốn tránh.<br />
Nhà tàm lý học nổi tiếng Maslow gọi hiện tượng đó là "Mặc cảm<br />
Jonah", Jonah là một nhân vật trong "Kinh Cựu ước". Thượng đê muốn<br />
Jonal đến thành Nineveh truyền đạt lòi Ngưòi nhưng ban đầu Jonal trốn<br />
tránh sứ mệnh đó, tìm thuyền đi biệt tích. Trong tâm lý học dùng "Mặc<br />
cảm Jonah" để chỉ ý đồ trốn tránh thiên chức, sứ mệnh, nhiệm vụ ở đòi<br />
của con người tức là để chỉ tâm trạng sợ thành công.<br />
Vậy tại sao con ngưòi lại sợ thành công? Mallow đã phân tích như<br />
sau. Trước hết, đối vói những ngưòi thành công quá ư hoàn mỹ, bên cạnh<br />
lòng kính trọng, ngưỡng mộ, sùng bái, ta thường thấy sốt ruột, lo lắng,<br />
bàng hoàng, có lẽ còn cảm thấy hổ thẹn, tủi thân, bì tị; cái vĩ đại của<br />
những người thành công tuyệt đmh thường làm chúng ta choáng ngọp,<br />
mất tự tin, trầm lặng, ít nhiều có pha lẫn lòng ghen tị. Thứ nữa, niềm vui<br />
của sự thành công cố nhiên làm mọi ngưòi phấn khỏi; thế nhưng, những<br />
nỗi gian nan, vất vả để đi tói thành công quả thật là đáng sợ; thêm nữa,<br />
tâm trạng của con ngưòi sau những thành công lớn lao thường rất mệt<br />
mỏi, căng thẳng, hao tâm tổn lực, đôi lúc phải tự hỏi liệu cơ thể có thể đủ<br />
<br />
<br />
sức chịu đựng niềm hạnh phúc dài lâu, cực<br />
kỳ lớn lao đó không. Vì thế, khi con ngưòi<br />
mường tượng tói những thành công tưong lai<br />
của mình, bên cạnh niềm vui sướng trào<br />
dâng thường không tránh khỏi vô tình nảy<br />
sinh tâm lý sợ sệt, muốn trốn tránh.<br />
Sợ thành công không nhất thiết là việc<br />
không hay. Trong rủiiều trường họp, sợ<br />
thành công còn tránh cho con ngưòi tâm lý<br />
kiêu ngạo, tự cao tự đại, tự vỗ ngực ta đây,<br />
nhìn đòi bằng "nửa con mắt"... từ đó giúp ta<br />
thực hiện những việc làm vừa sức vói thái độ<br />
thận trọng, thực sự cầu thị.<br />
Đưong nhiên vẫn có không ít ngưòi khao khát thành công. Muốn<br />
đi tói thành công cần có tinh thần dũng cảm vưon lên. Maslow đã giói<br />
thiệu những biện pháp loại bỏ "mặc cảm gian nan", ông đưa ra ví dụ<br />
về nhà bác học Anh Huxley. Trong các lĩnh vực sinh học biển, giải phẫu<br />
học so sánh, cổ sinh vật học và hình thái học ngưòi... Huxley đều có<br />
những cống hiến quan trọng, đồng thòi là nhà bác học đầu tiên đề xuất<br />
vấn đề về nguồn gốc loài ngưòi. Thành công của ông là do lòng say mê<br />
cao độ đối vói mọi sự vật xung quanh, ông có thể mở to đôi mắt ngây<br />
thơ như con trẻ xem ngắm không biết chán cái thế giói kỳ diệu xung<br />
quanh chúng ta. Đó chừih là một cách thừa nhận cái nhỏ bé của mìrửi,<br />
một hình thức biểu lộ lòng khiêm tốn. Chừih vì vậy mà ông có thể kiên<br />
nhẫn, không hề nao núng tiến hành đến cùng công việc vĩ đại mà mình<br />
đã lựa chọn và điều ông đi đến đỉiứi cao của thành công âu cũng là lẽ<br />
đương nhiên.<br />
Người xưa khuyên không nên lúc nào cũng chỉ chăm chắm nghĩ<br />
đến thành công, bỏi vì thành công là chuyện tương lai, nếu lúc nào<br />
cũng khắc cốt ghi xương e sẽ có điều bất lọi. Có lẽ chúng ta chẳng bao<br />
giờ tói được sao Bắc Đẩu, nhưng nhìn thấy vì sao ấy chúng ta sẽ có<br />
phưong hướng chính xác. Chúng ta hãy nỗ lực kiên trì theo phương<br />
hướng chứih xác ấy tiến từng bước vững chắc, vui vẻ đón nhận hết thảy<br />
mọi cái trong tưong lai!<br />
<br />
< 118 ><br />
<br />
Sửa dổi nhsng thói quen xấu như thế nào?<br />
Con ngưòi hình thành những thói quen dần dần qua cuộc sống lâu<br />
dài. Trong tâm lý học giải thích thói quen là "phương thức hàrủì động đã<br />
được củng cố nhờ tập luyện hoặc lập đi lập lại nhiều lần và đã trở thành<br />
nhu cầu". Có những thói quen tốt như sáng ngủ dậy đánh răng, rửa mặt,<br />
tập thể dục, rửa tay trước khi ăn... nhưng cũng có một số thói quen xấu<br />
như khạc nhổ bừa bãi, ngủ dậy muộn, hay nói tục... Có nhiều ngưòi ý<br />
thức rõ mình có một thói quen xấu, nhưng không sao sửa được. Vậy thì,<br />
liệu có cách gì sửa chữa có kết quả những thói quen xấu đó được không?<br />
Các nhà tâm lý học cho rằng, thói quen là có thể sửa chữa được, nhất<br />
là đối vói thaiìh thiếu niên, sửa đổi những thói quen xấu không phải là<br />
chuyện vô cùng khó khăn.<br />
Việc hình thành một số thói<br />
quen xấu đòi hỏi phải dựa vào một<br />
số điều kiện rứiất định, nếu như<br />
chúng ta có thể loại trừ được những<br />
điều kiện đó thì tự nhiên những thói<br />
quen xấu không thể tiếp tục diễn ra<br />
được nữa. Chẳng hạn, có những trẻ<br />
em thích ăn kẹo khi đi ngủ. Nếu<br />
như những em đó thật sự muốn sửa<br />
đổi thói quen có hại cho răng miệng<br />
đó thì có thể để bố mẹ giấủ kẹo đi,<br />
các em không nh'm thấy nữa, tìm cũng không ra. Lâu dần, các em đó<br />
quen không ăn kẹo đi ngủ. Thêm một ví dụ khác: có những em học sinh<br />
tiểu học có thói quen tối đến vừa làm bài vừa xem ti vi. Biện pháp sửa<br />
đổi thói quen đó là; sang làm bài ở một phòng khác không có ti vi, nếu<br />
như không nghe thấy cả tiếng từ ti vi phát ra càng tốt.<br />
Tuy nhiên, biện pháp sửa chữa những thói quen xấu hay dùng nhất<br />
là uốn nắn kịp thòi, tức là dùng hình thức trừng phạt, chỉ ít lần sẽ có tác<br />
dụng sửa đổi những thói quen xấu. Chẳng hạn, có những em bé thích<br />
< 119 ><br />
<br />
mút tay, hoặc cắn móng tay, lúc này các bà mẹ thường dùng biện pháp<br />
bôi ớt vào ngón tay hoặc móng tay, làm cho môi và lưõi chạm vào là bị<br />
cay khó chịu, cứ thế vài ba lần là sẽ "cạch" không dám mút tay hoặc cắn<br />
móng tay nữa. Biện pháp xử phạt tiền ở một số thành phố đối vói những<br />
ngưòi nhổ bậy hoặc vi phạm luật lệ giao thông chừửì cũng là căn cứ vào<br />
cùng nguyên lý nói trên, thường đưa lại hiệu quả rất lớn.<br />
Có điều, luôn luôn dùng biện pháp phê bình, trừng phạt thói quen xấu<br />
không phải là biện pháp tốt nhất. Nếu như đồng thòi vói việc sửa đổi thói<br />
quen xấu cũ, ta trau dồi thói quen tốt mói, như thế việc học tập và sinh hoạt<br />
của chúng ta há chẳng tốt hon sao? Ví dụ, có em học sinh tiểu học hay dậy<br />
muộn, sắp tới giờ học rồi vẫn chưa dậy, thành thử bỏ không tập thể dục<br />
buổi sáng. Về sau, bố mẹ em quy đúih, nếu ngủ dậy và tập thể dục trưóc 6<br />
giờ sẽ có thưởng; sau hai tuần lại quy đinh, nếu tập thể dục đều một tuần lễ<br />
sẽ có thưởng; sau hai tuần lại quy đứih nếu tập thể dục một tháng sẽ có<br />
thưởng. Cứ như vậy, cùng vói việc kéo dài thòi gian thưỏng, thói quen tốt<br />
mói hình thành dần dần thay thế thói quen xấu trưóc kia.<br />
Đưong nhiên, tiền đề sửa chữa thói quen xấu là trong tư tưởng phải<br />
nhận thức tác hại của nó, đồng thòi càng sớm phát hiện càng sớm hành<br />
động, việc sửa chữa càng dễ, hiệu quả càng cao. Còn nếu hành vi xấu đã<br />
ăn sâu bám chắc thành "tật", tói mức "nghiện" sẽ rất khó sửa chữa.<br />
Chẳng hạn, những nguôi uống rượu và hút thuốc lá lâu ngày thành<br />
nghiện muốn bỏ phải quyết tâm cao hoặc phải dùng thuốc cai nghiện, rất<br />
phiền toái, làm cho ngưòi nghiện khó chịu hoặc ghê sợ mỗi khi ngửi thấy<br />
mùi rượu hay mùi thuốc...<br />
Tóm lại, chúng ta cần phát hiện sớm những thói quen xấu của mình,<br />
chỉ cần chúng ta có quyết tàm, có nghị lực và có phưong pháp khoa học,<br />
chúng ta nhất định có thể sửa đổi được. Lúc ấy, chúng ta sẽ sống và học<br />
tập tốt hơn vói bộ mặt tinh thần mói khác trước.<br />
<br />
Xử lý khuyết điểm của mình nhu thế nào?<br />
Nhà văn Anh Stevenson có viết cuốn khoa học viễn tưởng nổi tiếng<br />
nhan đề "Bác sĩ hoá thân", trong đó mô tả một ngưòi phát mirủì ra một<br />
loại thuốc, tự mình uống vào thì tự đáy lòng những điều "thiện" và "ác".<br />
< 120 ><br />
<br />
đều chia ra thành hai nửa rõ ràng. Khi điều "thiện" chiếm địa vị chủ đạo,<br />
anh ta là ngưòi cao thượng, còn khi điều "ác" chiếm địa vị chủ đạo, anh<br />
ta sẽ trở thành ngưòi ti tiện, vô liêm sỉ, xấu bụng.<br />
Loại thuốc ấy cho tói bây giờ vẫn chưa chế tạo thành công. Mặc dầu<br />
vậy, quan điểm của Stevenson quả có cơ sở tâm lý học nhất định. Trong<br />
mỗi con ngưòi chúng ta đều có nhiều phẩm chất tốt đẹp, nhưng đồng<br />
thòi cũng có nhiều tính xấu hoặc những dục vọng hèn hạ, xấu xa. Nếu<br />
như không nhận thức rõ điểm này chúng ta rất khó sống bình thường<br />
trên thế giói này, rất khó hình thành một ý thức về mình thống nhất,<br />
những lúc gặp khó khăn, trở ngại, rất dễ dao động, mất lòng tin.<br />
Thật ra, nếu chịu khó quan sát tỉ mỉ, ta thấy trong mỗi con ngưòi<br />
đều có cả điều "thiện" lẫn điều "ác". Đây là một hiện tượng tâm lý bình<br />
thường. Chẳng hạn, trong lóp có một bạn luôn luôn.bị phê bình, nhắc<br />
nhở, thậm chí còn có lúc là học sinh cá biệt, nhưng nếu ta để ý theo dõi,<br />
vẫn có thể tìm thấy ở con ngưòi bạn đó rủiững phẩm chất tốt đẹp, nếu<br />
như bạn bè và thầy cô giáo kiên trì giúp đỡ, phát huy những mặt tốt, biết<br />
đâu bạn ấy chẳng hối cải sửa mình, trở thành một học sinh ngoan ngoãn.<br />
Mặt khác, nếu như bạn là một học sinh luôn luôn được biểu dương,<br />
khen ngợi, bạn đừng bao giờ nghĩ rằng bạn là một học sứứi hoàn hảo,<br />
không có một chút khuyết điểm nào. Người xưa dạy: "nhân vô thập<br />
toàn", "ngọc còn có vết". Trên thế gian tuyệt đối không có ngưòi nào<br />
không có khuyết điểm. Dù là một nhà lãnh đạo cao cấp hoặc một nhân<br />
vật anh hùng cũng vẫn ít nhiều có khuyết điểm.<br />
Phát hiện khuyết điểm là một chuyện không lấy gì làm vui lắm,<br />
nhưng xử lý chứih xác khuyết điểm càng không phải là chuyện dễ dàng.<br />
Một số thái độ đối vói khuyết điểm nêu dưói đây, như thế nào là phải,<br />
như thế nào là không phải, xin bạn tự đánh giá.<br />
Loại ngưòi thứ nhất phát hiện thấy khuyết điểm liền vội vàng tìm<br />
cách che giấu khuyết điểm, muốn cho ngưòi khác thấy rằng, sở dĩ họ có<br />
những hành vi và tmh xấu như thế là chuyện ngẫu nhiên, bột phát, không<br />
chủ tâm. Thật ra, về cơ bản không giải quyết được vấn đề, mà càng che<br />
đậy nhiều khi càng nguy hại. Người xưa dạy: "Giấu đầu hở đuôi" là thế.<br />
Loại ngưòi thứ hai phát hiện thấy khuyết điểm liền ỉu xìu, cảm thấy<br />
mình như thế là mất hết, chẳng còn mặt mũi nào nhìn thấy mọi ngưòi,<br />
bao ưu điểm của mình đành tự phủ rủìận hết, thái độ xử sự như vậy bạn<br />
cảm thấy thế nào?<br />
< 121 ><br />
<br />