intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chia tay?

Chia sẻ: Divangnhatnhoa Divangnhatnhoa | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

41
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cô yêu Hiếu, nhưng không phải cái con người đã nhẫn tâm vò nhàu và ném phăng cô đi. Cô yêu Hiếu, nhưng không phải cái con người đã đẩy cô vào những cơn sóng gió trong lòng để tự tổn thương. Mưa xối mát một sáng hè, nắng tan vào những tia nước ngọt lịm như chưa từng hiện hữu. Màu nước không thực chảy dài trên khung cửa sổ, liên tiếp vuốt trôi cái khô ráo bám dính trên đó suốt những ngày qua....

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chia tay?

  1. Chia tay? Ừ, có sao đâu nhỉ?
  2. Cô yêu Hiếu, nhưng không phải cái con người đã nhẫn tâm vò nhàu và ném phăng cô đi. Cô yêu Hiếu, nhưng không phải cái con người đã đẩy cô vào những cơn sóng gió trong lòng để tự tổn thương. Mưa xối mát một sáng hè, nắng tan vào những tia nước ngọt lịm như chưa từng hiện hữu. Màu nước không thực chảy dài trên khung cửa sổ, liên tiếp vuốt trôi cái khô ráo bám dính trên đó suốt những ngày qua. Ẩn hiện trên bức tường trong vắt ngăn cách căn phòng và thế giới bên ngoài là những hình thù đủ kiểu dáng, kích cỡ. Trái tim, một kí hiệu mặt cười theo sau bằng cái vẻ bí xị đối lập; 5 ngón tay xếp ngay ngắn, những chữ cái ráp nối lộn xộn hay có chăng là người ta không thể cắt nghĩa được; và sau cùng nhất, xa nhất, là một vòng tròn nho nhỏ, mờ mờ, trống rỗng, còn âm ấm. Thảo đã làm cái công việc trẻ con đó để lấp đầy buổi sáng vắng vẻ đến rỗng tuếch. Thảo âu yếm gọi trò này là “vẽ lên mưa”. Cô bắt đầu bằng cách in dấu hơi thở của mình trên tấm kính, sau đó chồng lên lớp sương mỏng đục ấy những cảm xúc thất thường của mình. Mỗi ngày mỗi chủ đề khác nhau, tùy vào tâm trạng, nói chung là đa dạng và phong phú vô cùng. Chủ đề hôm nay ấy à? Thất tình.
  3. Khoảnh sân nhỏ toẻn hoẻn trước nhà cam tâm hứng chịu từng sợi mưa giăng lạnh toát, không có ý kêu ca, chỉ đơn giản là đứng yên cho nó vấy lên mình một chút mới mẻ, cảm giác như được thả hoang sau những ngày nồng mùi nắng. Thảo đột nhiên bật cười thành tiếng khi có ý đem mình đi so sánh với cái sân. Chính là vì, mảnh hồn khô khốc giữa tiết tháng sáu của cô cũng đang khát mưa đến ngây dại. Chính là vì, chợt hiểu ra mưa có khả năng xoa dịu những vết nhức trong Thảo, những vết nhức không cần được hong khô, rát lắm. Những vết nhức đành chỉ chấp nhận ít phút mơn trớn trong sự dịu dàng, chứ chưa thể chữa lành. Cái liều thuốc thần dược ấy, anh là người duy nhất biết cách pha chế. Anh ra đi ư? Không sao, còn có mưa.
  4. Tiếng bao tử réo đòi bữa sáng hệt một đứa trẻ khó chiều bắt cóc Thảo khỏi những tự tình mông lung. Thảo ghét bị đói, cảm giác cồn cào trong bụng, rất xót. Cô mau lẹ đẩy cửa ra ngoài, để lại những hình thù kì quái ban nãy sau lưng, lúc này đã bị mưa làm nhòa. Liệu tình cảm đó cũng có nhạt như thế? Có dễ bị cuốn trôi như thế? Muốn hỏi anh quá. Thảo hỏi rất nhiều điều, về đủ mọi khía cạnh, chẳng phải để làm khó anh, chỉ là tò mò vậy thôi. Bao giờ anh cũng trả lời được, nếu không có đáp án sẵn trong đầu, anh sẽ cần mẫn đọc sách tìm tòi cho đến khi hiểu vấn đề mới thôi. Vậy mà khi anh “đá” cô, anh đã xin lỗi, xin lỗi vì anh sẽ mãi không thể trả lời câu hỏi này. Nhìn từ trên xuống, thành phố buổi sớm trải dài một tấm thảm đủ sắc màu, màu của những chiếc ô gợi nhớ đến cầu vồng, những chiếc ô phơi mình ướt sũng. Thảo nương người dưới cái vòng tròn di động màu đỏ của mình, tay kia đút sâu vào trong túi áo, như không chịu được cái ý nghĩ “lạc lõng giữa một rừng những gương mặt” này. Nhỡ đâu có người vô tình nhận ra tay trái cô hôm nay không cầm một chiếc ô đen tuyền khác thì sao? Nhỡ đâu có người bắt gặp khoảnh khắc thiếu vắng một cái cầm tay ấm áp như mọi ngày thì sao? Nhỡ đâu… ? Nhỡ đâu… cô lại đem mình đặt vào mớ kí ức nồng nàn đã rồi hoen ố đấy mà tị nạnh so đo với thực tại phũ phàng thì sao?
  5. Từ lâu đã dặn lòng phải nâng nước mắt thật cẩn thận, chỉ có thể rưng rưng trên mi thôi, tuyệt nhiên không được rơi. Thế nên Thảo quyết định giấu kín bàn tay mình trong áo, không cần anh, không cần tình yêu nhất thời, tự bản thân có thể ủ ấm bản thân. Cô chấp nhận để một người dễ thay lòng đổi dạ ra đi, cô hận thứ cảm xúc nửa vời kiểu cả thèm chóng chán, cô tập yêu chính mình một cách trọn vẹn như cái thời anh chưa từng xuất hiện. “Để xem anh có đủ sức quật ngã em không, Hiếu nhé.” Thảo lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu như một loại thần chú kì bí. Cô thách thức anh, cả tình yêu, và nỗi đau. Cô không trông mong chúng đến, nhưng nếu anh đã đang tâm gieo vào lòng cô bão tố thì để xem trái tim này có ngã gục hay không. Để được một lần quay cuồng trong vòng xoáy của yêu ghét, để trìu mến ấp ôm thì quá khứ và khóc vùi khi nhìn lại thì hiện tại. Thảo không cần Hiếu quay về, cô chỉ cần mình, cần chính bản thân mình quay về, hay chính xác hơn là được trả về. “Anh đúng là tàn nhẫn một cách ngọt ngào khi có thể giấu mất cả trái tim lẫn lí trí của em”, trong một bức thư nào đấy dành cho Hiếu, Thảo đã nói như thế. Cô viết rất nhiều thư, nhiều đến mức không đếm xuể. Bao nhiêu ngày xa nhau là bấy nhiêu bức xếp thành chồng, hoặc hơn thế nữa. Cửa hiệu bánh hôm nay vắng hoe, lèo tèo có dăm ba khách. Cũng chẳng lấy gì làm lạ, thời tiết xấu thế kia thì không mấy ai lại thích lội ra phố cho mưa hắt vào người.
  6. Thảo khác. Cô bắt đầu làm những điều trước đây chưa từng thử, bắt đầu lục lại một thói quen đã bị bỏ quên, kiếm tìm một sở thích mà chính mình cũng chẳng thể hiểu nổi do đâu lại thích. Cô vật lộn với thời gian, bới móc những ngóc ngách bám đầy bụi trong tâm trí, mong bản thân được vui vầy cùng những điều xưa cũ, những điều không mang trong mình tên anh. Thế là đủ, hay có lẽ thôi. Đôi lúc đang xem dở một bộ phim lãng mạn với tô mì trên tay, Thảo lại hỏi thầm thể xác mình rằng: “Sẽ như thế nào nếu đột nhiên anh muốn quay lại? Ví như anh đã hò hẹn với cả trăm cô gái và rồi đau đớn nhận ra chẳng ai trong số họ được như mình? Liệu mình có chấp nhận không nhỉ?”. Có hay không, tương lai sẽ trả lời. Có hay không, quá khứ sẽ khuyên nhủ. Có hay không, hiện tại sẽ quyết định. Thảo chắc chắn về tình cảm của mình dành cho Hiếu, vậy nên cô vẫn không thể ngừng đặt ra hàng ngàn cái nếu; vậy nên suốt năm tháng 20 ngày qua, chưa từng một lần khuôn mặt anh ngừng đeo bám cô. Cả giọng nói, nụ cười. Cả dáng đi, đến từng nhịp đánh tay. Nhìn vẫn thấy và lòng vẫn yên khi những hình ảnh đó nhảy múa trước mắt, chỉ hụt hẫng khi bàng hoàng hiểu được tất cả đều là sự nhầm lẫn của tri giác. Điều này tái
  7. diễn nhiều lần và hậu quả bao giờ cũng giống nhau. Kết thúc cái thước phim huyễn hoặc đó là khi Thảo thấy như mình đang rơi tự do từ một vách núi thẳng dốc, thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào người, không có lấy một chút dễ chịu. Đón chiếc bánh nóng hổi trên tay, cô đảo mắt nhìn quanh rồi lững thững tiến về phía chiếc bàn kê sát góc quán, thiết nghĩ: cho người ta thấy mặt mũi ảo não ngồi trơ trọi một mình cũng chẳng hay ho gì. Thảo bắt đầu bữa sáng đạm bạc bằng cách soi đôi mắt lạnh câm vào khoảng không trước mặt. Trống trải hơn thường ngày. Thường ngày sẽ có ai đó tranh với cô phần bánh hấp dẫn kia. Thường ngày cô sẽ mải mê chuyện trò đến quên cả thế giới chung quanh, quên cả người qua lại, quên cả cuộc sống bên ngoài. Hôm nay suy ra có lẽ là một khác ngày, khác trong nỗi buồn vừa mới chớm và một lỗ hổng quá lớn trong tâm hồn. Mái tóc nâu chưa kịp cúi hẳn xuống, ngay tức thì lại giật nẩy lên. Bàn tay áp trên vai kia cô còn chưa quên, giọng nói nhẹ như hơi thở kia đã rót vào tai cô hàng nghìn câu chữ, trong chớp mắt khuất dạng, giờ đây lại tìm về. Thảo biết mình không mơ, vì đối diện với cô bây giờ là Hiếu. Anh chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn vui vẻ, tự tin, tràn đầy sức sống, những phẩm chất đã từng một lần được dành để chinh phục cô.
  8. Hiếu học hỏi từng đường nét trên gương mặt người yêu cũ, năm ngón tay gõ lên thành bàn, vẽ nên một nhịp đều đều, rồi phì cười. Thảo cũng nhìn anh, dưới gầm bàn, hai tay không hẹn mà cùng bấu chặt lấy nhau, tim dộng liên hồi nhưng vẫn cố giữ cho hơi thở bình thản, cô không cười. -Vui lắm sao? – Thảo mở lời trước, nhướn cao hàng chân mày. - Uhm. – Anh gật gù lim dim mắt. - Em ghét cái cách anh trả lời như thế, kiểu như không tôn trọng người hỏi ấy. – Cô chỉ trích, giọng đanh lại. - Sao lại ghét? Thì anh vui đấy chứ. Gặp lại người quen cũ, chẳng phải nên vui vẻ chào hỏi sao? Phép xã giao thôi mà. – Anh nhấn nhá từng chữ, đã ngừng làm trò với các ngón tay của mình. “Xã giao” ? Những gì trước kia anh từng nói với em, nay đều đã hóa thành vài lời đẩy đưa ngọt lạt mang tính “xã giao”? Thảo chất vấn anh bằng ánh nhìn khó chịu pha chút ngờ vực, và nếu tinh ý thì người ta sẽ dễ dàng đọc được cả in ít xót xa. Nhưng Hiếu không mảy may quan tâm đến chuyện đó, lúc này anh đã bị thu hút bởi những người khách ra vào mua bánh, không rõ vì cố tính hay hữu ý mà làm vậy. Đặt vấn đề anh muốn chạy trốn cô? Nhưng nếu thế thì cuộc đối thoại này đã
  9. không có cơ hội diễn ra ngay từ đầu. Dẫu sao thì Thảo cũng chẳng còn muốn bận tâm, bất kể ngụ ý của buổi gặp mặt này là gì, trước sau cô đều không cần biết. Cô yêu Hiếu, nhưng không phải cái con người đã nhẫn tâm vò nhàu và ném phăng cô đi. Cô yêu Hiếu, nhưng không phải cái con người đã đẩy cô vào những cơn sóng gió trong lòng để tự tổn thương. Ngày hôm ấy không đợi anh biện minh, Thảo rời khỏi quán, một cách đường hoàng lịch sự. Cô không giày xéo trái tim anh, cũng không vứt nó đi. Chỉ là khi anh muốn quay lại thì cô chọn cách bước tiếp. Nói cô sợ cũng được, thiếu niềm tin cũng được, quá đa nghi cũng không sao. Vì tình cảm đó có lẽ chỉ hời hợt đến thế thôi, đã tuột khỏi tim đơn giản nhờ vào một cơn mưa sáng. “Anh có thấy những giọt vàng đang đan kín thành phố ngoài kia không Hiếu? Là chúng chết đi sống lại đấy, vẫn đẹp rực rỡ, vẫn óng ả một màu vàng tràn ngập. Bản thân em cũng đang chờ đợi cơn nắng cho riêng mình, và điều này chẳng cần phải hỏi anh, vì nhất định sẽ tìm được.”
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2