intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chiếc gương trong đêm trăng tròn

Chia sẻ: Vylanh Ngọc Vy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:23

42
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hồn tôi hoá thành một chiếc gương, mỏng manh và chẳng có đường viền. Nhưng tôi không cần quan tâm lắm. Vì nó không có ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống của tôi. Tôi gom những tia sáng vào lòng và phát lại những ánh hào quang loá mắt. Cuộc sống sô bồ làm lòng tôi bao lần quặn thắt

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chiếc gương trong đêm trăng tròn

  1. Chiếc gương trong đêm trăng tròn
  2. Chiếc gương trong đêm trăng tròn Những đêm trăng tròn, khi mặt trăng lên đến đỉnh. Hồn tôi hoá thành một chiếc gương, mỏng manh và chẳng có đường viền. Nhưng tôi không cần quan tâm lắm. Vì nó không có ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống của tôi. Tôi gom những tia sáng vào lòng và phát lại những ánh hào quang loá mắt. Cuộc sống sô bồ làm lòng tôi bao lần quặn thắt. Phố đông rộn ràng làm lạc lỏng bước chân tôi.
  3. Một khúc nhạc không lời vang lên nhẹ nhàng giữa buổi bình minh trong như ngọc. Mái tóc mượt còn ươn ướt và thơm nồng mùi hoa bưởi xoã xoã bờ vai, tôi hồn nhiên như một con chim non vừa mới sổ lồng cất mạnh đôi cánh non nớt chao lượn giữa khung trời mênh mông và cao vút. Công viên xanh lốm đốm màu những đoá hồng nhung rực rỡ đang nâng niu những giọt sương mai trong vắt. - Em thấy không, những giọt sương mai như những giọt ngọc đất trời long lanh và tinh khiết. Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười thay lời đáp. Anh lại nói tiếp: - Những cánh hồng mỏng manh như bờ môi con gái. Ôi! Những đường viền huyền dịu của tạo hoá.
  4. Tôi ngẩn người và tâm hồn lúc nào cũng như mơ màng, bay bổng khi ở bên anh. Một cảm giác háo hức, ngập tràn niềm vui như khung cảnh của mùa xuân lượn lờ từng đàn chim én, ngập tràn hương sắc của hoa mai, hoa đào rung rinh vui đùa trước gió luôn ngự trị trong tôi khi anh cất lên tiếng hát. Anh là một ca sĩ ngiệp dư và cũng là một chàng nhạc sĩ. Các ca khúc anh sáng tác và thể hiện thường là về chủ đề mà người ta vẫn gọi là muôn thuở của thế gian. Tình yêu. Chiếc đàn piano gỗ đã bạc màu, hằn sâu những vết trầy xước ngang dọc như những dấu ấn của thời gian luôn được anh mang theo bên mình. Đó không chỉ là nhạc cụ của anh, vật bất li thân của anh mà đó còn là một người bạn tri kĩ của anh, bởi trong nó đông đầy những kĩ niệm đắng cay, khổ cực và cả niềm vui của anh trên con đường nghệ thuật đã qua. Và tôi yêu anh bởi tấm lỏng thuỷ chung như thế. Anh thường nói tôi là cảm hứng sáng tác của anh và là một nữa trái tim anh.
  5. *** Đêm trăng tròn lại đến, mặt trăng lên đến đỉnh. Hồn tôi hoá thành một chiếc gương, mỏng manh và chẳng có đường viền. Một hình ảnh cô gái tuổi đôi mươi ngây thơ và trong veo như mặt hồ mùa thu hiện lên trong tôi. Một tuần bảy ngày thì năm ngày đầu tuần từ thứ hai đến thứ sau là khoảng thời gian tôi và anh luôn gặp mặt nhau. Có khi là để anh tìm cảm hứng sáng tác, có khi là để cùng nhau tâm sự, có khi là tôi đến rạp xem anh hát,... Có những lúc chúng tôi bên nheu mà không cần nói một lời nào. Anh ngồi sáng tác những ca khúc mới. Tôi thì chú tâm vào những mẫu thiết kế của mình.
  6. Duy có hai ngày thứ bảy và chủ nhật là chúng tôi dành riêng cho công việc của mình. Đó là hai ngày duy nhất trong tuần chỉ có tôi và tôi. Sẽ không nhắn tin, không gọi điện, không tặng hoa và tất nhiên là không gặp nhau. Chúng tôi thường nói đó là hai ngày chúng tôi sống cho không gian riêng của mình. Chúng tôi quy ước như thế và đồng hồ sinh học của tôi cũng làm việc hiệu quả nhất vào hai ngày này. Tôi lấy một tập những tờ giấy trắng và một tập những mẫu vẽ thiết kế đã hoàn chỉnh đặt trên chiếc bàn đá trắng bông, lán mướt và tròn trịa, trông như những áng mây trôi ngang che mặt mặt trăng đêm rằm vậy. Tôi đặt tờ giấy trắng lên phía trước mặt, cằm cây bút chì lên và bắt đầu những nét vẽ tiếp theo... *** Mẹ tôi nói từ lúc nhỏ tôi đã thuận tay trái, làm gì cũng cánh tay trái là chính, cánh tay phải là phụ. Nhất là viết chữ, tôi cũng chỉ thích viết tay trái. Thầy cô sửa bao nhiêu đến khi quay đi chỗ khác rồi quay lại cũng vậy. Mẹ nói từ nhỏ đến năm tôi học lớp sáu thì chữ viết của tôi “xấu như một đám rừng vậy”. Rừng từng đám,
  7. chằng chịt, quấn quýt, cây cao, cây nhỏ, cây con, cây già, tầng tầng, lớp lớp đan xen vào nhau thì còn khai thác và là nơi trú ngụ của các loài vật. Chứ còn một đám rừng chữ thì có mà cho người đọc đi lạc mất thôi (là đọc không ra rồi hiểu sai nghĩa đó mà). Nghe mẹ than thở “thế thì rõ khổ con ơi! Chữ viết thế này mà con gái con lứa nữa , người ta có mà cười cho. Người ta nói “nét chữ tính người” đó con ơi”. Nghe lời mẹ dạy, thế là tôi quyết tâm sửa chữa. Nét chữ ngày càng tròn trịa hơn, đọc dễ dàng hơn nhưng cũng không thế nào bằng mấy đứa bạn học cùng lớp được. Người ta nói ở đời mất cái này thì bù lại cái kia. Có lẽ vì vậy mà ông trời thương tình ban cho tôi năng khiếu vẽ. Tôi vẽ dễ dàng và vẽ đẹp như người được học vẽ từ kiếp trước vậy. Từ vẽ cảnh, vẽ con vật đến vẽ chân dung người tôi đều có thể dựng lên sống động. Nhưng niềm đam mê lớn nhất của tôi là vẽ những mẫu quần áo. Vì lĩnh vực này làm tôi cảm thấy khả năng sáng tạo của mình được phát huy cao nhất. Từ những chiếc áo bà ba thôn dã đã khá lùi và bước tiến model của thời trang hiện đại đến những mẫu áo kiểu của các cô nàng xìtin tung tăng dạo phố. Những chiếc áo dài truyền thống, những mẫu áo comple, những mẫu đầm dài, ngắn... Của các cô người mẫu mặc trong những sự kiện, trong các bộ sưu tập thời trang trong nước và trên thế giới của các nhãn hàng nổi tiếng được phát trên tivi chương trình “Thời trang và sao” luôn có một ma lực kì dị thu hút tôi. Khi thì ngắm nhìn, khi thì suy tư, khi thì bình luận, khi thì dâng trào cảm xúc và cảm hứng,...
  8. *** Từ ngày quen anh tôi luôn để lòng mình ngập tràn trong niềm vui và hạnh phúc. Có những hạnh phúc trong veo như hồ nước mùa thu. Có những hạnh phúc chỉ xuất hiện từ trong lời nói sau những lúc nhỏ to tâm sự, trò chuyện cùng nhau. Có những hạnh phúc lãng mạn đến ngộp thở. Và rồi anh lại cầm bút, lại viết những lời ca, vẽ những nốt nhạc trầm bổng, rồi lại đưa tay kéo nhẹ dây kéo, mở chiếc đàn piano cũ kĩ màu nâu bạc và bắt đầu nhúng nhảy những ngón tay, dìu đắt những con nàng nốt trắng, nốt đen tạo ra những điệu nhạc mới tung tăng hoà theo điệu gió. Từ ngày quen anh những mẫu thiết kế của tôi không còn đa dạng nữa. Tôi không chú ý nhiều đến các cô thôn nữ áo bà ba, các nàng áo dài du xuân, các mẫu teen tung tăng trên đường phố. hay bất cứ chàng trai nào khác. Tôi chỉ chú ý một người
  9. và thiết kế chỉ còn cho một người. Đó là anh. Tôi khó khăn hơn trong từng nét vẽ của mình vì tôi muốn anh lúc nào cũng thật nỗi bật trong những lần xuất hiện vì anh là “người của công chúng” mà. Đêm trăng tròn lại đến, khi mặt trăng lên đến đỉnh. Hồn tôi hoá thành một chiếc gương, mỏng manh và chẳng có đường viền. Một hình ảnh cô gái hai mươi lăm tuổi đang ngồi cặm cụi chiếc bút chì trên tay và la liệt những mẫu vẽ và cả những mẫu giấy đã bỏ đi được vò vò thành từng cục tròn vo lăn lốc trên sàn nhà. Và tôi vẫn phản chiếu được một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc trên đôi môi người con gái ấy. Bức ảnh hai người ngồi trong công viên nước, đầu chạm và nhau ẩn hiện lờ mờ. Một đoá hoa hồng rực tràn sức sống với “những cánh mỏng như bờ môi con gái”. Có ánh sáng phản chiếu từ trong tôi bắn ra khỏi căn phòng bề bộn. Niềm tin hạnh phúc. Trời vào thu, tháng bảy mưa ngâu, lá vàng ùa nhau rơi rụng. Anh dắt tôi vào một khu vườn chỉ toàn lá và lá. Nó bề bộn, lộn xộn không khác gì căn phòng thiết kế
  10. của tôi vậy. Nhưng sự bề bộn có khi lại hay hay hơn sự gọn gàng bởi nó mang trong mình một tố chất riêng biệt. Đó là sự tự nhiên. Tôi tung tăng như một con bướm vàng lạc vào khu vườn đầy mật. Lá dưới chân tôi lào xào động đậy. Tôi để hai bàn tay tự do sốc, xào, bới tung và vung mạnh. Tôi quay người xoay tròn theo những chiếc lá rơi. - Anh xem. Em làm mưa lá nè. Gió lại thổi, lại đùa vui cùng tôi và lá. Lá vẫn rơi, bay và xoay tròn. - Ngọc Diệu. Em lại đây. Ngồi gần anh một chút. Anh cho em xem cái này.
  11. Tôi để mặc lá rơi, lao như con bướm nhìn thấy màu hoa rực rỡ của một đoá hồng nhung về phía anh. - Gì thế anh? - Cứ ngồi im một chút em nhé! Anh lại viết tiếp vào quyển sổ “Em về bên tôi như mùa thu nâng niu dịu dàng chiếc lá. Lá sẽ xa cành nhưng mãi là lá của mùa thu.” Một dấu chấm như một cánh cửa khép lại bài ca anh vừa sáng tác thì cũng đã đến lúc một cánh cửa khác được mở ra. Từ một nhạc sĩ, ca sĩ còn mang hơi thở của hai từ nghiệp dư anh đã nhanh chóng biến thành một ngôi sao ca nhạc của làng showbiz. Bài hát “Em về trong mùa thu” được săn đón như người đói cần cơm,
  12. người khác khô cần nước. Các trang mạng, các phòng trà, các chương trình ca nhạc và cả những chiếc phone của các teen cũng ngân vang những ca từ ngọt ngào của bài tình ca này. Và tất nhiên lịch làm việc của anh ngày càng dày đặc. Bận rộn chạy show, bận rộn sáng tác, bận rộn đi dự event, bận rộn... bận rộn.. bận rộn... Anh sáng tác nhiều hơn và các khúc mới của anh ra đời một cách nhanh chóng hơn. Hai ngày cuối tuần giờ đây không còn là những ngày riêng tư để chúng tôi sống cho không gian riêng của mình mà bây giờ mọi ngày đều trôi qua âm thầm và lặng lẽ như vậy. Hai ba tuần, hai ba tin nhắn nhỏ giọt, cộng lại chưa được hai, ba mươi từ. Đại loại như “ em ggsk nhe”, “ chúc em vui nhe”, “ em g9 nhe” ( good night),.. Và cũng chỉ quanh quẩn lập đi lập lại như vậy giống như chuông đồng hồ báo thức. Đêm trăng tròn lại đến, khi mặt trăng lên đến đỉnh. Hồn tôi hoá thành một chiếc gương, mỏng manh và chẳng có đường viền. Tôi thấy trong tôi một dáng người thờ thẩn, nhợt nhạt. Phía trước mặt vẫn là một tấm hình hai người ngồi trong công viên
  13. nước, đầu chạm và nhau ẩn hiện lờ mờ. Căn phòng khá gọn gàng, trước mặt không một bản mẫu thiết kế, chỉ có một tờ giấy lời ca khúc “Em về trong mùa thu”, một đoá hồng khô, một bờ môi khô. Có tia sáng nào mong manh, yếu ớt phản chiếu loáng thoáng trong tôi. Khuya. Tất cả chìm vào giấc ngủ. Trời lất phất mưa phùn, ánh nắng ấm lẻ loi, hương thơm thoang thoảng của đoá hồng nhung bên cửa sổ, gió dịu dàng nâng nâng mấy sợi tóc mây đang lởn vởn trên đôi má màu trái đào của tôi. Anh bước vào im lìm như sinh ra từ không khí. Tôi ôm chầm lấy anh như hai người yêu nhau vừa gặp lại nhau sao bao ngày cách nhau nữa vòng trái đất. Đôi tay anh kề nhẹ lên cái eo thon của tôi, má kề mái tóc,.. - Tặng em nè! Một cái vòng cổ sáng lấp lánh với cái mặt dây hình chữ D thật xinh. Tôi hân hoan trong niềm vui sướng và hạnh phúc. Tôi tự trách mình sao lại vội vàng trách hờn
  14. anh như vậy? Anh vẫn ngồi đây, quan tâm tôi, tạo niềm vui cho tôi đâu khác gì những ngày mới bên nhau. - Anh đến từ biệt em . Hai tiếng nữa phải “bay” sang HongKong để chuẩn bị cho đêm ca nhạc “Trở về miền nhớ” Một khoảng lặng và một khoảng trống ở đâu được gió thổi vài giữa hai chúng tôi. “Không sao. Anh đi diễn song sẽ về nhanh thôi mà.” Tôi chạy vào chiếc tủ kính, lấy vội hai bộ quần áo là hai mẫu thiết kế mới nhất của tôi và đưa nó cho anh. Anh chỉ lướt mắt xem rồi nói “Anh cảm ơn em! Nhưng từ nay em đừng bận tâm nhiều về anh nữa. Việc chuẩn bị trang phục cho các buổi diễn đã có trợ lí của anh lo hết rồi”. Và anh lại đi. Căn phòng lại vắng vẻ. Tôi với tôi.
  15. Đêm trăng tròn lại đến, khi mặt trăng lên đến đỉnh. Hồn tôi hoá thành một chiếc gương, mỏng manh và chẳng có đường viền. Tôi thấy trong tôi một cô gái với đôi mắt nhìn xa xăm về một phương trời có người con trai ấy. Tôi thấy trong tôi một màn hình tivi với ánh đèn sân khấu đủ màu sắc chập chờn, chập chờn và anh xuất hiện. Chiếc áo vest màu vàng bóng loáng khoát bên ngoài bộ quần áo màu tím đậm trông anh lấp lánh hơn một ngôi sao sáng giữa đêm trăng. Tình khúc “Em về trong mùa thu” lại vang lên. Tôi ngẩn người trước những ca từ mĩ miều viết về mình. Tôi phản chiếu lại các tia sáng đủ màu sắc tràn ngập cả căn phòng. “.... Em về bên tôi như mùa thu nâng niu dịu dàng chiếc lá. Lá sẽ xa cành nhưng mãi là lá của mùa thu.” Bài hát hết tự bao giờ, trăng không còn tròn và sáng nữa, hồn tôi trở về bên tôi. Một giấc ngủ êm đềm trong màn đêm tĩnh mịch. ***
  16. Ba tháng trời trôi qua có là thời gian dài quá không sao nó lại làm người ta biến đổi nhiều như vậy? Ngày đón anh trở về từ sân bay tôi đã không còn nhận ra anh nữa. Không biết anh như được tẩm bổ bởi phương thuốc thần kì của gió trời ngoại quốc, hay cái khi “ga” trong những chay rượu tây ở các nhà hàng, khách sạn năm sao, tôi trông anh trắng trẻo hơn, vòng bụng căng tròn hơn và một đôi mắt thờ ơ hơn với những biến đổi của mọi vật. Mái tóc sực nức mùi keo, xước ngược lên phía trên và một sợi râu “tài” mọc lên trên các nốt ruồi nhỏ bằng đầu tâm nhang phất phơ trước gió.Nhưng bề ngoài có là gì so với tấm lòng bên trong. Tôi yêu anh bởi sự thuỷ chung, lãng mạn của anh và cả vì khâm phục tài năng của anh. Tôi lật từng tờ lịch, đếm từng ngày, từng ngày, từng ngày trôi qua... Đêm 15 tháng 9 âm lịch. Vậy là vừa tròn một tháng sau lần tôi đi đón anh về nước, vài tin nhắn, mỗi tin nhắn vài ba từ,... Căn phòng ngột ngạt quá! Những tờ giấy vẽ lung tung và bề bộn quá! Cái đầu tôi như muốn nổ tung ra bởi những chờ đợi bị dồn nén nhiều ngày. Tôi mở cửa sổ, ánh trăng vừa nhú lên từ phía chân trời tràn ngập vào cả căn phòng tôi. Tôi có một ý nghĩ “Mình sẽ đi tìm anh.”
  17. - Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Mong quý khách vui lòng.... Tôi bấm máy...bấm máy...rồi lại bấm máy... Anh làm gì mà khoá máy vậy? Câu hỏi cứ dồn dập hiện lên trong cái đầu rối như tơ của tôi. Lùng sục trong cái mớ bòng bong ấy tôi chợt nhớ đến mấy số điện thoại công ti và trợ lí của anh trong cuốn tạp chí mà tôi cất giữ từ lâu trong ngăn tủ. Tôi lại bấm máy... *** Tôi bước vội vã như người đi lạc vừa được chỉ hướng về nhà. Trăng đêm rằm mỗi lúc một lên cao, chói vào tôi. Mặc. Phố đêm nhộn nhịp, người và xe hối hả, tiếng còi xe hoà thêm vào tiếng nhạc, những bóng đèn chớp đủ màu sắc hoà chung ánh sáng với những ngọn đèn đường... Phố đêm thật đẹp và thơ mộng, tôi ước giờ này anh bên tôi, dìu tôi đi dưới khung cảnh phố đêm lãng mạn này, cùng nhau trò
  18. chuyện rồi cùng nhăm nhi một tách cafe đắng, nghe những bài hát ngọt ngào của anh sáng tác... Chắc anh sẽ thật bất ngờ khi tôi đến tìm anh. Tôi bước vào phòng trà mang tên “ The moon”, đưa mắt nhìn quanh giữa những đôi tình nhân đang khiêu vũ, không thấy anh. Tôi đưa tai lắng nghe về phía sân khấu, không phải giọng ca quen thuộc của anh. “Khách ở bàn đặc biệt S2 kêu thêm một chai rượu nữa.” Tiếng phục vụ nói hoà lẫn vào tiếng nhạc, len lỏi vào đôi tai tôi. Tôi nhìn thấy anh ở giữa một nhóm sáu người. Tôi tiến lại gần chiếc bàn cạnh bức tường gỗ và chỉ cách bàn của anh lơ thơ vài chiếc lá xanh và những bông hoa phong lan tím giả. Không khí nơi này giờ đây lãng mạn và mờ mờ ảo đến nổi người ta cứ tưởng trên đời này chẳng có ai khác ngoài mình và những người bạn của mình. Trông họ như ba cặp tình nhân thân mật trò chuyện, chơi trò oảnh tù tì và uống rượu. Trái tim đập phình phịch như từng hồi trống. Tôi sẽ chạy ngay đến anh. Không. Tôi im lặng, dò xét và chờ đợi. Sư chờ đợi nóng như lửa đốt và tôi quên mất đi một chuyện “ đêm nay là đêm trăng rằm”.
  19. Khoảnh khắc không chờ cũng đến theo thời gian. Mặt trăng lên đến đỉnh. Hồn tôi hoá thành một chiếc gương, mỏng manh và chẳng có đường viền. Tôi nhìn thấy trong tôi: Anh. - Hai cậu lúc này “nặn” được ra được thêm bài nào nữa chưa? Đưa cho mình phổ nhạc rồi thế nào nó cũng được mọi người biết đến. - Được rồi. Tụi tui cũng đang có gắn. Mới có vài bài tàm tạm, mai đưa cho cậu. Còn cậu lúc này sao rồi? - Mình không có thời gian rảnh nhiều như mấy cậu đâu. Một, hai tháng mới “ra lò” được một bài thì biết chừng nào tậu “xế” được. Tụi mình hợp tác cùng kiếm lợi mà, năm-năm ? Anh nói tiếp
  20. - Giờ mình đang tìm cảm hứng sáng tác mới. Nó phải phù hợp với giới trẻ, phải tươi mới như làn gió mát mùa xuân và phải “hot” nữa. Đây này. Anh vừa nói vừa vòng tay vào người cô gái, trao một nụ hôn nhẹ lên đôi má. - Anh đúng là thần tượng của em. Nhưng anh có nhiều fan vậy, không biết em là kẻ ngốc thứ mấy rồi? - First girlfriend. Em yêu! Hoá ra là vậy. Cơn nghiện tìm cảm hứng của anh đã kéo anh rời xa tôi, tìm đến bên vòng tay cô gái khác. Hình ảnh họ quấn quýt bên nhau cứ hiện lên trong tôi. Tôi
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2