Chiếc hộp kí ức

18 tuổi, chúng tôi thật dễ dàng yêu thương một ai đó. Cũng dễ dàng bật cười

vì những chuyện giản đơn. Không chút toan tính, chúng tôi đã dành cho nhau

những tình cảm trong sáng, hồn nhiên và dốc lòng dốc sức để giúp đỡ nhau.

Và cũng 18 tuổi, chúng tôi suýt nữa đánh mất tình bạn vì những ngốc nghếch,

trẻ con của mình.

***

Tôi trở về Việt Nam sau 4 năm đi du học . Mọi thứ dường như thay đổi rất nhiều

nhưng không làm tôi cảm thấy xa lạ, vẫn nguyên cái cảm giác thân quen khi đi

giữa phố phường Hà Nội khi mà mùa thu nhẹ nhàng len về. Những cơn gió hanh

hao luồn qua cửa sổ, nắng chiếu xuyên qua những tán cây, rơi xuống mặt đường

làm lấp lánh những chiếc lá vàng xao xác. Thời tiết dễ chịu nên con người ta cũng

cảm thấy như tươi vui hơn, iêu đời hơn. Khuôn mặt những người qua đường bỗng

trở nên nhẹ nhõm, bước chân cũng chậm lại...

Những ngày đầu mới về nhà, tôi không có gì để làm ngoài việc đến thăm họ hàng,

tụ tập với những đứa bạn chơi với nhau từ hồi còn đi học. Thời gian rảnh rỗi ở nhà,

tôi thường xem ti vi, thi thoảng vào bếp, nấu vài món ngon cho cả nhà, rồi dọn dẹp

nhà cửa. Sáng nay, khi tôi đang dọn phòng mình thì bất chợt nhìn thấy một thùng

cát- tông cũ kĩ đã xỉn màu được xếp chồng lên trên giá sách. Tôi phủi nhẹ lớp bụi

bên ngoài rồi mở ra. Tôi chợt mỉm cười. Nắng nghiêng nghiêng trên những bông

cúc vàng ngoài ban công.

Đó là chiếc hộp cất giữ tất tần tật những kí ức, kỉ niệm của tôi trong suốt những

năm tháng còn cắp sách tới trường. Đây là chiếc thiệp handmade ,vụng về những

nếp gấp mà cậu bạn cùng bàn tự tay làm để xin lỗi tôi khi làm tôi khóc . Đây là que

kem Tràng Tiền tôi giữ lại khi được anh khoá trên mà tôi thần tượng mua cho hôm

đi cổ vũ đá bóng ở trường. Chiếc vòng tay bằng ốc đứa bạn thân đã kì công làm

tặng tôi hôm sinh nhật. Những lá thư, mẩu giấy truyền chúng tôi tay nhau trong giờ

học... Tôi giữ gìn những kỉ vật ấy như cất giữ báu vật quí giá nhất của mình về

những tháng ngày tươi đẹp nhất của thời học sinh. Rồi tôi tìm thấy dưới đáy thùng

cuốn sổ tay màu xanh ghi chi chít những công thức toán học...

Đó là cuốn sổ mà Huỳnh- cậu bạn lớp bên tặng tôi khi chúng tôi đang gấp rút ôn

thi Đại học. Cậu ấy thông minh, học môn Toán cực siêu, lại hiền lành, tốt bụng,

nên tôi rất quí mến cậu ấy. Cậu ấy cũng dành cho tôi sự quan tâm rất đặc biệt.

Những ngày cuối cấp, chúng tôi hay cùng nhau học bài. Cậu ấy giảng bài cho tôi,

giải thích cặn kẽ, rồi hỏi tôi có hiểu gì không, tôi gật gật. Nhưng kì thực là tôi

chẳng chú tâm đến những gì cậu ấy nói, chỉ ngồi chăm chú nhìn cậu ấy cười mơ

màng. Những lúc ấy, cậu ấy hay cốc đầu tôi rồi mỉm cười. Và nụ cười ấy sẽ làm tôi

chếnh choáng như là bị say nắng . Rồi cậu ấy tặng tôi cuốn sổ tay chằng chịt những

công thức Toán học. Biết tôi lười đọc nên cậu ấy đã viết vào những cuốn sách ấy

những lời động viên rất ngộ nghĩnh. "Học hành chăm chỉ và đừng có để đầu óc bay

trên mây", "Tớ biết là cậu rất thông minh mà?", "Đừng có ngủ gật đấy nhá".

Những buổi chiều sau khi tan học, chúng tôi hay cùng nhau đạp xe dưới hàng cây

xanh mướt , rợp bóng mát. Chúng tôi kể với nhau về những dự định của mình khi

vào Đại học, những ước mơ, kế hoạch của mình dành cho tương lai. Rồi một chiều

nắng nhạt, khi những đám mây đang lững thững trôi trên bầu trời xanh mát, cậu ấy

khẽ nắm tay tôi rồi bảo " Bọn mình nhất định cùng đỗ đại học nhé". Lời ước hẹn ấy

khiến tôi lao đầu vào học...

Kí ức của bao nhiêu năm mà tôi ngỡ là chẳng còn nhớ nay bỗng ùa về rạng rỡ.Tôi

muốn gặp cậu ấy nên đã tìm danh bạ của những đứa bạn cấp 3, gọi cho từng đứa để

hỏi số điện thoại cậu ấy. Tôi bấm máy, trống ngực đập dồn dập khi nghe thấy tiếng

đầu giây bên kia nhấc máy.

- A lô!

- Cậu..có phải là.. Huỳnh?

- Đúng rồi. Xin lỗi , ai đấy ạ?

- Tớ là Minh...

Rồi không nghe thấy cậu ấy nói gì. Tôi nhắc lại "Tớ Minh đây". Rồi tôi bảo cậu ấy,

nếu không bận gì thì hãy gặp nhau. Cậu ấy đồng ý. Cuộc nói chuyện diễn ra chóng

vánh...

Tôi đến chỗ hẹn sớm hơn 30 phút vì quá hồi hộp. Tôi không biết sau 4 năm không

gặp, cậu ấy có khác nhiều không, liệu tôi có nhận ra cậu ấy, và cậu ấy, liệu có nhận

ra tôi? Rồi tôi biết phải nói chuyện gì với cậu ấy? Nhắc lại kỉ niệm xưa hay hỏi về

quãng thời gian 4 năm không gặp? Tôi đang băn khoăn với hàng loạt câu hỏi, thì

một chàng trai bước đến phía bàn tôi. Tôi mỉm cười.

- Lâu quá rồi không gặp cậu.

- Ừ! Lâu quá rồi. Cậu ấy kéo ghế, ngồi xuống phía đối diện tôi.

Sau bao nhiêu năm, cậu ấy vẫn thế. Vẫn đôi mắt đen, sâu thẳm. Vẫn sống mũi cao

cao và nụ cười sáng lấp lánh. Chỉ có điều, Huỳnh trước mặt tôi không phải là cậu

bạn mà tôi biết năm 18 tuổi mà là một chàng trai. Lịch lãm với quần âu và áo sơ mi

trắng, trưởng thành với vẻ mặt đĩnh đạc, chín chắn.

- Này, cậu hẹn tớ ra đây, không phải là chỉ là để ngắm tớ thôi đấy chứ?

Tôi bật cười.

- Tất nhiên là không rồi. Nếu tớ bảo tự nhiên nhớ nên rất muốn gặp , cậu tin tớ

chứ?

Cậu ấy mỉm cười. Rồi chúng tôi nói chuyện 4 năm đại học ở Việt Nam, chuyện du

học của tôi ở một đất nước xa xôi. Rồi cậu ấy bất ngờ hỏi tôi :

- Minh này, tớ có một điều thắc mắc, suốt 4 năm qua mà không sao lý giải được.

Vì sao hồi ấy, cậu đi du học mà không nói cho tớ biết?

Tôi bối rối nhìn cậu ấy.

- Hồi ấy, bọn mình đã hứa cùng nhau đỗ đại học. Nhưng tớ đã không thực hiện

được lời hứa ấy. Rồi tớ đi du học. Thế rồi...Tôi ngập ngừng- Khoảng cách và thời

gian làm hình ảnh của cậu mờ nhạt dần... Vậy nên tớ đã không liên lạc với cậu, dù

thi thoảng, khi nghe một bài hát, khi nhìn thấy những điều thân thuộc gắn liền với

cậu, tớ vẫn nhớ...

Cậu ấy nói chậm rãi.

- Suốt 4 năm qua tớ luôn nghĩ là mình đã làm gì đó có lỗi với cậu..

- Cậu ghét tớ lắm phải không?

- Không nhưng đã có lúc tớ rất giận cậu. Những lúc tự hỏi vì sao cậu đi mà không

nói cho tớ biết ? Tớ đã làm sai điều gì? Những lúc nhớ cậu mà không biết phải làm

gì..

Tôi đã định nói gì đó. Vì đã ra đi mà không nói gì. Vì để cậu ấy tự dằn vặt bản thân

mình suốt những năm tháng ấy. Vì đã quay trở về , đột ngột gặp cậu ấy và gợi lại

những kí ức của cậu ấy.

18 tuổi, chúng tôi thật dễ dàng yêu thương một ai đó. Cũng dễ dàng bật cười vì

những chuyện giản đơn. Không chút toan tính, chúng tôi đã dành cho nhau những

tình cảm trong sáng ,hồn nhiên và dốc lòng dốc sức để giúp đỡ nhau. Và cũng 18

tuổi , chúng tôi suýt nữa đánh mất tình bạn vì những ngốc nghếch, trẻ con của

mình. Một lời xin lỗi sau 4 năm không thể cứu vãn một mối quan hệ đã rạn vỡ,

nhưng chắc có thể bắt đầu một mối quan hệ mới...

- Cậu có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?

Tôi mỉm cười thay cho câu trả lời.

Những đám mây đang lững thững trôi trên bầu trời xanh mát...Nắng đã lên rực rỡ...