Chuyến thang máy cuối cùng !!!
lượt xem 4
download
Mười chín mùa Valentine trôi qua nhưng thực sự chưa có một năm nào đong đầy khoảnh khắc hạnh phúc để làm nên một Ngày tình nhân có ý nghĩa trong tôi. Không thích dây dưa vào các mối quan hệ nam nữ phức tạp cùng với cái tính tình trẻ con thích hùa theo lũ bạn quậy phá làm cho một đứa con gái như tôi chẳng màng đến việc sẽ tìm kiếm cho mình một chỗ dựa vững chắc. Và thế là những tháng ngày chông chênh trôi qua vẫn dưới sự gồng mình để đứng vững trên đôi...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Chuyến thang máy cuối cùng !!!
- Chuyến thang máy cuối cùng !!!
- Mười chín mùa Valentine trôi qua nhưng thực sự chưa có một năm nào đong đầy khoảnh khắc hạnh phúc để làm nên một Ngày tình nhân có ý nghĩa trong tôi. Không thích dây dưa vào các mối quan hệ nam nữ phức tạp cùng với cái tính tình trẻ con thích hùa theo lũ bạn quậy phá làm cho một đứa con gái như tôi chẳng màng đến việc sẽ tìm kiếm cho mình một chỗ dựa vững chắc. Và thế là những tháng ngày chông chênh trôi qua vẫn dưới sự gồng mình để đứng vững trên đôi chân của chính mình. Hơn nữa, từ cái mùa hè năm cuối cấp với bức thư tình bị lũ con trai chuyền tay nhau và hả hê cười cợt tình cảm của tôi làm tôi đâm ra ghét cay ghét đắng lũ con trai. Nhất là tên ấy - tên ngốc đã xem tôi như một trò đùa và lẳng lặng rút êm không một lời giải thích. Mà thôi! Nếu có giải thích, tôi cũng chẳng muốn nghe. Thật đấy. Nhỏ Khánh mời cả lớp họp mặt vào đúng ngày Valentine. Có lẽ nó lại vừa chia tay với mối tình thứ… hai mấy của nó và đang có ý định thành lập hội độc thân để nương tựa nhau chống chọi với nỗi cô đơn khi những bàn tay ấm ngoài kia vẫn đang nắm chặt vào nhau. Tôi gật đầu cái rụp trong điện thoại, cũng đã nửa năm trời không liên lạc với đám bạn cũ nên tôi cũng nôn nao nhìn lại nụ cười của tụi nó, ngồi bên nhau và ôn lại kỷ niệm của những năm tháng học trò là điều thú vị nhất khi thời gian và khoảng cách đã cuốn trôi mọi người đến những nẻo đường khác
- nhau hiện tại. Tất nhiên tôi vẫn không quên cầu Chúa một điều duy nhất: Đừng để tôi chạm mặt tến ngốc đáng ghét kia trong buổi họp mặt này. *** Có vẻ lời nguyện cầu quá nhỏ đế Chúa có thể nghe thấy chăng? Tôi đụng mặt hắn ngay tại bãi gửi xe khu chung cư của nhỏ Khánh. Tất nhiên tôi vẫn hếch mặt lên trời và quăng một cục lơ to tướng vào hắn. Nhưng tên ấy sau một hồi săm soi và có lẽ một cột mốc đáng nhớ văng ra từ mảng ký ức năm ấy làm hắn nhớ ngay đến tôi nên chỉ sau đó, tôi nhận ngay một cục lơ đáp trả từ hắn. “Đáng ghét! Thật đáng ghét!” Vẫn giữ gương mặt lạnh lùng không cảm xúc nhưng thực chất tôi đang muốn hét lên. Chắc hẳn mọi người đã tụ họp đông đủ ở ngay tầng chín khu chung cư này, cũng chính là hang ổ chuyên bày bừa tiệc tùng dưới sự tài trợ của nhỏ Khánh nên ngay dưới sảnh đã thưa thớt bóng người. Tên đáng ghét bước vào cửa thang máy, nhìn tôi đang khoanh tay chờ trước cửa mà buông ngay một câu xanh rờn : - Có vào không? - Đi chuyến sau! - Tôi đáp gọn lỏn - Chuyến cuối cùng đấy! - Hắn nhíu mày - Thang máy của khu chung cư này chỉ hoạt động đến 6 giờ chiều. - Xạo! - Tôi ngớ người - Ô thế à? Vậy đi bộ cho khỏe người nhé - Hắn nhếch mép - Chín tầng thôi mà!
- Ngớ người trong vòng hai giây, đến giây thứ ba tôi mới chợt tỉnh mà liên tưởng đến cái cảnh phải lội bộ trên cái cầu thang tối om đến tầng thứ chín ấy thì quả là một cực hình. Lắc mạnh đầu để những sĩ diện và tự ái cao ngất trời kia bay đi, tôi giãy nãy bước vào trong thang máy cùng tên đáng ghét. “Không sao! Chỉ là đi chung thang máy. Mất vài giây là tới nơi thôi mà..” - Tôi tự an ủi mình. Hắn cười, như một kẻ hả hê vừa thắng trận. *** Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, tiếng cọt kẹt của cái thang máy cũ kỹ này càng lúc càng lớn như muốn át hẳn tiếng thở dài của tôi. - Trông khác xưa nhỉ? - Hắn bắt chuyện, thang máy chỉ vừa nhích lên được tầng 2 - Có bạn trai chưa? Tôi im lặng. Từng chữ trong câu nói ấy đầy sự móc méo làm tôi khó chịu vô cùng. Nếu được chọn một sai lầm nặng nề nhất từ trước đến nay mà tôi mắc phải, thì phải kể đến việc tôi đã thích tên dở hơi này! - Bạo dạn lắm mà. Chắc viết thư tình cho cả chục anh rồi phải không? - Hắn huýt sáo Tôi bấm vào nút số bốn để thang máy dừng lại, chấp nhận đi bộ năm tầng nữa còn hơn cho phép bản thân mình phải chịu cảnh ngột ngạt trong tức giận. - Làm gì thế? - Hắn gằn giọng, lấy thân mình che trước cửa thang máy - Đi bộ còn hơn! - Tôi đáp - Tránh ra!
- Hắn nhún vai rồi khẽ cười. Thang máy đến tầng bốn vẫn không dừng lại. Tôi dồn hết tức giận vào ngón tay trỏ mà bấm tới tấp vào các con số biểu thị số tầng của khu chung cư. Năm, sáu, bảy, tám… Nhưng vừa đến tầng số bảy, đèn thang máy bắt đầu nhấp nháy. Buồng thang máy bỗng nhiên rung lên trong sự ngỡ ngàng của hắn và sự hốt hoảng của tôi. - Ngốc ạ! - Hắn đẩy tôi sang một bên, bấm tới tấp vào nút mở cửa. Lúc này, đèn thang máy thực sự tắt hẳn. Không còn rung, không còn tiếng cọt kẹt khó chịu. Mọi thứ dừng lại như nhịp thở của tôi và hắn trong phút chốc. Như một sự sắp xếp của số phận, hai kẻ ghét nhau giờ phải ngồi tựa vào nhau mà chiến đấu với bóng tối, sự yên tĩnh và bầu không khí ít ỏi chưa biết chừng sẽ tan ngay khi thời gian vẫn đang nhích dần từng bước một. * Tôi không dám ước gì thang máy sẽ hoạt động trở lại ngay tức khắc. Tôi ước thà mình bị kẹt một mình trong cái bóng tối ẩm thấp này còn hơn phải ngồi chung với một tên đáng ghét suốt từ nãy giờ vẫn càm ràm và chỉ trích tôi không mệt mỏi. Sau khi nhận được cú điện thoại cầu cứu, có lẽ bọn bạn cũng đang thấp thỏm lo âu và lực lượng cứu hộ chắc vẫn cố hết sức mình từ nãy giờ. Chưa bao giờ tôi thấy thời gian đi chậm đến vậy. Từng giây trôi qua cứ đều đều như nhịp thở đang ngày càng yếu đi… Mắt tôi bắt đầu hoa lên. Một ý nghĩ tồi tệ nhất vụt lên trong đầu, tôi đang đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết. Sợ lắm! Sợ vô cùng..
- - Nhiên không sao đấy chứ?- Đột nhiên hắn hạ giọng rồi quay sang hỏi tôi. - Sao là sao thế nào? - Tôi nhăn mặt - Không cần Phong thương hại - Đừng có con nít thế - Hắn lục ba lô rồi lấy ra một bịch khăn giấy đưa tôi - Ai chả biết từ nhỏ Nhiên vốn sợ không gian hẹp… Khuôn mặt lo lắng của Phong hiện dần lên khi cặp mắt tôi đã bắt đầu thích nghi với bóng tối. Tôi nhìn Phong, sự quan tâm của hắn lúc này làm tôi thấy bối rối lạ thường. Lại nhớ về một năm trước, cũng chính sự ấm áp của Phong khiến trái tim tôi đập loạn nhịp. Lấy hết can đảm để trước kỳ thi tốt nghiệp tôi gửi cho hắn một lá thư viết tay trong hộc bàn, để rồi chỉ sau đó hai ngày, khi tôi trở vào lớp, thằng Lâm đã cầm bức thư ấy mà dán ngay bảng thông báo cuối lớp với sự trầm trồ kinh ngạc của hơn bốn mươi mấy cặp mắt, trong đó không có Phong, tên ấy đã lẳng lặng rút êm và không ngó ngàng gì đến tôi sau lần ấy. - Xin lỗi.. - Phong nhìn tôi bằng cặp mắt lo lắng. Chính tôi cũng đang lo lắng cho sự sống chết của mình.- Giá như lúc nãy tôi để Nhiên đi chuyến thang máy sau thì đã không đến nỗi… - Sao? - Tôi há hốc mồm - Sao Phong bảo sau 6 giờ thì thang máy ngưng hoạt động? - Đùa đấy! - Phong gãi đầu - Muốn Nhiên vào đây chung với tôi để trêu tí nên mới nói vậy… Tôi thở dài. Rất muốn quăng một mớ câu nói tức giận dồn nén trong lòng tát thẳng
- vào mặt Phong nhưng nhìn ánh mắt của cậu ấy, tôi lại thôi. Chưa bao giờ tôi thấy mình yếu đuối đến dường này, thì ra tôi đâu đã mạnh mẽ như mình vẫn tưởng. Không đá động gì đến chuyện quá khứ, tôi trò chuyện với Phong như hai người bạn bình thường, những kỷ niệm đẹp của ngày ấy tràn về làm tôi khẽ mỉm cười. Từ lúc ra trường đến nay, tôi lao vào học và vùi đầu với công việc làm thêm đến nỗi quên mất cách đi thật chậm để cảm nhận cuộc sống. Để rồi đôi khi dừng chân và quay lại phía sau, tôi mới thấy mình đánh rơi nhiều điều. Thang máy vẫn đứng yên trong khi dòng đời bên ngoài vẫn đang xô đẩy nhau mà trôi thật xiết. Nếu không ngưng lại một nhịp cùng chiếc thang máy này, có lẽ tôi cũng không biết bấy lâu này tôi đã chạy nhanh đến dường nào. Trong hoàn cảnh này, tôi thấy thế giới như đang mất đi ánh dương, và tồn tại trên đời chỉ còn tôi và Phong. Vậy thì trong cái không gian hoang tàn ấy, và thời gian hạn hẹp này, dù bên cạnh có là một tên đáng ghét đến đâu cũng không còn quan trọng nữa. Bỏ qua những chuyện không đâu của quá khứ và mỉm cười tận hưởng những ngọt ngào không trọn vẹn mấy của hiện tại là điều tôi phải làm để vực mình dậy khỏi những ý nghĩ tiêu cực. - Nói thật nhé! Lần ấy tôi tức Nhiên lắm - Phong quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi mà trách - Cái gì? Tôi chả làm gì cả? - Nhiên thích thằng Lâm - Phong đáp - Cái tên công tử nhà giàu đào hoa mà Nhiên
- đã viết thư tình gửi vào hộc bàn hắn ấy! - Sao??... Mồm tôi ngoác rộng thành hình chữ O to tướng - Tôi không… - Tôi không có tư cách cấm đoán Nhiên thích một ai. Nhưng phải biết “chọn mặt trao thân” chứ. Thấy tình cảm của Nhiên bị đùa cợt trước lớp vậy, vừa buồn, vừa giận Nhiên lắm… Nói đoạn, Phong nhìn sang chỗ khác, chẳng để ý đến cặp mắt tôi như đang bất động và chiếc mồm to chứa đựng sự kinh ngạc vẫn thể khép lại. - Bàn thứ ba, dãy thứ hai, từ ngoài cửa đếm vào, là chỗ của Phong mà?- Tôi lúng túng không biết nên giải thích từ đâu - Ừ- Phong gật đầu- Ngồi chung với thằng Lâm ý! Tôi ôm đầu khi vỡ ra được mọi chuyện. Sai lầm trên tất cả những sai lầm là tôi chỉ để tên người gửi mà không viết tên người nhận. Lại màu mè viết bằng tiếng Anh với các đại từ “I” và “U” nên anh chàng Lâm với chỉ số tự tin có thừa đã lầm tưởng tôi có tình ý với hắn. Vậy ra năm ấy, hắn trêu chọc tôi với hắn, chứ không phải tôi với Phong. - Nghe này - Tôi thở dài, toàn thân rã rời - Bức thư ấy Nhiên gửi cho một người khác, không phải Lâm. - Cho ai cơ? - Phong thắc mắc - Không lẽ… Bỗng nhiên tôi không thốt thành lời, mắt cứ từ từ nhắm lại trong nhịp thở ngày càng yếu. Hình ảnh của Phong chợt mờ đi trước mắt. Tôi vẫn nghe thấy tiếng
- Phong gọi mình í ới bên tai… Tôi biết rằng từ sâu trong trái tim, tình cảm dành cho Phong chưa bao giờ tắt. Tôi mến cậu ấy, mến thật lòng, như ngày nào… * Ánh đèn chiếu vào khiến tôi chói mắt và giật mình lay đầu ngồi dậy. Từ nãy giờ, tôi vẫn tựa vào vai Phong mà ngất đi trong buồng thang máy chật hẹp. Không quá nóng nhưng cũng chẳng mấy lạnh lẽo, ngất đi trong cái không khí ấm áp khiến tôi nhẹ nhõm như vừa quẳng đi một mớ bòng bong của quá khứ. Phong cùng bạn bè dìu tôi vào phòng của nhỏ Khánh. Đứa nào cũng lo lắng và hốt hoảng ra mặt. Tiếng nhỏ Khánh thì thào bên tai tôi như đang nấc lên nghẹn ngào - Thật may mắn là mày không sao… Ôi trời! Tao cứ sợ cái không gian chật hẹp đã bóp nghẹt sự sống của mày rồi. Bạn thân ạ. - Đừng đùa!- Phong cười và nói- Có tôi ở đây thì Nhiên làm sao có chuyện gì được, đúng không? Cả bọn “Ồ” lên một tiếng rõ to. Sau khi thấy tôi đã khỏe trở lại, chúng kéo tay tôi ra khỏi phòng và mở party mừng Valentine cho những kẻ… độc thân. Đây quả là một Ngày tình yêu đáng nhớ trong đời. Tình yêu của bạn bè dành cho tôi, tình yêu của tôi dành cho cuộc sống này trong một giờ đồng hồ đứng lại cùng thang máy để suy ngẫm, và một thứ tình cảm rất lạ, trỗi dậy từ trong tiềm thức của những ngày quá khứ không trọn vẹn. Sau party, cả bọn kéo nhau vào chiếc thang máy vừa được sửa để đi xuống tầng
- dưới. Tôi đứng ngoài nhưng không dám bước vào, Phong nhìn tôi và nói : - Có vào không? - Đi chuyến sau… - Tôi cười - Chuyến cuối cùng đấy!- Phong nói - Vậy thì Phong vào đi!- Tôi hếch mặt- Nhiên đi thang bộ, để Phong khỏi phải áy náy nếu chẳng may lại bị kẹt trong thang máy. Nhắc đến ba chữ “kẹt thang máy”, cả bọn đứng trong ấy bỗng hốt hoảng ùa ra mà chạy xuống bằng thang bộ. Phong nhún vai và nói khẽ vào tai tôi - Vậy thì đi thang bộ! Và tiếp tục kể cho nhau nghe về câu chuyện bức thư tình gửi nhầm địa chỉ ấy. Một mùa Valentine thật khác. Ít nhất, nó đã có phần ấm lên từ trong trái tim của một đứa con gái vừa hòa mình vào mặt trời sau khi ngỡ rằng ánh tà dương đã biến mất vĩnh viễn.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Em là để yêu
8 p | 105 | 17
-
Con quỷ một giò P2
18 p | 227 | 12
-
Nắng, nóng… đôi khi cũng không quá tệ
5 p | 117 | 12
-
Câu chuyện Liêu Trai
5 p | 127 | 9
-
Biển Có Màu Gì
2 p | 70 | 7
-
Học võ
2 p | 79 | 6
-
Trôi bềnh bồng giữa ngàn sao
8 p | 65 | 5
-
Ít nhất là đến cuối ngày, bạn vẫn còn có gia đình
18 p | 74 | 4
-
Tình Yêu Nào Cũng Có Giới Hạn Của Nó
2 p | 71 | 4
-
Khác nhau xa
5 p | 55 | 4
-
Câu chuyện bắt đầu từ tầng 10
8 p | 63 | 4
-
Thằng Bạn Thân
9 p | 60 | 3
-
Nước mắt cũng là 1 món quà
5 p | 59 | 3
-
Chuyến bay của bệnh nhân tâm thần
2 p | 65 | 3
-
Nghe thấy gì khi bạn vỗ tay
2 p | 70 | 3
-
Quán "Lá Thu"
3 p | 46 | 2
-
Người Bắt Rắn Cuối Cùng
3 p | 89 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn