intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

CỔ TÍCH TIÊN CÁ

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:20

51
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Rồi sống hạnh phúc, mãi mãi. Nhưng câu chuyện này, không nói về hạnh phúc của Hoàng Tử hay Công Chúa, nó nói về người bị bỏ lại phía sau thứ hạnh phúc xa xỉ ấy. Chuyện về nàng Công Chúa út, mỹ nhân ngư với sắc đẹp tuyệt trần và giọng hát thánh thót hơn cả chuông ngân,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: CỔ TÍCH TIÊN CÁ

  1. CỔ TÍCH TIÊN CÁ. Tác giả: Anh Phạm Người đăng: lady luck Nguồn: wordpress Cổ tích, bắt đầu là ngày xửa ngày xưa, kết thúc bằng hình ảnh thánh đường huy hoàng hào nhoáng, nơi Hoàng Tử và Công Chúa tay nắm tay trao nhau câu “con thề”. Rồi sống hạnh phúc, mãi mãi. Nhưng câu chuyện này, không nói về hạnh phúc của Hoàng Tử hay Công Chúa, nó nói về người bị bỏ lại phía sau thứ hạnh phúc xa xỉ ấy. Chuyện về nàng Công Chúa út, mỹ nhân ngư với sắc đẹp tuyệt trần và giọng hát thánh thót hơn cả chuông ngân,ngọt ngào như tia nắng đầu mùa trên những cách rừng xa thẳm. Nàng bị gã người hai chân mê hoặc, quyết tâm đổi lấy chất giọng say người và đuôi cá kiêu sa, mong được kẻ ấy yêu thương hết mực. Kết quả ra sao, thật ra cũng không ai tường tận. Kể cho con nít, người ta nói, gã ấy nhận ra nàng nhờ những vỏ trai từ chiếc vòng cổ, họ lấy nhau, mãi cùng chung sống cho đến bạc đầu. Buồn thay, cổ tích dành cho con nít luôn do chính người lớn viết ra. Thuỷ tộc hài lòng với kết quả trên, quyết định không công bố thêm làm gì, thâm cung bí sử, nhiều số vô kể, há gì chuyện một cô công chúa nhỏ nhoi. Thật lâu sau, cũng không còn ai nhắc về tình yêu với con người trần tục, và linh hồn bất diệt mà nhân ngư sẽ có , nếu lấy được một con người làm vợ hoặc chồng . Bởi vì, tất cả thật quá xa vời, chỉ là những vế nếu-thì đầy lãng mạn. * *
  2. ******* -Từ rất lâu rồi, ta không có khách ghé thăm. Nói, nhà ngươi đến đây làm gì? Không gian rộng trong hang đá oang oang âm vọng. Ngữ điệu của một câu nói bình thường lại nhuốm đầy chất quyền uy tối thượng, như phát ra từ miệng kẻ nắm giữ vận mệnh người khác trong lòng bàn tay , thoáng khiến người rét run, làm người muốn phục tùng. Nếu không phải đang ở tại hang ổ của mụ Phù Thủy nổi tiếng, thì có thể dễ dàng sinh ra hoang tưởng rằng người ngồi trên ngai pha lê kia chính là một nữ hoàng. Ai bảo, cứ là Phù Thuỷ thì đều xấu xí, già còm lọm khọm. Mụ đẹp, đẹp đến mị người. Sắc đẹp lạnh lùng tàn độc, lại ưu thương não nùng. Sắc đẹp hút hồn người nhìn, giữ chặt lấy, mãi không buông lơi, đến nỗi, khó có ai can đảm dám nhìn thật lâu, thật sâu vào nhan sắc ấy. Vậy mà nàng, lại dám đối diện với mụ, bằng thái độ bình thản, ngang hàng, như thể hai kẻ có cùng tâm cơ, khác một vực một trời công chúa năm nào. Khách của mụ: nàng Tiên Cá. -Đã từng có một nàng tiên cá đến đây, đổi giọng hát tuyệt vời, lấy đôi chân của con người trên mặt đất, hẳn, bà còn nhớ. Giọng cười hoang dại dấy lên, vừa như châm chích, lại như khuyến khích vỗ về: -Thế ngươi muốn gì, tiếp nối câu chuyện tình dang dở ấy, muốn lấy Hoàng Tử, muốn một linh hồn bất diệt, niềm hạnh phúc mãi mãi về sau? -Ta chỉ biết, Hoàng Tử lấy Công Chúa, không rõ có hạnh phúc không nhưng riêng nàng thì thân thể phiêu dạt, tan thành bọt biển, biến mất khỏi thế gian. -Biết thế, mà ngươi vẫn muốn liều? - 300 năm đằng đẵng đấu tranh cùng Hoàng tộc nơi đây,kết cục vẫn là tan thành
  3. bọt biển. Vậy cớ gì không thể thử giành cho mình một cơ hội, có được một linh hồn bất tử? - Vậy chúng ta bắt đầu. -Nhưng ta muốn, giọng nói này, đôi mắt này, gương mặt, khối óc, cảm xúc riêng tư, tất cả vẫn thuộc về ta. Ta muốn, trước hắn, ta là ta, vẹn nguyên, hoàn hảo, ta cần tình yêu, đâu cần thương hại. Nheo mắt đầy ẩn ý, Phù Thuỷ dồn ý cay độc vào từng lời phát ngôn: -Ồ, thế sao không tìm một thần tiên đỡ đầu, như bao câu chuyện cổ tích. -Không phải ai cũng sinh ra may mắn với một thần tiên đỡ đầu. -Nhà ngươi nên biết, không có gì là cho không cả. -Vậy thì công bằng, máu đổi bằng máu. Thượng lượng thành công. Móng tay sắc ngạnh rạch mạnh, thoả thuê ngắm máu Tiên Cá tuôn tràn. Máu me, giọng hát, Phù Thuỷ thì làm gì mà thiếu thốn, chỉ duy nhất thiếu người để bộc phát bản chất man di. Nhìn đến chán, mụ mới bắt tay vào việc. Quá khứ một lần lật mở, vẫn như xưa, máu đen làm nguyên liệu chính, thuốc đun đến trong vắt như sương. Thuốc mang đi rồi, giọng nói lại cất lên, thì thầm, ai oán: -Ta chờ mãi, ba kiếp rồi, để xem… *************************** Lời nguyền lần này, Tiên Cá nhớ rõ, nếu hắn không yêu nàng, nếu hắn lấy kẻ khác, thân thể nàng, trước lúc chết, sẽ chịu đựng những đau đớn tột cùng, đau đến mức, chỉ mong được cánh áo đen của Thần chết phủ chụp kéo đi, thật nhanh thật tốt.
  4. Lần vào con lạch nhỏ, chảy xuyên suốt lâu đài xinh đẹp nằm sững trên bờ cát sát biển, nàng ngần ngừ, rồi quyết định. Thuốc nhẹ nhàng trườn bò vào cổ, như một loài hoa cực độc, gây ra những ảo giác xinh đẹp đến hoang đường. Trước mắt một mảng đen kịt, rồi hé ra chút ánh sáng, bên tai nhỏ to nhiều giọng nói. Tiên Cá rùng mình mở mắt. Giường to, đệm lớn, phòng ốc rộng mênh mang, tản mác hương vị Vương quyền. Cắn môi, nàng liếc xuống kiểm tra chiếc đuôi. Bên dưới giờ đã là một đôi chân trắng mịn. Hoàn hảo. -Cô gái,con đến từ đâu? Ngước mắt, lại chạm đến khuôn mặt khả ái như tranh, tuy phần nào có tuổi. Không phải người nàng định tìm. -Nàng là… -Hoàng hậu… Thì cuối cùng, vẫn đến được đích. -Ta đến từ biển khơi Mỉm cười, Hoàng hậu say ngắm sinh vật trước mắt, như thể nàng là thứ báu vật quý giá nhất trần đời, tay khe khẽ vuốt theo sườn mặt, rồi đến mái tóc đỏ rực bao quanh: -Ta biết, nhưng con quá khác, so với điều ta tưởng tượng, cũng quá khác so với người kia. . . .
  5. -Làm con ta nhé Tiên Cá không khỏi giật mình. Người đàn bà này, đường đuờng mang tiếng Mẫu Nghi, số phận an bài ngồi trên khuôn cao chín bệ, cả đời an hưởng nhàn thân rỗi xác, hà cớ chi lại muốn nhận nàng làm con. Lẽ nào khi đã chán chường quyền lực thừa mứa, mệt mỏi với trò đấu trí thâm cung, người ta lại đến với những thú vui kì quặc hòng tìm mong chút khuây khoả. -Đừng lo sợ, ta chỉ đang thực hiện một lời hứa, hãy là con ta, con sẽ có mọi thứ trên đời: xiêm y, châu báu,ngọc ngà,… -Con trai nàng thì sao? Một thoáng sững sờ, rồi nhợt nhạt: -Ừ…nếu con có thể… Câu nói bỏ lửng, mà nàng cũng cố không thắc mắc thêm,trong đời,ai mà chẳng có ít nhất một bí mật.Bí mật điều khiển hàng ngàn con người nơi cấm cung.Bí mật xếp chồng lên bí mật, tạo nên lịch sử sâu thẳm. Bao đêm giấu mình trong làn nước lạnh giá ngắm nhìn người con trai cao ngạo ở tít trên bao lơn cao, như thể chàng và sao trời là một, nàng ngờ đâu được tình cảnh này,thuận lợi tiến đến, sao lại chối từ. Nàng nào biết, có những bí mật, chỉ mãi ngủ ngoan dưới lớp bụi thời gian lưu cũ nhưng cũng có một số, khơi nguồn cho những cái kết động trời. * * * ********* Chẳng chút khó khăn, Tiên Cá từ hạng “thứ dân thấp kém” bước lên ngang hàng
  6. quý tộc cao sang. Hoàng hậu – người phụ nữ quyền lực nhất đất nước, ai dám trái ý bà, trừ Đức Vua. Mà Đức Vua, việc nhận nuôi này , càng làm tăng tin tưởng của dân chúng vào lòng nhân ái của kẻ cầm quyền, tạo nên một kiệt tác Lọ Lem kinh điển, càng củng cố thêm chiếc ngai ngài đang toạ vị, vậy ngài cớ gì buông lời ngăn trở. Tiên Cá vốn là công chúa, phép tắc trong cung, chẳng sớm nằm lòng. Thế nên, Vũ tiệc hoàng gia nhanh chóng an bài, để thoả mãn miệng lưỡi thế gian. …. Tóc đỏ, da trắng, váy đen. Sự xuất hiện thổi bùng bao bàn tán. Mắt xếch, mi rũ, môi son mọng đỏ, nàng đẹp thì có đẹp nhưng gợi nhiều liên tưởng về những cô gái du mục hoang dã nơi thảo nguyên rộng lớn , làm sao hoà nhập khuôn phép Hoàng gia vương giả, lấy gì sánh cùng tư chất vương tôn, nền nã của nàng công chúa bên kia đại dương, người mà biết đâu được, tương lai sẽ trở thành cô dâu của Hoàng Tử. Cơ mà, Hoàng Hậu có ý hậu thuẫn, cũng không chừng thiên nga lại hoá ra phượng hoàng. Xì xầm sau lưng thì có,chứ bày tỏ trước mặt thì không. Thuộc về Hoàng tộc, sinh ra ai chả mang sẵn lớp mặt nạ trên người. …. Hoàng tử nhìn nàng, gật đầu, cười nhạt: -Khiêu vũ cùng ta. Một điệu? Vốn là không thể chối từ, mà nàng cũng không có ý từ chối. Đôi chân nhón nhẹ, duyên dáng xoay tròn trong điệu Vance cổ điển. Thân người lả lướt, thanh thoát, mê li. Lâu đài chợt lắng, hỏi thầm nào ai bảo nàng không chút thích hợp với phù hoa. Đôi tay trắng muốt ôm vòng quanh cổ bạn nhảy. Giày pha lê theo bước chân từng
  7. chút chuyển dần sang đỏ thẫm, mà trên môi nàng vẫn túc trực nụ cười. Một nụ cười ma mãnh, của tiểu yêu tinh chuyên chọc khuấy con người. Mà Hoàng Tử, vẫn lạnh lẽo như không, bên tai nàng, gằn giọng, thật nhỏ: -Ngươi tiếp cận mẫu hậu, là có ý đồ? -Chính xác. Mắt nâu khẽ nhướn, thoảng hoặc chút ngạc nhiên của chú sư tử non lần đầu đi săn lại gặp con mồi thú vị. Tiên Cá dõi thẳng vào đôi mắt ấy cái nhìn tự tin, kiêu kì: -Đó là… LẤY CHÀNG. Cái cười khúc khích khi thấy người ngả vào bẫy huyệt mình đã giăng ra. Hoàng Tử cứng người,ngừng ngay điệu nhảy, che giấu suy tư: -Chân bị thương, thì cần phải dưỡng. * * * ****** Tiên Cá nào phải kẻ nói ngoa, dù ấn tượng đầu tiên cực kì quái gỡ, nàng vẫn tự do xộc thẳng vào đời chàng, ngang ngược bá chiếm, dai dẳng bám đeo. -Đừng nhìn biển nữa, có ngắm thì ngắm em đây này. -Tại sao ta phải nhìn nàng? -Vì em vốn là đại dương thu nhỏ. Mặt trời ngủ vùi nơi biển sâu, chính là màu tóc
  8. đỏ. Đáy biển in sao trời là màu mắt đen. -Đại dương là sắc xanh huyễn hoặc cùng dải cát trắng nhuộm ngập nắng vàng. -Cũng không sai, nhưng những gì trôi qua nhanh chóng, âm u huyền bí, rực rỡ choáng ngợp mới thu hút con người, từ cái liếc mắt đầu tiên. -Nông cạn. -Sâu thẳm quá thì dễ chết đuối, có gì hay? -Trẻ con- Hoàng Tử cáu tiết phun ra đôi con chữ kết thúc vấn đề. … Rồi ngày định mệnh mong chờ đã đến, khi Công Chúa nước láng giềng thực hiện chuyến công du. Nàng thích thú sắm cho mình vai phản diện trong vở kịch cuộc đời. Những tiểu xảo nho nhỏ, đâm thọt sau lưng của nữ nhi hoàng tộc, nàng còn không rành rẽ. Huống hồ, hôm nay lại là buổi dạ vũ long trọng, huống hồ đấy chính là thời điểm xem mắt ngấm ngầm của hoàng gia. Váy áo bị rắc thuốc ngứa, Công Chúa cố gắng gượng, cũng đến lúc cáo từ. Nhạc điệu chấm dứt, tìm vài lí do, Tiên Cá cùng Hoàng Tử rời khỏi vũ tiệc. … Nàng dõi mắt ra tận xa xăm, lần đầu tiên chìm trong yên lặng, vùi hẳn vào bóng tối xung quanh. -Tay bị làm sao? Thu lại cái nhìn, mỉm cười đáp lời Hoàng Tử: -Hại người, hại cả mình.
  9. -Nàng có thể…giống một kẻ ở ác bình thường, ngang nhiên làm điều tàn độc, rồi đến bên ta van nài, khóc lóc, bảo rằng đó chỉ là một hiểu lầm đáng tiếc? -Rất tiếc, em chẳng phải kẻ ở ác bình thường. Vả lại, nếu thật hành xử như vậy, chàng sẽ chẳng bao giờ yêu thương. -Có hay không ta cũng chẳng yêu nàng. -Chờ xem- môi đỏ lại cong cười. Mắt Hoàng Tử đảo ra chỗ khác, có lẽ định tìm xem nàng thích thú ngắm gì ở tận xa xăm, mà cuối cùng, vẫn lại tìm về nơi hai tay nàng mải ma miết. Gọi người mang đến chút nước ấm, tay túm chặt tay, hạ giọng ra lệnh: -Ngâm vào, sẽ dễ chịu chút ít. Nàng ngoan ngoãn vâng lời, như một đứa trẻ thơ. Đôi chân lơ đãng khe khẽ đong đưa, tận hưởng thanh âm khi pha lê va chạm. Hình như nàng thích nhất pha lê. Nhưng chiếc giày bao lấy đôi chân ngọc ngà từ bao giờ đã biến chất. Khối pha lê trong suốt ngập ngụa trong một màu đỏ thẫm. Như MÁU kết tinh. Hoàng Tử rùng mình, tâm tư xoay vần, chế ngự ý tưởng kì quái. Nàng nhìn chàng, lại mỉm cười giải thích: -Em rất yêu pha lê, gần giống kim cương nhưng ít nguỵ tạo, làm từ cát trắng, từ trắng chuyển sang trong, không thay đổi nhiều. Mong manh dễ vỡ, đẹp tựa giấc mơ. Thật tâm cũng không hẳn là nói dối. Bởi vì, đó cũng là một trong những lí do, dù không phải điều quan trọng nhất. Nàng làm sao nói cho chàng biết, sở thích của bản thân lại có nguồn gốc dị thường : cái ngai pha lê đỏ nơi hang Phù Thuỷ. Ngắm nghía tay ai đó giữ chặt tay mình trong chậu nước, khoé môi nàng rung khẽ, che giấu một nụ cười. Lúc đầu, đến bên chàng, xoắn xít không buông là có chủ
  10. tâm, mục đích. Dựa dẫm lâu dần đã hoá thói quen, và bây giờ, sinh ra một chút nghiện, nhưng một chút thôi. -Em hình như bị bệnh. Hoàng Tử nhìn sang, nén một tia lo lắng: -Truyền thái y. -Thôi đừng, đây là bệnh nan y… -Không có bệnh gì là không chữa được, Hoàng cung có lệnh cấm nói gở, biết chưa? -Làm gì có cái lệnh cấm buồn cười ấy, chỉ là…bệnh không gặp thì nhớ, thái y chữa nổi? Thoáng chút phật ý vì bị trêu đùa: -Nàng không phải là trẻ con nữa, cẩn thận lời nói của mình. -Vậy là em sắp có thể lấy chồng? -Có lẽ…vẫn làm trẻ con tốt hơn. Tiên Cá cười rộ, ném bay cả nụ cười lễ giáo, quên đâu mất cái nét ma mị gặp gỡ đêm đầu. Cười vì vui, là cảm xúc bất chợt,cảm xúc chân thật của tim, chưa hề thông qua não. Nàng có chút sợ, nhưng rồi lại bỏ qua. Kẻ nghiện ngập có bao giờ nhận mình luỵ, chỉ đến khi thiếu vắng, thì mới biết đã dấn sâu cỡ nào. Đêm trôi qua, trái tim nàng, vô tình không biết,đã chẳng còn đập riêng vì mỗi mình chủ nhân.Mà tim Hoàng Tử thì đến bao giờ nàng mới thật tỏ tường? * *
  11. * ******* Cung vàng điện ngọc tất bật,rộn ràng .Thánh đường tráng lệ, ngập tràn cánh hoa. Một lễ cưới Hoàng gia xa hoa,linh đình. Dành cho đôi uyên ương cao quý. Tiên Cá đứng trước tấm gương lớn, ngắm nghía bản thân. Lễ phục trắng muốt, điểm xuyết hạt pha lê: nhỏ to, lấp lánh, nổi bật và choáng ngợp, như nàng từng mong muốn. Mái tóc màu đỏ hung dài vấn cao, cài vào một vương miện nhỏ. Đưa tay chỉnh khẽ một lọn rũ lệch, nàng mỉm cười nói to với thân ảnh trong gương: -Ngươi thật xinh đẹp, hệt như cô dâu trong ngày cưới…Có điều, hôn phu của người…biến mất rồi… Cái cười đông cứng trên môi… ********************* -Phù thuỷ bảo, chỉ cần nàng đâm dao này vào tim Hoàng Tử, khi dòng máu chàng thấm ướt đôi chân, nàng sẽ lại như xưa, được trở về nhà… Cánh cửa chỉ khép hờ, mà người nói chưa hề có ý nhỏ giọng, người nghe cũng yên lặng chẳng đáp lời. Cảnh yên ắng…Như bức tranh tĩnh vật còn vài nét chưa hoàn thành. Chỉ có tên lính hầu, vội vã chạy đi tri hô. …. -Tin em không?- Ánh mắt nàng da diết, xoáy nát tâm can kẻ đối diện. -Có những chuyện, khó thể xét đoán trong hai từ có-không.
  12. Cánh cửa nhà lao đóng sập, Hoàng Tử quay đi, tia đau đớn tắt lịm, thay vào vỏ bọc trơ trơ, phẳng lì hoàn hảo như mặt gương.Bởi vì chàng lớn lên, vốn quen hít thở không khí ngập mùi quyền lực, tận hưởng những chuẩn mực thượng hạng cung đình; bởi vì Vua Cha luôn cận kề nhắc nhở: -Người Hoàng tộc sinh ra với dòng máu vàng son cao quý. Không được phép phí phạm bản thân, dù chỉ bất cứ lí do gì. … Một ngày, hai ngày,…một tuần. Trong cung loan tin hỉ sự: lời cầu thân của Hoàng Tử đã được hồi đáp. Một tuần, hai tuần…một tháng. Công Chúa trở lại, với tư cách hôn thê , chuẩn bị cho cuộc hôn phối danh giá…. … Mắt ngọc hướng về phía Đức Vua lay động: -Nhũ mẫu từng kể cho thần nhi nghe, đó là một câu truyện cổ tích xa xưa,rằng nàng tiên cá, vì quá yêu thương hoàng tử, đã cả gan từ bỏ cả gia tộc, cả giọng hát tuyệt diệu, chỉ để có đôi chân không trọn vẹn, hòng chiếm lấy tình yêu từ hoàng tử.Nhưng tiếc thay, chàng lại lấy cô gái khác làm vợ. Để cứu nàng khỏi lời nguyền thảm khốc, phù thuỷ giao cho nàng con dao có phép thuật, bảo nàng đâm dao vào tim hoàng tử, đến khi máu chàng thẫm đẫm đôi chân…Nhưng nàng nào nhẫn tâm… cho nên… … Kết thúc câu chuyện…
  13. Động tác thanh quý, kiêu sa, Công Chúa nắm lấy tay Tiên Cá, thân tình đúng mực: -Hoàng muội chịu khổ rồi, vốn dĩ chỉ nghĩ sai người tặng con dao mô phỏng theo truyện và kể nàng nghe về cổ tích trên, không ngờ lại gây ra một hiểu lầm to lớn. Một câu chuyện kể, một con dao, có thể gá tội cho người, Hoàng cung, vốn dĩ là như thế. Hoàng Hậu cười thầm trong bụng, nếu nhà ngươi, không mang danh Công Chúa, thì cái lời nói dối kia, ta thừa cơ vạch trừng.Chỉ tiếc, khi người ta dùng đến nếu-thì,vốn là việc khó thể xảy ra. Mắt sắc sảo hướng về Tiên Cá, có chút ngạc nhiên. Nàng chăm chăm vào đôi tay đang xiết cứng lấy tay mình, không lộ ra bất kì biểu cảm nào. Ý nghĩ điên rồ bất ngờ chạy ngang qua não người ngồi bên cạnh ngai cao: lẽ nào nàng đã hoá câm. … -Mời hoàng muội thử trà. -Bỏ cái mặt nạ ấy ra, chúng ta đều thấu nhau đến tận xương tuỷ mà. Không gian phút chốc khuấy động, giọng cười ngạo nghễ của kẻ chiến thắng dội vang. -Kế hoạch tuyệt diệu ấy, thật ra là do Mẹ Đỡ Đầu nghĩ ra, gì mà tình yêu cao thượng, chọn cái chết cho người yêu hạnh phúc, nàng không thấy buồn cười? Tiên Cá không đáp trả, tâm trí bận rộn cuộn lấy ba chữ : Mẹ Đỡ Đầu. Mà Công Chúa, vốn không quen bị làm ngơ. Thong thả tiến đến, thật gần, đủ để tạo ra một không khí lấn át kẻ đối diện, mới chậm rãi nhả từng lời ngọc châu: -Ngươi có đang tự hỏi, vì cớ gì mà mình lại thất bại? -…
  14. -Là vì từ đầu, nàng vốn đã đi lệch hướng. Không sai, so với mục tiêu làm một Công Nương yêu thương Hoàng Tử, nhưng Hoàng Tử có mãi là Hoàng Tử đâu. Thứ ta nhắm đến từ đầu, là vị trí bên cạnh Đế Vương, còn chàng thì ngày ngày rong ruổi trên con đường dẫn đến đỉnh cao quyền lực ấy. Hai bọn ta không kết nối nhau bằng tình yêu, nhưng đều cùng chung mục đích. Đó mới là gắn kết bền chặt nhất ở chốn vàng son nhung lụa này. -… -Nhớ cho kĩ, nàng phù dâu xinh đẹp của ta,ta không phải là kẻ rộng lượng nhân từ. Những trò mèo nàng làm, ta sẽ cho nàng nếm hết. Trước tiên, là nhìn người nàng một mực trân quý bước vào lễ đường cùng ta, cảm giác chắc sẽ rất thú vị. -Nàng cũng đừng quên, con người Hoàng tộc, ngoài có chút khó sống, chưa hề ai chết vì khổ tâm. -Nàng nghĩ mình là người Hoàng tộc?-Một chút đâm ngang, một trò giễu cợt nhưng vẫn pha chút tò mò,hứng thú. -Vốn là như thế… nhưng khác nhau một điều… -Một điều?Là điều gì? Xoay lưng bỏ đi ném lại câu nói lấp lửng, chỉ là chút trả thù vặt vãnh, đầy chất trẻ con. …Khác nhau ở chỗ, nàng là mỹ nhân ngư, công chúa của Vương Quốc tận đáy biển khơi, mà Hoàng Tử thì xem ra chẳng thể sống nổi dưới nước rồi. * * *
  15. ` ************* -Đêm đã khuya,Hoàng muội nên trở về phòng- Dứt mình khỏi đám giấy tờ, Hoàng Tử xa cách ngắm nhìn con người trước mặt. -Trước đây, chàng chưa bao giờ dùng danh xưng này khi nói chuyện với em cả. -Bây giờ đã khác lúc xưa… -Yêu em không? Chàng có chút chột dạ, ánh mắt nàng sâu hút, chơi vơi hệt như khi khẩn khoản “Tin em không?” Câu trả lời, chàng đã chọn. Thế giới của chàng, có không rõ ràng, trắng đen tách bạch không thể giải quyết vấn đề. Thế giới của chàng, trái tim và khối óc không được phép ở cùng một chỗ.Thế giới của chàng, chỉ có âm mưu đen tối và lợi ích đôi bên.Tình thân ruột thịt còn không vững bền, huống gì tình cảm với người dưng khác họ. Trái lại quy tắc trên, là vĩnh viễn chôn vùi bản thân cùng tiền đồ vào nấm mồ tăm tối. Im lặng, phớt lờ, xem như một câu đùa phạm huý,trẻ con… Nàng cười lạnh, nhón bước qua bàn giấy, nhẹ cúi người. Cánh môi mọng đỏ khẽ cong, để nụ hôn rơi trên môi Hoàng Tử. Một chút…đôi chút…thời gian gấp gáp trôi nhanh… Ngọt ngào rời xa… trở nên đắng chát… Tay vơ vào khoảng không trước mắt, toan kéo lại hơi ấm nồng nàn… …Mà chỉ còn không khí vô hình…và tiếng pha lê lanh canh cọ xát nền đá buốt lạnh nhanh chóng rời xa.
  16. … Hụt hẫng, u uất…Sợ. Là sợ bản thân không thể cầm lòng. … “Lấy chàng”- Nàng sinh động ngập tràn, nụ cười ẩn chứa ma lực đong đầy quyến rũ. …Nàng chui vào trí não, cầm chắc phân nửa tấm vé vào tim. …Khối máu kết tinh, từ bao giờ lại rỉ vào lòng chàng… Loang loáng. -Lẽ nào nàng không biết, luật lệ chẳng cấm nạp phi…. ******************************* Móng tay vô thức miết vào mặt gương, trơn tuột đuổi theo từng đường nét trên khuôn mặt, bỗng dừng khựng trước bóng người vừa hiện ra: -Hoàng Hậu? -Có hứng thú đi cùng ta? … -Ta kể con nghe, một câu chuyện cũ… Con gái của Tể Tướng tiền triều vốn say mê Hoàng Tử lạnh lùng cao ngạo, vì cả con người lẫn quyền hành chàng nắm giữ trong tay. Một hôm, Vua Cha cho gọi, chất vấn xem liệu nàng có đủ trí lực, để ngồi vào chiếc ghế cạnh bên ngai vàng tương lai. Với thân phận của mình, cùng tình yêu cuồng si mù quáng, nàng thừa sức vượt qua. Mong ước thoả mãn… và đánh đổi bằng cả linh hồn. Tim, não không bao giờ hết mệt mỏi. Một thứ dần dần xơ cứng, đổi lấy cái vẻ đẹp đẽ, an toàn cho cái còn lại. Âm mưu triều chính, cùng sự lạnh nhạt từ chính kẻ làm chồng. Hoàng gia dạy cho nàng hiểu, tâm cơ của bậc Vương
  17. Chúa là viên kim cương quý, đẹp rực rỡ mà bạc bẽo vô cùng. Còn chuyện tình nào hào hoa như chuyện tình cùng một Vương tử, và có cái kết nào đau khổ bằng cái kết của một tình yêu chênh lệch Vương giả-Thứ dân…. -…..Vua Cha thật ra từng yêu tha thiết một giai nhân diễm lệ, nhưng nàng câm. Tất cả những gì Vua biết, rằng nàng đến từ biển khơi, tinh khiết, yếu mềm tựa như giọt nước. Nàng trầm mình tự vẫn vào buổi sáng sau hôn lễ…..của Vua và nàng công chúa vương quốc láng giềng… Bước chân Hoàng Hậu dấn dần vào căn phòng nhỏ… -Vua tìm khắp trong nước, người thợ dệt tài hoa, làm ra bức trướng thêu hình nàng, hòng tìm nơi dồn nén yêu thương, cùng tội lỗi. Cho đến khi, Tư Tế tâu rằng, nàng sẽ còn quay lại…nhưng chẳng phải ở kiếp này. Vì vậy, Vua bắt con gái Tể tướng, cũng là Hoàng Hậu tương lai lập lời thề. Vua bảo đảm ngôi vị cho nàng, nàng bảo đảm giúp Vua ấp ủ, đền bù “cô gái đến từ biển khơi”. Trái lời thề, tâm hồn nàng sẽ chịu giày vò đến ngày chết rũ. -Một câu chuyện hay, thưa Hoàng Hậu. Bước đến bức tường đối diện, đưa tay chạm vào. Bức trướng thêu hình người giai nhân đoản mệnh. -Thật công phu…. Hoàng Hậu, nàng có bao giờ tự hỏi, sao Vua Cha lại chọn nàng, chứ không đặt trách nhiệm này lên vai con trai của mình? -Là vì ngài biết, con trai của ngài, tâm tính cũng chính là viên ngọc được đẽo khắc từ đá: cao đẹp, tôn quý nhưng không bao giờ ngừng lạnh lẽo kinh người.Đặt trách nhiệm lên vai con người này, chẳng khác dồn hắn vào nơi đau khổ. Vua chúa, vẫn mãi là vua chúa, cuối cùng, lợi ích cùng quyền lực của gia tộc luôn đặt trên vị trí tối cao . -Chính là như thế đó. ….
  18. “Ai nói dây tơ không se được sợi tình Chỉ sợ tơ tình mỏng mảnh không dệt nổi một nhân duyên” Lời ca của kẻ hát rong năm xưa vẳng quất quanh, châm chích tả tơi cảm xúc, kéo căng cực hạn nỗi tuyệt vọng cố chôn chặt ở đáy lòng. … Hoàng hậu xoay người rời khỏi, hướng đến lễ đường: _Báo với mọi người, con gái ta không khoẻ, sẽ không đến tham gia. Nàng chỉ là con rối Hoàng gia, có đến hay không, mấy ai phiền lòng… … Đèn đuốc tắt sập. Phần vũ hội thâu đêm bị lược bỏ không lí do. Hoàng cung u ám, chìm nghỉm vào bóng đêm, khác hẳn vẻ vui tươi, tấp nập của không khí hôn lễ ban chiều. Tân phòng khoá chặt thêm một bí mật cấm cung.Lẳng lặng cho đến ngàn đời. Ánh trăng chảy ngập không gian sắc trắng lạnh lùng, bãi cát trắng phau im lìm in từng dấu chân đẫm máu,nàng nhẩn nha tính, chẳng chừng ngày mai lại theo gió bay đi hết. Giống như loài hoa đêm, đẹp đẽ cũng được, rực rỡ cũng được, nhưng liệu mấy ai thấy rõ, mấy người nâng niu. Chân trần lập cập run rẩy, vì làn nước muối mặn chát cùng ngàn mảnh vỏ sò vỡ hợp sức xát vào vết thương, thêm nhiều tầng đau đớn. Từng làn sóng bạc ập vào, kéo theo bước chân nàng tiến dần ra xa tít. -Tôi biết bà chờ tôi…Phù Thuỷ. -Ta cũng biết, ngươi có những thắc mắc muốn chứng thực.
  19. 100 năm trước, Phù Thuỷ không ra mặt, vì mụ biết, kết thúc sẽ thật bi thảm.Nhưng cô công chúa lần này lại là một ngoại lệ, Phù Thuỷ cảm nhận, ngay từ lần đầu tiên nói chuyện với nàng. -Ngươi nói đi, tất cả nghi vấn. -Mẹ đỡ đầu của Công Chúa kia, phải chăng chính là bà. Vì câu chuyện thật sự về nàng tiên cá, người biết hết không nhiều, Thuỷ tộc còn không tường tận, huống chi là loài người hai chân. Sản phẩm của trí tưởng tượng, thì không thể chính xác đến từng chi tiết,hơn nữa, ai mà chả thích một kết cục ngọt như kẹo đường, chứ đâu lại nhúng nhân vật yêu thích vào nỗi đắng chát, xót xa, một kết cục đoản mệnh, bi phẫn. -Ngươi từng nói với ta, không phải ai may mắn cũng sinh ra với sự bảo hộ của thiên thần. Đối với ta, sinh ra được bảo hộ bởi một con quỷ mới là may mắn. Nhà ngươi có từng nghe qua”Công Chúa ngủ trong rừng”? Công Chúa sẽ chẳng phí hoài 100 năm tuổi trẻ, nếu ngay từ đầu, bảy bà tiên hợp sức giết chết mụ tiên già hiểm độc, xoá bỏ lời nguyền. Nhưng rất tiếc, chính vì là thần tiên, nên họ chỉ có thể chúc phúc, cầu cho Công Chúa chỉ ngủ thiếp đi chứ không chết hẳn. Chuyện gì xảy ra, nếu Hoàng Tử không đến, hay tệ hơn, hèn nhát không vào. Sự đợi chờ bỗng hoá ngu ngốc và lòng nhân từ trở thành sai lầm khủng khiếp.Ta thà mắc tội từ đầu, nhưng có một cái kết chắc chắn có hậu…Nhà ngươi nhanh lên, thời gian là có hạn, hỏi tiếp đi… -Còn một việc…máu đen, phải chăng là từ tim chết, mà thứ duy nhất có thể giết chết tim, chính là tình cảm, nhất là tình yêu ? Trầm ngâm yên ắng, có lẽ không có câu trả lời, hoặc giả là có thì sẽ có bao nhiêu phần xác thực.Phù Thuỷ là phù thuỷ, vẫn cần sĩ diện riêng mình. -Trí não mới là vĩnh hằng, con tim là sinh vật yếu đuối, nó dễ đập loạn vì một kẻ xa lạ, trong khi trí não sẽ phân tích xem kẻ đó liệu có thật dạ thật lòng. Tiếc rằng, não với lí lẽ cứng nhắc luôn thua tim cùng tình cảm nhu mềm. Cho đến thời khắc quyết định, kẻ sống sót là kẻ biết bỏ qua tim và tìm đến não. Ta không chỉ đâm dao
  20. vào tim Hoàng Tử, ta còn nguyền rằng, đời đời, kiếp kiếp, hắn sẽ có Vương quyền mà hắn thèm muốn, nhưng mãi chẳng giữ bên cạnh được người con gái hắn yêu. Ba kiếp rồi, hắn nào có thay đổi, vẫn không thể đặt tim lên trên não, vẫn để quyền lực bóp chết tình yêu.Không phải hắn không yêu người, chỉ là ngươi không xứng với hắn. Ta chỉ giúp hắn một chút thôi, cho hắn một cái cớ,để hắn tóm lấy,đẩy nhanh đến kết thúc hắn hằng mong đợi :giấc mơ ngai vàng, khi cả hai đất nước bang giao. -… Nụ cười hào sảng tưởng làm sáng rực cả bóng đêm, đậm mùi tà ác, hận thù lẫn khoái trá. -Ngươi không còn thắc mắc, vậy đến lượt ta. Công chúa, lần này liệu ngươi có dám ích kỉ cho mình mà giết chết hắn ta? Ta muốn biết, ngươi sẽ thế nào?.. Thân ảnh tan biến như một làn khói ảo, đêm dần vơi quá nữa,Tiên Cá cau mày, ngắm nhìn con dao bằng bạc điêu khắc tinh xảo nằm gọn trong tay… Vận mệnh cho nàng một cơ hội sửa chữa sai lầm, hay là vướng vào một sai lầm khác, nặng nề hơn, đau đớn hơn? Mà nàng, chỉ được quyền chọn một, mạng sống của nàng, hoặc tình yêu với Hoàng Tử… Đêm không dài như người ta hằng than vãn… Đêm cụt lủn với kẻ ngổn ngang bao mối trong lòng… Vì đâu có kẻ chết vì tình… Vì đâu có kẻ vì tình mà ngay cả bản chất cũng nguyện đổi thay..
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2