Cổ trấn & khúc hành trình
lượt xem 3
download
Em đến cổ trấn, có cần phải băng qua dòng xoáy sông Hoang? Em đến nơi rồi. Sờ tay cổng cổ trấn. Phía sau cổng bình phong xi măng rêu phong cũ kỹ. Bình phong khắc hình cọp ngoác miệng nhe nanh nhọn hoắc nhưng đôi mắt u uẩn đến lạ. Em tìm thấy những hàng chữ vừa tượng thanh vừa tượng hình loằng ngoằng phía sau dãy cột cao. Người đàn ông da trâu từ đâu xuất hiện tiến đến bên em thì thầm, cô em về đây mua đá cổ thạch hay săn bản viết tay Cổ thành...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Cổ trấn & khúc hành trình
- Cổ trấn & khúc hành trình TRUYỆN NGẮN CỦA TIẾN ĐẠT Em đến cổ trấn, có cần phải băng qua dòng xoáy sông Hoang? Em đến nơi rồi. Sờ tay cổng cổ trấn. Phía sau cổng bình phong xi măng rêu phong cũ kỹ. Bình phong khắc hình cọp ngoác miệng nhe nanh nhọn hoắc nhưng đôi mắt u uẩn đến lạ. Em tìm thấy những hàng chữ vừa tượng thanh vừa tượng hình loằng ngoằng phía sau dãy cột cao. Người đàn ông da trâu từ đâu xuất hiện tiến đến bên em thì thầm, cô em về đây mua đá cổ thạch hay săn bản viết tay Cổ thành hội của cụ Đào. Hai thứ ấy tui không có trong tay nhưng tui biết nó nằm ở đâu và làm cách nào để sở hữu nó mà không bị chính quyền tóm cổ. Tui lấy làm lạ, khuôn mặt nhân hậu cô em lại vướng vào vòng tiền bạc và nguy cơ lao lý. Em nói, cháu không biết những thứ xa lạ và nguy hiểm. Cháu đến đây chỉ để tìm lại dấu vết thời trai trẻ phiêu giạt của người thân. Có phải thằng trai làm thư ký kiêm chạy vặt lăng xăng trong gánh hát cách đây mười tám năm? Cô bị nó lừa tình? Dạ không, cháu và anh ấy chẳng ai lừa ai. Tâm nó tốt nhưng động, mê cái đẹp nhưng khổ tình. Cô đọc được hết nó không? Cổ trấn. Buổi chiều. Đàn bò chậm chạp len lỏi qua những con đường bụi mù. Ngôi chùa nhỏ, cổ kính, xám xịt. Thầy trụ trì ngoài bảy mươi, độc cư từ thuở tóc để chổm, sáng sớm bất kể mưa nắng gió bão xếp chân tọa thiền, vầng trán ánh màu vàng nghệ, tác nhân chính giải vây nỗi u đặc luôn căng dày trên bốn mươi khuôn mặt gánh hát tá túc quanh chùa.
- Sông Hoang lười biếng chảy dù nó tiếp giáp một nhánh thượng nguồn sông Mê. Anh đã ngồi tại cổ trấn những buổi chiều tuổi hai mươi, lứa tuổi ông chủ gánh hát khẳng định đẹp và đáng sợ nhất đời người. Đẹp? Anh chưa trải nghiệm. Đáng sợ? Anh cũng không thể đoán định được điều gì đáng sợ nhất đang chờ mình. Có thể cái chết, mà cũng có thể lời phán xét của thầy bói mù núi Hạ khẳng định anh không có khả năng làm thằng đàn ông yêu đương ra hồn khi có sự chứng kiến của cô đào dòng dõi hoàng tộc. Tuổi mười tám anh phó mặc may rủi. Nhảy tàu ga nhỏ. Đặt chân xuống cổ trấn lúc cơn mộng chưa tan. Anh buông cho thần số phận ban phát may mắn nhỏ giọt hoặc hình phạt gán ghép thua thiệt. Thời điểm rời xa cổ trấn, anh thầm cười suy nghĩ nông cạn và sến thời trai trẻ. Ngày đầu tiên nơi cổ trấn, điều làm anh phân tâm là tất cả người quanh anh vẫn thản nhiên sống và mơ đổi đời. Cha anh, từ góc đồng heo hút vẫn hàng đêm thở dài và đốt nhang khắp góc sân cầu khấn sự an lành cho thằng con mơ mộng hão huyền. Ông ghét nhịp phách trống chầu và nhạc trai đàng của đám thầy cúng và nhóm đào lẳng da phấn. Cha anh đoán định thằng con đã khắc sâu vào tâm trí giấc mộng thành ông hoàng được bu quanh bởi đám nịnh thần ton hót và dàn gái đẹp ngày đêm phấn son sắp hàng dâng hiến trên sàn gỗ. Những chuyến đi bất định dường như đã trở thành gien trong những người đàn ông nhà anh. Ông nội, xuất thân giáo làng nghiêm cẩn và được bà con trong làng trọng dụng tuổi hai mươi bỏ xứ đi biền biệt đến hai mươi năm sau quay về cùng hai người đàn bà và tám đứa con nheo nhóc. Hai người đàn bà suốt ngày câm lặng, cuốc tỉa cấy gặt tất bật từ sáng sớm đến tối mịt ngoài đồng Cỏ Lát xa. Họ thay phiên cách ngày ngủ cùng người đàn ông họ yêu thương và kính trọng nhất trong căn buồng ọp ẹp, tối tăm, đặc quánh mùi rơm rạ và mùi từ người đàn ông thân thể cong queo. Tám đứa con, trong đó có cha anh đã lớn lên dưới sự đùm bọc của hai người đàn bà cam phận và sự dạy dỗ nghiệt ngã nhiều đòn roi của người cha không đạt vận lớn sau chuỗi ngày biệt xứ. Cha anh, bước sang tuổi mười tám lẳng lặng rời bỏ làng khi xung quanh rền tiếng bom đạn. Ông không thành tướng hiên ngang bốn bề trận mạc như hy vọng mong manh của người cha mà lao vào
- con đường tâm linh. Cũng chẳng đạt chánh quả như ngưỡng vọng cá nhân khi cạo đầu xuống tóc. Có thể đó là giải pháp tốt nhất để không phải ôm súng lao vào lửa đạn, mà cũng có thể vì sự vi diệu hoặc ám ảnh chân kinh nơi cửa chùa. Cha anh cấm mẹ anh nói anh sinh nơi gốc cây bồ đề, và nguồn sữa mẹ anh có được từ sự ban phát của bà con mộ đạo. Tuổi mười tám anh nhận ra sự hồi hộp của ông nội và cha anh khi họ phát hiện anh cũng có ý định bỏ nhà đi khi tuổi trưởng thành. Những tiếng thở dài của mẹ làm anh chùng chình, nhưng không đủ sức kéo anh ở lại. Tiếng thở dài của mẹ làm anh rơi nước mắt trong đêm đầu tiên khó ngủ tại cổ trấn. So đám đào, kép và các tay chơi nhạc cụ cùng đám chuyên lo thiết kế sân khấu gánh hát, anh được liệt vào kẻ trung thành nhất của ông chủ. Vào ngày cuối tháng anh được ông đèo trên chiếc 67 cà tàng băng qua những đám bụi mù cổ trấn đến thị trấn Mù Khơi thưởng thức thịt chó và uống những ly rượu gạo mà ông chủ quán đôi mắt ti hí khoe thứ hoàng tửu và mễ tửu mang về từ bên kia vùng biên chỉ dành riêng chiêu đãi khách quý, bạn hiền. Say mềm, ông chủ gánh hát và chủ quán ôm vai bá cổ nghiêng đầu tay gõ nhịp phách ầm ĩ xuống chiếc bàn nhựa xỉn màu cười hát nghêu ngao: Con cu bay bổng qua sông/ Hỏi thăm em bậu có chồng hay chưa? Có chồng năm ngoái ngày xưa/ Năm nay chồng chết nên chưa có chồng. Cuối cuộc rượu, hai lão nhớ lời Đào công trong Khuê Các Anh Hùng, cùng chốc cheng với hai dòng nước. Anh giết thời gian bằng những ngày dài mơ mộng ái tình cô đào hoàng tộc. Anh muốn một lần nằm cạnh nghe cô hát ru (cũng như sau này anh từng mơ một lần duy nhất trong đời nắm chặt bàn tay lạnh và hôn nhẹ lên vầng trán rộng của nàng). Khát vọng khám phá phụ nữ thời trai trẻ của anh càng bùng lên những khi chứng kiến ông chủ chở đằng sau chiếc 67 bao quà cho đào và nhân viên nữ gánh hát. Chính tay ông chủ gom xu-chiêng và quần lót Tàu đủ màu sắc kích cỡ do cánh buôn đánh hàng từ bên kia vùng biên đem về đổ lên vệ đường bán tính bằng ký tại phiên chợ thị trấn ngày cuối tuần cuối tháng. Tiếng cười khúc khích của chị em từ đằng sau tấm phên ọp ẹp những khi tranh nhau quà tặng của ông chủ làm anh mặc cảm sự bất tài của mình.
- Gánh hát càng nhộn nhạo những dịp thầy trò phó sở từ tỉnh về cổ trấn vặn dây cót lên tinh thần cho đám bầu đoàn thê tử. Họ cỡi Toyota đời đầu màu da lợn, phun khói mù trời, trên xe luôn hiện diện anh chàng chớp bóng kiêm nhà báo văn nghệ tỉnh. Phía sau thùng xe chất lổn ngổn can bia lên cơn và vài ký thịt trâu xám đen xù xì. Lời vàng ý ngọc của phó sở không hiểu có đi vào tâm can rệu rạo của bầu đàn hay không, nhưng bia lên cơn và thịt trâu mang lại tác dụng cao. Thầy trò phó sở cần bầu đàn cười nói loảng xoảng và cái gật đầu không toan tính khi no say, nhất là phải đảm bảo lịch sáng đèn theo kế hoạch phó sở ký ban hành vào từng đầu tháng. Tương lai tươi sáng ngày xây dựng thánh đường nghệ thuật đã được phó sở định vị vào đầu từng thành viên. Ngoài gật gù ghi chép nuốt trọn lời vàng ý ngọc của thầy, ngài thư ký phó sở kịp hoàn thành xuất sắc khoái cảm đàn ông trong chuyến điền dã góc ruộng sân chùa. Thư ký phó sở thoái thác ly bia thứ hai do nguyên nhân thận yếu để kịp chuồn nhanh cùng đào hoàng tộc và kịp có mặt khi tiệc chuẩn bị tàn. Anh chớp bóng kiêm nhà báo văn nghệ trước lúc về cũng kịp vào văn phòng cổ trấn đóng dấu đỏ chuyến công tác thường kỳ. Những bài báo miêu tả sức sống mạnh mẽ của bầu đàn thê tử trước sức ép thương trường lần lượt ra đời, in đúng vào góc trang tám, phía trên mục ông thầy lang lớn nhất tỉnh quảng cáo trị lác, lang ben, cường dương bổ thận diệt trùng lao. Anh đọc không sót trang nào của anh nhà báo viết về gánh hát. Hình đào hoàng tộc lên khuôn không thần thái vương phi, trong khi sống mũi dọc dừa chực chờ nổ như kẻ mang bom cảm tử. Mỗi khi hình lên báo, từ sau tấm phên ọp ẹp, anh không nhìn được đào hoàng tộc đang xoay mặt vào tường cười hay tru lên như lần nàng bị thư ký phó sở từ chối chi phí dắt lên bệnh xá giải quyết sự cố, hay lần trong cơn say than thở với anh ông chủ gánh hát bị liệt từ các quan hệ không lượng sức mình. Em không nhận ra cổ trấn như bức họa của anh. Em sực nhớ, anh có duy nhất bức vẽ cổng cổ trấn, còn lại toàn gương mặt đào. Nếu em được hóa thân vào một trong số những người phụ nữ ấy, có thể em đã tìm ra được những uẩn khúc quanh anh. Em biết, anh giằng co giữa lựa chọn sống cho riêng mình và hệ lụy tác động lên tâm hồn, khả năng gây đổ vỡ nối tuyến, nếu có, của những người thân. Em lọc từ những gam màu. Nó lên tiếng với em rằng, anh mang trong mình vết đạn. Nhưng anh không lên tiếng?
- Em phát hiện, phía sau cổng cổ trấn là hai dãy phố nhiều màu sắc. Em gặp cảnh này ở đâu đó, nhiều lắm, rất tập trung. Họ sống quần cư, ồn ã trong trật tự, tưởng tạo xung đột mạnh nhưng hoàn toàn ngược lại. Họ sẽ đánh bật cộng đồng khác nếu chen vào nồi cơm manh áo của họ. Em nhớ ánh mắt anh. Hàng loạt đàn ông và đám trai đồng lứa gây xáo trộn cuộc sống em chẳng sở hữu ánh nhìn em như anh. Họ không đọc trọn suy nghĩ của em như anh, cũng chẳng có sự nồng ấm và chia sẻ bằng anh. Họ không làm em phân tâm bằng anh. Họ hơn anh khi buông lời tán tỉnh, giăng lưới dụ dỗ em, bằng ngôn từ phù hợp tính cách và độ mặn nhạt phụ thuộc trạng thái họ say hay tỉnh. Anh nói, đàn ông đa phần yếu đuối và sến khi say. Thơ anh viết khi ngồi trong quán rượu; anh thú nhận chỉ nặng mùi giải bày tính dục và phù hợp ngữ cảnh tán gái. Anh đã cấm em đọc nó. Trên đỉnh cao nhất từ phía đông cao nguyên Thanh Trang, anh phát hiện trên vai áo mình vương sợi tóc mai. Anh rà soát tất cả những người phụ nữ gặp trên bảy chặng đường bay từ quê nhà. Lúc làm thủ tục tại các sân bay, qua các cửa khẩu, đổi chỗ trên các chuyến bay, anh đã kề cận hàng chục phụ nữ. Họ nói bằng những ngôn ngữ khác. Họ cũng cười, kể cả im lặng thông qua ngôn ngữ khác. Họ không giống nàng. Giữa anh và họ chẳng lưu luyến, chẳng có gì đợi chờ, cũng chẳng cơ duyên. Mà giữa anh và nàng cũng chẳng có gì đợi chờ. Trong một thoáng chùng xuống, anh mơ một thời điểm đẹp trời nàng nghĩ đến một cõi khác nàng đứng ở cánh cổng gỗ nhỏ sân vườn yên tĩnh chờ anh đi ngang qua vẫy tay chào. Anh loại trừ khả năng trong số những người phụ nữ xa lạ kia thầm gởi tặng anh sợi tóc thân yêu trên cơ thể họ. Chuyện phụ nữ bùa mê thuốc lú đàn ông bằng sợi tóc, xét trường hợp của anh lúc này, càng không thể. Sợi tóc mai của nàng? Trong lúc lao ra sân bay trên chiếc taxi cũ kỹ của anh tài xế nồng nặc bia, khi xe chạy qua ngã tư cuối cùng trên đường dẫn vào sân bay, từ bên ngoài, anh thoáng thấy bóng dáng nàng. Bằng một động tác dứt khoát, nàng gõ vào cửa kính xe, nhoẻn nụ cười trẻ con. Nàng muốn nói, anh đi xa, sao không báo. Báo em để làm gì, khi sự xê dịch của anh đa phần không lịch trình, nhiều lần cũng chẳng có mục đích gì rõ ràng. Anh cần những chuyến đi, càng xa bao nhiêu hiệu ứng mang lại cho anh tốt bấy nhiêu.
- Khoảng cách địa lý, và càng lên cao những nơi thiếu lượng oxy tối thiểu càng làm cho anh cảm thấy nghẹt thở và liên tục nghĩ đến những cuộc chạy trốn tiếp theo. Cuối cùng, những ràng buộc trách nhiệm đã kéo anh quay lại điểm xuất phát. Phương án anh cảm thấy khả dụng lúc này là dứt khoát xóa tất cả dữ liệu hộp thư liên quan nàng và xóa số nàng lưu trong danh bạ. Khoảnh khắc cuối cùng nhìn dòng chữ nàng nhảy múa trên màn hình, anh rùng mình. Mọi thứ riêng tư nhất của anh, kết thúc. Điều này xảy ra vào mười mấy năm trước, anh đã chìm trong quán rượu gạo cổ trấn. Quán rượu người đàn bà luống tuổi, khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt dữ tợn, nỗi ám ảnh của những gã đàn ông đau đời, chán vợ, thua bạc, si tình tìm đến men cay. Bà chủ quán dành cho anh thứ tình cảm anh không gọi tên được. Trong quan hệ giữa anh và những người khác giới, nhiều mối lương duyên anh cũng không gọi tên được. Chuyện anh và nàng, mọi thứ khởi đầu rất đẹp. Giây phút đầu tiên, anh đã muốn sở hữu nàng. Cuối cùng, anh chọn giải pháp im lặng, bỏ đi. Anh bất lực khi diện kiến vẻ đẹp hiện hữu mỏng manh, dung dị nhưng sâu lắng qua vóc dáng không nhiều nổi bật (so các nàng chân dài anh gặp). Anh không muốn làm vỡ tâm hồn nhân hậu và trong như pha lê. Anh bềnh bồng giữa mây và hàng ngàn vách đá tuyết phủ kín. Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, anh kịp nhìn ra bức tranh núi đá tuyết phủ kín phía dưới thân máy bay. Trước ngày đi, anh đọc nguồn tài liệu miêu tả khu du lịch tuyệt đỉnh trên độ cao 4.188m so mực nước biển có ba ngôi chùa thiêng dát vàng, bạc, đồng. Phía tây ngôi chùa dát vàng là nơi thu hút hàng triệu du khách hàng năm đến nhìn ngắm bức tranh tuyệt mỹ cao nguyên. Nó là địa điểm lựa chọn duy nhất của nhiều cô trẻ đẹp gieo mình xuống đáy vực. Em rời cổ trấn. Em cảm thấy xa lạ với nó, dù toàn cục nó chẳng phải bức tranh rẻ tiền. Thậm chí, nó có sức quyến rũ riêng, khó cưỡng lại đối với du khách xa lần đầu đặt chân đến như em. Người đàn ông da trâu đã dẫn em đến trước ngôi mộ nhỏ, không bia. Nhìn thoáng qua sẽ nghĩ mộ vô danh. Ông da trâu nói ngôi mộ gió cô đào đoản mệnh vì tình. Cô nhảy vào giữa dòng xoáy sông Hoang. Ông ấy nói, vào đúng ngày giỗ tổ gánh hát và ngày cô đào trẫm mình, tui vác chăn chiếu ra đây ngủ. Người đàn ông cẩn trọng lôi từ túi
- áo nhúm tóc cong queo. Tóc cô đào rụng trên sàn gỗ khi hóa thân Châu Chân tan vỡ mối duyên cùng Xương Xương. Từ độ cao 4.188m, anh không còn khả năng bắt sóng nàng. Chiều tối hôm qua, trước khi quyết định xóa dữ liệu về nàng, anh nhận sóng nàng một mình băng qua cánh đồng hoang cạnh hẻm núi cao. Anh không biết chắc nàng đi về đâu. Có thể nàng trên hành trình tìm người đàn ông của riêng mình. Có thể tìm lại người đàn ông một thời thân thuộc nhất của mẹ nàng. Xen tiếng gió rít mùa đông về sớm, giọng nàng loãng ra trong đám sương mù “Thôi anh nhé, em đi đây”.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn