Dạy con đáp trả tình yêu thương cha mẹ

Hầu hết các ông bố, bà mẹ, nhất là các bà mẹ, luôn khẳng định

"yêu thương con cái hơn mọi thứ trên đời".

Với họ, đó là một kết luận không cần phải chứng minh. Thế nhưng,

liệu con cái có yêu thương bố mẹ không? Trước câu hỏi này, nhiều

người gật đầu hài lòng nhưng không ít người lại ngập ngừng: "Chắc

là có, nhưng thật khó hiểu những biểu hiện của bọn trẻ, sao có lúc

chúng quá vô tâm, vô tình, chẳng quan tâm gì đến bố mẹ".

Con là "sếp"

"Mẹ nhớ ngày xưa, các con bé xíu, ngồi co chân trên ghế khi mẹ lau

nhà. Giờ cũng thế, con cũng co chân khi thấy mẹ cầm giẻ lau nhà,

chỉ khác là chân của các con đã dài hơn cả chân của mẹ. Bà nội rất

vui khi các cháu nội học giỏi. Những lúc mẹ đau ốm, bà nội gần 80

tuổi lo nấu cơm, bà dứt khoát không để cháu nội hay bố của các con

vào bếp. Mẹ rất lo cho cô con gái đã ngoài 20 tuổi của mình.

Sau này, con lập gia đình, ai sẽ lo việc nội trợ trong gia đình của

con? Con tặc lưỡi: "Mẹ ơi! Xã hội phát triển, phải giải phóng cá nhân,

sẽ có đủ mọi thứ dịch vụ gia đình". Cậu con trai 15 tuổi thì ít có mặt ở

nhà, sau giờ học là lông nhông đi chơi với bạn bè. Mẹ và bố các con

đã ly thân, vì không hợp tính tình. Bố con cũng đang có người khác.

Mẹ mở một quán ăn nhỏ, bán đồ điểm tâm, để có thu nhập. Bố các

con chu cấp tiền nuôi con, với điều kiện, mẹ phải cam kết không để

các con "mó tay" vào quán ăn.

Có lần, cô bạn của mẹ đến nhà chơi, thấy mẹ đang rửa đống chén,

đã buột miệng hỏi con gái của mẹ đang ngồi xem tivi: "Sao cháu

không giúp mẹ?". Con trả lời: "Cháu không biết rửa chén. Học xong

đại học, cháu sẽ đi làm, kiếm tiền, thuê người giúp việc, để mẹ đỡ

cực". Nghe con nói thế, mẹ đỡ tủi thân, bởi chí ít thì con cũng còn

biết thương mẹ. "Con gái của mẹ phổng phao, xinh đẹp, dáng dấp

đài các, học giỏi, khác hẳn vẻ "quê quê" khắc khổ của mẹ. Nhìn thấy

con, bao cực nhọc của mẹ cũng vơi đi...". Đó là một đoạn nhật ký

của chị Ngọc An, một đại lý bảo hiểm, viết để tự an ủi mình. Chị

không tìm được hạnh phúc trong hôn nhân, nên dồn tình thương vào

các con, không đòi hỏi ở con một trách nhiệm nào. Thế nhưng, điều

đó lại khiến cho các con chị coi sự tận tụy của mẹ là chuyện... đương

nhiên!

"Mua" tình cảm

Ngay từ lúc con mới biết nói, bố mẹ thường "điều tra" con: "Trong

nhà mình con yêu ai nhất?". Phần lớn các đứa trẻ chỉ tay về phía

người gần gũi với chúng, cũng là người nuông chiều trẻ nhất. Trẻ lên

ba thường thích gần bố hơn, vì đó là người ít làm phiền nó, không

bắt nó ăn, uống sữa, đi ngủ, thay quần áo... như mẹ nó.

Nhưng, đến tuổi biết đòi đồ chơi, thì mẹ lại "dễ thương" hơn. Các bà

mẹ khó cưỡng lại nước mắt của con, khi con gặp lại mẹ sau một

ngày ở nhà trẻ, mẫu giáo. Trẻ nhỏ rành tất cả các loại đồ chơi,

phim... vừa mới phát hành. Chúng còn biết cả những "con đường đồ

chơi", để đưa bố mẹ đến. Trẻ phá nhiều hơn chơi, mau chán, lại đòi

mua. Nhiều ông bố, bà mẹ tặc lưỡi: "Coi như con tìm hiểu, cũng học

hỏi chút ít qua đồ chơi". Chẳng có bố mẹ nào kịp dạy cho con giá trị

của món đồ chơi không chỉ ở giá tiền, mà còn ở sự hy sinh, nỗ lực

của bố mẹ.

Không ít bố mẹ còn "lợi dụng" đồ chơi để "hối lộ" trẻ, yêu cầu chúng

làm những gì mình muốn. Trẻ "đòi gì được nấy" từ cha mẹ sẽ học

được rằng đó là sự trao đổi, có điều kiện. Chúng hiểu, chúng được

bố mẹ "mua chuộc" tình cảm hơn là được bố mẹ yêu thương. Con

đường "đồ chơi" sẽ tiếp nối bằng con đường "điện thoại, xe máy...",

con cái đòi hỏi là phải được. Bà mẹ nào từ chối, dễ bị con khép vào

"tội" không thương con và chúng sẽ có cách làm cho bà ấy đau khổ.