intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Đêm tối và ánh sáng: phần 2

Chia sẻ: Tiên Trương | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:131

51
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

"Đêm tối và ánh sáng" chỉ nói về một đứa trẻ. cuốn sách không dùng để kêu gọi lòng thương hại, cũng không có ý định ca ngợi một cô giáo. cuốn sách này là một đáp án cho câu hỏi liệu người ta có chán ngán không khi cứ phải tiếp xúc và làm việc với các bệnh nhân tâm thần. Đây là một bài ca về nhân tâm, bởi đứa trẻ này cũng như con cái chúng ta, như tất cả chúng ta - cô bé là một con người.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Đêm tối và ánh sáng: phần 2

CHƯƠNG 11<br /> Mặc dù tôi đã thôi không còn ám ảnh về cuộc chiến xoay quanh mấy bài tập<br /> mà con bé cần phải viết nữa, nhưng chuyện này vẫn chưa hoàn toàn thoát<br /> khỏi tâm trí tôi. Ban đầu, tôi gặp nhiều khó khăn khi muốn giữ cho Sheila<br /> bận rộn mà không cần phải có người lớn kè kè bên cạnh. Tôi còn lo nó sẽ<br /> không được bất kỳ một giáo viên bình thường nào chấp nhận nếu nó cứ dứt<br /> khoát không chịu làm bài tập như thế. Khi còn học với tôi thì tôi có thể bỏ<br /> qua chuyện đó, nhưng một giáo viên bình thường phụ trách hai mươi lăm<br /> đứa trẻ khác với một thời khóa biểu học tập nghiêm túc cần duy trì thì sẽ<br /> không bao giờ chấp nhận cái kiểu như thế. Sau cùng, tôi lo rằng cái cách cư<br /> xử hiện thời của con bé sẽ khiến rất nhiều người lớn chú ý đến nó. Con bé<br /> hoàn toàn có đủ khả năng để trả lời bất cứ câu hỏi nào mà chúng tôi đặt ra,<br /> nhưng nó rất hay bắt bẻ Anton, Whitney hoặc tôi và cố tình nói dông dài<br /> những câu trả lời của mình. Điều này cũng là một cách cư xử khó có thể<br /> chấp nhận được, ngay cả trong lớp của tôi.<br /> Tôi vẫn không biết vì sao con bé lại có thái độ chống đối như thế mỗi khi<br /> làm các bài tập viết. Tôi cho rằng việc này có gì đó liên quan đến nỗi sợ thất<br /> bại. Nếu nó không bao giờ viết cái gì ra giấy, thì sẽ không ai có thể chứng<br /> minh được là nó mắc lỗi. Sheila hoàn toàn suy sụp nếu có ai đó phát hiện lỗi<br /> sai của con bé và điều chỉnh lại cho đúng, cho dù cách điều chỉnh ấy có nhẹ<br /> nhàng thế nào đi chăng nữa. Tôi đã ngờ đến chuyện này do một lần nghe con<br /> bé nói vài câu vu vơ sau khi nó mang giấy viết về nhà và gặp chút rắc rối với<br /> cha. Nhưng do con bé cũng thường gặp rất nhiều vấn đề khác với ông ta, nên<br /> tôi nghĩ rằng phản ứng đó của con bé chỉ là do một nỗi ám ảnh nào đó của nó<br /> mà thôi. Có thể đơn giản là con bé đủ ranh mãnh để hiểu được rằng cách này<br /> giúp nó tránh được rất nhiều việc phải làm, và khiến nó có được sự chú ý mà<br /> nó luôn mong muốn. Tôi không thường suy nghĩ như thế, bởi vì có rất nhiều<br /> cách dễ dàng hơn để một đứa trẻ sáng dạ có thể đạt được kết quả tương tự.<br /> Nhưng chính Anton đã bày tỏ những cảm xúc này với tôi sau một ngày đặc<br /> biệt vất vả với Sheila.<br /> Tuy vậy, có một điều mà dường như Sheila càng lúc càng không thể cưỡng<br /> lại được. Đó là việc tôi khuyến khích bọn trẻ sáng tạo bằng cách viết một cái<br /> gì đó. Bọn trẻ đứa nào cũng có một quyển nhật ký, trong đó chúng ghi lại<br /> những cảm xúc của mình, những chuyện đã xảy ra với chúng và những sự<br /> kiện quan trọng khác trong cuộc sống của chúng. Thường khi cô trò chúng<br /> tôi gặp rắc rối với nhau, và khi một trong hai, hoặc cả hai cùng tức giận, thì<br /> <br /> sau đó chúng sẽ bày tỏ cảm xúc của mình trong quyển nhật ký. Cứ như thế,<br /> bọn trẻ viết nguệch ngoạc trong cuốn sổ nhật ký của mình suốt cả ngày. Mỗi<br /> tối, tôi đều đọc qua tất cả những ghi chép của bọn trẻ và ghi chú vài lời nhận<br /> xét. Đó là một cách giao tiếp giữa chúng tôi, và mỗi người chúng tôi đều trân<br /> trọng cơ hội đó để có thể hiểu được đối phương cảm thấy như thế nào. Cũng<br /> bằng cách đó, tôi bắt đầu ra những bài tập viết chính thức hầu như mỗi ngày,<br /> yêu cầu bọn trẻ viết về một đề tài có sẵn. Tôi phát hiện ra rằng sau khi bọn<br /> trẻ học được cách viết thuần thục và biết cách liên kết từ ngữ với những cảm<br /> xúc đang gợi lên trong lòng, thì chúng - kể cả Susannah, đều bày tỏ tình cảm,<br /> cảm xúc của bản thân trên giấy tốt hơn là trò chuyện trực tiếp. Thế là mỗi<br /> ngày, lớp chúng tôi đều có rất nhiều bài tập liên quan đến viết lách.<br /> Khỏi phải nói, Sheila, với mối ác cảm cố hữu với việc viết lách, nhất định<br /> không viết gì cả. Việc này có vẻ khiến nó hơi bực mình. Trong giờ viết sáng<br /> tạo, thay vì ngồi ở góc phòng đọc sách hoặc đi đâu đó chơi, nó lại nghển cổ<br /> hoặc lại gần mấy đứa trẻ khác để nhìn xem chúng đang viết gì. Cuối cùng,<br /> vào một ngày giữa tháng Hai, sự tò mò của con bé đã chiến thắng nó.<br /> Hôm đó, sau khi tôi phát giấy để bọn trẻ chuẩn bị viết bài, con rụt rè bước<br /> đến chỗ tôi.<br /> - Nếu cô phát cho con một tờ giấy, con sẽ viết một cái gì đó.<br /> Tôi nhìn nó. Tôi chợt nhận ra rằng tôi có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề<br /> liên quan đến việc viết lách này chỉ bằng một đòn tâm lý. Thế là tôi lắc đầu<br /> và nói:<br /> - Không, đây là bài tập viết. Con không chịu làm bài tập viết, có nhớ không?<br /> - Thì con sẽ làm bài này.<br /> - Không, cô không nghĩ thế. Cô không thể phung phí thêm bất cứ tờ giấy nào<br /> với con nữa. Đằng nào thì con cũng đâu có thích việc này. Con đi chơi đi. Đi<br /> chơi vui hơn đấy.<br /> Con bé đi ra chỗ khác một lúc. Rồi nó quay lại. Khi đó tôi đang đứng cạnh<br /> William để giúp thằng bé đánh vần một từ. Sheila giật giật thắt lưng tôi.<br /> - Con muốn làm bài này, Torey. Tôi lắc đầu.<br /> - Không, con không muốn. Không thực sự muốn.<br /> <br /> - Có, con có muốn.<br /> Tôi lờ con bé đi và quay lại với William.<br /> - Con sẽ không làm phí giấy nữa đâu.<br /> - Sheila, giấy chỉ dành cho những đứa trẻ muốn làm bài tập viết. Con không<br /> chịu làm, nên bài tập viết này không phải dành cho con.<br /> - Con có thể viết. Có thể là một chút, nếu con có một tờ giấy để viết lên đó.<br /> Tôi lắc đầu.<br /> - Không, con không thích việc đó. Chính con đã nói với cô như thế mà. Con<br /> không phải viết đâu. Bây giờ thì con đi chỗ khác chơi đi, để cô giúp William<br /> nào.<br /> Con bé vẫn đứng bên cạnh tôi. Sau một lúc không đạt được kết quả gì, con<br /> bé đi hỏi xin giấy<br /> Anton. Anton chỉ tay về phía tôi:<br /> - Cô Torey là người giữ giấy. Con phải hỏi cô ấy thôi.<br /> - Cổ không chịu phát giấy cho con.<br /> Anton nhún vai và đảo mắt một lượt:<br /> - Chà, vậy thì tiếc quá. Chú không có tờ giấy nào mà con có thể dùng được<br /> cả.<br /> Sheila quay lại chỗ tôi. Con bé đang nổi giận nhưng cố gắng không thể hiện<br /> điều đó ra.<br /> - Con muốn cô phát cho con một tờ giấy, Torey. Phát cho con một tờ giấy<br /> ngay đi.<br /> Tôi nhướn một bên mày để cảnh cáo con bé.<br /> Con bé dậm một chân đầy giận dữ và trề môi dưới ra. Tôi lại quay về phía<br /> William.<br /> Con bé liền thay đổi chiến thuật.<br /> <br /> - Làm ơn! Làm ơn đi mà! Con sẽ không phá hỏng nó đâu. Con sẽ không xé<br /> nữa đâu. Con thề đó. Làm ơn đi mà cô!<br /> Tôi quay lại với nó:<br /> - Cô không thể tin con được. Có thể nếu mai con làm một vài bài tập viết để<br /> cô thấy là con không xé nữa, thì cô sẽ phát giấy cho con trong giờ tập viết<br /> sáng tạo vào chiều mai.<br /> - Nhưng mà con muốn nó bây giờ cơ, Torey.<br /> - Cô biết là con muốn thế. Nhưng nếu con cho cô thấy là cô có thể tin tưởng<br /> con thì ngày mai con sẽ được phát giấy. Đằng nào thì hôm nay chúng ta cũng<br /> sắp hết giờ học rồi.<br /> Con bé nhìn tôi một cách thận trọng, cố gắng tìm ra cách nào đó để khiến tôi<br /> khoan nhượng nó.<br /> - Nếu cô phát cho con một tờ giấy thì con sẽ viết một điều cô chưa biết về<br /> con. Con sẽ viết cho cô một bí mật.<br /> - Con sẽ viết cho cô một bí mật đó vào ngày mai. Đến lúc này thì con bé làu<br /> bàu giận dữ rồi đùng đùng đi ngang qua phòng để đến một cái bàn khác. Nó<br /> lôi một cái ghế ra và ngồi phịch xuống, miệng vẫn lầm bầm những tiếng khụt<br /> khịt nhỏ ngắt quãng. Tôi cười thầm. Cách con bé nổi giận trông thật đáng<br /> yêu, và bây giờ thì nó đang học cách kiểm soát cơn giận của mình một cách<br /> đúng đắn hơn. Thỉnh thoảng nó lại lườm tôi hằn học, nhưng vẫn ngồi nguyên<br /> trên cái ghế của mình.<br /> Một lúc sau tôi bước tới chỗ nó và nói:<br /> - Cô nghĩ rằng nếu con viết nhanh, thì hôm nay cô có thể phát cho con một<br /> tờ giấy.<br /> Con bé ngước nhìn tôi, ánh mắt đầy trông đợi. - Nhưng con không được xé<br /> nó. - Con sẽ không xé đâu.<br /> - Nếu con xé tờ giấy thì sao đây?<br /> - Không đâu. Con sẽ không làm thế đâu mà.<br /> Con hứa đấy.<br /> <br /> - Nếu hôm nay cô phát giấy cho con, con sẽ<br /> làm những bài tập viết khác cho cô chứ?<br /> Con bé gật đầu một cách dứt khoát. - Con sẽ làm bài tập toán luôn chứ? Con<br /> bé nhăn mặt giận dữ.<br /> - Con sẽ không còn thời gian nữa nếu cô cứ nói chuyện với con cả ngày như<br /> thế.<br /> Tôi phì cười và đưa cho nó một tờ giấy.<br /> - Tốt hơn thì những gì con sắp viết phải là một bí mật hay ho đấy nhé.<br /> Con bé cầm tờ giấy bằng cả hai tay rồi chạy gấp đến chỗ một cái bàn khác và<br /> nhón lấy một cây bút. Con bé đã nhắm trước mấy cây bút được một lúc rồi,<br /> và giờ đây với cây bút và tờ giấy mà phải vất vả lắm mới có được, nó chạy<br /> về phía bên kia phòng. Nằm bò ở phía dưới chuồng thỏ, nó bắt đầu viết.<br /> Con bé viết rất nhanh. Tôi đã nghĩ rằng con bé sẽ gặp khó khăn khi viết, vì<br /> đã lâu rồi nó không viết. Nhưng Sheila đã làm tôi hết sức ngạc nhiên. Chỉ vài<br /> phút sau nó đã trở lại chỗ tôi, tờ giấy được gấp lại chỉ còn một hình vuông<br /> nhỏ. Nó rón rén đến bên cạnh tôi khi tôi không để ý và ấn tờ giấy vào tay tôi.<br /> - Bây giờ thì ở trong đây là một bí mật. Cô không được cho ai xem nó đâu<br /> đấy. Chỉ có cô mới được biết bí mật này thôi.<br /> - Được rồi. - Tôi nói và bắt đầu mở mẩu giấy ra.<br /> - Không, đừng đọc bây giờ. Cô để sau rồi đọc.<br /> Tôi gật đầu và cho mẩu giấy nhỏ hình vuông ấy vào túi.<br /> Tôi đã quên khuấy tờ giấy đó đi. Mãi cho đến tận đêm hôm ấy, lúc tôi đang<br /> thay đồ chuẩn bị đi ngủ, mẩu giấy rơi xuống sàn nhà. Tôi cẩn thận nhặt nó<br /> lên và vuốt lại cho thẳng. Nhìn những dòng chữ được viết bằng bút lông<br /> xanh, cùng với thái độ chững chạc của con bé lúc chiều, tôi biết hẳn đây phải<br /> là một lời nhắn rất riêng tư.<br /> Một điều đặc biệt mà con muốn cô biết nhưng không được nói với ai.<br /> Cô biết không đôi khi các bạn khác Trêu chọc con và gọi con bằng những cái<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2