Điệu Ba Lê định mệnh
Anh nghĩ mình nên xa nhau và anh sẽ quên em nhưng không được. Vì đó là
định mệnh. Giống như điệu ba lê và khúc luân vũ ấy, em là định mệnh...
1. Đêm thật rồi, Nàng vẫn lặng lẽ một mình đứng đợi trong căn phòng tối đèn.
Chiếc kim đồng hồ cũng lặng lẽ, nặng nề nhích từng chút một. Dường như rất lâu
sau, Nàng vẫn chưa thấy âm thanh quen thuộc. Nàng thấy một sự lạnh lùng và hờ
hững đến phũ phàng. Thực sự Nàng sợ, đang rất sợ...
Hôm nay đã là buổi tối thứ bao nhiêu Nàng không đến nơi biểu diễn quen thuộc,
chính Nàng cũng chẳng nhớ nữa. Nàng là một vũ công ba lê.
Đã bốn tháng rồi, có thể lâu hơn và thậm chí mãi mãi, Nàng sẽ không bao giờ còn
có cơ hội đứng trước ánh đèn sân khấu mà Nàng hằng khao khát.
Nàng không khóc nhưng Nàng buồn, có lẽ còn đau đớn. Những điệu ba lê là mơ
ước cả đời Nàng vậy mà bây giờ, Nàng không còn cơ hội để chạm vào nó nữa.
Nàng đau, và đau hơn vì một lí do khác nữa.
Nghe tiếng xe Chàng về, Nàng cố nhấc thật nhanh đôi chân tập tễnh ra đón với nụ
cười có phần khó khăn:
- Anh về muộn thế?
Chàng ôm Nàng vào lòng như một thói quen. Cái ôm rất vội, Nàng không thấy
được sự ấm áp quen thuộc, và mùi nước hoa rất lạ, tim Nàng chết và đau tê tái.
- Để anh đưa em về!
Giọng Chàng vẫn dịu dàng nhưng nó xa lạ lắm. Nàng bỗng thấy tim mình băng giá.
Chàng đã buông câu nói mà Nàng vẫn nín thở mỗi khi nghĩ tới dạo gần đâu:
- Đưa anh chìa khóa đi. Em đi lại khó khăn, đừng đến nhà anh nữa.
Nàng cúi mặt, mím chặt môi và bàn tay cũng bất giác nắm chặt lại. Nàng sợ xa
Chàng lắm. Nếu Chàng không muốn thấy Nàng, Nàng sẽ đến và rời đi trước lúc
Chàng đi làm về. Nàng sẽ không tự làm mất cái mối liên hệ duy nhất ấy giữa
Chàng và Nàng đâu. Nàng cương quyết:
- Em không sao. Em sẽ...
- Thôi được rồi. Tùy em - Chàng hơi cau mày và lạnh lùng phóng xe đi.
2. Nàng đắm mình trong điệu nhạc du dương, thở thật đều và cố tập lại những
động tác cơ bản.
Nàng ngắm mình trong gương, không hề thay đổi dù chỉ một chút. Vẫn mái tóc
búi cao, vẫn nét mặt kiều diễm và đôi mắt rực cháy đam mê mỗi lần khoác trên
mình bộ đồ biểu diễn..
Nàng ngỡ mình vẫn còn là viên ngọc sáng ngày nào đứng trên sân khấu: đẹp và
kiêu hãnh vô ngần trên đôi chân uyển chuyển và những điệu múa mềm mại.
Nàng bắt đầu nghĩ đến ánh mắt Chàng thuở mới gặp nhau. Chàng là nhà văn - nhà
báo vẫn thường đến chỗ Nàng biểu diễn vào mỗi tối thứ bảy để đưa tin về những
buổi biểu diễn, điều dĩ nhiên là trong đó có Nàng.
Một lần Nàng vô tình đọc những dòng Chàng đánh giá về phần biểu diễn của Nàng
trên một trang báo tổng hợp. Chàng đã ví Nàng là một ả thiên nga xinh đẹp và tài
năng. Nàng không tự mãn nhưng tủm tỉm nhớ về ánh mắt Chàng vào buổi hôm
trước. Chàng nhìn Nàng bằng đôi mắt êm đềm và chan chứa lắm. Nàng muốn thấy
lại ánh mắt đó sau bao ngày cứ sống trong sợ hãi và những lạnh lùng, thờ ơ.
Nàng bắt đầu xoay thật nhẹ trên đôi chân trần. Nàng như muốn bay lên theo điệu
nhạc du dương. Vậy nhưng đôi chân chấn thương nặng đến thành tật quá yếu ớt,
không thể trụ nổi sức nặng khiến Nàng khụy ngã. Nàng lại âm thầm chịu trận trước
cơn chuột rút bất ngờ. Mồ hôi toát ra rịn vào tóc, đắng xót nơi khóe mắt và mặn
chát ở khóe môi, hình như còn có cả nước mắt...
3. Chiều thu hanh hao hứng một cơn mưa sau bao ngày nắng khát. Không khí oi
nồng sực mùi của đất lẫn trong hương hoa sữa nồng nàn.
Nàng vẫn cố tập luyện, bỏ lại những cơn chuột rút bất ngờ khiến đôi chân đau đớn
tê dại. Rất nhiều người khuyên Nàng từ bỏ. Nàng nhất quyết không nghe, Nàng
không tin mình không làm được.
Suốt hơn một tháng, Nàng đã đổ rất nhiều mồ hôi và chịu bao đau đớn. Kết quả là
đôi chân đã nhanh nhạy hơn khá nhiều. Nhưng đó mới là một phần rất nhỏ, Nàng
làm sao có thể biểu diễn trở lại với những động tác vụng về như thế?
Chàng đã về. Phải rồi, Nàng muốn nhảy cùng Chàng một điệu trong khúc luân vũ
hai người từng quấn quít. Nàng có thể mà.
Nàng nhìn chăm chú vào chiếc gương rộng treo trong căn phòng và thấy bóng
Chàng xuất hiện từ phía xa. Nhìn Chàng cũng như Nàng, đâu có gì thay đổi. Vậy
mà cái cảm giác bên nhau đã khác đi nhiều lắm kể từ cái ngày Nàng không thể
biểu diễn được nữa.
Nhạc đã bật lên rồi, cái khúc luân vũ mà lần đầu tiên những điệu ba lê của Nàng
làm lòng Chàng say đắm. Chàng yêu Nàng qua những điệu ba lê nhưng lẽ nào tất
cả chỉ có thế?
Chàng dừng lại phía cửa phòng, Nàng thấy Chàng qua gương trong bộ đồ đen bụi
bặm, khuôn mặt Chàng hơi nhợt nhạt - dấu tích sau một ngày trời Chàng phiêu bạt
khắp thành phố. Chàng nhìn Nàng đắm mình trong khúc luân vũ ấy , nghe tiếng
nhạc ấy mà trái tim khẽ nhói lên. Nhìn Nàng như bừng sáng giữa buổi chiều âm u.
Ánh mắt Chàng lại chợt sáng lên đầy chan chứa khiến trái tim Nàng rạo rực. Nàng
cười rất tươi:
- Anh có muốn thử lại điệu này không?
Sau câu nói ấy Chàng khẽ cau mày, ánh mắt trở lại đăm chiêu:
- Dừng lại đi, em không thể mà.
Nụ cười Nàng dần tắt, những câu chuyện cũng dần tắt. Chỉ còn lại là im lặng, nước
mắt, sự sợ hãi và bóng đêm....
4. Tối thứ bảy, Chàng vẫn đến chỗ biểu diễn dù ở nơi đó đã từ rất lâu những điệu
múa của Nàng không còn xuất hiện.
Nàng lặng nhìn Chàng từ phía xa : không laptop, không máy ảnh, Chàng không
đến đây vì công việc.
Nàng vẫn lặng lẽ quan sát, qua rất nhiều tiết mục, Chàng vẫn đăm chiêu lạ thường.
Mắt Chàng sâu hun hút, quen thuộc mà cách xa. Nàng cũng đăm chiêu đắm mình
trong đôi mắt ấy.
Mãi tới khi về khuya, khách khứa đã ra về gần hết, ánh đèn sân khấu chợt chuyển
tông tím nhạt, khúc luân vũ quen thuộc cất lên khiến tim Nàng rạo rực bừng cháy.
Nàng vũ công bước ra, kiều diễm và uyển chuyển trong bộ đồ biểu diễn. Thực sự
đẹp, đẹp vô cùng.
Và Nàng thấy mắt Chàng sáng rực lên, chăm chú nhìn vào cái đôi mắt kiêu hãnh
vô ngần đang ở trên sân khấu. Chính là bằng ánh mắt đó, Chàng đã nhìn Nàng
những ngày tháng xưa - trong khoảnh khắc mà Nàng tưởng mình muốn bay lên
theo điệu nhạc như một ả thiên nga ao ước tự do. Thế nhưng giờ đây nó chẳng còn
là của Nàng. Và Nàng khóc, cho những khao khát yêu thương đã vụt khỏi tầm tay.
5. Nàng thấy mình đang đắm chìm vào những động tác uyển chuyển và điêu luyện
trong tiếng nhạc du dương.
Rồi Nàng thấy mình đang bay trên đôi cánh của loài thiên nga xinh đẹp. Và Nàng
thấy Chàng. Nàng vội rũ bỏ đôi cánh trắng muốt và đáp xuống bằng đôi chân trần
mềm mại.
Nàng nhún nhảy theo điệu nhạc đến chỗ Chàng. Chàng đón Nàng vào vòng tay ấm
và xoay vòng trong khúc luân vũ quen thuộc - khúc luân vũ định mệnh của cả hai
người. Chàng nhấc bổng Nàng lên, quay vòng và cười lớn:
- Em biết không, "Khúc luân vũ" của anh được xuất bản rồi, em biết không? Haha!
Mắt Chàng nhìn Nàng như say sưa trìu mến. Ánh mắt ấy như hơi men mê hoặc: láy
đen và sâu hút dưới hàng mi rủ bóng. Chàng lại cười tươi và reo lên:
- Ước mơ của anh thành sự thực rồi. Đó là chuyện của chúng ta, anh làm được rồi,
làm được rồi!
Tiếng nói ấy rất rõ ràng, trầm ấm. Nhưng rồi Nàng thấy nó như nhỏ dần, văng vẳng
và mất hút. Chàng không còn ở đó, chỉ còn lại "Khúc luân vũ" trơ trọi hứng những
giọt lệ nhòa.
Nàng sực tỉnh, mồ hôi rịn ra và chiếc gối trắng đẫm lệ. Xung quanh Nàng toàn một
màu trắng toát, nơi này là bệnh viện.
Người ta rỉ tai nhau rằng Nàng bị điên, bị tâm thần khi ngày nào cũng tập ba lê mãi
đến nửa đêm và nhắc tên Chàng như chưa hề có gì xảy ra dù lời chia tay đã được
nói ra từ vài tháng trước. Và một lần khi phát hiện Nàng bị ngất do kiệt sức, họ đã
đưa Nàng vào điều trị ở đây. Nàng biết mình đâu có điên. Chỉ là Nàng quá yếu
mềm.
Sau một tháng vào đây, Nàng đã thôi nhắc tên Chàng, chỉ còn là trong suy nghĩ. Đã
không ai bảo Nàng điên nhưng người ta tránh Nàng như một kẻ tách biệt và u uẩn.
Và Nàng biết dù họ có nói thế nào và nghĩ ra sao thì lòng Nàng cũng đâu hề thay
đổi. Có chăng Nàng đang cố chấp nhận mà thôi.
Tình yêu thực sự ghê gớm như vậy sao? Hay tại bản chất của tình yêu là ngu si như
người ta vẫn nói mà những kẻ hết lòng yêu vẫn thường ngu ngơ, khờ dại, giống
như Nàng.
Sự xuất hiện của cô bé nằm ở phòng bên sau tiếng gõ cửa làm khóe môi Nàng khẽ
mở dịu dàng. Nhờ cô bé ấy, Nàng thấy mình của những ngày tháng xưa.
- Tặng chị này!
Cô bé đưa cho Nàng cuốn sách rồi chạy biến, để lại một câu khiến tim Nàng đau
nhói:
- Đọc đi nhé, cô gái ấy giống chị lắm đấy!
Tay Nàng run run nâng cuốn sách, khóe mắt cay xộc chờ những giọt lệ nhòa.
Là "Khúc luân vũ" mà. Nàng nhớ có lần Chàng đã nói ước mơ của Chàng là một
ngày nào đó sẽ đưa bóng hình Nàng vào một câu chuyện mà Chàng vẫn hằng ấp ủ.
- Nó sẽ là "Khúc luân vũ", em thấy được không? "Khúc luân vũ" mà lần đầu anh
nghe khi thấy em biểu diễn.
Nàng lại nhớ rồi, cái vòng tay ấm từng nhấc bổng và quay vòng Nàng trong điệu
nhạc đắm say, đôi mắt sâu thẳm và giọng Chàng ấm áp.
- Anh viết đến đâu rồi? Cho em đọc được không?
Mắt Chàng chợt sáng hơn:
- Bí mật, nhưng anh hứa rằng em sẽ là người đầu tiên được đọc khi nó hoàn thành.
Câu nói ấy đã xa, xa lắm rồi...
Nàng ngỡ "Khúc luân vũ" chỉ còn trong quá khứ và mãi mãi sẽ là ảo ảnh, hư vô.
Vậy mà hôm nay, nó xuất hiện trước mắt Nàng. Nhưng biết đâu rằng đó là một
khúc luân vũ khác, viết về một người khác gần giống như Nàng.
Và nước mắt Nàng thi nhau rớt rơi ngay từ những dòng chữ đầu tiên:
"Gửi một người...
Cuốn sách này là thứ mà tôi đã từng hứa với người ấy. Tôi không chắc người ấy
còn nhớ tôi hay không, thậm chí cả lời hứa đó. Nhưng là lời hứa nên tôi sẽ làm và
đã làm được.
Có thể người ấy sẽ không xem những dòng này vì coi tôi như một kẻ mà người ấy
căm hận nhất đời. Nhưng tôi vẫn viết vì một cơ may nào đó, biết đâu người ấy đọc.
Tôi muốn người ấy biết rằng những điệu ba lê và cả khúc luân vũ ấy là những điều
dù có hóa thành tro bụi tôi cũng không quên được. Cũng giống như người ấy..."
6. Nàng vẫn không tin cuốn sách đó dành cho Nàng. Cũng vẫn hoài nghi như thế
dù từng câu từng chữ trong cuốn sách ấy là viết về Nàng. Nàng không biết, càng
không muốn nghĩ. Nàng chỉ ước ao một ngày được trở lại sân khấu với niềm đam
mê lớn nhất của mình. Và Nàng thành công sau bao cố gắng.
Đêm nay là lần đầu tiên Nàng trở lại với ánh đèn sân khấu. Nàng đứng trong hậu
trường, trái tim đập rất nhanh như lần đầu tiên Nàng được mọi người biết đến.
Cũng là lần đầu tiên, cũng là những điệu ba lê và trái tim Nàng cũng vẫn rạo rực
vào cái khoảnh khắc mà khúc luân vũ ấy cất lên nhưng khán giả quan trọng nhất đã
không còn ở đây nữa.
Nàng đã lên sân khấu rồi, và lại say sưa quên mình trong những động tác mềm
mại.
Nàng lắng lòng nghe khúc luân vũ ấy, có cả tiếng vỗ tay của khán giả hòa lẫn. Và
Nàng nghĩ đến Chàng với ánh mắt diệu kì - cái ánh mắt khiến tim Nàng vẫn nhói
đau và thổn thức mỗi khi nghĩ về. Nước mắt Nàng rơi, lấp lánh trên gò mà dưới
ánh đèn chuyển sắc. Lẽ ra Nàng nên quên từ lâu lắm, nhưng đó là định mệnh....
Rồi Nàng thấy Chàng đứng khuất một góc phía dưới sân khấu. Chàng đội chiếc
mũ len mà có lần Nàng đan tặng. Chàng cười với Nàng, cả ánh mắt và khóe môi
đều ấm áp.
Chàng lại đón Nàng trong vòng tay ấm nhưng lần này, khúc luân vũ đã ngừng
trong khoảnh khắc. Nàng nhẹ nâng chiếc mũ len của Chàng lên, đầu Chàng trọc lốc
và màu môi tím nhợt. Mắt Nàng lại nhạt nhòa và Chàng ôm Nàng thật chặt, trái tim
Chàng chợt lên tiếng, mạnh mẽ và bỏng cháy đến không ngờ.
"Em biết không, anh tưởng mình đã chết vào mùa đông năm ngoái. Tóc anh rụng
hết sau mấy đợt xạ trị. Anh nghĩ mình nên xa nhau và anh sẽ quên em nhưng không
được. Vì đó là định mệnh. Giống như điệu ba lê và khúc luân vũ ấy, em là định
mệnh. Nên bóng hình em sẽ theo anh mãi mãi, cả đến lúc trái tim này thôi rạo rực
trước khúc luân vũ đầy đắm say....".