204<br />
<br />
CHƯƠNG 7<br />
NGỌN ĐỒI THIÊNG<br />
<br />
Đ<br />
<br />
ến ga xe lửa thành phố Madras,<br />
Subramanaya và tôi chuyển sang<br />
chuyến xe lửa khác trên đường sắt đi Tích Lan.<br />
Xe lửa chạy nhiều giờ qua những vùng đồi núi và<br />
đồng ruộng, phong cảnh thay đổi nhanh chóng. Những<br />
ruộng lúa màu xanh lá mạ tiếp theo những ngọn đồi<br />
đất đỏ trải dài đến tận chân trời; những vườn dừa cao<br />
vút và che bóng mát rượi lại nối tiếp theo sau những<br />
cánh đồng xanh tươi với những người nông phu đang<br />
cấy lúa hoặc gieo mạ.<br />
Ngồi trên toa xe nhìn ra cửa sổ, bóng hoàng hôn qua<br />
mau phút chốc đã làm cho cảnh vật mờ dần và đắm<br />
chìm trong bóng tối. Tôi ngẫm nghĩ về những sự việc<br />
lạ lùng đã xảy ra từ khi tôi đeo chiếc nhẫn vàng mà<br />
Brama tặng cho tôi. Tất cả những chương trình của tôi<br />
đều bị đảo lộn. Sự phối hợp ngẫu nhiên của những hoàn<br />
<br />
Nguyễn Hữu Kiệt dịch<br />
<br />
205<br />
<br />
cảnh bất ngờ đã thúc đẩy tôi đi xuống miền Nam, thay<br />
vì đi lên miền Bắc như tôi đã dự tính. Tôi tự hỏi, phải<br />
chăng viên ngọc thạch trên chiếc nhẫn có cái quyền<br />
năng kỳ bí mà người đạo sĩ đã tin là có thật?<br />
Mặc dầu tôi cố gắng giữ một thái độ cởi mở, nhưng<br />
đối với một người Âu có tinh thần khoa học thì thật khó<br />
mà chấp nhận điều đó. Tôi bèn gạt bỏ cái giả thuyết<br />
ấy, nhưng tôi vẫn không thể nào dẹp tan được sự lưỡng<br />
lự phân vân lởn vởn trong đầu óc. Có một cái gì lạnh<br />
lùng bí ẩn đang dìu dắt những bước chân của tôi đi<br />
dần đến chốn thâm sơn cùng cốc này. Hai người tu sĩ<br />
áo vàng kia phải chăng là những nhân duyên tiền định<br />
để hướng dẫn tôi đến nơi đạo viện của đức Maharichi?<br />
Có ai ngờ rằng đôi khi những sự việc nhỏ nhặt hình<br />
như vô nghĩa lại có thể đóng một vai trò quan trọng<br />
trong cuộc đời của một người? Khi đoàn xe lửa đến một<br />
nhà ga cách thành phố Pondichéry độ bốn mươi dặm,<br />
tôi và người khất sĩ cùng xuống tàu và đón một chuyến<br />
xe lửa khác để đi sâu vào nội địa.<br />
Đến một nhà ga nhỏ ở đồng quê thì trời vừa hừng<br />
sáng. Cách đó vài dặm, một ngọn núi nhô lên ở tận<br />
chân trời, rất hùng vĩ nhưng hãy còn khuất dạng trong<br />
sương mù ban mai.<br />
<br />
206<br />
<br />
Đông phương huyền bí<br />
<br />
Lần theo những tiếng ngáy rất lớn phát ra từ một góc<br />
bên cạnh nhà ga, người khất sĩ tìm ra được một người<br />
đánh xe còn ngủ mê trên một cỗ xe bò nhỏ. Người khất<br />
sĩ bèn đánh thức anh ta dậy và cho anh ta biết rằng<br />
chúng tôi muốn đi đến đạo viện của đức Maharichi.<br />
Điều này dường như kích thích sự sốt sắng của người<br />
phu xe, nhưng tôi phải nhìn một cách ngần ngại cái cỗ<br />
xe nhỏ hẹp và mảnh khảnh làm bằng tre đặt trên hai<br />
bánh. Tuy nhiên chúng tôi cũng lên xe ngồi trong khi<br />
người phu xe chất hành lý ở phía sau.<br />
Người khất sĩ cố thu hình vào một góc để choán thật<br />
ít chỗ và nhường chỗ rộng hơn cho tôi, còn người phu xe<br />
ngồi phía trước, giữa hai con bò, cằm anh ta gục xuống<br />
tựa trên hai đầu gối.<br />
Sau khi mọi người đã ngồi xong một cách tạm yên<br />
như thế, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Cỗ xe không đi<br />
nhanh được bao nhiêu, mặc dầu những cố gắng của hai<br />
con bò trắng mập mạp to lớn. Ở xứ này loài bò lại hữu<br />
ích hơn ngựa, ít nhất là khi dùng để kéo xe, vì chúng<br />
chịu đựng dẻo dai hơn và nuôi chúng ít tốn kém hơn.<br />
Đời sống ở các tỉnh nhỏ và thôn quê trong vùng nội địa<br />
vẫn trầm trệ, không có tiến bộ nào từ nhiều thế kỷ. Cỗ<br />
xe bò này vẫn là loại xe đã từng chở hành khách ở Ấn<br />
Độ cách đây trên hai ngàn năm!<br />
<br />
Nguyễn Hữu Kiệt dịch<br />
<br />
207<br />
<br />
Người đánh xe với gương mặt rám nắng rất hãnh<br />
diện với cặp bò của anh ta. Những cặp sừng dài của<br />
chúng đều có nạm đồ trang sức màu vàng, những chiếc<br />
lục lạc bằng đồng buộc vào bốn chân của chúng phát ra<br />
tiếng reo vang nghe rất vui tai.<br />
Phong cảnh chung quanh thật ngoạn mục, với<br />
những đồi núi nối tiếp nhau đến tận chân trời. Đất<br />
màu đỏ, rải rác đó đây những bụi cây rậm rạp và hai<br />
bên đường là ruộng lúa xanh tươi một màu lá mạ. Một<br />
người nông phu với vẻ mặt gân guốc, da đen sạm, đang<br />
bước chân ra đồng làm việc. Một cô thôn nữ Ấn, tay vịn<br />
một bình nước bằng đồng đội trên đầu, đi qua một cách<br />
dịu dàng, tha thướt. Cô ấy mặc một chiếc sari bằng<br />
vải màu đỏ sậm, quấn chung quanh mình, vai để trần,<br />
trên mũi có gắn một viên ngọc đỏ, cổ tay đeo một cặp<br />
neo vàng chiếu sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.<br />
Các cô gái ấn miền Nam có nước da sậm, vui vẻ hồn<br />
nhiên và thích nói chuyện hơn các thiếu nữ miền Bắc,<br />
và giọng nói các cô nghe cũng êm tai hơn.<br />
Cái nhìn ngạc nhiên của cô thôn nữ làm tôi nghĩ<br />
rằng sự hiện diện của một người Âu chắc không phải là<br />
một việc thông thường ở chốn đồng quê hẻo lánh này.<br />
Cỗ xe chở chúng tôi đã vào thành phố. Thành phố<br />
này có vẻ thịnh vượng, với một ngôi đền cổ rất lớn mà<br />
những mặt tiền chạy dọc theo nhiều đường lộ. Chúng<br />
<br />
208<br />
<br />
Đông phương huyền bí<br />
<br />
tôi đi qua một cổng lớn trước đền. Tôi bảo ngừng xe một<br />
lúc và bước xuống để xem phía trong đền.<br />
Ngôi đền này có một kiểu kiến trúc vừa vĩ đại vừa<br />
uy nghiêm. Những bức tường phía trong đền làm thành<br />
một hình nhiều góc đều nhau khiến tầm mắt của du<br />
khách có cảm giác như lạc vào một trận đồ không thấy<br />
lối ra. Bốn vách tường rào bên ngoài đã từng chịu đựng<br />
sự dãi dầu của thời gian dưới ánh nắng như thiêu đốt<br />
của mặt trời vùng nhiệt đới.<br />
Đền có bốn cổng lớn, phía trên mỗi cổng đều có một<br />
ngọn tháp nhô lên với vô số những hình trang trí và<br />
những hình tượng điêu khắc tiêu biểu cho các vị thần.<br />
Phía trong đền có nhiều tịnh thất nằm rải rác,<br />
những dãy hành lang với rất nhiều cột bằng đá chạm<br />
trổ tinh vi và chung quanh là những điện thờ đầy vẻ u<br />
linh huyền bí, phía trên thờ rất nhiều hình tượng các<br />
vị thần của đạo Bà-la-môn.<br />
Hai con bò lại tiếp tục kéo cỗ xe đi một cách nhẫn<br />
nại, vô tư và một lần nữa lại đưa chúng tôi ngang qua<br />
một vùng đồng quê.<br />
Sau khi đã vượt qua khoảng sáu dặm đường, cỗ xe<br />
đến gần ngọn núi mà tôi đã nhìn thấy từ nhà ga. Sương<br />
mù đã tan dần, ngọn núi với màu đất đỏ và đá nâu như<br />
<br />