Gần Rất Gần, Xa Thật Xa
lượt xem 1
download
Ngày xửa ngày xưa… Tối nào Lâm Anh cũng thiếp đi trước khi câu chuyện cổ tích của ba bắt đầu. Con bé có cái tật rất khó chịu, là lúc nào cũng nũng na nũng nịu đòi cho bằng được, rồi khi còn chưa nắm trong tay đã vội vàng vứt bỏ.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Gần Rất Gần, Xa Thật Xa
- Gần Rất Gần, Xa Thật Xa Going Home _rÙa_ Màu trắng rất tinh khôi… Nhưng lại mong manh quá đỗi… Note: Câu chuyện này dành tặng cho cha và con gái. *** Ngày xửa ngày xưa… Tối nào Lâm Anh cũng thiếp đi trước khi câu chuyện cổ tích của ba bắt đầu. Con bé có cái tật rất khó chịu, là lúc nào cũng nũng na nũng nịu đòi cho bằng được, rồi khi còn chưa nắm trong tay đã vội vàng vứt bỏ. Có điều, ba chưa bao giờ tỏ ra bực bội với nó vì điều đó. Ba luôn thương yêu nó hơn chính bản thân của mình. Từ nhỏ Lâm Anh đã là một cô công chúa bướng bỉnh, luôn kiêu ngạo và có chút bất cần. Nó mất mẹ từ thuở lọt lòng, một mình ba ở vậy nuôi nấng nó. Có lẽ vì sợ nó thiếu thốn tình thương của người mẹ nên ba bao giờ cũng chiều theo ý muốn
- của nó. Ba nuôi dạy nó bằng cách của ba, bằng tình yêu thương vô bờ bến của ba không cần biết ngày sau sẽ ra sao. Chỉ cần con gái có cuộc sống hạnh phúc, no đủ là ba tự thỏa mãn và hạnh phúc rồi. Có lẽ cũng chính vì yêu thương không giới hạn nên ba đã làm cho Lâm Anh trở nên ngổ ngáo, không xem ai ra gì. Đối với Lâm Anh, nó phải luôn là số một. Đứng trên muôn người, Lâm Anh đôi lúc còn nói hỗn với cả ba nữa. Rồi khi nhìn thấy ánh mắt ba nhìn mình, Lâm Anh lại cười hì hì, sà vào lòng ba nũng nịu xin lỗi. Lập tức ba trở lại là ba như lúc thường, gương mặt thanh thản nhìn nó một cách trìu mến. Lâm Anh rất thích ngắm ba lúc làm việc. Nó bảo lúc đó, ba rất bận rộn nhưng đó mới đích thực là đàn ông. Nó phát ngôn một cách ngốc nghếch mà cứ tự cho là mình nói hay, chắc chắn sẽ làm cho ba cảm động. Ừ, quả thật là ba đã cảm động vì nó những lời ngốc nghếch đó của nó mà. Ba xoa đầu nó, mỉm cười dịu dàng rồi ôm nó vào lòng. Ba cười nhiều, nhưng không ai biết trong lòng ba tổn thương sâu sắc… Thực ra, ba nói dối Lâm Anh một chuyện rất lớn. Chính vì thế nên ba luôn canh cánh trong lòng, liệu một ngày Lâm Anh nhận ra ba đã nói dối nó rất nghiêm trọng, nó có còn yêu ba như bây giờ không? Sự thật lớn nhất mà Lâm Anh không bao giờ có thể ngờ tới chính là điều mà ba đã và đang giấu giếm nó. Mẹ của Lâm Anh chưa rời bỏ thế gian này. Mẹ chỉ rời bỏ ba con Lâm Anh… Sau khi sinh Lâm Anh ra trên đời, mối quan hệ của mẹ đối với ba rạn nứt. Mẹ kết hôn với ba không phải là vì tình yêu. Vì ba Lâm Anh giàu có nên ông bà ngoại ép gả mẹ Lâm Anh cho ba của nó. Ba Lâm Anh cũng không phải là vì yêu mẹ Lâm Anh, mà vì ông bà ngoại có ân tình với ba nên ba buộc chấp nhận cuộc hôn nhân này. Một cuộc hôn nhân không xây dựng trên cơ sở tình yêu liệu sẽ tồn tại được bao lâu? Mẹ Lâm Anh có mang nó sau một tuần của hôn lễ. Không đúng! Trong suốt tuần trăng mật, ba Lâm Anh không hề động vào mẹ. Họ chỉ nắm tay nhau ngồi trên bãi cát trắng dài ngắm hoàng hôn. Sự lãng mạn và hạnh phúc giả tạo đó không thể nào tạo nên Lâm Anh được. Ba đã biết ngay từ đầu… Sau tám tháng, mẹ Lâm Anh trở dạ. Ba Lâm Anh mỉm cười đón chào đứa con không phải là của mình. Ba bình thản chấp nhận Lâm Anh đến vô tưởng… Đúng là
- ba không hề ghét bỏ gì nó, trẻ con không có tội. Trong suốt tám tháng, ba cũng đưa mẹ đi sắm đồ trẻ em, mua cả nôi, cả xe tập đi… Rất nhiều thứ. Ba đã mong chờ từng ngày cho đến khi đứa trẻ chào đời. Thực tâm, ba đã xem nó là con ruột của mình từ lâu rồi. Sức khỏe hồi phục sau khi sinh, mẹ Lâm Anh càng ngày càng không chịu nổi. Mẹ cũng chẳng căm ghét gì ba. Nhưng là vì mẹ đã có người yêu. Mẹ yêu một người đàn ông khác, không giàu bằng ba, không đẹp trai bằng ba.. Nhưng đó là người mẹ yêu. Lâm Anh chính là con gái của người đó. Mẹ Lâm Anh cảm thấy có lỗi với ba, tại sao ba luôn đối xử tốt với mẹ? Tại sao lại làm như Lâm Anh chính là con gái ruột của mình? Tại sao lại lương thiện đến vậy? Tại sao… rất nhiều nữa, nhưng chẳng thể liệt kê hết. Ba quả là một người đàn ông hoàn hảo. Ba càng như vậy càng khiến mẹ Lâm Anh cảm giác mình là người đàn bà đê tiện, dơ bẩn, nhơ nhớp làm nhuốm bẩn ba. Thế nên mẹ quyết định ra đi. Lâm Anh còn quá nhỏ chẳng thể đem theo. Mẹ đi với người yêu cũ của mẹ - ba ruột của Lâm Anh. … Hằng ngày, ba bỏ chút thời gian ra để làm cho Lâm Anh những đồ handmade nho nhỏ. Khi thì cái giỏ con đan bằng lạc, khi thì mấy con thú bằng dây nhựa.. đôi khi ba cũng gấp cả origami nữa. Những thứ ba làm ra còn đẹp gấp trăm ngàn lần đồ chơi của Lâm Anh. Ba cũng rất chịu khó. Có lần Lâm Anh bị ốm không thể ra ngoài được, mà nó lại đang muốn ngắm sao trời. Thế là ba bỏ việc cả một ngày trời chỉ để ngồi tỉ mẩn gấp ngôi sao bằng giấy kim tuyết lấp lánh, rồi lại kiên nhẫn xỏ từng ngôi sao vào sợi dây dài, và biết bao nhiêu sợi dây dài như thế. Khi ba làm đủ cả một bầu trời liền làm cái khung đóng lên trần nhà để treo những dây sao giấy lên đó. Khi tất cả mọi thứ xong xuôi, ba trở lên phòng gọi Lâm Anh xuống nhà ngắm sao.. nhưng nó đã ngủ queo tự bao giờ. Trên tay nó còn cầm cuốn truyện Doraemon. Ba lắc đầu, rồi mỉm cười. Ba khẽ khàng nhón đến bên Lâm Anh, kéo chăn lên đắp cho nó, hôn lên trái nó cái chụt. Ba luôn thì thầm: “Chúc ngủ ngoan!” vào tai nó, bất cứ là khi nó còn thức hay đã ngủ. Sau đó mới nhẹ lướt ra khỏi phòng. Ba đi rất khẽ, cứ như sợ nó sẽ bừng tỉnh giấc mộng đẹp vậy. Ba bận nhiều việc nên chẳng mấy khi quan tâm bài vở của Lâm Anh được. Nhưng ba tin tưởng nó, sẽ không làm cho ba phải thất vọng. Có điều.. hình như ba đã đặt niềm tin lầm người. Không ngày nào Lâm Anh không bị chỉ trích, than phiền trong giới giáo viên của trường. Thứ hai hằng tuần, đều đặn, cũng là nhân vật Lâm Anh xuất hiện trên cột cờ với nhiều tội danh khác nhau của lũ quỷ học trò. Tình trạng không học bài còn rủ rê cả lớp chống đối giáo viên chủ nhiệm… vân vân và mây
- mây. Tuy nhiên, giấy mời họp phụ huynh gửi về thì được Lâm Anh đem gấy máy bay, đốt lên rồi phóng chíu chíu trong sân trường… bảo là phượng hoàng lửa đem ấm áp về cho nhân gian… Giáo viên chủ nhiệm gọi điện về nhà, ba cũng không có cơ hội để tiếp. Toàn là Lâm Anh ra mặt nói chuyện. Nào thì ba em bận không có thời gian để tiếp điện thoại, nào là ba em đi vắng có gì cô cứ nhắn lại với em, ba về em sẽ nhắn lại… Cho tới khi cô chủ nhiệm phải đích thân tìm tới nhà, ba mới vỡ lẽ ra con gái ngoan của mình lại “ngoan ngoãn” tới mức độ đó. Ngồi nói chuyện với cô chủ nhiệm, ba mặt một lời, Lâm Anh cúi gằm mặt xuống tỏ vẻ ăn năn, nhưng thực chất nó đang lấy ngón chân khều khều chân của cô giáo. Việc phải ngồi một chỗ nghe đàm đạo thế này khiến nó chán ngán. Ba, ái ngại nhìn cô, cứ chốc chốc lại lườm nó.. mà nó có chịu ngồi yên đâu. Rồi cũng cô chịu thua. Vẻ mặt hớn hở của cô lúc đến bây giờ trở thành bí xị rị, mếu máo rất khó tả… Ba không mắng Lâm Anh, ba chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nó, bảo nó lần sau không được như thế nữa. Lâm Anh kiên quyết gật đầu, còn đưa tay lên thề từ giờ trở đi sẽ ngoan. Có điều, thề được mà làm hổng được. Vài phút sau, đâu lại vào đó, mèo vẫn hoàn mèo. … Lâm Anh thích mưa. Những ngày trời mưa, nằm cuộn mình trong chăn mà cửa sổ thì mở toang ra thật thích. Ba cứ than phiền việc này mãi thôi, cơ mà con bé vẫn không sửa được. Thói quen đã ngấm vào máu rồi, sao có thể nói sửa là sửa được chứ? Lâm Anh thích ăn kem. Răng bà bao tử của nó vốn không tốt. Nhưng nó vẫn cứ thích ăn kem. Nó vòi vĩnh ba cho bằng được, cầm que kem trong tay gương mặt bướng bỉnh của nó trở nên rạng rỡ như ánh ban mai. Ba cũng mỉm cười hài lòng, cốc đầu nó bảo lần sau không được như thế nữa. Ba thật sự có nuông chiều nó, bởi nó là tình yêu duy nhất của ông… Nhưng dạo gần đây, trông ba không được khỏe. Ba cứ thở dài thườn thượt suốt.. Trông đến là não ruột. Dường như có điều gì đó khiến ba rất lo lắng. Ngay cả khi bị nhà trường mời đến để kiểm điểm Lâm Anh, ba cũng không biểu hiện bất thường như thế. Thần sắc ba ngày càng nhợt nhạt, sức khỏe yếu đi. Lâm Anh rất lo cho ba. Thực sự rất lo lắng. Nhưng Lâm Anh không biết làm thế nào để tốt cho ba nữa. Mọi lần nó ốm, đều một tay ba chăm sóc cho nó từ A đến Z, từ đầu chí cuối. Nó
- chưa bao giờ phải tự lo cho bản thân nên khi ba như thế con bé rất lúng túng.. “Ba ơi, ba có sao không?” Lâm Anh mon men đến gần ba, cất giọng lí lắc hỏi. “Ba không sao, công chúa nhỏ à.” Ba nâng cằm nó, nựng nịu, dịu dàng trả lời. Rồi ba ôm và hôn lên trán nó “Công chúa của ba sao giờ này còn chưa chịu đi ngủ hả?” “Con…” Lâm Anh bối rối đan những ngón tay vào nhau “Con hông ngủ đc.” “Thế muốn ba kể chuyện nữa hay sao?” Ba mỉm cười, ánh mắt trìu mến. “Không ạ. Con muốn ba ngủ với con cơ!” Con bé lắc đầu nguầy nguậy, nũng nịu níu tay ba kéo đi. Ba xoa đầu nó, khẽ bảo. “Ba còn bận, Lâm Anh ngủ trước chốc nữa ba vào nhé?” “Ứ đâu, con muốn ba lấy tay gối đầu cho con cơ!” Con nhóc bướng bỉnh, lắc lắc cánh tay ba mãi không yên. Nó quyết tâm quậy không cho ba tiếp tục làm việc đây mà. Lúc này, quan trọng nhất là đầu óc được nghỉ ngơi (nó nghĩ vậy) thì cơn mệt mỏi kia sẽ tan biết đi mất. Đích thân Lâm Anh bổn tiểu thư sẽ đuổi tà thân đi.. Xùy xùy.. để cho daddy của ta được yên… Ôi, ba mà biết được suy nghĩ ngô nghê này của cô công chúa bướng bỉnh chắc sẽ cười sằng sặc hết ba ngày ba đêm thêm một tuần lễ nữa mất. Một cách miễn cưỡng, ba buông xấp giấy tờ xuống bàn rồi để cho nó kéo vào phòng. Bật đèn ngủ, ba kê tay cho Lâm Anh gối đầu. Nó bảo thích gối lên tay ba nhất, vì tay ba êm nhất. Nó đâu biết rằng nó êm đầu thì tay ba tê cứng, cái đầu nó nặng quá mà. Thế mà ba chưa bao giờ nhăn nhó hay mắng nó lần nào cả. Ba xoa đầu nó, hôn lên trán nó, khe khẽ kể câu chuyện: “Ngày xửa ngày xưa…” Không biết có phải Lâm Anh không hạp gu với truyện cổ tích hay không, mà vừa xong cụm từ này nó lại ngủ mất tiêu. Gương mặt bầu bĩnh của nó lúc ngủ, đôi mắt khép hờ, hai bờ má phúng phính như hai cái bánh bao, nhìn là chỉ muốn cắn một cái cho bõ ghét. Ba nhẹ quàng tay, ôm thật chặt nó vào lòng. “Ba yêu con, công chúa nhỏ của ba.” Ba luôn thì thầm vào tai nó những lời yêu thương trìu mến, ngọt ngào mặc dù con bé chẳng bao giờ nghe được.. Nhưng có lẽ nó cảm nhận được, yêu thương ba dành
- cho nó vô cùng lớn lao không gì sánh nổi. Không cần phải nói ra, tự bản thân mỗi người đều biết. … Ba thường xuyên về nhà trễ, Lâm Anh thường xuyên phải ở một mình. Nó không sợ ở một mình, vì từ bé đến giờ nó luôn cô đơn. Không có mẹ nên nó phải ở một mình. Dù tình yêu của ba có lớn đến đâu nhưng ba cũng chẳng thể thay thế được chỗ trống của mẹ. Lâm Anh quen rồi. Nó tập sống mà không cần mẹ, nó thương ba và chỉ muốn có ba. Tuy nhiên, đôi lúc Lâm Anh cũng ao ước được gọi tiếng “mẹ”, được sà vào lòng mẹ làm nũng, được mẹ yêu thương chăm sóc, được mỗi sáng hôn lên má của mẹ, được chào mẹ con đi học… Nó ao ước được chạm vào mẹ, một người mẹ bằng xương bằng thịt, dù chỉ một lần duy nhất trong đời thôi cũng được. Nó ao ước có mẹ dù chỉ trong một ngày thôi cũng đã mãn nguyện rồi. Lâm Anh không nói với ba. Ba đang mệt mỏi, không thể để ba phải buồn và suy nghĩ nhiều. Đôi khi công chúa bướng bỉnh cũng biết nghĩ như người lớn vậy. Hôm nay Lâm Anh lại ở nhà một mình. Ban đầu định đi loanh quanh với tụi bạn chí cốt, chọc ghẹo một cô nàng hay một anh chàng hai lúa nào đó cho đỡ chán, cơ mà rốt cuộc lại thôi. Ba đang bệnh, Lâm Anh tự dặn mình phải ngoan ngoãn để ba không phiền thêm. Thế là nó thui thủi một mình ngoài vườn, ngồi ngắm mây trời, vu vơ tự kỷ. Đành vậy! Bính bong… Tiếng chuông cửa vang lên một cách kì cục. Sao lại là “bong” nhỉ? Chuông cửa hư rồi, khi nào ba rảnh thì bảo ba sửa.. Ơ mà, ba đang mệt. Thôi khi nào rảnh đích thân con bé sẽ sửa vậy.. Nó quyết tâm vậy! Lâm Anh nhảy chân sáo ra cổng. Chẳng biết vị khách nào hạ cố ghé thăm tệ xá giờ này nhỉ? Cánh cổng sắt nặng nề kéo vào, Lâm Anh ngó quanh quất. Chẳng có ai. Ơ, cái gì thế? Điên loạn rồi à.. đám nhóc phá chuông, để Lâm Anh mà bắt được thì... Con bé tức giận, ngúng nguẩy phủi mông bỏ vào nhà. Bính boong… Tiếng chuông gọi cửa lại vang lên. Lâm Anh cau mày quay ra trừng mắt nhìn thẳng cánh cổng. Sau hàng song sắt dọc xanh thẫm là gương mặt của một quý bà thanh thoát cao quý. Đôi mắt thuôn dài của bà sắc lẻm, cái nhìn toát lên sự sắc
- sảo và nhạy bén. Lâm Anh thoáng giật mình. Con bé chầm chậm tiến ra ngoài, đôi mắt đảo khắp người quý bà nọ, đề phòng thăm dò. “Bà là ai?” Nó mở miệng một cách bất lịch sự và có chút vô lễ. Đôi mắt sắc lẹm của bà bất chợt toát lên nét dịu dàng, yêu thương. Bỗng dưng lại “bị” nhìn một cách “trìu mến” như vậy, Lâm Anh rùng mình. “Bà tìm ai?” Lâm Anh mạnh dạn hơn chút, cau mày lớn tiếng hỏi lại. “Con.. có phải là.. Lâm Anh? Con của ba Lâm Thanh?”.. Giọng người phụ nữ run run, như đang xúc động. “Tôi là Lâm Anh đây.. Tại sao bà biết tôi? Tại sao bà biết ba tôi?” Con nhỏ cau mày, chống nạnh hỏi lại, giọng rõ ràng. “Con…” Người phụ nữ kia thốt lên một tiếng, rồi khụy xuống tay ôm cánh cổng. Lâm Anh trợn tròn mắt, hốt hoảng mở cổng chạy ra ngoài đỡ bà. “Bà bị sao vậy.. Có sao không? Tôi gọi cứu thương nhé???” Nó hoảng. “Không.. cô.. cô không sao. Ba con có nhà không?” Bà hỏi rồi ngó vào trong. “Ba không có nhà. Bà là ai? Tìm ba tôi có việc gì?” Con bé buông tay bà ra, lại xấc xược hỏi “Tôi hỏi bà trên ba lần rồi đấy..” Nó không vui chỉ trích. “Cô.. là bạn cũ của ba con. Cô… cô có thể vào trong không?” Lâm Anh cau mày. Có bạn bè nào của ba mà nó không biết cơ chứ? Bạn cũ? Bạn cũ hay là người tình cũ? Con bé xoa cằm, nhíu mày đa nghi. “Được thôi, cô vô đi!!” Lâm Anh ra bộ người lớn, dang tay mời người phụ nữ xa lạ vào nhà. Con bé ngây ngô, lí lắc nhảy chân sáo vào trước. Nhà chẳng còn trà, chẳng có nước cũng không hoa quả bánh kẹo gì hết. Nó gãi gãi đầu, cười trừ “Cô ngồi chơi, tôi hông biết pha trà. Hì!!” “Không cần đâu con.” Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, ngó quanh quất rồi lẩm bẩm “Đã thay đổi nhiều rồi, khác xưa quá.”
- “Khác cái gì?” Con bé ngơ ngơ không hiểu. “À, không. Chỉ là cô thấy nhà mình không giống lúc xưa thôi. Đẹp hơn..” Bà nhoẻn miệng cười. “Ba tôi tự trang trí đó..” Lâm Anh tự hào. “Anh ấy vẫn khéo tay như xưa..” Bà mỉm cười, vẫn nụ cười dịu dàng trìu mến ấy “Nhưng tại sao tường lại sơn trắng? Ba con thích màu đen, đỏ hơn..” “Vậy sao?” Lâm Anh gãi đầu “Tại sao ba không nói với tôi nhỉ? Ba bảo màu trắng rất tinh khôi. Ba yêu sự tinh khôi của nó..” Nó giải thích. “Thật thế à?” Người phụ nữ thốt lên vẻ ngạc nhiên. … Lâm Anh và người phụ nữ xa lạ đó cứ trò chuyện với nhau thân thiết giống như đã quen biết lâu ngày rồi. Càng nói với nhau nhiều chuyện, Lâm Anh càng tỏ ra thích thú. Người phụ nữ này kể rất nhiều về chuyện của ba ngày xưa. Ngày xưa ba là một chàng trai ngốc nghếch, ngô ngố và rất si tình. Ba lãng mạn và rất giỏi lấy lòng người khác. Cái đẹp trai ngô ngố của ba rất quyến rũ phái nữ. Ba còn biết chơi guitar nữa. Người phụ nữ đó nói ba là một người đàn ông tốt nhất trên thế giới, chẳng ai sánh bằng. Lâm Anh tự hào vỗ ngực “Chuyện, ba của tôi mà!!” rồi cười tít mắt. Ba của nó đương nhiên là số một rồi. “Tú Anh..” Con bé vô lễ gọi tên người phụ nữ giống như cô là bạn của nó vậy “.. cô có biết gì về mẹ của con không?” “…” Người phụ nữ im lặng, sắc mặt không tốt lắm. “Ba con nói mẹ vì sanh khó nên qua đời ngay khi con ra. Con luôn áy náy việc đó, nên rất yêu mẹ dù con chưa được gặp mẹ lần nào..” Con bé vô tư thể hiện cảm xúc, vui vẻ lắm “Nhưng.. nói mới nhớ, cô trông khá giống mẹ con trong ảnh đấy.” Phát hiện ra điều này, con bé cười khanh khách. “À.. ừm.. vậy sao?” Cô ấp úng, thần sắc kém đi vài phần “Cô.. cô không biết mẹ của con.” “Chắc chắn mẹ con là người rất tuyệt vời.” Con nhóc khẳng định chắc nịch, ánh
- mắt cương quyết. “V.. vậy sao? Sao con lại biết?” Cô có chút gì đó khác thường, nhưng Lâm Anh không để ý. Nó có bao giờ quan tâm xem thái độ của người bên cạnh thế nào đâu. “Bởi vì, mẹ tuyệt vời nên ba tuyệt vời của con mới yêu mẹ.” Suy nghĩ của Lâm Anh quả thật là đơn giản, đơn giản đến mức làm cho người phụ nữ tên Tú Anh phải rùng mình. Cạch… Cửa phòng khách bất chợt bật mở. Ba xuất hiện. Cô Tú Anh trố mắt kinh ngạc nhìn ba, gương mặt nhợt nhạt nói không nên lời. Bốn mắt chạm nhau, sắc mặt ba cũng không tốt. Từ ngạc nhiên, chuyển sang xanh xao trắng bệch. Lâm Anh ngó ba, lo lắng. Nó chỉ quan tâm tới ba mà thôi. “Ba.. sao sắc mặt ba kì vậy. Ba lại mệt à?” “Ư…ừm. Ba không sao.” Ba xua tay, xoa đầu nó xong lại quay sang người bên cạnh con bé “Sao em lại ở đây??” “Em.. em…” Cô ấp úng, mặt cúi gằm xuống đất lí nhí đáp “Em về thăm anh, thăm con.” “Sao phải thăm?” Ba dịu dàng hỏi “Cuộc sống của em hạnh phúc không?” “Vâng. Em… em có vài việc, muốn xin phép anh.” “Được rồi.” Ba Lâm Anh gật “Công chúa nhỏ, con đi chơi đi nhé!” “Vâng, ba và cô nói chuyện vui vẻ.” Con nhóc líu lo thơm chụt lên trán ba rồi nhảy chân sáo ra ngoài. Cô Tú Anh nhìn theo bước chân nhỏ nhắn của nó, lại chợt nhoẻn miệng cười. Đôi mắt thuôn dài của cô nhìn nó dịu dàng vô hồi. Sau đó lại bị giọng ba cắt ngang. “Em nói đi.” “Em muốn đón Lâm Anh đi.”
- “Tại sao?” Ba lạnh lùng nhìn cô. “Vì nó là con em, con ruột của em và chồng em..” Cô lí nhí. “Con em sao? Em sinh ra nó thì đúng rồi. Nhưng em với chồng em đã nuôi nó được ngày nào chưa?” Ngay cả khi giận, ba cũng rất đỗi dịu dàng “Em lấy tư cách gì mà đòi đưa nó đi.” “Em… em nhớ con. Em xin anh. Em… Dù sao em cũng là mẹ ruột của nó.” Cô – nước mắt lưng tròng – giống như bao người mẹ khác, quỵ lụy cầu xin. “Em nghĩ.. nó chịu theo em?” Ba mỉm cười. “Nhưng em là MẸ RUỘT CỦA NÓ!!” Cô hét lên, đầy xúc động. Nhất thời không thể kiềm chế được cảm xúc, sau đó cô lại hối hận. Lỡ mà.. lỡ mà Lâm Anh nghe được thì sao.. Quả nhiên. Lâm Anh đứng chết trân sau cánh cửa, sắc mặt trắng bệch. Đôi mắt nó khó chịu, nhìn cô Tú Anh nghi ngờ. Con bé chậm rãi tiến về phía ba, ôm cánh tay ba, cười. “Ba, ba với cô đang nói giỡn cái gì vậy…?” Ba thở dài thườn thượt. Cô Tú Anh nhìn nó, sự xót xa dâng trào lên. Ba kéo nó ngồi vào lòng. Nhưng con bé giãy nãy thoát ra. Nó lặp lại câu hỏi. “Ba.. đó là sự thực sao?” Lâm Anh cười như mếu. … Không đầy hai ngày sau, mẹ đến và dọn sạch đồ đạc của Lâm Anh ra khỏi nơi mà nó xem là ngôi nhà duy nhất của mình. Ba đã nói toàn bộ sự thật với nó. Đã đến lúc, con bé phải biết. Ba thấy mình quá ích kỉ khi cứ giữ Lâm Anh lại bên mình. Nó có quyền được biết cha mẹ ruột của nó, nó có quyền được sống bên những người ruột thịt của nó. Còn ba, ba chẳng là gì ngoài việc nuôi dưỡng nó lớn lên cả. Ba đã không sinh ra nó. Lâm Anh không vui, không buồn. Thái độ của nó rất dửng dưng. Nó không gọi mẹ là “mẹ”. Nó không giận dữ la hét đập phá đồ trong nhà, không nũng nịu với ba. Nó giam mình trong phòng hai ngày trời, cơm không ăn, chỉ uống nước. Nó cần phải suy nghĩ. Suy nghĩ gì đó, ba không đoán được. Có lẽ, cú shock này làm cô
- công chúa nhỏ của ba trở nên băng giá, lạnh lùng. Ba lo lắm. Cái ngày ba lo sợ cuối cùng rồi cũng đến. Lâm Anh rời bỏ ba mà đi. Ba biết, ba đã biết trước thể nào nó cung sẽ bỏ ba mà đi với mẹ ruột. Nhưng, sao ba vẫn thấy khó chấp nhận quá. Suốt hai ngày nó không ăn cơm, ba hút thuốc rất nhiều. Ba rất phiền muộn. Mỗi lần phiền muộn là ba lại hút thuốc. Khóe mắt ba ươn ướt, sống mũi ba cay cay. Lâm Anh “hiên ngang” bước ra khỏi nhà. Nó không quay đầu lại. Ba không tiễn. Cả ba, cả nó đều hiểu, lần này là hết. Chẳng còn có thể gặp nhau được nữa. Nhưng nếu nhìn nhau, cả hai đều không nỡ. Ba chỉ có mình Lâm Anh. Nó cũng chỉ yêu mỗi ba thôi. Làm sao để rời xa người mà mình yêu thương nhất trong nước mắt? Đau khổ lắm. Thà là đừng nhìn, đừng nghe, đừng nói gì cả. Thà là như thế… Cánh cổng sắt khép lại, khép cả tuổi thơ của nó lại. Còn đâu những ngày nghịch cát giữa trưa hè nắng nóng, những ngày mưa dầm dề hai cha con ướt như chuột lột. Rồi từ nay, ai sẽ xếp origami cho nó? Ai sẽ kể chuyển cổ tích hằng đêm cho nó, mặc dù chưa nghe xong câu đầu tiên nó đã lăn ra ngủ khò? Ai sẽ làm cho nó những đồ handmade nhỏ xinh? Ai sẽ hôn lên trán nó trước khi đi ngủ? Ai sẽ đắp chăn khi nó ngủ quên..? Còn đâu nữa… Lâm Anh không khóc. Nó cứng rắn lắm, kiên cường lắm. Ba đã lừa dối nó suốt bao nhiêu năm trời. Sao ba phải làm như vậy chứ? Lâm Anh không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng quả thực, nó đã suy nghĩ nhiều hơn nó tưởng. … Nhà mới to hơn, rộng hơn, đẹp hơn. Nhà sơn màu hồng. Phòng nó giống như phòng công chúa. Nhưng không đẹp bằng căn phòng trước kia. Ở đây Lâm Anh có ông bà nội, có ba ruột, có cả mẹ ruột. Nó được phép chơi internet, được phép tụ tập bạn bè về nhà. Nó được phép làm tất cả những việc mà trước đây nó không dám làm, vì sợ ba sẽ buồn. Được phép tất cả, nó tưởng mình sẽ vui lắm. Ừ, nó vui thật. Nhưng sao trong lòng vẫn trống trải.. Buổi tối, nằm một mình trong căn phòng rộng thênh thang. Không còn bàn tay ai gối đầu cho nó ngủ yên giấc nữa. Lâm Anh không ngủ được… Bữa sáng hơi nhạt, không vừa miệng Lâm Anh. Nó không ăn, bỏ thìa đứng dậy liền bị ông bà nội mắng c.hử.i sa sả, hỏi “Mày học ở đâu ra cái thói mấc zạy đó”. Lâm Anh quay lại, trừng mắt nhìn ông bà già. Đã thế, nó càng bị ****** thêm vài câu
- nữa. Nào là đồ vô giáo dục, thứ mấc zạy, sống với kẻ không ra sao nên cũng không ra sao nốt. Lâm Anh nổi giận đùng đùng, hất đổ cả mâm cơm xuống đất, chỉ mặt hai người già, xấc xược “Các người chưa nuôi được tôi ngày nào thì đừng có lên mặt!” Sau đó con bé giận dỗi bỏ về phòng. Ba ruột nó lắc đầu, thở dài. Ba hỏi “Anh ta dạy dỗ con gái chúng ta kiểu gì để nó thành ra thế này?”, giọng ba có vẻ bất mãn. Mẹ khó xử, vội vã chạy theo nó. RẦM… Nó sập mạnh cửa, mẹ gọi ở ngoài khản cổ mà nó vẫn không nghe. Nó khóc. Nước mắt không mời mà cứ mãi tuôn rơi. Gọi mãi nó chẳng trả lời, mẹ buông một câu bất cần “Tùy con, muốn ra sao thì ra!” rồi mẹ bỏ xuống nhà dưới. Lâm Anh không cần. Nó có cần đâu chứ? Tại sao? Tại sao? Tại sao bắt nó rời xa ba? Nó đâu có muốn? Tại sao bao nhiêu năm bỏ nó đi không nhìn mặt nó lấy một cái, rồi giờ trở về đòi lại nó? Họ có tư cách gì? Tư cách gì mà mắng chử.i nó? Nó nhớ ba. Chỉ vì nó bướng, nên ba mới không giữ nó lại. Chỉ vì nó nhất thời nông nổi, giận ba, nên mới phải rời xa ba. Tại sao chứ? Nó nhớ ba.. Ba không nhớ nó sao? Tại sao không gọi cho nó? Một cuộc gọi cũng không hề… Nó rời xa ba cả tháng rồi. Thần sắc nhợt nhạt hẳn đi. Nó không còn là Lâm Anh hoạt náo bướng bỉnh của ngày trước nữa rồi. Nó trầm lặng, bất cần hơn. Nó không yêu đời, không nhí nhảnh hồn nhiên nữa. Nó nhớ ba nhiều lắm. Tại sao ba không nhớ nó? Ba không cần nó! “Ba…” Lâm Anh, ngay cả trong vô thức cũng không ngừng gọi ba. Nó nhớ ba lắm. Nỗi nhớ ngày càng lớn dần lên, tỉ lệ thuận với sự tức giận đối với những người ruột thịt. Nó quả thực không chịu nổi cái gia đình này nữa. Cái gì mà gia đình chứ? Có ai thực sự xem nó là con, là cháu trong nhà không? Nó không cần. Ngay từ đầu đã không cần rồi. Ai bảo họ ép nó tới đây rồi thất vọng chứ? Nó có cần sự hi vọng của họ đâu. Họ có đủ tư cách mà mắng **** nó không, mạt sát nó không? Hôm nay Lâm Anh về nhà. Về nhà ba, nơi thực sự là nhà của nó. Cổng khóa kín.
- Ba không ở nhà… Lâm Anh ngồi bệt xuống, gục mặt ôm gối dựa vào cổng. Thời gian trôi qua bao lâu chẳng biết, nó ngủ quên mất. “Ngày xửa ngày xưa…” Âm thanh quen thuộc vang đều lên bên tai. Giọng kể lúc thanh, lúc trầm, lúc cao, lúc thấp không lẫn vào đâu được. Là… là ba. Lâm Anh giật mình ngồi phắt dậy. “Ba… là ba.. thật không?” Lâm Anh xúc động, mắt rưng rưng. “Đương nhiên rồi, công chúa ngốc của ba.” Ba mỉm cười dịu dàng, trìu mến xoa đầu con bé. Ánh mắt ba cũng phóng những tia nhìn đầy cảm xúc, long lanh. “Ba ơi!” Lâm Anh hét lên, ôm chầm lấy ba. Vòng tay nhỏ bé của nó quàng qua lưng ba, siết chặt. Đầu nó ấn chặt vào ngực ba. Đúng rồi. Là mùi hương tỏa ra từ cơ thể của ba. Đúng là ba rồi… Lâm Anh bất chợt òa lên khóc, nức nở, nghẹn ngào. Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu tức giận, bao nhiêu nhớ nhung.. nó đều xả ra hết. Nó đang ở bên cạnh ba. Lại về với ba rồi. Chỉ cần ở cạnh ba, Lâm Anh dù thế nào cũng chỉ muốn mãi là một cô công chúa nhỏ bé, rúc mãi trong lòng ba, tận hưởng tình yêu thương to lớn của ba. “Ba…” Con bé ngước lên, hỏi “Ba ứ thương Lâm Anh nữa…?” Mắt nó hấp háy. “Ba thương công chúa của ba nhất!” Ba vuốt lọn tóc mái xuề xòa ướt đẫm mồ hôi của con bé. Mặt nó như con mèo dính nhọ, khóc xong lại lem luốc đến vậy. “Tại sao ba không cho con ở lại? Tại sao con đi rồi, ba không tìm con?” Nó lắc đầu. “Tại vì Lâm Anh sẽ hạnh phúc khi ở với mẹ. Ba không dám nhìn Lâm Anh, nếu không, ba sẽ không kìm lòng nổi.” Ba ôm nó vào lòng, siết chặt, thổn thức thổ lộ. Ba mãi mãi chỉ có mình Lâm Anh là con gái, sao có thể không thương nó được cơ chứ? “Ba ơi, con lạnh.” Con bé rúc đầu vào áo ba, dụi dụi, nũng nịu.
- Ba nhoẻn miệng cười, ôm thật chặt nó hơn nữa. Cô công chúa nhỏ ngốc nghếch ngủ gật trước cổng nhà. Nếu ba mà không về, chắc nó ngồi tới sáng luôn rồi. Ba bế nó vào nhà, kiên nhẫn tháo giày nó ra, bê chậu nước rửa chân cho nó, rồi mới nằm lên giường, kê tay ở dưới đầu cho con bé gối lên. Ba yêu nó lắm. Sao không chứ? Nó đi rồi, căn nhà này trống vắng hẳn, đến mức ba chẳng thiết về nữa. Mấy ngày liền, ba ăn ngủ ở công ty. Hôm nay có người than thở rằng giám đốc ở dơ, hôi quá nên ba mới về nhà. Cũng nhờ vậy mà ba mới gặp được công chúa nhỏ của ba. Ba nhoẻn miệng cười. Ánh sáng trắng xuyên qua ô thủy tinh nhỏ, le lói lan tỏa khắp phòng. Vẫn căn phòng quen thuộc, vẫn mùi hương quen thuộc. Lâm Anh hạnh phúc mím môi cười thầm.. Nhưng, không có ba ở bên cạnh. Nó dụi mắt thật mạnh. Giấc mơ gì nữa đây? Rõ ràng.. rõ ràng tối qua ba đã ở đây, bên cạnh nó cơ mà. Ba đâu rồi.. Ba lại bỏ nó nữa rồi sao? “Ba ơi…” Lâm Anh lo lắng cất giọng. “Ba…” Lâm Anh nhảy phóc xuống khỏi giường. Nó lần mò, bước ra khỏi phòng. Nơi đầu tiên nó hướng đến là phòng làm việc của ba. Thường thì ba chỉ ở đây thôi. Không có trong phòng nó, nhất định là nơi này rồi. Két… Lâm Anh khẽ đẩy cửa. Để rồi nó giật mình đẩy mạnh cửa ra. RẦM… Tiếng cánh cửa va chạm vào tường. Lâm Anh há hốc mồm, trố mắt nhìn ba. Không… Ba nằm sóng soài trên nền nhà, những ngón tay run rẩy nắm chặt tờ giấy gì đó, vẻ mặt đau đớn khắc khổ. Lâm Anh thét lên một tràng “Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á” sau đó vội vã chạy đến đỡ ba dậy. Miệng nó liên tục gọi ba “Ba ơi.. ba làm sao vậy.. ba ơi. Ba đừng dọa Lâm Anh.. ba đừng làm con sợ mà…” Lâm Anh òa khóc lên, lúng túng chẳng biết phải làm thế nào bây giờ. Nước mắt cứ chực tuôn rơi mãi thôi. Nó ôm chặt cánh tay ba, bất động. … Ò í e…
- Tiếng xe cấp cứu lẫn trong tiếng khóc tức tưởi của Lâm Anh. Vừa nãy quýnh quáng thế nào, nó lại gọi cho mẹ. May mà còn có mẹ. Các y tá đặt ba nằm trên cáng đẩy. Lâm Anh và mẹ chạy theo. Lâm Anh vừa khóc, vừa mếu, vừa gọi ba thổn thức. Nó u sầu đến nỗi ngay cả sỏi đá cũng phải động lòng. Chỉ riêng mẹ, từ đầu chí cuối không hề nói một câu. Ba được đưa vào phòng cấp cứu. Lâm Anh và mẹ bị chặn lại, y tá bảo ở ngoài. Lâm Anh ngồi thụp xuống đất, khóc nức nở. Nó muốn nói gì đó, nhưng thổn thức mãi không nói nên lời. Mẹ quỳ xuống, ôm vai nó. Trông bộ dạng đau khổ của con gái mình, người mẹ nào dù có sắt đá đến đâu cũng làm sao có thể chịu đựng nổi chứ. “Đừng khóc nữa, ngoan nào. Ba con sẽ khỏe lại thôi!” Mẹ ôm vai nó, ôm thật chặt. Nước mắt của mẹ cũng chực lăn dài. Mẹ với ba, dù không có tình cũng có cái nghĩa vợ chồng. Hơn nữa, ba đã mười mấy năm nay ở vậy một mình nuôi nấng dạy dỗ Lâm Anh trưởng thành, có lí nào mẹ lại vô tình khi thấy ba như thế chứ. Chỉ là, mẹ không dám bộc lộ ra ngoài thôi. “Bỏ …con ra, con.. phải.. vào.. với ba.. hư.. hức.. oaoa…” Lâm Anh nức nở mãi không thôi. “Ngoan nào. Chúng ta ở đây thôi!!” Mẹ cứng rắn giữ chặt tay nó. Vừa hay, ba ruột nó, tức chồng của mẹ, cũng tới. Ba ruột, giữ gương mặt lạnh lùng nhìn Lâm Anh. Ông không thể tin được nó lại là con gái ruột của mình. Con gái ruột của mình.. lại đi khóc lóc vì tình địch của mình. Mặc dù biết Lâm Anh lớn lên bên Lâm Thanh, quấn quýt ba nuôi nhưng ông vẫn không thể giữ được bình tĩnh. Còn gì là thanh danh gia tộc nữa chứ. Ông tức giận quát tháo. “Khóc lóc cái gì, đứng dậy đi về ngay lập tức.” Lâm Anh không thèm đếm xỉa, nó vẫn hướng về phía cánh cửa của phòng cấp cứu, chỉ chờ chực có y tá đi ra là nhào tới hỏi thăm tình hình bên trong. Nhưng cánh cửa âm u cứ mãi đóng kín. Thật oan ức. “Có đứng dậy lết về ngay không thì bảo.” Gương mặt giận dữ của ông không làm lay động tâm trí của Lâm Anh. Nó vẫn cúi đầu, chắp hai tay lâm râm khấn nguyện cho ba.
- BỐP… Trên gương mặt nhỏ xinh của Lâm Anh in hằn năm dấu tay cằn cỗi. Nó kinh hãi giương mắt nhìn trân trân vào người đàn ông mà nó phải gọi là “cha”, ông ta.. vừa tát nó. Dường như cái nhìn của con bé khiến “cha” có chút hối hận, vội thu tay lại, cái nhìn cũng không còn gay gắt nữa. Lâm Anh nhếch môi “Ông dám đánh tôi sao? Ông có tư cách đánh tôi sao…?” “Lâm Anh à, đó là ba của con..” Mẹ lo lắng “Sao anh lại đánh con chứ?” “Ba.. ba xin lỗi. Ba không cố ý.” Lâm Anh nghe giọng ông ta không có chút gì gọi là hối lỗi cả. Xin lỗi ư? Nực cười! “Tôi nói cho ông biết…” Lâm Anh mím môi, cười nhạt. Giọng nó đều đều “.. ngay từ đầu nếu không phải là do tình thế ép buộc, tôi sẽ không về với các người đâu. Nếu không phải.. không phải vì tôi với ba không có quan hệ huyết thống, thì dễ gì tôi chịu theo các người chứ? Các người sinh tôi ra thì đã sao? Các người đã bỏ rơi tôi suốt mười mấy năm. Giờ về đòi nhận lại là nhận sao? Các người có tư cách gì để mà mắng tôi, đánh tôi chứ? Tư cách gì hả?????” Nó hét toáng lên, giọng thánh thót vang khắp làm kinh động các bác sĩ và bệnh nhân. Đôi mắt Lâm Anh đỏ sọc lên, dữ tợn. Vừa lúc đó, cô y tá trẻ tất tả bước ra. Lâm Anh vội chặn đường cô, hỏi han tới tấp. Nhưng cô ta không trả lời gì, tất tả đi đâu đó rồi lại vội vàng trở vào trong. Tình hình có lẽ không mấy khả quan. Lâm Anh kiên nhẫn ngồi chờ suốt ba tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên nó kiên nhẫn ở một chỗ lâu đến vậy. Lần này, khi cửa phòng hồi sức bật mở, các bác sĩ cấp cứu cho ba đồng loạt bước ra ngoài. “Bác sĩ.. bác.. ba con.. ba con sao…” Lâm Anh xúc động nói không nên lời. Một vị bác sĩ già nheo mắt nhìn nó, rồi dịu dàng trả lời. “Ba con, tạm thời đã qua cơn nguy hiểm rồi. Đã chuyển về phòng hồi sức, nhưng hôm nay không được vào thăm.” “Tại sao chứ? Chẳng phải là đã hết nguy hiểm rồi hay sao?” Lâm Anh cự nự. Các bác sĩ còn chưa kịp trả lời, “cha” đã lôi nó đi tuột. Mẹ thì trưng bộ mặt giả tạo xin lỗi các bác sĩ. Họ xua tay bảo không có gì. Lâm Anh vùng vẫy, miệng la lối om xòm gây khó chịu cho mọi người xung quanh. Bất quá, “cha” phải dùng tay bịt
- chặt miệng nó lại. Nhân cơ hội, con bé liền phập thật mạnh vào tay ông ta, rồi vùng chạy thoát. Nó chạy nhanh đến phòng hồi sức. Ba được đặt ngay giữa phòng. Đây là phòng hồi sức đặc biệt, chỉ có riêng mình ba. Chiếc giường được đặt ngay giữa phòng. Trên người ba, dây nhợ chăng tùm lum như mạng nhện (dưới con mặt của Lâm Anh). Con nhóc xúc động, miệng lảm nhảm gì đó chẳng ai nghe được. Nó cám ơn trời phật, vì đã không cướp ba ra khỏi cuộc sống của nó. Nước mắt lại lăn dài. Con nhóc ngồi phịch xuống, ôm gối úp mặt vào chân, lưng dựa vào tường. Mệt quá, sợ quá. Mới sáng sớm đã phải đối mặt với sợ hãi nên bây giờ cảm thấy buồn ngủ. Nó chìm sâu vào giấc mộng mị. Và nó mơ, nó mơ thấy ba lại ở bên cạnh nó. Ba ngồi trong phòng khách, căn phòng sơn trắng. Ba nói màu trắng rất tinh khôi. Tinh khôi lắm, nhưng sao mong manh quá đỗi. Cảm giác u uất và khó chịu. Nhưng ba thích màu trắng. Ba thích, Lâm Anh cũng thích. Nó nhoẻn miệng cười, nụ cười thánh thiện và đáng yêu nhất từ trước đến nay. Ba ngồi trên nền đất, mặc chiếc quần xà lỏn hoa màu vàng, tỉ mẩn gấp origami cho nó, làm những đồ handmade mà nó còn chưa có. Ba làm xích đu, xe đạp, cối xay gió và cả chong chóng nữa. Tất cả đều màu trắng. Màu trắng mong manh, tinh khôi. Ba nhoẻn miệng cười hiền hậu, háy mắt vẫy vẫy tay với nó. Nhưng kì lạ, Lâm Anh càng chạy đến thì ba lại càng dạt ra xa hơn, xa hơn… ***EnD***
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Nikkor, câu chuyện nghìn lẻ một đêm - Phần 1
19 p | 170 | 52
-
Truyện ngắn - Những đứa con của tự do: Phần 1
194 p | 106 | 14
-
Mây và núi
5 p | 108 | 5
-
Người đàn ông yêu em....
4 p | 113 | 5
-
Kí ức.
19 p | 67 | 5
-
Truyện Yêu xa
7 p | 63 | 4
-
Ngôn Ngữ Trái Tim
3 p | 70 | 3
-
Mất bao lâu để anh tìm thấy em?
21 p | 57 | 3
-
Người đàn ông thực sự yêu em
3 p | 91 | 3
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Sáu Mươi Lăm
6 p | 56 | 2
-
Sài Gòn nắng, và nhớ lắm
8 p | 62 | 2
-
Đặt gạch cho tình yêu...
4 p | 58 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn