Giá như đường chạy hai chiều

VN Times -

Tôi là sinh viên năm 3, có suy nghĩ: “Phụ nữ đã đến lúc cần chủ động nắm bắt tình

cảm đến với mình!”. Phải, tại sao không chứ! Tôi đem ý kiến này tiến hành “điều

tra xã hội học” trong phạm vi… phòng và kết quả: bảy phiếu thuận - gồm một

phiếu của tôi, ba phiếu nghịch. “Keng!” - tiếng gõ nồi của nhỏ trưởng phòng đồng

nghĩa với việc “quyết định” đã được thông qua, chị em cứ theo đó mà thực hiện.

Điều này vừa cổ vũ vừa gỡ rối được sự bế tắc trong “đường lối” của “cuộc cách

mạng nữ giới vùng lên” được biểu hiện sinh động bằng một thử nghiệm - mà phải

nói là một chiến dịch mới đúng - của tôi với “chú chuột bạch” đáng yêu mà tôi đã

hăm he từ năm trước. Hắn và tôi học khác khoa - tất nhiên khác lớp, ký túc xá của

hắn xa tít mù khơi - tất nhiên càng không chung đường. Thế là bế tắc tập 2. Tưởng

đâu mọi thứ đã vào đường cùng, ngõ cụt nhưng tôi kịp lấy lại tinh thần ngay: “Chả

phải ông cha ta còn dạy “… nhì tốc độ” là gì! Phải, là nhì tốc độ!” - tôi chực như

muốn reo lên.

Tôi là một cô gái hiện đại. Vâng, những cô gái hiện đại có “tốc độ” bằng tốc độ

đường truyền Internet, biết cách điều khiển mạng xã hội chứ không chạy theo

mạng xã hội. Với một cú click chuột bạn sẽ biết người ta có “tâm tư, tình cảm” gì

nếu người đó muốn chia sẻ, có sở thích gì, thân thiết với ai… Có nghĩa là bạn

đang “quản lý” người đó từ xa rồi còn gì! Bằng những thủ thuật đơn giản tôi biết

một số tài khoản mạng của hắn - chỉ vì sự thành thật trong việc cung cấp các thông

tin cá nhân trên mạng của hắn nên bất cứ ai quan tâm có thể tìm hiểu được - rồi từ

đó làm quen với những người bạn thân của hắn theo kế nghi binh của Binh pháp

Tôn Tử. Từ online đến offline chỉ “ngắn” như một gang tay và không khó lắm với

tôi khi tìm kiếm đồng minh… Sau khi tổng kết từ nhiều nguồn thông tin, tôi có thể

đưa ra đánh giá sơ bộ về hắn như sau: Là một nam sinh viên tính tình ôn hòa, thích

chạy bộ nhất trong các môn thể thao, đôi khi thích ở một mình theo nghĩa muốn có

một không gian riêng tư, khó tạo ấn tượng cho người khác trong lần đầu gặp gỡ

nhưng đặc biệt, hắn có cách suy nghĩ khá kỳ lạ so với nhiều thằng con trai khác -

chí ít là trong suy nghĩ cá nhân tôi. Ví như mấy hôm trước, hắn có đăng một status

lửng lơ con cá vàng là: “Thích bạn gái có xương quai xanh đẹp…”. Hắn cụ thể tiêu

chí chọn bạn gái đến tận cục xương?! - tôi nghĩ và chợt cười nhưng không khỏi

thắc mắc: Tại sao con gái thích những thứ vô hình như sự an toàn, ấm áp chẳng

hạn lại vô cùng dễ hiểu; ngược lại, bọn con trai cụ thể đến tận cục xương lại khó

hiểu vô cùng? Đúng là không phải cái gì cụ thể, chi tiết cũng đều dễ hiểu cả!

Haruki Murakami trong cuốn Tôi nói gì khi nói về chạy bộ, đã viết đại ý rằng việc

chạy bộ đối với ông, dù thoạt nhìn có vẻ tầm thường nhưng nếu cứ kiên trì làm đủ

lâu thì nó sẽ trở thành một hành vi thâm trầm, thậm chí là thiền định. Và theo tôi

hiểu thì với hắn chạy bộ cũng mang một thứ triết lý gì đó mà tôi vẫn chưa ngộ ra

được. Sau vô vàn lần đắn đo suy nghĩ “không vào hang cọp sao bắt được cọp con”,

tôi đã đưa ra một tuyên bố hùng hồn trước cả phòng: “Từ mai, tao sẽ xuống sân…

đi bộ!”. Phải, không có sự nhầm lẫn gì ở đây hết: đi bộ chứ không phải chạy bộ. Cả

phòng tôi bàng hoàng trước quyết định này. Nguyên nhân của sự bàng hoàng này

cũng dễ hiểu thôi: tôi - một loại “di sản” phi… thể thao, thuộc trường phái anti-

sports nên việc “trái gió trở trời” của tôi quả là một hiện tượng khó-lý-giải đối với

các nhà khoa học, sao “trình độ” của mấy đứa trong phòng có thể hiểu được. Chỉ

riêng con Liên ù dày dạn kinh nghiệm tình trường nhất, chép miệng: “Chà chà, quả

là một sự hi sinh to lớn cho nền thể thao nước nhà!” rồi nó cười tinh quái thấy ghét.

Điều trở ngại đầu tiên là phải tìm cho ra đôi giày Bata mà tôi đã “vĩnh biệt” nó từ

năm đầu mới nhập học. Cũng tại cái tính cẩn thận quá của mẹ chứ không tôi chả

đem làm gì, vừa chật chỗ vừa không có tác dụng. Tôi đã nhiệt tình tranh luận

nhưng cuối cùng cũng chịu thua vô điều kiện vì mẹ lại bắt đầu réo rắt khúc “chinh

phụ ngâm”, nào là “Lúc nào cũng ôm khư khư cái máy tính, mày tính lấy nó làm

chồng hả con?”, nào là “Con gái con đứa gì mà người khô đét, có ma mới ngó tới

mày!”, rồi lại quay ra dỗ ngọt “Học hành là phải mạnh khỏe con ạ, đem theo đôi

giày có khi cần dùng”… Quả thật, lúc đó làm sao tôi biết trước có cái ngày tôi xách

giày xuống sân thế này.

Tầm bốn giờ chiều, sân trường bắt đầu đông người tập thể thao. Tôi xỏ đôi giày

Bata bụi bặm hăm hở xuống đường, hòa vào dòng người theo một chiều duy nhất -

ngược chiều kim đồng hồ. Phải, điều “oái oăm” này được tất cả những người chạy

bộ trường tôi tuân thủ. Trước hết, nó xuất phát từ quy định của các cuộc thi

marathon hay uyên bác hơn là những người chạy tuân theo các giả thuyết khoa học

như: Tim người nằm bên trái sẽ áp sát vòng sân hơn nên khi chạy bán kính sẽ

ngắn. Hoặc là để tránh ảnh hưởng của chiều quay Trái đất lên người chạy, nên các

vận động viên chạy theo chiều ngược kim đồng hồ. Khởi thủy của việc quy định

chiều chạy này là vào năm 1908 do một thành viên Hoàng gia Anh đã yêu cầu các

vận động viên chạy ngược chiều kim đồng hồ để họ có tầm nhìn bao quát hơn. Quy

ước này áp dụng cho người chạy bộ, tôi - một người đi bộ, hiển nhiên không cần

phải thực hiện. Có lẽ hơi thừa khi đề cập đến những thứ rối rắm cùng những giả

thuyết khoa học phức tạp này nhưng thử nghĩ kỹ mà xem, một mình tôi không thể

đi như thế nào cũng được, trong khi tất cả chỉ tuân theo một chiều duy nhất và họ

sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt của cậu bé lần đầu tiên vào sở thú mất. Tôi đành phải nhất

nhất tuân theo thôi. Nhưng mục đích của ông người Anh thảo ra cái quy ước này,

lúc đầu xem chừng rất hợp lý nhưng giờ với tôi thì bất khả thi. Rằng tôi chỉ có thể

nhận mặt người quen từ phía sau lưng người đó, vì một thực tế là không ai vừa

chạy vừa ngoái đầu ra phía sau, mà chúng ta khi chạy đều phải hướng tầm nhìn về

phía trước…

Bao nhiêu tấm lưng vụt qua vô tình bỏ lại con đường chông chênh và tôi; bụi mịt

mù nhưng tôi tìm gì trước mặt? Bỗng tấm lưng của một tên con trai vụt qua, to lớn,

dáng người chạy nặng nề nhưng tuyệt nhiên không nghe tiếng động, nó đem đến

cho tôi cái cảm giác thân thuộc như chưa từng có với một tấm lưng con trai nào

khác. “Đích thị là hắn rồi!” - tôi nói với mình như thế và não bắt đầu lục lại trí nhớ

về sự chuẩn bị những mẫu câu trong trường hợp hắn đi bộ ngang qua như “Chà, có

vẻ cậu chơi thể thao nhiều lắm nhỉ, hôm trước mình còn thấy cậu chơi bóng chuyền

dưới sân. Hôm đó, cậu chơi cừ lắm!” hay “Cậu học lớp B đúng không? Cậu tập

chạy như thế là không chừa cơ hội giành giải Marathon cho lớp C bọn mình

rồi!”… vân vân và vân vân. Đại khái kiểu làm quen sến sến này tôi học từ con Liên

ù. Nó bảo chắc nịch: “Học thuộc đi, không sai vào đâu được”. Tôi bán tín bán nghi

làm theo nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tôi không hỏi nó thì hỏi ai, lỡ đâm

lao phải theo lao thôi. Chỉ duy nhất một điều nó không biết: Hắn là ai. Nó tức lắm

cứ gặng hỏi mãi nhưng tôi thì “một mực làm ngơ” , tôi ngu gì cho nó biết để nó

chọc tôi…

Sau một hồi chạy bộ đã thấm mệt, hắn bắt đầu sải những bước dài. Tôi vẫn đi bộ

chờ hắn lên cùng sóng đôi để thực hiện kế hoạch đã vạch ra nhưng lúc này tim tôi

đang vào “khúc đua nước rút”, nó không chịu trật tự một chút nào. Tôi cố trấn tĩnh:

“Ngoan nào, để chị mày bình tĩnh xem, rồi cuối tuần chị cho ăn bánh tráng nướng

tẹt ga”, thế là nó cũng yên cho một lúc. Hắn đi bộ qua, tôi theo quán tính rướn

người để cùng đi ngang hàng với hắn như một diễn viên nhập vai ngay khi đạo

diễn hô “Action!” vậy. Thế mà cái con Liên ù từ đâu xuất hiện bên lề đường kêu ơi

ới: “Ê cu, nghe đồn quán cơm bà Tư A6 hôm nay có ưu đãi đặc biệt, không nhanh

chân thì mất phần đó!”. “Cái con này, ai mượn nó xuất hiện lúc này không biết” -

tôi rủa thầm trong bụng mặc kệ nó cười toe toét, tay vẫy vẫy ý muốn tôi đi cùng.

Cũng phải thôi, nó thừa biết tôi “kết” quán bà Tư này vì bà ở cùng quê với tôi,

người ở quê nấu món quê mới ngon; vả lại nó luôn biết cách khai thác điểm yếu

kinh tế của tôi. Tôi tiếc rẻ một buổi chiều còn nó thì hào hứng vì sắp được ăn

ngon…

Chiều hôm nay, hắn đi chạy muộn hơn mọi khi nhưng với tôi mọi chuyện vẫn rất

bình thường. Tôi đã cảm thấy thích thú với việc đi bộ một mình và nhởn nha suy

nghĩ nhiều chuyện không đầu không đuôi từ khi nào không biết. Có vẻ việc đi bộ

cũng khá thú vị như một sở thích nào đó của tôi… Bỗng từ đằng sau, một tên láu

cá chạy sát hất vào vai tôi, nhanh như cắt tôi nhận ra tên láu cá này học cùng lớp

mình, chưa kịp sừng sộ thì hắn đã ngoái đầu, hất hàm thách thức: “Ê, đua không?

Ai thắng được một chầu chè!”. Thấy mặt tôi còn hậm hực, hắn “bồi” thêm: “Chè…

chè đậu ngự chịu chưa?”. Mặt tôi từ từ giãn ra rồi trở nên khó hiểu: “Tại sao hắn

biết món khoái khẩu của mình ta?”. Chưa kịp trả lời thì hắn đã đếm “1, 2, 3… bắt

đầu” rồi co giò chạy trước. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc “Một thách thức ngọt

ngào đây!” rồi tôi gọi với theo “Đồ ăn gian, chờ tui với!”. Ở sân trường ngập

nắng, ngày hôm đó có hai tên đầu trần chạy đua với nhau, tiếng cười vang vọng

khắp sân…

Kết quả cuộc đua này có trời mới biết được. Nhưng nếu trên thực tế không có buổi

chiều đặc biệt đó, không có cậu bạn láu cá kia và càng không có cuộc thách thức

nọ thì không biết tình tiết truyện sẽ như thế nào. Điều xấu nhất mà tôi biết là những

buổi chiều vô vị cứ dài mãi ra hoặc là nhân vật nam không hề biết gì đến tình cảm

của một cô bạn khác lớp. Mặc dù cô bạn ấy thuộc tuýp người có thể chủ động nắm

bắt tình cảm nhưng cô ấy vẫn chỉ là một cô gái… Một kết thúc khác tôi vừa nghĩ ra

- cũng khó xảy ra không kém mà lại còn phản khoa học nữa - đó là trường cô ấy có

hai làn chạy song song, có thể có ngăn cách nữa như đường bộ vậy và chúng

ngược chiều nhau. Tôi hi vọng rằng nếu chạy trên những đường chạy như thế, anh

bạn khác lớp kia sẽ sớm nhận ra cô ấy hoặc giả cô ấy sẽ phát hiện ra có một anh

bạn học cùng lớp vì cô ấy mà chạy mỗi buổi chiều.