intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Giấc mơ có thật - Kì 4

Chia sẻ: Divangnhatnhoa Divangnhatnhoa | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:20

56
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hải Thanh, Tử Quân và Minh Duy. Ba con người, ba tình cảm khác nhau, chồng chéo lên nhau, như một mớ nút thắt không thể gỡ nổi… Hải Thanh Chiếc ô tô đen dừng ở một con đường lớn có cánh cổng to trang trí đẹp mắt. Người tài xế mở cửa xe, đưa chúng tôi đến tận cổng. Đẩy cửa bước vào, tôi đang đứng trong một biệt thư rộng, có vườn hoa và khoảng sân rất đẹp

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Giấc mơ có thật - Kì 4

  1. Giấc mơ có thật - Kì 4: Những tình yêu thầm lặng
  2. Hải Thanh, Tử Quân và Minh Duy. Ba con người, ba tình cảm khác nhau, chồng chéo lên nhau, như một mớ nút thắt không thể gỡ nổi… Hải Thanh Chiếc ô tô đen dừng ở một con đường lớn có cánh cổng to trang trí đẹp mắt. Người tài xế mở cửa xe, đưa chúng tôi đến tận cổng. Đẩy cửa bước vào, tôi đang đứng trong một biệt thư rộng, có vườn hoa và khoảng sân rất đẹp. Bên trong, đồ nội thất toàn gỗ xịn, mùi gỗ tỏa ra thơm phức. Tôi cảm thấy mình như cô Lọ Lem đang bước vào cõi tiên vậy. Dẫn tôi đến một căn phòng rộng, có rất nhiều thiết bị tập thẩm mĩ, người phục vụ khiêm nhường, cầm trên tay một bộ đồ múa: - Đây là trang phục múa của cô. Trang phục co giãn, chúng tôi cũng đã chọn sao cho phù hợp với khổ người của cô rồi. Tôi mắt tròn mắt dẹt vì còn chưa bao giờ nhìn thấy bộ đồ múa ở ngoài đời thực. Thay bộ trang phục đó xong, Tử Quân gõ cửa bước vào phòng: - Bây giờ Hải Thanh hãy tập điệu múa đặc biệt, để biểu diễn phần thi năng khiếu nhé. Nói rồi, cậu ta bước đến chiếc ti vi to trong phòng, nhét một chiếc CD vào đầu đĩa, rồi bật lên. Tiếng nhạc vang lên, một cô gái xinh đẹp đang say sưa trong điệu múa. Từng động tác gọn gàng, dứt khoát và rất đẹp. Tôi thử ghi nhớ lại các động tác
  3. trong đầu, rồi tập theo. Hơi lúng túng với chiếc váy, nhưng sau đó tôi cũng dần quen. Tôi như đắm chìm vào bài múa, trong điệu nhạc rộn ràng, hất tay sang trái, hất trang phải, đầu ngẩng lên, chân đá lên… - Bạn bắt nhịp khá nhanh đấy, có lẽ năng khiếu đích thực của bạn là múa. Tôi ngừng lại, mặt đỏ lên vì xấu hổ: - Mình chỉ bắt chước được mấy động tác đầu, phần còn lại khó quá. - Phải như thế này này. Tử Quân xoay vai tôi, đẩy tôi vào tư thế của động tác ban đầu. Sau khi uốn uốn, chỉnh chỉnh cánh tay, người và mặt, cậu ta tỏ về hài lòng, xoay tiếp đến động tác thứ hai. Rồi Tử Quân làm mẫu động tác tiếp theo. Cậu ta là con trai nhưng động tác dứt khoát, gọn và đẹp không kém vũ nữ trong bài múa kia. Tôi phá lên cười: - Bạn là con trai cũng biết múa à? Kì quá. - Kì cục gì chứ. Cậu ta ngượng nghịu một chút, rồi nói tiếp: - Bạn có năng khiếu múa đó! Hôm nào bạn cũng đến đây tập nhé, trừ giờ học ra, có được không?
  4. - Không được, mình chỉ đến buổi sáng được thôi. Chiều học xong mình có việc rồi, mà cũng phải về nhà ăn cơm tối. - Thôi, vậy cũng được. Nhưng cố sắp xếp thời gian nhé, sắp thi rồi. - Nhưng mình sẽ đến đây bằng cách nào? - Mình sẽ đón bạn. - Ừm… Nhưng mình vẫn thấy lạ lắm. Bạn và mình chưa hề gặp nhau trước đây mà. Bạn vẫn chưa chịu nói lí do đưa mình đến đây, dạy mình học múa là để làm gì. - Hải Thanh và mình từng gặp nhau rồi. Hôm khai giảng, bạn xô vào mình, còn nhớ không? Ồ, hóa ra Tử Quân là tên con trai kì lạ đã bị tôi va phải hôm đó. - Thế sao bạn lại giúp mình? - Có lí do riêng. Đến phút cuối, mình sẽ nói với bạn nhé. *** Mấy ngày liền tập múa, hôm nào về nhà tôi cũng mệt rũ cả người. Đặt phịch cái cặp xuống góc phòng, tôi chui vào trong ngủ vùi. Tên nhóc “thiếu gia” mở xoạch cửa:
  5. - Bà chị không dậy ăn tối à? - Đóng cửa vào, để chị ngủ tiếp. - Tôi càu nhàu. - Bố mẹ chị than phiền dạo này chị toàn về muộn, tưởng chị đi với anh nào rồi. - Anh nào, đừng có nói linh tinh, đây đi tập múa. Tôi nói xong chợt bịt miệng vì lỡ lời, thằng nhóc nhìn tôi khinh khỉnh: - Thế không phải chị đến tiệm Mây Kem làm việc à? - Sao nhóc biết? - Tôi trợn tròn mắt, thằng nhóc cười khúc khích: - Điều gì thiếu gia chẳng biết, nhất là những việc về chị. - Thôi đi ra cho chị ngủ nhanh lên. Nói rồi, tôi vùi mình vào chăn, say sưa ngủ tiếp. Buổi - Bà chị có nhiều điểm lạ lắm, Hoàng thiếu gia sẽ chính thức tìm hiểu. Nó nói xong rồi đóng xoạch cửa lại. Kệ, tôi chả quan tâm, vùi mình trong đống chăn, tôi say sưa ngủ tiếp. ***
  6. Tiệm Mây Kem một buổi chiều. Ánh nắng chói chang làm tôi lóa mắt. Cầm chiếc khăn lau và nước rửa kính, tôi mở cửa bước ra, bắt đầu công cuộc lau dọn hai tấm gương to phía ngoài. Vừa hì hục lau, tôi vừa lẩm nhẩm: “Một, hai, một, hai, nữ hoàng Sakura!” Dạo này đó là câu cửa miệng mỗi khi tôi muốn cố gắng làm một điều gì đó. Đường bên ngoài đông đúc, đôi khi nhìn đường toàn xe cộ, tôi cảm thấy thật khó chịu. Bỗng, một bàn tay đặt lên vai tôi: - Ê cô bé, trông em xinh thế. Ra đây ngồi chơi với anh nào! Tôi quay lại, chưa kịp hết ngỡ ngàng trước gã con trai ăn chơi đứng trước mặt thì chị chủ quán đã chạy ra: - Xin lỗi, anh cần gì ạ? - Cần cô bé này, cho cô bé phục vụ một giờ, sẽ trả tiền gấp ba lần. Nếu không, tất cả nhân viên sẽ mất việc. Trước cái nhìn chằm chằm không đứng đắn của gã kia và sự ái ngại của mọi người trong quán, chị chủ quán gật đầu. Tim tôi như ngừng đập. Tôi nhìn chị chủ quán, ánh mắt van xin. Chị ghé tai tôi: - Quán Mây Kem do bố anh ta dựng lên, chị chỉ đứng tên làm chủ thôi. Em thông cảm, chỉ cần phục vụ như bình thường thôi, quán đông người, hắn ta không dám làm gì em đâu.
  7. Tôi run run đến bàn của hắn, đưa thực đơn đồ uống. Hắn ta nhìn tôi từ đầu đến cuối: - Bé xinh lắm, xứng đáng phục vụ anh. Tôi run rẩy đứng nhìn hắn chọn món, cùng với kem chuối là món khoai tây, rồi một chai rượu vodka loại mạnh. Lát sau, tôi bê khay đồ uống ra, đặt xuống bàn mời hắn. Hắn đưa tay ra sờ vào lưng tôi. “Á!” – Tôi khẽ kêu lên, hai tay run lẩy bẩy vì sợ. Hắn ta còn tiếp tục đưa tay xuống dưới, tôi chưa biết phải phản ứng ra sao thì đã có tiếng người nói to: - Thôi ngay cái trò đó đi! Là Tử Quân. Tôi còn chưa hết ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của cậu ấy ở đây, thì gã con trai vô lại kia đã đứng phắt dậy, nói oang oang: “Mày là ai? Định phá đám à?”. Tử Quân điềm tĩnh trả lời: “Anh mới là kẻ phá đám, ban ngày ban mặt, định bắt nạt con gái nhà lành chắc?” Gã kia lao tới, định đấm Tử Quân. Nhanh như cắt, cậu ấy né sang một bên, rồi bằng động tác nhanh gọn, cậu ấy tung người, thúc cho tên kia một cú thật mạnh. Gã kia gục xuống, giả vờ rên rỉ. Tử Quân cầm tay tôi: “Mình ra khỏi đây thôi.” Cậu ấy kéo tôi khỏi quán. Chúng tôi đi song song trên đường, tôi vẫn chưa hết run. Cậu ấy quay sang hỏi: - Sao Hải Thanh lại làm ở đây?
  8. - Lúc đó mình cần tiền, bố mẹ mình đi công tác xa, tiền gửi về không đủ. Làm dần rồi quen. Mình làm ở đó được vài tháng rồi. - Hải Thanh, bọn mình là bạn đúng không? Là bạn thì không được giấu giếm, có khó khăn gì mình có thể giúp. Chỉ cần cậu nói thôi, được chứ? - Tử Quân xoay vai, nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong vòng tay cậu ấy, tôi trở nên bé nhỏ kì lạ. - Ừ. Tôi nói, tim đập mạnh. Cậu ấy nhìn tôi một lần nữa, định nói gì đó nhưng lại thôi. Sau hôm đó, tôi nghĩ đến Tử Quân nhiều hơn. Tôi đã biết xuất xứ của cậu ấy: cậu ấy là con trai của đại sứ Việt Nam tại Nhật. À, phải gọi là anh chứ, vì Tử Quân hơn tôi 2 tuổi. Trong mắt tôi, Tử Quân là người hào hiệp nhất, đẹp trai nhất. Nhìn anh ấy còn trông trí thức, tốt bụng, tử tế, biết múa, giỏi võ, hào hiệp… Nhìn Tử Quân đánh nhau với gã ở tiệm Mây Kem hôm trước, trông anh ấy thật mạnh mẽ và đầy sức hút. Chẳng hiểu sao, nhưng hình như tôi… thích Tử Quân mất rồi. Và tôi bật cười với suy nghĩ ấy, không để ý thằng nhóc Hoàng đã đứng ở cửa phòng tôi từ lúc nào: - Bắt quả tang bà chị nhớ nhung ai rồi nhé! Lại còn ngồi cười một mình à! - Nhớ nhung gì chứ. Mà việc riêng của chị, ai cho em xen vào?
  9. - Không biết. Em phát hiện ra rồi. Chị phải cho em gặp bạn trai chị cơ! - Gì vậy? Nhóc lắm chuyện vừa thôi nhé. - Không cho thì bản thiếu gia sẽ mách bố mẹ chị! - Thôi được rồi. – Tôi thở dài. – Sáng mai đợi chị ở cổng, chị cho em đi cùng. Sáng hôm sau, thằng nhóc dậy từ rất sớm, có vẻ nôn nóng trong lúc đợi tôi. Khi biết rằng sẽ được đón đi bằng xe ô tô, thằng nhóc trêu tôi: “Á à, hóa ra chị Hải Thanh hẹn hò với một anh thiếu gia cơ đấy!” Tôi suỵt thằng nhóc rồi hai đứa cùng lên xe. Suốt dọc đường, thằng nhóc cứ huyên thuyên về căn nhà của bố mẹ nó, về chiếc xe ô tô nhà nó đời mới hơn chiếc xe này… Khi đến nhà của Tử Quân, thằng nhóc cũng ấn tượng bởi vẻ đẹp của ngôi nhà, vừa chỉ trỏ thứ này thứ kia, vừa lẩm bẩm: “Bạn trai chị giàu thật”, làm tôi ngượng không để đâu cho hết. Khi vào phòng tập, thấy Tử Quân đã chờ sẵn ở đó, thằng nhóc Hoàng hét ầm lên, tôi không kịp bịt miệng nó lại: - A, hóa ra anh này là bạn trai chị Hải Thanh, đẹp trai ghê! Cả tôi và Tử Quân bất ngờ, mặt hai đứa đỏ bừng. Anh ấy ra dấu bảo người quản gia dẫn thằng nhóc đi chơi trong khu nhà, rồi lấy lại bình tĩnh, dạy tôi học múa tiếp. Buổi tập hôm đó diễn ra khá tẻ nhạt vì tôi đã nắm được gần hết động tác, chỉ còn phần hồn chưa có được. Tử Quân nói:
  10. - Đây là điệu múa của một cô gái khi bị người yêu phũ phàng bỏ rơi. Cô ấy múa để chứng tỏ tấm lòng mình, thể hiện sự buồn bã, đau đớn của mình với người yêu. Thế nên Hải Thanh phải múa như đang múa cho người mà Hải Thanh thích xem vậy. Hai má tôi bỗng đỏ bừng. Người tôi thích là… anh ấy chứ còn ai nữa. May mà Tử Quân không nhận ra thái độ khác lạ của tôi. Hôm đó, kết thúc buổi tập, Tử Quân có giữ tôi lại phòng tập. Anh ấy ấp úng: - Hải Thanh này, anh có chuyện muốn nói cho em biết. - Dạ? – Tôi hồi hộp chờ đợi. - Em biết Duy phải không? Đó là người hay nhắn tin và đến thăm lũ mèo cùng em ấy. Hai mắt tôi trợn tròn. Tử Quân biết tên đáng ghét kia sao? Hóa ra hắn ta tên là Duy. Tử Quân nói tiếp: - Chuyện này có liên quan đến gia đình anh, lẽ ra anh không được phép nói. Nhưng vì Hải Thanh đã bị kéo vào việc này, biết sớm sẽ tốt hơn. Duy là em trai cùng cha khác mẹ của anh. Từ khi anh còn nhỏ, bố của anh đã li dị với mẹ anh rồi tái hôn với mẹ cậu ấy. Gia đình đó hiện đang thừa hưởng tập đoàn tài chính Minh Phúc - tập đoàn đã bỏ vốn xây dựng trường Sakura. Mẹ anh là người Nhật, sau đó mẹ anh
  11. đã trở về Nhật sinh sống. Mẹ anh và mẹ Duy có mối hiềm khích, nhưng anh và Duy thì vẫn chơi với nhau bình thường, không đến mức coi nhau như anh em ruột thịt nhưng vẫn nói chuyện với nhau. Chính Duy đã đề ra giải thưởng nữ hoàng Sakura. Cậu ấy nhờ anh dạy em học múa để em có thể thắng cuộc trong cuộc thi. Hải Thanh phải giữ kín chuyện này nhé, không được cho ai khác biết. Vẫn còn chưa hết sững sờ vì câu chuyện của Quân và Duy, tôi hỏi: - Nhưng tại sao lại liên quan đến em? Và tại sao cậu ấy lại muốn em đạt danh hiệu nữ hoàng? - Bởi vì Duy rất thích em. Cậu ấy muốn em giành được học bổng và vào học chung trường với bọn anh. *** Đêm hôm đó, tôi ngồi bên cửa sổ, suy nghĩ mông lung. Mấy tháng học ở đây, tôi đã được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ngôi trường không ai được đến, được làm quen với con trai đại sứ Việt Nam tại Nhật – Tử Quân. Những ngày gần đây, anh ấy không dạy tôi múa nữa, thỉnh thoảng có đến phòng tập chủ yếu để nhìn tôi múa, vì tôi đã nắm chắc phần cốt lõi, chỉ thêm phần hồn nữa là xong. Nhưng phần này sao khó quá.
  12. Và còn chuyện của tập đoàn Minh Phúc. Không thể tin được tên đáng ghét kia là con trai chủ tịch tập đoàn đó. Lâu nay tôi cũng quên bẵng hắn, ít nhắn tin hơn, nếu có cũng chỉ là vài tin nhắn theo kiểu ậm ừ. Vừa nghĩ đến hắn thì điện thoại của tôi rung lên. Cái tên này quái quỷ thật. - Hôm nay lại ngồi nghĩ ngợi bên cửa sổ à? - Ra mặt đi, mi đang theo dõi ta từ đâu. Không là ta không trả lời mi nữa đâu. - Đồ con gà ghê gớm. Đây nè, nhìn lên phía trên đi, chỗ tòa tháp có đồng hồ đó. Tôi nhìn lên tòa tháp xa, thấy có ánh đèn nhỏ đang chạy chạy – Duy đang hươ hươ điện thoại để ra dấu cho tôi. Tay hắn cầm một thứ gì như là ống nhòm vậy. Hóa ra hắn ta vẫn thường theo dõi tôi như vậy. - Mi vẫn đứng theo dõi ta như vậy à? – Tôi bấm bấm điện thoại. - Hôm nào ta cũng đứng đây chờ mi hết. - Duy… Ta biết hết chuyện của mi và Tử Quân rồi. - Ừ, ta biết là mi biết rồi. - Mi… thích ta phải không?
  13. Tôi ngần ngừ rồi ấn nút send. Một lúc sau mới có tin nhắn trả lời. - Ừ, ta thích mi. Thích ngay từ đầu. - Mi là con nhà cao quý như vậy, sao lại thích ta? - Ta cũng không biết, chỉ biết từ lần đầu gặp mi, ta đã có cảm giác khác lạ, không giống như những người mà ta đã gặp. Ta thấy mi… khác lắm. - Khác thế nào? Lại một lúc sau mới có tin nhắn của Duy, nhưng hắn không trả lời câu hỏi của tôi: - Mi… có thích ta không? - Ta… không biết. - Thế khi nào mi biết? - Ta cũng… không biết nữa. Đợi ta một thời gian, rồi ta sẽ trả lời, được không? - Ừ. Vậy ta về đây. Ngủ ngon nhé. Tôi nhìn lên tòa tháp, ánh đèn bên kia tắt phụt, có bóng người đi xuống. Lòng tôi cứ như có một cái gì vỡ vụn ra, cổ họng bỗng đắng nghét. Duy, Tử Quân… Những
  14. hình ảnh về hai người cứ hiện lên, xoáy mạnh, làm đầu óc tôi chao đảo. Tôi phải làm thế nào bây giờ?
  15. Tử Quân Khi biết Duy thích mê mệt một cô gái, tôi thực sự ngạc nhiên. Từ trước đến giờ, cậu ấy vẫn luôn là một “bad boy” ăn chơi, bạn gái thì cũng lắm, tôi chưa bao giờ thấy Duy thực sự thích ai, lại là một cô bé học sinh bình thường như Hải Thanh. Tôi nhận lời dạy múa cho Hải Thanh cũng vì sự tò mò về cô gái ấy. Và rồi, tôi nhận ra: càng ngày, tôi càng không thể thiếu hình bóng Hải Thanh. Tôi đã yêu em ấy tự bao giờ. Có thể là từ lần đầu tiên tôi gặp Hải Thanh. Ngày khai giảng năm học tại trường Sakura, tôi đã xin phép ban giám hiệu cho tôi đến tham dự như một học sinh bình thường. Em đã va phải tôi hôm đó. Đến giờ tôi vẫn còn ấn tượng về một cô bé trắng trẻo, mắt to và trong sáng. Có thể là hôm tôi đến quán Mây Kem nơi Hải Thanh làm việc, trước cả hôm đụng độ với gã con trai vô lại. Em rất nhanh nhẹn và hoạt bát, khi làm việc lúc nào em cũng cười, nụ cười đầy sức sống. Cũng có thể là qua những buổi tôi dạy em tập múa, cô bé ấy rất chăm chỉ và kiên nhẫn… Không biết từ lúc nào, những ý nghĩ về em cứ xâm chiếm đầu óc tôi. Hải Thanh là người trong mộng của Duy – em trai của tôi, tôi không được phép can dự. Vì thế, giữa tôi và Hải Thanh luôn có bức tường. Và sau bức tường ấy, tôi đứng im. Tôi đã
  16. không phá được, hay đúng hơn, tôi không đủ can đảm để phá nó. Giấc mơ cứ đè nặng giấc ngủ của tôi, một giấc mơ xa xôi, sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Nhiệm vụ của tôi là phải giúp Hải Thanh đến với em trai mình, dù trong lòng tôi không hề muốn thế. Từng bước, từng bước trong kế hoạch của Duy nói với tôi, tôi thực hiện mà lòng đau nhói. Minh Duy Từ khi gặp Hải Thanh, trong lòng tôi dấy lên thứ cảm xúc khác lạ, những cảm xúc mà tôi chưa bao giờ có được. Ngay từ lúc “đụng độ” ở bức tường hôm đó, lúc nhìn sang, tôi đã thấy cô nhóc ấy có cái gì đó rất đặc biệt, vẻ đặc biệt mà chưa ai có. Tôi dõi theo cô nhóc từ lúc ở trường, lúc về nhà, cả những lúc cô ấy học bài trên lớp hay chìm vào mơ mộng bên cửa sổ lúc buổi đêm. Rồi tôi nghĩ ra cuộc thi “Nữ hoàng Sakura”. Và tôi nói kế hoạch của tôi cho Tử Quân. Lúc đầu, tôi nghĩ anh ấy chỉ làm đúng trách nhiệm của mình, nhưng càng ngày, khi hai anh em chat với nhau, anh ấy càng nói về Hải Thanh nhiều hơn. Nếu Quân thích Hải Thanh thật, tất cả mọi cố gắng của tôi sẽ là vô ích. Nếu là lần khác, tôi có thể không nghĩ đến, nhưng lần này… Tôi chán ngấy cái cung cách công tử. Tôi chán ngấy những buổi gặp mặt, tiệc tùng, những quy tắc, cả tài sản thừa kế. Tôi chỉ cần một người để yêu thương. Và Hải Thanh là một người như thế. Ở bên cô ấy, tôi thấy bình yên, tựa hồ như mình là
  17. một người con trai bình thường, có một người để chở che, bao bọc, để trêu đùa, cười phá lên, thật dễ chịu biết bao... Tử Quân không thể cướp Hải Thanh của tôi được! Tôi vùng dậy, chuẩn bị đi ra khỏi nhà. - Cậu chủ, cậu đi đâu? Ông chủ dặn không được để cậu ra ngoài. - Ông quản gia đứng chắn trước mặt, tôi hất hàm: - Ra ngoài là việc của tôi, ông không thấy mình vô duyên lắm sao? - Xin lỗi cậu, nhưng ông chủ đã dặn, tôi không còn cách nào khác. Thời gian qua cậu đã ra ngoài nhiều rồi. - Thì sao? Ông ấy cấm được tôi à? - Mời cậu chủ vào phòng. - Tôi không muốn. - Đây là mệnh lệnh của ông chủ. - Ông quản gia ra dấu, tức thì, hai bảo vệ kéo chặt tay lôi tôi vào phòng. - Không, tôi không muốn! Cánh cửa đóng sập lại. Tôi nằm vật ra giường giường, với tay lấy chiếc điện thoại. Di động của tôi và điện thoại bàn đã bị đem đi từ lúc nào. Chết tiệt, tôi cáu kỉnh.
  18. Tại sao lại thế này cơ chứ? Có tiếng lao xao ở cửa, anh trai cùng mẹ khác cha của tôi mở cửa bước vào, tôi ngạc nhiên: - Anh Huy? - Anh có chuyện này muốn nói. - Chuyện gì ạ? - Nghe quản gia nói, dạo này em hay trốn nhà ra ngoài, khi trở về người lấm lem bùn đất. Em đang làm gì vậy? -… - Em còn đang thuê một căn phòng ở ngôi nhà trung tâm thành phố, cứ đến đêm là đem theo ống nhòm lên tòa tháp kế bên, để làm gì vậy? -… - Có phải em thích cô bé nào đó ở trường bên kia? - Anh đừng nói lung tung! - Ngay từ khi em đề xuất cuộc thi và nói giải thưởng là được tuyển thẳng vào trường chúng ta, anh đã thấy có gì đó khác lạ. Em muốn cô bé ấy học cùng em đúng không? Có phải cô bé ấy tên là Hải Thanh không?
  19. Tôi há hốc miệng. Anh trai tôi chìa ra một tập hồ sơ - hồ sơ thí sinh của cuộc thi nữ hoàng Sakura. - Là cô bé này à? - Sao… anh lại…? - Tôi không thốt nên lời. - Nghe này Duy. Chơi bời thì được, nhưng nếu muốn đưa cô bé ấy vào nhà này, không dễ đâu. Bố mẹ chúng ta không cho phép em có người bạn gái bình dân như thế.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2