YOMEDIA
ADSENSE
Giấc mơ có thật - Kì 5
68
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Giấc mơ có thật - Kì 5: Khó xử .Duy và Quân quá tốt với tôi. Tôi chỉ là một con bé thường dân, tôi đâu có thể cho hai người ấy điều gì? Đã lâu không thấy tên đáng ghét với bộ quần áo hip hop rộng thùng thình, kể từ khi hắn nói thích tôi. Có thể tên đó thấy ngại, muốn trốn tránh để tôi nghĩ đó chỉ là trò đùa. Mà dù thế nào, hắn cũng phải giải thích rõ chứ. Mấy hôm nay, tối nào tôi cũng đưa mắt hướng về phía tháp đồng hồ, nhưng...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Giấc mơ có thật - Kì 5
- Giấc mơ có thật - Kì 5: Khó xử
- Duy và Quân quá tốt với tôi. Tôi chỉ là một con bé thường dân, tôi đâu có thể cho hai người ấy điều gì? Đã lâu không thấy tên đáng ghét với bộ quần áo hip hop rộng thùng thình, kể từ khi hắn nói thích tôi. Có thể tên đó thấy ngại, muốn trốn tránh để tôi nghĩ đó chỉ là trò đùa. Mà dù thế nào, hắn cũng phải giải thích rõ chứ. Mấy hôm nay, tối nào tôi cũng đưa mắt hướng về phía tháp đồng hồ, nhưng không thấy ai hết. Có vẻ gì đó như là nhớ nhung, sự trống vắng dần dần hiện lên trong tâm trí, nhưng tôi không biết giải thích thế nào nữa. Đêm đêm nằm mơ, tôi hay mơ về tên nhóc đó, nhưng tôi không biết, liệu tôi có thích hắn ta thật không? Người tôi thích là Tử Quân cơ mà… 5h, giờ tan học, tôi vội vã xách cặp về. Bỗng, một cô bạn từ cửa lớp bước ra, chặn lối đi: - Bạn có phải là Hải Thanh? Tôi ngạc nhiên: - Có chuyện gì vậy? - Có phải bạn thích anh Duy? - Bạn là ai? - Là bạn thanh mai trúc mã của Từ Minh Duy.
- - Bạn thích tên đáng ghét đó à? - Tôi buột miệng, cô ta có vẻ ngạc nhiên: - Bạn gọi anh Duy như vậy à? Tôi ấp úng không biết trả lời ra sao. Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân: - Bình thường như bạn mà cũng được anh ấy để ý sao? Những người như anh Duy không thể ở bên bạn được. Bạn có xinh đẹp bằng mình đâu cơ chứ! - Thôi đủ rồi! - Hạ Yên từ đâu xuất hiện. - Bạn buông tha cho Hải Thanh đi. - Với điều kiện Hải Thanh buông tha người yêu mình và đến với Tử Quân! - Đấy là người bạn thích chứ không phải người thích bạn, nhá. Nghe cho rõ, tụi mình là bạn Hải Thanh, bạn động vào Hải Thanh là liệu hồn. - Cứ chờ xem. - Mặt cô ta hất lên thách thức. Chờ cô ta đi xong, tôi lấy máy gọi cho tên đáng ghét. Điện thoại rung rất lâu nhưng không có ai mở máy. Tôi gọi sang số của Quân, kể chuyện về cô bạn kì lạ vừa rồi, anh ấy buông giọng nói lo lắng: - Em gặp Vi rồi. - Vi?
- - Là con gái chủ tịch tập đoàn Thiên Hồng, tập đoàn đó và tập đoàn của nhà Duy bắt tay hợp tác từ lâu, rất có tiếng trong giới kinh doanh. Vi là bạn từ nhỏ của Duy. - Cô ấy thích tên đáng ghét ấy. - Cái đó anh cũng biết. Em có sao không? - Em không sao, chỉ hơi lo lắng một chút thôi ạ. - Tôi ngập ngừng. - Cô ấy… có nhắc đến anh đấy. - Hải Thanh, đến nhà anh ngay nhé. Anh sẽ cho xe qua đón em. *** Quân và tôi bước vào, những người hầu trong này hầu như đã quen biết tôi, họ mỉm cười chào. Dẫn tôi đến phòng khách, Quân nhìn tôi: - Vi đang cố gắng loại bỏ em, vì em là người Duy thích. Nếu thắng cuộc thi nữ hoàng, em sẽ học chung trường với Duy. Vi là bạn thanh mai trúc mã của Duy, cô ấy sẽ không cho ai đến gần Duy đâu. - Em đâu có muốn tranh giành gì với cô ấy? - Anh sẽ giúp em.
- Quân dẫn rôi vào một căn phòng với đầy đồ trang sức, quần áo, có rất nhiều cô phục vụ, cung cách khá chuyên nghiệp. Quân đi ra phía cửa, cầm tay nắm cửa: - Em phải tập trở thành một tiểu thư mới được. - Tiểu thư? Đưa tôi đến bàn trang điểm, cô phục vụ nhẹ nhàng: - Cô nhắm mắt lại, làm theo những gì chúng tôi bảo, cô sẽ đẹp ngay thôi. … Chà, không thể tin được. Tôi được tắm nước hoa hồng, được massage và spa. Làn da, tóc, đến cả móng chân móng tay của tôi hầu như đã được sửa sang hết. Tôi đang khoác trên người chiếc váy trắng bằng lụa, chất liệu đẹp mê li. Dẫn tôi đến phòng khách, người phục vụ nhẹ nhàng: - Thưa cậu, cô ấy đã đến rồi ạ. Quân quay lưng phía tôi, anh ấy bộc lộ vẻ ngạc nhiên rõ rệt. Tôi lo lắng: - Sao vậy? Em ăn mặc kì cục quá hả? - Không, không phải. - Quân lúng túng. – Em rất xinh. Duy đúng là không chọn nhầm người. - Hic, anh đừng trêu em. Thế bây giờ mình phải làm gì ạ?
- - Đến nhà Duy. - Hả? - Tôi nói to, ngạc nhiên. - Không sao đâu, Hải Thanh. Anh sẽ che chở cho em. *** Ô tô dừng đến cổng đánh xịch. Bây giờ tôi mới nhìn rõ căn nhà của chủ tịch tập đoàn tài chính Minh Phúc, ngôi nhà mà Duy đang ở. Ngôi biệt thự có đầy đủ tiện nghi: hồ bơi, vườn hoa được trang hoàng lộng lẫy, rất nhiều người giúp việc. Người quản gia dẫn chúng tôi đến phòng khách. Ông ta lịch sự: - Mời cậu và cô ngồi. Cậu chủ Huy đang ở trên phòng, lát sẽ đến tiếp chuyện. - Duy đâu ạ? - Quân hỏi. - Cậu ấy đang bị nhốt trong phòng, chỉ có cậu Huy ra tiếp chuyện cậu. - Huy nào thế ạ? – Tôi hỏi nhỏ Tử Quân. - Là Từ Minh Huy, anh của Duy. Cửa bật mở, một anh chàng có khuôn mặt thanh tú và phong thái vô cùng lịch lãm bước vào phòng:
- - Tử Quân, anh đến có việc gì vậy? - Mình muốn giới thiệu một người. - Là cô bé này à? - Đây là Hải Thanh. Một chút yên lặng, rồi anh ta nhìn tôi chăm chú: - Em là Hải Thanh? - Dạ vâng. - Tôi lí nhí. - Em ăn mặc đẹp đấy, nhưng không ra dáng tiểu thư là mấy. Em ngồi đi. Tôi ngượng hết cả người, ngồi im một chỗ. Suốt buổi nói chuyện, hình như chỉ có Quân và Minh Huy, họ nói gì đó về công ty, về những bữa tiệc và có ý nhị điểm qua chuyện về cô bạn Vi. Suốt thời gian đó, Quân thi thoảng lại nhìn tôi, ánh mắt của anh ấy thật lạ. Khi đưa tôi về, Quân bảo tài xế lái xe đi thẳng, không rẽ vào ngõ nhà tôi. - Có việc gì vậy anh, trời tối rồi mà? - Có chuyện này… anh muốn nói với Hải Thanh.
- Quân nói bác tài xế đỗ lại ven bờ hồ. Anh ấy bảo tôi ra ngoài với anh ấy một chút. Gió thổi lồng lộng, chiếc váy trắng tôi đang mặc bay bay. Vẻ mặt Quân rất trầm tư, ánh mắt anh ấy đang nhìn xa xăm, tới những tòa nhà cao tầng bên kia hồ: - Em có thích Duy không? - Em… Em không biết ạ. - Hải Thanh này, lúc chưa gặp em, anh rất băn khoăn. Em có gì để em trai anh thích thú đến vậy. Anh tưởng em cũng thích Duy, nhưng hóa ra không phải vậy… - Anh sao thế ạ, sao tự nhiên anh lại nói chuyện đó? - Không, anh không sao…. – Bỗng, Tử Quân quay sang, nhìn thẳng vào mắt tôi: - Mơ ước của em là đoạt giải cuộc thi nữ hoàng Sakura à? - Vâng ạ. – Tôi thú thật. - Em chỉ muốn đỡ tiền học cho bố mẹ, vì học phí ở trường này rất đắt. - Chứ không phải là làm bạn gái Duy đúng không? - Chắc vậy ạ, em không hề nghĩ đến chuyện đó. – Tôi bật cười. - Vậy thì làm bạn gái anh đi.
- - Sao cơ ạ? - Anh thích em, từ rất lâu rồi. Em đừng tham gia cuộc thi đó nữa, hãy đến với anh, có được không? *** Suốt đêm đó, tôi không sao ngủ được. Duy và Quân, hai người đều là con nhà giàu có, là bạn gái của họ, ai mà không thích chứ. Vậy mà tôi lại ngần ngừ. Không phải tôi đã từng rất thích Quân đó sao? Rất thích đó sao? Vậy mà sao tôi lại không nhận lời? Có cái gì đó đã đổi khác, kể từ khi tôi nghe lời tỏ tình của tên nhóc đáng ghét ấy, trong tôi có cái gì đó dâng lên, một cảm xúc lạ. Không! Đây không phải là say nắng, là một cái gì đó rất lạ, không thể nói rõ được. Tôi có thích Duy không? Từng thước phim tua lại trong đầu óc: lần đầu gặp, lần chăm sóc lũ mèo, lần ăn trưa… Tôi có thích Duy không? Màn đêm đen buông xuống căn phòng, tôi đắm mình trong suy tư đến mức không nhận ra cạnh bên, có người vừa tới lúc nào. - Hù! - Tiếng trẻ con vang lên, tôi giật bắn mình. - Bắt quả tang bà chị đang nghĩ ngợi lung tung nhá! - Lung tung gì? Tôi xua tay, đêm hôm em vào phòng chị làm gì?
- - Không ngủ được nên qua chỗ chị chơi thôi, mà em đọc hết nhật kí của chị rồi. Anh Duy gì đó thích chị thật à? Cả anh Tử Quân nữa - Á! - Tôi hét lên. - Ai cho nhóc xem trộm nhật kí của chị? - Có sao đâu? - Nó cười hề hề. - Em xem để biết thôi mà, xem có anh nào cướp chị Hải Thanh của thiếu gia không. - Gì chứ? - Tôi lầm bầm. - Bố em là chủ tịch tập đoàn tài chính ở nước ngoài, bố sẽ không cho ai làm trái ý em. - Nhóc hâm. Đây là chuyện của… người lớn, nhóc không được xen vào đâu. Thằng nhóc ỉu xìu quay ra cửa. Nó mở xửa đánh xoạch, quay mặt vào chỗ tôi, nó bỗng cười hì: - Bản thiếu gia có cách, bản thiếu gia sẽ bắt chị phải ở cạnh thiếu gia - Gì nữa đây?... - Tôi lầm bầm, thằng nhóc quái quỷ này lại định làm gì nữa thế. ***
- Mấy bữa nay cả nhà cứ rộn ràng cả lên. Tin bố được thăng chức và nhất là tin thằng nhóc đó về nhà khiến cả nhà tôi… cuống cuồng dọn đồ đạc cho cậu nhóc. Đặt ít đồ từ phòng mình vào túi cậu bé, tôi trêu: - Nhóc hay sang phòng chị nghịch mấy thứ này nên chị đem luôn qua, nếu nhớ chị thì cứ cầm ra chơi nhé. - Em đi rồi chị có nhớ em không? - Thằng nhóc dí mũi vào sát mặt tôi. - Tất nhiên là nhớ. - Tôi né mặt sang bên. - Nhóc đừng làm trò nữa. - Em yêu chị! - Hic, lại gì nữa đây. - Em yêu chị, Hoàng thiếu gia yêu chị Hải Thanh, Hoàng thiếu gia sẽ rất nhớ chị.Chị đừng lấy anh Duy hay anh Quân gì đó nhé, thiếu gia muốn chị ở cạnh cơ. - Thôi nào, đừng thế nữa, đồ nhóc con. - Hoàng thiếu gia hay vào phòng chị vì thiếu gia rất thích ngắm chị, Hoàng thiếu gia lục lọi đồ đạc của chị là vì… - Thôi đủ rồi. - Tôi bịt miệng cậu nhóc. Chị cũng yêu thiếu gia, thiếu gia về cho chị nhờ, xe đến đón kìa.
- - Nhớ nhé, chị cũng yêu thiếu gia, chị phải ở bên cạnh thiếu gia. Ô tô đến, thằng nhóc đem theo một đống đồ đạc mở phịch cửa, bước lên xe, nó còn gọi với: - Nhớ nhé chị Hải Thanh, thiếu gia yêu chị! *** Chỉ còn một tháng nữa là đến cuộc thi nữ hoàng. Tôi đi xe đạp về nhà, đầu óc suy nghĩ mông lung. Tôi vẫn chưa trả lời Quân, với lại dạo này không tập múa ở nhà Quân nữa nên tôi cũng ít gặp cậu ấy. Tôi cũng không gặp Duy, có lẽ Duy vẫn bị nhốt ở nhà. Tất cả là vì tôi, đúng không? Tại tôi, đúng không? Duy vì tôi mà trốn ra khỏi nhà rồi bây giờ bị cấm cửa, Quân làm hết sức để tôi đạt được ước mơ: đoạt danh hiệu nữ hoàng Sakura và được nhận học bổng. Nhưng tôi đã cho họ những gì? Lời nói của Vi vang lên, tôi chỉ là một con bé thường dân, có thể cho hai người ấy những gì? Sao tôi thấy áy náy quá. Một chiếc xe máy phóng vèo lên trên, một chiếc nữa rú ga lồng lộn đằng sau. Ba, bốn người trên xe phóng vụt lên, ép sát tôi. Tôi loạng choạng, chiếc xe lao vọt lên,
- tông vào chiếc xe đạp của tôi. Xe của tôi bị trượt đi một đoạn dài, tôi ngã văng xuống lòng đường, một bên má cọ vào mặt đường bỏng rát. Tôi chìm dần vào cơn mê. Tôi đang đi trong một khu vườn đẹp như mơ, đằng trước là bóng dáng quen thuộc của một chàng trai, không hiểu sao tôi không thể định hình rõ người đó là ai. Tôi gọi với:
- - Tên đáng ghét! - Gì vậy? - Sao mi lại ở đây? - Vì mi ở đây, nên ta cũng ở đây. - Thế đây là số mệnh à? - Ừ. - Mi… có thích ta không? - Tôi ngần ngừ. - Ta thích mi nhiều lắm, nhiều lắm. Những bông hoa màu vàng liti bám lấy váy tôi. Mặc chiếc váy màu trắng bằng sa tanh quyền quý, tôi chạy chơi trong vườn, hắn ta nhìn tôi, mỉm cười: - Nhìn mi rất xinh. - Gì chứ, mi mới là đẹp trai kìa… Nè, sao mi thích mặc đồ như dân chơi quá vậy? Ta thấy mi đâu phải thế. - Ừ thì, hắn ta gãi đầu gãi tai, ta chọc giận bố mẹ ta đó mà. Hai người muốn ta học hành đến nơi đến chốn để thừa kế, nên mới như vậy.
- - Nên mi mới hay ra ngoài vậy à? - Không hẳn, hắn ta nhoẻn miệng cười, ta ra ngoài là vì mi mà. Tôi dịch sát tên đáng ghét ấy, có cảm giác rất quen thuộc, tôi không nhớ đã gặp ở đâu nữa, như mình với người này có gì đó rất đặc biệt, một cảm giác gần gũi, như đã gặp nhau ở đâu. - Kiếp trước mi là công chúa, còn ta là hoàng tử. - Gì vậy? - Kiếp trước ta và mi đã đính hôn, nhưng không đến được với nhau. - Tại sao vậy? - Vì bố mẹ ta không cho phép. Ngừng một lát, có tiếng hỏi khẽ: - Hải Thanh. - Ừm. - Em có thích anh không? - Em có, có thích. Mà không phải thích, em yêu anh, từ rất lâu rồi…
- “Hải Thanh!” Tôi tỉnh dậy, trước mắt tôi toàn một màu trắng. Ở đầu giường có tiếng ho húng hắng của bố, mẹ nắm chặt tay tôi. Thấy tôi tỉnh, mẹ kêu lên: - Hải Thanh tỉnh rồi! Cả nhà vây quanh tôi. Mẹ cầm tay tôi, nước mắt tuôn tràn: - Con bị tai nạn làm bố mẹ lo quá. - Con… xin lỗi… - Không sao đâu con, con đừng nói nữa. Nghỉ ngơi đi. Mẹ cầm cặp lồng đi mua cháo, bố thở dài nhẹ bước ra ngoài. Trong lòng tôi bỗng trào dâng niềm cảm thương khó tả. Chợt nhớ về giấc mơ vừa nãy, tôi bỗng dâng lên một niềm xúc động lạ kì. *** Đêm hôm đó ở bệnh viện, tôi nằm một mình. Có tiếng lục đục ở rèm cửa sổ cạnh giường tôi. Tôi mở mắt định hét lên thì có bàn tay bịt miệng tôi, rồi có tiếng suỵt nhẹ: - Đừng hét, là ta đây.
- - Tên đáng ghét! Mi đến đây từ lúc nào thế? - Ta vừa đến thôi. Mi sao rồi? - Không sao. Bố mẹ mi cho mi ra khỏi nhà à? - Bố mẹ ta không cho, ta trốn ra đây. Mà đừng nói nữa, thấy mi thế này ta khổ sở lắm. - Cám ơn vì đã đến thăm ta nhé. – Tôi nhoẻn miệng cười. Nhìn mặt hắn căng thẳng, chắc vì lo sợ bố mẹ phát hiện, tôi thấy hắn trông thật đáng yêu. Duy cười lại với tôi. Ngập ngừng một lúc lâu, Duy bước gần đến giường, nắm lấy tay tôi và hỏi: - Mi… có thích ta không?
ADSENSE
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn