intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Giang hồ thập ác - Cổ Long

Chia sẻ: Phan Son Tung | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:3384

368
lượt xem
163
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cuộc đời vốn nhiều gian trá hiểm ác, con tạo lại xoay vần. Số phận của hai vị thiếu niên anh hùng Giang Linh Ngư và Hoa Vô Khuyết vốn phải là bằng hữu tốt, là huynh đệ nhưng cả hai phải quyết đấu với nhau, một người sẽ phải chết trong tay người kia.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Giang hồ thập ác - Cổ Long

  1. Giang Hồ Thập Ác (128 hồi) Hồi 1 - Ánh kiếm hương hoa Hồi 2 - Chim non không tổ Hồi 3 - Đường gươm vạn thắng Hồi 4 - Tay không đánh quỷ Hồi 5 - Ác Nhân cốc Hồi 6 - Người độc kế độc Hồi 7 - Cá lọt lưới dầy Hồi 8 - Gần mực thì đen Hồi 9 - Mía ngọt thua đường Hồi 10 - Cốc ơi! chào mi Hồi 11 - Muốn khéo thành vụng Hồi 12 - Mưa gió không thường Hồi 13 - Tiên nữ trừ ma Hồi 14 - Giả trả về chân Hồi 15 - Tiền Hung Hậu Kiết Hồi 16 - Quá Khéo Thành Vụng Hồi 17 - Bích Xà Thần Quân Hồi 18 - Mộ Dung Cửu Muội Hồi 19 - Vạn sự do thiên Hồi 20 - Bẻ thước đo lòng Hồi 21 - Mạt Cưa Mướp Đắng Hồi 22 - Âm Sai, Dương Thố Hồi 23 - Những Cái Bất Ngờ Hồi 24 - Tìm Sống Trong Chết Hồi 25 - Chẳng Qua Bởi Số Hồi 26 - Xảo Kế Thoát Nguy Hồi 27 - Dứt Hiểm Nối Nguy Hồi 28 - Bầu Trời Trong Hố Hồi 29 - Đảo Điên Tất Cả Hồi 30 - Đào Huyệt Chôn Mình Hồi 31 - Hữu Ý Vô Tình Hồi 32 - Kho Tàng Thật Sự Hồi 33 - Nhân Kiệt Đương Thời Hồi 34 - Tay Bạc Nhất Đời Hồi 35 - Một Lần Dùng Trí Hồi 36 - Ngoài Gần Trong Xa
  2. Hồi 37 - Hết Tai Đến Họa Hồi 38 - Hiên Viên Tam Quang Hồi 39 - Giang Nam Đại Hiệp Hồi 40 - Quả Đất Vẫn Tròn Hồi 41 - Trở Về Lưu Lãng Hồi 42 - Vỡ Một Âm Mưu Hồi 43 - Nhật Xuất Tây Phương Hồi 44 - Đông Bào Bỏ Ngỏ Hồi 45 - Vận Dụng Tâm Cơ Hồi 46 - Khéo Dọ Mưu Sâu Hồi 47 - Kế Trung Chi Kế Hồi 48 - Cố Phá Mưu Gian Hồi 49 - Thực Thực Hư Hư Hồi 50 - Bên Ngoài Sở Liệu Hồi 51 - Giả Nhân Giả Nghĩa Hồi 52 - Vờ Ngu Giả Điên Hồi 53 - Di Tang Giá Họa Hồi 54 - An Bày Xảo Diệu Hồi 55 - An Bày Xảo Diệu Hồi 56 - Gậy Ông Đập Ông Hồi 57 - Thật Không Tưởng Nổi Hồi 58 - Từ Cung Trời Đến Hồi 59 - Biến Cố Kinh Hồn Hồi 60 - Thiên Chi Kiêu Tử Hồi 61 - Cay Độc Nhất Đời Hồi 62 - Tình Nào Tình Chung Hồi 63 - Kiếm Khí Ngất Trời Hồi 64 - Một Chưởng Lập Oai Hồi 65 - Khiếp Quỷ Kinh Thần Hồi 66 - Cao Thâm Vô Lượng Hồi 67 - Nghĩa Tợ Cánh Chuồn Hồi 68 - Gian Nào Không Giấu Hồi 69 - Nhích Một Đường Tơ Hồi 70 - Tìm sống trong chết Hồi 71 - Những cái sau lưng Hồi 72 - Quả Đất Vẫn Tròn Hồi 73 - Tay Sắt Bọc Nhung Hồi 74 - Mặt Người Lòng Thú Hồi 75 - Nam Thiên Đại Hiệp
  3. Hồi 76 - Vô Nha Môn Hạ Hồi 77 - Bình Thuỷ Tương Phùng Hồi 78 - Oan Gia Đường Hẹp Hồi 79 - Giang Hồ Thập Ác Hồi 80 - Nghĩa Bất Dung Từ Hồi 81 - Sống Chết Đều Khó Hồi 82 - Móng Vuốt Bọc Nhung Hồi 83 - Đào Huyệt Tự Chôn Hồi 84 - Đào Huyệt Tự Chôn Hồi 85 - Gan Trùm Vũ Trụ Hồi 86 - Lợi Mờ Lương Tri Hồi 87 - Quít Dày Tay Nhọn Hồi 88 - Như Gió Như Mây Hồi 89 - Ôm Cây Chờ Thỏ Hồi 90 - Ôm Cây Chờ Thỏ Hồi 91 - Tương Kế Tựu Kế Hồi 92 - Mạt Cưa Mướp Đắng Hồi 93 - Gian Giảo Nhất Đời Hồi 94 - Cao Trí Tuyệt Luân Hồi 95 - Cùng Hiểm Cực Độc Hồi 96 - Gian Trá Giảo Hoạt Hồi 97 - Vốn Sẵn Chủ Trương Hồi 98 - Sống Chết Đều Khó Hồi 99 - Nước Cạn Đá Bày Hồi 100 - Họp Chị Họp Em Hồi 101 - Biến Cố Lạ Lùng Hồi 102 - Hết Nguy Đến Hiểm Hồi 103 - Cao Thâm Mạt Trắc Hồi 104 - Thấy Lợi Quên Nghĩa Hồi 105 - Mồng Mỏ Gõ Nhau Hồi 106 - Biết Đâu Mà Sờ Hồi 107 - Nhược Điểm Con Người Hồi 108 - Tìm Phương Thoát Nạn Hồi 109 - Minh Ngọc Thần Công Hồi 110 - Ác Nhân Ác Kế Hồi 111 - Canh Bạc Gay Cấn Hồi 112 - Tay Bạc Ngông Nhất Hồi 113 - Tình Hữu Độc Chung Hồi 114 - Tà Bất Thắng Chánh
  4. Hồi 115 - Ác Nhân Tái Hợp Hồi 116 - Quỷ Đồng Tái Hiện Hồi 117 - Cuồng Sư Thiết Chiến Hồi 118 - Đại Chung Tình Nhân Hồi 119 - Thoát Ly Tử Kiếp Hồi 120 - Thần Công Tuyệt Học Hồi 121 - Tàn Sát Lẫn Nhau Hồi 122 - Hết Chim Quăng Ná Hồi 123 - Cách Một Đường Tơ Hồi 124 - Chết Sống Đều Khó Hồi 125 - Tiếc Nuối Cho Nhau Hồi 126 - Tranh Sống Tranh Chết Hồi 127 - Sanh Ly Tử Biệt Hồi 128 - Chân Tướng Hiện Lộ
  5. Hồi 1 - Ánh kiếm hương hoa Đã là người của giới võ lâm, tất phải nghe đến uy danh lừng lẫy của tay kiếm vô địch thiên hạ: Yến Nam Thiên! Và đã là người của chốn giang hồ, thứ nhất là những thiếu nữ đang độ mơn mỡn đào tơ, tất không sao khỏi mơ ước một dịp nào được nhìn thấy vẻ hào hoa tuấn tú tuyệt phàm của chàng kiếm sĩ đẹp trai nhất Giang Phong, cũng như tài múa kiếm vô song của vị kiếm thủ Yến Nam Thiên. Họ là đôi bạn chí thân, gần như không rời nhau nửa bước, họ đã dám ném từng thỏi vàng xuống đáy nước làm trò chơi, đã từng phung phí hàng loạt chuỗi hạt minh châu chỉ để mua lấy ánh mắt nụ cười của các giai nhân lầu xanh trong một đêm ngắn ngủi. Thế nhưng giờ đây một trong hai chàng kiếm sĩ hào hoa ấy đang mặc một chiếc áo vải cục mịch, điều động một cỗ xe không kém phần cũ kỹ tồi tàn, chuyển hành trên một nẻo đường cực kỳ hoang vắng. Nếu hiện tại có ai trông thấy Giang Phong với sắc phục ấy, trong lớp hành trang ấy, sẽ không làm sao tin được rằng: gã chính là chàng kiếm sĩ phong lưu đã một thời vắng bóng với mỹ hiệu Ngọc Lang! Thời tiết tháng bảy thật nóng vô cùng, dù hoàng hôn đã buông trùm trên vạn vật, nhưng hơi nóng gay gắt của ban trưa vẫn vương vãi trên màu cát vàng tít tắp, trên đầu cây tơi tả lá vàng. Người cũng như ngựa đều bải hoải dưới cái nóng thừa của ngày tàn. Tuy thế, Giang Phong vẫn không ngừng
  6. tay roi cứ chốc chốc vụt lên tron trót, thúc giục con ngựa đã mệt nhoài vì đường xa vì nắng cháy, phải luôn luôn cất vó nuốt nhanh đoạn đường dài. Cỗ xe lướt đi như bay, vượt qua vùng hoang dã, chừng như gấp đến một điểm nào trước khi màn đêm buông xuống. Đột nhiên Giang Phong nghe đâu đấy có tiếng gà gáy lên lanh lảnh. Tiếng gà gáy lên giữa buổi chiều tà vắng lặng của miền hoang dã nghe thật não nuột làm sao! Giang Phong cau mày lẩm bẩm: -Lạ nhỉ! Nơi đây không thôn xóm, không dân cư, tại sao lại có tiếng gà gáy, mà gáy một cách nghịch thường như thế? Như chợt nhớ ra một điều gì, Giang Phong sắc mặt vùng biến đổi. Ánh mắt như dao của chàng xuyên qua vành nón thủng chiếu ra tận xa xa. Dưới cội liễu già, chàng trông thấy một con gà trống to lớn dị thường đang vươn cổ gáy lên, nhưng lạ một điều là thân hình bất động y như đôi chân bị chôn chặt dưới đất. Dưới ánh chiều yếu ớt, màu lông của con vật ngời lên chơm chớp như đập thẳng vào mắt Giang Phong, thứ nhất là đôi mắt của con gà trống lấp lánh một thứ ánh sáng ngụy dị cực cùng. Đã biến sắc vì tiếng gà gáy, Giang Phong lại càng biến sắc hơn khi trông thấy ánh mắt của nó, lập tức chàng siết mạnh cương cho cỗ xe đỗ lại bên vệ đường. Từ bên trong xe, một giọng nói cực kỳ êm dịu vọng ra: - Có việc gì thế chàng?
  7. Giang Phong ngần ngừ một lúc và cố nhếch nụ cười: -À, không có việc gì, hình như lộn đường nên dừng lại để nhận định phương hướng. Vừa đáp Giang Phong vừa siết cương ngựa để trở đầu xe lại. Nhưng ngay lúc đó, tiếng gà lại vụt gáy lên, tiếng gáy lanh lảnh y như một giọng cười ngạo mạn. Giang Phong càng gấp rút quất roi túi bụi lên mình ngựa, con thú bị đau lồng lên sải như bay, lôi cỗ xe thoăn thoắt trên con đường xuyên hoang dã. Chẳng ngờ chạy quá bốn mươi trượng trước mắt xa xa hình như có vật gì nằm lù lù chắn lối. Tia mắt ngời lên dưới đôi mắt xếch đến tận thái dương, Giang Phong nhận ra đó là một con lợn thật lớn nằm khoanh giữa lộ. Sắc mặt của Giang Phong càng biến đổi dị thường. Nơi đây, một địa phương hoang vắng, trên con đường bỏ phế không dấu chân người, cỏ mọc gần lấp lối, tại sao lại có lợn nuôi xuất hiện giữa đường? Vừa rồi là một con gà sống, bây giờ lại là một con heo thịt, Giang Phong cắn chặt vành môi, sắc mặt đang tái biến bỗng trở nên kiên quyết lạ thường. Lần này chàng cho xe đỗ hẳn lại, nhất định không tiến tới mà cũng chẳng quay lui. Xa xa, con lợn nằm chắn lối xe đang lăn lộn trở mình, Giang Phong nhìn kỹ, thấy con heo được tắm rửa rất kỹ. Màu lông đen ngời của nó quện với màu cát, biến thành một màu vàng mông mốc kỳ lạ. Bên trong xe, giọng nói êm dịu khi nãy lại vọng ra: -Phu
  8. quân lại lầm đường nữa rồi à? Giang Phong vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi: -À…à…tôi… tôi… Nhưng người ngồi trong xe đã chận lời chàng: -Chàng lại dối em nữa phải không? Em đã biết hết từ khi nãy rồi! Giang Phong chết lặng ấp úng: -Em xem đã hiểu cả? Người trong xe đáp: -Làm sao em lại chẳng nghe tiếng gà gáy khác lạ đó chứ? Nghe tiếng gà, em đã biết ngay là bọn người của Thập Nhị Quái theo dõi chúng ta, vì sợ em lo ngại nên chàng cố giấu em phải chăng? Giang Phong nhếch gượng nụ cười: -Kỳ thật! Chuyến đi này ta giữ gìn hết sức bí mật, thế tại làm sao chúng lại biết được? Nhưng dù thế nào, anh tự tin là mình cũng thừa sức để đối phó, em đừng lo lắng gì cả. Tiếng người con gái trong xe có vẻ không vừa ý: -Sao anh lại nói thế? Từ ngày ấy, em đã nhất quyết theo anh, sống cùng sống, chết cùng chết. Dù gặp phải cảnh hiểm nguy nào, chúng ta vẫn nhất quyết mãi bên nhau chẳng rời, không một trở lực nào chia rẻ chúng ta được. Anh đã hiểu rõ lòng em, sao lại còn nói lên những lời phủ nhận tình yêu chung thủy của em như thế? Giang Phong cố nén tiếng thở dài: -Nhưng hiện giờ em… Một chuỗi cười êm như ngọc khua từ bên trong xe vọng ra, tiếng cười hình như cố gắng nhưng không kém phần cương nghị: -Anh yên lòng, chẳng có gì đáng lo lắm đâu, em đã bảo là em khỏe nhiều rồi! Giang Phong cắn nhẹ lấy vành môi: -Vậy càng hay! Em có thể xuống đi bộ được chứ? Con đường nay đã bị chận cả hai đầu, bây giờ mình chỉ còn cách bỏ xe, băng qua
  9. đồng… Người trong xe đáp: -Tại sao lại phải xuống bộ bỏ xe? Chúng đã quyết theo dõi, thì mình có thoát đi bằng ngõ nào cũng vị tất thoát khỏi! Chi bằng mình cứ dừng xe ở đây chờ. Thập Nhị Quái cho dù hung tàn bực nào, mình chắc gì đã sợ chúng? Giang Phong lo ngại: -Nhưng em… Người trong xe lại cười lên thành tiếng, ngắt lời chàng: - Anh yên lòng, chẳng có gì quan hệ cả, em đã bảo là em khỏe hơn nhiều rồi kia mà? Nét lo lắng trên khuôn mặt từ từ tản lần, Giang Phong nở nụ cười cực kỳ trìu mến: -Gặp được em thật là hạnh phúc lớn lao cho một đời anh! Người trong xe cười đáp lại: -Người có hạnh phúc giữa chúng ta chính là em mới phải. Anh nghĩ trên giang hồ có bao nhiêu thiếu nữ đang và sẽ đố kỵ em muôn đời không, chỉ vì…chỉ vì… Người trong xe thốt đến đó đột nhiên nín lặng. Gió hoàng hôn phất nhẹ mang cái mát dịu xóa tan phần nào oi bức chiều tà. Nhưng trong cái mát dịu của gió ấy, hình như phảng phất một cái gì khác lạ khiến con ngựa đang gằm đầu tìm gặm cỏ non phải giật mình, cho đến người bên ngoài xe lẫn người trong xe cũng giật mình bỏ lững câu nói. Con heo nằm giữa lộ chợt trở mình kêu lên eng éc. Và xa xa ngoài bốn mươi trượng, tiếng gà gáy vọng lại văng vẳng. Nắng chiều đã tắt hẳn, màn đêm đang bắt đầu ngự trị không gian, cảnh vật càng như thê lương báo điềm một
  10. cái gì bất trắc xảy đến… Giang Phong biến sắc kêu lên: -Hình như chúng đã đến! Người trong xe chưa kịp đáp, tiếng cười vụt vang lên phía sau xe ngựa lẫn trong tiếng nói oang oang như chuông bể: -Phải, chúng ta đã đến! Tiếng cười phát lên như tiếng gà gáy, lanh lảnh, nhỏ vút vọng dài… Bình sanh, Giang Phong chưa từng nghe giọng cười nào quái dị dường ấy. Chàng quay nhanh người hướng về phía cỗ xe quát: -Ai? Giữa tiếng cười như gà gáy vang lên lanh lảnh như bất tận, từ phía sau cỗ xe bảy tám người lố nhố xuất hiện. Họ lừ đừ tiến lên vòng thẳng ra phía trước đầu xe. Người đi đầu cao lêu nghêu, ốm như ngọn sào tre, vận bộ quần áo màu đỏ. Dù trong cảnh tối nhá nhem, lớp y phục của hắn cũng vẫn ngời lên đỏ rực. Người thứ hai lại cao gấp đôi người thứ nhất, vóc dáng hùng vĩ khác thường, áo vàng mão cũng màu vàng, da mặt lạnh băng như màu thép. Bốn người đi sau vận y phụ nham nhở đủ màu, lối ăn mặc lố lăng không xứng với dáng người, trông chúng như những tên hành khất lem luốt vừa được phú ông bao cho chiếc áo sặc sở mặc vào mình. Bốn người cao thấp béo ốm bất đồng, tên nào cũng lộ vẻ hung hăng ra mặt, tuy lốt người có vẻ cục mịch vũ phu, nhưng bước đi thật chững chạc tỏ ra là người có một trình độ võ công tương xứng. Đi phía sau cùng tận mút xa là một tên béo núc ních như heo, béo đến độ không còn lớp y phục nào mặc cho vừa
  11. với thân hình của hắn. Hắn vừa đi vừa không ngớt càu nhàu: -Nóng nóng quá, nóng chảy mỡ đi được. Mồ hôi từ trên đầu và trán hắn từng hạt từng hạt to lăn dài xuống đôi má phục phịch y như hai sang thịt buông thõng. Giang Phong nhảy xuống khỏi xe, mượn cái nhảy đó để trấn định tinh thần, chàng hỏi: -Hai vị có phải là Tư Thần Khách và Hắc Diệu Tinh trong Thập Nhị Quái Kiệt đấy chăng? Người áo đỏ bật cười lanh lảnh: -Giang công tử quả có đôi mắt tinh đời, nhưng chúng tôi bất quá chỉ là một gà một heo mà thôi, làm gì mà có được cái mỹ danh Tư Thần Khách và Hắc Diệu Tinh như công tử tặng cho. Có lẽ giang hồ định mượn cái mỹ danh đó để mà mỉa mai cái đám ăn cướp Thập Nhị Quái chúng tôi thì có. Giang Phong hướng mắt sang người đối thoại: -Các hạ có lẽ là… Người áo đỏ nhếch môi cười lạnh: -Đỏ là đầu gà, vàng là ức gà, bông lốm đốm sặc sở là đuôi gà, sáu chúng tôi hợp lại thành nguyên bộ gà. Còn cái vị mập ú đi sau cùng công tử thấy đó chứ? Công tử nhìn xem y giống vật gì? Có đúng là heo không? Heo nọc hạng nhất đấy! Giang Phong đi ngay vào câu chuyện: -Các vị có điều chi dạy bảo? Hồng Y Kê Quan, người tự xưng là đầu gà đáp: -Nghe đồn công tử vừa gặp được giai nhân, anh em chúng tôi lập tức đi tìm công tử để được chiêm ngưỡng trang giai nhân tuyệt thế đó đẹp đến bực nào mà có thể làm xiêu
  12. lòng cả vị kiếm khách Ngọc Lang. Và sau cùng…anh em chúng tôi định yêu cầu công tử cho mượn tạm một vật. Giang Phong không đáp đoạn đầu mà chỉ đề cập đến đoạn sau: -Chư vị muốn mượn vật gì? Hồng Y Kê Quan cười to: -Tất nhiên vật đó cũng phải vô cùng giá trị, bằng chẳng vậy dễ gì Hắc nhân huynh chúng tôi lại chịu khó bôn ba dưới cái nóng thiêu người? Hắc Diệu Quân đang đứng thở dốc vụt bước tới cười lên khình khịch y như heo ục: -Nếu không phải là vật vô giá thì Hắc tôi đâu khi nào chịu bôn ba dưới cái nóng như đổ lửa thế này? Giang Phong mặt liền biến sắc: -Rất tiếc vì rời nhà hấp tấp, nên tại hạ không hề mang vật gì quý giá theo người. Hiện thời trong cỗ xe này tuyệt không có món gì xứng đáng cho các vị phải lưu ý cả. Hồng Y Kê Quan nhướng mắt cười lanh lảnh: -Đột nhiên Giang công tử đem gia tài sản nghiệp bán đi, làm chúng tôi hết sức suy nghĩ chẳng biết công tử muốn gì. Nhưng gia tài sự sản đó, công tử đem đánh đổi một hạt minh châu. Ha ha…Giang công tử cũng hẳn thừa hiểu trong đám anh em chúng tôi từ lâu, không bao giờ xuất hành chịu về tay không, vậy công tử nên trao viên minh châu đó cho chúng tôi! Giang Phong nhếch mép cười gằn: -Hay lắm, thì ra các vị đã dọ biết được cái tin như thế nên theo dõi chúng tôi. Tất nhiên tại hạ phải biết rằng Thập Nhị Quái Kiệt chư vị từ lâu chẳng hề khinh xuất ra tay. Và nếu đã ra tay thì chẳng bao giờ tay không trở về, nhưng… Hồng Y Kê Quan trầm giọng: -Nhưng làm sao?
  13. Giang Phong nghiêm sắc mặt: -Nếu muốn cho tại hạ… Hồng Y Kê Quan hừ một tiếng, chận liền: -Nghĩa là công tử đặt điều kiện? Nghĩa là công tử muốn tạo một khó khăn để có lý do từ khước? Giang Phong lạnh lùng: -Chẳng có khó khăn, chẳng có điều kiện gì cả, thiết tưởng các vị cũng hiểu rõ cái ý tứ của tại hạ rồi. Bởi các vị chỉ được mãn nguyện là khi nào… Câu nói của Giang Phong chưa dứt, một đường sáng trắng lao vút đến, chiếu thẳng vào ngực chàng. Thủ pháp của Hồng Y Kê Quan nhanh không tưởng nổi. Giang Phong vừa thốt mấy tiếng đầu, là y rút vũ khí cầm tay sẵn sàng. Đến lúc chàng thốt được nửa câu, vũ khí đó chớp lên, y vung tay gần như đồng thời với Giang Phong mở miệng. Vũ khí của y có hình dáng cực kỳ cổ quái, mường tượng lưỡi cày, mà cũng giống chiếc mỏ sắc, song chẳng phải lưỡi cày, chẳng phải mỏ sắt. Một vũ khí không có tên trong các loại vũ khí khách giang hồ thường sử dụng, nhìn thoáng qua cũng thừa hiểu là một loại vũ khí sắc bén phi thường. Thân pháp hòa theo thủ pháp, chiêu thức phát ra, thân pháp chuyển động, biến cái tư thế của Hồng Y Kê Quan thành hình thức một con gà cất cao chiếc cổ dài, vươn mình nhóng tới, từ trên mổ xuống, vũ khí chiếu vào ngực Giang Phong như mỏ gà nhắm mổ thóc. Nói là chiếu vào ngực Giang Phong, song chẳng phải bất cứ nơi nào trên phần ngực cũng bị mổ. Sự thực thì Hồng Y Kê Quan chú trọng đến các yếu huyệt mà lao vũ khí
  14. vào, như những huyệt Trung Cực, Thần Tạng, Linh Hư… Nếu chỉ có thế thôi, thì thủ pháp của Hồng Y Kê Quan cũng chẳng có gì linh nghiệm cho lắm. Cái hay của y, là ở chỗ một chiêu thức từ lúc phát ra đến khi gần chạm trúng đích, đã biến đúng bảy lượt. Thành ra, chỉ một cái vung tay, y phát xuất đúng bảy chiêu trong thời gian ngắn hơn một thoáng mắt. Vũ khí thoạt đầu mở rộng một vòng tròn, vòng tròn đó từ từ khép lại. Thoạt đầu còn bao bọc toàn thân Giang Phong, cuối cùng thì gom nhỏ lại và chiếu thẳng vào ngực chàng. Vòng tròn thu hẹp, vừa đủ trùm phần ngực của Giang Phong, mũi vũ khí bắt đầu xoáy, càng phút càng nhanh như để chọn một địa điểm mà lao vào, nhưng kỳ thực thì Hồng Y Kê Quan cố ý gây hoang mang cho đối tượng. Trước một thế công cực kỳ ảo diệu của đối phương, Giang Phong chẳng dám khinh thường, xuất thủ hóa giải lập tức. Chàng khẽ nhún chân, lấy đà tung bổng thân hình lên không. Vũ khí hình mỏ gà của Hồng Y Kê Quan mất cái đích, mổ luôn bảy lượt vào khoảng không. Vọt lên cao, tránh thế công của địch, tránh được rồi là phải đáp xuống, nhưng Giang Phong chưa đáp xuống, chỉ nhìn thôi, vừa nhìn, bất giác chành kinh hãi, mồ hôi lạnh toát ra ướt đầu, ướt mặt. Bên dưới, có bốn chiếc câu liêm hình móng gà đang chờ đón chàng. Một con gà di động, hẳn đuôi, mồng, cánh, chân phải di động theo.
  15. Bốn câu liêm đó, do bốn gã đại hán cầm tay, bọn đại hán mặc y phục sặc sỡ, trông như lông gà, họ tượng trưng cái đuôi gà. Đầu gà, nhít động, là đuôi cũng nhít động. Thân pháp của Hồng Y Kê Quan, được gọi là Kê pháp. Bọn đại hán sử dụng câu liêm đang thi triển Vỹ pháp, bởi chúng tượng trưng phần đuôi, cũng như các đại hán tượng trưng bộ cánh nếu di động sẽ thi triển Dực pháp. Bọn nào tượng trưng cho móng thì sử dụng Trảo pháp. Trong nhiều năm qua, trên giang hồ, có biết bao nhiêu người táng mạng dưới Kê Vỹ Liêm Đao của chúng… Mỏ gà mổ tới, đuôi vẫy theo liền, móng chực vồ, cánh chực đập. Một Hồng Y Kê Quan và các đại hán tùy thuộc tạo thành một chiến pháp vô cùng liền lạc, tuần tự mà diễn tiến. Một chiến pháp gần như liên thủ, song không diễn tiến đồng thời, liên thủ là để áp đảo tinh thần địch chứ thực ra thì phải theo thứ tự mà diễn tiến, tỏ rõ sự lợi hại của mỗi bộ môn mỏ, đuôi, chân, cánh. Tuy nhiên, nếu cần, bộ môn nào cũng có thể hỗ trợ bộ môn kia và thời thường thì Hồng Y Kê Quan không cho toàn diện chiến pháp phát động cùng một lượt. Nhưng, đã biết Hồng Y Kê Quan là một nhân vật trong số mười hai Quái Kiệt, biết như vậy, thay vì đánh xe đi luôn Giang Phong lại dừng bên đường chờ, thì hiển nhiên chàng không ngán chúng cho lắm. Chúng hùng hổ thị oai, chàng khi nào chịu kém. Vận chân khí, chuẩn bị xong rồi, chàng lộn người một vòng, thuận thế, buông mình đáp xuống. Đáp xuống, tức nhiên phải nhanh, càng nhanh càng tốt.
  16. Để tăng phần nhanh, chàng dùng pháp Thiên Cân Trụy, cho thân hình nặng hơn. Chàng vừa đáp xuống, mỏ gà và đuôi gà cùng bao vây chàng vào giữa. Chàng vung tay, tung chân, chống tả, công hữu, thoạt vọt tới trước, thoạt lùi về sau, chàng xoay mình vòng vòng. Bọn Hồng Y Kê Quan vẫn chưa làm gì được chàng dù chúng đông người lại luôn luôn giữ áp lực mạnh. Nếu chỉ có bọn Hồng Y Kê Quan thôi, thì cũng chẳng đáng cho Giang Phong lo ngại cho lắm, dù sao thì cũng thừa sức duy trì một lúc lâu. Chàng không cần thủ thắng, chỉ cầm chân được bọn này, giữ cái thế quân bình thôi qua một thời gian ngắn. Nếu sự ức đoán của chàng không sai thì nguy sẽ chuyển thành an, họa sẽ chuyển thành phúc. Song, nào phải chỉ có mỗi một Hồng Y Kê Quan? Bên ngoài, còn có Hắc Diệu Quân đứng nhìn cuộc chiến, chực chờ một sơ hở của chàng mà xuất thủ tiếp trợ đồng bọn ngay. Hắc Diệu Quân bật cười hăng hắc, gọi các huynh đệ đang giao đấu bên trong, mà cũng để trêu tức Giang Phong: - Các huynh đệ đừng học theo thói nhi nữ yếu long mà tha chết cho hắn đấy nhé! Nụ cười của hắn chỉ để dùng lung lạc thiếu nữ chứ không phải đưa duyên với anh em đâu mà nhẹ dạ với hắn! Cố mà hạ cho kỳ được hắn đấy. Ta còn phải bận đến cỗ xe, xem thử giai nhân có vẻ đẹp như thế nào mà rung chuyển được tâm tình của Ngọc Lang đây! Ha ha!
  17. Giang Phong sôi giận, quát: -Ngươi không được bước tới một bước! Nếu di động thì chỉ có chết với ta! Nhưng, vũ khí của bọn Kê Quan và Kê Vỹ như tường đồng vách sắt, xoắn tít quanh người chàng, đã mấy lượt chàng xung phá vòng vây mà không tài nào thoát khỏi. Trong khi đó, Hắc Diệu Quân đã cất từng bước chân nặng chịch đi về phía cỗ xe. Hắn đã đến nơi rồi. Hắn đang vươn tay vén rèm che cửa xe. Vừa lúc đó, cánh cửa cỗ xe mở hé. Bên trong, một bàn tay nhỏ, trong trắng mịn màng, không một vệt, một điểm nhỏ nào trên bàn tay làm mất cái thần sắc tươi nhuận của nó, bàn tay đó từ từ ló ra, năm ngón tay cầm một đóa hoa mai, màu đen. Tiết đầu thu vào tháng bảy, mà có hoa mai, là một sự lạ. Hơn nữa, hoa mai lại màu đen, một loài hoa hi hữu, lại là một sự lạ khác. Bàn tay trắng, đóa hoa màu đen, hai màu sắc tương phản đó làm cho nổi bật nhau, đen càng đen hơn, trắng càng trắng hơn, vẻ đẹp của bàn tay và của hoa càng thần bí ảo diệu hơn. Song, nếu một nữ nhân có ngần ấy vẻ, cũng chưa đủ xứng với cái danh mỹ nhân. Giọng hỏi từ trong cỗ xe vọng ra ngoài, nghe ấm dịu làm sao! Vừa ấm dịu, vừa trong, vừa nhẹ, nghe như ru, nghe giọng nói đó, người ta sẽ quên ngay những nét người mà chỉ nhớ giọng người, nhớ để mà ngây ngất đê mê, nhớ để phiêu phưởng thần hồn trong huyền ảo. Người chưa xuất hiện, chỉ có một bàn tay xuất hiện, chỉ
  18. có một âm thinh ấm dịu vang lên, cũng đủ làm con người nghe đê mê ngây ngất. Nếu người xuất hiện thì liệu những kẻ có mặt còn giữ vững tâm thần chăng? Người trong xe từ từ hỏi: -Các vị muốn xem vật chi? Hắc Diệu Quân đột nhiên nghe đôi chân nặng, không làm sao nhấc lên nổi. Rồi thì mỏ gà, đuôi gà, móng gà, cánh gà đang chuyển động vù vù, bỗng dừng lại, như nhiều bộ phận một cơ quan đình chỉ khi nào cái nút điều động được khóa chặt. Cái nút điều động đó, là bàn tay trắng với đóa hoa mai đen. Bàn tay trắng và đóa hoa đen xuất hiện, toàn bộ cơ quan dừng. Bàn tay đó, có ma lực huyền dịu phi thường, vừa xuất hiện là nắm chắc những linh hồn bọn hiện Diệu, và tất cả cầm như những công cụ vô tri vô giác, tùy tiện bàn tay phát lạc. Chúng dừng tay, dừng chân, thân hình dừng mà chừng như máu trong người chúng cũng ngừng chạy, ánh mắt chúng cũng ngưng đọng, không chớp, lại mất thần. Hắc Diệu Quân xám mặt mãi một lâu mới kêu lên được mấy tiếng: -Tú Ngọc cốc! Di Hoa cung!… Người trong xe trầm ấm thốt: -Khá đấy! Thì ra các vị cũng có kiến thức đấy! Đang là hung thần, Hắc Diệu Quân trở thành tội quỷ, phàm có tội thì còn chi oai khí của một người? Đang ở trên cao, Hắc Diệu Quân tụt nhanh xuống thấp, lời nói của y cũng nhỏ nhoi đáng thương vô cùng: -Ta… tại hạ…tiểu nhân… Y thay đổi luôn ba tiếng xưng hô. Giả như dưới hai tiếng
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2