intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu-chương 1

Chia sẻ: Le Thuy Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

78
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đây là một câu chuyện có thật, chỉ có địa điểm và danh tính là tôi giấu đi. Tôi là ký giả của Pháp Chế nhật báo tại Quý Châu, vừa mới nhậm chức tròn năm.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu-chương 1

  1. Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang Quyển 1: Tù Cấm CHƯƠNG 1 Đây là một câu chuyện có thật, chỉ có địa điểm và danh tính là tôi giấu đi. Tôi là ký giả của Pháp Chế nhật báo tại Quý Châu, vừa mới nhậm chức tròn năm. Vào một buổi trưa nắng đẹp tháng 11 năm 2006, cấp trên điện thoại bắt tôi lúc đó đang đi du lịch được nửa đường phải quay về, khẩn trương hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn. Bài phỏng vấn này vốn dĩ có thể tiến hành đầu tháng 12, nhưng do nhân vật chính đột nhiên yêu cầu, bị bắt buộc trước thời hạn, cho nên, tôi đành bực tức đầy mình vác túi rời khỏi đoàn du lịch, một mình lái chiếc xe Santana cũ nát mua từ năm 1997, tròng trành trên quốc lộ theo triền núi quanh co khúc khuỷu, nhắm hướng đông bắc chậm chạp tiến tới. Không biết có phải đối tượng phỏng vấn này đặc biệt xui xẻo hay không, khi tôi còn chưa đạt được mục đích thì trời lại đổ mưa. Cuối thu mưa phùn rả rích, lạnh thì cũng không lạnh lắm, nhưng lại làm mặt đường rất trơn trượt. Trên quốc lộ ven núi ở Quý Châu, cho dù lá gan của tôi cực lớn, kỹ thuật cực tốt cũng không dám vượt quá 40 km/h. Vì thế, trong khi tôi cẩn thận dừng xe trước cửa trại giam, thở hào hển, trưởng trại giam vẫn còn nghĩ tôi gặp chuyện trên đường, đang chuẩn bị gọi điện cho cấp trên của tôi. Đôi bên giới thiệu xong, trưởng trại giam dụi đôi mắt còn lim dim ngái Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  2. ngủ, nói: “Có thể anh ta còn chưa ngủ, dẫu sao cũng là đêm cuối cùng, tất có nhiều chuyện muốn nghĩ, anh ta vẫn còn trẻ. Trước tiên chúng ta tới phòng giam.” Tôi thật sự không vui. Kế hoạch du ngoạn bị quấy rầy, nửa đường mắc mưa, xuống xe thì xui xẻo lại giẫm ủng vô nước, lòng bàn chân lạnh cóng. Vì thế, dù đã nghe vị trưởng trại già nói giọng thương xót, tôi vẫn đáp không chút cảm tình: “Là tự anh ta tìm chết, đáng đời!” Trưởng trại dẫn tôi đi qua một con đường hẹp, vô ý đi qua một khu đất trống, đầu khu đất có một đoạn dốc loang lổ vết máu. Người đi đến đây, tức thời xuất hiện cảm giác khủng bố, mùi tử vong tựa hồ lơ lửng trong không khí, thậm chí còn phảng phất tiếng kêu thống khổ, thảm thiết trước lúc chết, mùi máu tanh tưởng như xộc lên từ đất đen, lúc ẩn lúc hiện. Thấy vẻ mặt tôi khẩn trương, trưởng trại an ủi: “Không cần sợ, người chết như đèn tắt. Bắn một cái là thứ gì cũng kết thúc hết.” Tôi rụt đầu, nhìn nhìn đoạn dốc loang lổ, điểm kết thúc của không biết bao nhiêu sinh mạng, chà xát ngón tay đã phát lạnh của mình, ngập ngừng: “Người kia… ngày mai?” Trưởng trại giam cười một cái, nói: “Đúng thế. Kì thật cũng không có gì đáng kinh ngạc, thấy nhiều cũng giống như là giết gà vậy. Tuy vậy cô là con gái, chắc không chịu nổi. Cô không nên nhìn, cũng không nên nghĩ, không có gì đâu. Đó là chuyện của cảnh sát tòa án, bọn họ đều là đao phủ chuyên nghiệp, làm việc sạch sẽ nhanh gọn. Tôi tới nơi này đã lâu, Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  3. còn chưa gặp trường hợp nào bắn nhiều hơn, chỉ một phát là đã tiễn đi rồi.” Lập tức tôi có cảm giác sau lưng lạnh buốt, hấp tấp bước nhanh. Đi qua một đoạn hành lang cũng chật hẹp như vậy, qua hai viên cảnh sát trại giam hãy còn trẻ, bồng súng trên vai nhìn chăm chăm, tôi bước vào khu trại giam chính thức. Gian tử tù nằm ở khu trong cùng, hiện ra cực kỳ âm u, hết sức yên tĩnh. Cứ theo lời trưởng trại, hiện tại tử tù đang bị giam chỉ có một, chính là người tôi muốn phỏng vấn. Đối với tôi mà nói, bài phỏng vấn này là nhiệm vụ chán ghét nhất, suốt lúc lái xe dọc đường, tôi đều cảm thấy tâm tình sầu muộn, một kẻ chế tạo súng đạn phi pháp, giết người, có cái gì mà phỏng vấn? Có lẽ tôi không biết đã đắc tội với mấy vị biên tập đại nhân lúc nào, cho nên bọn họ mới không thèm nể tình, lôi tôi ra khỏi kỳ nghỉ tuyệt đẹp, đày tới cái nơi hang cùng ngõ hẻm người ngoài chưa từng nghe tới này. Một viên cảnh sát trại giam đi tới, cùng trưởng trại mở cửa phòng giam tử tù. Tiếng leng keng vang lên, cửa sắt mở ra, bên trong không hề có động tĩnh. Trưởng trại bước vào đầu tiên, viên cảnh sát đứng gác bên ngoài. Tôi đứng chựng bên ngoài ngó vào, trong phòng ánh đèn cũng không rõ, lờ mờ trông thấy một bóng người co quắp trong góc phòng. Trong phòng còn có hai tội phạm khác nhẹ tội hơn, bọn họ chuyên môn bầu bạn cùng tử tù, trông thấy trưởng trại đến, thảy đều đi ra. Phòng giam thoạt nhìn rất sạch sẽ, nhưng tôi vẫn cảm nhấn được một mùi hôi đến ói mửa xộc vào mũi, tôi không thể không lén lút bịt mũi, lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước. Một hồi sau, cảm thấy mùi hôi thối Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  4. biến mất, tôi mới buông bàn tay bịt mũi ra. Song mùi hôi thối đó không mất đi bao nhiêu, vẫn còn khó ngửi, nhưng trưởng trại bên trong đã kêu tôi vào, tôi đành nhắm mắt nhắm mũi bước vào. Trưởng trại hình như đang nói câu gì với bóng người đó, có điều tôi nghe không rõ. Tôi đứng cạnh cửa, nhìn bóng người kia chậm rãi bỏ quyển sách trong tay xuống, chuyển ánh mắt từ trang sách sau lưng lờ đờ nhìn tôi. Lúc này tôi cũng đã nhìn rõ anh ta, người rạng sáng ngày mai sẽ bị thi hành án. Dáng vẻ anh ta quả thật khiến tôi giật mình, bề ngoài hoàn toàn không giống như tôi tưởng tượng. Dọc đường tôi đều hình dung anh ta là một kẻ mặt mày hung ác, ánh mắt tàn nhẫn, thân hình cao to thô kệch, vai lưng đều có hình xăm, giống hệt mấy lão đại xã hội đen trên truyền hình, toàn thân từ trên xuống dưới phát ra khí tức cuồng vọng hung hăng, coi trời bằng vung, dao súng không rời, giết người không chớp mắt. Thực tế, tử tù trước mặt tôi hoàn toàn không giống, thậm chí toàn thân không có một điểm gì giống như tôi tưởng tượng trước đó. Anh ta là một thanh niên bình thường, đại khái khoảng 26 tuổi, tướng mạo rất bình thường, bình thường đến nỗi nếu thả anh ta trong một biển người, tôi căn bản không thể nhận ra. Anh ta hình như không có hứng thú, hoặc giả lòng đã lạnh như tro tàn, nên chỉ nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu xem sách. Tôi cau mày nhìn mấy thứ bên cạnh anh ta. Bên cạnh trống không, cái gì cũng không có, quần áo không, đồ rửa mặt cũng không, chỉ có hơn mười quyển tạp chí nhăn nhúm. Một loại là “Kiến thức vũ khí hạng nhẹ”, một loại là “Quân sự Trung Quốc”, một Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  5. loại nữa là “Kiến thức tàu thuyền”. Đều bị xem đến cũ nát, thậm chí còn sút trang. Gần như có thể nhận ra, ngày cuối cùng của anh ta ta trên thế giới này chỉ có mấy quyển tạp chí đó làm bạn. Tôi phảng phất hiểu được, vì sao anh ta yêu cầu chấp hành án trước thời hạn, bởi vì hiện tại anh ta chẳng khác nào một người đã chết. Trên xe, tôi có xem qua loa tư liệu về tử tù này. Căn cứ giới thiệu của trưởng trại thì, tên ngốc này là điển hình cho tính cách “Cần tiền chứ không cần mạng, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Anh ta tên Dương Túc Phong, năm nay 26 tuổi, chính đương tuổi phong nhã hào hoa, đáng tiếc chỉ còn lưu lại thế giới này không quá một ngày nữa. Trưởng trại giới thiệu thân phận của tôi, nhưng tử tù ấy hoàn toàn không có phản ứng, bình thản ngồi yên xem sách. Trưởng trại bất đắc dĩ phải lớn tiếng hô: “Dương Túc Phong, nghiêm!” Khẩu lệnh này cũng còn hữu hiệu, tử tù lập tức buông sách, đứng thẳng người. Lúc này tôi mới phát hiện, trên người anh ta khoác một chiếc áo gió màu xanh sẫm, bên trong bận áo may ô trắng, phía dưới mặc một cái quần dơ dáy, đen đến nỗi không nhìn ra được màu sắc vốn có của nó. Tất cả đều nhăn nhúm, cứ như rất lâu rồi chưa từng thay ra. Động tác của anh ta khiến không khí trong phòng thay đổi. Mùi xú uế trên người anh ta làm tôi suýt chút nữa thì ngất xỉu. Thế nên tôi bất chấp phép lịch sự tối thiểu, lấy tay bịt chặt mũi. Kết quả anh ta lạnh lùng, khinh bỉ nhìn tôi, còn vuốt vuốt chóp mũi. Không sai, đúng là ánh mắt khinh bỉ. Trong nghề kiếm cơm của mình, tôi tiếp xúc rất nhiều với ánh mắt khinh bỉ kiểu này, chịu đựng cũng rất nhiều. Bất quá, lần này, Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  6. tôi quyết định không nhịn nữa. Anh ta là tử tù sắp chết, lấy tư cách gì khinh bỉ tôi? Vì thế tôi nói lớn, âm thanh rất chói tai: “Nhìn phải tôn trọng chút!” Tôi nghĩ có trưởng trại ở bên trợ uy, câu này nhất định khiến anh ta e ngại, ai mà biết, anh ta không hề phản ứng, lại nhìn tôi như cũ. Tôi tức thời phẫn nộ, anh ta chỉ là tử tù, bằng vào cái gì dám xem thường mình, đến một tử tù cũng coi khinh mình, mình còn mặt mũi nhìn ai? Bèn hừ hừ lên tiếng: “Tôi là ký giả của Pháp Chế nhật báo, ký giả. Anh có biết hay không?” Anh ta nghiêng nghiêng đầu, giống như bị dọa sợ tới mức ngớ ngẩn. Tôi lấy làm đắc ý, rốt lại anh ta cũng biết sợ. Ai ngờ, tôi hưng phấn còn chưa quá 3 giây, anh ta đã lại ngớ ngẩn đáp: “Tôi biết cô là ký giả, nhưng không phải cô muốn phỏng vấn tôi sao? Là cô cần tôi, không phải tôi cần cô. Hình như là cô phải tôn trọng tôi trước.” Bộ dạng của anh ta nhìn ngây ngốc, nhưng câu nào cũng không để cho tôi chiếm tiện nghi. Theo tư liệu tóm lược, anh ta dẫu sao cũng tiếp thụ một nền giáo dục cao cấp quá hoàn chỉnh, không những thế, thành tích không tồi. Nhưng anh ta nói vậy, căn bản làm tôi phát cáu. Anh chỉ là một tử tù, sao tôi phải tôn trọng anh? Nằm mơ! Tôi không nể nang gì nữa, lớn tiếng: “Anh là sản phẩm bị pháp luật chế tài, phạm tội đối với nhân dân, sớm đã bị tước đoạt quyền lợi chính trị chung thân, là phần tử phạm tội người người khinh bỉ, lấy tư cách gì để được tôn trọng?” Tôi nói chuyện không hề khách khí, ngay cả trưởng trại đang lơ đãng cũng nhíu mày. Nhưng tôi không sợ, xưa nay tôi đều làm theo ý mình, trừ lãnh đạo trực tiếp ra, người khác tôi đều không xem vào đâu huống chi là cái tên tử tù không sống được quá ngày mai này? Quả nhiên, mấy lời của tôi khiến anh ta đứng khựng. Vẻ mặt anh ta thực kì quái, tựa hồ muốn phản bác, tôi thấy trái cổ anh ta chuyển động lên xuống mấy lần, dường như muốn nói gì đó, đến cuối cùng lại không thốt ra một lời nào, chỉ có tròng mắt đảo lên xuống, tựa như phát sáng nhưng ngay lập tức tắt ngúm. Anh ta cúi gằm, ngoan ngoãn ngồi xuống góc phòng. Tôi cũng thở phào trong bụng, nếu cả một tử tù cũng không khuất phục được thì uổng công đến đây. Trưởng trại thấy hai người chúng tôi như vậy, bèn khuyên giải vài câu, không ngoài chuyện yêu cầu cái tên Dương Túc Phong đó phối hợp với tôi, bộc lộ thế giới nội tâm của mình, vì thế hệ sau lưu lại lời cảnh tỉnh. Bất quá, rất hiển nhiên, lời của trưởng Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  7. trại không có tí hiệu quả nào, tính tích cực của Dương Túc Phong không cao. Anh ta vẫn cúi đầu im lặng, làm ngơ với mọi thứ xung quanh. Tôi cũng khống chế tâm tình của mình, điều chỉnh lại tâm lý, tránh cho sự việc khỏi rối thêm. Tử tù ủ rũ như vậy, đương nhiên không sẵn lòng trả lời tôi. Tuy tôi không sợ anh ta, nhưng vạn nhất anh ta không thèm mở miệng, tôi vô phương báo cáo kết quả công tác. Đến chừng đó, chẳng những đội gió mưa đi một chuyến trắng tay, trở về còn phải nghe tổng biên tập phê bình. Tôi bèn hắng giọng, mở túi xách, lấy giấy bút. Thấy tôi định ghi chép, trưởng trại tử tế bảo: “Đến phòng khách đi, ánh sáng ở đó tốt hơn.” Tôi đương nhiên đồng ý, gian phòng này quả thực khiến tôi không thích. Vô luận là mùi hôi thối trong phòng hay là mùi hôi từ người Dương Túc Phong, đều khiến tôi phát buồn nôn. Dương Túc Phong vốn không vừa ý, nhưng trước uy quyền của trưởng trại đành ngoan ngoãn theo chúng tôi ra ngoài. Anh ta lê cùm chân trên hành lang, phát ra thứ âm thanh không phục rất rõ. Ở phòng khách, ngồi xuống đâu đó rồi, tâm tình tôi đã tốt lên nhiều. Chí ít có một ấm trà thiết quan âm bốc khói, xua đi cái lạnh trong người, lại không có mùi hôi đáng ghét đó. Dương Túc Phong liên tục hắt hơi, anh ta bị chứng viêm mũi rất kì cục. Ngửi thấy mùi thơm trên người phụ nữ không quen biết là hắt hơi, tôi cũng không ngoại lệ. Trên tay anh ta có còng, cảnh anh ta tha nguyên còng tay vuốt mũi làm tôi phát ói. Tôi không nhìn anh ta, cúi đầu nhấp một ngụm trà, bắt đầu bút kí, đầu vẫn không ngẩng lên, theo lệ hỏi: “Tên là gì?” Dương Túc Phong ngồi ở bàn đối diện, cách tôi chưa đầy 2 mét. Nhưng chờ hồi lâu vẫn không nghe y trả lời. Tôi không nhịn được ngẩng lên, cất giọng chói tai: “Tôi hỏi anh, anh điếc à?” Dương Túc Phong nghiêng đầu, để tóc rơi xuống phủ lên trán, ngây ngốc liếc tôi một cái, lạnh lùng: “Cô có đui không? Không phải tay cô đang cầm hồ sơ vụ án của tôi à? Trên bìa có tên lớn vậy, cô không nhìn hả?” Tôi lập tức muốn nổi khùng. Tử tù ngông cuồng như vậy tôi còn chưa thấy qua. Tuy tôi cũng chưa từng tiếp xúc với bất kỳ tử tù nào, nhưng trong ấn tượng của tôi, những tên bị phán tử hình đến lúc này đều đã nhũn ra, ai hỏi gì thì đáp nấy. Riêng tên tử tù trước mắt tôi lại dám tranh cãi, đối chọi gay gắt với tôi, quả thực là vô pháp vô thiên mà. Quả Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  8. nhiên, trưởng trại hung dữ mắng anh ta một hồi, anh ta mới thu mình lại. Tôi ráng nhịn cơn nóng bốc lên đầu, đặt câu hỏi thứ hai: “Vì sao lại chế tạo vũ khí lậu?” “Kiếm tiền.” Dương Túc Phong hàm hồ đáp hai tiếng không rõ. Tôi ngẫm một hồi mới hiểu được hai từ anh ta nói. Thế nhưng câu trả lời này cũng quá đơn giản. Ai chả biết anh ta chế vũ khí phi pháp vì tiền, không lẽ để thu phục Đài Loan? Đối với tử tù bất hợp tác này, tôi sớm đã không có hứng thú phỏng vấn, thậm chí còn định trở về nghe biên tập phê bình nữa. Không ngờ lúc tôi nghĩ anh ta muốn giả câm điếc tiếp, anh ta đột nhiên mở miệng. “Cô biết không? Chế súng đạn trái phép có rất nhiều tiền. Một khẩu súng lục 54 giá thành không quá 200 đồng, nhưng đem bán có thể lên tới 1000, thật sự là một vốn bốn lời…” anh ta hạ giọng, nói một cách thần bí, sợ trưởng trại nghe thấy. Nhưng phòng khách nhỏ xíu, ông ta làm gì không nghe ra? Trưởng trại giam lấy hơi ho một tiếng, Dương Túc Phong lập tức chuyển đề tài: “Sau này nếu chồng cô ngoại tình, cô muốn trừng phạt anh ta, chỉ cần nói ra tên của tôi trên đường, nhất định có người bán cho cô một khẩu 54, kèm thêm ba viên đạn quân dụng vừa ráp xong. Yên tâm, chất lượng tuyệt đối, chỉ cần một phát là bể đầu chồng cô, y như trái dưa hấu bể vậy…” Trưởng trại sải bước tới, nắm lấy sau cổ áo anh ta, hung hăng lôi anh ta dậy, rồi lại buông anh ta xuống thật mạnh, cái ghế phòng họp kiên cố tức thì phát ra tiếng kẹt. Trưởng trại còn lôi ra một cái dùi cui, mặt không biểu tình: “Dương Túc Phong, đừng nghĩ ngày mai chết thì có thể giở trò con lợn chết không sợ nước sôi, nếu ngươi còn giở trò quỷ, ta bảo đảm làm ngươi mãn ý!” Dương Túc Phong chốc sau mới chậm chạp gật đầu, biểu lộ đã hiểu rõ. Kì thật tôi cũng tức điên, thật muốn bổ một búa xuống đầu anh ta, giống như anh ta nói, bửa đầu anh ta ra như người ta bửa trái dưa hấu. Cũng vì quá tức, cây bút trong tay tôi vạch một đường xuống cuốn sổ. Tôi gập bút vào sổ, chỉ tay vào đầu anh ta mắng: “Là vì tiền, nên anh sản xuất vũ khí lậu? Vì tiền, anh cung cấp vũ khí cho bọn tội phạm? Anh cấp cho chúng súng, cấp cho chúng đạn, để cho chúng cướp của giết người, cướp ngân hàng, anh có còn chút lương tâm nào không? Anh có biết, anh làm vậy là trời tru đất diệt không? Anh có còn là người không? Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  9. Anh là súc sinh?” Dương Túc Phong bị tiếng gào thét của tôi làm hoảng hốt, thẫn thờ nhìn tôi, đến khi tôi hét xong rồi, anh ta vẫn còn ngây người nhìn tôi đùng đùng giận dữ đi tới đi lui trong phòng, đôi giày cao gót dẫm trên nền xi măng kêu cộp cộp. Đến khi tôi quay đầu nhìn anh ta, anh ta mới dùng thứ thanh âm yếu nhược vô lực, giọng điệu cực kỳ ủy khuất: “Tôi cũng nói với mấy người đó, không được dùng súng làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng mà bọn họ không nghe, tôi cũng không thể quản được, đó là chuyện cảnh sát phải quản!” Tôi ngạc nhiên đến phát ngốc, thiếu điều muốn hôn mê, trả lời cái gì vậy? Một viên gác ngục đi qua, lôi dùi cui đập mạnh vào lưng anh ta, anh ta lập tức làm bộ dạng như đã chết, sụm xuống bàn, đầu tóc tứ tán, không động đậy. Nhưng viên cảnh sát nắm đầu anh ta lôi dậy, anh ta tức khắc ngồi thẳng lên, vẻ mặt hết sức nghiêm trang, ánh mắt trong sáng giống như đang tham gia nghi thức tuyên thệ của Đảng. “Dương Túc Phong, anh nếu còn hỏi đông đáp tây, sáng mai cảnh sát tòa án đến chì còn trực tiếp nghiệm thi thôi!” Trưởng trại giam dữ tợn mắng , Dương Túc Phong cuối cùng cũng chịu hợp tác. Nhưng viên cảnh sát vẫn còn cầm dùi cui đứng bên, chỉ cách anh ta chừng một thước. Điều này giúp cho cuộc phỏng vấn suýt bị gián đoạn của tôi tiếp tục tiến hành. Tôi thầm hít một hơi dài, trở lại ghế ngồi. Có vẻ như cái dùi cui đen xì kia mang đến không ít thống khổ, Dương Túc Phong kết cục không dám giở trò, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi. Trong nội tâm, tôi biết rõ, tử tù vẻ ngoài bình thường này kì thật thế giới nội tâm có lẽ rất xảo trá, phức tạp. Tại thời điểm này, anh ta lại còn tâm tình chơi trò mèo bắt chuột với tôi, tôi không thể không thừa nhận anh ta quả thật khác người. Bất quá tất cả chỉ kéo dài đến rạng sáng ngày mai, một tiếng súng vang lên là mọi thứ đều kết thúc. Dưới đây là bản ghi chép phỏng vấn của tôi ngày hôm ấy, một số nội dung phải cắt bỏ vì bảo mật nhưng không ảnh hưởng đến độc giả: Kí giả (phía dưới viết tắt là kí): “Dương Túc Phong, anh tốt nghiệp đại học kỹ thuật Thiên Nam, có thể nói là được ông trời ưu ái, sau khi tốt nghiệp lại được phân công công việc chính đáng, ổn định, vì cái gì anh còn chế tạo vũ khí lậu? Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại tiến vào, rốt cuộc là vì cái gì?” Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  10. Dương Túc Phong (phía dưới viết tắt là Phong): “Tôi mới nói rồi, tôi muốn kiếm tiền. Lúc còn ở nhà trường, tôi đã từng mơ mộng rất nhiều. Tôi ước một ngày nào đó sẽ có một công việc có chức quyền, có thu nhập tương đương, một căn nhà ba phòng hai sảnh, một chiếc xe con, một người vợ ôn nhu thùy mị, nhưng hiện thực thì, tôi không có gì cả. Không có tiền, cái gì cũng không có,..., tôi muốn có tiền,...” Kí: “Lại là vì tiền? Chức vụ của anh tại xưởng sắt thép Thiên Nam không tệ, nghiên cứu viên kỹ thuật, ngày làm chín giờ, tối năm giờ, một tuần được nghỉ hai ngày, so với nhân viên công vụ cũng tương đương, tiền lương cũng không tệ, một tháng được 1500 đồng, còn không đủ dùng?" Phong: "Tôi không biết cô lý giải câu tiền lương không tệ như thế nào. Trong mắt tôi, 1500 đồng một tháng ngoại trừ ăn uống ra, không biết còn có thể làm được gì? Mua nhà à? Có lẽ nhịn ăn nhịn uống một tháng có thể mua được cỡ một nền gạch men? Mua xe ư? Chậc, làm như trên thì có thể mua được một cái ốc vít trên xe, mà đó còn là hàng nội địa đó." Kí: "Nhưng mà, suy cho cùng đó cũng là nghề chính đáng, tùy theo số năm công tác, thu nhập của anh cũng càng lúc càng tăng. ” Phong: “Đúng a, mỗi năm tăng được 50 đồng. ” Kí: “Anh có biết, sản xuất vũ khí lậu là phạm pháp không? Nếu như anh không làm việc đó, hôm nay anh đâu phải bước lên đoạn đầu đài? ” Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2