Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu-chương 1b
lượt xem 2
download
Phong: “Tôi biết, biết rất rõ nữa. Ở đại học kỹ thuật Thiên Nam, tôi học chuyên ngành cơ giới, tại đại học sư phạm Thiên Nam lại học thêm bô môn pháp luật. Vấn đề pháp luật cô không cần phải giáo huấn tôi, tôi biết còn rành rẽ hơn cô. Từ lúc tôi bán khẩu 54 đầu tiên, tôi đã biết sớm muộn cũng có ngày hôm nay. Tổng cộng tôi làm ra một trăm tám mươi ba khẩu súng, bán ra một trăm bảy mươi mốt khẩu, còn giết chết sáu người. Bất luận là dùng hình...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu-chương 1b
- Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang Quyển 1: Tù Cấm CHƯƠNG 1 (b) Phong: “Tôi biết, biết rất rõ nữa. Ở đại học kỹ thuật Thiên Nam, tôi học chuyên ngành cơ giới, tại đại học sư phạm Thiên Nam lại học thêm bô môn pháp luật. Vấn đề pháp luật cô không cần phải giáo huấn tôi, tôi biết còn rành rẽ hơn cô. Từ lúc tôi bán khẩu 54 đầu tiên, tôi đã biết sớm muộn cũng có ngày hôm nay. Tổng cộng tôi làm ra một trăm tám mươi ba khẩu súng, bán ra một trăm bảy mươi mốt khẩu, còn giết chết sáu người. Bất luận là dùng hình luật cân nhắc thế nào, kết cục dành cho tôi đều như nhau. ” Kí: “Anh đã biết vậy sao còn làm? ” Phong: “Tôi đã nói nhiều lần rồi, thiết tưởng không cần nói nữa. Nguyên nhân hết sức đơn giản, vì tôi cần tiền, cần rất nhiều tiền. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, tôi chính là điển hình. ” Kí: “Kiếm tiền có rất nhiều cách, sao cứ phải chế vũ khí lậu? Cho dù anh bất mãn với tiền lương của xí nghiệp quốc doanh, anh có thể chuyển qua xí nghiệp tư nhân hoặc là công ty nước ngoài, thậm chí tự mình buôn bán…” Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- Phong: “Tôi chính là muốn gom góp vốn trong thời gian ngắn để tự mình kinh doanh. ” Kí: “Gom góp vốn có nhất thiết bằng thủ đoạn phạm tội không? ” Phong: “Tôi nhớ sách chính trị có nói, tích lũy tư bản ban đầu vốn ngập đầy máu tanh…” Kí: “Đó chỉ là cắt nghĩa theo ý anh. Có ai tích lũy tiền bạc bằng buôn vũ khí lậu mà tiến lên được? ” Phong: “Thật xấu hổ, cô Bạch, tôi nghĩ có lẽ cô không hề tử tế xem qua hồ sơ án của tôi. Cô xem nơi tôi sinh ra đi, cô xem đi, nhìn ánh mắt cô tôi biết cô đã nghĩ ra rồi. Đúng thế, quê tôi nổi danh vì chế tạo súng đạn trái phép. Tôi từ nhỏ đã quen với việc sản xuất vũ khí lậu. Không phải khoe khoang, có lẽ từ lúc còn trong bụng mẹ tôi đã biết chế súng đạn như thế nào? Đương nhiên, đó là tay nghề tổ truyền thuần túy, hiện tại không còn hợp với tôi nữa, hiện tại vũ khí tôi làm còn tinh xảo hơn họ nhiều…” Kí: “Nhưng chung quy anh cũng đã tiếp thụ một nền giáo dục cấp cao, sao anh có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy…” Phong: “Đúng a, tôi học đại học ra, còn là hệ chính quy nữa. Nhưng có phải là cái gì hiếm có đâu? Có ai xem chúng tôi là bảo bối đâu? Cô tưởng thật sự là ông trời ưu ái à? Đó là cô đóng học phí thì nói tốt với cô vài câu. Lúc tôi đến tuyển dụng, có đơn vị tuyển người chỉ trả có 300 đồng một tháng, không bao ăn đối với sinh viên chính quy, còn thua cả Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- làm nông dân. Đại học, đại học thì được cái gì? May mà tôi có vận khí tốt, còn vào làm được sắt thép Thiên Nam. Bạn bè tôi không may nhiều lắm, có người tốt nghiệp hai năm vẫn chưa có việc làm chính thức. Cô thấy kì quái lắm phải không? Kì thật, tôi cũng thấy quái lạ lắm. ” Kí: “Vô luận thế nào, anh cũng đã bước vô con đường phạm tội. Vùng quê của anh năm mươi năm nay mới có được một sinh viên đại học chính quy, cha mẹ họ hàng kí thác hi vọng nơi anh không ít đâu a. ” Phong: “Nên tôi mới cần tiền, không có tiền, tôi làm cách nào báo đáp cha mẹ ông bà? ” Kí: “Ây, nghe anh nói tôi nhớ ra một chuyện. Nghe nói anh có một khoản tiền, ước chừng 14 vạn, nhưng không tra rõ đã đi đâu. Tòa án hoài nghi anh đã đưa người khác giấu, nhưng anh không thừa nhận, rốt lại là thế nào vậy? ” Phong: “Cô Bạch, cô không phải là quan tòa, không nên hỏi vấn đề này. Nếu cô là quan tòa, cô cũng không nên hỏi mà trước tiên phải điều tra đã. Trực tiếp thẩm vấn tội phạm tình nghi là cách làm ngu ngốc nhất. Tôi từ chối trả lời câu hỏi này. ” Kí: “Chẳng lẽ anh không thấy từ chối hợp tác với quan tòa là cách làm cực kỳ ngu xuẩn ư? Thật thà được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị, đạo lí cơ bản này anh phải biết chứ? Huống chi anh còn học thêm chuyên ngành luật. ” Phong: “Cô Bạch, cô cũng thấy tình hình của tôi rồi, giao ra mười bốn Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- vạn thì sao? Có được miễn án tử không? ” Kí: “Tội của anh nặng như vậy, không thể không tử hình. ” Phong: “Đều là tử hình, tôi muốn khoan hồng làm gì nữa? ” Kí: “… Anh quả là… đáng tiếc lại đi đường ngang ngõ tắt. Anh từ chối khai thật còn có một chuyện nữa, người đàn bà đã lôi anh xuống bùn, cô ta rốt cuộc là ai? Phong: “Tôi từ chối trả lời, lý do như trên. ” Kí: “Cô ta dẫn dụ anh phạm tội, khiến anh đi vào con đường đen tối, chẳng lẽ anh không thấy là cô ta hại anh sao? ” Phong: “Là tiền hại tôi. ” Kí: “Anh còn định giảng đạo nghĩa giang hồ à, anh có biết thứ nghĩa khí đó làm liên lụy anh không? ” Phong: “Cô Bạch, cô biết Túc Dụ là ai không? ” Kí: “Tôi không biết. ” Phong: “Vậy cô biết hiến chương Anh quốc không ? Điều thứ ba mươi chín nội dung cụ thể là gì không? ” Kí: “Anh hỏi tôi mấy chuyện đó làm gì? Có liên quan gì đến tôi? ” Phong: “Đúng thế, vậy cô hỏi người phụ nữ đó làm gì? Cô có quan hệ gì với cô ấy? ” Kí: “Anh! … Dương Túc Phong, anh đừng quá ngông cuồng như thế! ” Phong: “Cô Bạch, thứ cho tôi mạo muội. Có lẽ cô là người mẫu mực, vừa thành công vừa có chuyên môn, có thể cho tôi đáp án hoàn toàn bất đồng. Tôi hỏi cô một câu, nếu cô cũng như tôi, một tháng lãnh lương 1500 đồng, nhưng có một con đường khác hấp dẫn hơn, kiếm tiền vừa mau vừa nhiều, mà cô đang bước trên cái đạo lý quen việc dễ Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- làm như vậy, cô sẽ chọn loại nào? ” Kí: “Tôi chọn tuân thủ pháp luật. ” Phong: “Cô Bạch, có lẽ sức chống cự đối với tiền bạc, giàu sang của cô mạnh hơn tôi. Có thể cô chưa từng lo âu vì tiền. Nhưng tôi thì không vậy, từ nhỏ tôi đã biết thế nào là bần cùng. Khi tôi ba tuổi đã từng ăn cháo trắng cải muối ròng rã một tháng trời, đói đến nỗi hai mắt hoa lên, không nhìn rõ cái gì hết. Từ nhỏ tôi đã được dạy làm người chính trực, nhưng hiện thực đã dạy tôi, người chính trực chỉ có một con đường chết. Không phải tôi không thích ứng với xã hội mà là xã hội không thích ứng với tôi. Xã hội bây giờ, cười người nghèo chứ không cười con hát. Tôi không muốn lại làm người nghèo, tôi muốn kiếm tiền, tôi muốn giàu có. Khi tôi phát hiện lợi dụng học thức của tôi cùng kỹ thuật sản xuất súng đạn lậu có thể làm nên sự nghiệp lớn hơn, có thể kiếm được rất nhiều tiền, tôi đã không do dự bước lên con đường không có lối quay đầu đó. ” Kí: “Xem ra anh học đại học uổng phí rồi. Giáo sư dạy anh đạo lí làm người toàn bộ anh đều quên rồi. ” Phong: “Không, ít nhất học thức của tôi so với người mù chữ giỏi hơn nhiều. Giáo sư dạy tôi, tôi được lợi không ít. Tôi có thể kiêu ngạo mà nói, tôi dứt khoát là nhân tài chuyên nghiệp nghiên cứu hệ thống chế tạo vũ khí lậu đầu tiên trong nước, tuyệt đối không kém kỹ thuật viên xưởng quân cơ. Từ chế luyện sắt thép đến bố trí điều chế hỏa dược, tôi đều hiểu rất sâu sắc. Tôi còn là người đầu tiên tự mình chế ra đạn súng, cô tin không? Chế súng dễ hơn đạn, công nghệ chế tạo đạn súng Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- phức tạp hơn nhiều. Tôi là người đầu tiên trong vùng chế tạo được súng đạn đồng bộ. Đây là nguyên nhân cơ bản khiến tôi trong chớp mắt bị công an chiếu tướng và truy đuổi không tha. Có rất nhiều người sản xuất trái phép, sao công an chỉ truy tìm mỗi mình tôi, còn treo thưởng năm vạn đồng nữa? Là bởi vì chất lượng súng tôi làm quá tốt, có thể so sánh với quân dụng chân chính, lại không tốn kém bằng. Nếu không vì tôi chế tạo đạn, tôi còn có thể sống thêm một thời gian. ” Kí: “Học thức lại bị anh lợi dụng phạm tội, thật sự là câu chuyện cười đáng buồn. ” Phong: “Cô sai rồi, tôi không cho là như vậy. Chí ít tôi cũng là anh hùng có đất dụng võ, mặc dù dùng không đúng. Nếu tôi cứ ở sắt thép Thiên Nam, cả ngày chỉ biết nghiên cứu mấy cái bản vẽ cũ, đi chỗ này một chút, ngó chỗ kia một cái, học thức càng không có đất dụng võ. Tôi có thể thẳng tanh ta nói với cô, nếu không dùng kiến thức chế tạo vũ khí lậu, tôi còn không biết có thể làm được gì. Nhà trường đã dạy kiến thức chế tạo vũ khí lậu, tôi cũng chỉ đành làm vậy. ” Kí: “Tôi nhận ra được, tâm linh anh đã hoàn toàn méo mó rồi. ” Phong: “Thân thể tôi cũng méo mó luôn. Một trăm cảnh sát truy đuổi tôi nửa tháng. Quả thật tôi mệt chết không chạy nổi. ” Kí: “Chế vũ khí lậu đã đành, sao anh còn giết người? Hơn nữa còn giết sáu người? Anh với bọn họ có thâm cừu đại hận gì? ” Phong: “Rất đơn giản, vì bọn họ làm trái quy củ. ” Kí: “Bọn họ làm trái quy củ gì? ” Phong: “Từ khi bắt đầu, do tôi làm quá tốt, khách đều nguyện ý mua của tôi, kết quả bọn họ đố kị…” Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- Kí: “Trên thực tế, là anh bắn trước. Hơn nữa, anh dùng súng trường bán tự động 56 trong khi bọn họ chỉ có súng ngắn 64 bình thường. ” Phong: “Cô Bạch, cô là kí giả chuyên nghiệp, trình độ thế nào? Sao có thể nói câu này? Bất luận là súng gì, cũng đều dùng để giết người, trên phương diện mục đích và tác dụng mà nói, hoàn toàn không có gì khác biệt. Chẳng lẽ khẩu 64 bắn vô đầu tôi, tôi có thể yên ổn không việc gì à? ” Kí: “Khẩu súng trường bán tự động 56 của anh từ đâu ra? Cũng là anh tự làm à? ” Phong: “Đương nhiên. Cô nghĩ quân đội nhân dân cấp cho tôi chắc? ” Kí: "Không ngờ anh chế được súng trường bán tự động!" Phong: “Vì sao không thể? Nguyên lý giống nhau, công nghệ cũng giống nhau, bất quá tiêu tốn vật liệu nhiều hơn. Kì thật người khác cũng làm được, chẳng qua súng trường tiêu thụ không tốt, không ai muốn làm. Tôi làm cũng chỉ để vui là chính. Lúc tôi mới bắt đầu chế súng, không có cửa tiêu thụ, trên tay tôi có rất nhiều hàng hóa không bán được. Trong lòng phiền muộn, bèn làm một khẩu bán tự động 56, đến khe núi câu cá, đi săn. Thuật bắn súng là luyện được trong thời gian này đó. Trong khe núi không săn được thú, tôi chuyên môn bắn chuột. Vô luận là chạy nhanh cỡ nào, động tác linh hoạt cỡ nào, trong vòng trăm mét, tôi muốn chúng nằm xuống là chúng phải nằm. Có phải cô nghĩ tôi khoác lác không? Tôi có thể chịu trách nhiệm lời nói của mình, ngoại trừ rãnh nòng súng không tốt ra, khẩu bán tự động của tôi tuyệt đối không kém xưởng quân công làm ra, nếu không, tôi tuyệt đối không Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- thể tiêu diệt sáu tên đó.” Kí: “Một mình anh giết sáu người?” Phong: “Chẳng lẽ có người bên cạnh giúp tôi? Với ngón tay nhỏ nhắn của cô mà nói, khẩu 54 không cầm được nhưng khẩu 64 cũng không khác lắm.” Kí: “Sáu người họ xui xẻo lắm mới tìm anh.” Phong: “Không lẽ bọn họ hẹn nhau tới tìm một người đã chết? Cô nên biết khu vực chế tạo vũ khí lậu bọn tôi, tố chất tinh thần đã đạt đến trình độ các kị sĩ châu âu thời trung cổ.” Kí: “Sao bọn họ không giết chết anh?” Phong: “Vì thuật bắn súng của họ quá kém!” Kí: “ Thuật bắn của anh giỏi hơn?” Phong: “Thông qua thực chiến chứng minh, tôi xác thức giỏi hơn họ.” Kí: “Anh luyện bắn hàng ngày?” Phong: “Thường hay đi săn. Vừa rồi cô không nghe tôi nói à? Hay là trí nhớ của cô không hoạt động, với một kí giả mà nói, chuyện này không tốt đâu.” Kí: “Sao bọn họ lại tới tìm xúi quẩy chỗ anh vậy?” Phong: “Có một người Tân Cương đặt bọn họ một số lượng hàng rất lớn, bọn họ không đủ hàng nên hỏi tôi. Tôi nói tôi không bán bất cứ cái gì cho phần tử phản động Tân Cương, còn chửi bọn họ một trận. Bọn họ lại động thủ cướp hàng của tôi, kết quả là đánh nhau.” Kí: “Kì vậy, sao anh không bán cho người Tân Cương? Họ không trả đủ Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- tiền à?” Phong: “Cô Bạch, tôi trịnh trọng nói cho cô biết, tuy tôi đã bị tước đoạt quyền lợi chính trị chung thân, không còn mấy giờ nữa thì phải li khai thế giới này. Nhưng mà, quan tòa có thể tước đoạt mạng sống của tôi nhưng không thế tước đoạt dục vọng trong lòng tôi. Không sai, tôi bị tiền và lòng tham làm cho mờ mắt, cũng không thanh cao. Nhưng chí ít tôi cũng còn chút lương tri, tôi tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào chia rẽ đất nước chúng ta. Tôi có thể bán súng cho ai cũng được nhưng tuyệt đối không bán cho phần tử phản động. Tôi có thể phát thệ trước hương hồn cha mẹ tôi, tinh thần yêu nước của tôi tuyệt đối không kém cô đâu. Mấy cảnh sát truy đuổi tôi nửa tháng trời, trong tay tôi vẫn còn một khẩu bán tự động 56, hai khẩu súng lục, một trăm năm mươi phát đạn, nhưng thủy chung tôi không bắn một phát nào. Cô biết vì sao không?” Kí: “Vì sao? Bất quá dù anh có dựa vào địa thế hiểm trợ để kháng cự thì anh vẫn chỉ có một con đường chết.” Phong: “Cô nói đúng. Cho nên tôi không làm chuyện phản kháng vô ích đó. Cho dù có thể giết được mười, hai mươi cảnh sát, bất quá chỉ làm tăng thêm tội trạng mà thôi. Bọn họ đều là chiến sĩ trung thành của quốc gia, là rường cột của đất nước, tôi không thể gây thương tổn cho họ, cuối cùng đành bó tay chịu trói. Hồi nhỏ tôi đã từng mơ ước được mặc quân phục trên người, dùng sinh mệnh và máu tươi bảo vệ tổ quốc vĩ đại của chúng ta. Tôi yêu súng cũng vì lý do này. Đáng tiếc, cuộc đời này tôi không còn cơ hội gác bút tòng quân đền đáp quốc gia nữa. Hắc Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- hắc, nếu có kiếp sau, tôi sẽ thử một lần.” Kí: “Không ngờ anh còn có chút lòng ái quốc.” Phong: “Mỗi người đều có nhiệt tâm ái quốc, chẳng lẽ tôi không có?” Kí: “Anh đã yêu nước thì không nên chế vũ khí lậu, làm chuyện phạm pháp.” Lúc này, Dương Túc Phong không nói gì nữa. Nhưng từ ánh mắt của anh ta tôi có thể thấy, anh ta tuyệt nhiên không bị lời lẽ của tôi lay động, chỉ là anh ta không nói ra mà thôi. Tôi cũng từ từ phát giác, cái người tử tù tên là Dương Túc Phong này rất thông minh, kiến thức rất rộng, thậm chí gan dạ cũng không sai, đúng thế, thủ đoạn cũng ác độc nữa, tri thứ chuyên ngành trên phương diện chế tạo cơ giới chế tạo súng đạn thật khiến người ta xấu hổ. Nếu đi vào chánh đạo, mai sau khẳng định anh ta sẽ trở thành công nhân kỹ thuật kiệt xuất, đáng tiếc, toàn bộ đều dùng sai chỗ rồi. Anh ta là sự kết hợp giữa trí giả và ác ma, tính cách đặc biệt phức tạp, thông minh và tội ác xen lẫn bổ sung nhau, yêu nước rồi lại coi thường tính mạng, tính cách ôn nhu nhưng lại tôn sùng bạo lực, am hiểu pháp luật nhưng biết pháp mà vẫn phạm pháp. Trưởng trại nói rất chính xác, người này là điển hình của loại người cần tiền chứ không cần mạng. Phía sau anh ta khả năng còn có rất nhiều cố sự. Bất quá, tôi không có hứng thú nghiên cứu tính cách của anh ta, cũng không hứng thú tìm hiểu phía sau anh ta đã từng phát sinh chuyện gì. Tôi chỉ là một kí giả đương làm nhiệm vụ, tính cách và quá khứ của anh ta chỉ thích hợp cho mấy nhà xã hội học nghiên cứu. Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- Bởi vì dần dần có cảm giác chán ngắt, tôi mau chóng bỏ dở bài phỏng vấn, phần bản thảo này cũng đủ để bàn giao rồi. Lúc Dương Túc Phong bị dẫn đi, không biết có phải tôi phát sốt không, hoặc giả đụng phải ma quỷ, lại hỏi anh ta một câu: “Nếu có kiếp sau, anh có đi trên con đường này nữa không?” Dương Túc Phong dừng lại một lúc, đầu hướng về phía trước, không trả lời, sau đó bị cảnh sát trại giam lôi đi. Khuya đó, tôi ngủ lại nhà khách trại giam. Tôi không nhìn thấy người nhà Dương Túc Phong ở đây, điều đó cũng có nghĩa là ngày mai sẽ không có ai nhận thi thể của anh ta. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy tội nghiệp, thân nhân anh ta vì sao không xuất hiện. Trưởng trại nói với tôi, ngày mai tôi có thể đứng từ xa nhìn cảnh Dương Túc Phong bị hành hình. Nhưng mà, lúc rạng sáng, đồng hồ báo thức trên điện thoại còn chưa kịp đổ, tôi đã nghe tiếng súng nặng nề vang lên. Tôi vội vàng bật dậy, nhờ một viên cảnh sát trại giam dẫn tới trường bắn, kết quả đứng ở bên ngoài hàng rào, tôi nhìn thấy cảnh sát tòa án đã thu dọn trường bắn rồi. Viên cảnh sát trại giam cùng đi nói với tôi, trước lúc thụ hình hai tiếng, Dương Túc Phong đột nhiên mắc chứng cuồng loạn, nói năng hồ đồ, mất kiểm soát hành vi, đem đồ ăn ném loạn cả lên, còn đánh đấm phịch phịch, hai cảnh sát trại giam cũng không khống chế nổi. Xin chỉ thị thượng cấp, cảnh sát tòa án đề nghị thi hành án trước thời hạn. Tôi hiểu, Dương Túc Phong cứ khắc chế cảm xúc của mình cực độ, duy trì sự bình tĩnh trong một thời gian dài hiếm thấy, nhưng đến giờ phút cuối cùng, anh ta vẫn sợ hãi, sụp đổ. Điều đó làm tôi tin rằng, anh ta vẫn là Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- một người bình thường, không phải thánh nhân. Không biết vì sao, tôi đứng thẫn thờ trước cửa pháp trường, nhìn đoạn dốc loang lổ. Mặt đất đọng đầy nước mưa, nhìn xuyên qua màn mưa mờ mờ, thấp thoáng nhìn thấy một thi thể úp sấp trên đất, đúng là mặc chiếc áo gió màu lam. Anh ta cuối cùng cũng bị tiếng súng chính nghĩa phán quyết. Tôi đứng hồi lâu, đến khi nước mưa làm nhạt màu máu tôi mới dời gót đi. Khi đó tôi không kềm được suy nghĩ, nếu quả thật có kiếp sau, Dương Túc Phong, kẻ được ông trời đãi ngộ nhưng tâm lí biến thái này liệu có đặt chân lên con đường không lối về ấy không? Anh ta còn có thể vì tiền mà không cần mạng, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt không? Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn