intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu-chương 2&3

Chia sẻ: Le Thuy Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

97
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Sự thay đổi to lớn này khiến hắn vốn cứng cỏi là thế mà trong một lúc cũng không cách nào tiếp thụ được, nháy mắt hắn cảm thấy huyết mạch toàn thân căng phồng, rơi vào trạng thái vô thức nhất thời, bản thân không biết mình đang nghĩ gì.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu-chương 2&3

  1. Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang Quyển 1: Tù Cấm CHƯƠNG 2 Sự thay đổi to lớn này khiến hắn vốn cứng cỏi là thế mà trong một lúc cũng không cách nào tiếp thụ được, nháy mắt hắn cảm thấy huyết mạch toàn thân căng phồng, rơi vào trạng thái vô thức nhất thời, bản thân không biết mình đang nghĩ gì. Bất quá hắn nhanh chóng ngẩng đầu, dũng cảm đối diện với ánh mắt của tất cả. Trong đầu hắn quanh đi quẩn lại chỉ có một ý nghĩ: “Mĩ Ni Tư, ta trở về đây!” Viên tướng trẻ lơ đãng chớp mắt, nhờ đó bất ngờ phát hiện ánh mắt của Dương Túc Phong tuy còn chút hoang mang nhưng rất nóng bỏng, một dạng thoát li lao tù cháy bỏng. Vẻ mặt y từ từ phát sinh biến hóa, nhìn chằm chằm trên người Dương Túc Phong, dường như phát hiện được gì đó. Dương Túc Phong nhận ra ba người trước mặt, hai luồng kí ức đan xen lẫn lộn. Lão thái giám là tâm phúc của hoàng đế, tên thật là gì dường như không ai biết, ngoài hoàng đế ra, mọi người đều gọi là Chu công công. Chức vụ công khai của ông ta là tổng quản thái giám nội vụ, thực tế là người phát ngôn, là hóa thân của hoàng đế. Lúc đương kim hoàng đế còn là một vương tử bình thường, từng gặp nạn nhiều lần, tình cảnh vô cùng thê thảm, chỉ có một mình ông ta ở bên săn sóc. Để vương tử đáng thương không bị đói, ông ta thậm chí lẳng lặng cắt thịt bắp đùi mình nấu cho vương tử ăn. Hai người nương tựa lẫn nhau mười một năm ròng. Sau lần cận kề cái chết, vương tử đột nhiên vọt lên cành cao, biến thành phượng hoàng, chiếm lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Ông ta tự nhiên một bước lên mây, quyền khuynh thiên hạ, nghe nói hoàng đế ra bất kì mệnh lệnh nào cũng đều qua tay ông ta, là nhân vật làm mưa làm gió khắp nơi. Lão già bệnh tật ốm yếu là thân tín của hoàng đế, đại thần bộ nội vụ Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  2. Đường Cảnh. Nghe nói năm nay ông ta đã bảy mươi sáu tuổi, là bá phụ của đương kim hoàng đế, chủ quản công tác tình báo và nội vụ của cả Đường Xuyên đế quốc. Hoàng đế cực kỳ ân sủng ông ta, thậm chí canh ba nửa đêm còn tự mình đến nhà thăm viếng. Việc này không thể không khiến dân gian suy đoán, nhiều nhất là lời đồn Đường Cảnh là cha thân sinh của hoàng đế. Tuy triều đình nhiều lần ban bố lệnh cấm, thi hành thủ đoạn nghiêm khắc, lập tức xử chém kẻ tung tin nhưng tin đồn càng lúc càng lan rộng, đến nỗi không thể nào xử lý được. Suy cho cùng, chuyện dâm loạn, loạn luân nơi hậu cung luôn là đề tài bàn tán thích thú nhất của dân chúng những lúc trà dư tửu hậu. Năm đó Đường Cảnh anh tuấn tiêu sái, ai nói chuyện này không có khả năng? Còn viên tướng này thì ai cũng biết, thượng tướng cấm vệ quân, hầu tước Bạch Ngọc Lâu, nam nhân anh tuấn nhất Đường Xuyên đế quốc. Bên ngoài đều nói y là người trong mộng của các cô gái trong cả nước. Bất quá theo lời đồn thì, điểm mê người nhất của y không phải là diện mạo mà là trường kiếm của y. Năm xưa Lê Hoa công tử đơn thương độc mã tiến vào kinh thành Ni Lạc, một tay đấu mười tám cao thủ đại nội, kiếm khí chấn vỡ Thái Hòa điện, kiếm quang xộc thẳng lên chín tầng mây, khiến người người im thin thít. Cả hoàng thành chỉ có một mình Bạch Ngọc Lâu chịu được một kiếm, khiến Lê Hoa công tử tâm cao khí ngạo phất áo bỏ đi, Bạch Ngọc Lâu vang danh thiên hạ từ đó. Nhưng mà, một kiếm của Lê Hoa công tử rốt lại không dễ dàng chống chịu. Bạch Ngọc Lâu phải nằm liệt giường mất hai năm nhưng nội thương vẫn không thể trị hết, thế nên hiện tại nhìn mặt y tái nhợt. “Dương Túc Phong, ngươi đã nghe rõ chưa?” Chu công công ho khẽ, uể oải nói rồi ì ạch ngồi xuống chỗ của mình. Ông ta tự mình rót một tách trà làm bằng pha lê khảm đầy trân châu và kim cương, hớp một ngụm nhỏ, hơi nóng bốc lên từ miệng cốc, không khí tức thì thoang thoảng mùi trà Hoàng Sơn. “Đã nghe rõ rồi!” Dương Túc Phong đáp ngắn gọn. Sự thật đầu hắn lúc này vẫn còn là một mớ bòng bong. Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  3. “Tốt, ngươi nhận lấy thánh chỉ trở về. Ngoài ra ngươi ký tên chấp thuận vào đây. Từ giờ, ngươi đường đường chính chính là lãnh chúa vùng Nam Hải, không cần giống như người cha xấu xa đã chết của ngươi. Ngươi không cần lưu lại đây nữa, phải mau chóng trở về Mĩ Ni Tư, thực hiện trách nhiệm và sứ mạng của ngươi.” Lão thái giám mặt mày vô cảm, đưa một tay ra, hai ngón tay gầy như que củi cầm lấy thánh chỉ giơ lên. Dương Túc Phong tiến lên hai bước, cung kính gập người đưa hai tay tiếp lấy thánh chỉ rồi lại lùi lại hai bước, mở ra nhìn, không khỏi ngẩn người. Thánh chỉ này không phải do hoàng đế tự mình viết, mà do thư ký hoàng cung in hàng loạt, thậm chí đến tên mình cũng không phải điền lên mà được in sẵn. Mỗi từ mỗi chữ đều rõ ràng nhưng thoạt nhìn đã thấy quái lạ, dấu ngọc tỉ truyền quốc đóng lên nhìn lại đẹp như vậy. Bất quá, Dương Túc Phong chỉ hơi ngây ra rồi thu lấy thánh chỉ, sau đó cắn đầu ngón tay lấy máu để kí. Tổng cộng có hai phần, mỗi phần chừng bảy tám tờ, chữ viết dày đặc, đều là điều luật quyền lợi và nghĩa vụ của lãnh chúa. Dương Túc Phong khẽ nghiêng người, cũng không thèm nhìn tử tế, vội vàng ấn ngón tay lên thánh chỉ. Lão thái giám giữ một phần, phần còn lại đưa cho hắn, không nói câu nào, phất phất tay tỏ ý mọi chuyện đã xong xuôi, ngươi có thể đi được rồi. Đợi hắn kí tên xong, đại thần bộ nội vụ Đường Cảnh ngồi bên mới đưa hắn một con dấu, yếu ớt cất tiếng: “Cầm lấy!” Dương Túc Phong cầm lên nhìn, con dấu trông hết sức cũ kỹ, có chỗ còn tróc mất lớp sơn, mặt con dấu đen xì, hình như có khắc chữ theo lối chữ Lệ, nhưng mà nhất thời cũng không có xem kỹ trên đó rốt cuộc là khắc cái gì, nghĩ chắc là con dấu của lãnh chúa vùng Nam Hải. Nhưng trong trí nhớ của hắn, hình như chưa từng thấy qua gia tộc có con dấu như thế, không biết là thật hay giả. Dương Túc Phong khẽ gật đầu, quay lưng bước đi, chợt nghe Bạch Ngọc Lâu gọi: “Dương Túc Phong, ngươi biết ngươi định làm gì không?” Giọng y rất êm ái, rất thu hút nhưng hơi khàn khàn. Lý do bên trong Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  4. mọi người đều biết. Trước lúc Lê Hoa công tử tập kích hoàng cung, giọng của Bạch Ngọc Lâu tuyệt đối hùng hồn, đầy nam tính nhưng một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên của Lê Hoa công tử không chỉ tàn phá thân thể Bạch Ngọc Lâu còn thay đổi luôn giọng nói của y. Giọng y hiện giờ nghe như lúc nào cũng không đủ hơi, yếu yếu ớt ớt, giống như không nối hơi được. Nhưng cái giọng yếu xìu đó lại khiến vô số thiếu nữ trẻ tuổi trong đế quốc tán tụng là tự nhiên, đổ xô theo Bạch Ngọc Lâu, làm cho rất nhiều đàn ông chất giọng hùng hồn chỉ còn biết nắm tay nhau than thở, không biết làm sao cả. Dương Túc Phong dừng bước, đứng đối diện Bạch Ngọc Lâu đáp: “Trở về Mĩ Ni Tư!” Hầu tước Bạch Ngọc Lâu đứng dậy nhìn hắn, Dương Túc Phong không hề sợ sệt, nhìn thẳng mắt hắn. Bạch Ngọc Lâu trầm ngâm hồi lâu, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết ngươi về Mĩ Ni Tư làm gì không?” Dương Túc Phong hờ hững: “Thánh chỉ có nói, chống loạn dân, gữ gìn trị an, bảo vệ cương thổ!” Bạch Ngọc Lâu gật đầu, từ tốn hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?” Dương Túc Phong ngập ngừng: “Cái này… ta cần suy nghĩ một chút!” CHƯƠNG 3 Hắn đúng là cần phải suy nghĩ. Sau tiếng súng rạng sáng ngày hôm đó, hắn cảm giác linh hồn mình bay lên, tận mắt nhìn thấy thân thể mềm nhũn của mình khuỵu xuống, trước và sau đầu có hai lỗ thủng, thất khiếu chảy máu, kinh khủng vô cùng. Linh hồn hắn giống như lông chim lơ lửng trong gió dữ, không làm chủ được, trôi giạt trong vũ trụ Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  5. vừa tối đen lại sáng ngời, cuối cùng lạc đến một nơi sâu hút trong vũ trụ. Lúc hắn tỉnh lại, cũng là lúc hắn phát hiện bản thân đã rơi vào một thế giới khác, ở trong đầu một con người khác, càng khó tưởng tượng hơn, người này cũng tên là Dương Túc Phong, thật sự làm hắn khóc không ra tiếng, không biết giải thích như thế nào. Giờ phút nguy hiểm đó, trong lúc hoán đổi không gian và thời gian, dù hắn mất đi cơ thể gốc của mình, nhưng mà kí ức thì không hề để sót, kiếp trước toàn bộ đều rõ mồn một, thậm chí bao gồm cả đoạn bị súng bắn để lại chín chỗ chảy máu trên người; không những thế, kí ức của cái người bất hạnh bị hắn chiếm lấy cũng được giữ nguyên vẹn. Trong một lúc, hắn đồng thời sở hữu kí ức về hai loại thế giới khác nhau. Tuổi tác của hai kí ức này cách nhau đến bốn thế kỉ, khác nhau hoàn toàn làm hắn suýt phát điên. Có điều, cũng trong lúc đó, hắn cảm thấy quái lạ vô cùng. Một thứ kích thích mới lạ khích động tâm tư vốn tĩnh mịch của hắn, giống như là một cái gì đó rất hấp dẫn, khiến hắn rất khó lựa chọn. Trong phạm vi ba trăm dặm của tiểu viện này, hắn nỗ lực điều chỉnh sinh hoạt cho phù hợp với hai loại kí ức bất đồng đó, cũng nỗ lực để dung hòa chúng, tránh cho bản thân khỏi bị tâm thần phân liệt. Thế nhưng, kí ức hợp lại, tính cách lại không hợp. Tục ngữ nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Dương Túc Phong kiếp trước trầm tĩnh, dũng cảm, quyết đoán, kiến thức rộng khắp. Dương Túc Phong của thế giới này, với thân phận con tin lâu ngày đã biến thành một người nhu nhược, khép kín, sa vào cảnh tịch mịch. Tuy hắn nỗ lực dùng tính cách bình tĩnh của kiếp trước để tiêu trừ tính nhu nhược của kiếp này, nhưng thời gian một năm hiển nhiên hoàn toàn không đủ, nên trong lúc vô ý để lộ mặt nhu nhược khép kín kia. Giờ phút này, hắn chỉ vừa mới thoát khỏi cuộc sống lao tù của một con tin, lại phải đối mặt với một thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ, không biết làm sao tiếp thụ số kiếp của một Dương Túc Phong từng nhu nhược, khép kín đồng thời nỗ lực cải biến hắn, biến hắn thành một người trầm tĩnh, dũng cảm quyết đoán, tự mình cố gắng sinh sống trên thế giới này. Nhưng mà hắn đối với thế giới này còn chưa rành rẽ hết, nói một cách Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  6. chính xác, cái gã Dương Túc Phong bị hắn chiếm cứ linh hồn kia cũng không hiểu rõ. Hắn không biết thế giới này gọi là gì, hình như gọi là thế giới An Ca Lạp, nơi hắn ở là một vùng đất rất rộng lớn – Y Lan đại lục, ở về phương bắc có một vùng đất khác cũng lớn như vậy kêu là A La Phật đại lục, phía đông có Y Vân đại lục diện tích nhỏ hơn. Y Lan đại lục và A La Phật đại lục cách nhau bởi Bắc đại dương mênh mông, không tiếp giáp nhau, ở giữa chỉ có mấy quần đảo hải quân có thể di chuyển qua lại bằng ván cầu. Y Lan đại lục và Y Vân đại lục tuy cách nhau bởi Linh Đinh đại dương sóng dữ cuồn cuộn nhưng có thể qua lại nhờ bán đảo Hỏa Long. Nếu nói về chu vi của Linh Đinh đại dương thì, Y Lan đại lục và Y Vân đại lục giống như hai cánh bướm đang giang ra. Bất quá cánh bên trái là Y Lan đại lục lớn hơn nhiều, cánh phải – Y Vân đại lục – chỉ bằng một phần tư cánh trái. Hai cánh này có chung một bộ phận là thân thể con bướm, tức là Hỏa Long bán đảo. Y Lan đại lục có mấy chục quốc gia và vùng đất, có nền văn minh phát triển rất cao. A La Phật đại lục lại là nơi cư trú của bọn man di, chưa xác thực là có quốc gia và khu hành chính. Y Vân đại lục thì có hết cả hai, một bộ phận quốc gia văn minh đồng thời có cả dân du mục cướp bóc khắp nơi cùng bọn man di chưa được khai hóa. Quê hương của Dương Túc Phong nằm ở phía tây Y Vân đại lục, trên bình nguyên Mĩ Ni Tư, cực đông bắc đế quốc, cách đế quốc tầm nhìn một đại dương. Mĩ Ni Tư tuy là lãnh thổ thuộc đế quốc nhưng lại cách lục địa bởi đại dương Linh Đinh mênh mông, chỉ là thuộc địa ở nước ngoài. Gia tộc hắn là lãnh chúa trên bình nguyên, có uy quyền và danh tiếng tốt đẹp. Tuy vậy, chiếu theo luật lệ của đế quốc, từ năm mười ba tuổi hắn bắt đầu bị giam hãm trong Hội Anh điện huy hoàng nguy nga đó, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Rời khỏi vùng đất Mĩ Ni Tư ròng rã bảy năm trời, cảnh còn người đã đổi thay, hắn không biết tình hình hiện tại thế nào, thậm chí không rõ chiến tranh đã lan đến quê nhà hay chưa, nơi đó có phải bây giờ chỉ là một đống hoang tàn đổ nát hay không? Theo những tin tức cực kỳ khó hiểu trên báo chí thì, năm năm trước bạo loạn bùng phát và lan tràn cực kỳ nghiêm trọng trên vùng Mĩ Ni Tư. Thợ mỏ, nô lệ, nông dân mất ruộng đất đều khởi nghĩa vũ trang, còn có các tộc người khác, ví dụ như người Thiểm Mễ Đặc, người A Tạp Đức đều rục rịch quay trở lại xâm lược. Các dân tộc du mục da hồng sắc máu trên cao nguyên như người Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  7. Tây Mông, người Ngõa Lạp cũng đều thúc ngựa vung thương, mắt trừng trừng như hổ đói, chuẩn bị xua quân xuống nam. Mỗi thế lực sống tại Mĩ Ni Tư đều đã tiến vào trong trường chiến tranh khốc liệt. Các quốc gia chung quanh Mĩ Ni Tư đều chăm chăm như hổ đói rình mồi, chẳng khác nào bầy sói vây lấy con cừu nhỏ bị cô lập không được giúp đỡ, chờ dịp là ăn cho thỏa thích. Đế quốc thi hành việc phong tỏa báo chí hết sức nghiêm ngặt, không cho báo chí đưa tin về tình hình Mĩ Ni Tư. Nhưng mà, Dương Túc Phong vẫn biết, hiện tại Mĩ Ni Tư đã hoàn toàn thối nát, đế quốc không những không có năng lực khống chế, thậm chí còn cam chịu. Từ sau khi ba sư đoàn trung ương quân đi đánh quân phản loạn bị tiêu diệt, đế quốc đã quyết định buông tay không quản nữa, điều này chắc chắn khiến quân phản loạn càng thêm hung hăng. Chân dung “Tát nhĩ cống” và khẩu hiệu đã biến mất từ lâu một lần nữa lại được phổ biến và duy trì trên đất Mĩ Ni Tư, muốn đi đến tình thế chia lại bản đồ Đường Xuyên đế quốc. “Tát nhĩ cống” là vùng đất cổ xưa nhất được những người thống trị tôn xưng, có thời gian những học giả đất liền đã trực tiếp dịch thành “Quốc vương”, từ này đã biến mất từ năm mươi năm trước, hiện tại lại được thốt ra từ miệng người bản xứ. Đối mặt với cục thế hỗn loạn như vậy, dù bản thân có thể về đến Mĩ Ni Tư nhưng hắn có thể làm được gì? Nghĩ đến Mĩ Ni Tư, kim cương sáng lóng lánh hiếm thấy ở Tiêu Xuyên; lam ngọc và hồng ngọc rực rỡ chói lọi của Tố Xuyên; ngọc Hòa Điền ấm áp ngọt ngào ở Trinh Xuyên; rừng rậm xanh tươi trên Hổ Xuyên; những cánh đồng trĩu đầy bông lúa nhìn không thấy bờ ở Tình Xuyên; mỏ sắt, mỏ đồng tại Tử Xuyên; những mỏ than đá đen óng cùng những cánh đồng bông vải ngút ngàn ở Dương Xuyên, hắn lại cảm thấy bừng bừng nhiệt huyết. Mĩ Ni Tư từng phì nhiêu màu mỡ bao nhiêu thì cũng khiến người ta thần hồn điên đảo bấy nhiêu. Năm đó, Tiêu Ma Ha tướng quân vì sản vật phong phú khiến người đỏ con mắt của Mĩ Ni Tư mà không quản trùng dương xa xôi, ngàn dặm chinh phạt, dốc hết tâm huyết. Tướng sĩ Đường Xuyên đế quốc người trước ngã xuống, người sau tiến lên, trải qua năm lần bảy lượt, cuối cùng thực hiện được tâm nguyện của đế quốc, sát nhập thành công Mĩ Ni Tư vào bản đồ Đường Xuyên. Song, vật đổi sao dời, ngày tháng thoi Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
  8. đưa, bốn mươi năm trôi qua, Mĩ Ni Tư ngày nào vẫn mê người vì sản vật, bất quá chủ nhân đã không còn người cũ nữa rồi. Bọn họ từ đó không còn thuộc về đế quốc nữa. Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2