Giới hạn cuối - Cuộc tình giẻ rách

Câu chuyện về đêm tân hôn anh muốn chôn giấu trong lòng để không làm cô

phải xấu hổ.

Quân ngồi trầm ngâm trong màn đêm, nhìn đứa con nhỏ ngây thơ mà lòng anh đau

như cắt. Nước mắt tự nhiên lăn dài, nước mắt của người đàn ông đã bước sang tuổi

ngoài 30 như thổn thức hơn gấp bội. Năm xưa anh đã cố giấu đi những giọt nước

mắt đó dù cho cảm giác tức tối trong lòng dâng trào trong lòng. Vậy mà ngày hôm

nay anh đã khóc, khóc vì thương mình nhưng quan trọng hơn cả là thương đứa con

ngây thơ của anh.

Anh theo đuổi cô một thời gian và cô nhận lời cưới. Việc cô chấp nhận cưới anh

thật nhanh không phải là anh không nghi ngờ. Một người đàn ông yêu không nhiều

nhưng cũng đủ thông minh để biết có điều gì không bình thường trong quyết định

vội vàng của cô. Nhưng anh tự nhủ với lòng, hãy yêu thôi đừng toan tính quá

nhiều.

Đêm tân hôn, anh hiểu vì sao cô nhận lời cưới anh nhanh đến vậy. Cô không còn là

cô gái. Cô đã là người đàn bà của ai đó trước khi là vợ anh. Đêm đó anh thổn thức

thật nhiều. Anh không biết phải đối diện với điều này như thế nào. Trách cứ ư? Để

làm gì? Nếu như sự trách cứ của anh có thể thay đổi được quá khứ thì anh sẽ làm

thế ngay lập tức. Anh là một người đàn ông và chắc hẳn chẳng có người đàn ông

nào dễ dàng chấp nhận chuyện vợ mình không còn là con gái. Nhưng anh không

thể trách cô, vì đơn giản, cô là vợ anh và vì những điều trong quá khứ đã qua, vì

chẳng gì còn có thể thay đổi được, ngoại trừ anh chấp nhận.

Anh nén nỗi đau cho riêng mình, bước vào hôn nhân bằng tâm thế của một người

đàn ông cao thượng. (Ảnh minh họa)

Anh đã chào đón vợ mình bằng một nụ cười vào sáng hôm sau thức giấc. Anh nén

nỗi đau cho riêng mình, bước vào hôn nhân bằng tâm thế của một người đàn ông

cao thượng.

Cuộc sống vợ chồng cứ thế diễn ra êm đềm. Vợ anh đối diện với anh bằng sự tự tin

nhất có thể vì nghĩ rằng anh hoàn toàn không hề hay biết. Như vậy cũng tốt, đó là

điều cần thiết nhất cho cuộc hôn nhân của anh. Thi thoảng, trong những lúc anh trở

nên hèn mọn, anh cũng nghĩ về cái đêm tân hôn đầy trăn trở đó. Nhưng ngay sau

đó anh lại tự xỉ vả chính bản thân mình vì đã để cho cái điều tầm thường đó ám

ảnh mình.

Vợ anh sinh xong cu Bin, đó là niềm vui lớn nhất với anh. Anh cứ ngỡ sự bao dung

của mình mang lại hoa thơm, quả ngọt. Anh cố gắng mỗi ngày để tổ ấm của mình

luôn đầy ắp niềm vui. Chỉ tiếc rằng, vợ anh đã không hiểu được điều đó. Sự bao

dung của anh khiến cô cho mình cái quyền thái quá với chồng.

Cô bắt đầu gằn hắt anh. Cô trách cứ anh không mang đến cho cô một cuộc sống

giàu sang, phú quý như những người bạn khác của cô đang được hưởng. Cô dùng

đến hai từ “Hối hận” trong cuộc hôn nhân với anh. Những gì mà cô nói, cô làm,

thậm chí là cô nghĩ đều khiến anh bị tổn thương. Nhưng như kẻ đâm lao phải theo

lao, anh đã bao dung và tha thứ cho sai lầm lớn nhất đời cô thì những điều ngày

hôm nay cô làm anh cũng cố gắng để chấp nhận. Vì bây giờ câu chuyện của anh và

vợ không còn là của hai người. Cu Bin là điều thiêng liêng nhất bây giờ mà anh

muốn níu giữ.

Anh không muốn sự cố gắng bao năm qua trở nên vô ích. Câu chuyện về đêm tân

hôn anh muốn chôn giấu trong lòng để không làm cô phải xấu hổ. (Ảnh minh họa)

Anh càng cố gắng khuyên nhủ vợ, càng cố thay đổi dần suy nghĩ của vợ thì anh

càng thất bại. Sự bao dung và nuông chiều của anh càng làm vợ mỗi ngày một quá

quắt. Cô không coi anh ra gì và bắt đầu gây sự nhiều hơn. Cô so sánh anh với

những người khác chỉ vì anh không thể mua cho cô đồ hiệu, không thể đưa cô đi ăn

hàng. Cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng dù đầm ấm nhưng không làm cô thấy

hạnh phúc.

Anh đã trăn trở, đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không muốn sự cố gắng bao năm qua

trở nên vô ích. Câu chuyện về đêm tân hôn anh muốn chôn giấu trong lòng để

không làm cô phải xấu hổ. Anh đã chịu đựng nhiều vì con nhưng mỗi ngày cô

thêm quá quắt… Anh thương đứa con nhỏ nếu bố mẹ chia lìa. Anh thương vợ mình

mãi lầm đường lạc lối, quá u mê, ham vật chất để rồi không nhận ra đâu là giới hạn

của hạnh phúc.

Hơn 3 năm sống chung nhà, anh đã chấp nhận mọi thứ chỉ để giữ mái ấm này cho

con. Nhưng ngày hôm nay, khi những giới hạn cuối cùng đã vượt ngưỡng anh buộc

lòng phải buông tay. Nhìn con ngủ trong đêm, thương con tới xót xa lòng nhưng

anh đành làm cái điều mà ngay từ khi cưới anh đã không cho phép mình làm thế.

Ngồi trong màn đêm, anh đắn đo thật nhiều mới đặt bút kí lên tờ đơn ly hôn. Anh

bỏ mặc phía sau những gì đã gắng gượng. Mọi thứ giờ chỉ còn là hai từ dang dở...

Cuộc tình giẻ rách

Hắn không xứng đáng để Hương tốn thêm một đồng tiền nào nữa, cô đã phải

mất quá nhiều vì hắn.

Hương nắm chặt lấy tay Dũng, đưa đôi mắt nhìn người con gái đang khóc ngặt đi

vì đau đớn. Trong lòng cô cũng cảm thấy xót xa khi cô gái mới chỉ 20 tuổi đã phải

nếm trải cảm giác khi tình yêu tan vỡ. Dũng nắm chặt tay Hương rồi quả quyết:

- "Tình yêu không còn thì không thể bắt em được. Em quên anh đi mà tìm cô gái

khác. Anh nhận ra rằng Hương mới là tình yêu đích thực của đời anh. Em đừng

đau buồn quá mà làm gì”.

Hương cảm thấy lời Dũng nói có phần tàn nhẫn nhưng cảm giác được ca tụng khi

yêu đương làm cô không còn thấy điều gì nữa ngoài hạnh phúc. Nhìn cô gái trẻ

khóc lóc cầu xin Dũng đừng bỏ cô ta, Hương chạnh lòng nhưng rồi lại tự thuyết

phục mình rằng: “Cô gái này thật không biết xấu hổ, người ta đã không yêu mà

còn níu kéo bằng mọi giá. Tình yêu không còn làm sao mà hạnh phúc được cơ

chứ”. Cứ thế, Hương miên man trong cảm giác hạnh phúc vì tin rằng mình là

người phụ nữ đích thực của cuộc đời Dũng.

Hương miên man trong cảm giác hạnh phúc vì tin rằng mình là người phụ nữ đích

thực của cuộc đời Dũng. (Ảnh minh họa)

Cuộc gặp gỡ với cô gái được coi là tình cũ của Dũng nhanh chóng lãng quên dần

trong kí ức của Hương. Cô cứ mê mải yêu đương mà chưa bao giờ thử một lần

ngồi nghĩ lại xem người đàn ông từng dứt tình phũ phàng như thế liệu có phải là

người đàn ông tốt?

Yêu Dũng hơn 1 năm, lúc nào Hương cũng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất

thế gian. Dũng mang tới cho Hương cảm giác đê mê bằng những câu nói ngọt

ngào, bằng những lời thề thốt: “Anh không thể nào yêu ai được nữa ngoài em”.

Cũng vì tình yêu “vô bờ bến” đó của Dũng mà Hương chẳng tiếc anh điều gì. Tiền

bạc, tấm thân trong trắng và còn vô số những điều khác.

Chính Hương là người đã xin công việc cho Dũng khi anh ta là một gã thất nghiệp

lang thang. Để có được công việc đó, Hương đã phải vay chạy tiền của bạn bè, gia

đình để chạy việc cho Dũng. Hương nhớ, khi Dũng chính thức được nhận vào làm,

Dũng đã ôm vồ lấy Hương mà âu yếm: “Cảm ơn bà xã của anh rất nhiều. Đời này

anh mắc nợ em nhiều quá, anh không biết phải làm sao để trả nợ em đây. Chỉ có

thể yêu em đến tận kiếp sau thôi bà xã yêu của anh ạ”.

Vậy là Hương lại tiếp tục say đắm yêu đương với những buổi tối Dũng tan làm về,

tranh thủ chớp nhoáng ra thăm cô. Mọi chuyện chỉ dừng lại sau một tuần Dũng đi

công tác. Cái tình yêu tưởng như không gì có thể phá hoại được đã nhanh chóng

vụt tắt sau đúng 1 tuần đó.

Trước khi đi công tác, Dũng còn nói nhớ nhung với Hương mãi. Vậy mà khoảng 3

ngày cuối của chuyến công tác, Hương không thể nào điện thoại được cho bạn trai.

Và rồi khi anh ta trở về, Hương cũng không thể nào tìm được anh. Cô gần như phát

điên lên vì sự thay đổi đó. Cuối cùng thì Dũng cũng xuất hiện, tay trong tay với

một người con gái khác.

Một lần nữa, lại có cô gái trẻ bị anh ta mê hoặc tin rằng mình là tình yêu đích thực

của anh ấy. Dám chắc lúc này cô ấy lại đang thương hại Hương và cảm thấy hạnh

phúc khi được anh ta yêu. (Ảnh minh họa)

Cái cảnh tượng năm xưa một lần nữa lặp lại. Dũng mạnh mẽ nắm chặt tay người

con gái đứng cạnh anh ta và quả quyết: “Anh xin lỗi, tình yêu đã không còn xin em

đừng níu kéo. Anh đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên khi anh vào làm ở công

ty. Tình yêu không thể ép buộc được nên mình chia tay đi. Số tiền mà em vay chạy

công việc cho anh, anh sẽ trả lại em ngay lập tức”.

Hương chết lặng khi nghe những lời từ miệng Dũng. Thì ra, khi anh ta vừa vào

công ty được ít ngày đã tán tỉnh cô gái con ông trưởng phòng. Và tất nhiên, với sự

đẹp trai, dẻo mỏ của anh ta, cô gái non nớt tình trường kia cũng lại rơi vào bẫy tình

giống như Hương ngày trước. Cô gái ấy đã chấp nhận cho Dũng tiền để “thanh

toán” với Hương, để anh ta dễ dàng dứt tình ra đi và ở bên cô ta. Đúng là so với

Hương, yêu cô bé ấy Dũng có lợi hơn nhiều.

Một lần nữa, lại có cô gái trẻ bị anh ta mê hoặc tin rằng mình là tình yêu đích thực

của anh ấy. Dám chắc lúc này cô ấy lại đang thương hại Hương và cảm thấy hạnh

phúc khi được anh ta yêu. Hương cay đắng hiểu ra tất cả. Tình yêu đã làm cô mờ

mắt khi không nhận ra bản tính của anh ta ngay từ đầu. Hương cầm số tiền trên tay

Dũng mà giữ một khuôn mặt dửng dưng đến kì lạ. Hương không cho phép mình

khóc và cũng không muốn phí những đồng tiền cho một kẻ như Dũng. Cuộc tình

này giá quá đắt và cô không muốn tốn thêm bất cứ điều gì cho nó nữa.