Những câu hỏi cho nên kinh tế Việt<br />
Nam<br />
Trong nền kinh tế quốc gia, người dân là<br />
khách hàng (Thượng Đế), là nhà đầu tư và các<br />
quan chức là người bán hàng. Mục tiêu là sự<br />
thỏa mãn của "Thượng Đế". Ngoài việc làm<br />
cho túi tiền của dân càng ngày càng phồng to,<br />
bộ máy lãnh đạo phải tạo thương hiệu, hay<br />
"niềm tin" của khách hàng vào chất lượng dịch<br />
vụ của mình. ít nhất là họ phải tin rằng người<br />
bán sẽ giao đúng món hàng, đúng giờ và đúng<br />
giá... như lời hứa.<br />
Khi nói chuyện kinh tế, nhiều chuyên gia<br />
thường lên giọng nghiêm túc và dùng những<br />
danh từ khó hiểu nhất pha lẫn những khẩu hiệu<br />
chính trị rồi kèm theo những con số thường là<br />
do các nhóm lợi ích cung cấp để không ai thấy<br />
rõ những mục tiêu của riêng họ và phe nhóm<br />
của họ. Thực ra, sự điều hành kinh tế của một<br />
quốc gia không khác gì việc điều hành một<br />
doanh nghiệp. Một nền kinh tế cũng cần doanh<br />
thu (thuế, hàng xuất khẩu, kiều hối... ), vốn đầu<br />
<br />
tư (FDI, FII, dự trữ ngoại tệ, vốn vay... ), chi phí<br />
(nhân sự, giá vốn hàng hóa hay dịch vụ, hậu<br />
cần... ), lời hay lỗ (dòng tiền âm hay dương... ),<br />
tài sản và nợ, thương hiệu (niềm tin và sự thỏa<br />
mãn của người dân), mức tăng trưởng...<br />
Do đó, chúng ta có thể đánh giá khả năng<br />
thành công hay thất bại của một nền kinh tế dựa<br />
trên những chỉ tiêu áp dụng cho doanh nghiệp.<br />
Khi họp để bàn về một dự án hay một doanh<br />
nghiệp, hội đồng thẩm định của quỹ đầu tư<br />
thường lưu ý đến bốn yếu tố then chốt trong vấn<br />
đề khả thi: sản phẩm hay dịch vụ; ban quản trị;<br />
kế hoạch tiếp thị và hiệu quả tài chính.<br />
Một nhà quản lý quỹ thông minh thường biết<br />
bỏ qua những OSM (of smoke and mirror - khói<br />
gương và hỏa mù), những hình thức đánh bóng<br />
hoành tráng để che đậy yếu kém và những chi<br />
tiết thực sự vô nghĩa với sự thành công của dự<br />
án. Các công dân có kiến thức và tầm nhìn cũng<br />
phải đánh giá một nền kinh tế thật chính xác,<br />
khoa học và cân bằng về hiệu quả của đồng tiền<br />
bỏ ra, qua thuế hay nợ công hay tiền in thêm<br />
(một hình thức thuế).<br />
<br />
Einstein có nhắc chúng ta là "không ngừng<br />
đặt câu hỏi". Sau đây là những câu hỏi của tôi,<br />
có thể thiếu sót, nhưng chắc chắn sẽ giúp tôi<br />
đánh giá tốt hơn cơ hội và rủi ro trong tương lai<br />
của nền kinh tế xứ này.<br />
Sản phẩm hay dịch vụ trong mô hình<br />
kinh doanh<br />
Như một doanh nghiệp, mỗi quốc gia đều có<br />
thế mạnh cạnh tranh và đặc thù dân tộc trong<br />
những lĩnh vực chủ đạo của nền kinh tế. Với yếu<br />
tố địa lý và dân số, Singapore đã thành công khi<br />
sử dụng dịch vụ tài chính quốc tế cho đảo quốc<br />
của mình. Mỹ có mũi nhọn công nghệ cấp cao<br />
và thị trường tiêu thụ khủng; trong khi Trung<br />
Quốc dựa vào mô hình sản xuất công nghiệp<br />
thông dụng cho toàn cầu. Nhật có lợi thế của<br />
một nền văn hóa mang tính tổ chức cao để thâu<br />
tóm thị trường tiêu dùng chất lượng; trong khi<br />
Ấn Độ biết lợi dụng một lượng lớn tri thức thông<br />
thạo Anh ngữ để giành phần thắng trong công<br />
nghệ phần mềm.<br />
Việt Nam đang đổ tiền đầu tư nhiều nhất vào<br />
lĩnh vực gì? Lĩnh vực đó có sản phẩm, dịch vụ gì<br />
<br />
đặc thù hay có lợi thế cạnh tranh gì trên thương<br />
trường quốc tế? Chúng ta đang đầu tư dàn trải<br />
và xu thời hay chuyên sâu và bền vững? Sự lựa<br />
chọn sản phẩm và dịch vụ có thông minh và<br />
sáng tạo hay ngu xuẩn và sao chép?<br />
Ban quản trị<br />
Hai nhân tố quan trọng của nhà lãnh đạo là<br />
kiến thức và kinh nghiệm. Kiến thức ở đây không<br />
phải là bằng cấp, kiếm được từ trường lớp hay đi<br />
mua từ chợ, mà là một dòng suy tưởng và phân<br />
tích được bổ sung hàng ngày qua cách mạng<br />
điện toán đám mây (cloud computing) của nhân<br />
loại. Kinh nghiệm là những thành quả từ chiến<br />
trường thực sự, thua hay thắng, bằng công sức<br />
của chính mình và đội ngũ xung quanh.<br />
Hai nhân tố trên sẽ giúp nhà lãnh đạo có tầm<br />
nhìn xa, chính xác; cũng như một phán đoán sắc<br />
bén hơn khi trực diện với những đòi hỏi của tình<br />
thế. Dĩ nhiên, lãnh đạo không thể đi xa hơn các<br />
nhân tài trong nhóm quản trị; giá trị thực của<br />
toàn đội ngũ cộng hưởng lại sẽ là vũ khí then<br />
<br />
chốt khi lâm trận. Với trường hợp của Việt Nam,<br />
ban quản trị kinh tế của chúng ta có hội tụ được<br />
những người giỏi nhất về kiến thức và kinh<br />
nghiệm để điều hành? Lãnh đạo có đủ tự tin để<br />
chiêu mộ những người tài giỏi hơn họ? Nhân sự<br />
lãnh đạo được tuyển chọn như thế nào, qua các<br />
kỹ năng và kinh nghiệm thực sự hay cách nào?<br />
Và vấn đề đạo đức? Chúng ta có nên bắt chước<br />
vài quốc gia đòi hỏi một bảng liệt kê tài sản của<br />
các lãnh đạo và gia đình họ, trước và sau khi nắm<br />
quyền? Chúng ta có dám để những chuyên gia<br />
hay định chế độc lập phân tích và phán xét nhân<br />
sự và bộ máy điều hành?<br />
Kế hoạch tiếp thị<br />
Một nhà hiền triết Trung Quốc đúc kết:<br />
"Muốn thống trị thiên hạ thì hãy phục vụ mọi<br />
người". Phục vụ và đáp ứng được nhu cầu để<br />
khách hàng thỏa mãn là một kế hoạch tiếp thị<br />
thành công. Đây thực sự là một hành động liên<br />
tục, chứ không phải một vài khẩu hiệu khôn<br />
ngoan hay một cô người mẫu trẻ đẹp trong một<br />
<br />