Hắc Thánh Thần Tiêu
lượt xem 10
download
Chương 1 - Ngàn dặm cầu thầy Trong vùng Mộc Độc trấn không còn ai chẳng biết câu thơ trên là hai vế liễn dán nơi cổng nhà của Tiết thần y. Dù xuân hạ hay thu đông, hai câu liểng ấy vẫn hiện diện mãi mãi. Giấy cũ thì thay giấy mới, vẫn nét bút sắc sảo, tân kỳ tung hoành như rồng bay phượng múa. Đôi liễn nói lên tâm chí, ý nguyện của chủ nhân suốt đời người chứ không phải ghi một cái hứng nhất thời vào dịp Nguyên Đán mỗi năm như thiên hạ dùng đỏ...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Hắc Thánh Thần Tiêu
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Hắc Thánh Thần Tiêu Tác giả: Giả Kim Dung Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp Website: http://motsach.info Date: 07-December-2012 Trang 1/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Chương 1 - Ngàn dặm cầu thầy Trong vùng Mộc Độc trấn không còn ai chẳng biết câu thơ trên là hai vế liễn dán nơi cổng nhà của Tiết thần y. Dù xuân hạ hay thu đông, hai câu liểng ấy vẫn hiện diện mãi mãi. Giấy cũ thì thay giấy mới, vẫn nét bút sắc sảo, tân kỳ tung hoành như rồng bay phượng múa. Đôi liễn nói lên tâm chí, ý nguyện của chủ nhân suốt đời người chứ không phải ghi một cái hứng nhất thời vào dịp Nguyên Đán mỗi năm như thiên hạ dùng đỏ đen để nghinh xuân tiếp phước. Đôi liễn viết trên giấy hồng đơn có vẻ những đóa hoa mai vàng, thay thế cái bảng hiệu Danh y họ “Tiết” đáng lý ra phải có nơi cổng, để chỉ cho người đời biết nơi đây có bậc diệu thủ nắm cái thuật cải tử hồi sinh. Gia cư họ Tiết được kiến trúc tại một nơi tịch mịch u nhàn, trước có khe nước trong mát, quanh có cây xanh tàng cao bóng rợp. Cây có chim hót bốn mùa, nước có hoa trôi tám tiết đúng là một khung cảnh. Đầu cành chim hót khơi tình bạn Mặt nước hoa trôi gợi ý văn Người địa phương cũng như viễn xứ muốn tìm nhà của danh y họ Tiết, cứ nhìn vào đôi liểng là biết ngay, không cần phải hỏi han đường hay nhờ ai chỉ dẫn. Họ Tiết vốn là một danh y nổi tiếng thần thủ thành thuật của đất Tô Châu, suốt vùng Đại Giang Nam Bắc không ai chẳng biết danh. Nghề thuốc của lão gần như đoạt quyền của tạo hóa, từng cứu vớt không biết bao nhiêu mạng người trước móng vuốt Tử Thần. Chẳng những hắn được nhân gian khâm phục mà ngay cả Hắc, Bạch lưỡng đạo trong giang hồ cũng ngưỡng mộ tài chữa trị của lão, dù là bịnh trầm kha hay là bị đả thương hấp hối, một khi đến gặp lão rồi là cầm như hồi sinh phục lực. Hôm ấy... Vào một chiều xuân, màn đêm vừa buông xuống, gió mát lộng cành, lá khua xào xạc... Nơi hiên Đông, trong một gian thơ phòng dưới ánh sáng ngọn nến đỏ, một lão nhân mặc áo màu xanh diện mạo hồng hào, đang ngồi đọc sách bên cạnh áng thư. Lão nhân tinh thần quắc thước ấy chính là Thần y họ Tiết. Theo thói quen sau mỗi buổi cơm chiều đều đến thư trại đọc vài trang sách rồi mới trở về phòng ngủ. Đang ung dung chăm chú vào quyển sách, Tiết thần y bỗng buông rơi quyển sách xuống mặt bàn... Một ngọn gió lạ từ bên ngoài cửa sổ thổi vào làm cho ngọn đèn chao chao ánh lửa. Khi ngọn đèn đã đứng lại cũng vừa lúc lão ngước mắt nhìn lên với một trạng thái cực kỳ sửng sốt! Vì trước mặt lão, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con người tuổi độ ngũ tuần, vận áo Trang 2/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung ngắn bằng bố màu lam, lưng thắt đai cỏ, giày cỏ, mày rậm, mặt tía, mắt, tóc nâu, lưng đứng, tướng mạo hết sức uy mảnh. Người ấy tay trái bế một đứa bé tuổi độ 4 hay 5, tay phải còn lại đang áp chặt vào lưng nó. Trông qua tình hình cũng biết ngay đứa bé đang trong cơn bịnh, mà người đó đến đây không ngoài mục đích nhờ Tiết thần y chữa trị cho. Qua thoáng chốc sững sờ về sự xuất hiện quá đột ngột của người lạ, Tiết thần y lập tức lấy ngay lại được bình tĩnh. Lão nghĩ thầm: - “Người này có thân pháp kỳ diệu như vậy, hẳn không phải là tay tầm thường!” Lão đứng lên định hỏi, nhưng người kia đã lên tiếng trước: - Vì sự tình cấp bách, lão phu đến không hợp lúc lại không đợi thông báo, xin tiên sinh thứ cho lỗi đường đột. Vì đôi tay bận giữ đứa bé không tròn lễ, khách chỉ cúi nửa thân người hạ thấp dần. Thần y vội vàng vòng tay đáp lễ, từ tốn hỏi: - Tiết Đạo Lăng này đâu dám cố chấp như thế! Có lẽ lịnh lang bất hạnh lâm trọng bệnh nên các hạ đang đêm tìm đến tại hạ để chữa trị? Khách nhìn xuống đứa bé trên tay: - Đây là giòng máu của một cố nhân, thọ trọng thương. Lão phu từ ngàn dặm xa xôi mang nó đến đây, hy vọng tiên sinh cứu mạng nó. Trên đời này, chỉ có tiên sinh mới làm được cái việc phi thường đó, mong tiên sinh không nỡ từ nan! Khách thốt xong, cung kính đứng chờ. Tiết thần y quan sát lão già áo lam một thoáng, đoạn vòng tay lượt nữa, điểm một nụ cười: - Với thân pháp đó, các hạ đúng là người trong võ lâm. Chẳng hay cao danh đại tánh là chi? Xin cho tại hạ được biết! Khách khiêm tốn: - Tên hèn, hiệu mọn, nói ra thêm thẹn, xin tiên sinh miễn cho lão phu khỏi phải nhắc đến. Tiết thần y gật đầu: - Các hạ không muốn xưng danh tùy các hạ vậy, tại hạ không dám cưỡng ép. Song, chiếu lệ tại hạ chữa trị cho người trong võ lâm chỉ... Khách biết rõ Thần y muốn nói gì, vội chận lời: - Lão phu mộ danh tiên sinh mà đến. Trước khi đến ít ra cũng phải biết qui củ của tiên sinh trị bịnh cho nhân vật võ lâm như thế nào. Chỉ cần tiên sinh cứu sống đứa bé thôi, lão phu có tiếc gì một chiêu thức với tiên sinh! Dù hai chiêu, ba chiêu, lão phu cũng sẵn sàng, quyết chẳng bao giờ trái lệ! Trang 3/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Tiết thần y nhếch mép cười nhẹ: - Các hạ có thể cho biết trước sẽ để lại cho tại hạ chiêu thức tuyệt học nào? Tự nhiên, khách hiểu tâm ý của Tiết thần y, bởi mình không chịu tiết lộ thân phận nên Thần y nghi ngờ cũng phải, biết đâu sau khi Thần y chữa trị cho đứa bé rồi, khách chẳng cống hiến một vài chiêu thức thông thường để tạ công ơn? Khách nghiêm trang nét mặt, chiếu nhãn quang sáng ngời cao giọng thốt: - Tiên sinh nghĩ lão phu là hạng người như thế nào lại không biết đạo nghĩa, xem thường một ơn trọng? Mạng sống của đứa bé quí hơn kỳ công tuyệt học của lão phu, chỉ mong tiên sinh tận tình cứu chữa, lão phu quyết chẳng bao giờ để sự thất vọng cho tiên sinh đâu. Chiêu thức của lão phu để lại cho tiên sinh nếu không siêu thần nhập hóa, cũng phải là hi hữu trên giang hồ, làm hài lòng tiên sinh trên chỗ tưởng. Tiết thần y cười lớn một chút: - Có thể tin được nơi các hạ đó! Vậy coi như chúng ta đã thỏa hiệp với nhau rồi. Các hạ hãy ngồi xuống ghế kia, cho tại hạ xem mạch của đứa bé. Khách không đợi giục lần thứ hai, ngồi liền xuống ghế bên cạnh. Tiết thần y bước tới cầm cổ tay đứa bé nghe mạch một lúc. Sáu mạch đều trầm, nhưng chân khí của nó còn sôi động, đúng là nó nhờ vào nội lực của lão áo lam truyền sang, nhờ vậy mà nó giữ được mạng sống. Thần y cau đôi mày, với tay lấy chiếc bình nhỏ để nơi án thư, lấy trong bình ra một viên thuốc to bằng hạt đậu nhét vào miệng đứa bé rồi bảo: - Các hạ có thể buông tay. Khách do dự: - Thương thế đứa bé trầm trọng, đã mấy ngày qua lão phu không dám rời tay, sợ nó bị đứt hơi. Thần y điềm nhiên: - Tại hạ biết rõ, nó nhờ nội lực của các hạ mà cầm hơi đến bây giờ. Nhưng tại hạ vừa cho nó uống một viên Hộ Tâm đan, chỉ trong khoảnh khắc thuốc sẽ ngấm, tự đứa bé đủ sức chi trì. Các hạ cứ yên tâm. Khách đắn đo một chút rồi buông tay ra. Tiết thần y kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với lão già áo lam, cầm tay đứa bé xem mạch thêm một lần nữa, lâu hơn lần đầu. Lão lộ vẻ kinh dị, ngẩng mặt lên thốt: - Đứa bé bị chưởng lực âm nhu gây nên trọng thương, chưởng lực âm nhu đó hết sức kỳ quái. Khách gật đầu: Trang 4/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung - Tiên sinh đoán đúng. Tiết thần y nói tiếp: - Điều lạ hơn hết là nó không bị trực tiếp đả thương. Chưởng lực đi qua một trung gian rồi mới chạm nó. Khách giật mình trông thấy, vừa gật đầu vừa run giọng đáp: - Tiên sinh không hổ danh là thần y. Người trúng chưởng là mẫu thân của nó. Lúc đó mẫu thân nó đáng bế nó trên tay... Khách lộ vẻ khích động vô cùng, khi nói đến đoạn thương tâm tưởng chừng như vừa trải qua ngắn ngủi trước đó. Vì quá thương tâm, khách bỏ dỡ câu nói. Tiết thần y không đáp, tiếp tục xem mạch đứa bé. Sau cùng lão buông tay ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Khách sốt ruột hỏi nhanh: - Có thể cứu nó không tiên sinh? Thần y lắc đầu đáp: - Nếu là mười hôm trước thì còn hy vọng. Khách xanh mặt: - Mười hôm trước? Mười hôm trước lão phu còn trên nẻo đường xa ngoài ngàn dặm... Khách giương tròn đôi mắt tiếp lời: - Theo khẩu khí của tiên sinh, trường hợp này kể như vô vọng. Tiết thần y đứng lên vòng tay: - Các hạ nên tìm người cao minh hơn tại hạ. Không xác nhận là vô vọng mà lại vòng tay chào ra ý đuổi khách, lại bảo đi nơi khác cầu thầy. Tiết thần y đã tuyên đọc bản án tử tuyệt về sinh mạng của đứa bé rồi, còn nghi ngờ gì nữa? Đôi mắt của khách chớp ngời ánh lệ, nhìn thẳng vào Thần y đau đớn than: - Thảm thương thay cho gia đình cố nhân lão phu! Song song ngộ nạn bỏ lại một giọt máu rơi với thương thế trầm trọng như vậy! Tiên sinh không thể nào đem cái thuật cứu nhân độ thế phổ cập đến cái chết của cả cha lẫn mẹ này hay sao?.... Tiên sinh! Lão phu sẽ thay thế đứa bé mà hàm ân trọng đại suốt đời. Tiết thần y lắc đầu: - Khó lắm! Sáu mạch đều trầm, nếu các hạ không phải là tay võ công thượng thừa, tiếp hơi cho nó, nó đã chết từ lâu. Tại hạ e cho sở năng của mình có hạn, không tạo được phi thường... Trang 5/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Khách khẽ chớp đôi mắt tỏ vẻ không tin: - Nếu đứa bé nhờ nội lực của lão phu mà sống sót được đến ngày nay, thì điều đó chứng tỏ nó vẫn còn hy vọng được cứu sống, tiên sinh... Tiết thần y một mực khăng khăng lắc đầu: - Tại hạ nhận mình bất lực. Khách tuyệt vọng dậm chân, kêu trời cố năn nỉ: - Xin tiên sinh ra ơn cứu mạng nó, dù phải làm việc gì khó khăn đến đâu để đền đáp công đức của tiên sinh, lão phu cũng không từ. Tiết thần y vẫn không thay đổi thái độ: - Các hạ nên tìm nơi khác, càng sớm càng có lợi hơn! Khách tự nhiên nhìn thấy chỗ thoái thác của danh y họ Tiết dựa trên một lý do nào khác hơn là bất lực, trước sau Thần y không hề nói là đứa bé vô phương cứu chữa mà chỉ nhận mình vô năng thôi, như vậy khách còn phải đi đâu nữa? Khách thầm nghĩ: - “Lão này thừa sức cứu chữa, song lại ngại phí công sợ lụy phiền, ta phải tìm cách nào cho lão phải chấp nhận sự thỉnh cầu của ta mới được!” Khách thòng một câu: - Vậy là đứa bé phải chết? Tiết thần y lại lắc đầu: - Tại hạ không đoán như thế. Nếu các hạ tìm được bậc thánh thủ thần thuật thì đứa bé được cứu sống ngay. Thần y vô tình nhìn nhận đứa bé vẫn còn phương thế sinh tồn, nhưng vẫn lấy cái cớ là mình bất lực để chối từ, người áo lam tội gì phải đi tìm nơi khác? Mà dù có muốn đi nơi khác thì biết đi đâu? Trên thế gian này còn ai quán thông y thuật hơn họ Tiết. Khách bỗng bật tràng cười cuồng dại, ngẩng mặt lên không: - Trong thiên hạ còn người thứ hai nào dám khinh đời ham danh như tiên sinh mà lão phu đi tìm? Từ chỗ lễ độ sang chỗ khinh miệt, khách đã trải qua biết bao nhiêu lời cầu khẩn thiết tha, càng cầu khẩn Thần y càng thoái thác, bắt buộc khách phải mắng xéo Thần y là hạng mạo danh khinh đời, kém nhân thiếu đức. Mắng được mấy tiếng lại nhìn xuống đứa bé lẩm bẩm: - Hiền điệt! Hiền điệt! Bá phụ không ngại dặm ngàn hiểm trở, ngày đêm kiên trình mang hiền đệ đến đây, những tưởng Thần y thừa khả năng cứu chữa cho hiền điệt, không ngờ gặp người rồi mới biết là danh không thù với thật, lầm gõ cửa kẻ vô tài làm uổng phí thời gian quan trọng, làm cho tình trạng hiền điệt thêm khó khăn nguy hại. Giờ đây ta làm sao đi tìm nơi khác? Tánh Trang 6/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung mạng của hiền điệt cầm như vất bỏ rồi... Tiết thần y bị mắng xỏ không giận, chỉ cười nhẹ vòng tay thốt: - Tại hạ tự thẹn là mình bất lực, xin các hạ hãy tìm nơi khác may ra được việc hơn. Các hạ thứ cho tại hạ không tiễn khách xa được. Khách “Hừ” một tiếng khẽ, rút trong mình ra một chiếc Thiết Tiêu màu đen nhánh, đôi mắt bắn tinh quang chớp ngời cao giọng quát: - Tiết Đạo Lăng! Tiết thần y lùi lại một bước, cười khổ: - Dù đánh chết tại hạ cũng thế thôi! Oai lực của một người không tạo được năng lực cho một kẻ khác bất tài. Khách trầm giọng: - Thần y xem đây. Chiếc Hắc Thiết tiêu đảo một vòng rồi hoành ngang, hướng ra ngoài cửa quét một nhát. Tiết Đạo Lăng chuộng võ ngay từ thuở bé, đã có căn cơ võ thuật khá vững rồi sang qua y học. Chữa trị cho hào kiệt giang hồ, mỗi người đều phải truyền cho lão một tuyệt kỹ. Trong mười mấy năm qua, lão thu thập được rất nhiều kỳ công diệu học, nghiễm nhiên trở thành một nhân vật hữu hạng trong võ lâm. Tuy nhiên lão góp mặt trong giang hồ với phương diện y thuật, chớ không hề sở cậy võ học bao giờ. Hiện tại, lão nhận ra khách hoàng ngang chiếc Thiết Tiêu quét gió vù vù, khí thế vô cùng hùng mạnh, lão giật mình kinh hãi nhảy tạt qua một bên né tránh, nở một nụ cười lạnh lùng hơn cởi mở: - Tại hạ đã phân trần là mình bất lực, các hạ không chịu tin cho, bức bách làm chi quá độ? Lão thốt, nhưng đôi mắt dán chặt vào chiếc Thiết Tiêu. Thực ra, khách hoành tiêu quét tới rất nhẹ, bất quá chỉ với mấy thành công lực thôi, chiêu thức thì không có gì kỳ lạ thế mà hiệu dụng vô lường, chận tả ngăn hữu, đón trước chận sau, tiêu phong như dồn Tiết thần y vào bốn bức tường vững chắc. Thần y nghe tay chân bủn rủn, không còn động đậy nổi. Lão sững sờ, thừ người ra nhìn đối tượng không chớp. Khách nhếch một nụ cười ngạo nghễ, thu chiếc Hắc Thiết tiêu về bước tới cạnh bên áng thư, đặt chiếc Hắc Thiết tiêu lên đó. Tiết thần y không hiểu khách làm như vậy là có dụng ý gì, lùi thêm mấy bước, đến đầu kia áng thư. Khách ung dung với lấy cán bút cầm tay, quay nhìn Thần y điểm một nụ cười: - Tiết Đạo Lăng! Lão phu muốn hỏi ngươi một chữ, không rõ ngươi có biết chữ đó chăng? Trang 7/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Đang lúc khẩn cấp vì tình trạng đứa bé, đối phương lại có thì giờ đố chữ, không khác nào giở một trò đùa, điều đó khiến Tiết thần y kinh dị không ít. Lão luôn luôn chú ý đến đối phương, tự bảo đã chuẩn bị sẵn sàng phòng bị khi bất trắc. Lão không đáp. Khách “Hừ” lên mấy tiếng, không buồn nhìn đến Thần y, toan hạ bút viết lên tờ giấy trải sẵn. Bỗng phía bên ngoài cửa có tiếng gọi vọng vào: - Cha! Cha! Một bé gái vận áo lụa đỏ bước vào. Tóc ngắn của nó thắt thành hai bính nhỏ, vừa đi vừa đưa hai tay tới, chờ ôm người nó gọi. Chân nó chập choạng như mới biết đi, nó hiện ra gần người áo lam hơn Tiết thần y. Lúc đó người áo lam đứng sát cửa. Nó là đứa con gái yêu duy nhất của Tiết Đạo Lăng, trông thấy nó lão hoảng, vừa bước tới nó, vừa bảo: - Châu Châu! Trở lại ngay! Ra đi. Khách dừng tay không viết nữa, quay lại hỏi: - Con gái ngươi đấy à? Khá lắm! Tiết thần y bước tới thêm một bước, đột nhiên dừng lại. Không rõ người áo lam đã làm gì khi ngưng viết, đưa cao tay lên, một áp lực phát ra, chận lão lại. Khoảng cách giữa Thần y và Châu Châu chỉ độ ba bước, thế mà lão không nhích chân được để bế đứa bé lên tay. Chẳng những thế, luồng áp lực đó còn đẩy lão lùi lại, lùi dần, lùi dần. Đứa bé nhìn thấy có người lạ cao lớn trong thơ phòng của cha nên kinh sợ vô cùng, nó giương tròn đôi mắt gọi nhanh Tiết thần y: - Cha! Cha! Vô ngủ thôi. Đi cha! Tiết thần y bị đối phương dùng cường lực đẩy lùi xa con nên bực tức hét: - Ngươi... Ý lão muốn nói ngươi định làm gì, song lão không dứt câu tròn ý, chỉ bảo con gái: - Châu Châu! Đi đi con. Ra khỏi nơi này nhanh đi con. Chậm mất rồi. Người áo lam đã đảo bộ bước tới, đưa tay bế xốc Châu Châu lên. Đứa bé kinh hãi giẫy giụa: - Không! Không! Ông đừng bế tôi! Tôi không muốn ông bế tôi đâu. Trang 8/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Tiết thần y quýnh quáng, hét lớn: - Buông nó ra! Ngươi có buông con ta ra không? Hai cánh tay đưa cao, Thần y chực nhào tới. Khách bật cười ha hả, quay lại đối diện với Thần y, ánh mắt ngời lên sáng lạnh, gằn giọng: - Tiết Đạo Lăng! Thần y chạm ánh mắt đó, nghe lạnh khắp người. Đừng nói là lão tự lượng sức mình, không thủ thắng nổi trước đối phương khi đứa con gái yêu ở trong tay khách lạ, lão dù tài có kinh thiên động địa cũng không dám làm gì. Lão rung giọng thốt gấp: - Buông con gái ta ra đi, ta bằng lòng chữa trị cho cháu ngươi! Khách cười lạnh: - Ngươi đã chẳng bảo là mình bất lực à? Tiết thần y đổ mồ hôi trán to bằng hạt đậu, ấp úng: - Tại hạ nhận thấy đứa bé bị một môn âm công kỳ dị gây nội thương, muốn chữa lành ít nhất cũng phải mất một năm. Tại hạ sợ thời gian dài quá, không chiếu cố trọn vẹn được nó, nên không dám đảm đương... Khách lạnh lùng: - Rồi bây giờ ngươi thấy cần phải đảm đương? Tiết thần y không lưu ý câu mỉa mai của đối phương: - Các hạ buông con tôi ra đi, tại hạ đã hứa rồi tự nhiên phải tận tình chữa trị. Khách đặt đứa bé lên bàn, nghiêm giọng thốt: - Lão phu đã hiến cho tiên sinh một chiêu Thiết Tiêu rồi, nợ chưa vay đã trả trước, vậy tùy tiên sinh xử trí. Một năm sau, lão phu chờ đợi tiên sinh tại cầu Thiên Tân nơi Lạc Dương! Một bóng người chớp lên, khách đã biến mình qua khung cửa khuất vào trong màn đêm. Tiết thần y hoảng hốt gọi gấp: - Để con gái ta lại! Ta đã chấp thuận giúp người rồi! Nhưng vô ích, lão đã ra bên ngoài, nhìn vào bóng tối, còn đâu hình ảnh khách áo lam. Lão đứt từng đoạn ruột. Lão không bỏ, băng mình chạy đi về phía trấn Mộc Độc. Lão đuổi theo làm gì? Lão chạy đi một lúc, biết mình làm một việc vô công, lại quay về nhà, đứa bé thoi thóp thở nằm bên cạnh chiếc Hắc Thiết tiêu. Trang 9/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Lão mơ màng nhớ lại thủ pháp của khách áo lam, lão không hình dung nổi chiêu thức hoành tiêu đánh tới như thế nào nữa. Lão đứng đờ ra một lúc, đột nhiên nhớ đến một người, dĩ nhiên lão nhớ đến người đó qua chiếc Hắc Thiết tiêu, người đó chính là Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cửu, oai danh chấn động giang hồ, trong hắc bạch lưỡng đạo nghe tên đều bay hồn bạt vía. Chợt lão nhìn lên tờ giấy trải trên mặt bàn. Không rõ khách viết từ lúc nào một chữ “Cửu” hiện ra rành rành trước mắt. Tiết Đạo Lăng rú khẽ một tiếng hãi hùng. Mười năm về trước lão có thọ ân một người. Người đó chỉ lưu lại cho lão một chữ “Cửu” thay cho họ tên. Rồi người hôm nay, là người ơn năm xưa chăng? Lúc đó lão chưa hiểu rõ được người cứu lão thoát nạn là nhân vật như thế nào. Lão ngửng mặt lên không than dài: - Ân công! Ân công! Tại sao ngươi không chịu nói thật? Trang 10/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Chương 2 - Đốn cây, đào tận rễ Vầng trăng lưỡi liềm thượng tuần của Tết đầu xuân buông tỏa ánh sáng nhạt nhòa trên tòa Đặng Uất sơn, một ngọn núi có một vùng nổi tiếng nhất khắp nước. Ai đã chơi mai vào đầu xuân mà chưa biết đến mai ở Đặng Uất sơn là một khuyết điểm lớn. Cho nên vào thời kỳ mai nở rộ, Đặng Uất sơn là nơi hò hẹn của mặc khách tao nhân, họ vầy đoàn cùng đến đó ngâm thi nhắm rượu thánh, nhìn mai ngắm nguyệt, lâng lâng hứng ngọn gió lành. Nhưng xuân qua đã quá nửa độ, mai vàng đã rụng, lá xanh lợp cành, mùa thưởng mai đã dứt, Đặng Uất sơn vắng bóng khách nhàn du. Thế mà đêm nay vẫn có bóng người và tự nhiên người đó đến đây không thể để thưởng hoa, bởi hoa đâu còn nữa. Người đó có thân hình cao lớn, tay bế một đứa bé cuộn tròn trong chăn mỏng, đến chân núi dừng lại một lúc. Người đó không ai khác hơn là Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cửu, vừa rời gia cư Tiết thần y tại thị trấn Mộc Độc đến đây và đứa bé chính là Châu Châu, đứa con gái duy nhất của Tiết thần y. Bóng đó dừng lại nhìn khung cảnh Đặng Uất sơn bất giác nhớ đến sự tình mười năm trước. Cũng một đêm trăng mờ nhạt như đêm nay, ngẫu nhiên đi ngang qua Đặng Uất sơn, Hắc Thánh Thần Tiêu Tang Cửu phát hiện ra bọn Long Môn ngũ quái đang vây đánh một người. Người bị vây chính là Tiết thần y, người nổi danh thần y trên khắp giang hồ. Nguyên nhân cuộc xung đột đó phát xuất từ việc Tiết thần y đã chữa trị cho một nhân vật võ lâm, nhân vật này lại là thù địch của bọn Long Môn ngũ quái bị chúng đánh trọng thương may mắn chạy thoát được. Long Môn ngũ quái căm hận Tiết thần y cứu nạn kẻ thù nên quyết hạ sát Thần y cho bằng được. Tiết thần y dù cho võ công khá cao, nhưng một không chống nổi năm, mà dù cho một đối một, lão vẫn chưa phải là đối thủ của chúng. Đang lúc nguy cấp, Hắc Thánh Thần Tiêu xuất hiện đánh bại bọn Ngũ quái Long Môn, giải nạn cho Tiết thần y. Lão dùng chân vẽ một chữ “Cửu” trên mặt đất, cốt cho bọn Ngũ quái tìm đến lão mà báo thù nếu chúng muốn. Lão không cần nghe lời cảm tạ của Thần y, phóng mình đi mất. Tiết thần y thấy chữ “Cửu” đó ngẫm nghĩ mãi mà không hiểu ân nhân cứu mạng mình là ai, cho đến hôm nay gặp lại chữ “Cửu” bất quá cũng chỉ biết đó là vị ân nhân cứu mạng mình mười năm về trước Trang 11/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung vậy thôi. Hắc Thánh Thần Tiêu nhớ lại việc xưa, điểm một nụ cười: - Giờ thì Tiết Đạo Lăng biết ta là ai rồi! Lão nghĩ: - “Một năm sau! Tại Thiên Tân kiều! Ta sẽ gặp lại Thần y. Thần y sẽ vì cái ơn cứu mạng mười năm trước chiếu cố đến đứa bé, ta còn lo ngại làm gì nữa! Huống chi, con gái lão ấy hiện ở trong tay ta”. Đứa bé bị thương chính là giọt máu duy nhất của đôi vợ chồng, bạn chí thân của Hắc Thánh Thần Tiêu: vợ chồng họ Phạm. Nếu trên đời này không có vợ chồng họ Phạm, thì vĩnh viễn trên giang hồ sẽ không có Hắc Thánh Thần Tiêu. Lão hồi ức lại những diễn tiến trong dĩ vãng, một lát lâu mới tiếp tục cuộc hành trình. Đi chưa được bao xa, bỗng lão nghe tiếng gọi, tiếng của một nữ nhân: - Phía trước đó có phải là Tang lão gia không? Xin đợi tiện nữ! Giọng nói dịu dàng, trầm ấm vô cùng. Giọng nói đó nếu thốt ra nơi hậu phòng, khi chung gối đối đầu hoặc dưới bóng đèn đối đầu thì sẽ trữ tình gợi cảm biết bao. Song ác thay nó lại vang lên giữa chốn núi non hoang vắng lúc đêm về, nên phát ra nghe lạnh xương sống. Hắc Thánh Thần Tiêu giật mình quay lại... Dưới ánh trăng huyền ảo, không biết tự lúc nào xuất hiện một cô gái dáng dấp thật yêu kiều... Mày nàng cong vút như trăng thượng tuần, mắt xanh như điểm sao, da trắng mịn phớt màu anh đào, môi mọng đỏ như sẵn sàng hé nở một nụ cười xinh hơn khi hoa chớm nở. Nhưng khi cười nói khẽ ẩn nấp một niềm thầm kín, khiến cho toàn thể gương mặt nàng vừa sắc sảo, vừa huyền ảo. Nàng đẹp một cách phiêu phiêu, phưởng phưởng. Dưới ánh trăng đêm mờ nhạt, nàng hiện ra như cái bóng chập chờn, như tiên nữ sau làn mây mỏng, như hồ tinh trong lớp sương bay. Hắc Thánh Du Long vô cùng kinh dị... Cứ theo thân pháp đó, nữ nhân phải là một cao thủ trong võ lâm, nhưng mấy mươi năm ngang dọc trên giang hồ, lão chưa hề nghe nói đến có một cô nương nào vừa xinh đẹp vừa tài cao quán thế. Hơn thế nữa, cho dù có một cô nương nào tài mạo lưỡng toàn đi nữa, cũng không vận công trang như thế này! Nàng là ai? Nàng không thể là phần tử của võ lâm, nàng không thể xuất thân từ dân gian phàm tục, thì nàng là ai? Trang 12/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Một con người hiểu nhiều biết rộng như Hắc Thánh Thần Tiêu cũng phải lắc đầu không ước đoán nổi lai lịch của nàng. Lão cau mày hỏi: - Cô nương gọi lão phu? Nữ lang cung trang cười nhẹ: - Nơi đây ngoài Tang lão gia ra, còn ai nữa chăng? Hắc Thánh Du Long càng kinh ngạc: - Cô nương nhận thức lão phu? Nữ lang bĩu môi: - Thanh danh trọng vọng như vậy trên đời này còn ai không biết. Nàng không đáp ngay câu hỏi, chỉ hỏi vặn lại thôi, nhưng những lời vặn lại còn đầy đủ ý nghĩa hơn câu đáp. Hắc Thánh Du Long lại hỏi: - Tác phong của cô nương chứng tỏ cô nương không phải hàng phàm tục, có điều nhãn lực lão phu không được tinh vi cho nên không nhận ra được cao nhân, chẳng hay quí tánh phương danh là gì? Nữ lang giương tròn đôi mắt nhìn lão một thoáng, đoạn điểm một nụ cười: - Nếu Tang lão gia không hiểu thì thôi, hỏi mà làm gì! Hắc Thánh Du Long gật đầu: - Cô nương không muốn nói thì đành vậy, lão phu không cưỡng ép. Nhưng, bỗng nhiên lại gọi lão phu dừng chân chắc có điều chi muốn thỉnh giáo? Tưởng cô nương cho phép lão phu hỏi câu đó chứ? Nữ lang chớp mắt: - À! Tang lão gia cũng biết dùng lời khéo. Không rõ lai lịch, không biết ý tứ nữ lang như thế nào, hỏi nàng không nói, lại cốt cợt với vẻ mỉa mai. Hắc Thánh Du Long cảm thấy bực rồi. Song một người cao niên kỷ không thể phẫn nộ dễ dàng với hậu bối, nhất là kẻ đó lại là một nữ nhân, lão cố dằn lòng bình tĩnh thốt: - Cô nương có điều chi dạy bảo, lão phu sẵn sàng nghe! Nữ lang cung trang quắc mắt ngời tinh quang kỳ dị, hỏi: - Tang lão gia từ Xuân Hương cốc tới đây? Hắc Thánh Du Long nghe đến ba tiếng Xuân Hương cốc giật mình biến sắc. Trang 13/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Xuân Hương cốc là nơi ẩn cư của vợ chồng Phạm lão đệ, một nơi cực kỳ bí mật, tận chốn núi sâu hoang vắng, chỉ có lão là người duy nhất biết được mà thôi. Nàng... nàng là ai mà biết được Xuân Hương cốc? Lão chú mắt cố quan sát đối phương trầm giọng đáp: - Phải! Lão phu từ nơi đó đến đây! Do đâu con người biết? Nữ lang không đợi lão dứt trọn câu, bật cười lạnh: - Xuân Hương cốc là gì? Chỗ ở của tiện tỳ mà gọi là Xuân Hương cốc được à? Phải gọi là Xuân Xú cốc mới đúng hơn! Nàng cười lớn hơn: - Xuân Xú cốc! Xuân Xú cốc! Ha ha... Hắc Thánh Du Long quắc mắt nhìn nữ lang. Ánh mắt của nàng ngời lên niềm oán độc hung tàn, ánh mắt đó bốc rực sát khí. Tự nhiên, lão hiểu ngay, đối phương nói đến Xú tiện tỳ là ám chỉ vào vợ Phạm lão đệ. Xuân Hương cốc là một sơn cốc nằm tận trong núi thẳm rừng sâu, vợ chồng Phạm lão đệ nhân đi ngang qua vùng phát hiện ra, ghép tên hai người lại đặt thành tên Cốc. Nay nữ lang có khẩu khí đó, tức có sự hiềm khích với vợ Phạm lão đệ rồi. Vô duyên, vô cớ, vợ chồng Phạm lão đệ bị người hạ độc thủ, chính Hắc Thánh Du Long đang truy nguyên vụ án. Bây giờ, nữ lang xuất hiện đón đường lão tỏ giọng thù hằn làm cho lão nghi ngờ nàng có liên quan đến cái chết thảm của vợ chồng họ Phạm. Lão hỏi nhanh: - Cô nương nhận thức Phạm Xuân Hoa, lão đệ của lão phu? Nữ lang bật cười ha hả, giọng cười lạnh rợn vô cùng: - Tự nhiên! Chẳng vậy tôi lại bỏ công thu dọn xác chết của hắn à? Vì tôi có đến đó mới thấy bút tích của Tang lão gia trên vách đá. Chắc Tang lão gia không quên mấy chữ do mình lưu lại chứ? Mấy chữ đó là “Mười năm sau, sẽ vì cố nhân, báo phục mối huyết cừu này”. Dưới mấy chữ đó còn một chữ “Cửu” đứng riêng biệt, như chữ ký tên người. Nữ lang nhìn đối phương một chút rồi tiếp nói: - Thấy chữ “Cửu” tôi ngẫm nghĩ mãi, trên giang hồ chỉ có Tang lão gia mới có cái khẩu khí hào hiệp như thế. Thu dọn xác chết! Bốn tiếng đó len lỏi vào trong trí óc Hắc Thánh Du Long như bốn mũi nhọn. Tại sao nàng biết Phạm Xuân Hoa chết mà nàng đến thu dọn xác chết? Trang 14/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Song, Hắc Thánh Du Long chưa vội tìm hiểu điều đó, y chỉ hỏi gọn: - Rồi cô nương rời Xuân Hương cốc theo dõi lão phu đến đây? Nữ lang lạnh lùng gật đầu: - Phải! Tôi thấy Tang lão gia đắp mộ, lập bia cho Xuân Hoa lòng tôi phẫn nộ. Xú tiện tỳ là ai chứ mà được táng chung với chàng? Tự nhiên tôi không thể để như vậy được, tôi đào mộ, vức xác tiện tỳ đi một nơi. - Đồng thời, tôi không tìm được xác của đứa bé, nếu nó không được táng chung với cha nó thì nó cũng phải có một ngôi mộ riêng. Nhưng không, ngoài ngôi mộ của Phạm Xuân Hoa, chẳng còn mộ nào quanh đó. Tôi biết ngay nó chưa chết và đã được Tang lão gia mang đi rồi. Cái hẹn mười năm báo oán của Tang lão gia ghi nơi vách đá không ngoài sự chờ đợi đứa bé kia trưởng thành. Nữ lang dừng một chút rồi gằn giọng nói: - Bây giờ thì Tang lão gia đã hiểu đại khái sự tình rồi chứ! Dù tôi có theo dõi Tang lão gia đó là việc đương nhiên, bất cứ ai ở vào địa vị của tôi cũng phải làm vậy. Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cửu càng nghe nữ lang nói càng sôi giận. Nhưng bằng vào kinh nghiệm giang hồ lão phải hết sức nhẫn nại để nghe nữ lang nói nhiều hơn nữa. Càng nghe lão càng hiểu rõ sự tình, có như vậy lão mới truy nguyên ra mọi bí ẩn của cái chết thảm của vợ chồng người bạn thân. Tuy nhiên, sức chịu đựng của con người có hạn, sau cùng lão không dằn được cơn phẫn nộ dâng tràn. Lão quắc mắt, dựng tóc quát to: - Ngươi là thủ phạm trong vụ án? Ngươi đã hạ sát vợ chồng Phạm lão đệ của ta? Nữ lang nhếch môi cười mĩa: - Vợ chồng gì? Con tiện tỳ đó dụ dỗ quyến rũ Phạm Xuân Hoa, đưa nhau vào sâu trong rừng núi hú hí với nhau, có theo lễ giáo gì mà gọi là vợ chồng? Hắc Thánh bước tới một bước, rung rung giọng vì phẫn nộ: - Tại sao ngươi lại hãm hại vợ chồng Phạm lão đệ? Ngươi phải nói cho ta biết! Nữ lang điểm một nụ cười quái dị, từ từ đưa nhẹ bàn tay đẹp như bạch ngọc vuốt nhẹ mái tóc, giọng nàng vẫn ôn tồn hòa dịu: - Tôi xin nhắc đến một câu chuyện xa xưa trước khi đề cập đến việc mà ngươi đã hỏi! Ngươi có muốn nghe chăng? Nữ lang và Hắc Thánh Thần Tiêu đã bỏ cái giọng khách sáo, họ lấy cái tư thế đối lập với nhau rõ rệt, và chắc chắn cuộc gặp gỡ này phải kết thúc bằng một trận giao đấu, có ác liệt hay không tùy vào bản lĩnh của hai bên. Hắc Thánh lại phải dằn cơn thịnh nộ, thầm nghĩ: Trang 15/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung - Bỗng nhiên mà nàng muốn nhắc đến chuyện xa xưa, có lẽ chuyện đó có liên quan đến thảm cảnh của vợ chồng Phạm lão đệ, vậy mình cũng nên nghe nàng nói gì. Lão gật đầu: - Ngươi cứ nói! Nữ lang trầm tĩnh kể: - “Trong cung của bọn ta có trồng một cây bích đào. Trải qua nhiều năm nó không bây giờ trổ hoa, kết trái. Rồi đến một mùa xuân, bỗng nhiên nó sanh hoa chi chít đầy cành và lạ lùng thay, hoa thì nhiều nhưng lại có một trái đào duy nhất. - Ngày ngày ta ra gốc đào nhìn trái, từ lúc từ trái còn nhỏ đến lúc, từ lúc nó còn màu xanh cho đến khi nó phớt màu hồng. Trái đào no tròn bóng mượt, nhìn màu hồng của nó ai cũng muốn ăn - Quả đào thì ở tận trên ngọn cây cao mà ta thì lúc đó mới chín tuổi, thuật khinh công ta luyện mới được ba thành. Dù thèm ăn đấy, dù tham ăn đấy, dù muốn hái trộm mà ăn đấy cũng không biết làm cách nào leo đến tận ngọn cây mà hái”. Nghe mãi những lời vòng vo không đâu của nàng Hắc Thánh Du Long đâm bực nhưng cũng cố dằn lòng nghe tiếp. Thiếu nữ vẫn đều đều kể tiếp: - “Có một hôm, sư phụ ta chỉ tay hướng quả đào, bảo ta cùng một đứa sư muội nhỏ hơn ta một tuổi rằng: “Trong hai con, nếu ai nói trúng dùng thủ pháp chỉ để có thể hái trái đào trên cao kia xuống, thầy sẽ thưởng cho người đó ăn”. - Ta cạn nghĩ, cho rằng sư phụ đang khảo sát học lực của hai chị em ta, bởi dù bọn ta dù ít tuổi sư phụ vẫn hàng ngày giảng giải từng môn võ học của các môn phái khác trên giang hồ, cho nên người muốn đo lường ký ức của bọn ta xem ai hơn ai kém. Ta đáp ngay: “Đệ tử dùng thủ pháp “Cách Không Thủ Vật” của bổn môn, tự nhiên quả đào sẽ rơi xuống”. - Sư muội ta bĩu môi, ý chừng cho rằng nàng thừa hiểu điều đó nhưng nàng không kịp nói ra bị ta thốt chận thành ra nàng hậm hực, còn ta nói xong đắc ý vô cùng. - Nhưng sư phụ cười nhẹ: “Ngươi nói thì được mà làm thì chưa được, vậy nói làm gì”! - Phải! Lúc đó ta chưa có đủ công lực để thi triển thủ pháp “Cách Không Thủ Vật”, ta chỉ muốn nói lên một phương pháp để cho sư phụ biết học lực của ta, còn thực hành thì còn lâu mới làm nổi. Ta có ngờ đâu sư phụ lại muốn thực hành ngay. - Sư muội ta lúc đó mới cất tiếng: “Đệ tử cũng dùng thủ pháp của bổn môn như sư tỷ nhưng lại là thủ pháp “Xuyên Vân Xạ Nguyệt”, dùng đá ném trúng cành, cành rung chuyển trái đào rơi xuống. Sau đó dùng luôn thân pháp “Phân Quang Tróc Ảnh” nhảy tới nắm trái đào trong tay”. - Phương pháp đó có gì là lạ đâu! Đứa trẻ lên ba cũng biết làm như thế, cần gì phải là người học võ công? Vậy mà sư phụ gật đầu khen ngợi...” Hắc Thánh Thần Tiêu thoáng kinh ngạc. Nữ lang kể ra những thủ pháp, thân pháp “Cách Không Thủ Vật”, “Phân Quang Tróc Ảnh” và “Xuyên Vân Xạ Nguyệt” đều là những chiêu thức Trang 16/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung đã thất truyền từ lâu trên giang hồ. Thế mà nàng đã luyện được, vậy nàng là ai? Nữ nhân tiếp nối: - “Ta tức giận vô cùng, chưa kịp nói gì sư phụ lại bảo sư muội ta lấy đá làm theo phương pháp đó. Ta càng sôi giận hơn, lượm ngay viên đá to ném ngay quả đào. Đào rơi xuống đất nhưng đã tan nát không còn ăn được nữa. Sư phụ không rầy la gì hết mà sư muội cũng chẳng nói chẳng rằng. - Vậy mà ta vẫn chưa hả giận. Đêm đó ta xách đến cây đào đốn cho nó ngã xuống, lại còn bới đất từ rễ cái đến cái rễ con. Ta nhất định tiêu diệt cây đào đến tận rễ, từ nay không còn ai ăn được quả của nó nữa. - Ta làm xong việc đó dừng thở mệt một lúc rồi quay đầu nhìn lại sau hoảng sợ thất thần. Sư phụ đã có mặt có lẽ từ lúc từ khi ta mới đốn cây đào. Lạ làm sao, sư phụ đã không quở trách lại còn ôn tồn bảo: “Trên giang hồ nếu muốn xưng hùng xưng bá tạo thanh danh lừng lẫy tất phải tàn nhẫn ác độc, kẻ nào có tâm địa hiền lương quyết không gầy dựng được sự nghiệp nổi. Sư muội của ngươi không bù được ngươi ở điểm này”!” Hắc Thánh Thần Tiêu lại càng kinh ngạc. Có bao giờ một vị sư phụ lại dạy cho đệ tử mình phải tàn nhẫn ác độc? Thảo nào mà nàng chẳng hung tàn như vậy! Nữ lang kể đến đó bật cười khanh khách. Nàng chớp chớp đôi mắt, nhìn Hắc Thánh một thoáng, đoạn thốt: - Qua việc xa xưa do ta vừa kể chắc ngươi đã hiểu rõ nhiều về việc hôm nay chứ? Ta từ ngàn dặm đến đây không ngoài mục đích hủy diệt đến rễ cái, rễ con của cây đào đó. Nàng đưa một ngón tay chỉ vào đứa bé mà Hắc Thánh Thần Tiêu đang bế trước ngực. Vì bôn hành đêm khuya, Hắc Thánh sợ đứa bé bị nhiễm lạnh nên lấy y phục lão trùm kín nó cho nên nữ lang không nhìn ra được nó là gái, con của Tiết thần y. Nàng thừa hiểu con của Phạm Xuân Hoa là trai, nếu nàng thấy đứa bé chắc nàng cũng không gây sự với Hắc Thánh như thế này. Dù nàng lầm lạc, nhưng Hắc Thánh căm phẫn nàng có tâm địa tàn khốc không dung tha được một đứa bé vô tội nên theo dõi lão đến đây, quyết đốn cây dứt chồi diệt hậu hoạn. Lão trợn tròn mắt hét to: - Liễu đầu độc ác đến thế à? Ta cứ tưởng còn lâu lắm ta mới tìm ra hung thủ, không ngờ hôm nay ngươi bỗng dưng ngươi nạp mạng cho ta! Ta phải giết ngươi để báo thù cho vợ chồng Phạm lão đệ! Nữ nhân nhướng cao đôi mày cười lớn: - Ngươi sôi giận làm gì chứ? Bất quá ta chỉ giết có Phạm Xuân Hoa với con tiện tỳ khốn kiếp kia, nếu có tiêu diệt luôn giọt máu hôi tanh của con tiện tỳ thì cũng chỉ ba mạng người là cùng. Ba mạng người có là bao mà ngươi cho là độc ác? Còn như ngươi, suốt mấy mươi năm qua đã hạ sát bao nhiêu người rồi? Như vậy, giữa chúng ta ai tàn độc hơn ai? Tuy nhiên, ngươi đừng lo ngại, rất có thể ta tha cho ngươi đó! Trang 17/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Giọng nói của nàng nghe hách quá, quả quyết quá, nàng xem như mạng sống của Hắc Thánh đang ở trong tay nàng, nàng muốn làm sao thì Hắc Thánh phải làm như vậy. Suốt mấy mươi năm tung hoành ngang dọc, Hắc, Bạch lưỡng đạo đều gờm oai nể sợ Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cửu chưa hề nghe một câu nói trịch thượng như vậy. Giờ đây, một nữ nhân vô danh dám xem thường lão? Lão thừa hiểu đối phương phải là một tay phi thường, tự tin vào bản lãnh lắm mới dám theo dõi lão đến nơi này, bởi phần đông nhân vật trên giang hồ gặp lão còn phải tránh xa, có bao giờ tìm chạm mặt như nàng? Lành thì không đến, đã đến hẳn không lành. Hắc Thánh vội lùi lại hai bước, đặt Tiết Châu Châu xuống dựa vào một gốc cây. Đoạn lão quắc mắt nhìn trừng nữ nhân, tinh quang chớp ngời trông khiếp đảm vô cùng. Lão cao giọng thốt: - Ta xưa nay không thích nghe những lời khoác lác. Ngươi có bản lĩnh cứ giở ra thi thố xem có làm gì nổi ta chăng? Nếu phải bổ túc cho đủ số bốn nạn nhân như ngươi vừa nói thì ta cũng không tiếc rẻ gì cái sinh mạng này! Suốt đời ngang dọc, Hắc Thánh vào nguy ra tử biết bao phen, song lần nào cũng như lần nào, lão vẫn khinh thường không xem đối phương ra quái gì. Nhưng lần này, lão thận trọng hơn bao giờ hết. Buông xong câu nói, lão ngầm vận công tụ khí, bảo vệ các yếu huyệt trong người. Nữ nhân cười lạt: - Ta có nói ra ngươi cũng không tin, thà ta không nói nữa là hơn. Nếu không nói thì phải hành động cho ngươi xem ta không khoác lác. Thế đối lập đã thành hình rõ rệt, khi lối xưng hô đã thay đổi, cuộc giao thủ không thể nào tránh khỏi xảy ra được. Nàng vung tay, đánh ra một chưởng. Chưởng thế tung ra rất nhẹ nhàng, không rít gió, không biểu hiện một tiềm lực nào cả, như một kẻ vô sự đưa tay ra hứng lấy chiếc lá vàng rơi. Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cửu nhìn thủ pháp của nữ nhân hét lớn: - Khá lắm đó! Lão dồn kình lực vào lòng bàn tay hữu đẩy ra một chưởng. Chừng như nữ nhân không muốn chưởng lực của nàng gặp phải kình đạo của địch, nên chiêu thức xuất phát nửa vời nàng lập tức thu về. Dù nàng thu về, Hắc Thánh có bao giờ chịu bỏ giở? Lão hét lớn một tiếng đảo bộ tiến tới, bàn tay vung ra, đánh tiếp chiêu thứ hai. Trang 18/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Lão dùng tận lực bình sanh. Gia dĩ đang lúc phẫn nộ, chưởng lực mạnh vô tưởng. Nhưng, lão bỗng cảm thấy một áp lực vô hình bức nặng nơi ngực, muốn thu chưởng về để hóa giải áp lực đó, nhưng không còn kịp nữa. Bắt buộc lão phải thoái hậu dần dần theo sức đẩy của luồng áp lực đó, đồng thời tay tả phát ra kình đạo để chống lại. Nữ nhân đã đoán trước, khi nào nàng rụt tay về thì đối phương cũng tiến theo xuất chiêu công tới nên ngầm vận kình đạo tạo áp lực chận Hắc Thánh lại, đồng thời nàng nhảy tạt sang bên tránh một chiêu phách không chưởng của lão. Nàng nhảy tạt sang bên không tránh ra xa, trái lại còn đảo bộ đến gần Hắc Thánh đánh nhanh xuống đầu lão một chưởng. Bị phản công bất ngờ, Hắc Thánh không còn né kịp vào đâu nữa, đành vận dụng tay hữu đánh hất lên một chưởng, đón đỡ chiêu công của địch. Bốp! Hai chưởng lực kình chạm nhau. Tuy tiếng vang không lớn lắm, song đôi bên dùng công lực quá dồi dào nên không khí bị dao động mạnh làm tung bay tà áo kêu “lật phật”, không khác gì gió tạt qua tàu chuối. Nữ lang áp dụng một bộ pháp tân kỳ, lùi lại bốn năm thước, chân nàng đảo nhanh không có vẻ gì là lúng túng hay lảo đảo cả. Hắc Thánh Thần Tiêu tự thị là công phu thâm hậu, thế mà cũng bị chấn dội mấy bước, dấu chân lão ấn xuống đất một tấc khi lão trụ bộ lại được rồi. Râu tóc dựng đứng lên còn rung rinh một lúc lâu mới rũ xuống. Nhận xét qua cuộc chạm lực đó, phải cho là Hắc Thánh còn kém nữ nhân một phần, song dù có vững hơn địch một chút, nữ nhân cũng phải phục lão là tay võ công thượng đỉnh. Hắc Thánh lấy lại bình tĩnh, giương tròn đôi mắt, bậc cười cuồng dại: - Thảo nào mà ngươi chẳng có thái độ ngông cuồng cao ngạo! Ta thành thật công nhận là suốt hai mươi năm qua ta mới gặp một cao thủ như ngươi. Lão bỗng đổi sang giọng thê thảm rít lên: - Hồn oan của Phạm lão đệ có thiên hãy chứng giám cho ngu huynh đêm nay quyết hạ sát yêu nữ để báo thù. Đôi mắt lão đỏ ngầu, tay tả bắt quyết, tay hữu đưa ra, thân hình bay vọt tới. Nữ nhân cười lạnh: - Ngươi đừng nuôi mộng! Nàng không né tránh, ngang nhiên đảo bộ bước tới, vung tay đón chận chiêu công của Hắc Thánh. Trang 19/1.271 http://motsach.info
- Hắc Thánh Thần Tiêu Giả Kim Dung Tự nhiên Hắc Thánh Thần Tiêu muốn kết thúc cuộc đấu nhanh chóng nên lão giở tuyệt học “Hắc Thánh Du Long chưởng pháp” ra thi triển, mỗi chiêu có cái áp lực như dời sơn, gió rít vù vù, kẻ đứng ngoài chứng kiến cũng phải rùng mình rợn óc. Nữ lang không nao núng, ung dung tiến thoái, đôi tay nhẹ nhàng tát qua phất lại, thực thực hư hư ảo diệu vô cùng. Trang 20/1.271 http://motsach.info
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Thiên Hạc Phổ
877 p | 132 | 33
-
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long
1120 p | 88 | 20
-
Hắc Thánh Thần Tiêu - Giả Kim Dung
1124 p | 128 | 20
-
Vũ Thần
7033 p | 90 | 16
-
Tiên Hạc Thần Kim
1515 p | 62 | 12
-
Tiên Hạc Thần Kim - Lý Liên Chi
1406 p | 82 | 11
-
Cô Tinh Hiệp Lữ - Cổ Long
314 p | 73 | 11
-
Hắc Bạch Phong Vân
634 p | 75 | 11
-
Thiên Hạc Phổ - Ngọa Long Sinh
773 p | 101 | 10
-
Tam Độ Mai
127 p | 128 | 10
-
Tru Ma - Phần I: Quyển 9
101 p | 64 | 9
-
Hoa Mai Bạc Mệnh
136 p | 72 | 7
-
Phong Thần Diễn Nghĩa-Hồi 29
18 p | 85 | 7
-
Chương 18 - Nhất Nộ Sát Nhân (1)
7 p | 72 | 6
-
CỔ ĐẠO KINH PHONG Phần 1 - 2
9 p | 98 | 6
-
Chương 5 - Tu Luyện Công Pháp Bí Tàng
4 p | 74 | 4
-
Băng Hỏa Ma Trù-Chương 93b
7 p | 65 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn