intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hạnh phúc của một ******

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

35
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

cái lạnh theo gió phà vào mặt nó lạnh buốt đến rùng mình,đôi tay lạnh cóng nhẹ xoa xoa đôi gò má trắng bệch vì lạnh. Nó nhướng ngừoi nhẹ rồi ngồi thu người lại ôm chặt hai đầu gối, đôi mắt nó nhìn quanh dáo dác như thể tìm kiếm nhưng cũng chỉ có một mình nó ngồi ở đấy.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hạnh phúc của một ******

  1. Hạnh phúc của một ****** Tên tác giả: TyGôn Thể loại:tình yêu và cuộc sống Rating: 18+ ***************************************** Mùa đông lạnh, cái lạnh theo gió phà vào mặt nó lạnh buốt đến rùng mình,đôi tay lạnh cóng nhẹ xoa xoa đôi gò má trắng bệch vì lạnh. Nó nhướng ngừoi nhẹ rồi ngồi thu người lại ôm chặt hai đầu gối, đôi mắt nó nhìn quanh dáo dác như thể tìm kiếm nhưng cũng chỉ có một mình nó ngồi ở đấy. Đưa đôi mắt to tròn nhìn lên bầu trời đêm xám xỉn nó cười thầm nghĩ cũng mừng vì trời không mưa. Và rồi thì trong đầu nó liên tưởng đến câu chuyện cô bé bán diêm, cái cảnh mà cô cũng ngồi co ro như nó đến chết, cô khác nó ở chỗ cô chết để thoát khỏi đau khổ còn nó phải sống để tìm hạnh phúc. Cô bé bán diêm còn có những cây diêm sưởi ấm, còn nó – nó bán thân thì có được gì. Nó thở dài cho cái nghiệp của mình rồi chăm một điếu thuốc hít một hơi thật dài ấm lòng. Đưa điếu thuốc ra trước mặt nhìn rồi ngẫm nghĩ tiếp, nó chẳng nhớ nó biết hút thuốc từ lúc nào nó cũng chẳng còn nhớ nữa. Nó chỉ nhớ rằng lúc nó biết mùi rượu cay nồng là khi nó lấy can đảm đi theo chân của mẹ nó vào cái nghề này… Hôm ấy, nó bạo dạng mở tủ lấy chai rươu mà mẹ nó hay dùng để tiếp những người đàn ông lạ mặt mà nó căm ghét rót một ly đầy tràng, nó đặt xuống bên cạnh cạnh lá thư mẹ viết cho 3 chị em nó để theo một thằng đàn ông nào đó. Nó căm phẫn uống cạn ly rượu mà nó nghĩ điều nó sẽ giúp nó can đảm hơn. Thế rồi hơi men ngấm vào người nó, nó tự an ủi ngăn cho dòng nước mắt đừng lăn xuống. Cầm mảnh giấy nhỏ có số điện thoại một ngừơi mà mẹ nó bảo sẽ giúp đỡ nó khi nó cần. Nhưng không nó biết đấy là số của ai. Cầm điện thoại trên tay bấm số rồi gọi nó nhận được lời chấp nhận của người phụ nữ đó.và đó là ngày nó bước chân vào cái nghề này, cái nghề bán thân giống như chính người mẹ sinh ra nó đã bỏ 3 chị em nó ra đi. Và giờ nó phải làm điều đó vì chính bản thân nó và cả hai cô em mà nó biết ba chị em nó đều cùng mẹ lại khác cha, cũng chẳng ai biết cha ruột của mình là ai ,mà người ta hay gọi là con rơi đấy. Mọi chuyện như vừa diễn ra hôm qua vậy mà bây giờ đã qua 3 năm từ ngày đó. Bất chợt nó giật mình khi có tiếng gọi, nó mỉm cười vứt điếu thuốc tàn xuống lề đường rồi theo lên xe một ngườii đàn ông đi mất.
  2. Cuộc đời nó vẫn vậy, 3 năm làm nghề trong im lặng nó vẫn là sinh viên gần tốt nghiệp. Nó thích học và muốn được học còn lo cho cuộc sống 2 em của mình nữa. Chẳng bao giờ nó thấy chán nản kiểu sống đeo mặt nạ như thế.nó tự bảo lúc nó ra trường kiếm được việc đủ lo cho cuộc sống 3 chị em nó sẽ thôi không làm nghề này nữa. Và có lẽ nó đã làm được điều đó nếu như cái người định mệnh ấy xuất hiện, mang cho nó tình yêu cay đắng mà nó chưa hề biết yêu là gì. Nó xinh đẹp lạ thường, cái vẻ đẹp mà nó cho rằng có lẽ nó giống ba vì nó để ý thấy ba chị em nó không giống nhau một chút nào.dáng người nó cao ráo. Nó được đề cử tham gia cuộc thi miss teen của trường nhưng nó từ chối vì nó biết nó chẳng có đủ tư cách và đạo đức để tham gia. Làm nghề bán thân đứng đường như nó không ai biết thì đã là điều an ủi lắm rồi. Dù rất thích nhưng nó đủ thông minh để biết về thân phận của mình. Nó là kiểu người sống hai mặt. Bản chất vui vẻ hoà đồng với bạn bè ban ngày trái ngược con người buông thả lúc về đêm của nó. Và rồi một ngày nó gặp anh ở ngay chính ngôi trường nó học. Anh không phải là người đầu tiên gục ngã vì sắc đẹp của nó nhưng là người khiến trái tim nó nhảy thẩn thờ trước nụ cười của anh. Anh làm quen nó nhẹ nhàng khiến nó hạnh phúc lạ thường. Nó bắt đầu thân với anh hơn nhưng cũng chỉ là nói chuyện ở trường. Anh nhiều lần rủ nó đi chơi nhưng nó luôn từ chối tất nhiên vì nó không thể nghỉ làm đươc, vậy mà những lý do nó đưa ra hoàn toàn là dối trá và đôi lúc nó ân hận vì điều nó. Có thời gian nó tránh mặt anh vì yêu nên nó tự thấy tủi thân và nghĩ rắng nó không xứng với anh. Anh luôn tìm nó, cố gắng tiếp cận nó và rồi nó nhận được lời tỏ tình của anh, nó nghẹn ngào nước mắt không phải hạnh phúc mà là đau khổ. Đau đến nghẹn lòng,nó chẳng biết làm sao cho đúng. Nó biết anh là hạnh phúc của nó, cái hạnh phúc nếu như nó không phải làm ** đứng đường thì nó sẽ sẵn sàng yêu anh. Nhưng không cuộc sống là vậy, hạnh phục ngay trước mắt lại chẳng thể chạm vào lại càng đau hơn. Ừ thì nó từ chối anh trong nước mắt. Nó vẫn đi làm mỗi tối mà từ ngày nó từ chối anh, anh đã không còn xuất hiện trước mặt nó nữa. Vừa buồn vừa vui , nó nhớ anh da diết. Yêu thương muốn nó tìm gặp anh nhưng lý trí nó lại bảo nó không xứng để đứng trước mặt anh. Vậy mà cay đắng của nó không dừng lại. Nó tình cờ gặp anh khi anh cùng một người bạn nữa đang đi tìm nó. Tất nhiền không phải là nó là là tìm cái nghề làm ** của nó. Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Nó ngồi co ro ở nơi quen thuộc vẫn hay ngồi. Tiếng cười nói của đàn ông làm nó cười thầm đang tiến lại gần nó. Nó là một ****** có tiếng trong nghề này vì sắc đẹp thế nên việc đàn ông tự tìm đến nó là chuyện bình thường. Lắng tai nghe tiếng
  3. bước chânđang lại gần, nó đứng dậy chỉnh chu lại mình và trên môi kèm nụ cười. Khi biết một bước nữa thôi nó sẽ giáp mặt với khách, nó cười tươi, giọng nó ngọt ngào: - chào anh! Rồi thì cả anh và nó đều ngạc nhiên đến tột đọ khi giáp mặt nhau ở nơi đây. Mặc cho bạn anh cứ nói cười luôn miệng, cả nó và anh đều nhìn nhau nghẹn ngào. Cho đến khi người bạn của anh phổ nhẹ vào lưng anh cười: - Mày mê rồi chứ gì, tao nói là đẹp đẹp mà.- giọng anh ta đắc ý cười… Anh không nói gì vẫn nhìn nó. Còn nó ngượng cúi gầm mặt tránh đi ánh mắt của anh. Anh đưa mắt nhìn bạn mình rồi lại nhìn nó cười đểu khinh bỉ: - Người mày nói là đây sao?- giọng anh chua chát. - Ừ! Cô ta sẽ làm mày hết buồn mà quên đi con nhỏ đó đấy. - Được.- anh gật đầu rồi cầm tay nó lôi đi một mạch. Nó không biết phản ứng ra sao chỉ biết chạy vội theo nhịp bước của anh. Ra khỏi khu phố đó đến gần bên bờ sông anh buông tay nó ra đứng nhìn dòng sông đêm phẳng lặng. Nó chẳng biết phải nói gì chỉ im lặng nhìn dáng người anh phía sau lưng. Nó đã từng muốn được gặp anh, được nghe giọng của anh vậy mà giờ được gặp anh nó lại buồn đau hơn. Anh không quay lại nhìn nó nhưng giọng anh lạnh lùng đến dễ sợ. Anh thắc mắc tại sao nó lại làm cái nghề này, sao một người như nó lại có thể bán thân. Anh bảo nó đã làm anh thất vọng, thật sự thất vọng. Còn nó chỉ biết im lặng cúi mắt cho đến khi anh không chịu đựng được sự im lặng của nó ạnh điên cuồng quát lớn: - sao cô lại im lặng, cô không có gì để nói vơi tôi sao. Buồn cười thật đấy, tôi lại yêu…..- anh dừng lại. - Yêu một ****** phải không- nó ngẩng mặt nhìn anh nói tiếp câu nói của anh làm anh đôi chút ngượng ngập.- anh thấy ghê tỡm lắm đúng không,em chẳng buồn vì điều đó, vì đâu ai bỏ yêu thương ra giành cho một ******. Người ta chỉ bỏ tiền để được lên giường với một ******. Và em biết anh cũng thế nên em tự biết hạng người rẻ mạc như em đâu xứng để anh yêu, nhưng nếu cần em có thể lên giương với anh. - Tại sao? Sao lúc ấy cô không chấp nhận tôi và từ bỏ cái công việc nhơ nhuốt này, coi như cô chưa từng làm gì cả. Coi như cô vẫn là cô gái hiền lành trong sáng tôi yêu.- anh ứa nước mắt giọng đau đớn. - Nếu làm vậy khi biết sự thật anh có chấp nhận em không. Đây là công việc nhơ nhuốt nhưng anh biết không nhờ nó em mới có đủ mọi thứ lo cuộc sống cho em
  4. cho 2 đứa em. Em chưa bao giờ nghĩ nó nhơ nhuốt mà em còn phải cám ơn nó nữa đấy. Đúng thật với anh nó thật ghê tỡm vì anh khác em. Anh không nói gì nữa, quay lưng về phía nó. Nó lại được nhìn ngắm anh sau dòng nước mắt. Anh đưa tay đặt lên trán có lẽ anh thật vọng nhiều lắm: - Cô có biết tôi yêu cô thế nào không? Tôi tự nghĩ mình có gì không xứng với cố? Lúc nào cô cũng ở đấy- anh đột nhiên quay lại nhìn nó trừng trừng- luôn ở đây cô biết không- anh vừa quát to tay vừa phổ vào ngực mình rồi đưa lên chỉ lên đầu mình- và ở đây nữa cô biết không… Nó không khóc gượng cười đau nhói ở tim: - Vậy sao! Xin lỗi vì làm anh thật vọng đến thế. Tôi không xứng để anh phải làm thế. - Thất vọng, không! Tự tôi biết mình ngu dốt gặp một kẻ như cô. Câu nói của anh làm nó tự ti thấy rõ, nó tự hỏi kẻ như nó thì thế nào?..... Nó lại gần anh,bàn tay nó khẽ đụng tay anh. Điều đó làm anh giật mình giật lùi người lại tránh xa nó, còn nó lắc đầu tự động đi lùi lại phía sau. Đôi mắt nó nhìn anh cười khểnh: - Anh sợ sao?- giọng nó trêu ngơi. - Thật ghê sợ tôi đã từng nắm đôi bàn tay ấy.- giọng anh đầy miệt thi nó. - Ghê sợ- nó dừng lại đủ xa nhưng vẫn nhìn rõ từng cử chỉ sợ sệt khinh bỉ nó trên gương mặt mà nó yêu thương- nó dơ bẩn đến thế sao?- nó tự nhìn ngắm đôi tay mình- anh sai rồi. - Tôi sai?- anh mở to mắt ra nhìn nó. - Đúng! Chẳng có cái nghề gì dơ bẩn nhơ nhuốt. Tôi làm đĩ, đúng! Điều đó tôi thừa nhận. Nhưng anh không thử nghĩ không có người mua làm sao có người bán. Chúng tôi nhơ nhuốt còn mấy người sao lại phải bỏ tiền ra mua sự nhơ nhuốt của chúng tôi. Chẳng phải anh đến tìm tôi cũng vì muốn lên giường với một con đĩ sao? Vậy thứu như các anh thì sao. Nó dừng lại một lúc nhìn gương mắt không nói lại được lý luận của nó, nó cười : - Hầy,anh chịu thua chứ gì? - Cô tự hào về công việc của mình như vậy thì thử hét lên thật to “ cô là một con đĩ đi”- anh nhìn nó lạnh lùng. Nó giật mình khi nghe câu nói của anh, nó đứng hình nhưng rồi nó biết để thắng anh nó phải liều. Hai tay nó nắm chặt lại, mắt nó nnhắm nghiếng và rồi nó cũng hét lên thật to “tôi là một con đĩ”. Sau câu ấy mọi người đi quanh đó đều nhìn nó xì xầm. Có lẽ người ta nghĩ nó là một con điên thích chơi nổi. Ngoài nhìn nó, những cặp mắt cũng nhìn anh không kém phần thiện cảm. Rồi anh nhận ra điều đó liền cầm tay nó chạy vụt đi. Còn nó, nó lao thoe anh, nước mắt từ khoé minh lăn dài
  5. đôi má nó. Anh kéo nó đến một nhà nghỉ gần đó thuê một phòng. Nó theo anh vào phòng, anh đẩy nó ngồi xuống giường. Đôi mắt nó ướt đẫm nhìn anh miệng cười khinh: - Hoá ra anh cũng là loài người như vậy? Anh không trả lời nó mà lôi điện thoại trong túi ra gọi cho ai đó. Nửa tiếng sau,có hai người thanh niên trạc tuổi anh mở của bước vào. Gặp anh họ cười nói vui vẻ. Và một ngừoi thấy nó liền chạy đến ôm nó. Giật mình nó đẩy anh tar a rồi đứng dậy. Anh quay sang nhìn nó cười: - Không phải cô tự hào là một con đĩ sao, tôi mua cô đấy. Nhưng không phải cho tôi mà cho bạn tôi?- giọng anh đầy căm ghét. Nó ứa nước mắt nghẹn ngào, nó không ngờ anh là ngừoi như thế. Nó đau nhói và tổn thương hơn bao giờ hết. Nó để mặc cho 2 tên thô thiển đó làm gì nó thì làm. Anh là người chứng kiếng tất cả, nó buồn vì điều đó. Nó tự hỏi anh có ăn năn hôi hẫn vì đã đối xử với nó như vậy không? Tình yêu anh giành cho nó là như vậy sao? Là một con đĩ thì không được có hạnh phúc sao? Nó đau đớn từ đáy lòng mà cái tình yêu của nó giành cho anh là một người như thế. Ngày sau cái ngày đắng cay ấy nó chẳng còn gặp anh đến nay đã được một năm. Nó đã được tột nghiệp nhưng lại chẳng đi xin việc làm. Nó dùng số tiền nó kiếm được để những năm qua để mở một nhà sách không to nhưng đủ lớn đối với nó rồi. Và nó lại trở về cuộc sống vui vẻ ngày thường. Nó không còn phải ngồi co ro góc đường mỗi đêm mưa. Nó tìm về với chốn bình yên cuộc sống với một con người thật sự. Nhiều người đàn ông tìm đến nó đã vì yêu nó thật sự chứ không phải vì cái nghề của nó nữa. Ai cũng ngỏ ý muốn cưới nó nhưng nó đều từ chối tất cả,nó không xứng với một người đàn ông nào cả. Nó cũng không còn nhớ đến anh với những tổn thương anh mang cho nó ngầy hôm đó. Thế mà anh lại tự tìm đến nó, nó tự hỏi có lẽ anh lại muốn trêu chọc nó nữa. Sáng sơm, nó nhận được điện thoại của anh, giọng anh yêu ớt bảo muốn gặp nó. Cả buổi nó nôn nao khó chịu, nó không biết sao lại phải đến bệnh viện mới có thể gặp được anh. Anh bị bệnh gì sao. Cả đống câu hỏi về anh cứ lảng vảng trong đầu nó, nó chẳng làm được việc gì ra hồn. Đến chiều theo đúng giờ hẹn với anh, nó chyạ xe vào bệnh viên anh nói. Nó ráo riết hỏi tìm phòng anh. Và rồi khi tìm được phòng anh , nó ngập ngừng trước cửa không dám mở cửa bước vào thì bị anh từ phía sau lưng nó lên tiếng làm giật mình. Nó quay lại nhìn thấy anh trong bộ đồ bệnh viện, khuôn mặt ốm đi nhìn hốc hác rõ rệt. Anh cười chào nó rồi mở cửa bước vào phòng. Nó lẽo đẽo theo anh, anh kéo ghế mời nó ngồi xuống bên cạnh giường bệnh rồi ngồi lên giường đối diện nó. Nói là dôdí diện nhưng anh không dám nhìn thẳng mặt nó, gương mặt anh cúi gầm xuống, nó nhìn anh hồi hộp. Một thoáng im lặng lạ thường, nó cũng cúi đầu xuống giọng nói nhỏ: - Sao anh lạ tìm gặp em?- giọng nó nhẹ êm êm. Anh vẫn không nhìn nó, mắt anh hướng ra ngoài cửa số:
  6. - Anh đã lấy vợ! Nó chẳng biết nói gì khi khuôn mặt hiện rõ vẻ ngạc nhieen và một chút nhói lòng, nó vẫn còn yêu anh. Nó không chối cái điều đó và sự thật anh nói cho nó nghe làm nó thấy nhoi nhói ở tim. Anh nhìn nó, nhìn đôi mắt to tròn đen lấy của nó: - Anh thích đôi mắt này, Anh xin lỗi!- giọng anh nhỏ lại nhưng nó vẫn nghe rõ từng tiếng một. - Anh xin lỗi điều gì/- nó đưa mắt nhìn ra chỗ khác tránh ánh mắt của anh. - Vì tất cả những gì xảy ra với em…..- anh dừng lại vẫn nhìn nó. - Chuyện hôm đó sao? - Ừm! – anh gật đầu khi nghe nó hỏi lại. - Em quên rồi, chuyện đó cũng bình thương thôi với một con…. - Em đừng nói vậy!- anh lên tiếng đột ngột làm nó giật mình. - Thôi, đó là quá khứ, anh đã cứoi vợ rồi sao? Anh gật đầu thây câu trả lời. Nó nhìn anh rồi hổi một loạt câu hỏi ngớ ngẩng rằng anh có hạnh phục, anh cảm thấy thế nào và cô ấy ra sao? Anh cũng vui vẻ trả lời mọi câu hỏi của nó. Rồi đến khi nó hỏi sao anh lại ở đây, anh lại im lặng không nói gì… - Em bữa này sao rồi, có còn làm…..- anh không biết hỏi nó thế nào về công việc cũ của nó chỉ nói lửng. - Em! Không anh! Em đã có được cong việc ổn định rồi!- nó cười hãnh diện. - Anh rất hối hận về chuyện đó… anh…… - Anh không cần phải hổi hận, mà sao hôm nay anh lại muốn gặp em.- nó cười xoà lảng qua chuyện khác. - Anh sắp chết rồi! Câu nói của anh làm nó ngỡ ngàng , nó im lặng nhìn khuôn mặt đượm buồn của anh. Nó không tin vào sự thật đó, nó không tin rằng anh nói thật. Nọ tự bảo anh chỉ lừa gác nó cho đến lúc anh bảo sự thật anh gần chết. Đầu óc nó cứ xuất hiện biết bào nhiêu thứu nhưng âm thanh giọng nói vềcái từ ấy vẫn vang vang trong đầu nó. “ anh sẽ chết, anh sẽ chết thật sao” nó cự tự hỏi mình như thế. Anh nhìn vẻ mặt lo sợ cả nó mà mỉm cười: - em sao vậy? - Sao anh lại nói vậy? – giọng nó nghẹn ngào Anh nhìn nó nụ cười anh tắt hẳn, với những gì anh đã gây cho nó anh cảm thấy hôi hận đến muốn chết được ngây bây giờ khi nhìn nó như vậy. Giá như lúc đó anh thấu hiểu cho một cô nhóc như nó. Cuộc đời nó bất hạnh phải sóng cô gắng nhiều đến thế, anh biết nó đã phải chịu đựng thế nào. Anh chưa hề một lần lắng nghe nó nói thì sao hiểu được tâm tư của nó lúc đấy. Anh cảm thấy hổi hận vô cùng, anh không hiểu sao lúc ây anh lại làm vậy? Sao anh lại để sự căm phẫn điều khiển bản thân như thế để rồi anh đánh mất một người con gái như nó. Những dòng suy nghĩ của anh bị tiếng nấc của nó làm bừng tỉnh, anh đặt tay lên đầu nó vuốt mái tóc dài
  7. đen láy của nó: - Nếu có một quả tim, được làm lại, anh sẽ cố gắng làm gì có thể để xin lỗi những gì anh đã làm với em, anh hứa là vậy. Nhưng có lẽ qua mấy ngày nữa thôi anh sẽ chẳng thể nào nhìn thấy em được nữa rồi- đôi mắt anh buồn lạ thường. Nó ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt nó đỏ lên: - Sao anh lại nói vậy? Một trái tim sao? Anh…..- những câu hỏi của nó dồn dập như nó sợ sự thật anh nói sẽ xảy đến rồi nó không còn được nghe anh nói nữa. - Nếu anh được người ta tặng một quả tim, có lẽ anh sẽ sống đấy.- anh cười giọng trêu đùa. - Vậy đã ai…..- nó hỏi bỏ lửng câu. - Nếu có thì sao anh lại ở đây nữa chứ.- anh cười nhìn nó- em vân ngu ngu vậy đó. - Đâu!- nó phản bát mạnh bạo- làm đỉ như em mà ngu thì anh nhầm rồi nha.- nó trợn anh. Anh cười sặc sụa, nó cũng cười rồi nhìn quanh phòng : - vậy chị đâu vậy anh? - Cô ấy đi làm, xíu nữa là về đó em. Nó nhìn đồng hồ trên tay rồi cuốn quýt đứng bật dậy, nó bảo với anh rằng phải về coi hiệu sách cho cô em đi học rồi cáo từ anh và đi mất. Anh nhìn dang vẻ vội vàng của nó mà mắc cười, anh vui vì nó không trách anh, vì nó vẫn coi anh là bạn mà đáng ra anh không xứng để có được điều đó. …………………. Ngay khi gặp anh, nó lại suy nghĩ nhiều hơn về những điều anh đã nói. Có lúc nó ghét anh và muốn anh phải chết những lúc nghĩ về anh. Nhưng giờ nó thấy hối hận về những điều bản thân nó đã nói lúc trước. Nó chẳng biết làm gì để giúp anh. Cho anh một quả tim, nó tự hỏi nó có thể làm được điều đó hay không? Nó còn cuộc sống mới bắt đầu và hai cô em gái cần chăm sóc, nếu cho anh trái tim nó, nó sẽ chết, sẽ kết thúc cuộc sống vừa bắt đầu hạnh phúc mà thôi. nó chẳng có can đảm để làm được điều đó. Những suy nghĩ về anh đeo bám nó suốt. Nó tránh không vào gặp anh dù anh có gọi có nhắn tin thì nó vẫn im lặng mà thôi. Nó tránh mặt anh được một tuần, mỗi ngày nó đều ra hiệu sách của mình đều đặn. Cho đến sáng nay, khi đang đọc một cuốc sách, nó nghe tiếng chuông ở cửa reo lên. Nó bỏ cuốn sách xuống bàn rồi bước vội ra cửa. Một cô gái khoảng chừng bằng nó, đôi mắt cô gái chất chứa một nỗi buồn vô vọng, nó ngơ một chút với đôi mắt buồn của cô gái rồi cười chào khách. Cô gái cũng chào lại nó rồi bước từng bước nhìn quanh tiệm nó. Rồi cô dừng lại trước mặt nó, nhìn nó đôi mắt cô vẫn như thế, buồn vô vong: - Hiệu sách anỳ là của cô sao?- giọng nói nhỏ nhẹ âm ái phát ra từ miệng cô gái. - Vâng!- nó chẳng biết nói gì hơn là trả lời cộc lốc như thế. - Có lẽ cô đã vất vả lắm mới mở được hiệu sách này nhỉ?- cô gái đưa đôi mắt nhìn quanh. Nó không trả lời, chỉ ngạc nhiên tại sao cô gái này lại hỏi câu hỏi như thế. Nó chưa
  8. kịp phản ứng gì thì lại một ngạc nhiên khác ụp đến cô gái nhìn nó và bảo rằng cô là vợ của anh. Đôi mắt nó to tròn mở ra hết cỡ. Nó tự đặt câu hỏi cho mình, nó không biết vì sao vợ anh lại đến tìm nó thế này…..
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2