intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hỏa long thần kiếm - Phần 10

Chia sẻ: Tran Minh Thang | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:5

94
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng, hiện ra một bóng người tóc xỏa ngang vai, hình thù quái dị, mặc một chiếc áo màu trắng. Đường Luân tay nắm chuôi gươm, thối lui một bước, sẵn sàng nghênh chiến. Cái thây ma kia bỗng nổi lên một tiếng cười rùng rợn, bước ra khỏi màn. Đường Luân toát mồ hôi lạnh, nạt : - Mi là ai?

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hỏa long thần kiếm - Phần 10

  1. Phần 10 Dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng, hiện ra một bóng người tóc xỏa ngang vai, hình thù quái dị, mặc một chiếc áo màu trắng. Đường Luân tay nắm chuôi gươm, thối lui một bước, sẵn sàng nghênh chiến. Cái thây ma kia bỗng nổi lên một tiếng cười rùng rợn, bước ra khỏi màn. Đường Luân toát mồ hôi lạnh, nạt : - Mi là ai? Xác chết lanh lảnh trả lời : - Ta là ai? Ta là... là ma quỉ! Lúc bấy giờ ánh đèn lần lần sáng lên. Đường Luân nhìn kỹ thấy người trước mặt mình là một thiếu nữ mặc áo màu trắng, nhưng gương mặt nhợt nhạt như xác chết. Đèn dần dần sáng thêm lên, thiếu nữ bỗng buông ra một chuỗi cười rùng rợn, gỡ chiếc nạ xuống nhanh như chớp. Đường Luân giựt mình đánh thót. Thì ra đó là một nữ lang xinh đẹp tuyệt vời... Nàng có hai đường mi cong vút, một sóng mũi dọc dừa nằm trên một khuôn mặt trái soan đều đặn. Nhưng đôi mắt của nàng thật lạnh lùng khôn tả. Đôi môi tái mét đem đến cho nàng một vẻ đẹp lạnh lùng đanh đá, thoáng nhìn qua làm cho người ta lấy làm kính nể. Đường Luân liếc mắt nhìn trên mặt đất, thở phào một hơi nhẹ nhõm vì chàng nhìn thấy chiếc bóng của nữ lang kéo dài trên mặt đất. Thiếu nữ áo trắng dường như đọc thấu tâm tư của Đường Luân, ha hả cả cười : - Ma thì không có bóng, có bóng thì chẳng phải là ma, ha ha... ha ha ha... Đường Luân ngẩng đầu lên, im lìm lặng lẽ. Nữ lang đưa tay vén cao bức màn, nói với Đường Luân : - Này, mi xem! Đường Luân nhóng cổ nhìn vào, càng thêm hãi hùng kinh dị vì bên trong bày la liệt không biết bao nhiêu là bạc vàng, ngọc ngà châu báu... Thiếu nữ nhìn ánh mắt kinh dị của Đường Luân, buông ra một tiếng cười nham hiểm, đoạn nói : - Hãy nhìn ta! Đường Luân quay sang nhìn thiếu nữ, thấy nàng đang tỏ ra một bộ điệu cực kỳ khiêu dâm quyến rũ. Nàng hỏi một câu đầy tình tứ : - Mi xem ta đẹp không? Cặp mắt lạnh lùng của nàng ngắm nhìn Đường Luân một cách khiêu khích. Tà áo trắng của nàng phất lên, bày ra phân nửa thể xác cực kỳ diễm lệ của nàng qua làn da trắng muốt. Hai bàn tay Đường Luân toát đầy mồ hôi lạnh. Chàng không ngờ cái vẻ đẹp tinh ma quỉ quái của người thiếu nữ này lại quyến rũ con người đến thế. Thiếu nữ áo trắng từ từ tiến đến bên Đường Luân, nói một câu say sưa đầy khiêu khích : - Giữa cảnh đêm khuya canh vắng, ở một nơi tĩnh mịch như vậy, trước mắt người có vô số tiền tài của cải, và một người đẹp tuyệt trần, ngươi có chắc có ý
  2. muốn chiếm hữu phải chăng? Đường Luân thần sắc uy nghi, nạt : - Đứng lại! Thiếu nữ áo trắng không màng đến lời nói của Đường Luân, vẫn từ từ tiến tới bằng một cử chỉ cực kỳ quyến rũ. Nàng nói như rót vào tai của Đường Luân : - Bạc vàng và người đẹp ở đây hoàn toàn thuộc về mi, tại sao mi chẳng hưởng? Đường Luân bước xéo ra một bước, cau mày gắt gỏng : - Ta thường nghe yêu ma quỉ quái hay hiện hình thành người đẹp, và giả tạo bạc vàng để gạt gẩm người lương thiện. Thiếu nữ áo trắng đưa cánh tay trắng muốt của mình ra nói rằng : - Mi sợ? Mi hoài nghi? Mi sờ thử mà xem, đây có phải là xương thịt của người dương thế chăng? Đường Luân quắc mắt, nhìn chằm chặp vào thiếu nữ, nói : - Ta còn nghe người ta nói rằng, lũ tà ma quỉ quái đó có trăm phương ngàn kế, nhưng gặp kẻ đại trượng phu thì hoàn toàn vô công hiệu. Ta nay chẳng phải đại trượng phu nhưng cũng dám xưng là một người sắt đá. Nói đoạn, nghiêm sắc mắt tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm kê vào cánh tay ngọc ngà kia. Thiếu nữ giựt mình, rút tay về thối lui mấy bước. Đôi mắt của nàng dán chặt vào Đường Luân, gương mặt từ từ đổi sang lạnh lùng đanh đá. Nàng cười sắt lạnh : - Hay cho con người sắt đá! Ba người ngoài kia có phải đều do mi giết? Đường Luân giựt mình, hậm hực : - Hừ! “người” à? Ta cứ ngỡ chúng là ma chứ? Thiếu nữ áo trắng lại cười, dịu giọng : - Người sắt đá thật có thủ đoạn giết người chẳng gớm tay. Trừ ra giết người, mi có muốn ăn thịt người không? Đường Luân không rõ ngụ ý trong câu hỏi đó, nghiêm sắc mắt trả lời : - Ăn được cũng ăn. Thiếu nữ cười khanh khách, lẩm bẩm : - Mùi vị của thịt người ngon nhất trần gian. Không những ăn vào có nhiều chất bổ, mà lại có thể diệt trừ nhân tính, phải không hử? Thiếu nữ lại cất giọng nói : - Cửu thiên ma âm của ta không thể làm cho mi tâm tư xao xuyến, mi thật là sắt đá. Bây giờ tìm cách diệt trừ nhân tính của mi, thì sẽ trở thành một nhân vật lý tưởng của Vô Hồn tông. Dứt lời, thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng lướt tới. Từ trong ống tay áo của nàng, có một cánh tay nõn nà xinh đẹp thò ra chộp vào giữa ngực Đường Luân. Trong trí của chàng vùng nảy ra năm chữ Tiên hạ thủ vi cường, bất thình lình nạt lên một tiếng : - Đỡ! Tiếng đỡ chưa dứt thì lưỡi Hỏa Long thần kiếm bay tới rào rào như chớp giăng, sấm nổ, đâm một đường thật là độc ác vào dưới nách của đối phương.
  3. Chàng đinh ninh rằng chỉ một đòn thì có thể hạ người này, nào ngờ mũi gươm lại đâm vào bức màn vang lên một tiếng như xé lụa. Đường Luân giật mình, hoành thân trở bộ, róc ngược về sau lưng một kiếm nhanh như điện, đồng thời bay mình ra xa hơn một trượng, đứng trên một cỗ quan tài sơn son thếp vàng lộng lẫy. Đường gươm thứ hai của Đường Luân vẫn chém trượt vào khoảng không một cách buồn cười. Trụ mình trên cỗ quan tài, Đường Luân đảo mắt nhìn quanh, bóng dáng người đẹp không biết lẩn khuất nơi nào. Bên tai chàng văng vẳng tiếng cười khúc khích, như trêu chọc Đường Luân. Giọng nói ban nãy lại vang lên : - Thật là người sắt đá... Ồ! Thật là người sắt đá! Giọng nói nửa cười nửa cợt. Đường Luân rợn tóc gáy, nghĩ thầm : - Chẳng lẽ nó là ma thật, nếu là người sao thân pháp nhanh nhẹn dị thường đến thế. Thật là hiếm có trên đời! Chàng thoáng thấy một chiếc ống tay áo bằng lụa bạch bị cắt trên mặt đất, rõ ràng đó là chiến lợi phẩm của hai đường gươm ban nãy. Đường Luân dời khỏi cỗ quan tài, nhảy trở về mặt đất, dùng chiếc nhẫn có gai nhọn của mình đâm vào mặt đất. Chiếc gai rung lên bần bật. Đường Luân nghĩ thầm : - Chắc là nó đã trốn theo một con đường bí mật. Muốn khỏi bị mắc bẫy cơ quan trong ngôi lăng tẩm này trừ phi có địa đồ trong tay, bằng không, không thể nào thấu đáo cho nổi. Chàng trầm ngâm nghĩ ngợi, dùng mũi gươm vạch địa đồ trên mặt đất, suy tính đường đi nước bước trong ngôi cổ mộ. Giây lâu, chàng mới ngước đầu nhìn lên, đếm về phía trước bảy viên gạch, đến viên gạch thứ bảy thì đúng vào chỗ ống tay áo của người đẹp rơi trên đó. Đường Luân cau mày, đưa chiếc nhẫn có gai nhọn ra dợm đâm vào viên gạch thứ bảy. Thình lình sau lưng chàng phát lên một tiếng cười hậm hực. Tiếng cười nhẹ như một đường tơ. Đường Luân giựt mình, trượt chân ra ngoài, đảo mình nhìn lên, thấy cách đó chừng một trượng hiện ra một người thân hình vạm vỡ. Đường Luân thở dài, không ngờ thính giác bén nhạy của mình lại không thể phát hiện ra một kẻ đứng sau lưng mình trong khoảng cách đó. Nhìn kỹ, chàng rợn gáy. Thì ra người vạm vỡ đó chàng đã từng gặp mặt ở dọc đường là Ma Đại Nhân. Sắc mặt của Ma Đại Nhân vẫn lạnh lùng đanh đá, ông ta nói : - Đường thư sinh, hãy nhìn dưới chân mi. Đường Luân liếc mắt nhìn xuống, thấy dưới chân mình có ba chữ đẫm máu ròng ròng : Vô Hồn lệnh. Ba chữ này viết bằng máu, mùi hôi tanh xuống tận đan điền. Chàng biết Ma Đại
  4. Nhân không phải tay vừa, nên nghiêm trang hỏi : - Chắc các hạ là cao nhân của Vô Hồn tông? - Chính thế! Đường Luân trầm tĩnh, chỉ dòng chữ máu, hỏi : - Ba chữ này nghĩa là làm sao? Ma Đại Nhân lạnh lùng nói : - Đó là sắc lịnh đòi mạng của Vô Hồn tông. Nhận được Vô Hồn lệnh của bản Tông chủ thì từ rày về sau phải diệt ngươi cho bằng được. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn bảo toàn mạng sống thì hãy trao ra thanh Hỏa Long thần kiếm, may ra bản Tông chủ sẽ thâu hồi Vô Hồn lệnh lại. Đường Luân bật cười : - Kiếm còn thì ta còn, kiếm mất thì ta mất. Các hạ đừng mơ mộng hão huyền làm chi cho vô ích. Ma Đại Nhân thẫn thờ suy nghĩ, lâu lắm ông mới ngẩng đầu lên, dịu giọng : - Vậy thì... Đường tú sĩ, xin tú sĩ hãy đi theo tôi. Dứt lời, ông thoát ra khỏi bức màn nhung đi vào bên trong. Đường Luân suy nghĩ một chút, rồi cũng nắm chặt thanh Hỏa Long thần kiếm, ngang nhiên bước theo. Trước mặt chàng dựng lên một bức tường, dường như đã nghẽn lối đi. Nhưng bỗng vang lên một tiếng “két”, bức tường tách ra làm đôi, bên trong là một con đường hầm tối đen như mực. Đường Luân dò theo từng bực đá mà đi xuống con đường hầm âm u lạnh lẽo. Quanh co một chút, trước mắt chàng bỗng sáng rực lên. Đó là một gian phòng bằng đá rộng rãi huy hoàng. Ma Đại Nhân quay đầu lại, nở một nụ cười sâu độc : - Đường tú sĩ, hãy theo ta. Hai người vừa bước chân vào đó thì vách tường vụt khép kín lại. Gian phòng thênh thang rộng rãi này thật khác hẳn với cảnh âm u rùng rợn ban nãy. Trên tường đèn lưu ly giăng mắc khắp đó đây, tỏa ra ánh sáng sáng choang. Chỉ có hai hàng người áo trắng, đứng dựa vào tường là sắc mặt nhợt nhạt. Ma Đại Nhân bước vào, cả thảy đều cúi đầu làm lễ, chẳng dám ngẩng đầu lên. Thường Phong Lâm nhác thấy Đường Luân khẽ giật mình, nhưng rồi lại cười lên ồ ồ, đắc chí nói : - Ngỡ là ai, té ra là Đường huynh đệ, ta xin chào mi đó. Miêu Bá Tây hậm hực : - Hừ! Lão Thường, mi sáng mắt ra chưa? Hồi đó ta bảo rằng nơi này khả nghi lắm mà mi không tin. Đường Luân đảo mắt một vòng, nhãn quang của chàng dừng lại trên thân hình của Lưu Bất Cùng, bấy giờ đang bị trói vào một cây trụ ở giữa phòng. Manh áo trước ngực của lão rách tơi bời, máu thắm chảy đầm đìa... Đường Luân đau lòng như cắt, nhìn Ma Đại Nhân nói : - Đây là lối cắt da xẻo thịt của bọn mi phải chăng? Ma Đại Nhân bình thản trả lời :
  5. - Chính thế. Miêu Bá Tây lúc bấy giờ lên tiếng : - Thưa Ma đại tông chủ, thằng già ăn mày này không nên thân, chưa nói ra được điều gì thì nó đã ngất đi. Ma Đại Nhân lạnh lùng nói : - Câm mồm lại, bây giờ có việc quan hệ cần kíp phải làm. Hãy để cho thằng khốn kiếp này sống thêm vài giờ nữa! Nói rồi lão quay sang Đường Luân bảo : - Bản Tông chủ trui rèn gần hai con giáp, nhân tính đã gần như hủy diệt. Hỉ nộ ái ố không còn nữa. Nhưng lần này vì muốn thi hành lời trối của tổ sư nên phải phá lệ một lần, tạm thời dung cho các hạ được toàn sinh mạng. Hừ! Bây giờ ta nhắc lại một lần nữa, đưa Hỏa Long thần kiếm cho ta ngay! Đường Luân trả lời một câu sắc lạnh : - Không thể được! Ma Đại Nhân thở dài, dịu giọng : - Bản Tông chủ cúi xin các hạ giao hoàn thanh bảo kiếm này lại cho Vô Hồn tông.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2