YOMEDIA
ADSENSE
Hỏa long thần kiếm - Phần 11
77
lượt xem 5
download
lượt xem 5
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Một người tàn ác, khốc liệt như Vô Hồn tông chủ mà lại đi van xin người ngoài! Thái độ đó làm cho những người trong Vô Hồn tông thảy đều lấy làm lạ, nhưng chẳng ai dám hở môi. Đường Luân gằn giọng hỏi : - Thanh bảo kiếm có chi đáng giá mà các hạ lại xem trọng như vậy? Ma Đại Nhân trả lời : - Ta cũng không rõ. Ta chỉ thừa hành lời trối trăn của tiền nhân để lại mà thôi.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Hỏa long thần kiếm - Phần 11
- Phần 11 Một người tàn ác, khốc liệt như Vô Hồn tông chủ mà lại đi van xin người ngoài! Thái độ đó làm cho những người trong Vô Hồn tông thảy đều lấy làm lạ, nhưng chẳng ai dám hở môi. Đường Luân gằn giọng hỏi : - Thanh bảo kiếm có chi đáng giá mà các hạ lại xem trọng như vậy? Ma Đại Nhân trả lời : - Ta cũng không rõ. Ta chỉ thừa hành lời trối trăn của tiền nhân để lại mà thôi. Đường Luân vừa muốn mở miệng hỏi thêm thì Ma Đại Nhân đã quay đầu lại thét : - Bây đâu, mang Thư Hùng Kim Câu kiếm ra đây. Có tiếng dạ rân. Trong chớp mắt bọn thuộc hạ đã dâng lên một đôi gươm sáng ngời ra trước mắt. Ma Đại Nhân trỏ cây Kim câu kiếm nói : - Hai thanh gươm này do Mạc Tà và Giang Tương chế tạo đời Xuân Thu, có hiệu là Song Phương. Sắc bén của nó không thua gì Hỏa Long thần kiếm. Bản Tông chủ bằng lòng dùng nó để trao đổi với Hỏa Long thần kiếm, các hạ nghĩ sao? Đường Luân lặng lẽ lắc đầu. Ma Đại Nhân thở dài, nói rõ từng tiếng một : - Trong ngôi cổ mộ này có vô số ngọc ngà châu báu, giá trị liên thành. Vậy thì... bản Tông chủ bằng lòng kèm theo số tài sản giàu sang địch quốc này, các hạ nghĩ sao? Đường Luân không trả lời, mà cầm thanh bảo kiếm của mình chặt chẽ hơn ban nãy. Trên gương mặt của Ma Đại Nhân thình lình biến sắc, ông ta quay lại nạt : - Bảo con nữ quỉ đó vào đây! Lệnh truyền của ông ta vang vang vào bốn vách. Trên vách đá vùng mở toát ra rồi khép lại. Có một thiếu nữ từ bên trong lả lướt bước ra. Đường Luân nhìn kỹ thấy đó là thiếu nữ áo trắng mà mình vừa gặp ban nãy. Dưới ánh đèn sáng choang, màu da của nàng không còn nhợt nhạt như ban nãy nữa. Mái tóc dài buông xỏa giờ đây được chải vén lên khéo léo, búi gọn trên đỉnh đầu. Sắc mặt của nàng cũng đã được điểm trang thêm phần diễm lệ, xóa tan màu sắc âm u rùng rợn ban nãy. Nàng lặng lẽ xá chào Ma Đại Nhân rồi im lìm cúi đầu chờ đợi. Ma Đại Nhân quay sang Đường Luân hậm hực nói : - Ngoài Kim Câu bảo kiếm và ngọc ngà châu báu trong kho tàng đồ sộ, bản Tông chủ lại kèm thêm một món bảo vật này. Đây là một viên ngọc quí mà bản Tông chủ đi khắp chân trời góc biển, tốn hao không biết bao nhiêu tâm lực mới tìm ra. Bản Tông chủ chỉ diệt hết nhân tính của nó, mà chỉ chừa lại tình dục mà thôi. Các hạ hãy lấy đi để làm một món đồ tiêu khiển, mà hưởng một nguồn hạnh phúc nhất trần gian. Lẽ ra, món bảo vật này bản Tông chủ để dành hiến dâng cho Thánh thượng, nhưng bây giờ ta thay đổi ý kiến, dùng nó để đánh đổi Hỏa Long thần kiếm, thật là một sự hy sinh vĩ đại của ta. Đường Luân cau mày, đưa cặp lông mày lóng lánh hào quang nhìn thiếu nữ áo trắng, lạnh nhạt nói : - Một món đồ tiêu khiển quí giá nhất trần gian! Ma Đại Nhân đắc chí cười khanh khách, nói thêm rằng : - Ta đã ướp xác con bé này, cứ đến nửa đêm thì tỏa ra mùi hương ngào ngạt. Thân hình mềm mại như lụa đào, thật là phong lưu tột đỉnh!
- Đường Luân tuốt phắt thanh Hỏa Long thần kiếm, chém một đường mãnh liệt trên mặt đất. Một tiếng “kẻng” vang lên, lửa bắn tung tóe. Chàng chau mày cất giọng đồng sang sảng : - Lão già ma quái kia, mi xem ta là hạng người gì? Mi hãy nói cho ta biết rõ nguyên nhân vì sao mi nhứt định lấy cho được Hỏa Long thần kiếm? Ma Đại Nhân biến sắc, trả lời sắc lạnh : - Việc này có quan hệ đến bản môn, mi hà tất phải hỏi cho kỹ. Sự hy sinh của ta đã quá đáng lắm rồi! Đường Luân ngang nhiên hỏi : - Hay lắm! Ma Đại Nhân vội vàng quay sang người thiếu nữ áo trắng truyền lịnh : - Mi mau bái kiến chủ nhân mới của mi! Thiếu nữ áo trắng cúi đầu lặng lẽ bước tới thi lễ với Đường Luân. Ma Đại Nhân nạt : - Cớ sao mi mặt buồn dàu dàu, chẳng tươi cười lên cho chủ nhân vui vẻ. Thiếu nữ áo trắng khẽ ngẩng đầu, nở một nụ cười gượng gạo, trong nét cười đó chứa ẩn một nỗi niềm chua xót. Đường Luân giựt mình nạt : - Khoan! Tiếng “khoan” đó làm cho Ma Đại Nhân trở về với thái độ lạnh lùng đanh ác ban nãy. Ông ta hậm hực : - Một lời nói của ta như dao chém đất, bây giờ mi hãy dắt nó và mang tất cả ngọc ngà, châu báu nơi đây mà ra khỏi chỗ này, để Hỏa Long thần kiếm lại. Đường Luân mỉm cười nói : - Ma đại tông chủ hà tất nóng nảy! Tôi chưa hứa kia mà, Ma Đại Nhân! Ma Đại Nhân gắt gỏng : - Mi hối hận ư? Đường Luân rùn vai trả lời : - Tôi chưa bằng lòng thì sao gọi là hối hận? Nói đoạn, Đường Luân một tay cầm gươm, một tay thủ thế, bước lần về chiếc cột đang trói Lưu Bất Cùng. Lúc bấy giờ, Lưu Bất Cùng hơi thở thoi thóp như đường tơ, khe khẽ rên rĩ. Đường Luân nói : - Thủ đoạn của Vô Hồn tông thật là tàn khốc. Nếu anh hùng hảo hán trong thiên hạ mà hay biết thì chê cười đến mức nào. Ma Đại Nhân nở một nụ cười sâu độc : - Tôn chỉ của Vô Hồn tông là diệt trừ nhân tính. Nhân tính bị diệt rồi thì không còn gì gọi là tàn khốc nữa. Ông ta hậm hực, nói : - Nếu trên mình các hạ không có Hỏa Long thần kiếm thì có lẽ đã nếm mùi vị chua cay này rồi. Đường Luân trờ tới một bước, kê lưỡi Hỏa Long thần kiếm lên mối dây trói Lưu Bất Cùng, cao giọng nói với Ma Đại Nhân : - Tôi đã nghĩ kỹ, ba món bảo vật mà Tông chủ đã nói, tôi vẫn chê là chưa đủ. Ha ha... được một muốn mười, tôi muốn thêm sanh mạng của lão già ăn mày này, Ma Đại tông chủ nghĩ sao? Ma Đại Nhân đưa mắt ra dấu cho Thường Phong Lâm. Thường Phong Lâm bước tới
- cười rằng : - Tôi nghĩ rằng thằng già này có cũng được, mà không có cũng được. Nhưng chỉ vì... chỉ vì nó là một tên khâm phạm của triều đình nên không thể nào được. Ma Đại Nhân gật gù : - Vậy thì việc này quan hệ lớn lao, lão phu không đủ quyền định đoạt. Thường Phong Lâm cười ồ ồ trả lời : - Ma Đại Nhân là nhất tông chi chủ, võ công tột đỉnh, sao không quyền định đoạt? Ma Đại Nhân cười khanh khách, mồm mấp máy định nói gì... nhưng Đường Luân đã nhanh như cắt, đảo mạnh lưỡi gươm hai vòng, trong chớp mắt đã cắt đứt phăng những đường dây trên mình của Lưu Bất Cùng, kề sát tai nói nho nhỏ : - Lưu đại bang chủ, tôi đến cứu bang chủ đây... Đoạn chàng cất cao giọng nói : - Khoan! Bây giờ tôi đã nghĩ ra một giải pháp lưỡng toàn... Nói đoạn, chàng cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, thật ra trong ngôi cổ mộ kiến trúc theo đời nhà Tống này... Chợt ngẩn phắt đầu dậy, chàng nhìn thấy chính giữa trần nhà có khoét một lỗ tròn nho nhỏ. Đường Luân mừng rỡ, quả không ngoài sự ước đoán của chàng, chàng đã tìm ra manh mối. Không chần chờ nữa, Đường Luân thình lình nhún mình bay lên cao bốn trượng, thò cánh tay tả ra, dùng chiếc nhẫn có gai nhọn của mình đâm một nhát thật mạnh vào lỗ trống đó. Một luồng sức mạnh từ trong cơ thể Đường Luân tràn sang chiếc nhẫn truyền vào lỗ hổng. Mọi người trong gian phòng thấy thái độ kỳ lạ của Đường Luân thảy đều sửng sờ kinh ngạc. Nào ngờ, đến khi Đường Luân rơi về mặt đất, mọi người mới biết nguy... Ma Đại Nhân thét lên một tiếng rợn người, đánh sả song chưởng vào giữa mặt của Đường Luân bằng một thế kinh thiên động địa. Tiếp theo đó, cả gian phòng rầm rầm chuyển động. ĐẢNH BÁ VƯƠNG Nguồn nội lực của Ma Đại Nhân nhả ra như thác đổ trên nguồn, đánh bay chiếc khăn bịt đầu của Đường Luân. Lách khỏi đường võ này trong đường tơ kẽ tóc, Đường Luân kẹp chặt Lưu Bất Cùng lẫn vào trong một ngõ tối âm u. Vừa thoát qua khỏi từng cửa tối, thì cánh cửa đá tức khắc đóng sầm ngay lại. Đến khi thân hình của Ma Đại Nhân rơi trở về mặt đất thì đã trễ một bước. Ông ta tức tối dậm chân. Tất cả những người trong Vô Hồn tông thảy đều kinh hoàng thất sắc, quì xuống trước mặt Ma Đại Nhân. Lão ta hậm hực nói : - Thật không ngờ người này lại biết đường đi nước bước trong ngôi cổ mộ này. Nó cầm Hỏa Long thần kiếm trong tay cũng như cầm mạng vận của bản môn vậy. Phàm là người trong phái phải hết sức tìm cách bắt nó cho kỳ được.
- Mọi người lãnh mạng lui ra, nhưng Ma Đại Nhân dặn tiếp : - Phải bố trí canh phòng cẩn mật. Đừng cho nó thoát ra ngoài mười dặm, nhưng mà... Tổ sư có dặn, Vô Hồn Điệu ở đâu, thì cũng như tổ sư ở đó, chúng bây không thể nào đả thương người ấy được. Phát giác ra nó trốn ở đâu hãy cấp tốc báo tin, để ta định liệu. Thế là cả bọn rần rần lui ra. Ma Đại Nhân quay sang Bạch y nữ, nàng tái xanh sắc mặt quì xuống. Thình lình Ma Đại Nhân thò tay ra để trên vai nàng, hằn học nói : - Bản Tông chủ nuôi mi mười tám năm trời, truyền cho mi đủ ngón nghề để mê hoặc đàn ông, vậy mà mi mê hoặc không nổi cái thằng thư sinh trẻ tuổi kia, vậy thì sống cũng là vô ích! Dứt lời, từ trong lòng bàn tay của lão nhả ra một luồng nội lực đẩy tới. Thiếu nữ áo trắng bay ra ngoài ba trượng, té ngửa trên mặt đất, tóc tai rối bời, trông thật là thiểu não. Thiếu nữ áo trắng gượng trỗi dậy, sắc mặt lạnh lùng, ngồi ũ rũ trên mặt đất. Ma Đại Nhân gằn giọng : - Ta nghĩ rằng ngày sau mi còn có chỗ dùng nên tạm thời tha cho tội chết. Ta truyền cho mi, nội đêm nay phải dùng sắc đẹp của mi quyến rũ tất cả đàn ông dám bén mảng tới gần ngôi cổ mộ này trong vòng mười dặm, mang chúng về đây cho ta moi tim, rút ruột. Thiếu nữ áo trắng lặng lẽ cúi đầu : - Xin tuân thượng lệnh. Ma Đại Nhân cười cay độc, quay sang hỏi Trường Bạch nhị quái : - Nhị vị đêm nay có cần con bé này chăng? Câu hỏi đột ngột làm cho Trường Bạch nhị quái giựt mình. Miêu Bá Tây nuốt nước miếng ừng ực, ngắm nhìn Bạch y nữ. Nàng đang làm một động tác hết sức gợi tình. Thường Phong Lâm nghiêm sắc mặt, trừng mắt nhìn Miêu Bá Tây, lớn tiếng nói : - Không dám, không dám, chúng tôi cảm ơn thâm tình của Ma Đại tông chủ. Nhưng con bé này là một vật chí bảo trong thiên hạ, chúng tôi là kẻ quê mùa, không dám cao vọng. Lại nữa chúng tôi đang luyện Đồng tử công. Ma Đại Nhân cả cười xoay mình đi thẳng, lẩm bẩm : - Vậy thì nhị vị hãy tiếp tay canh phòng cho nghiêm ngặt. Thường Phong Lâm bất thình lình cầm chiếc ống điếu trên tay, gõ một cái thật mạnh vào trán của Miêu Bá Tây. Bị đòn nổ đom đóm mắt, Miêu Bá Tây cả giận nói : - Lão Thường... Nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Thường Phong Lâm, hắn mắng chẳng ra lời. Thường Phong Lâm đưa ống điếu lên mồm rít một hơi dài, ngửa mặt nhả từng ngụm khói lên trần nhà, thong thả nói : - Mi thật là không muốn sống nữa, đêm nay đàn ông trong vòng mười trượng vuông này thảy đều thành những con ma phong lưu, dâm đãng, bị người ta moi tim rút ruột. Gần gũi với Vô Hồn tông, mi đừng hòng tính chuyện lôi thôi. Miêu Bá Tây như người sực tỉnh cơn mê, toát mồ hôi lạnh, đưa tay sờ vào vết thương trên trán, mở mắt trừng trừng như một người sắp chết.
- Nói về Đường Luân và Lưu Bất Cùng nhảy vào địa huyệt... Một tiếng “bõm” vang lên, nước cao quá đầu gối, thì ra đây là một con đường hầm ứ nước mênh mông. Đường Luân thủ nhanh trường kiếm trong tay, chờ Ma Đại Nhân theo xuống. Nhưng một tiếng “sầm” vang lên, cửa hầm đã đóng sầm lại. Chàng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thì ra ban nãy, Đường Luân theo chân Ma Đại Nhân thấy đường đi quanh co khúc khuỷu, không giống với cách thức kiến trúc của đời nhà Tống. Liếc nhìn trên những cỗ quan tài, phần nhiều có tên những nàng cung tần mỹ nữ, chớ chưa đến bực Quận chúa. Trong đại điện, những xác chết nằm ngổn ngang, minh chứng rằng đó là thi hài của những kẻ tuẫn táng. Đồng thời, những lối trần thiết đều có vẻ tầm thường. Do đó, Đường Luân quyết định rằng chỗ đó chưa phải là trung tâm của cổ mộ. Vì vậy mà chàng biết chắc Ma Đại Nhân chắc có lẽ chưa rõ hết đường đi nước bước trong cổ mộ này. Đời nhà Tống, lối kiến trúc thật là tinh vi, tỉ mỉ, hơn hẳn các triều đại khác. Nguyên nhân vì đời Tống thế nước suy vi, các bậc vua chúa thảy đều ăn xài vô độ, vơ vét của kho để kiến trúc nơi ăn chốn ở thật huy hoàng. Trong chốn nhân gian, những bậc giàu sang cự phú, thảy đều bắt chước triều đình mướn thợ về xây cất nhà cửa. Vì vậy mà nghề kiến trúc đời nhà Tống rất là phát đạt. Sư phụ của Đường Luân vốn có nghiên cứu về kiến trúc, nhất là lối kiến trúc đời nhà Tống, và nhờ thế mà Đường Luân biết rất rõ. Ban nãy, vừa bước chân vào ngôi thạch thất, Đường Luân thấy bên trên trần nhà có một lỗ hổng, nên biết rằng chỗ đó là chỗ cơ quan đầu não của gian phòng. Vì vậy chàng dùng chiếc nhẫn giả của mình, đó là khí cụ do sư phụ chàng chế tạo ra, có thể mở tất cả những ổ khóa tinh vi của các kiến trúc thời nhà Tống. Thừa một lúc Ma Đại Nhân sơ ý, chàng đã bay mình lên trần nhà mở khóa mà trốn đi, mang theo Lưu Bất Cùng mà rơi xuống một con đường hầm ngập nước. Bây giờ nước cao quá gối, một vấn đề nan giải bày ra trước mắt. Đường Luân phải dùng hết bình sanh sở học của mình để tìm ngõ thoát ra ngôi cổ cộ này... Đường Luân hớp một hơi dài dưỡng khí để lấy sức, đoạn cõng Lưu Bất Cùng lên vai lần về chỗ tối tăm, u ám. Chợt nghe Lưu Bất Cùng thở dài, rên rỉ hỏi : - Vị nào đã cứu ta đó? Đường Luân trả lời : - Bây giờ lão tiền bối đang thọ trọng thương, đừng quan tâm đến việc đó. Sau này sẽ rõ. Lưu Bất Cùng lại hổn hển nói : - Lỡ có liên lụy đến... Đường Luân trả lời : - Tôi đã có gan nhúng tay vào việc này thì không bao giờ sợ liên lụy. Lưu Bất Cùng nhổ một bãi nước bọt, gằn giọng : - Ta có lời thanh minh trước. Ta không phải là người tốt, nếu mi có ý muốn ta đền ơn thì đừng hòng.
- Đường Luân lạnh nhạt trả lời : - Xin lão anh hùng yên trí. Ngay bây giờ hãy cứ nghỉ ngơi, vì biết đâu chúng ta sẽ gặp nhiều trở ngại. Lưu Bất Cùng lại hằn học : - Ta đã nói rõ như vậy, nếu mi thấy cứu ta mà bất lợi thì hãy ném ta xuống dưới hầm nước này cho rảnh.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn