intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hỏa long thần kiếm - Phần 3

Chia sẻ: Tran Minh Thang | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:6

75
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nhà ngươi sắp chết mà vẫn mơ mộng hảo huyền! Độc thư sinh khẽ tràn mình né tránh, cười rũ rượi, nói lạnh lùng : - Bàn tay của tôi đã đứt ra kia, xin cô nương hãy trao lại cho thằng họ Đường, và nói rằng thằng Công Tôn Ngô này sẽ có một ngày kia tìm đến để gặp nó! Bích Cơ nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt nàng tỏa ra một cách căm hờn, thình lình chém tới một nhát... Độc thư sinh lại tràn ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hỏa long thần kiếm - Phần 3

  1. Phần 3 Nhà ngươi sắp chết mà vẫn mơ mộng hảo huyền! Độc thư sinh khẽ tràn mình né tránh, cười rũ rượi, nói lạnh lùng : - Bàn tay của tôi đã đứt ra kia, xin cô nương hãy trao lại cho thằng họ Đường, và nói rằng thằng Công Tôn Ngô này sẽ có một ngày kia tìm đến để gặp nó! Bích Cơ nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt nàng tỏa ra một cách căm hờn, thình lình chém tới một nhát... Độc thư sinh lại tràn mình né tránh, vung ống tay áo ra quấn chặt lấy thanh Hỏa Long thần kiếm, miệng nạt lên một tiếng vang trời, dùng một bàn tay còn lại của mình phóng một chưởng dữ dội vào chả vai của người đẹp. Bích Cơ lách mình một cách tài tình, hoành ngang lưỡi kiếm chận đứng ngọn chưởng của đối phương... Nào ngờ đó chỉ là một đòn giả của Công Tôn Ngô mà thôi. Hắn chỉ chờ đợi cho Bích Cơ thâu kiếm trở về mà bày ra chỗ hở, để rồi hắn bất thần thu tay trở lại, hú dài lên một tiếng, nhún mình nhảy ra xa gần mười trượng... Bích Cơ căm hờn tột độ, nàng cau mày thình lình vung tay ra ném tung một nắm ám khí theo phép Thiên nữ tản hoa... Chính vào lúc đó một câu nói vang lên : - Thiếu nữ này thật là độc ác! Giọng nói cực kỳ thâm hiểm, tiềm tàng một sức lực mạnh bạo, làm cho Bích Cơ giựt mình dừng tay lại, rảo mắt nhìn quanh. Đó đây phẳng lặng như tờ, núi rừng âm u bí hiểm, ngoài cỗ xe ngựa ra, không còn một bóng người nào lai vãng. Bích Cơ nhếch mép mỉm cười, đưa mắt nhìn bóng dáng của Độc thư sinh lẫn trốn vào màn đêm. Tra gươm vào vỏ, Bích Cơ chải lại mái tóc của mình, đoạn thong thả tiến về phía Đường Luân. Mùi xạ hương bay ra ngào ngạt, đem lại cho Đường Luân một mùi vị thần kỳ, cõi lòng bình tĩnh của chàng bấy giờ lại xôn xao... Thò ngón tay ngọc ra, Bích Cơ vuốt nhẹ qua vai Đường Luân mấy cái. Đường Luân lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, chàng lồm cồm trỗi dậy, ấp úng nói rằng : - Đa tạ Bích Cơ cô nương đã cứu kẻ hèn này hai lần thoát chết, tôi rất lấy làm cảm kích ơn sâu. Đứng trước mặt một người mang biệt hiệu là Ma nữ như Bích Cơ, Đường Luân cảm thấy mình mất hẳn bình tĩnh, vì bởi sắc đẹp của nàng quả thật là lộng lẫy ngoài sự tưởng tượng. Bích Cơ chớp nhanh cặp mắt cười rằng : - Ta cứu mi lần này để trả cái ơn mi đã cứu ta lần trước. Đường Luân gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Bích Cơ bỗng sa sầm nét mặt, lạnh lùng đanh đá hỏi rằng : - Một người không biết võ, mà lại đua chen với những tay cao thủ võ lâm, mi thật làm cho ta nghi ngờ lắm. Đường Luân nở một nụ cười sượng sùng nói : - Hai ngày nay, kẻ hàn sinh này đã gặp gỡ nhiều việc lạnh lùng, cứ ngỡ mình là người trong mộng... Nói tới đây, Đường Luân chớp cặp mắt long lanh của mình, nói rõ từng tiếng một : - Cứ chi một việc được gặp gỡ dung nhan kiều diễm của cô nương cũng đủ làm cho
  2. tôi... Bích Cơ nạt : - Câm mồm lại, ta không có thì giờ nghe ngươi nói chuyện lôi thôi. Đây này, đón lấy bảo kiếm! Bất thình lình nàng trao thanh Hỏa Long thần kiếm sang tay của Đường Luân bằng một tư thế vừa nhanh vừa mạnh. Đường Luân giật mình, đưa hai tay ra đón lấy, nhưng bị tiềm lực đẩy trôi, đứng không vững, loạng choạng thối lui mấy bước. Bích Cơ cau mày, cười nhạt, nhanh như chớp vung bàn tay ra khóa cứng mạch môn của Đường Luân làm cho chàng hốt hoảng kêu lên : - Bích cô nương... Bích Cơ thong thả vuốt lại mái tóc của mình, mỉm một nụ cười đầy quyến rũ, nàng nói : - Đừng sợ, thằng Độc thư sinh cay độc vô cùng mà chẳng làm gì nổi ngươi, ta thật nghi, để ta chẩn mạch mi, xem thử coi mi có trúng độc của nó hay chưa? Đường Luân tái mặt, chàng không dám cục cựa, để yên cho ba ngón tay trắng muốt của Bích Cơ chấn ngang mạch máu của mình... Bích Cơ thình lình thất sắc, kêu lên mấy tiếng kinh hoàng : - Không xong, Thốn mạch vọt lên cao, mà Quan mạch lại trầm trệ, thằng khốn nạn đó đã hạ độc thủ. Nàng nhìn Đường Luân bằng cặp mắt đăm chiêu, lo lắng. Đường Luân biết đó là do Thiên Độc Nhất Phẩm cho mình uống rượu thuốc trong hồ lô gây ra, nhưng chàng cũng giả vờ kinh sợ thất sắc hỏi rằng : - Sao! Tôi đã trúng độc? Bích Cơ mắt mờ ngấn lệ sẽ gật đầu. Thái độ băng khoăng lo lắng đó làm cho Đường Luân vô cùng cảm động. Nàng lại nói tiếp : - Ngươi đừng động đậy, để ta tìm huyệt đạo đã trúng độc của nhà ngươi rồi phong bế lại, đừng cho chất độc lan tràn, rồi tìm cách khác! Đường Luân vừa định mở miệng khuyên Bích Cơ đừng tìm huyệt đạo thì nhanh như một cơn gió thoảng, Bích Cơ đã lần ra sau lưng chàng... Mùi hương thoang thoảng bay ra, ngón tay trỏ của nàng đã điểm một ngón thần tốc vào hậu tâm của Đường Luân... Thình lình một tiếng thét oai nghiêm trỗi dậy : - Bích Cơ, dừng tay lại, nó không phải là người tốt. Tiếng thét hào hùng sang sảng, như sấm nổ ngang tai, làm cho Đường Luân giựt mình quay lại. Cứ theo thính giác của Đường Luân thì bất cứ một kẻ nào có khinh công tuyệt diệu xuất hiện trong vòng hai mươi trượng thì chàng tức khắc phát giác. Nhưng mà khi quay đầu lại, thì người ấy đã đứng gần kề, do đó cũng đủ biết người này có một võ công thật là cao thâm vô tận. Đó là một gã trung niên có một máu tóc đen nhánh, thái độ phi thường, sang cả. Đôi mắt của ông ta lóng lánh sáng ngời, lạnh lùng như băng giá. Bích Cơ kêu lên một tiếng yểu điệu : - Cha! Không cần phải hỏi dài giòng, Đường Luân biết chắc chắn người này chính là một người danh vang như sấm trong làng võ, là Hải Ma.
  3. Đường Luân mở to cặp mắt nhìn con người có một bề ngoài hào hoa phong nhã đó. Chàng lấy làm lạ là vì Hải Ma thật ra không có cái vẻ dữ dằn, đanh ác như lời đồn. Đường Luân không thấy Hải Ma cử động một tí nào, nhưng thân hình của ông ta lại lướt tới một cách thần tốc, thò tay ra nắm lấy Bích Cơ lôi sang chỗ khác. Ông liếc cặp mắt sắc như gươm vào mặt của Đường Luân, thét hỏi : - Ngươi là gì của Thiên Độc Nhất Phẩm? Bích Cơ trả lời thay cho chàng : - Thưa cha, cha xem huyệt Thái Dương của hắn bằng phẳng, hai gò má cũng bình thường, chứng tỏ rằng người này quả thật chẳng biết võ công! Nói đoạn, nàng toan nhảy về phía Đường Luân nhưng Hải Ma đã thò tay ngăn lại. Ông ta nhìn Đường Luân bằng một cái nhìn nghiêm trang đĩnh đạt. Bích Cơ chớp mắt rằng : - Thiên Độc môn vốn dùng thuốc độc để hành sự nên người trong môn phái của họ vị tất đã biết võ công. Thưa cha! Sao cha biết người này là môn đệ của Thiên Độc môn? Hải Ma gật đầu trả lời : - Vì ta thấy trên vai nó có chiếc Tử hồ lô. Đường Luân vội vã giải thích rằng : - Tôi vốn không phải là người trong Thiên Độc môn. Chiếc hồ lô và thanh bảo kiếm này do một lão già không quen không biết tạm gởi cho tôi mà thôi. - Lão! Tạm gởi? Tạm gởi một tín vật của Thiên Độc môn và thanh gươm Càn khôn đệ nhất bá kiếm? Đường Luân ấp úng trả lời : - Đó là sự thật. Bích Cơ sa sầm nét mặt, sẳng giọng nói : - Đường Luân, mi lại nói dối với ta, việc này ban nãy sao chẳng nói cho ta rõ? Hải Ma đưa mắt nhìn thanh Hỏa Long thần kiếm, sắc mặt thật là nghiêm trang trịnh trọng. Ông hỏi rõ từng tiếng một : - Thanh gươm này, lão quái vật sao gởi cho mi và có dặn dò thêm điều gì chăng? - Lão già ấy nhờ tôi mang thanh bảo kiếm này trao lại cho một người. Đôi mắt của Hải Ma thình lình long lên sáng quắc thét : - Ai? Đường Luân trả lời một câu đầy hào khí : - Tôi nhận lời phú thác của người, thì phải trung thành với sự việc đó. Xin ông tha thứ cho tôi không thể nào cung khai việc này ra được. Hải Ma hậm hực khoác tay nói rằng : - Thiên Độc môn làm việc độc ác dẫy đầy, hoành hành bá đạo, người trong môn phái đó mà gặp ta thì ta chẳng dung tình, lần này ta kể mi là một kẻ hậu sinh tiểu bối nên châm chế cho, mau đi khỏi nơi này... Hừ! Lần sau mi đừng để cho ta chạm mặt thằng tà ma ngoại đạo này nữa. Thân hình của Hải Ma vừa biến dạng vào đêm tối thì Bích Cơ ngẩng đầu dậy, lạnh lùng gọi : - Đường Luân, mi dừng chân lại... Nàng thở dài, nói tiếp : - Ta hỏi ngươi cớ sao hạng người thư sinh như ngươi thảy đều đa đoan xảo trá... Đường Luân ấp úng nói : - Xin Liên cô nương cho tôi một cơ hội để giải thích.
  4. Liên Bích Cơ khẽ cau mày lạnh lùng nói : - Thiên Độc Nhất Phẩm đã tặng cho ngươi nhiều bảo vật, vậy cái thằng Độc thư sinh chẳng ăn thua gì đến ngươi! Đường Luân trả lời : - Nếu tôi tự chế ra được thuốc giải độc thì may ra chẳng hề gì. Bích Cơ mỉm cười, đôi mắt nàng tỏa ra hào quang lóng lánh, dịu dàng âu yếm nói : - Đường Luân, mi còn muốn gặp ta nữa hay chăng? Đường Luân tâm cang rúng động, tim đập rộn ràng, chàng gật đầu. Bích Cơ hé môi nói một câu đầy truyền cảm : - Vậy thì ngày trăng tròn, ngươi đến bến đò Tiêu Dao, đối diện với Thiên La Nha chờ ta... Câu nói vừa dứt thì thân hình của nàng đã lướt bay đi như một cánh bướm trong vườn thượng uyển, chỉ để lại một mùi hương thoang thoảng đâu đây. Bóng người đã mất nhưng lưu lại trong thâm tâm của Đường Luân một hương vị ngọt ngào khó tả. Một con người nổi tiếng là sắt đá như Đường Luân mà lúc bấy giờ cũng cảm thấy thần hồn điên đảo. Thình lình chàng tuốt phắt thanh trường kiếm, tự nói với mình : - Trời!... Thật là khó xử cho ta... Loang kiếm một vòng, bóng gươm tỏa ra hào quang sáng ngời, hơi lạnh thấu xương, chàng tấm tắc khen thầm : - Thật là kiếm tốt! Cao hứng quá, chàng quên mất vai trò của mình đang đóng, đoạn dồn hết sức mạnh ra ngoài lưỡi kiếm, nạt lên một tiếng, Đường Luân bắt đầu múa bài Thanh Hồng Tả Hải. Bóng kiếm bay ra trùng trùng điệp điệp, thình lình chém mạnh vào phiến đá. Đoạn Đường Luân đem một luồng hơi nóng từ trong lồng ngực của mình truyền đến tận mũi gươm. Một tiếng “bốp” vang lên, mũi Hỏa Long thần kiếm bật ngược trở lại và làm cho phiến đá vỡ tan ra từng mãnh. Đường Luân hài lòng lắm, tra gươm vào vỏ, vừa định quay trở về cỗ xe ngựa, thình lình một tiếng ho vang lên làm cho chàng giựt mình sửng sốt. Vội ngẩng đầu lên, thấy cách đó chừng hai trượng có một chiếc bóng đen đứng xoay lưng về phía chàng, tà áo đen bay lất phất trong sương đêm, trông thật là kinh rợn. Một giọng nói khàn khàn vang lên : - Ngươi có thể lừa Thiên Độc Nhất Phẩm, dối Đông Hải Ma Quân, nhưng làm sao có thể qua mặt nổi Thiên La Nham? Đường Luân mặt mày biến sắc, chàng thét hỏi : - Ngươi là ai? HÙNG TÂM VẠN TƯỢNG Trong lòng chàng kinh sợ vô hồi, nhưng ngoài mặt giả vờ cứng cỏi, cau mày dồn hết tâm tư, ý chí sẵn sàng nghênh địch. Đồng thời chàng sẽ lén tuốt thanh gươm Hỏa Long thần kiếm ra khỏi vỏ, chĩa mũi về
  5. phía trước, sẵn sàng chuẩn bị, hễ chiếc bóng đen kia quay đầu trở lại thì lập tức trỗi dậy tấn công, đặt đối phương vào tình trạng sấm sét chẳng kịp bưng tai. Nhưng mà người áo đen đã lạnh lùng buông ra hai tiếng : - Khoan đã! Đường Luân giựt mình kinh hãi. Lúc bấy giờ nhìn kỹ ra Đường Luân thở phào, rú lên : - Sư phu.... Giọng nói của người áo đen lại đổi sang sang khàn khàn như khi nãy : - Việc tiến triển ra sao? Đường Luân nghiêm trang trả lời : - Sắp sửa tìm ra manh mối, nhưng mà có nhiều nguyên nhân phức tạp, sau này sự việc phát triển ra sao đệ tử không thể nào biết trước được. Người áo đen “hừ” lên một tiếng nho nhỏ. Đường Luân lại tiếp tục nói : - Có một điều làm cho đệ tử suy nghĩ chẳng ra, là chẳng hiểu sao rất nhiều nhân vật võ lâm đều tề tựu tại Đông Sơn này. Mục đích của họ muốn làm gì? Đệ tử tìm chưa ra nguyên nhân. Người áo đen cười nhạt nói : - Giới giang hồ không tham danh thì tham lợi. Đường Luân nhìn người áo đen : - Đệ tử ngu si, chưa hiểu thấu... xin sư phụ chỉ dạy. - Là thanh bá kiếm, tức thanh Hỏa Long thần kiếm ở trong tay ngươi đó! Người áo đen mặc dầu chưa quay đầu nhìn lại, nhưng Đường Luân có cảm giác đôi mắt sáng ngời của ông ta đang chằm chặp nhìn vào thanh Hỏa Long thần kiếm. Đường Luân vội trả lời : - Đệ tử xin thưa rõ ràng, thanh Hỏa Long thần kiếm này đệ tử lấy ở trong Pháp Hoa Tự. Người áo đen khoát tay, cắt ngang : - Ta biết tất cả, vì ta có mặt tại Pháp Hoa tự. Đường Luân nghe nói giật mình thì người áo đen đã nói tiếp : - Hỏa Long thần kiếm vốn là lưỡi gươm có thể chém vàng, sắt, ngọc như chơi. Nhưng mà bản thân của nó còn tiềm tàng một bí ẩn. (thiếu?) Đường Luân lại trịnh trọng hỏi rằng : - Đối thủ của Đông Hải Ma Quân là ai? Sư phụ có thể cho đệ tử được biết? Người áo đen lắc đầu : - Thật khó nói, vì những người này hành tung quái đản, công lực chẳng kém ta, đồng bọn của họ lại nhiều. Ban nãy, người dụ cha con Hải Ma đi đó chính là một trong những tay đối thủ có bản lĩnh cao siêu tuyệt diệu. Đường Luân nghe nói giựt mình cả sợ. Không biết chàng sợ vì nhiệm vụ của mình quá ư nặng nề nguy hiểm, hay là sợ cho cha con Hải Ma gặp phải kẻ cường thù đại địch? Cái diện mạo phi phàm của Bích Cơ đã khắc sâu vào tâm trí của Đường Luân, không sao xóa nhòa cho được. Đường Luân cả giận mắng thầm : - Ta có tiếng là một người sắt đá, chẳng lẽ hôm nay lụy thân vì sắc đẹp một người đàn bà à? Thật ra trong thâm tâm của Đường Luân bấy giờ đang tranh luận với nhau kịch liệt.
  6. Một mặt chàng muốn vẫy khỏi vòng tình cảm của Bích Cơ, một mặt chàng hết sức binh vực người con gái diễm lệ này. Chàng cho rằng thủ đoạn của Bích Cơ quả thật có phần cay độc, nhưng tình cảm của nàng dành riêng cho Đường Luân lại rất là chân thật. Sắc đẹp của nàng lại quá ư đài các, không lộ một vẻ trần tục nào, cớ sao sư phụ lại sắp nàng vào hạng son phấn tầm thường? Người áo đen chắp tay sau lưng đi đi lại lại, ra chiều suy nghĩ. Cả hai thầy trò mỗi người đeo đuổi theo một ý nghĩ riêng của mình. Thình lình...
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2