intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hỏa long thần kiếm - Phần 61

Chia sẻ: Tran Minh Thang | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:5

89
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Vì vậy ông ta cố gắng vận dụng nội lực của mình để trị thương mau hoàn tất. Trong khi đó, Mộ Dung Kim đang trổ hết sức bình sanh ra những ngón tuyệt kỹ quyết lòng hạ Vô Tông Khách. Nhưng với một cành cây bé nhỏ trong tay, Vô Tông Khách tung hoành ngang dọc, làm cho thanh trường kiếm của Mộ Dung Kim không bao giờ bén mảng tới gần trong vòng một trượng.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hỏa long thần kiếm - Phần 61

  1. Phần 61 Vì vậy ông ta cố gắng vận dụng nội lực của mình để trị thương mau hoàn tất. Trong khi đó, Mộ Dung Kim đang trổ hết sức bình sanh ra những ngón tuyệt kỹ quyết lòng hạ Vô Tông Khách. Nhưng với một cành cây bé nhỏ trong tay, Vô Tông Khách tung hoành ngang dọc, làm cho thanh trường kiếm của Mộ Dung Kim không bao giờ bén mảng tới gần trong vòng một trượng. Tình thế này làm cho Liên Hải Thiên bất giác khẽ cau mày. Nếu một khi Tây Phương Kiếm Thánh thảm bại trong tay Vô Tông Khách thì tánh mạng của Bích Cơ Ma Nữ đâu còn. Trong lúc đó thì một luồng hơi ấm xông lên tận Chí Đường rồi tỏa xuống Trung Lâu, qua Đan Điền mà sắp sửa vào Khí Hải. Nếu một khi làn hơi ấy mà vào tận huyệt Khí Hải thì vết thương của ông ta sẽ bình phục. Vì vậy mà ông ta gắng sức giữ cho hơi thở được điều hòa, bao nhiêu hơi sức thảy đều dồn vào làn hơi ấm đó, để đẩy cho nó lọt vào huyệt Khí Hải. Trong khi đó, chợt thấy Tây Phương Kiếm Thánh thình lình trượt chân té ngửa, và Vô Tông Khách cất lên một tiếng hú thật dài, lướt tới vung ngọn roi, chĩa thẳng vào huyệt Hầu Đầu của Mộ Dung Kim mà đâm tới. Nào ngờ, cái trượt chân của Mộ Dung Kim chỉ là một thế võ dụ địch, và Vô Tông Khách lòng mừng khấp khởi, lướt tới tấn công vào huyệt Hầu Đầu. Ngọn roi chỉ còn cách thân hình của Mộ Dung Kim chừng năm tấc thì lưỡi gươm trong tay của lão bỗng thình lình thay chiều đổi hướng, vẽ một vòng tròn giữa không trung để lấy trớn. Nhờ trớn đi đó mà thân hình của Mộ Dung Kim lệch sang một bên hai tấc và đường gươm của Mộ Dung Kim mượn đà đó mà trảm ra một đường vào đùi của đối thủ. Người ta thấy Vô Tông Khách lỡ bộ, luống cuống thu roi trở về để đỡ... Mộ Dung Kim cũng khấp khởi mừng thầm, nghĩ rằng phen này có thể thủ thắng đối phương. Nào ngờ Vô Tông Khách là một người từng trải giang hồ, cái kế dụ địch kia làm sao che mắt nổi ông ta. Tương kế tựu kế, chờ vào Tây Phương Kiếm Thánh tấn công mình rồi ông ta mới giả vờ luống cuống thu roi trở về. Thật ra bàn chân của Vô Tông Khách đã sẵn sàng chờ đợi, điệu bộ luống cuống thu gươm trở về chỉ là đòn giả để làm rối mắt đối phương mà thôi. Giữa lúc Tây Phương Kiếm Thánh vô cùng đắc chí thì ngọn cước của Vô Tông Khách đã bắn lùi ra phía sau ba bước, vừa tránh khỏi đường gươm của Mộ Dung Kim. Để rồi lão ta trờ tới thêm hai bước nữa, cành cây bé nhỏ trong tay của Vô Tông Khách xé gió vèo vèo, điểm một ngọn thần tốc vào huyệt Đan Điền của Mộ Dung Kim. Vì cầm chắc cái thắng trong tay, Mộ Dung Kim không ngờ đối phương lại mượn chiếc bẫy của mình gài ngược lại mình, vì vậy mà khi thế sát thủ của Vô Tông Khách buông ra, mọi người thảy đều rú lên những tiếng kinh hoàng vì cứ theo tình thế đó mà suy thì ngọn roi trên tay của Vô Tông Khách chắc chắn sẽ đâm trúng huyệt Đan Điền. Mộ Dung Ngọc gầm lên một tiếng như trời long đất lở, nhảy bắn tới nhanh như một đường tên. Thân hình của chàng chưa tới, đã tuốt thanh trường kiếm trong tay đâm ra một đường Độc long xuất hải. Nhưng cũng chính vào lúc đó, một tiếng hú thanh tao lảnh lót cất lên giữa đêm trường tĩnh mịch và chiếc bóng mờ thứ hai vèo vèo bay tới ra tay can thiệp.
  2. Chiếc bóng này đi sau mà tới trước, đường Độc long xuất hải của Mộ Dung Ngọc chỉ tuông ra một nửa thì chiếc bóng đen đã lướt qua khỏi mặt chàng, vung bàn tay trắng ra tấn công vào hậu tâm của Vô Tông Khách. Về phần Vô Tông Khách thấy Tây Phương Kiếm Thánh đang cơn thất thế, vũ khí trong tay mình lại tung ra đúng lúc, đòn thấy kết quả đến nơi bỗng nghe có tiếng đường gươm xé gió đâm tới vèo vèo. Lắng tai nghe tiếng động sau lưng mình, thấy đường gươm đang cắt gió kia so với thế võ của mình đang sử dụng chậm hơn một bước, nghĩa là ông ta có thể thong thả hạ Tây Phương Kiếm Thánh rồi sẽ quay đầu lại đối địch cũng vẫn còn chưa muộn. Nhưng nào ngờ tiếp theo đó có một luồng gió lạ tốc độ nhanh hơn đường gươm kia quá nhiều, và trong khoảnh khắc, có năm luồng gió lạnh thấu xương ép vào năm đại huyệt sau lưng mình. Vô Tông Khách tức tối bồi hồi. Ông ta nghiến răng kèn kẹt, vận dụng hết chân khí trong người để bế hết tất cả các huyệt đạo sau lưng mình, ráng chịu một đòn để thanh toán Tây Phương Kiếm Thánh. Nào ngờ bàn tay của người đánh lén chưa tới thì áp lực thâm hậu vô biên đã tràn tới trước, Vô Tông Khách tưởng chừng như bị năm mũi dùi sắt đâm thẳng vào năm đại huyệt của mình, làm cho ông ta cơ hồ nghẹt thở. Liệu thế đổi đòn này không kham, vì dầu mình có lấy mạng của Tây Phương Kiếm Thánh đi nữa thì tánh mạng của mình cũng không còn. Là một người nhiều kinh nghiệm, Vô Tông Khách không bao giờ dám liều lĩnh để làm một công việc lộng hiểm. Nuốt cái căm tức vào lòng, Vô Tông Khách nhún nhẹ hai gót chân để cho thân hình của ông ta như một người trượt tuyết, trượt xéo sang cánh tả. Nhờ cử động đó mà ông ta thoát khỏi năm đường chỉ lực của người đánh lén, nhưng chân vừa chạm đất thì tiếng gươm xé gió lại nổi lên. Thì ra Tây Phương Kiếm Thánh ban nãy vì lỡ một bộ nên bị Vô Tông Khách tấn công một đòn hiểm hóc vào Đan điền nhưng đối phương của mình dùng một thế Hành Vân Hoạt Tuyết để lướt qua khỏi mặt mình. Chộp lấy cơ hội nghìn vàng, lưỡi gươm trong tay của Mộ Dung Kim tức tốc loang ra một đường bán nguyệt để lấy trớn chém với theo Vô Tông Khách một gươm nhanh không thể tả. Nhưng Vô Tông Khách vừa nghe tiếng gió lạ nổi lên, liền lập tức xử thêm một đòn Hành Vân Hoạt Tuyết để thêm một cái nhảy nữa là thoát khỏi tầm uy lực của Tây Phương Kiếm Thánh. Sau khi thấy phía hậu tâm của mình đã hết những luồng gió lạ, Vô Tông Khách liền quay đầu nhìn nhìn lại. Thì ra sau lưng ông Mộ Dung Kim, Liên Hải Thiên và Mộ Dung Ngọc đang giăng thành hình chữ nhứt, mở mắt trừng trừng nhìn theo mình. Trên mặt mọi người thảy đều đằng đằng sát khí! Thì ra giữa lúc Tây Phương Kiếm Thánh là Mộ Dung Kim đang nằm trong tình trạng hiểm nguy thì Liên Hải Thiên cũng vừa điều công hoàn tất. Ông ta thấy Mộ Dung Ngọc nhảy tới tiếp cứu phụ thân nhưng tài bộ đó so với Vô Tông Khách thì quá vụng về. Vì vậy mà khi một làn hơi ấm vừa xông vào huyệt Khí Hải, ông ta cất lên một tiếng hú vang lừng, nhảy vào can thiệp. Bao nhiêu công lực của ông ta thảy đều dồn vào năm ngón tay để xử một đòn Ngũ Chỉ Thám Yêu, đi sau mà tới trước, kích vào hậu tâm của Vô Tông Khách để gỡ nguy cho
  3. Kiếm Thánh. Và bây giờ ba người đang hầm hè mở đợt tổng tấn công Vô Tông Khách và cả ba người đều có ba ý tưởng khác nhau. Liên Hải Thiên thì sợ Vô Tông Khách bắt lấy con mình, mặc dầu bảo rằng đưa con mình vào chỗ cao sang quyền quí nhưng biết đâu đó chẳng là điều bất hạnh cho Bích Cơ. Phần Mộ Dung Ngọc thì thấy Bích Cơ đã là vị hôn thê của mình, nếu một may lọt vào tay của Vô Tông Khách thì thật là lành ít dữ nhiều. Vì vậy mặc dầu biết tài bộ của mình so với Vô Tông Khách hãy còn non kém nhưng hắn cũng quyết đem sức lực của mình để gây cho lão già này một vài trở ngại. Phần Mộ Dung Kim thì gần trót một đời người hùng cứ một phương, mang danh hiệu là Kiếm Thánh mà ngày hôm nay chạm trán với Vô Tông Khách bị hắn ta dùng một cành liễu mà đánh một trận tơi bời, lại ngang nhiên tuyên bố rằng sẽ bắt con dâu của mình đi. Nếu cứ nhắm mắt xuôi tay thật lấy làm hổ thẹn với người trong võ lâm. Bốn chữ Tây Phương Kiếm Thánh sợ từ nay sẽ như bọt tan bãi biển, bèo trôi đầu ghềnh, làm sao còn đất đứng trong võ lâm nữa. Vì vậy mà cả ba người này thảy đều có ý muốn đè bẹp Vô Tông Khách mới hả dạ cam tâm. Mấy tháng trước đây, một tay Liên Hải Thiên đánh bại các hàng cao thủ của các môn phái mà hùng cứ một dãy giang sơn hơn hai nghìn dặm, thanh thế vẫn còn lẫy lừng khắp đó đây, bây giờ ông quyết hạ Vô Tông Khách để giữ thanh danh của mình. Cất lên một tiếng hú dài, Liên Hải Thiên nhảy xổ tới, đóng vai trò tiên phong đấm vào giữa mặt Vô Tông Khách một quả đấm. Bàn tay của ông chỉ còn cách mặt của Vô Tông Khách chừng năm tấc thình lình quét ngang dữ dội, một đòn mà bao gồm hai thế, làm cho Vô Tông Khách vừa nhún chân bắn lùi, vừa khoa tay trước mặt mình để ngăn luồng chưởng lực của Liên Hải Thiên. Thân hình của ông ta bắn lùi ba trượng, nhưng chân chưa chấm đất, hai cha con Tây Phương Kiếm Thánh tức tốc mở thế gọng kềm, hai thanh bảo kiếm như hai con bạch long uốn khúc, chia ra hai bên tả hữu đánh ép Vô Tông Khách vào giữa. Khá khen cho Vô Tông Khách, ông ta chỉ sử dụng có hai bàn tay trắng mà chống cự với ba tay cao thủ, trong đó có hai người cầm hai thanh bảo kiếm, và Mộ Dung Kim lại nghiểm nhiên là một người đứng vào hàng Kiếm Thánh. Tuy vậy, ông ta vẫn chống trả có thừa. Người ta thấy hai bàn tay của Vô Tông Khách tung bay biến hóa thành thiên hình vạn trạng, có lúc tung ra những thế đao, khi thì như kiếm, lúc lại như thương, khi thì như kích. Vì cành cây trong tay của Vô Tông Khách ban nãy đã ném trên mặt đất nên bây giờ ông ta chỉ sử dụng toàn là những môn tuyệt kỹ của cách môn phái, hòa lẫn trong những thế “Tay trắng đoạt gươm vàng” mà chống lại ba tay đối thủ. Liên Hải Thiên biết trận chiến này sẽ quyết định thanh danh của mình còn hay mất, vì vậy mà ông cứ bao nhiêu tuyệt kỹ thảy đều mang ra sử dụng. Còn hai cha con của Kiếm Thánh được dịp khoe tài. Mộ Dung Ngọc lại yêu Bích Cơ tha thiết, thành thử ra thảy đều dốc hết toàn lực ra tấn công. Vì vậy mà một trăm hiệp trôi qua mà vẫn chưa hạ được Vô Tông Khách. Kiếm Thánh nóng lòng nên vội đưa mắt ra dấu cho Mộ Dung Ngọc biết và hai cha con tức tốc thi triển đường Nhị nghi kiếm. Vô Tông Khách thình lình thấy kiếm pháp của đối phương thay đổi, những đường gươm bay tua tủa, lưỡi này chưa dứt lưỡi nọ đã tràn tới liên miên bất tận như nước
  4. trường giang chảy, không biết đâu là cùng tận. Rõ ràng thấy lưỡi thứ nhất tấn công vào giàn trên, vừa kịp đối phương thì lưỡi kiếm thứ nhì tràn tới tấn công giàn dưới, rồi thoắt một cái lại biến thế trở thành gọng kềm mà tấn công tả hữu. Chỉ có hai lưỡi kiếm, nhưng khéo sử dụng cho nên biến thành một ngàn lưỡi kiếm chập chờn giăng mắc bốn phương, trở thành một rừng gươm trùng trùng điệp điệp. Trong lúc đó thì hai bàn tay của Liên Hải Thiên cũng thình lình đột biến, không còn mạnh bạo như khi nãy mà trở nên biến ảo lạ kỳ. Thân hình của ông ta lả lướt như cành liễu trong cơn bão loạn, hai bàn tay cực kỳ mềm dẽo, chỉ trở ra toàn là những thế võ vuốt huyệt và điểm huyệt, tuy rằng nhẹ nhàng nhưng vô song. Dưới thế công hùng hậu đó, Vô Tông Khách quả thật lâm vào tình trạng cực kỳ khó xử. Chợt nghe ông ta cười : - Không ngờ chúng bây hôm nay lại ỷ thế hiếp cô! Có tiếng của Kiếm Thánh trả lời : - Sẵn cơ hội này ta cho mi nếm mùi Nhị nghi kiếm pháp để chừa bỏ tánh hay can thiệp vào việc riêng của kẻ khác. Nghe đồn Hiệp Nghĩa tông danh vang cái thế, không ngờ lại tầm thường đến mức này. Câu nói vừa đến đây liền bị một chưởng cắt ngang. Có một câu nói thanh tao cất lên : - Ai bảo Hiệp Nghĩa tông tầm thường. Hãy mở mắt nếm mùi tuyệt kỹ của Hiệp Nghĩa tông. Nói rồi hai bóng người nhảy xổ vào vòng chiến. Bích Cơ đứng bên ngoài bám chặt lấy cánh tay của mẹ mình, khe khẽ rú lên : - Trời... Đường... Nga Mi nữ giật mình quay phắt lại, bắt gặp ánh mắt của con mình tỏa ra một thứ tình cảm đậm đà khôn tả. Thì ra hai người mới tham gia vào vòng chiến kia chính là Trần Như Phong và Đường Luân. Số là lão già Trần Như Phong thừa lúc mọi người chẳng chú ý đến Đường Luân, ông ta vội trổ thuật khinh công tuyệt kỹ, lén bước ra ngoài ôm lấy Đường Luân rút vào một khu rừng gần đó mà chữa trị cho những vết thương đang trầm trọng của chàng. Nhờ nội lực bền bĩ và nhờ lối trị thương phải phép nên chỉ độ mấy nén hương thì tinh thần của Đường Luân hoàn toàn hồi phục. Hai người thoáng nghe thấy bên ngoài kia có tiếng quyền cước hòa trong gió và tiếng bảo kiếm cắt không khí nghe vèo vèo. Với thính giác lão luyện của mình, Trần Như Phong đã biết có cuộc xô xát với nhau giữa những tay cao thủ. Nhìn ra, ông ta bất giác bay hồn bạc vía vì thấy Vô Tông Khách đang bị hai cha con Mộ Dung Kim dùng Nhị Nghi kiếm pháp đưa vào tình thế hiểm nguy cộng thêm chưởng pháp của Liên Hải Thiên quá ư huyền diệu nên ông ta hoàn toàn nằm trong tình thế bị động. Lại nghe Mộ Dung Kim dùng lời mạt sát Hiệp Nghĩa tông nên Trần Như Phong vội vàng nhảy ra can thiệp, và Đường Luân cũng tức tốc rượt theo sau. Hai người vừa tham gia vào vòng chiến, lập tức lật ngược tình thế, vì bây giờ đã trở nên một chọi một. Thế là ba cặp đấu với nhau tưng bừng. Đường Luân tay cầm Hỏa Long thần kiếm tấn công Mộ Dung Ngọc, còn Trần Như Phong thì mặt mày tươi cười, tay cầm vỏ thanh Hỏa Long thần kiếm khuấy rối Mộ
  5. Dung Kim, còn lại Vô Tông Khách thì dùng tay trắng chọi với Liên Hải Thiên. Các đôi này thảy đều vừa tay xứng sức. Mộ Dung Ngọc thình lình thấy tình địch của mình xuất hiện, hơi giận tràn hông, múa tít thanh Thanh nguyệt cổ kiếm, sử dụng toàn là tuyệt kỹ của Kiếm Thánh, tấn công Đường Luân như vũ bão. Về phần Đường Luân được dịp thẳng tay đấu chiến với một người nổi tiếng là đẹp trai, và là con của hàng Kiếm Thánh, chàng quyết trổ hết nghề riêng của mình trước mặt Bích Cơ cho thỏa chí. Vì vậy mà thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay chàng vùng vẫy như rồng thiên ra biển, kháng cự với Mộ Dung Ngọc vô cùng mãnh liệt. Về phần Trần Như Phong, vì chỉ dùng có một chiếc vỏ kiếm để kháng cự lại một lưỡi gươm chém sắt như chém bùn vì vậy nên có phần chật vật. Ông ta chỉ sử dụng những thế võ cực kỳ hài hước để tránh né những đường gươm hùng hậu của Mộ Dung Kim. Bích Cơ Ma Nữ đứng bên ngoài trông thấy ông ta tung tăng nhảy nhót như một con khỉ đứng trên lử nóng bất giác bật phì cười. Còn Liên Hải Thiên thì đối địch với Vô Tông Khách, một người thì tài ba xuất chúng, một kẻ lại danh tiếng lẫy lừng, thât là kỳ phùng địch thủ. Bích Cơ Ma Nữ đứng bên ngoài lại mở mắt trừng trừng nhìn về phía Đường Luân đang sát phạt với Mộ Dung Ngọc. Nàng thấy lưỡi gươm trong tay của Mộ Dung Ngọc biến thành một luồng bạch quang sáng ngời, bao bọc lấy toàn thân của Đường Luân. Còn lưỡi Hỏa Long thần kiếm lại biến thành một đạo hồng quang đỏ ngầu, chống trả kịch liệt với Mộ Dung Ngọc. Ba hiệp trôi qua, thình lình Mộ Dung Ngọc nạt lên một tiếng : - Đỡ! Rồi cất lưỡi kiếm của mình chém sả vào giữa mặt Đường Luân một đòn dữ dội. Lưỡi Hỏa Long thần kiếm trong tay của Đường Luân kịp thời gạt đỡ. Vì vậy mà chàng tức tốc vung lưỡi Hỏa Long thần kiếm tấn công thẳng vào Hồng môn của địch, đó là đòn Kim Cang Thác Thiên. Bên tai chàng nghe tiếng khàn khàn của sắp cất lên : - Hay lắm... lấy độc trừ độc! Hai lưỡi báu kiếm chạm vào nhau vang lên một tiếng “cảng” rợn người, lửa bắn tung tóe. Mộ Dung Ngọc vội vàng bắn lùi năm bước, đưa mắt soát lại thanh Thái Nguyệt cổ kiếm. Hắn giựt mình sửng sốt vì lưỡi báu kiếm trong tay đã mẻ đi một miếng. Ngẩng đầu nhìn lên thấy Đường Luân đang mỉm cười nhìn lưỡi Hỏa Long thần kiếm. Thì ra lưỡi cổ nguyệt mặc dầu giá đáng nghìn vàng nhưng làm sao sánh lại với lưỡi Hỏa long. Mộ Dung Ngọc vội vàng lấy lại bình tĩnh, vù vù chém ra ba thế liên hoàn. Kim cang khóa hải chọi với Kim cang thác thiên, rồi Kim cang phục hổ chọi với Kim cang giáng long. Hai luồng kiếm khí loang loáng hòa hợp chàng nhau và lại vang lên mấy tiếng rổn rảng.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2