Hỏa long thần kiếm - Phần 7
lượt xem 3
download
Người áo đen gằn giọng nói : - Đây là một món quà của một vị hòa thượng tặng cho ta khi xưa, trong này ghi rồi phương pháp luyện một đường gươm lợi hại tên là Kim Cang Đại La kiếm quyết, tất cả có bảy thế. Ban sơ, ta thấy bảy thế võ này quá ư mạnh bạo nên không muốn luyện tập làm chi, bây giờ việc đang hồi cấp bách, kẻ đại thù địch sắp sửa ra mặt, ngươi lại có sẳn thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay, vì vậy nên sư phụ mới truyền lại...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Hỏa long thần kiếm - Phần 7
- Phần 7 Người áo đen gằn giọng nói : - Đây là một món quà của một vị hòa thượng tặng cho ta khi xưa, trong này ghi rồi phương pháp luyện một đường gươm lợi hại tên là Kim Cang Đại La kiếm quyết, tất cả có bảy thế. Ban sơ, ta thấy bảy thế võ này quá ư mạnh bạo nên không muốn luyện tập làm chi, bây giờ việc đang hồi cấp bách, kẻ đại thù địch sắp sửa ra mặt, ngươi lại có sẳn thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay, vì vậy nên sư phụ mới truyền lại cho mi, mi phải cấp tốc luyện tập nội trong hai ba ngày phải cho thuần thục. Đường Luân cúi đầu vâng lệnh. Người áo đen còn muốn dặn dò đôi việc, nhưng từ đằng xa đã có tiếng động vang lên, lão lắng tai nghe ngóng rồi chợt nói rằng : - Luân nhi, mau nằm xuống, coi chừng đối phó. Nói vừa dứt tiếng, người áo đen tung mình xuyên qua kẻ lá mất dạng trong rừng sâu. Đường Luân tuân theo lời sư phụ, phi thân vào một bụi cỏ, rạp mình trốn tránh, sẽ lén dòm ra. Nghe thấy có tiếng ngân nga vọng lại : - Nam phong... huân đắc du nhân túy. Có người khác họa lại rằng : - Mãn mục tang di... Bắc phong... lâu. Tiếp theo đó, từ xa vọng tới hai câu : - Cỗ đạo... Tây phong... tẩu mã. - Tiểu lâu tố dạ hựu... Đông phong. Có mấy chiếc bóng người thấp thoáng trong cành cây kẽ lá, rồi bốn người gầy tong teo, kẻ trước người sau, buông mình rơi xuống chỗ chàng và sư phụ nói chuyện ban nãy. Bốn người này sắc mặt lạnh lùng, rơi xuống đất một lượt, đồng thời gật đầu một cái, cử động đồng nhất dường như bốn chiếc hình nộm, Đường Luân trông thấy buồn cười, khẽ động đậy một chút. Chỉ một chút cử động đó mà bốn người kia đã phát giác, tám luồng nhỡn tuyến chiều thẳng vào chỗ chàng đang đứng. Đường Luân giựt mình, vội đưa tay vào miệng, đoạn thổi ra những tiếng “te te”, như tiếng gà rừng gáy. Nào ngờ bốn người đưa mắt nhìn nhau, gật gù đồng hát lên một lượt : - Trời mây quang đãng. Gió xuân tươi... thế rồi trong chớp mắt, bốn người chia ra bốn ngã, phi thân bay vù đến... Người đi đầu đôi mắt sắc như chim ưng, thân hình của lão từ trên cao sà xuống, chộp một cái cực kỳ mạnh bạo. Đường Luân cả sợ, biết rằng hành tung của mình đã bại lô... MÂY MỜ BAO PHỦ Đường Luân ngửa mặt nhìn lên thiên hạ thân hình của lão sà xuống như bay... Nhanh như chớp, Đường Luân lăn tròn ra ngoài hơn một trượng, đồng thời tuốt gươm ra khỏi vỏ. Nào ngờ, khi chàng vừa dợm trỗi dậy thì có tiếng xé gió vì vèo nổi lên sau lưng chàng, thân pháp của người đó thật là nhanh không thể tưởng tượng.
- Đường Luân vội vàng uốn mình quì xuống vớt ngược về phía sau một đòn Thiên Long Hồi Đầu. Một tiếng sắt thép va chạm vào nhau nghe rợn người. Đường Luân cảm thấy binh khí của đối phương to lớn nặng nề, thanh Hỏa Long thần kiếm cắt không đứt, mà hổ khẩu của Đường Luân cũng tê dại. Thanh bảo kiếm cơ hồ tuột khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất. Đường Luân khen : - Hay lắm! Đoạn chàng hoành thân đổi bộ, thâu kiếm lại vọt trở về phía sau hơn một trượng. Người đánh lén cũng ngạc nhiên kêu lên một tiếng, rồi rút lui xem xét lại vũ khí của mình. Đó là một thanh Giáng long trượng bằng vàng, vốn chế tạo bằng một chất hợp kim thật cứng rắn, thế mà bây giờ bị cắt đầu gần phân nửa. Vậy mà Đường Luân không thể nhờ cơ hội đó nghỉ ngơi, vì chân chàng vừa chấm đất thì, “vèo vèo vèo”... ba chiếc bóng người bay vù tới nhanh như điện. Đường Luân đảo mắt xem qua, bất giác hãi kinh. Chàng muốn nắm phần chủ động nên nạt lên một tiếng, cử ba thế liên hoàn trong đường Nhị Lang Phách Sơn, chém ngược ba đường dữ dội... Hào quang trỗi dậy, khí thế thật hăng hái vô song. Đường Luân ngỡ rằng có thể ngăn được đối phương... nào ngờ... Tây Phong cất tiếng cười dài, phất ống tay áo một cái làm cho thân hình của lão bay tạt ngang ba trượng, để rồi sà xuống sau lưng của Đường Luân. Nhanh như chớp lão dựng hai bàn tay ra trảm hai đường dữ dội vào vai của Đường Luân. Đông Phong thì thân hình bất động, chỉ dùng ống tay áo đỡ vẹt lưỡi kiếm của Đường Luân, tay tả dùng thế Bát Vân Kiến Nhật, hai ngón phóng ra một đường nhanh như chớp vào huyệt. Nam Phong bay xéo về mặt đất, chân bước thep Âm Dương bộ, đảo nhẹ nửa vòng, hừ lên một tiếng, vươn bàn tay sắt thép của mình ra chộp vào vai của Đường Luân. Bắc Phong thì thẫn thờ nhìn chỗ vũ khí của mình bị cắt đứt, thình lình đưa bàn tay tả ra dồn hết sức mạnh vào vuốt một cái ngay chỗ đứt. Một tiếng rắc vang lên, thanh thiền trượng gãy lìa làm hai đoạn. Bắc Phong cả giận ném vũ khí của mình xuống đất... ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng đầy sát khí, bất thần nhảy vọt lên không trung, để dùng hai bàn chân của lão, đá hai ngón thần tốc vào huyệt Thái Dương của Đường Luân. Bất thình lình bị bốn tay cao thủ vây đánh tơi bời, Đường Luân thật không bao giờ ngờ trước đối thủ của mình lại có một nền võ thuật cao siêu như vậy... Chàng thấy mũi kiếm của mình lỡ bộ đâm trượt vào khoảng không, vì vậy mà thân hình của chàng lộ ra chỗ hở. Liền lúc đó, một bàn tay sắt thép chộp vào vai chàng, trên đầu thì cuồng phong trỗi dậy ào ào... Đường Luân than thầm, vừa lúc đó thì một miệng đòn cứu mạng mà sư phụ đã truyền cho thoáng hiện lên trong trí... Nạt lên một tiếng, thanh bảo kiếm trong tay của Đường Luân dường như muốn cất lên mà không cất nổi... bộ điệu giống hệt một kẻ gượng gạo trước giờ hấp hối... Tây Phong cười rằng : - Thằng nhỏ lãnh đòn đây! Hai bàn tay của lão vù vù bay tới vào giữa mặt chàng, hơi gió cuộn lên, khí thế lẫm liệt vô cùng. Xem tình thế này thì khó tránh khỏi miếng đòn độc ác.
- Thân hình của Đường Luân bất thình lình nằm rạp xuống, lưỡi kiếm rút ngược trở về... một tiếng khua động vang lên. Đòn của Tây Phong đánh trượt vào khoảng không, Bắc Phong và Nam Phong thì vô tình chọi với nhau trong một thế võ kinh rợn. Miếng sát thủ của Đông Phong cũng đồng thời vô công hiệu. Hắn tức tối, gầm lên một tiếng, lướt ngang qua vai của Tây Phong, xử một thế Tang Ưng Cầm Cố Thố, bám sát theo Đường Luân. Nhưng chàng đã dùng thế lăn ra ngoài ba trượng. Trong lúc đó thì sau lưng chàng sóng gió vẫn nổi lên rào rào. Biết rằng muốn thoát khỏi tay của bốn người này thật là thiên nan vạn nan... Nghĩ vậy, chàng vớt ngược trở về một gươm chận đứng người đuổi theo, đoạn tụ khí đan điền dùng phép Xuân lôi, thét lớn : - Khoan! Cùng lúc chàng phóng mình bay về phía bụi rậm. Nhưng đến khi Đường Luân lồm cồm trỗi dậy thì Tứ Phong đã ùa tới chia ra đứng thành thế tứ trụ vây chặt lấy Đường Luân vào giữa. Đường Luân xem thấy hết sức hãi kinh, nghĩ rằng ban nãy mình chỉ khẽ động đậy mà đối thủ đã phát giác thì võ công của những người này thật cao thâm vô tận. Phen này chàng mới thật là kinh sợ. Bắc Phong gằn giọng nói : - Mi đã tới số rồi, còn muốn nói gì nữa, mau trao đầu lâu lại đây! Nam Phong nói xen vào : - Khoan, chúng ta còn chưa hỏi tên của nó! Bắc Phong trợn mắt hỏi : - Thằng kia, mau nói tên ra! Thiên la Tứ Phong không bao giờ giết kẻ vô danh. Hai chữ Thiên la đập vào màng tai của chàng như hai tiếng sét. Đôi mắt của chàng bất giác lóng lánh hào quang. Tới chừng đó chàng mới nhìn kỹ thì thấy bốn người này đều ăn vận theo lối ngư phủ, màu da xanh rờn như đồng đen. Đường Luân ngửa cổ buông ra một chuỗi cười lanh lảnh, thình lình chỉa mũi kiếm ra phía trước, nói một câu đầy hào khí : - Tôi và quý vị vốn không quen biết với nhau, vậy mà quý vị mở miệng ra là muốn lấy đầu của tôi... Hà hà... đầu thì có, nhưng không bao giờ dâng cho hạng vô danh tiểu tốt. Bắc Phong mỉm cười im lìm không nói, Tây Phong lại cười vang, xòe năm ngón tay ra nói : - Dầu sao thì mi cũng phải chết, vậy nói rõ cho mi biết, chúng ta là Tứ Phong đàn chủ của Thiên La giáo, ta là Tây Phong Kim Đại Nhĩ. Một người sắc mặt có vẻ hiền hòa nói : - Ta là Đông Phong Trần Tam Tĩnh. Nam Phong vòng hai tay lại nạt : - Ta là Nam Phong Hồng Nhất Phương đây! Còn một người nữa bình thản nói : - Đây là Bắc Phong Bạch Như Băng. Còn mi, hãy báo danh cho chúng ta rõ. Đường Luân trầm ngâm lâu lắm, mới lớn tiếng nói rằng : - Ta họ Đường, tên Luân! Bắc Phong thình lình quắc mắt buông ra hai tiếng cười kinh rợn. Đường Luân vẫn giữ sắc mặt thản nhiên, thò tay tả vào lòng mình, hai bàn chân bất thần đổi bộ theo thế Âm dương...
- Bắc Phong nạt : - Thằng kia! Để đầu lại cho ta! Nhanh như chớp, lão nhảy xổ tới chộp một đường dữ dội vào mặt Đường Luân. Hồng Nhất Phương thình lình đảo vòng ra phía sau của Đường Luân, và cuồng phong trỗi dậy rào rào. Đường Luân lập tức rơi vào thế bị bao vây, cơ hồ như nằm trong vùng trốt xoáy. Đường Luân nạt lên một tiếng, chuyền hết sức bình sanh, múa đường Truy Phong kiếm pháp, cố gắng đỡ xẹt hai bàn tay sắt thép của đối phương đang chộp vào mặt mình. Trong lúc đó thì bàn tay tả rút phắt lưỡi đoản kiếm Thủy Vân ra, đâm nghịch về phía sau một đường. Thủy Vân là một lưỡi đoản kiếm bén nhọn vô song, mà Đường Luân lại lanh lẹ phi thường... Nam Phong Hồng Nhất Phương vì khinh địch nên bao nhiêu sức lực thảy đều tống ra. Trong chớp mắt một đạo hào quang lóe lên, ông ta vội vàng đảo mình thu tay trở về nhưng trễ một bước. Nghe lão rú lên một tiếng vô cùng bi thiết, mười ngón tay bị lưỡi bảo kiếm cắt đứt rơi lả tả trên mặt đất. Tây Phong và Đông Phong thấy vậy đồng thời mở thế gọng kềm tấn công dữ dội. Hai lưỡi kiếm trong tay của Đường Luân bay ra vèo vèo, trong chớp mắt trao đổi với đối phương hơn hai mươi hiệp. Nhưng mà vòng vây không nới lỏng ra vì những người kia thảy đều thuộc hàng thượng thừa cao thủ. Trong lúc Đường Luân đang tung ra một đòn Thiên Dương Tái Vật thì một luồng sức mạnh tràn tới trước mặt. Chàng cắn răng lách mình né tránh, nhưng mấy ngón tay bén nhọn của Bắc Phong cũng vừa kề tới bên vai chàng. Đường Luân thình lình cảm thấy bán thân tê dại. Trong cơn hỗn độn, hai thanh bảo kiếm trong tay chàng thảy đều bị đối phương tước phắt, và một chưởng rợn người đánh mạnh vào vai chàng. Đường Luân mắt hoa đầu váng, chệnh choạng té ra ngoài xa hơn một trượng, thân hình của Nam Phong bay theo như một mũi tên, bồi cho Đường Luân một đá té xấp trên mặt đất. Nhìn thân hình công quắp của Đường Luân nằm trên mặt đất, hắn cười đanh ác : - Mi đừng trách bọn ta, hãy trách thằng Liên Hải Thiên cay độc. Mau tìm nó mà thanh toán... Nói đoạn, hắn dồn sức mạnh vào cánh tay, muốn tống một chưởng vào huyệt Hội Tông của chàng. Thình lình từ trong bụi rậm vang lên một tiếng cười âm u rùng rợn, tiếng cười đó làm cho Nam Phong phải thu tay dừng lại. Bắc Phong, Đông Phong và Tây Phong thảy đều buông thanh bảo kiếm ra, đứng xuôi tay một cách cung kính. Một tiếng hô nặng nề rùng rợn vang lên. Tứ Phong thảy đều quì xuống đồng thanh hô lên : - Tứ Phong xin tham kiến Giáo tông. Có tiếng lá khua xào xạc, một giọng nói gay gắt vang lên : - Cút đi cho rảnh! Thằng nhỏ đó để lại cho ta! - Xin tuân lệnh! Nam Phong bước tới bên Đường Luân, vung ống tay áo ra giải huyệt cho chàng đoạn bốn người kẻ trước người sau phi thân sắp sửa lẩn vào rừng rậm... thì tiếng nói gay
- gắt lại vang lên : - Bắc Phong và Tây Phong không để bảo kiếm lại ư? Chúng bây đâu phải là người cất giữ bảo vật đó! Bắc Phong và Tây Phong không dám kháng cự, quày trở lại cung kính để thanh kiếm duo đất mới lẫn vào rừng. Đường Luân kinh sợ bồi hồi, bốn người này đã là những tay võ công thượng thặng, hạ mình trong nháy mắt, nay Giáo tông của Thiên La giáo xuất hiện thì biết xử trí sao đây. Đường Luân cắn răng, lăn tròn hai vòng, thò tay muốn chộp lưỡi Hỏa Long thần kiếm nhưng sau lưng chàng vang lên một câu nói dịu dàng quen thuộc : - Luân nhi, hãy đứng lên! Đường Luân kinh tâm tán đởm, lộn mèo một vòng, ngẩng phắt đầu dậy, thấy sư phụ của mình đứng quay lưng về phía mình. Ông ta đang gầm đầu xem xét thanh thiền trượng đã gẫy ban nãy. Đường Luân hốt hoảng nói : - Sư phụ! Coi chừng có tên Giáo tông của Thiên La giáo ở trong bụi rậm! Người áo đen cười ồ ồ nói : - Thật là ngớ ngẩn! Con không biết sư phụ có thể bắt chước âm điệu của người ư? Đường Luân thở phào, tra gươm vào vỏ, nhảy tới nói rằng : - Sư phụ đã học được tiếng nói của lão Giáo tông thì chắc là đã biết hành tung của lão? Người áo đen lắc đầu nói : - Việc làm của chúng ta trong chuyến đi này thật là rắc rối, lại nữa sau lưng của bọn họ còn có một người mưu sâu kế dầy, võ công thâm hậu chẳng kém ta. Nó đã rắp tâm sắp bày cạm bẫy, e rằng những người trong làng võ lâm Trung nguyên thảy đều vì một chút danh lợi mà mắc mưu đó. Đường Luân giựt mình, buột miệng hỏi : - Nó có phải là thằng Đông Hải Ma Quân không? Người áo đen hậm hực trả lời : - Đông Hải Ma Quân là một nạn nhân của nó nhưng cũng lại là một khắc tinh của nó. Đường Luân bàng hoàng nghi ngại, thẫn thờ nhìn sau lưng sư phụ của mình. - Ờ! Mi còn biết ta sẽ làm thêm một việc gì nữa chăng? - Đệ tử không biết. Người áo đen mân mê thanh thiền trượng đã gẫy, nói rằng : - Vị trụ trì của Thiếu Lâm tự là Quảng Trí thiền sư khẩn cầu sư phụ, nội trong ba tháng phải tìm cho ra tông tích của Huệ Năng hòa thượng, nếu việc thành công sẽ tặng cho sư phụ một món bảo vật quí giá. Huệ Năng hòa thượng xuất hiện lần cuối cùng ở tại Đồng Sơn. Nghe đồn rằng, vị lão tăng này nghe nói các Chưởng môn đều thua trong tay của Hải Ma nên trong dạ bất bình, không kể đường xa vạn dặm, vào đến địa phận của Hải Ma để so tài với hắn. Nào ngờ Huệ Năng ra đi không còn trở lại. Người trong Thiếu Lâm tự hỏi Hải Ma thì hắn trả lời rằng không hề gặp vị hòa thượng này. Bởi vì trên mình của Huệ Năng có mang theo nửa pho sách Đạt Ma chân kinh nên việc này quan hệ mật thiết đến cơ nghiệp Thiếu Lâm. Nếu xong việc họ sẽ đền ơn cho ta bằng ngôi Trân châu tháp khảm bằng ngà ngọc, quí giá vô song. Sư phụ bèn tỏ thái độ ra điều kiện với họ rằng : - Chúng ta không bao giờ tham lam tài vật của người, mà chỉ muốn học thêm võ nghệ. Nếu họ bằng lòng chép ra một quyển Bảy mươi hai tuyệt nghệ của Thiếu Lâm để
- trao đổi thì sư phụ sẽ cáng đáng việc này. Chúng hòa thượng thương lượng rất lâu mới bằng lòng, vì vậy mà sư phụ mới vội vàng trở về miền nam lo liệu.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long
1232 p | 68 | 15
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 2 CHƯƠNG 7
5 p | 93 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 4 CHƯƠNG 7
5 p | 70 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI CHƯƠNG 7
6 p | 66 | 2
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 7 CHƯƠNG 1
10 p | 72 | 2
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 7 CHƯƠNG 9
10 p | 69 | 2
-
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 7 (A)
9 p | 44 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn