HOÀNG KIM TIẾN

HOÀNG KIM TIẾN-Ngõ vắng-sơn

mài 2008

Hoàng Kim Tiến - Một nữ hoạ sĩ quen biết, thường xuyên có tranh

tham dự các cuộc triển lãm chung, triển lãm nhóm. Sinh trưởng ở làng

Phù Lưu, Bắc Ninh thuộc vùng Kinh Bắc giàu truyền thống vãn hoá tạo

hình. Song cả tuổi xuân đẹp nhất chị đã dành chọn cho vùng cao Hoàng

Liên Sơn. Một cô gái có dáng vẻ bề ngoài mảnh mai vào đời tưởng như

không thuận theo cách nghĩ thường tình của người đời lại trụ vững

nhiều năm trên vùng cao huyện Mường Khương tỉnh Lào Cai. Hàng

ngày phải đối mặt với bao khó khăn trong đời sống thường nhật, chị

vẫn vươn lên học tiếp trường Đại học Mỹ thuật Hà Nội. Hơn thế vẫn

say nghề ham vẽ. Thật đáng trân trọng.

Con đường nghệ thuật của Hoàng Kim Tiến cho đến nay có thể chia

làm hai giai đoạn. Thể hiện sống động trong hai triển lãm cá nhân.

Triển lãm cá nhân lần thứ nhất - 1997, mà tôi gọi là Triển lãm một chốn

đôi quê với hai chất liệu sơn dầu, bột màu. Phần lớn các tác phẩm chị

trả nghĩa cho con người cảnh vật vùng cao chị từng sống, chia sẻ và

thân thuộc đã tạo nên cái duyên, cái đẹp trong các bức tranh: Phong

cảnh Mường Khương, thiếu nữ Hmông, chợ Bắc Hà... Một phần dành

cho quê hương như tranh hội làng Phù Lưu, phong cảnh nông thôn... Ai

ngờ cái tưởng như không thuận đã trở thành miền đất hứa cho nghệ

thuật. Lần đầu trình làng ở Thủ đô chị đã tìm được “chỗ đứng” trong

đời sống mỹ thuật, trở thành một nữ hoạ sĩ quen biết về đề tài miền núi.

Triển lãm cá nhân lần thú hai - 2008 “Sắc màu thiên nhiên 2” với 4 chất

liệu, ngoài 2 chất liệu sơn dầu, bột màu. Chị tìm đến 2 chất liệu mới:

sơn mài, acrylic với mong muốn làm mới mình. Mỗi chất liệu là một vẻ

đẹp đặc thù đỏi hỏi một kỹ thuật riêng, góp phân làm phong phú hình

thức tác phẩm trong mỗi triển lãm cá nhân một khi làm chủ được chất

liệu. Môi trường sống thay đổi khi trở thành giảng viên trường Đại học

Sư phạm Nghệ thuật TW. Chị càng say nghề, ham vẽ với mong muốn

hội tụ đủ tư cách một giảng viên dạy nghệ thuật. Triển lãm “Sắc màu

thiên nhiên 2” là một minh chứng cụ thể, in đậm dấu ấn những đợt đi

thực tế sáng tác, những chuyến đi thăm quan và vẽ dài ngày xuyên

Việt, đến với Tây nguyên, lên với Tây Bắc do Hội mỹ thuật Việt Nam

tổ chức với những bức tranh: Chùa Cầu Bên sông Hàn, Voi bản Đôn,

Trăng Hạ Long, Bút Tháp, Đình làng... và không thế thiếu con người

cảnh vật Mường Khương đẹp nhất một thời... một phong cách sáng tác

truyền thống của nhiều thế hệ hoạ sĩ chúng ta. Cảm hứng sáng tạo, ý

tưởng nghệ thuật đều khơi nguồn từ con người và cảnh vật quê hương.

Hình như đối với Hoàng Kim Tiến đi và vẽ cứ tưởng như làm chơi

vậy... Song chị đã nạp thêm nhiên liệu cho sáng tác của mình. Theo tôi

đó là một hướng đi đúng, nhất là trong thời đại bùng nỗ thông tin mà

quan trọng hơn là tiếp nhận thông tin từ chính hiện thực cuộc sống dân

tộc, nhạy cảm đề cập và giải quyết tốt những vấn đề hiện thực dân tộc

và thời đại đặt ra, mới mong sớm có được tác phẩm đẹp đích thực

tương xứng với dân tộc, thời đại.

Hình như thế loại tranh phong cảnh là sở trường của Hoàng Kim Tiến,

chị rất có ý thức xử lý ánh sáng trong các bức tranh phong cảnh: Đêm

Chùa Cầu, Trăng Hạ Long... theo nhiều chiều thời gian không gian nhất

định. Theo tôi cảnh đẹp không phải lúc nào cũng đẹp nó chỉ đẹp trong

những khoảnh khắc ánh sáng loé lên nhất định, mới khoe hết vẻ đẹp

vốn có đặc sắc của từng cảnh đẹp, ánh sáng được coi như nhân vật

trong tranh phong cảnh. Đó là một qui luật muôn đời của nghệ thuật

tranh phong cảnh. Tất nhiên phải hội đủ khả năng nắm bắt hình sắc vốn

có. Hơn thế còn phải khắc hoạ cho được những sắc thái tình cảm trước

cảnh đẹp. Thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên luôn gắn liền với nội dung

cuộc sống của mỗi người chẳng phải thi hào Nguyễn Du đã reo một vần

thơ “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Đó chính là tình đời của

hoạ sĩ trước cảnh đẹp mà phải thể hiện cho được trong tranh phong

cảnh.

Với một quan niệm tạo hình truyền thống phương Đông Việt Nam: “Vẽ

về những gì mình từng sống, từng cảm, từng thuộc... Hoàng Kim Tiến

đã định hình, định vị một phong cách nghệ thuật hiện thực, giàu chất

thơ.

Một triển lãm cá nhân nghiêm túc, chững chạc, có khả năng đối thoại

rộng rãi.

Lê Quốc Bảo