YOMEDIA
ADSENSE
Khi đông Hết, Xuân Sang
66
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Tên tác phẩm: Khi đông hết, xuân sang Tác giả : Is me Tình trạng: Đang tiến hành Thể loại: Tình cảm Một vài lời nói đầu của tác giả: Tớ là một người nghiện truyện chữ tình cảm, nghiện lắm ý, vậy nên từ lâu tớ tự tay mình viết một bộ truyện.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Khi đông Hết, Xuân Sang
- Khi đông Hết, Xuân Sang Tên tác phẩm: Khi đông hết, xuân sang Tác giả : Is me Tình trạng: Đang tiến hành Thể loại: Tình cảm Một vài lời nói đầu của tác giả: Tớ là một người nghiện truyện chữ tình cảm, nghiện lắm ý, vậy nên từ lâu tớ tự tay mình viết một bộ truyện. Hôm nay tớ cũng viết được lời mở đầu và chap 1 của chuyện này rồi nên muốn đăng len forum.zing.vn để mọi người cùng thưởng thức thử. Tớ là một thằng nhóc nên truyện tớ viết có khi không hay bằng những truyện khác nhưng tớ vẫn muốn đăng lên. Hôm nay tớ đăng trước chap mở đầu và chap 1 nha. Để xem ý kiếm của đọc giả thê nào ý mà. THÔI giờ chúng ta bắt đầu câu chuyện của tớ nha Lời mở đầu Đã gần cuối đông rồi nhưng không khí đất trời vẫn còn se lạnh, cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông lạnh giá tại miền Bắc. Trong dòng người tấp nập kia, tôi đang vu vơ lang thang khắp các con phố bằng chính đôi chân của mình. Có lẽ đối với tôi, cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông miền Bắc chẳng là gì so với tâm trạng nặng trĩu buồn rầu này của tôi. Tôi luôn vậy, tôi không biết từ khi nào mà tôi luôn mang cái tâm trạng này bên mình, dù ở đâu, dù đang làm gì. Có lẽ trái tim tôi đã nguội lạnh và khô khốc đi từ cái ngày mà em đã không còn nữa, không còn bên tôi, không còn trên thế gian này. Em có một quá khứ đau khổ, mang trong mình căn bệnh quái ác nhưng khi em còn sống, em luôn vui tươi, nhí nhảnh, yêu đời khiến cho tôi cũng không thể nào nhận ra được đằng sau con người vui tươi đấy là một quá khứ vô cùng đau buồn, cực khổ mà đau thương. Và rồi một ngày đầu xuân, em đã mang theo nụ cười, sự vui tươi hồn nhiên đó đi xa cuộc đời tôi, đi xa cái thế giới đầy đau khổ này. Tôi luôn tự nhủ rằng em đi không phải vì em không còn yêu tôi mà em đi là để không làm tôi đau khổ, tránh cho tôi những đau buồn khi em đang mang trong mình căn bệnh quái ác ( sẽ nói sau về căn bệnh ) và sắp rời xa nơi đây. Em là một con người hồn nhiên, vô tư, không suy nghĩ đắn đo nhiều nhưng khi bên tôi em luôn quan tâm, suy nghĩ cho tôi rất nhiều khiến cho tôi vô cùng hạnh phúc, em một cô bé tinh ranh, bướng bỉnh nhưng khi bên tôi em luôn tỏ ra thật mềm mỏng, hiền dịu. Chính những hình ảnh đó của em luôn ăn sâu vào suy nghĩ của tôi, khiến tôi không thể nào quên em được và cũng tự trách mình rằng đã không ở bên để che chở cho em, và cũng chính cái tính nóng nảy của tôi mà em đã không còn bên tôi nữa, tôi thật ngu ngốc mà. Và cái ngày em đi xa tôi vẫn còn thấy đọng lại trên đôi môi em nụ cười cuối cùng, nụ cười thật tươi và nhìn em có thể thấy được rằng em đã rất mãn nguyện, đã chuẩn bị cho cái chết mà không thấy trên gương mặt ấy sự sợ hãi mà chỉ thấy nự cười hơi mỉm lên trông thật tươi, thật trong sáng, thật hồn nhiên. Thật trớ trêu, ngày tôi quen em cũng vào một ngày như hôm nay, một ngày gần cuối đông, và những ngày cuối đông đó cũng chính là thời gian mà tôi cho là thiêng liêng nhất trong cuộc đời vì những ngày còn lại của mùa đông đó cũng chính là những ngày cuối cùng tôi gặp em, ở bên em và yêu em để rồi sang một mùa xuân mới tôi lại xa em mãi mãi. Chap 1: Vào một buổi cuối đông của 3 năm về trước, năm đó tôi 16 tuổi, tôi không cao, chỉ 1m68 thôi, tôi có thói quen hay đến trại trẻ mồ côi chơi với Quân-một thằng nhóc mồ côi cha mẹ và không nhà cửa được tôi đưa vào trại từ lúc nó 3 tuổi, giờ nó cũng 5 tuổi rồi. Tôi quý nó lắm, quý nó ở cái nhí nhảnh, trong sáng của nó. Chiều nào tôi cũng chạy đến trại tre mồ côi và mang trong tay
- rất nhiều bánh kẹo cho Quân và tôi còn chơi với nó đến tối mịt rồi mới về nhà. Hôm nay cũng vậy, 5h chiều tôi liền cầm trên tay một túi toàn bánh kẹo do chính tôi bỏ tiền tiết kiệm ra mua và bắt đầu vượt qua cơn lạnh mùa đông để đến chơi với Quân. Trời thì lạnh băng nhưng lòng mình thì vui phơi phới, tôi rất thích chơi với Quân vì nó rất biết cách làm người khác cười và biết cách làm cho người khác khi tiếp xúc với nó luôn cảm thấy thích thú ( người ta thường gọi là mê hoặc ^^! ). Chưa đi bước chân vào cổng trại thì một lũ nhóc ( trong đó có Quân ) chạy ùa ra vậy kín tôi. - A anh Vũ đến rồi! Hôm nay anh đến hơi muôn nha làm Quân và các bạn cứ phải đợi, ui da mỏi hết cổ rồi nha. Đấy, nó là như vậy đấy, rất nhí nhảnh, hồn nhiên nhưng tinh ranh lắm đấy.Tôi liền đáp ngay trước khi nó lại nhõng nhẽo: -Ừ anh đến hơi muộn một tí thôi mà nhóc, trời lạnh quá anh không đi nhanh được, à anh lại có quà cho mấy nhóc này. Vừa nói tôi vừa chìa túi bánh kẹo về tay bọn nhóc. Nói đến quà bánh là bọn nhóc cứ nháo nhào lên tranh nhau rồi đuổi bắt nhau để giành giật. -Anh mua nhiều thế, từ sau mua ít thôi để tiền mà tiết kiệm đi, ngày nào cũng mua quà cho bọn em à. - Quân đáp với cái giọng như một ông cụ non chính hiệu Tôi thấy vậy liền phì cười đáp lại: -Rồi, có gì từ sau anh sẽ tiết kiệm hơn được chưa nhóc. Thôi hôm nay anh muốn đi dạo quanh trại xem có gì không, nhóc ra chơi với các bạn đi. -Dạ Quân nói xong thì lon ton chạy ra chỗ đám bạn, nhìn cái bóng dáng nhỏ bé lon ton của nó mà tôi thấy thật buồn cười và cũng thật ngộ nghĩnh. Sau đó tôi liền cất bước chân đi dạo quanh trại mồ côi, nói trắng ra là từ lúc tôi đưa Quân đến trại mồ côi cũng được 2 năm rồi nhưng chủ yếu tôi đến trại chỉ để chơi với Quân chứ chưa 1 lần, dù chỉ 1 lần di quanh trại mồ côi. Thế nên hôm nay tôi mới quyết định đi quanh trại một lần. Đi quanh trại, đâu đâu cũng thấy trẻ con, chỉ có phần nhỏ là những đứa độ khoảng tuổi tôi mà thôi. Trại mồ côi này rất rộng và đẹp ( dù đang là mùa đông ), tôi thấy trại đẹp vì trại trồng rất nhiều cây xanh, tôi thích hòa nhập với thiên nhiên và sống cùng thiên nhiên nên trại mồ côi này là một nơi vô cùng lý tưởng để ở, tôi nghĩ rằng nếu sau này lớn lên tôi chắc chắn sẽ vào đây làm để có thể sống tại nơi đây, nơi không khí trong lành và không kém phần ấm áp tình người. Đang đi dạo quanh thì tôi liền sững người tại một gốc cây. Nhìn xa kia tôi thấy một cô bé thật đẹp, cô bé có một làn da trắng, tóc ngắn ngang vai, tôi nhìn thấy bé mặc một chiếc áo phông trắng, quần bò đen. Nói chung là đẹp. Nhưng để ý kỹ, nhìn thật kỹ vào đôi mắt to, đen nháy kia thì ta có thể thấy được trong đôi mắt đó đang ẩn chứa một nỗi buồn, một nỗi buồn nhưng không thể hiện ra. Mải nhìn cô bé mà tôi không để ý rằng cô bé đang khóc, nhưng chỉ nhỏ nhẹ không quá to để ai nghe thấy. Những tiêng nấc của cô bé đã kéo tôi về với thực tại. Thấy cô bé như vậy tôi liền chạy đến bên cạnh. -Bạn gì à, sao bạn lại khóc vậy, ai làm bạn khóc vậy Chưa nói hết câu của mình thì cô bé là ngất đi, cái ngất diễn ra rất nhanh khiến không ai có thể ngờ tới. Thấy vậy tôi liền hoảng hốt kêu: -Bạn gì ơi, bạn sao vậy Hoảng hốt tôi liền bế bé lên chạy thẳng vào trong bên trong mà mồm vẫn hoảng hốt kêu giúp. -Bác Ninh, bác Thành ơi ra giúp cháu với có 1 cô bé bị ngất nè. Bác Ninh và bác Thành là người vợ chồng làm ở đây đã 30 năm rồi và các bác rất yêu cái nghề mà mình đang làm. Ở đây tôi cũng chỉ có quen có 2 bác thôi nên không kêu hai bác giúp thì kêu
- ai. Vừa kêu cái bác Thành và bác Ninh cũng hốt hoảng chạy ra bế cô bé mà mồm không ngừng gọi: -Nhi ơi cháu sao vậy cháu, cháu tình lại đi đừng làm 2 bác sợ. Cứ thế, cô bé được 2 bác cùng những y tá làm tại đây đưa vào phòng hồi sức để chăm sóc đặc biệt. 1 tiếng trôi qua trong im lặng và rồi bác Thành cũng bước ra ngồi cạnh tôi thở phào nhẹ nhõm mà nói: -Nhi là một cô bé mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Ta đã nuôi nấng Nhi tại nơi đây từ khi nó có 8 tháng tuổi. Ta nghe nói trước kia gia đình nhà Nhi rất giàu có nhưng .................-Giọng bác vừa nói vừa nghẹn ắng lại -Chuyện gì vậy bác. -À chuyện là thế này. Ngày đó gia đình Nhi rất giàu có, cha mẹ Nhi là 2 tổng giám đốc của 2 công ty lớn, vì thế mà xung quanh cũng không ít kẻ thù muốn lật đổ công ty nhà Nhi. Vào một ngày nọ, một công ty phù địch với công ty nhà Nhi đã sai người bắt cóc Nhi và bắt ép gia đình Nhi trao hết tài sản và cổ phần công ty cho chúng. Vì quá thương con mà ba mẹ Nhi đã trao cho chúng toàn bộ tài sản và cổ phần, sau khi cứu được Nhi về không bao lâu ba mẹ Nhi qua đời. Nhi được một người hầu trong nhà Nhi đem đến đây. Ta thương Nhi và quý nó như con đẻ của mình, đùm bọc yêu thương nó như con đẻ của mình vậy. Nhưng gần đây ta đã làm nó đau khổ quá mức rồi...... Bác Thành vừa nói mà nước mắt cứ thế trào ra. Nước mắt của một người đàn ông đã quá tuổi 50, những giọt nước mắt đau thương. Tôi cũng không kìm nổi cảm xúc mà khóc nhẹ. Vừa khóc thương bác vừa khóc thương cho cô bé. -Bác yêu thương cô bé vậy thì tại sao lại nói là làm cho cô bé đau khổ! Tại sao vậy? Bác vừa nói mà lại càng khóc to hơn: -G.ầ..n đâ.y ..hu...hu..... Ta và b..à N.inh có n.ói ch..uyện về c..ái chết củ.a cha mẹ Nhi. Trong một phút nỡ lời ta đã nói ra nguyên nhân nhà Nhi phá sản. Con bé lúc đó chắc đi qua cửa phòng nghe thấy, chắc lúc đó nó sốc quá hay sao mà nó ngã uỵch vô cánh cửa ngất đi. Ta với bác Ninh chạy ra bế nó đi vô sơ cứu. Nhiều ngày sau bác sĩ nói rằng no phải chịu một cú sốc quá nặng về bản thân nên đã bị suy tim chầm trọng. Hiện giờ chỉ cần nó chịu thêm 1 cú sốc nào đó nữa thôi là nó sẽ.................... Càng nói đến đây bác Thành lại càng khóc, nhìn Bác khóc mà tôi thấy thương quá, thương bác, thương Nhi, thương tất cả những ai có cuộc sống bất hạnh như Nhi. 1 lúc sau bác lại nói tiếp: -Tuy chịu một cú sốc đó nhưng Nhi vẫn vui tươi như ngày nào. Nó có rất nhiều bạn bè trong này và bạn bè nó cũng rất quý mến nó. Ta biết rằng nó là một con bé vô tư, hồn nhiên. yêu đời nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc của nó thôi chứ thực chất bên trong nó là một con người yếu đuối, nó như ngọn lửa trước gió có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào. Vũ à, ta thấy con hay đến đây chơi vậy nên hãy dành chút thời gian quan tâm chia sẻ với nó, giúp nó vượt qua và sống thật với con người nó hơn chứ cứ thấy nó vui vẻ ban sáng, tối đến lại khóc thầm khiến ta rất khổ sở. Nói rồi bác Thành liền bước đi không để tôi nói gì. Ngồi một lúc sau tôi liền đứng dậy cất bước đi vào phòng Nhi đang nằm. Nhìn Nhi nằm ngủ trong thật bình yên, Nhi như một thiên thần đang say giấc nồng vầy. Nhưng khuôn mặt Nhi thì không vậy, khuôn mặt vẫn rầu rầu, trên khóe mi vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt. Tôi liền cúi xuống nhẹ lau đi những giọt nước mắt đó và tự nhủ lòng rằng sẽ luôn bảo vệ cô bé, không để cô bé đau khổ. Ngồi một lát sau tôi đành tiếc nuối đứng dậy đi về mà trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ về em.
- ----update---------- Chap2: Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu 6h sáng reo lên đánh thức tôi dậy. Nói là dậy thôi chứ lúc đó tôi cầm ngay cái đồng hồ ném cái uỵch vào tường khiếm nó im re lun. Mãi một lúc sau mới dậy à, mệt lắm ý, tính ngủ tiếp nhưng tự nhiên buồn WC thế là chịu rồi, dậy thôi. Lao nhanh vô WC giải quyết và VSCN xong đi ra thì................ ‐AAAAAAAa trời ơi 6h45 từ bao h thế này. Mặc nhanh quần áo chạy 1 mạch đến trường nhưng huhu cổng trường vừa đóng. Tôi lại thực hiện cái tuyệt chiêu của mình: bật tường vào trường =)). Tường trường cao ơi là cao thế mà mình bật vào được thế mới siêu. Chống tay lên tường, gồng sức bật một cái ngã oạch xuống nhưng không đau chỉ thấy êm êm và 1 tiếng kêu thất thanh: ‐AAAAAAAAAAAAAAa đồ dê xồm, cút đi, cút đi. Tôi liền vội vã đứng dậy và nghĩ ngay rằng: hình như giống kiểu đè 1 bạn gái xuống...... ý :(. Mặt thì đỏ như trái gấc, còn cô bé thì đang ngồi dưới đất đau không đứng dậy được ‐Mình xin lỗi, bạn có sao không, mình kéo bạn dậy ha. Tính kéo nhỏ dậy thì nhỏ ngước đầu lên. Tôi hơi đần người ra 1 lúc, đó là Nhi, Nhi cũng học trường tôi sao, sao tôi không biết. ‐Chỉ xin lỗi là xong à, ở đây có 2 đứa tì không sao nhưng nếu mà đang ở chỗ đông người thì tôi phải làm sao, lúc đấy cậu có xin lỗi tôi từ h đến suốt cuộc đời tôi tôi cũng không bao h tha thứ cho cậu Nói xong cô bé đứng dậy thật nhanh và bước đi để tôi ở lại đằng sau đang ngẩn ra vì câu nói đó. Nhưng rồi cũng phải dẹp câu nói của Nhi qua 1 bên vì tiếng trống vào tiết. Híc Híc. Mình chạy cũng khá nhanh, bọn ở lớp cứ bảo mình không phải người mà là động vật nên mới chạy nhanh vậy. Thôi thì kệ người ta nói gì, mình là mình nhể. Tuy chạy nhanh vậy nhưng vẫn không nhanh bằng các bà giáo viên, chạy đến cửa lớp thì đã thấy và giáo viên ngồi hướng ra cửa, mặt mũi hằm hằm. ‐Thưa cô em đến muộn, cô cho em vô lớp ạ. Phải dẻo giọng không chết. Nhưng bà này thì......... ‐Vũ, đến muộn. Vào chỗ, vào luôn sổ đầu bài. Nghe xong sốc tí xỉu. Các bà giáo này có thù có oán với mình từ kiếp trước chắc mà lần nào cũng sổ đầu bài, ức không chịu được. Nói thế thôi chứ đành chịu thua, bước vô chỗ. Vừa bước vô chỗ thì cha giám thị với cái đầu hói bước vào. ‐Hôm nay lớp 11D4 chúng ta có 1 học sinh mới chuyển vào, tên là gì ấy nhỉ.. À.... bạn Trần Thu Nhi... Nhi vào lớp chào các bạn đi. Bọn trong lớp thì reo ầm lên bàn tán. Học sinh 1: Xinh thế, bé này của tao nha cấm ai đụng vào Học sinh 2: Ôi, tình yêu của anh sao em đến muộn thế. Rồi bọn nó cứ bla bla hoài chán. ‐Mình là Trần Thu Nhi, từ hôm nay mình sẽ học cùng lớp các bạn. Mong các bạn giúp đỡ. ‐Thôi, Nhi ngồi cạnh Vũ ở bàn cuối tổ 1 nha. Lớp nhiều người quá. Nhìn thấy tôi cô bé thay đổi ngay sắc mặt. Thấy ma sợ. Nhi ngồi xuống thì ui ui, một mùi hương thơm ngát xọc vào mũi, thơm ơi là thơm. Ngồi 5 tiết trong h mà tâm hồn cứ gọi là lên đến 1000 tầng mây,
- đến khi đánh trống đi về mà thằng Long ( ban thân ) gọi mãi mới tỉnh ‐Vũ, trong giờ mày làm sao mà tao thấy đơ người như thằng đần thế, hay là say tình hả.Hehe ‐Mày im đê, tao giết mày h. Nói rồi mà mặt thì đỏ tía tai, thôi thì chạy một mạch về không no phát hiện ra. Nhưng hôm nay tôi không về nhà, ba mẹ tôi đi công tác nước ngoài, khoảng một tháng nữa mới về. Thật thoải mái, tha hồ vui chơi và càng có thời gian quan tâm đến Nhi hơn ha, biết đâu.......lại có gì ha. Theo kế hoach đặt ra, tôi chạy vù đến trại mồ côi. Đương đi được nửa đường thì thấy từ xa, có một đám tầm tuổi tôi đang vây xung quanh ai đó. Đi đến gần hơn một tí thì thấy Nhi đang bị một đứa vuốt má, những giọt nước mắt trên má Nhi chảy mỗi lúc một nhiều. Đang máu nóng vừa bị thằng bạn trêu h lại gặp cảnh tượng này làm mình lại càng nóng, nóng như muốn cởi hết quần áo ra cho mát ý. Đúng lúc đấy thì mình lại nhìn thấy thanh gỗ to như cái dùi cui bên đường, cầm ngay lên đi đến chỗ bọn kia. ‐Bọn kia mày làm gì bạn tao thế, bỏ tay ra ngay ‐Mày là thằng chó nào đấy, tao làm gì kệ tao, mà bạn mày thì sao có ngon vào đây. Nói thật với mọi người em cũng học đến đai đen karate và học được 2 năm võ cổ truyên Việt Nam nên đếch sợ thằng nào và công thêm máu nóng mỗi lúc lại tăng thì........... Nhưng giọng của Nhi lại càng làm mình nóng thêm với bọn kia. ‐Vũ ơi,huhu cứu.... Nhi huhu với. Bọn nó trêu Nhi. HUHU Thế là tôi cầm thanh gỗ xông vào đập cho bon kia túi bụi nhưng vì bọn nó đông nên cũng bị bọn nó đánh lại cho tím bầm dập. Một lúc đôi co với bon nó, chúng cũng gần gục hết, chỉ còn lại mỗi 1 thằng, thằng này coi bộ dai thế, đánh thế mà nó vẫn đứng dậy được. ‐YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Sau một tiếng hô to, nó xông vô đá cho tôi một cái vào bụng, ôi óc nước ra khỏi mồm, khuỵu gối xuống. Nhìn sang thấy Nhi khóc càng lúc càng to tôi lại ức chế cố gắng đứng dậy. Nói là do ức chế vì bọn kìa làm Nhi sợ Nhi khóc nhưng thực chất là do dại gái mọi người ạ. Tại ông trời cả, sinh em ra dại gái, mê gái nhưng không dê gái........Trước mặt con gái phải cố tỏ vẻ là đàn ông đích thực đó. Thôi thì tôi sĩ gái đứng dậy, tự nhiên lại thấy cái gậy sắt, ngon không chứ. Hình như trời thương mình. Cầm cái gậy sắt lên dấu sau lưng hehe. Thằng chó kia kêu lên: ‐Tao sẽ giết chết mày, thích làm anh hùng à. Ông sẽ cho mày nhục như chó. Nói rồi nó xông lên ợ. Nó co chân lên tính đá tôi thì ngay tức khắc tôi xoay người cầm cái gậy đập cho nó một nhát vô chân. Nhân tiện tôi đập cho nó mấy cái vào người thê là nó ngất. Cùng lúc đó mấy bác ở trại đi qua thế là cho bọn kia lên đồn vì tội đánh nhau, nhưng cũng không ngờ bọn đấy đang bị các bác truy đuổi vì tôi ăn trộm và phá hoại trại mồ côi. Một lúc sau, tại trại mồ côi..................... Tôi vừa băng bó vết thương xong đang nằm an dưỡng tuổi già =)) trên giường bệnh của trại. Bác Thành và Nhi cùng lúc đó cũng bước vào, tay xách cái giỏ bánh kẹo. Bác Thành chả biết ý gì cả, tôi lớn rồi ăn gì bánh kẹo, bánh kẹo thì lại cho thằng Quân, thế là hết. ‐Cháu có sao không, may có cháu không ta chẳng biết Nhi sẽ ra sao nữa. Bác Thành nói với cái giọng khàn khàn đầy vẻ quan tâm. ‐Dạ cháu không sao, việc cháu nên làm mà ‐Vũ có sao không, còn đau ở đâu không?? ‐Vũ không sao đâu Nhi cứ về phong nằm nghỉ đi. ‐Sao về được, vì Nhi mà Vũ bị thương nặng vầy, Nhi vừa nãy còn nghe bác Ninh nói hôm trước tớ bị
- ngất cậu còn gọi người bế tớ vô trong. Nói đến đây, Nhi hơi đỏ mặt tỏ vẻ bối rối. Nhìn sang bên cạnh thì chả thấy bác Thành đâu, khiên tôi và Nhi càng thêm bói rối. ‐Không sao mà, nếu cần thiết thì tớ có thể bên cậu, chăm sóc cậu, bảo vệ cậu suốt cuộc đời tớ. ‐Thật không?? Nếu vậy cậu phải luôn bên tớ nha, suốt cuộc đời nha. Nói rồi Nhi ôm tôi 1 cái khiến cả tôi lẫn Nhi đều đỏ hết cả mặt, nóng như lửa. Nhi vội vàng chạy ra để giấu đi bộ mặt ngượng nghịu mà Nhi không biết đằng sau Nhi tôi cũng đang đỏ mặt không kém. Nói vậy thôi chứ h tôi đang mệt lắm, đem theo niềm vui nằm ngủ đi thôi. ‐‐‐‐update‐‐‐‐
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn