Khói sóng mặt hồ
lượt xem 2
download
1. Lạ, đương hè, ngọn nắng mới cao lừng chói gắt khiến mặt hồ như xanh hơn, thao thiết hơn từng lượn sóng và khi trưa đứng bóng, tôi neo chiếc bè lồ ô vào vụng nước dưới chân hàng sao cổ thụ mà đánh một giấc ngon lành, ôi có những giờ phút thấy cuộc sống mới thi vị làm sao, mặc, công việc của một thằng hưu non có quá nhiều tủi cực vì nhàm chán, vì áp lực doanh thu, phải bơi thuyền hầu hạ đủ hạng người, khi thì bọn cậu ấm cô chiêu lựa chỗ...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Khói sóng mặt hồ
- Khói sóng mặt hồ TRUYỆN NGẮN CỦA PHÙNG TẤN ĐÔNG 1. Lạ, đương hè, ngọn nắng mới cao lừng chói gắt khiến mặt hồ như xanh hơn, thao thiết hơn từng lượn sóng và khi trưa đứng bóng, tôi neo chiếc bè lồ ô vào vụng nước dưới chân hàng sao cổ thụ mà đánh một giấc ngon lành, ôi có những giờ phút thấy cuộc sống mới thi vị làm sao, mặc, công việc của một thằng hưu non có quá nhiều tủi cực vì nhàm chán, vì áp lực doanh thu, phải bơi thuyền hầu hạ đủ hạng người, khi thì bọn cậu ấm cô chiêu lựa chỗ riêng một góc trời mà làm chuyện người lớn, rồi bọn thi sĩ dở hơi no cơm rửng mỡ, những thành phần đạo cao vọng trọng về vườn mượn thơ văn để di dưỡng tinh thần, thi thoảng giấu sau vần vè nỗi dày vò nhục cảm, những ái ân chưa tới, những ao ước chưa thành, ôi lại bày trò ngợi ca thời quá vãng thanh bình làm như trước đây mọi sự tuyền là hoàn hảo, đẹp xinh và những người như bọn ta là lương thiện lắm, ôi sao tôi lại dài dòng thế này, à, bỗng heo may về, chỉ có dân nằm trên sóng như tôi mới cảm nhận heo may về ông ạ, ngọn gió nửa đêm bỗng như chòng chành và thoáng thịt da chuyển mùa, mặt hồ nhè nhẹ khói sóng khiến lòng người như se lạnh, và tôi nhớ Thúy, ông cứ tưởng tượng một thằng già bị con khinh vợ bỏ như tôi xin đi làm chân lái thuyền hầu khách du lịch trên hồ, bỗng dưng được một đứa con gái hai mươi yêu và dâng hiến tấm thân thể nuột nà, mơn mởn cho mình thì hạnh phúc nào bằng, mười năm rồi, tôi nhớ từng sợi lông tơ trên má Thúy, từng cọng cỏ đen xanh trên gò vệ nữ, từng hơi thở thơm mùi mưa ấm, đôi bầu vú nhọn hoắt như chông đâm toạc chiếc mặt nạ đạo đức giả mà tôi từng đeo, từng tử thủ suốt bao nhiêu năm sắm vai ông giáo dạy văn trường huyện, biết mình bị cắm sừng mà đành ngậm miệng vì con, vì danh phận, vì thành tích của nhà trường và ông biết không, khi con người sắm vai được âu yếm một cách bản năng, một cách cầm thú ta mới phát hiện bao nhiêu năm ta đã mất bao nhiêu là lạc thú ở đời vì ta tưởng là ta đã tiến hóa trong văn hóa dục tình, tôi say mê, tôi si mê, nhiều đêm tôi ôm nàng và thèm chết, chết để
- còn mãi, vĩnh thể từng hiện hữu, thế nhưng Thúy nói, em chỉ thích ông, một vóc dáng trai trẻ phải trú ngụ trong một cái đầu “ngu trung” với tình yêu hướng thượng “mơ hồ lắm, điếm nhục lắm”, em yêu quý một tâm hồn lúc nào cũng dày vò đau đớn vì trót là người, nàng cứ hát... “để làm gì anh biết không để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”, thế rồi không có lần hai tôi cứu Thúy, nàng đã để gió cuốn đi, sao ông ngạc nhiên à, thế rồi nàng cũng chọn sự đi, ôi nàng lý giải lạ lắm về sự không muốn có mặt trên đời, rằng em không thuộc về thế giới này, đơn giản thế thôi, em chưa lập gia đình, chưa có con, em là một tự do, em không muốn ràng buộc với ai hết, không phải em ngủ với ông vì chuyện hàm ơn ông đã cứu vớt em, em thấy thương ông thực sự nhưng tất cả đã muộn, em là một người tội lỗi, em phải tự hiểu mình phải làm gì để đền tội, em chỉ mong ông nhớ về em, nhớ về những ngày cả hai đều hạnh phúc,trời nước mênh mông, một thuyền một rượu một đàn bà, ông còn ao ước gì nữa, em còn ao ước gì nữa, buồn cười, văn nhân thi sĩ khi thất tình cứ hẹn đến kiếp sau cho chim liền cánh cho cây liền cành, giá như có kiếp sau em sẽ yêu ông từ cái đêm em nhận biết định phận đàn bà “đường ra kinh xa thật là xa anh ra chi mỗi tháng mỗi ra...”, ông đừng hỏi chuyện đời tư của em nhé, vì mỗi lần như vậy là em lên cơn, em có thể giết ông hay bất cứ thằng đàn ông nào khi chuyện quá khứ được nhắc lại, ông có thích chuyện liêu trai không, cứ coi em là con hồ ly tinh tu luyện thành người, vờ tự trầm trên hồ để ông cứu vớt, sau đó nói yêu ông và những đêm ân ái ngút trời như là để trở thành người, cả hai, với ông là giấc mộng thân danh không thành, vì thi rớt, nay được đền bù về mặt thân xác, được gái trẻ, đẹp yêu chiều, thế là ông thôi than thở về phận bạc, về đời bạc, ông tìm thấy niềm hạnh phúc trần gian dù là trong thoáng chốc, ôi em thích thơ René Char về niềm vĩnh phúc trong những hình bóng thoáng qua của những nàng con gái, em ư, em từ kiếp hồ ly nhờ ân ái em mới biết lạc thú ở cõi người, thú đau thương, tất nhiên, nhưng dù sao cũng hạnh phúc, em thích một nhà văn nữ viết sau khi được đàn ông hỏi rằng ái ân làm em có mệt không, vâng em có mệt nhưng sung sướng vô biên, hưng phấn có giảm nhưng khoái cảm lâu dài như slogan quảng cáo thuốc tăng lực một người khỏe hai người vui cả xóm ngậm ngùi vì thèm khát, em đùa đấy, nhưng thực lòng và rồi, ôi cái dáng vóc thon mềm ấm nóng ấy, đôi mắt to ngơ ngác tin yêu ấy, rừng tóc mun êm ả ấy đã lặng lẽ dời xa tôi trong im lặng, Thúy nhảy cầu Lũng một ngày mưa,
- mãi ba ngày sau mới tìm thấy xác, tôi là người thân quen duy nhất của Thúy ở phố núi này, không một thứ giấy tờ tùy thân, không một ai đến nhận là ruột thịt hay bằng hữu, đó ông thấy, trong khoang thuyền là bức ảnh thờ của Thúy, tôi nhờ một thợ ảnh chụp lúc nàng còn sống, những ngày trời nước bềnh bồng cùng tôi... 2. Tôi thật ngẫu nhiên gặp và được người đàn ông lái thuyền du lịch trên hồ dốc bầu tâm sự vào khoảng thời gian tôi đang thai nghén một tác phẩm viết về lịch sử, đúng hơn là truyện hư cấu về lịch sử, ôi thôi bao nhiêu là lời khuyên rằng phải hư cấu vừa vừa thôi, phải dựa vào sự thật lịch sử, phải đúng với chính sử mà các sử gia tên tuổi đã viết, thế nhưng có thực sự trong chính sử chuyện nào cũng đúng một trăm phần trăm với hiện thực lịch sử như nó vốn là, rồi tôi viết văn chứ không viết sử, tại sao tôi buộc phải giới thuyết về quy cách đọc văn khác đọc sử ngay những trang, những dòng đầu tiên, ôi thôi nhà xuất bản khuyên, đúng là rất “xương”, rất khó “nhá” khi viết về, xin lỗi viết văn hư cấu về lịch sử, nhiều người đã phải bị thưa kiện triền miên về việc những trang hư cấu ngẫu nhiên trùng hợp với hành trạng nhân vật, quê quán, dòng họ nhân vật, thậm chí những chi tiết vớ vẩn trong diện mạo nhân vật như việc nhân vật có nốt ruồi to ở khóe miệng, thói quen ngậm tăm trong miệng từ nhà đến sở làm, rồi việc thích đái vẽ rồng vẽ rắn trên đường vắng (như coi khinh quyền lực vua quan) v.v..và v.v... kính thưa các loại tai nạn do hư cấu, các loại phiền hà do thói quen đọc văn như đọc sử đã ăn sâu vào cái gọi là văn hóa đọc của lứa bạn đọc luôn ảo tưởng mình là hạng chân chính nhất, trung thực nhất, nhận được nhiều bài học đạo đức nhất về việc đọc, ấy tôi lại phải xin lỗi bạn về sự lên mặt dạy đời của tôi, ô hô tôi là cái loại người gì nhỉ, một thằng người dở ông dở thằng dở văn dở võ tài hèn đức mỏng không viết được những vấn đề đương thời bèn lục lọi sách sử rồi mượn màu son phấn đánh lừa nhân gian, có khi viết ngược, nói ngược, may mà có vài tri kỷ viết bài bênh vực do họ nắm vững lý thuyết về sự đọc văn chương không thì đã nhiều phen lãnh đủ bao nhiêu là đòn oan của giới tinh hoa lẫn đám bình thường. Như chuyện của ông Cam (xin lỗi tôi phải đổi tên thật vì sợ phiền phức về sau, cũng như bạn nào tên
- Thúy cũng đừng tưởng tượng đó là xuyên tạc về mình,dẫu sao thì nàng cũng đã chết) chuyện mười mươi là sự thật thì ông ấy cũng đã phóng đại ít nhiều, có thể vì quá yêu Thúy nên ông ấy không thấy khía cạnh không được bình thường trong hành vi, trong cách ứng xử của nàng, tôi thì thấy nàng có vẻ như là một con bệnh hoang tưởng hay trầm cảm mãn tính bị sock nặng rồi mang nỗi hoang tưởng về tội lỗi và muốn tự tử, chuyện dâng hiến cho ông Cam cũng là chuyện do hoang tưởng mà thành mà với những bệnh nhân có vấn đề như vậy không khéo mà mang tội xâm hại tình dục người mắc bệnh tâm thần không ý thức về hành vi, cũng như có khá nhiều bọn đực thấy các em tuổi teen dâng hiến bèn tưởng bở vào rừng mơ bắt con tưởng bở rốt bị truy tố về tội giao cấu với trẻ vị thành niên, tôi cũng chia sẻ điều ấy với ông Cam nhưng ông ấy lại nói ồ có gì đâu thì lịch sử bao nhiêu đời nay đều là lịch sử của nhãn quan nhà viết sử, chuyện của tôi là dưới cái nhìn và tâm trạng của tôi, tin thì tin không tin thì thôi, tôi tưởng ông có chút hiểu biết mới tâm sự những mong chia sẻ, thế mà, tôi bèn xin lỗi ông Cam ngay tắp lự và nói rằng, tôi đang viết về một nhân vật trong chính sử mà nhân vật này cũng tồn tại trong dã sử, trong lời đồn đại nhiều thế kỷ của người dân chẳng biết hư thực thế nào, ông cứ tưởng tượng rằng chuyện của ông sau này kể rồi chẳng mấy ai tin, có khi bọn họ còn đồn rằng khi cứu nàng khỏi vực nước sâu hồ Tịnh Thủy, ông đã lạm dụng tình dục nạn nhân v.v... và v.v...
- 3. Một sớm mùa thu năm Nhâm Thìn (1642) những dãy bàng ven đường vào dinh Phú Xuân vẫn còn xanh lá, nắng nhạt nhòa nhưng vẫn óng ánh sắc vàng, trời xanh cao, nhiều đóa mây huệ trắng, ven sông Hương xóm mạc thanh bình, những làng dệt lanh canh tiếng thoi, tiếng xa quay, bến sông thi thoảng vang lên tiếng chậc chậc hân hoan của các hậu duệ nàng Tây Thi đập lụa, năm nay được mùa, tin tức từ núi Đá Bia đến dinh Quảng Nam đưa về toàn tin tốt lành, trăm dân nô nức cúng cơm mới, đêm đêm họ tổ chức hò hượi thâu đêm, ngõ tận thôn cùng đều vang bài ca no ấm. Lúc ấy trong dinh - cũng là kinh đô xứ Đàng Trong - Chúa Hiền Nguyễn Phước Tần chăm chỉ đọc sách thánh hiền. Thường Chúa không ưa tiệc tùng và mỹ nữ như cha mình và cũng mới bốn năm đảm đương chính sự thay cha, việc cha Chúa - Chúa Thượng lấy chị dâu là ma nữ Tống Thị, một việc làm mà bàn dân thiên hạ còn nhỏ to đàm tiếu là việc tự Chúa lấy làm hổ thẹn. Thế nhưng oái ăm thay, dường như bệnh mê đắm sắc dục là thứ bệnh di truyền, thiên hạ đồn rằng cha Chúa khi xưa mê Tống Thị vì ả ta ngoài nhan sắc phi phàm còn có những chiêu trò độc như kết trăm thứ hoa - bách hoa - toàn là loại kỳ hoa dị thảo thành một tràng hoa, xong, ướp tẩm bằng hương liệu bí truyền hay bùa ngải chi đó của các thầy bùa miền Thượng
- hay của bọn khách trú chuyên buôn dược liệu bí mật chỉ dẫn, khi Tống Thị cho người mang hoa tặng Chúa hay bất kì ai thì hương gây mùi nhớ, hương hoa không phải hương hoa mà là hương của chăn gối nồng nàn, hương của thịt da thơm thảo gọi mời hợp cẩn, bóng dương hòa bóng trà my chập chờn, thế rồi dẫu là chúa, là vua cũng buộc vong thân, đắm chìm trong dục lạc, bất chấp luân thường... Chúa Hiền đang yêu, cũng là trong một buổi hát, tên nàng là Thị Thừa, một ca nhi xứ Nghệ, ôi chuyện như là nhân duyên hồng nhan tri kỷ,ai biểu nàng cất giọng ca trong trẻo như tiếng hót của một loại chim trời, lạ lùng bí ẩn mà thân gần như mệnh hệ trần gian, rồi tiếng đàn tỳ khi nước chảy khi mây trôi bổng trầm thê thiết, khi nồng nã ái ân khi ngậm ngùi chia biệt, nàng hát làn điệu ví dặm, ví phường vải đầy hoan hỉ những mời gọi ái tình của đám thợ dệt thợ cày nơi thôn xóm hay nơi dưới bộc trong dâu, nàng cũng hát những bài về anh hùng và nhi nữ, tất thảy đều vô thường, đều biến cải đổi dời như nước trong sông như mây trên trời, sóng rồi sẽ về đâu, mây trắng rồi hóa chó xanh, sao giọt rượu tri âm không say, câu thơ ái tình không ngâm thỏa chí, đàn phách không ngân là phí, thể xác không cảm nhận thể xác là phụ công tạo hóa, ôi nhớ người chân bước không thành tiếng, vai mềm tóc xõa đài trán thơ ngây, khiêm cung mà thân mật. Thế là có lúc tâm trí rối bời, chểnh mảng việc công, lúc đương buổi triều, giật mình nghe quan lại bẩm báo mà chẳng rõ việc chi, lại dặn lòng ồ thị ta chẳng qua là loại con hát, loại xướng ca vô loài, mình thích là thích vậy thôi, quyết không thể như cha mình được... Nhưng khi đọc sử ký trong sách Quốc ngữ đến chuyện vua Ngô yêu Tây Thi mà mất nước thì Chúa sực tỉnh, Chúa nghĩ ngợi rất lung rồi cho lính triệu Thị Thừa đến, thị đến Chúa không thể không ân cần hỏi thăm về sức khỏe, về cảm nghĩ của thị khi được Chúa sủng ái, Chúa cho người mang tặng thị những chuỗi ngọc thật đẹp, một cây đàn tỳ được đám thợ đàn nổi tiếng ở kinh làm, thị ríu rít quỳ lạy tạ thâm ân và Chúa suýt nữa quên việc hệ trọng không thể không làm, Chúa nhờ nàng mang cho chưởng dinh Nguyễn Phước Kiều chiếc áo ngự, trong dải áo có một bức mật thư ngầm sai Kiều bỏ thuốc độc giết thị đi, và cô Thừa người Nghệ An đêm mùa thu ấy một đi không trở lại. Dân ở kinh sư đồn rằng Kiều không giết mà đem thị bán cho một thổ hào ở mạn thượng du làm thiếp, người thì đồn rằng có một thương nhân người Quảng ngầm thỏa thuận với Kiều cho nàng uống thuốc mê rồi mang xác nàng đi trên một chiếc ghe bầu và
- nàng thay tên đổi họ trở thành một người đàn bà nói giọng Quảng chay, cùng chồng buôn tơ lụa và không một ai biết gốc gác thị ở đâu, lại có lời đồn một tay hào phú mê đàn hát đem vàng lo lót và bẩm với Kiều sẽ đưa nàng đi thật xa nhưng Kiều lo chuyện sẽ bại lộ nên trước khi mở đường sống cho thị, Kiều bắt thị phải chịu hình phạt nhỏ mủ cây xương rồng cho mù đôi mắt và nuốt than hồng cho thành người câm để không còn hát ca chi nữa, năm sáu năm sau lại đồn rằng thị bị lão hào phú vứt ra đường, ai nấy đều xót cho một ca nữ tàn tạ nhan sắc, vừa mù vừa câm vừa điếc chỉ còn tiếng đàn là như dao cắt lòng người, sự thể này những danh sĩ người Nghệ đều biết, cũng có lời đồn rằng cụ cố dòng họ Nguyễn Tiên Điền có ghi chép lại và sau này khi viết về tiếng đàn Thúy Kiều, thi hào Nguyễn Du đau đớn nghĩ về cô Thừa cũng như chuyện của nàng Đạm Tiên bạc phận ở bên Tàu vậy 4. Lời bình của ông Cam về sự việc được sách Đại Nam thực lục tiền biên chép ở trên (và tôi đã “văn chương hóa”) như sau: người chép việc này ngụ ý Chúa Hiền là vị Chúa tốt, biết tỉnh trí để dẹp việc nữ sắc, ca xướng mà chuyên chú việc tề gia trị quốc bình thiên hạ, việc đáng khen, thế nhưng liệu có phải vì lẽ ấy mà xuống tay tàn độc hại người, còn nhiều lối giải thoát việc này mà nhân ái đức độ hơn chứ, có thể đày nàng đi thật xa hoặc cho nàng về quê sống đời dân giã chứ nghề ca xướng làm đẹp cho đời thì có tội tình chi mà vong mạng. 5. Tháng rồi ông Cam có mail cho tôi bảo rằng dạo rày ông chiêm bao hay gặp Thúy, rằng ở dưới lòng sông sâu em lạnh lắm, rằng ông có tìm được một số manh mối, rằng ở một vùng đất bán sơn địa miền Trung, cơ quan luật pháp từng xử một vụ án mà mẹ ruột đồng lõa với người tình hiếp dâm một bé gái lúc em mới 12 tuổi, sự việc diễn ra liên tục cho đến khi em theo học đại học, buộc em phải làm đơn tố cáo, gã dê xồm đi tù, còn người
- mẹ quá xấu hổ đã tự vẫn ngay khi vừa bị tạm giam, rằng ra tòa cô gái không nói một câu nào, chỉ khóc, theo như đơn thư tố cáo của cô thì mẹ cô từng vạch hai chân cô ra cho người tình hãm hiếp... Tôi hồi đáp rằng ông nên bình tâm, tĩnh trí vì chưa chắc đó là chuyện của Thúy, mà thôi, ông cứ sống với hồ, hồ Tịnh Thủy, bởi vì mặt nước hồ muôn đời tịch mịch như nhiên chỉ có lòng người là vọng động sân si thôi ông ạ.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
10 dòng sông dài nhất thế giới
10 p | 141 | 14
-
Điên đảo vẻ đẹp thiên nhiên Thụy Sĩ
7 p | 100 | 9
-
Vợ già chồng trẻ (Hồ Biểu Chánh)
57 p | 63 | 8
-
Cười gượng (Hồ Biểu Chánh)
116 p | 85 | 8
-
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 44
8 p | 77 | 6
-
Hồ Núi Cốc
12 p | 455 | 6
-
“Du hí” Nhật Bản đón mùa hoa anh đào nở rộ
9 p | 77 | 6
-
Truyện ngắn Giông mùa
9 p | 65 | 5
-
Đất Vuông Tròn
5 p | 43 | 5
-
Bạn cũ
7 p | 64 | 4
-
Bong bóng lãng quên
5 p | 57 | 4
-
9 địa điểm hưởng trăng mật lý tưởng nhất
4 p | 55 | 4
-
Truyện ngắn Hơi Ấm
11 p | 47 | 3
-
Làng Cọp Râu Trắng Nói Về Chim Yến
2 p | 66 | 3
-
Giấc Mộng Thời Gian
1 p | 76 | 2
-
Làm ơn
5 p | 120 | 2
-
Kỳ vĩ Hudson
5 p | 58 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn