intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Không thể nói yêu anh....

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

63
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nguyễn Đại Tâm Nó vố là một đứa tật nguyền.Từ nhỏ chân của nó đã co quắp phải nằm trên giường hay được người khác đẩy trên xe lăn, nó chưa bao giờ được chạy tung tăng ngoài phố như mấy đứa bạn cùng tuổi bởi thế nó rất thèm cái cảm giác đôi chân trần của mình chạm xuống đất

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Không thể nói yêu anh....

  1. Không thể nói yêu anh.... Nguyễn Đại Tâm Nó vố là một đứa tật nguyền.Từ nhỏ chân của nó đã co quắp phải nằm trên giường hay được người khác đẩy trên xe lăn, nó chưa bao giờ được chạy tung tăng ngoài phố như mấy đứa bạn cùng tuổi bởi thế nó rất thèm cái cảm giác đôi chân trần của mình chạm xuống đất vui tươi như bao người, nó cũng thích tắm mưa nhưng nó chỉ có thể ngồi tần ngần trên xe nhìn tụi vui đùa, thèm lắm một lần được thả mình cùng hạt mưa đầu mùa, chắc là lãng mạn lắm, nó nghĩ vậy.Ngày xưa khi anh hai nó còn ở nhà anh thường cõng nó đi chơi, nó vui rơn người mỗi lần ngồi trên lưng anh, nó biết rằng anh hai là người thương nó nhất trên đời này, lúc anh lên thành phố học nó buồn ghê lắm, nằm ì trên giường úp mặt vào gối, anh lại gần tạm biệt nó: -Anh đi học nha, khi nào anh về anh sẽ đưa em đi chơi, chịu không? Nó ngước mặt lên, mắt long lanh: -Thì anh hai cứ đi đi lo cho em làm gì chứ? Anh lè lưỡi chọc nó: -Lại nhõng nhẽo nữa rồi kìa, thôi anh đi nha không thôi lại trễ xe nữa, tạm biệt cưng. Nó nhìn anh khuất xa khỏi tầm mắt, nước mắt rơi từng dòng ướt cả gối nằm mặc cho mẹ nó có dỗ dành thế nào nó cũng không chịu nín, 17 tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con. Đàu hè anh hai về chơi mang đủ thứ quà cáp tặng cả nhà nhưng đối với nó có anh còn hơn cả hàng khối quà xa xỉ khác, thấy anh nó mếu máo nên anh trêu nó là trẻ con, rồi nó dỗi, nó giận bắt anh phải xin lỗi ríu rít.Trời mưa nó nhõng nhẽo đòi anh cõng ra ngoài tắm mưa, anh đưa nó lang thang khắp ngõ dưới những hạt mưa trong veo, nó hỏi anh trong tiếng gió: -Ở trên Sài gòn có gì vui không anh? -Cũng vui lắm nhưng bận học có đi đâu được đâu nên anh thấy cũng bình thường thôi.Còn em ở dưới này có gì vui kể anh nghe được không nè.
  2. Nó tự dưng ủ dột: -Em thì có gì mà vui cứ ngồi ở nhà miết, đâu như người khác được đi lại bình thường mà anh hỏi em có vui hay không chứ. Anh an ủi nó trong tiếng mưa tí tách, bước chân anh chưa bao giờ nặng nhọc cả khi đang cõng nó trên lưng: -Thôi nào đừng bi quan vậy chứ, em còn có ba có mẹ còn có cả anh hai nữa mà, đừng để chuyện đó làm nhóc ngốc của anh phải buồn phiền, mạnh mẽ lên nghe chưa. Nó vui vẻ trở lại khi nghe được những lời nói đó của anh, chợt trái tim nó rộn ràng một niềm vui khó tả nó muốn anh là của riêng mình không muốn sẻ chia anh cùng bất cứ người nào khác, sao tự dưng nó thấy chính nó ích kỷ đến như vậy.Hết hè anh hai về Sài gòn bỏ nó ở lại, cứ mỗi chiều là nó đẩy xe ra ngoài sân trông ngóng về nơi anh đang sống và tự hỏi lòng bây giờ anh thế nào rồi, nó vẫn như vậy mãi.Trong thế giới lẻ loi của riêng mình nó thật thấy cô đơn, trơ trọi từ nhỏ đến giờ chẳng ai thèm làm bạn với nó chỉ mỗi anh hai là quan tâm nó nhất, thương nó nhất làm nó cứ ngỡ anh hai không là anh trai của nó nữa mà là người nó yêu, có đôi lần nó mơ thấy mình có thể đi lại bình thường cùng anh vui đùa trên đồng cỏ xanh rì ở nơi đó chỉ có nó và anh cùng tình yêu thầm kín mà nó cố giấu che, rồi anh gọi điện về nói sẽ đưa bạn gái của anh về ra mắt cả nhà, tin đó làm nó sốc và buồn nó cứ hỏi mẹ nó có phải là thật không, mọi thứ dường như sụp đổ trước mặt bỗng dưng nó lo sợ anh sẽ bỏ rơi nó, nó sợ anh sẽ đi khỏi thế giới riêng của nó và anh để mưu cầu cho riêng anh hạnh phúc mới, hụt hẫng đến mức không thể nói thành lời, bây giơ sao nó ghét bản thân mình quá sao nó không bình thường như bao người, sao nó lại là em của anh cơ chứ, nó dằn dặt vì số phận của chính mình. Mùa mưa kéo về vội vã làm nó cũng cảm thấy bất ngờ, anh đưa bạn gái anh qua phố nhỏ vào nhà, chiếc ô tím thẫm che đầu cho cả hai làm nó thấy ghen tứ lạ kì.Bạn gái anh rất xinh, tóc cô ấy đen dài và đôi mắt long lanh đượm buồn, mẹ nó cứ tấm tắc khen cô gái đó mãi còn nó thì khác cứ im lặng nhìn hai người họ thân mật, một lần bạn gái anh lại bên giường nó: -Chị thấy em không được vui, có chuyện gì không kể cho chị nghe với. Nó chẳng buồn đáp lại mà quay mặt chỗ khác, thấy vậy anh hai đến hỏi: -Sao chị hỏi mà em không trả lời vậy. -Mặc em hai người ra ngoài đi để em ngủ.
  3. Không biết tại sao nó lại trở nên như thế, ngày xưa có khi nào nó hay bực dọc khó chịu thế này đâu nhưng cái gì cũng có lúc thay đổi bởi anh cũng đã đổi thay thì nó có khác đi thì cũng có sao, nó hay khóc đêm nào cũng vậy khi thức giấc nó cảm nhận khóe mắt ướt mềm, đau khổ đến nát lòng vì nó biết rằng anh không còn là của riêng nó nữa, ngày mưa anh và cô gái kia chạy đùa dưới mưa nước mắt lại rơi nhưng đành lặng im không nói.Một buổi tối có mưa nặng hạt, anh vào phòng nó ngồi xuống chiếc ghế gỗ, lặng lẽ như gió: -Anh nghĩ em không có cảm tình lắm với chị Vân đúng không? -Em không có-nó bực dọc trả lời. Anh lại nói tiếp: -Thật không, anh thấy mỗi khi nhìn Vân là em khó chịu ghê lắm. -Em nói không có mà-nó mếu máo trả lời-anh nghĩ em thế thì cứ nghĩ đi bây giờ anh ra ngoài để em được yên. Anh bước ra ngoài để lại mỗi mình nó, khoảng trống trong lòng ngày càng lớn bây giờ nó muốn thét lên với anh rằng "em yêu anh lắm anh biết không nhưng em chẳng bao giờ có thể nói được điều đó" nó bật khóc ngon lành, mưa rơi rớt trên mái nhà, đau lòng. Lúc anh đi vắng nó kêu Vân vào, cô ấy hơi ngạc nhiên vì điều này: -Em gọi chị có chuyện gì không nè? -Chị yêu anh hai của em lắm phải không?-nó nghẹn ngào hỏi. Chị đỏ mặt rồi cười thẹn thùng: -Ngày trước khi gặp anh ấy chị chẳng nghĩ sẽ yêu anh đâu nhưng gần gũi lâu ngày mới thấy anh ấy rất quan tâm lo lắng cho chị, ở cạnh anh ấy lòng chị thật sự thanh bình. "Phải rồi khi ở bên anh hai em cũng vậy thôi vì anh ấy là người đặc biệt mà" nó miên man trong đầu câu nói đó mà không thể nói với Vân, chợt chị kéo nó về với về với thực tại khi đề nghị:
  4. -Này em có muốn ra ngoài đi dạo không? Rồi Vân dìu nó lên xe đẩy ra ngoài phố, trời nắng vàng tươi làm những tán cây xanh đọng giọt mưa ban sớm long lanh đẹp đến lạ kì, Vân cười nói vui vẻ kể cho nó nghe đủ thứ chuyện mà cô ấy biết bỗng cảm giác ngày xưa bên anh lại quay về, lòng nó như quặng thắt khi nghĩ rằng nó sắp mất anh mãi mãi.Sáng chủ nhật anh hai và Vân ra chợ thử đồ cười, ở nhà nó cứ bám theo mẹ trên chiếc xe hỏi liên miên một câu: -Anh hai sẽ lấy chị Vân thật hả mẹ? Mẹ cười hiền lành: -Ừa phải rồi con, anh hai cũng trưởng thành nên cần có cho mình một mái ấm chứ mà chị Vân lại hiền lành nết na nữa, mẹ rất vui khi anh con chọn chị. Nó òa lên khóc: -Con không chịu đâu, anh hai sẽ hết thương con mất. Mẹ xoa đầu nó: -Thôi nào đừng có mít ướt nữa chứ, sau này sẽ có hai người thương có mà vui lên đi con yêu. -Con không cần đâu. Nó trả lời cộc lốc rồi lăn bánh xe vào phòng, làm sao chấp nhận thêm một người nữa cơ chứ, anh hai sẽ chẳng thương nó như xưa được vì đã có một người khác bên cạnh, nó đau ở ngực trái lắm.Pháo hoa nổ khắp phố, Vân xúng xính bên anh hai lịch lãm cả hai vui vẻ nhìn nhau đầy hạnh phúc, họ hàng chúc tụng đôi tân lang tân giai nhân biết bao lời có cánh làm nó khó chịu đến nghẹn ngào, ngày cưới của anh hai mà nó lại nằm đây không chịu ra ngoài vì nó sợ khi thấy anh nó sẽ khóc, bởi nó yếu đuối và mỏng manh. Nó ngủ trong tiếng nhạc, tiếng reo hò vui vẻ, nó nhắm nghiền mắt thật chặt để giữ cho không tuôn trào nước mắt rồi nó ngủ, thật say, giấc mơ ngày xưa tìm về bên nó anh đang nắm tay nó đi qua cánh đồng cỏ xanh màu tình yêu, cả hai rảo bước trên con đường dài xa thẳm anh nhìn nó mỉm cười rạng rỡ còn nó thì bẽn lẽn hạnh phúc, anh đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào và khẽ thì thầm vào tai "anh yêu em nhiều lắm, ngốc à" anh ôm chầm nó vào lòng, nó có thể nghe nhịp đấp trái tim
  5. rộn ràng từ anh, sao mà hạnh phúc đến thế mọi thứ xung quanh như đang chúc mừng cho anh và nó bên nhau, chợt có ai đó gọi nó: -Tối rồi thức dậy đi con, sao ngủ mê man thế kia? Nó tỉnh dậy nhìn quanh quẩn chỉ thấy mẹ nó đang lo lắng nhìn đứa con yêu, anh và Vân đã là của nhau và nó biết rằng anh hai không còn là của riêng nó nữa, tiếng mưa át tiếng gào thét của tâm hồn, vết thương hằn sâu trong tim nó làm nó đau nhói, sẽ chẳng bao giờ nói được lời yêu anh vì anh mãi mãi không thuộc về nó.Ngốc à.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2