Không tin vào tình yêu
lượt xem 49
download
Không tin vào tình yêu Nho đó thay đổi nhiều quá và nhanh quá mà chính Nho cũng chẳng nhận ra. Những quần áo, những phấn son, sự nổi tiếng dường như cũng đó làm nờn một Nho hoàn toàn mới, xa lạ đến đau lũng. Không mảy may suy nghĩ về những lời đó núi, Nho trở về nhà bỡnh thản. Nho đó thay đổi nhiều quá và nhanh quá mà chính Nho cũng chẳng nhận ra. Những quần áo, những phấn son, sự nổi tiếng dường như cũng đó làm nờn một Nho hoàn toàn mới, xa lạ đến đau...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Không tin vào tình yêu
- Khụng tin vào tình yêu Nho đó thay đổi nhiều quá và nhanh quá mà chính Nho cũng chẳng nhận ra. Những quần áo, những phấn son, sự nổi tiếng dường như cũng đó làm nờn một Nho hoàn toàn mới, xa lạ đến đau lũng. Không mảy may suy nghĩ về những lời đó núi, Nho trở về nhà bỡnh thản. Nho đó thay đổi nhiều quá và nhanh quá mà chính Nho cũng chẳng nhận ra. Những quần áo, những phấn son, sự nổi tiếng dường như cũng đó làm nờn một Nho hoàn toàn mới, xa lạ đến đau lũng. Nho mở cửa bước vào nhà và thấy Mít đó ngồi chờ sẵn: Em vừa đi phỏng vấn về à? – Mít hỏi bỡnh tĩnh - Vâng, em vừa đi phỏng vấn. - Cú gỡ đặc biệt không? - Bỡnh thường ý mà, như mọi lần thôi, chẳng có gỡ đặc biệt. - Thế người yêu của em là ai thế? Mít vẫn rất ôn tồn - À là… - Nho ngẫm nghĩ – Mà sao chị biết vậy? - Thỡ phúng viờn gọi đến nhà hỏi chị xem người yêu em là ai - Chị trả lời sao? - Chị bảo khụng biết. - Ừ. Tốt. Lập lờ thế càng tốt. - Chị khụng biết thật mà. - Ừ chị không cần biết đâu. Khi nào thích em sẽ giới thiệu. Em mệt quá, đi tẩy - trang rồi ngủ đây. Em nói chuyện với chị đó. - Đó bảo em buồn ngủ mà. - Buồn ngủ cũng phải nghe. - Sao hụm nay chị lắm chuyện thế nhỉ? - Sao em thay đổi nhiều thế hả Nho? - Em vẫn thế mà, có thay đổi gỡ đâu – Nho điềm nhiên trả lời. - Em rất hay bỏ học, cả học chớnh lẫn học thờm… - Mấy buổi đó không quan trọng mà. - Em có người yêu và coi đó là chuyện bỡnh thường đơn giản. Hồi vụ ảnh lộ ra - chị hỏi em là ai em không nói, bây giờ em trả lời thế hả? Sao chị hỏi em như hỏi cung thế? Em lớn rồi, không cần chị quan tâm. - Nhưng chị phải quan tâm. Em học hành ngày càng đi xuống. - Từ bao giờ chị xột nột em từng tớ một thế? Là học sinh ai chả cú lỳc này lỳc - kia, ai mà giỏi mói được. Chị hôm nay làm sao ý?
- Khụng phải chị làm sao, mà là em làm sao. - Em chẳng sao cả, em vẫn thế. Có điều xưa nay chị cứ cho em vào cái bao của - chị và nghĩ em xinh xắn bé bỏng như con thú bông thôi – Nho bắt đầu nổi nóng… Chị… chưa từng nghĩ như thế… - Chị chẳng cho em làm gỡ bao giờ, cỏi gỡ cũng phải nghe lời chị, học gỡ làm - gỡ đi đâu là chị quyết định, chị hơn em có 10 tháng, đâu lớn hơn nhiều đâu mà quyết định em phải sống như thế nào Chị…. – Mớt nghẹn lời. Những gỡ Nho núi đều đúng, nhưng sao mà phũ - phàng quá. Em có học Đại học không, có đỗ Đại học không, có người yêu như thế nào là - cuộc sống của em, em đủ lớn để quyết định rồi. Không, em chưa đủ. Nếu đủ chín chắn em sẽ không nói những câu như chiều - nay em nói, em sẽ không bỏ học đi mua quần áo, em là một Hot girl vừa xinh vừa học giỏi, chứ khụng phải một Hot girl khụng cú nóo với một cái tên thật hot thật kêu. Em phải là em chứ, em bị mấy thứ vớ vẩn đấy làm thay đổi rồi… Từ trước đến nay em vẫn thế, có điều chị chẳng bao giờ nhận ra – Nho bắt đầu - bực mỡnh - Chị đừng mang mớ lý thuyết học tập dạy em nữa, em mệt lắm rồi, chị thôi đi – Nho nói sỗ rồi đóng sầm cửa phũng lại trước mặt Mít. Nước mắt đó lăn trên khuôn mặt Mít từ lúc nào cô bé cũng không biết nữa. Từ lúc mẹ mất đến giờ, trừ những lần khóc vỡ… hành tỏi, hỡnh như đây là lần đầu tiên Mít khóc thật sự. Mít cảm thấy đang dần đánh mất đi một thứ gỡ quớ giỏ. Và hiện giờ Mớt cảm thấy bất an, Mớt thấy cú lỗi. Nước mắt cứ ló chó rơi… Táo gọi điện cho con bạn mấy chục lần không được bắt đầu lo lắng. Hay là Mít ốm đau gỡ nhỉ? Nghĩ đến đó Táo thấy hơi bồn chồn. Thằng bé quyết định phóng xe đến nhà Mít xem có nằm ốm chết dí ở nhà không… Con bé này dễ thế lắm. Khi Táo bấm chuông cửa nhà Mít đến hồi thứ n (Nho nằm trong nhà vẫn ngủ ngon lành vỡ bịt tai và đóng chặt cửa chả nghe thấy gỡ), Mớt mới xuống nhà, mắt thỡ sưng húp, con bé mở cửa: Mày đến làm gỡ? - Mày làm sao thế? Sao mà mặt mũi lại thế này? - Tao… - Mít chẳng nói được gỡ, nú chỉ khúc thụi. Những lời của Nho khi nóy - như những lưỡi dao cứa vào tâm hồn Mít… Mít thấy giữa hai chị em như cách nhau cả một vũ trụ bao la, Mít thấy Nho như không cũn là em Mớt nữa, Mớt thấy mỡnh sai lầm, thấy em sai lầm mà không thể khuyên được… Nhỡn con bạn cứ đứng khóc đến là tội nghiệp, Táo chả nói được gỡ. Nú khụng giỏi mấy khoản ăn nói an ủi lắm, lại chẳng biết chuyện gỡ đang xảy ra. Nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm giời Mít khóc…
- Này mày, cứ khúc thế à? - Ừ, tao xin lỗi, tao nín ngay đây… - Ai bảo mày nớn, khúc thỡ cứ khúc đi, tao cho mày mượn vai này. Đứng thế - trông tội nghiệp lắm… Thế là Mít cứ dựa vào vai Táo mà khóc… Con gái thật lắm nước mắt. Những lúc Mít khóc thế này sao mà nó yếu đuối và lành hiền thế. Không giống với Mít mạnh mẽ, đáo để hàng ngày… ___________________________________________ Ê cô em anh bảo, đi với anh một tí - Ớt nói với Chanh - Đi đâu? - Này cụ cú nhớ cỏi con bộ loi choi ở Camp anh kể khụng? - À đội trưởng của đội em ý hả? Sao khụng nhớ chứ? - Ừa, anh vừa điều tra được thông tin mật là hóa ra em loi choi ấy là bạn thân - của bạn Táo của cô. Em đang hỏi anh là đi đâu cơ mà? - Thỡ cho cụ đến nhà bạn ấy làm quen nói chuyện. Con gái dễ nói chuyện với - nhau, đó là con đường ngắn nhất cô làm hũa với bạn Tỏo. Vô duyên, đang dưng đến nhà bạn ý không sợ bị bạn cho đứng đường à? - Lý do tại sao đến anh chuẩn bị cả rồi. Cô yên tâm, anh đèo cô đến… - Thế là Ớt hăng hái đèo Chanh đến nhà Mít, từ vụ trong bar lần trước thằng anh vẫn áy náy vỡ phỏ bĩnh hạnh phỳc của đôi trẻ, nên là Ớt rất muốn sửa chữa sai lầm. Chúng nó đến gần nhà Mít rồi. Hôm nay trời sáng trăng, không khí lành lạnh và ánh trăng dỡu dịu dễ làm người ta hưng phấn. Thiên thừa, địa lợi, chỉ cũn nhõn hũa nữa thụi. Mà nhõn thỡ hũa sẵn rồi cũn gỡ, Ớt nghĩ thế, nhưng thực ra không phải thế. Ớt đang lái xe ngon lành bỗng dưng đứng khựng lại. Trước mặt Ớt và Chanh là một cảnh tượng mà không ai trong chúng nó trông đợi… Trước mặt chúng nó Táo đang ôm Mít, và Mít thỡ đang khóc. Mít không nhỡn thấy xe Ớt dừng lại, nhưng Táo thỡ nhỡn thấy, và thằng bộ cũng chả biết phải làm thế nào, chả nhẽ đẩy con bạn qua một bên, nhưng cứ đứng thế này thỡ kỡ quỏ… Nhưng cũng chẳng đợi Táo băn khoăn hồi lâu, Chanh đó ghộ tai bảo Ớt quay xe lại.... _________________________________________________ Khi bài phỏng vấn Nho đến tay của Mướp, Mướp rất… giận. Bởi lẽ hai đứa đó thống nhất với nhau sẽ khụng núi cụng khai về vấn đề này, hơn nữa chuyện cũng đó kết thỳc rồi… Giờ Mướp coi Nho như em gái, có lẽ chỉ như thế mà thôi… Anh à, anh hụm nay anh đến đón em nhé – Nho gọi điện thủ thỉ với Mướp. -
- Không, anh bận rồi. – Mướp trả lời lạnh lùng – Sao em lại trả lời phỏng vấn - như thế? Em chỉ núi thật thụi mà – Nho nũng nịu – Anh giận à? - Ừ. – Mướp nói lạnh lùng rồi tắt máy. - Những ngày sau đó, mọi thứ dường như càng căng thẳng hơn khi Nho cũn đưa cả ảnh hai người chụp chung lên báo. Khi Mít biết chuyện, cô bé chỉ ngạc nhiên không hiểu tại sao mỡnh khụng đoán ra sớm hơn, từ lần đưa Nho vào bệnh viện, Mướp đó biết tờn Nho là Nho mà, tên ấy đâu phải nhiều người biết. Cũn Nho giờ đó khụng thể ngăn cản nổi. Mít đành, xếp những cảm xúc mơ hồ của nó với Mướp vào một góc bé nhỏ xa xăm nào đó trong tim, và tỡm mọi cỏch để gần gũi với Nho như ngày nào, để cố tránh cho Nho những sai lầm đáng tiếc, như là để trượt Đại học chẳng hạn.Hành động của Nho chỉ càng làm cho Nho với Mướp xa nhau hơn. Mướp gần như cắt đứt liên lạc với Nho. Nho đó và đang dần dần đẩy những người mỡnh yờu quớ ra xa thật xa mà khụng biết. ________________________________________________ ___ Mày này, tao nghĩ mày phải tỡm cỏch núi chuyện với bạn Chanh đi thôi. Chứ - chả nhẽ cứ thế này mói – Mớt núi với Tỏo. Vô ích thôi – Táo mỉm cười – Tao bỏ cuộc. - Mày là con trai mà lại bỏ cuộc dễ dàng như thế sao? Chán thế. - Ừ - Tỏo chả nỡ lũng nào núi với con bạn rằng vỡ nú mà Tỏo chắc chả thể núi - chuyện với bạn Chanh nữa rồi. Mà đàng nào hôm đó bạn Chanh cũng đi với cái anh đẹp trai ở Camp cũngỡ. Tỏo đăm chiêu – Tao với bạn ý chắc duyờn số chỉ dừng ở lớp học thờm Húa thụi mày ạ. Sao mày lại nói thế? Mày đó quyết tõm rồi cơ mà? - Thỡ tao hết thớch bạn ý rồi mày vừa lũng chưa? – Táo cáu. - Thật khụng? - Thật. - Trong khi đó, ở nhà Chanh: Theo anh cô đừng vội nản. - Đó bảo anh là cố gắng vụ ớch mà. Húa ra chẳng ai hiểu nhầm ai. Thực ra bạn - ấy cũng thớch người khác, đâu có thích em. Em không phải là loại mặt dày biết người ta không thích mỡnh cũn nớu kộo. Nhưng mọi tín hiệu đều cho thấy là bạn ấy thích cô. - Nhưng sự thật là ngược lại. - Mà thôi, đời cũn dài, em sẽ cho qua hết, em sẽ quờn nhanh thụi. - Thật khụng? -
- Thật. - ______________________________________________ Một ngày đẹp trời Ớt đến quán bar nơi Mít làm việc. Thực ra chả ai thích đến bar vào ban ngày, nên đa phần các bar chỉ mở vào ban đêm. Chỉ có nơi này là khác biệt. Ớt đến thấy Mít đang tranh thủ ngồi học bài trong lỳc trực chẳng cú khỏch. Em ơi cho anh một ly Hot Chilly. - Dạ có ngay – Mít trả lời theo phản xạ rồi quay ra xem ai đến quán bar vào ban - ngày. Và nó rất ngạc nhiên khi trước mặt nó là Ớt, cái ông anh vô duyên… - Ơ sao anh đến đây? Ơ em chào khách thế à? Ớt mỉm cười. - Hic, ai biết anh đến uống Hot Chilly vào ban ngày chứ - Mít nhăn mặt rồi đi - vào lấy cocktail cho Ớt. Trên đường đi vào vỡ sơ sẩy Mít làm rơi đống sách vở trên bàn xuống đất. Thôi em cứ vào lấy cocktail cho anh đi, để anh xếp sách vở lên bàn cho. - Mớt im lặng làm theo. Chả mấy khi ông anh vô duyên tốt bụng thế. Mít vào nói với anh bartender rằng có khách uống Hot Chilly và nhận được vẻ nhăn nhó trên khuôn mặt anh bartender bởi lẽ món đó rất khó pha. Trong lúc Mít vào lấy cocktail, Ớt nhặt lại đống sách vở của cô bé loi choi và tỡnh cờ thấy cú một tờ giấy rơi ra, nét chữ trên giấy không thật nắn nót, nhưng tờ giấy lại rất phẳng phiu. Ớt cầm lên đọc, và mỉm cười. 1 Hot Chilly của anh đây ạ - Mít nói không nhiệt tỡnh lắm - Cảm ơn em. - Ớt cười – Thực ra anh đến đõy là cú chuyện muốn núi với em… - Anh có chuyện muốn nói với em hả? – Mít ngạc nhiên, nó với cái anh mà lần - nào đụng cũng tranh cói này thỡ cú chuyện gỡ được chứ. Ừ. Anh hỏi thật nhộ, em với bạn gỡ hụm trước đến bar cùng em, nickname là - gỡ nhỉ, à bạn Tỏo, cú là gỡ của nhau khụng? Là gỡ là sao ? Sao tự dưng anh lại tũ mũ truyện đời tư của người khác thế? - Em không thể trả lời thôi được à, sao lúc nào em cũng phải vặn vẹo thế? - Thế theo anh cú là gỡ khụng? - Anh không chắc. Anh nghĩ là không. Nhưng hôm trước anh với con em lanh - chanh của anh, cái đứa đến cùng anh lần trước ý, gặp em với em Táo… trước cửa nhà em, đang… Ớt dừng ở đó để xem phản ứng của Mít. Mít im lặng, vẻ mặt bỡnh thản đến kỡ lạ. Nhưng trong lũng nú thỡ sụi như lửa đốt, ra đây là lí do thằng bạn nó từ bỏ bạn Chanh đây. Mít là nguyên nhân ư? Con bé đau lũng. Tỏo can cỏi tội quỏ tốt. Sao nú cứ im ỉm thế nhỉ. Tựy anh nghĩ thụi – Mớt bỡnh tĩnh – Em khụng trả lời trừ khi cú lý do cụ thể. - À, ừ thỡ… - Ớt gói đầu gói tai một hồi rồi kể lể chuyện con em. -
- Ra thế - Mít mỉm cười – Thế thỡ em với nú là bạn, là gỡ quỏ đi cũn gỡ. - Thật chứ? - Ai hơi đâu lừa anh - Thế tốt quỏ - Ớt thở phào. - À, em cũng muốn hỏi một cõu? - Hũi xem anh với cỏi Chanh cú là gỡ khụng hả? Em hỏi rồi mà… - Ai bảo anh thế, cầm đèn chạy trước ô tô – Mít lấy làm thú vị - Sao anh lại chọn - uống Hot Chilly chứ? Món này rừ khú uống, hic. Sao khú uống? - Nó cay như ớt, nhưng lại lạnh như băng. Vừa cay vừa lạnh, khó uống lắm. - Anh thớch vỡ tờn nú hay. Chilly vừa là quả ớt, vừa cú nghĩa là lạnh buốt. Hot - Chilly là núng mà lạnh, lạnh mà cay, đúng như vị của nó, lúc đầu rất lạnh, về sau rất cay mà vào trong lũng thỡ rất núng… Em biết Cocktail này giống gỡ khụng? Mùa đông – Mít trả lời đơn giản – Mùa đông rất lạnh, gió lạnh thổi vào mắt cay - xè, nhưng mùa đông là mùa người ta cảm thấy ấm áp nhất … Cõu trả lời của Mớt làm Ớt bất ngờ, thằng bé không ngờ được Mít nói đơn giản như vậy. Ừ, mà cũng đúng… Thời gian cũn lại Ớt ngồi nhõm nhi ly cocktail cú vị của mựa đông, và ngẫm nghĩ về mảnh giấy nhặt được khi nóy… Em của em thế nào rồi? Em Nho ấy… - Đến anh cũn biết nickname của em em thỡ đủ hiểu nó nổi tiếng thế nào rồi – - Mít trả lời. Một nét buồn phảng phất trên khuôn mặt cô bé. Cũn trong trớ nhớ của Ớt, Nho vẫn là một cụ bộ hiền lành, xinh đẹp và dịu dàng đến lạ. Ớt không hiểu sao, nhưng mỗi lần nghĩ đến Nho lũng nú lại rộn lờn một cảm xỳc kỡ lạ. À, anh của anh thỡ sao? Anh Mướp ấy? - Thỡ vẫn bỡnh thường thôi. Anh ấy dạo gần đây không vui lắm… - Vậy à? Cũng không thấy anh ấy qua nhà em đón Nho nữa… - Thôi bỏ qua đi, anh có chuyện cần nhờ em… - [….] _______________________________________ Thời gian cứ trôi đi mà chẳng hề biết chờ đợi. Nho cứ ngày càng trượt những vết dài hơn trên con đường của mỡnh. Thật khú cú thể tin một con người có thể thay đổi nhanh chóng và dễ dàng đến thế. Và người ta vẫn nói 9x là thế hệ phù phiếm đấy thôi. Chỉ có Nho hiểu cô bé đang làm gỡ mà thụi. Người ta không thể sống trong vỏ bọc của mỡnh quỏ lõu, dường như đó đến lúc Nho phải bước ra và là chính mỡnh, sống như mỡnh muốn, làm như mỡnh thớch. Như thế chẳng có gỡ là sai, chỉ cú điều, hỡnh như cô bé đó chọn sai thời điểm để bước ra mà thôi.
- Mít hiểu Nho, nhưng cũng hiểu Nho đang sai lầm mà không thể ngăn cản được. Hỡnh như lúc này chỉ có một người duy nhất có thể cản nổi cô bé mà thôi, người đó, dứt khoát không phải là Mít. Mít hẹn gặp Mướp trong một ngày đẹp trời ở sân trường đại học. Gió lạnh mùa đông đó dần bị thay thế bởi những hương vị ngọt ngào tươi mát của mùa xuân, như là nắng… Em đợi lâu chưa? – Mướp hỏi ngọt ngào và ấm ỏp. - Cũng hơi hơi – Mít mỉm cười. - Em uống gỡ khụng anh đi mua? - Khụng em khụng uống gỡ đâu anh ạ. Em có chuyện muốn nói nên mới gặp - anh. Ừ em nói đi… - Chuyện Nho nhà em ý… Giờ chắc chỉ anh khuyờn được em ấy thụi. - Nhưng… - Em biết nói thế này là làm khó anh… Nhưng anh có thể giúp Nho được không? - Dù sao thỡ anh và em ấy cũng từng là… Nhưng Nho ngày càng xa lạ với anh. Trước đây em ấy không hề như thế… - Bây giờ đối với anh em ấy như một người lạ… Bản chất của Nho vẫn thế thôi, có điều em ấy đang thay đổi. Hỡnh như em và - anh đó bảo bọc em ấy nhiều quỏ… Anh thực sự cũng khụng biết khuyờn em ấy thế nào… - Thỡ anh cứ gần gũi, hỏi han xem em ấy nghĩ gỡ, rồi uốn nắn dần dần. Anh - chắc giỏi việc này hơn em nhiều… Thật hả? Anh không nghĩ thế đâu – Mướp mỉm cười. Nụ cười như là nắng mùa - xuân, ấm áp đến kỡ lạ. Nhỡn nụ cười của Mướp, chợt Mít thấy nhẹ nhàng hẳn. Nếu như cuộc đời giống như một bộ phim Hàn Quốc và Mướp là nhân vật nam chính, thỡ Mớt tin chỉ cần anh ý cười một cái là hàng loạt các em sẵn sàng xin chết, trong số đó không thể không kể đến Mít, và đặc biệt là Nho. Nhưng anh sẽ giúp em nhá – Mít nài nỉ - Em sẽ đói anh Cocktail miễn phớ. - Thật đấy! Cô bé vui vẻ nói. Ai đó đó núi rằng một khi con gỏi đó cố nài nỉ thỡ khụng thằng con trai nào cú thể cưỡng lại được. Cái điệu bộ dễ thương và ly Cocktail trong lời hứa của Mít làm Mướp không thể từ chối. Dù sao thỡ đối với Mướp, Nho cũng như em gái. ___________________________________________ Tối hôm đó, Ớt trở về nhà trong một đống những cảm xúc khó tả, và mảnh giấy Ớt vô tỡnh lấy trộm của Mớt ban sỏng làm thằng bé suy nghĩ rất nhiều. Con gái đúng là khó hiểu, và đúng như sách giáo dục công dân thường dạy, mọi sự vật đều tồn tại những mặt
- đối lập, nhưng lại thống nhất trong một chỉnh thể, và cô bé Mít với đôi mắt to trũn, cú lẽ cũng chẳng phải là một ngoại lệ. Trong phũng của Ớt tiếng nhạc của bản A time for us vang lờn dỡu dặt và bỡnh yờn đến lạ. Ớt nằm trên giường và cầm mảnh giấy đọc đi đọc lại, rồi cứ thế ngủ quên lúc nào không biết, mảnh giấy rơi ra với những dũng chữ mềm mại và vội vàng: Em núi em khụng tin Chẳng gỡ là mói mói Em khụng tin bỡnh lặng Khụng gỡ chẳng chụng gai Em tụi thớch sớm mai Hay cười nhỡn trong nắng Nắm chặt tay qua đường Hai cụ già túc trắng Em khụng cần lóng mạn Vỡ cuộc sống khụng hồng Em không tiếc hoa rơi Chẳng cần gỡ rung động Em tụi yờu chong chúng Những vũng quay rất trũn Em yêu con đường cũ Lá rơi kỉ niệm mũn Em khụng muốn yếu lũng Vỡ chẳng quen dựa dẫm Em không dễ nói cười Lời, em tin, chẳng ấm Em tôi yêu mưa lắm Mưa khóc nước mắt buồn
- Mưa tạnh từ khi nóy Núng ấm mặn nồng tuụn Rồi sẽ có một ngày em mơ vĩnh cửu Em tin bỡnh yờn và cần đến một bờ vai Sẽ cú một ngày em mong lời rất ngọt Như là em, vẫn thế tự thuở nào _______________________________________________ Tự nhiên Mướp nói chuyện trở lại và bỡnh thường như trước, Nho rất ngạc nhiên, và cũng rất vui. Thi thoảng Mướp lại nhắc Nho một vài câu về chuyện học hành và cẩn thận khi đi tiếp xúc với bên ngoài, Nho cảm thấy mỡnh được quan tâm và tiến bộ thấy rừ, Nho dần cảm thấy tỡnh cảm giữa mỡnh với Mướp như đang quay trở lại, nó không cũn là thứ tỡnh cảm nhạt nhẽo khuấy loóng trong sự lóng mạn giả tạo nữa, dường như mọi thứ chân thật hơn, và thi thoảng chúng nó cũng có những cuộc cói nhau nho nhỏ. Mọi sự t ưởng như là êm thấm, cho đến một lần, Nho tỡnh cờ đọc được tin nhắn của Mướp, lẽ ra Nho sẽ không đọc, nhưng đó là tin nhắn từ Mít nên Nho tũ mũ: “Thx anh vi` da giup do Nho. Em se~ giu loi` hua dai~ anh Cocktail nha” Và chiếc điện thoại trên tay Nho rơi xuống đất, cũng đúng lúc đó Mướp quay trở lại...
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Hãy tin vào sự kỳ diệu của tình yêu
11 p | 119 | 9
-
Cảm ơn em, người yêu cũ số 1
9 p | 153 | 8
-
Cơn mua tình yêu
6 p | 69 | 6
-
Đùa chứ, em yêu anh
14 p | 156 | 6
-
Truyện ngắn Cám ơn em, người yêu cũ số.....
9 p | 73 | 5
-
Tình yêu không nán đợi ai
4 p | 85 | 5
-
Em Đã Là Vợ Anh
13 p | 69 | 5
-
Yêu người ở xa
3 p | 78 | 4
-
Truyện ngắn tình yêu: Ảo Ảnh
7 p | 117 | 4
-
AI SẼ KHÔNG QUAY LƯNG LẠI VỚI BẠN…
10 p | 57 | 4
-
Hàn Gắn Tình Yêu - Kì 2
14 p | 64 | 3
-
Người yêu một ngày
12 p | 62 | 3
-
Tôi có nên chấp nhận tình yêu này
4 p | 59 | 3
-
Niềm tin không lý do
4 p | 61 | 3
-
Xin hãy nói cho anh vì sao em không bên anh?
5 p | 66 | 2
-
Chia tay tình đơn phương
6 p | 63 | 2
-
Nắm lấy tình yêu
15 p | 79 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn