Lặng lẽ yêu anh - Kì cuối
lượt xem 4
download
.Quyển nhật kí của Thiên Bình trên tay Hạnh San rơi xuống đất. Đọc đến đó, cô đã dần hiểu ra mọi chuyện - những sự thật đã bị giấu kín suốt bao năm. Nghĩ tới Hạnh San, Bảo Nam thấy hơi áy náy vì thái độ của mình chiều nay. Hình như anh đã hơi quá đáng thì phải. Chưa bao giờ anh nặng lời với cô, vậy mà hôm nay anh lại hung dữ như vậy. Và Bảo Nam nhớ lại những kỉ niệm của mình với Hạnh San, nhớ lại những việc mình đã làm cho cô....
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Lặng lẽ yêu anh - Kì cuối
- Lặng lẽ yêu anh - Kì cuối
- Quyển nhật kí của Thiên Bình trên tay Hạnh San rơi xuống đất. Đọc đến đó, cô đã dần hiểu ra mọi chuyện - những sự thật đã bị giấu kín suốt bao năm. Nghĩ tới Hạnh San, Bảo Nam thấy hơi áy náy vì thái độ của mình chiều nay. Hình như anh đã hơi quá đáng thì phải. Chưa bao giờ anh nặng lời với cô, vậy mà hôm nay anh lại hung dữ như vậy. Và Bảo Nam nhớ lại những kỉ niệm của mình với Hạnh San, nhớ lại những việc mình đã làm cho cô. Bảo Nam rất thích tập leo núi. Trước khi quen Hạnh San, cuối tuần nào anh cũng cùng đám bạn thân đi leo núi nhân tạo. Nhưng khi Hạnh San kêu cô dễ bị chóng mặt, Bảo Nam đã không đi nữa mà dành cuối tuần đi xem phim, xem nhạc kịch cùng cô. Không muốn Hạnh San suốt ngày ăn mấy thứ đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe, Bảo Nam thường mang cơm tối mẹ mình nấu tới cho Hạnh San. Anh lặng lẽ làm mọi việc vì anh nghĩ sẽ có ngày mình làm cô cảm động. Lúc đầu khi Hạnh San nói muốn mối quan hệ của họ là không chính thức, Bảo Nam đã ngờ ngợ cô còn có hình bóng nào khác trong trái tim mình. Nhưng rồi anh không gặng hỏi cô, bởi anh hi vọng sự chăm sóc của anh sẽ làm cô sớm toàn tâm toàn ý dành tình cảm cho anh. Nhưng đôi khi, tình yêu không thể chỉ là sự cố gắng từ một phía. Mối quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ là chính thức nếu chỉ có mình anh muốn thế. Cần phải có cả cô, cần phải có sự cố gắng của cô nữa thì mới thành được. Nghĩ vậy, Bảo Nam bật dậy, mở laptop ra và gửi một inbox trên facebook cho Hạnh San:
- “Anh biết tình yêu là không điều kiện, nhưng con người dù có cho đi nhiều đến mấy trong tình yêu cũng chỉ là ích kỉ mong được nhận lại nhiều hơn thôi. Em hãy hiểu cho anh. Anh có thể sẵn sàng ở bên cạnh em thì anh cũng cần em chọn ở bên anh.” Xong đâu đấy, Bảo Nam đóng máy tính lại, đi ra ban công căn hộ. Anh nhìn bầu trời đêm, lắng nghe những tiếng côn trùng kêu buổi đêm rồi lẩm bẩm: “Anh biết mình không nên ép em phải lựa chọn. Nhưng anh muốn em tôn trọng và công nhận những điều anh đã làm cho em”. Rồi như muốn tìm kiếm người đồng tình với quyết định của mình, Bảo Nam vào nhà lấy máy điện thoại và gọi cho Ngân Kim. Mới có hơn 7 giờ tối nên cô chỉ vừa ăn cơm xong. Ngân Kim vừa nhấc điện thoại, Bảo Nam hỏi thăm qua loa một chút rồi nói luôn chuyện chính: - Ngân Kim, giả sử Thiên Bình làm một số việc mà không nói cho em biết. Lại có những hành động như đang che giấu điều gì đó. Thì em có giận không?
- Ngân Kim lắc đầu: - Không. - Tại sao? Ngân Kim nuốt nhẹ một cái rồi nói: - Vì em tin anh ấy. Em tin là nếu Thiên Bình phải che giấu một điều gì đó thì anh ấy cũng đã cân nhắc kĩ trước khi làm. Bảo Nam im lặng một lúc, suy nghĩ về nhưng điều Ngân Kim vừa nói. Rồi nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của anh ở đầu dây bên kia, cô nói: - Còn anh, anh có tin Hạnh San không?
- Bị vướng vào một câu hỏi của Ngân Kim, Bảo Nam phải tự tìm kiếm câu trả lời cho mình. Và anh đối diện với một nỗi sợ mà chính bản thân anh cũng đang cố che giấu. Bảo Nam quyết định chóng vánh sẽ về Việt Nam nghỉ hè, không quan tâm tới việc mình không quen biết bất cứ ai ở đây chỉ vì anh muốn giữ Hạnh San ở trong tầm mắt của mình. Anh sợ cô sẽ quên mất anh nếu họ không gặp nhau. Bảo Nam chưa từng thực sự tin tưởng Hạnh San. Cũng giống như cô không hề tin anh. *** Bảo Nam không cần chờ tới một tuần để có được câu trả lời của Hạnh San. Ngay sáng hôm sau, anh ngủ dậy thì đã thấy cô trả lời inbox của mình. Cô nói rất ngắn gọn, chỉ hẹn anh ra quán cà phê gần khu chung cư anh đang ở. Khi Bảo Nam vừa ngồi xuống ghế, Hạnh San đã nói thẳng: - Bảo Nam, chiều nay em sẽ gặp Thiên Bình. Bảo Nam vẫn im lặng.
- - Anh không muốn biết em và Thiên Bình gặp nhau vì chuyện gì sao? Bảo Nam nhớ lại những lời Ngân Kim nói với anh về sự tin tưởng nên lắc đầu: - Em gặp bạn của em, anh không cần phải biết chi tiết. Hạnh San ho nhẹ một cái rồi nói: - Bảo Nam, em sẽ nói với Thiên Bình. Là em thích anh ấy. Người duy nhất em từng thích là anh ấy, không phải người bạn trai hiện tại của em. Bảo Nam đẩy ghế đứng dậy định bước đi luôn thì Hạnh San nói tiếp: - Chúng ta hãy chia tay nhau đi. Em cũng quá mệt mỏi vì cứ phải lừa dối trái tim mình rồi.
- Nghe thấy những lời thật lòng của Hạnh San, Bảo Nam từ từ quay đầu lại, anh chỉ nói: - Em đừng nói nữa, anh đã cố quên đi rồi. Anh đã cố để coi đó không phải là sự thật rồi. Sao em lại nhẫn tâm như vậy? Hạnh San cố cắn chặt răng để những giọt nước mắt không tuôn ra. Cô cương quyết nói: - Tình cảm của chúng ta, những gì chúng ta đã có, đối với em, chỉ là một trò đùa mà thôi. Bảo Nam nắm chặt bàn tay mình lại, anh biết mình không thể lay chuyển quyết định của Hạnh San. Và bây giờ, chính anh cũng không còn muốn thay đổi quyết định đó nữa. Lần đầu tiên anh nhìn rõ mọi chuyện, nhìn rõ được cô coi anh là gì. Bảo Nam nói rõ từng tiếng một, giọng hơi nghèn nghẹn:
- - Hạnh San, một ngày nào đó em sẽ phải hối tiếc vì đã đùa cợt với tình cảm của anh. Một ngày nào đó, anh sẽ tìm được một người tốt hơn em. Và Bảo Nam bỏ đi. Trong lòng không khỏi cảm thấy cay đắng vì cuộc chia tay với người con gái đã khiến anh bỏ lại cuộc sống của mình ở Mĩ để quay về đây. Hạnh San không hối hận về những gì đã nói với Bảo Nam. Đây có lẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô chân thật với anh. Cô không yêu anh, sẽ chẳng bao giờ trao được cho anh tình cảm mà anh mong muốn. Vậy thì nếu hai trái tim giống như hai miếng ghép lệch không thể ghép khớp được vào nhau, tại sao lại cứ gượng ép ở bên nhau làm gì? Miếng ghép hoàn hảo của Hạnh San là Thiên Bình, ba năm trước cũng thế, ba năm sau vẫn là như thế. Bây giờ, Hạnh San chỉ ước gì Thiên Bình cũng nhận ra điều đó. Đầu giờ chiều, Hạnh San đang ngồi trước bàn trang điểm, trên tay là hai thỏi son, một màu hồng phấn, một màu hồng cam. Cô đang phân vân không biết nên dùng màu nào. Và rồi đột nhiên nhận ra cái hành động ngớ ngẩn mình đang làm, Hạnh
- San đặt cả hai thỏi son xuống bàn: “Gì vậy, cứ như là đang đi hẹn hò không bằng”. Nhưng rồi cô vẫn quyết định thoa một chút son hồng cam, vẫn hi vọng mình xuất hiện trước mặt Thiên Bình trong tình trạng tốt nhất. Trong lúc chờ Hạnh San trước cổng trường, Thiên Bình chợt nhớ lại thuở ấu thơ họ cùng nhau đi học, cùng nhau về mỗi ngày. Lúc đó thật vô tư, thật hồn nhiên. Lúc đó dù anh có yên lặng mỗi lần nghe cô kể thử đủ thứ chuyện bên cạnh nhưng tất cả những gì cô kể anh đều ghi nhớ hết. Đôi khi Thiên Bình cảm thấy tình cảm thời thơ ấu là trong sáng và tự nhiên nhất. Người và người đối xử tốt với nhau mà không cần đòi hỏi lại điều gì. Còn bây giờ, cô nhất định đòi anh những lời giải thích rõ ràng. Thật ra trên đời này khó mà tìm được một lời giải thích hợp tình hợp lí trong chuyện tình cảm. Con người ta đôi khi chỉ có thể dựa vào cảm nhận của riêng mình để đưa ra những quyết định. Cũng giống như ngày đó, Thiên Bình đã mang những thứ Hạnh San tặng mình đi tặng cho Ngân Kim. Cũng giống như ngày đó, khi cô trách cứ anh, khi nhìn thấy cô khóc, anh rất muốn nói cho cô biết mọi chuyện nhưng lại không làm vì anh biết, sẽ có những người khác bị tổn thương. Thiên Bình không ân hận vì đã không nói. Anh chấp nhận những trách móc của Hạnh San chỉ vì anh muốn bảo vệ Ngân Kim. Chỉ vì anh đã có lời hứa sẽ bảo vệ Ngân Kim. Nhưng bây giờ, Thiên Bình cảm thấy mình không còn có thể gồng mình lên với cái vẻ lạnh lùng cứng nhắc được nữa. Anh nghĩ đã tới lúc anh cần phải nói cho
- Hạnh San biết điều anh thực sự nghĩ. Anh hi vọng Hạnh San sẽ hiểu. Thiên Bình biết anh sẽ phải làm cả hai người con gái có vị trí quan trọng trong cuộc đời anh bị tổn thương, và có thể họ sẽ căm ghét anh mãi mãi. Hạnh San đã đi đến từ xa kia rồi. Thiên Bình quay sang cô. Và lần đầu tiên, sau bao năm phải mang một mặt nạ cho những cảm xúc của mình, anh mỉm cười. Nụ cười mà cô đã mong đợi từ ba năm trước. *** 4. Hai chị em "Ngày… tháng… năm, Hôm nay lúc mình gọi điện bảo bố là kì này điểm tổng kết của mình cao nhất lớp, buổi tối bố đã mang về một bảng màu. Bố bảo mình chọn đi rồi nói sẽ sơn lại phòng của mình theo màu mà mình thích. Đây là phần thưởng cho kết quả học tập
- của mình. Mẹ cũng cùng chọn với mình. Bố mẹ còn bảo cuối tuần này cả nhà sẽ cùng đi chọn nội thất mới cho phòng của mình. Có một cửa hàng nội thất mới khai trương ở ngoại thành, mình chưa ra đó bao giờ nên rất háo hức. Mình có cảm giác mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Ngày… tháng… năm, Lại một ngày nữa đã qua đi. Mình vẫn chưa được về nhà. Mình vẫn phải ở trong bệnh viện theo dõi. Mình nhớ bố, nhớ mẹ, ở đây buổi tối lạnh lẽo lắm. Sao mình không được về nhà của mình? Sao mình không giống cậu bé nằm giường bên cạnh? Sao không có ai đến thăm mình cả? Đã ba ngày rồi. Ngày… tháng… năm, Hôm nay trong đám tang của bố mẹ, mình thấy có vài người lạ đến. Mình chưa gặp họ bao giờ. Họ nhìn mình, hỏi mình rất nhiều câu hỏi rồi thầm thì điều gì đó. Mình nghe họ nói mình sẽ bị đưa vào trại trẻ mồ côi. Bây giờ mình cũng giống như những đứa trẻ khác, không có người thân nên sẽ phải vào đó và nhận sự chăm sóc
- của xã hội. Sao lại thế? Mình không muốn vào đó. Mình chợt nhớ ra số điện thoại mà bố đã từng đưa cho mình trước đây. Bố bảo đây là người anh em bố tin tưởng nhất. Ngày… tháng… năm, Hôm nay chú Hưng đưa mình về nhà chú ấy. Trước khi mở cửa, chú ấy cúi xuống xoa nhẹ lên đầu mình và nói: “Từ nay đây sẽ là nhà của cháu Thiên Bình. Chúng ta sẽ sống ở đây”. Mình ngước nhìn ngôi nhà. Nó to hơn ngôi nhà cũ của mình nhiều. Liệu mình có thích ứng được không nhỉ? Liệu những người trong nhà có yêu quý mình không nhỉ? Chú Hưng giới thiệu mình với vợ của chú ấy là cô Trang. Họ còn có một cô con gái ít tuổi hơn mình. Buổi tối đầu tiên sợ mình không quen phòng mới, cô Trang đã ngồi bên cạnh, vuốt nhè nhẹ tóc mình cho tới khi mình ngủ hẳn. Bàn tay cô ấy gầy hơn bàn tay của mẹ. Nhưng cảm giác của giống như bàn tay mẹ vậy. Ngày… tháng… năm,
- Mình đã được chuyển sang trường mới. Ngày nào mình cũng đi học chung với con gái cô chú ấy. Cô bé Hạnh San ngồi trên xe buýt nói nhiều ơi là nhiều. Còn cứ hỏi mình về chuyện đã xảy ra trước khi mình đến nhà cô ấy ở nữa chứ. Mình chẳng nhớ gì nhiều. Chỉ nhớ là mình đang đi trên xe taxi cùng bố và mẹ, rồi đột nhiên mình có cảm giác người mình bị bật ra phía trước. Lúc mình tỉnh lại thì người ta dẫn mình tới một phòng, bảo để mình gặp bố mẹ mình lần cuối. Tại sao phải là lần cuối chứ? Mình không thể kể những chuyện này cho Hạnh San, cô ấy chắc sẽ không hiểu được đâu. Rồi cô ấy sẽ hỏi kĩ lưỡng còn mình thì chẳng muốn nhớ lại từng chi tiết đâu. Ngày… tháng… năm, Hôm nay là ngày Quốc khánh nên chú Hưng và cô Trang đưa Hạnh San đi ăn ở nhà hàng. Mình cũng được đi cùng. Người bồi bàn đã buột miệng nói: - Anh chị còn trẻ mà đã có hai cháu rồi cơ à?
- Mình còn đang định giải thích thì cô Trang đã ôm lấy cả mình và Hạnh San, cười nói: - Đúng vậy, đây là hai cháu nhà tôi đấy. Nhìn giống tôi đúng không? Chú Hưng cũng hùa theo: - Đâu, giống anh đấy chứ! Người bồi bàn thì ra cũng bị qua mặt rất dễ dàng: - Vâng, cháu trai thì giống bố. Cháu gái thì giống mẹ. Ngày… tháng… năm,
- Ba năm trôi qua nhanh thật. Mình đã 14 tuổi rồi. Chú Hưng và cô Trang vẫn đối xử với mình rất tốt. Cả Hạnh San cũng luôn chạy nhảy quanh mình. Nhưng hôm nay tan học mình thấy một điều lạ. Mình đi qua nhà bạn lấy cuốn sách và gặp cô Trang đứng ở gần đó. Nhưng mà trông cô ấy không có vẻ gì vui vẻ gì. Cô ấy lúng túng và rất mất tự nhiên. Rồi mình phát hiện ra cô ấy đang nấp ở một góc để quan sát một người khác. Có một cô bé trạc tuổi Hạnh San đang chơi nhảy dây ở ngoài sân một ngôi nhà. Rồi thì một vài lần sau, thỉnh thoảng mình đi qua nhà bạn mình cũng lại thấy cô Trang đứng ở gần đó. Biết mình đã phát hiện ra nên một lần cô ấy bảo chú Hưng đèo Hạnh San đi mua hộ cô ấy vài thứ rồi nói chuyện riêng với mình. Nghe xong hết, mình quyết định sẽ giữ bí mật cho cô Trang. Ngày… tháng… năm, Mình nhận lời giúp cô Trang. Mình trở thành người làm nhiệm vụ bí mật trao quà của cô Trang cho cô bé Ngân Kim. Hôm nay lúc mình đang loay hoay không biết làm thế nào thả được món quà vào vì nhà Ngân Kim mới có con chó sủa dữ quá thì cô bé chạy ra. Cô ấy hồn nhiên hỏi mình:
- - Ấy sợ chó à? Rồi khi nhìn thấy cuốn sách mình đang cầm, Ngân Kim reo lên: - Ôi, tớ thích đọc quyển này lâu rồi đấy. Mình rất lúng túng vì mình đã đọc sách này bao giờ đâu. Đột nhiên, cô ấy nhìn sâu vào mắt mình rồi hỏi: - Này, có phải ấy đang định tặng quyển này cho tớ không? Không biết phải giải thích ra sao, mình đành phải gật đầu. Cô ấy chỉ cười: - Mấy lần trước cũng đều là ấy tặng à? Đã trót đâm lao thì đành phải theo lao. Mình đành gật đầu lia lịa.
- Ngày… tháng… năm, Hôm nay là sinh nhật tuổi 16 của Ngân Kim, cô ấy đã mời mình tới ăn bánh ngọt do chính tay cô ấy làm. Trong bữa ăn, lúc nghe Ngân Kim kể chuyện rất nhớ mẹ và mong muốn có mẹ như những bạn bè cùng lớp khác, mình không kiềm chế được nên đã kể cho cô ấy nghe sự thật về mẹ cô ấy. Ngân Kim đã bị sốc. Nhưng sau đấy khi biết tất cả những món quà cô ấy từng nhận được đều là của mẹ, Ngân Kim rất vui. Mình cũng đã giúp cô Trang gặp Ngân Kim một lần. Cô ấy vui vẻ hẳn lên sau buổi gặp đó. Ngày… tháng… năm, Ngân Kim đã biết mình còn có một cô em gái là Hạnh San. Cô ấy rất tò mò về Hạnh San nên bắt mình kể suốt. Mình nói Hạnh San rất biết quan tâm tới người khác và đã đem những thứ Hạnh San tặng mình cho Ngân Kim xem. Khi nhìn thấy Ngân Kim ngắm nghía chúng, mình đã bảo cô ấy giữ hộ mình. Mình biết Ngân Kim sẽ rất vui nếu có thứ gì đó từ người em gái cô ấy chưa bao giờ gặp mặt. Tuy
- nhiên, mình cũng sợ Hạnh San sẽ không vui nếu không thấy mình dùng những thứ cô ấy tặng. *** Quyển nhật kí trên tay Hạnh San rơi xuống đất. Đọc đến đó, cô đã dần hiểu ra mọi chuyện và buông rơi quyển sổ trên tay xuống. Thiên Bình đã cho cô đọc nhật kí thời thơ ấu của anh để cô hiểu được những sự thật đã bị giấu kín suốt bao năm. Giọng Hạnh San lạc đi: - Anh, chuyện này là sao? Ngân Kim là chị gái của em sao? Thiên Bình gật nhẹ đầu: - Đúng vậy, cô ấy là chị gái cùng mẹ khác cha với em. Hai người là chị em.
- Hạnh San lắc đầu: - Không, thật vô lí. Em không tin những gì anh nói đâu. Em về đây. Em sẽ hỏi mẹ. Thiên Bình giữ cô lại: - Hạnh San, em nghe anh nói đã. Mẹ em đã giấu chuyện này suốt bao năm. Em không thể để bố em biết được. Hạnh San dựa đầu vào vai Thiên Bình. Cô thấy nước mắt mình rơi trên vai anh. Cô vẫn còn bàng hoàng sau khi biết được sự thật. Và cô còn đang khóc vì sự vô ý của mình, những câu hỏi thuở nhỏ đã đụng chạm tới nỗi buồn của Thiên Bình. Đã bao lần, cô làm anh phải nhớ lại anh đã mất đi gia đình hạnh phúc của mình như thế nào. Thiên Bình cõng Hạnh San về nhà tối hôm đó. Khi ở trên lưng anh, Hạnh San hỏi:
- - Sao anh lại cõng em? Em có bị đau chân gì đâu? Thiên Bình hơi quay đầu lại nói: - Trong một buổi tối mà đối mặt với nhiều chuyện như vậy, anh sợ đôi chân em chịu không nổi thôi. - Sao chúng ta lại nói chuyện lại với nhau nhỉ? Em vẫn còn giận anh cơ mà? Thiên Bình cười nhẹ: - Em chịu đến gặp anh là anh biết em đã tha thứ cho anh rồi. Đến trước cửa nhà Hạnh San, trước khi cô vào nhà, Thiên Bình đặt nhẹ hai tay lên vai cô rồi nói:
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Em là tình đầu nhưng cô ấy mới là vợ anh
3 p | 98 | 8
-
10 nơi lý tưởng để làm lễ cưới
7 p | 87 | 6
-
Bước chân kẻ lãng du P6
19 p | 115 | 5
-
Bất thường
3 p | 62 | 5
-
Dưới giàn thiên lý
4 p | 46 | 5
-
Khi yêu thương đủ lớn, mình lại về bên nhau
4 p | 75 | 5
-
Chưa một lần nói yêu anh…
3 p | 58 | 4
-
Mr Right, Anh ở đâu?
10 p | 55 | 4
-
XIN LỖI, ANH KO THỂ BẢO VỆ EM!
4 p | 65 | 4
-
Truyện ngắn Sự lựa chọn cuối cùng
39 p | 49 | 4
-
Thời gian để yêu - Tháng 4
5 p | 79 | 3
-
Những chiếc áo màu xanh da trời
8 p | 102 | 3
-
Gửi cô dâu của anh
3 p | 63 | 3
-
nắng cuối trời
51 p | 52 | 3
-
Đừng bỏ mặc em!
7 p | 67 | 3
-
Dòng sông vẫn chảy
4 p | 93 | 3
-
Anh còn muốn lấy em không
6 p | 60 | 3
-
Giả vờ nhưng anh yêu em
7 p | 98 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn