YOMEDIA
ADSENSE
Lời yêu chưa kịp nói
44
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
tác giả: Trina Jane Tin nhắn lúc đêm khuya. Tôi và Thế Anh hay nhắn cho nhau những tin nhắn không đầu không đuôi như vậy vào tối chủ nhật hằng tuần và tôi luôn là người chủ động nhắn tin cho cậu ấy.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Lời yêu chưa kịp nói
- Lời yêu chưa kịp nói tác giả: Trina Jane Tin nhắn lúc đêm khuya. < :)) > Tôi và Thế Anh hay nhắn cho nhau những tin nhắn không đầu không đuôi như vậy vào tối chủ nhật hằng tuần và tôi luôn là người chủ động nhắn tin cho cậu ấy. Không biết từ khi nào tôi đã tập cho mình thói quen ấy nữa để rồi mỗi lần nghe âm báo tin nhắn của chiếc điện thoại rung lên là tim của tôi lại hổi hộp bởi vì tôi biết rằng tin nhắn ấy là của Thế Anh... Và tối nay cũng như bao tối chủ nhật khác. Tôi lại nhắn tin cho Thế Anh. Vẫn là những câu chuyện không đầu không đuôi. Vẫn là những dòng tin nhắn tí ta tí tởn của cậu ấy. Và tôi lại mỉm cười suốt đêm, còn lòng thì cảm thấy ấm áp vô cùng... * Tôi và Thế An học chung với nhau năm cấp III. Kể ra cũng lạ thật. Tôi thuộc loại nhát xít, ít nói nhất trong lớp vậy mà từ khi quen Thế Anh tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn và dạn dĩ hơn. Và chả biết từ khi nào chúng tôi trở thành bạn thân của nhau. Chúng tôi hay nói chuyện với nhau, hay đi chơi cùng nhau, hay chỉ bài cho nhau những lúc kiểm tra...Và chả biết từ khi nào tôi cảm thấy mình say nắng mỗi khi nhìn thấy cậu ấy. Ở cậu ấy, tôi bị cuốn hút tất cả. Từ nụ cười tươi đầy rạng ngời, từ đôi mắt sáng, tinh anh, từ vầng trán cao cho đến dáng chạy cứ như bị chó rượt, rồi tư thế ngồi chả giống ai của cậu ấy...Tôi thích tất... Mùa thi đến, chúng tôi bận rộn với những dự định của mình. Tôi thì quyết thi bằng được ngành báo chí của Đại học Sài Gòn trong thành phố Hồ Chí Minh. Còn Thế Anh, cậu ấy lao vào học như điên môn Toán-Văn- Anh để thi vào Ngoại thương. Khi ấy, chúng tôi chỉ có chung một chí hướng đó là nổ lực thi đậu đại học mà thôi. Còn dự định thì hoàn toàn khác nhau. Nên vì vậy, chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn và dần dần tôi cảm thấy khoảng cách ấy đang bị kéo dài ra. Khoảng thời gian
- im lặng ấy, chúng tôi ít quan tâm nhau và không nhìn thấy sự thay đổi của nhau...Và đến buổi thi cuối cùng của kì thi tốt nghiệp tôi nhận ra rằng, chúng tôi ở xa nhau qua... Tôi quyết tâm “nối lại duyên xưa” vậy là thói quen nhắn tin cho nhau vào tối chủ nhật hằng tuần của tôi và Thế Anh bắt đầu. Mặc dù giờ đây, chúng tôi ở chung thành phố với nhau và mỗi khi lịch học của cậu ấy không trùng với tôi là Thế Anh lại ghé sang phòng trọ chở tôi đi học nhưng thói quen kia, tôi vẫn không muốn bỏ đi. Chỉ đơn giản là vì tôi cảm thấy Thế Anh khi ấy gần thật gần với tôi. Và tính đến giờ phút này thì tôi đã dành gần 20 buổi tối chủ nhật để nhắn tin cho Thế Anh rồi. Nhờ thế mà công lao của tôi đã được đền đáp xứng đáng phần nào. Chả là Thế Anh thường xuyên qua chỗ trọ của tôi để chở tôi đi học kể cả lịch học của tôi và cậu ấy trùng nhau. Mà từ trường của tôi đến trường của cậu ấy nào có gần gì đâu... _ Bà đã học hết bài chưa?- Ngồi phía trước, Thế Anh vọng tiếng hỏi. _ Chưa!- Tôi ỉu xìu đáp.- Hồi tối nhắn tin cho ông xong buồn ngủ quá nên tui đi ngủ luôn. Huhu. _ Trời ơi! Vẫn tính nào tật nấy. Sao bà không chịu bỏ thế? Hay là tui gọi bà là Nga ham ngủ nha. _ Wey!- Tôi tru tréo lên. Thế Anh ngồi phía trước cười đến nỗi suýt nữa thì tông phải gốc cây bên đường. _ Ông có cách gì giúp tui không?- Tôi lại bắt đầu gợi chuyện. _ Cách gì là cách gì? Mà bà muốn tui giúp bà cái gì? _ Ông giả bộ hả? _ Đâu có!- Giọng tỉnh bơ thấy ghét. _ Hây dza! Tại sao tui lại có loại bạn như ông thế không biết? _ Đời là thế mà! _ Thôi mà! Giúp tui môn Triết đi! Tui sẽ hậu tạ ông suốt đời. _ Không dám! Thank bà nhiều. Hây! Câu bà nói vừa rồi nên để tui nói mới đúng. _ Câu nào?- Tôi tròn mắt nhìn vào lưng Thế Anh. _ Sao tui lại có loại bạn như bà. Hây! Tui không biết trường bà tuyển sinh cách sao mà tuyển nhầm bà vào trường thế không biết. _ Hì hì!- Cười hiền giả nai.- Vẫn cách cũ nhé! _ Uhm!- Thế Anh khẽ thở dài. *** Thế Anh Hôm nay suýt chút nữa thì tôi vào lớp trễ. Nguyên do là phải kì kèo với Bảo Nga về vụ môn Triết. Cô nhóc đó kể ra cũng kì lạ thật. Nguyên năm cấp III, học chung với Nga, tôi toàn phải chỉ bài những môn tự nhiên cho cô ấy. Và lắm khi tôi phải
- đau đầu vì bộ máy “tiêu hóa công thức” siêu kém của cô ấy. Thế nhưng bù lại, những giờ kiểm tra các môn xã hội tôi lại được cô nàng tận tình giúp đỡ, tạo điều kiện cho tôi chép bài. Kể ra có một cô bạn như thế cũng vui và hay hay...Tôi vào lớp thì đã thấy Thanh Cầm ngồi nghiêm mặt. Khác với tôi, cô ấy chưa bao giờ trễ học cả (chà so sánh này hơi khập khiễn, nhưng thật sự mà nói thì tôi chỉ đi trễ vào những buổi phải chở Bảo Nga đi học thôi. Sorry bạn hiền ^.^) Thanh Cầm rời mắt khỏi quyển sách đang đọc dở. Và...tim tôi lại lỗi nhịp, ngay lúc này, lúc mà Thanh Cầm đang nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị, cô ấy vẫn toát lên một vẻ đẹp thật khó tả. _ Sao dạo này cậu hay đi trễ vậy? _ À! Tớ mắc chở bạn đi học nên tới trễ.- Tôi trả lời sau khi đã ngồi xuống. _ Việc riêng của cậu tớ không muốn xen vào nhưng tớ nghĩ là cậu nên sắp xếp lại thời gian để đến lớp đúng giờ. Tụi mình học đại học dù thầy cô không quản lí giờ giấc hay này nọ như trước kia nữa. Nên vì thế tụi mình càng cần phải có nề nếp hơn. _ Uhm! Tớ biết rồi tổ trưởng. Đoạn Thanh Cầm mỉm cười, nụ cười tươi như ánh nắng buổi sớm. (À! Mà sáng nay trời cứ âm âm u u, làm gì có nắng. Thôi kệ! Tưởng tượng ra vậy.) Thầy giáo vào lớp. Hôm nay chúng tôi học lô-gic. Đúng là một môn khó nuốt và buồn ngủ. Tôi cố lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo vì tí nữa còn phải chỉ bài từ xa cho Bảo Nga. _ Mới sáng sớm mà đã buồn ngủ rồi hả?- Thanh Cầm cười khúc khích. _ Ừ! Đang trong chăn ấm mà phải chui ra khỏi giường. Hây dza! Sau câu than thở, tôi đưa mắt quay sang nhìn Thanh Cầm lúc này đang đưa tay lên che miệng để giấu nụ cười. Cuộc đối thoại của chúng tôi kết thúc. Và để chống lại cơn buồn ngủ, tôi tự đưa mình trở lại quãng đường vừa mới đi qua. Quãng đường cấp III đầy đẹp đẽ...Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thanh Cầm là đầu lớp 11 khi cô ấy qua lớp tôi để mượn bí thư bản kế hoạch hoạt động đoàn trong tháng. Khi ấy tôi đứng ngay cửa lớp đang tranh cãi với mấy thằng bạn về bài toán vừa mới làm kiểm tra xong. Vừa tranh cãi tôi vừa đưa mắt về phía bàn của mình và thở dài ngán ngẩm. Chả là hôm ấy cô giáo coi chặt quá khiến tôi không chỉ bài dược cho Bảo Nga, đến khi gần hết giờ, tôi mới có cơ hội chỉ một bài cho Bảo Nga và xui xẻ thay bài đó tôi lại giải sai. Tội nghiệp cô bạn tôi! Đang lo lắng thì Thanh Cầm từ đâu tới và cất tiếng hỏi. Thanh Cầm đứng đối diện tôi, cô ấy đứng ở trong vùng nắng. Trên môi cô ấy hé nở một nụ cười tươi rất đỗi dịu dàng. Gió từ đâu thổi tới khiến cho mấy lọn tóc bay bay về phía trước và tà áo dài cũng nương theo gió mà bay bay càng khiến cho Thanh Cầm toát lên một vẻ đẹp khó tả. Tôi ngơ người vài giây trước cảnh tượng huyển ảo, cảnh tượng mà chỉ có trong tranh vẽ của các họa sĩ đại tài. Sau lần ấy, tôi cố gắng tìm cách bắt chuyện và tìm hiểu về Thanh Cầm. Phải nói sao nhỉ? Những
- thông tin về Thanh Cầm tôi nắm tất nhưng chủ động bắt chuyện một lần với cô ấy thì never! Đến năm lớp 12 tôi và cô ấy học chung lớp luyện thi. Tôi cố tìm cách bắt chuyện với cô ấy và cuối cùng thì ông trời cũng không nỡ phụ lòng người chân tình. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau. Đầu tiên là những mẫu chuyện về trường lớp, thầy cô. Sau đó, khi biết cả hai có chung mục tiêu, chung chí hướng, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, hợp với nhau hơn. Tuy nhiên...ba từ quan trọng nhất tôi chưa kịp nói với cô ấy vào ngày cuối cùng của kì thi tốt nghiệp. Và có lẽ, 4 năm sắp tới đây sẽ là cơ hội dành cho tôi... _ Ghi bài đi kìa!- Thanh Cầm thúc nhẹ khủy tay tôi. Cô ấy đưa tôi trở lại với hiện tại. Tôi khẽ lắc đầu rồi vội ghi ghi chép chép ít chữ trên bảng vào vở. _ Tí nữa cho tớ mượn vở nha.- Vừa chép tôi vừa đề nghị. _ Không!- Giọng Thanh Cầm nghiêm nghị.- Ai bảo cậu không chú ý lắng nghe. _ Tai... Chưa kịp nói cho rõ chữ nghĩa thì điện thoại trong túi tôi đã rung lên. Không cần xem tôi cũng biết là cô bạn khổ sở của tôi nhắn tin. _ Hây! Biết ngay mà!- Khẽ thở ra một hơi dài thường thược. _ Gì thế?- Vừa nói Thanh Cầm vừa liếc nhìn vào điện thoại. _ Tớ phải chỉ bài cho Bảo Nga! Hôm nay cậu ấy kiểm tra Triết. _ Triết à?- Thanh Cầm khẽ thốt lên.- Chà chà! Câu gì thế? _ Nội dung tính thống nhất của thế giới của duy vật. _ Đề đóng à?- Thanh Cầm tỏ vẻ ngạc nhiên. _ Uhm! Đề đóng. Vừa dứt câu, điện thoại của tôi lại rung lên. _ Cậu nhớ được gì không?- Tôi quay sang...cầu cứu Thanh Cẩm. _ Uhm! Nhưng mà câu đó dài lắm. _ Kệ! Cứ nhắn qua cho Bảo Nga còn cậu ấy chép được tới đâu chép. Chứ bây giờ biết làm sao. _ Vậy thì tớ đọc cậu bấm nhanh nhanh nhé. Vậy là trong lớp tôi có hai đưa, một đứa thì cố vắt óc ra nhớ lại kiến thức, còn đứa kia thì bấm bàn phím lia lịa. Và trong khoảng 20’ ấy lâu lâu bàn chúng tôi lại có tiếng cười nho nhỏ... * Hai tuần nay, bên trường Bảo Nga cũng như bên trường tôi kiểm tra lia lịa. Có lẽ vì thế những tin nhắn tới của Bảo Nga trong hai tuần qua tôi đều không trả lời lại. Hay...hay là vì còn có lí do nào khác nhỉ? Tôi nhớ cái hôm sau khi nhắn tin nhắn cuối cùng để Bảo Nga làm kiểm tra Triết, Thanh Cầm đã nói tôi và Bảo Nga hợp
- cạ nhau Và rồi sa đó, một cảm giác k chịu xu phát từ tận đáy lò tôi. Tô u. au khó uất ừ òng ôi thật sự k không muố Thanh C hiểu n ốn Cầm nhầm mình Tôi và B Nga ch là bạn bè mà h. Bảo hỉ è thôi. Và tôi cảm th mình c “nói rõ cho Than Cầm hi Và thế là tôi “cắt đứt à hấy cần õ” nh iểu. ế t liên lạc” với Bảo Nga, tôi vi đại lí do nào đó k Bảo Ng gọi điện tới hỏi tại sao ” N iện khi ga tôi khôn nhắn tin lại. Tôi vin vào lí do “vì bài v nhiều nê tớ dậy m ng n o vở ên muộn. Nên tớ không q đón cậu được.” Ô trời ơi! N có các nào để g thích c Bảo Ng qua u Ôi Nếu ch giải cho ga hiểu thì tôi sẽ giải thích vì cô bạn tôi... i ô .uhm...cũng hơi nhạy cảm... y Lại một đêm cuối tuần nữa đ t đang trôi q Tôi ng triền mi về Tha Cầm lẫ qua. ghĩ iên anh ẫn Bảo Ng Nghĩ về Thanh Cầ bởi vì tôi nhận ra rằng tình c tôi dàn cho cô ấy ga. ề ầm cảm nh đang ng một lớn dần lớn v không c gì có thể ngăn nó l được nữ Tình cả gày n và có ể lại ữa. ảm trong sá của tuổ học trò t áng ổi thuở nào đa ngày m nở rộ h và tôi cảm nhận ang một hơn được rằ tôi...đan yêu. Đú thế, thậ khó tin n ằng ng úng ật nhưng tôi y Thanh Cầm thật rồi. yêu h Yêu từ ddáng ngườ nhỏ nhắn của cô ấy yêu cái c ời n y, cách nghiên mặt hoặc đôi khi là n c à hơn nhă trán lúc gặp bài kh yêu nhữ lúc cô ấy tranh th lim dim mơ màng ăn hó, ững hủ m g ngủ tron lớp, yêu nụ cười h lành v đôi mắt b nói củ cô ấy... ng u hiền và biết ủa Nghĩ thế tôi chợt nở một nụ cười hạnh phúc như một tên đạ ngốc (vì yêu mà ng n h ại ì gốc tí cũng k sao ^.^) Nhưng bấ chợt nụ cười của tô tắt ngấm khi nhớ đ Bảo Nga. ko ) ất ôi m đến Chúng t thân nh từ cấp I và tôi chỉ xem cô ấy là một cô bạn thâ một cô e tôi hau III ân, em gái lém lỉnh. Và tô cảm thấy khó chịu vì đã đối xử hơi tệ v Bảo Ng Dù gì th ở ôi y u với ga. hì nơi xa lạ mà khôn có ngườ quen thì...Huống hồ tôi với Bảo Nga là bạn thân c ng ời ồ của nhau ấy vậy mà (h mới nhận ra hả chàn đại ngố Mau nh tin điiii y h n ng ốc. hắn iiii) _ Đúng là mình tệ thật! (thui đủ rùi đó) Không nhắn tin với Bảo Nga hai tuần rù ệ i ùi chắc cô nhóc đó giận mình l đây (bít thế là tốt òy. Nhắn tin đi!!!) B giờ mà g lắm t n Bây nhắn tin thì không biết nhắn cái gì để c cô nhó đó hết giận đây (Lâu wúa đii n g n cho óc iii! Đã nói l nhắn đi mừ!) Thôi hay để sán mai qua nhà chở B Nga đ học rồi x là i ng a Bảo đi xin lỗi luôn thể (ĐỒ NGU!!!! K ngờ trên đời lại có người ngu đến thế!) Thôi kệ đ n N Ko n u đi! Nhắn đạ vậy chứ ở trọ có m mình giờ này khô có ai nói chuyện thì buồn ch ại một ông hết đi được (Yeah! Đú òy! úng Nhắn đ đồ điên n nhảm từ này h ơi! đi nói ừ !) Nghĩ vậ tôi bắt đầu cầm điệ thoại lên bắt đầu c ậy đ ện n cuộc trò ch huyện qua t nhắn đã bị tin ã gián đoạ cách đâ 2 tuần tr ạn ây rước..... *** Tối qua Thế Anh bất ngờ nh tin lại c Bảo N khiến c nàng cứ gọi là mắt a b hắn cho Nga cô t tròn xoe nhưng rồ cũng mỉm cười tủm tỉm vì thí thú. Kh e ồi m m ích hông thích thú sao đư ược khi mà Thế Anh rủ nó chiều nay đi chơ Hai ngư hẹn nh tại công viên gần khu u ơi. ười hau g nhà trọ của nó làm nó cười t m thích chí lê đi được còn tim th cứ muốn văng ra ên hì n ngoài. H giờ th nó đang ngồi nhìn ra cửa sổ m nghỉ vẩ nghĩ vơ Hiện hì mà ẩn _ Bảo A hẹn mì Anh ình! (Đầu ó có vấn đ rùi nên nó nhầm t lót của chàng) Rủ óc đề tên ủ
- mình đi chơi...có phải là hẹn hò không ta!!! (Oái đầu nó ba cao wúa rùi) Khôn i p n g i ay a ng ngờ cậu ấy cũng ga- x- lăng ghê! (Cái nì thì nó n ko sai) Lại còn nó là có chuy u g nói ó yện muốn nói cho mìn nghe. H là....(Oá coi chừn vỡ mộng) Cũng dễ lắm chứ! Lại nh Hay ái ng ễ còn đún ngày sin nhật của mình nữa chứ. (Đủ rùi nha!!! Rớt xuống cho mọi ng nh a a g nhờ) Không được!- B thần nó đứng phắt dậy.- Mìn phải nói với Thế A người n g Bất t nh i Anh (hahaha lần này gọi đúng tên chàng rù Không thể để cho cậu ấy nó trước đượ a n ùi.) o ói ợc. Cơ hội n phải là của mình này à h. Và sau m tràn nói nhảm cu cùng nó bật tiếng cười một cách đầy s một uối g sung sướngg khiến ai vô tình đi ngang qu cũng phả rùng mìn run sợ v tưởng nó bị điên (t i i ua ải nh vì ó thì thật Bảo Nga nhà ta đang bị điên mà. N o Người điên yêu!!! n ) Tại công viên Bảo Ng tới trước giờ hẹn k sớm để chuẩn bị t ga c khá ể tinh thần. N Nhưng xem tình hình m h đứng lên ngồi xuố từ nảy giờ của nó thì hình n có vẻ k n ống ó như không ổn c lắm. N cho Nó đưa tay lên để lên ngực của mình và nó thấy tim mình đang đập như t ó g trống trận thiếu điều là nó muốn văng r khỏi lồn ngực nữ thôi. Nó cố gắng đ hòa lại m ra ng ữa ó điều i nhịp thở chứ nếu không tí nữ Thế An tới chắc nó té xỉu q Và nó bắt đầu ng ở k ữa nh quá. ó gồi im một chỗ, đôi mắt hướng n m nhìn về ph trước. N cố gắng không suy nghĩ quá hía Nó g y á nhiều. V nhịp tim của nó cũ từ từ đ chậm lại... Và m ũng đập _ Bảo NNga! Nó giật mình quay lại. Là Th Anh đan chạy về phía chỗ nó, trên m cậu nở m y hế ng ề môi một nụ cười tươi rói. Và vậy là b nhiêu s cố gắng của nó từ nãy giờ đã tan tành m V bao sự ã mây khói vì nụ cười ấy của Thế A y Anh. Một c cách gượng gạo nó m cười. g mỉm _ Cậu ra lâu chưa? Chờ tớ lâ không? a ? âu Thế Anh hỏi sau khi đã đứng lại. k g _ Uhm...mình cũn mới ra th hà! (M ra cách đây có 1 t ng hui Mới tiếng thui ^ ^.^) _ Vậy h Thế mà mình cứ s cậu chờ lâu. hả? à sợ ờ Nó mỉm cười hạnh phúc m h _ Tớ có chuyện nó với cậu!- Không h cả hai cùng đồng thanh. ó ói hẹn, g Hai ngư bật cườ khúc khí ười ời ích. _ Cậu n trước đi Đồng th nói i!- hanh tập 2 Và cả h anh chị nhà ta lại b cười. hai bật _ Thôi! Cậu nói trrước đi! Bảo Ng lên tiếng sau khi đã thôi cười Nó định sẽ nói trướ nhưng g với tim của ga g ã i. ớc giờ m nó đang đập thình thịch như thế này, n sợ nếu n nói trướ thì chẳng mấy chốc nó g h ư nó nó ớc g c sẽ bị cà lăm mất th Vả lại để Thế An nói trướ cũng có vẻ hợp tìn hợp lí. hôi. nh ớc nh _ Uhm! Thế Anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của n cũng đồ thời kh tim nó g g nó, ồng hiến ó đập loạn xạ. n
- _ Cũng chả có gì to tát cả. Cậu còn nhớ Thanh Cầm không? _ Uhm!- Nó gật đầu mà chả hiểu mô tê gì.- Nhớ! Nhưng sao? _ Tớ...tớ vừa nói với Thanh Cầm là...là tớ thích cậu ấy.- Thế Anh cười rõ tươi.- Và cậu ấy đã nhận lời làm bạn gái của tớ. Như có sét đánh ngang tai, Bảo Nga đông cứng người. Nụ cười trên gương mặt của nó tắt ngúm. Mặt nó bỗng ngệt ra, thẫn thờ. Nó cảm thấy tim nó như muốn vỡ tung và nó khó thở vô cùng. _ Cậu...cậu nói sao? Thanh Cầm đồng ý làm bạn gái cậu?- Nó hỏi để chứng thực lại những điều Thế Anh vừa nói. _ Uhm!- Thế Anh vẫn cười tươi nhìn nó và gật đầu xác nhận.- Cậu...không sao chứ?- Thế Anh hỏi khi thấy gương mặt thất thần của nó. _ À...uhm...tớ không sao!- Nó lắp bắp.- Chỉ là...bất ngờ quá thôi. _ Uhm! Tớ cũng thế! Tớ sợ Thanh Cầm sẽ không chấp nhận. Ngờ đâu cậu ấy gật đầu. Làm tớ vui lên đi được. Nên tớ mới đến muộn đấy. _ Ra tối qua cậu nhắn tớ ra đây là vì chuyện này?- Giọng nó đầy cay đắng. _ Hả?...À...uhm....cũng không hẳn. Là vì lâu không gặp cậu nên muốn rủ cậu đi đâu đó chơi. _ Uhm!- Bảo Nga cười gượng.- Thế mà tớ cứ tưởng...- Nó bỏ lửng câu nói. _ À! Mà cậu có chuyện gì muốn nói với tớ phải không?- Thế Anh sực nhớ. _ Hả?- Bảo Nga khẽ giật mình.- À...là...mà cậu nhớ hôm nay là ngày gì không? Thế Anh nhăn trán nghĩ ngợi. _ Là sinh nhật tớ.- Bảo Nga tỏ vẻ hờn dỗi. _ À nhớ rồi!- Thế Anh cười toét miệng. _ Thôi tụi mình đi ăn kem đi. _ Lạnh thế này mà ăn kem?- Thế Anh vờ rùng mình. _ Thì vì lạnh kem mới không bị chảy ra, ăn mới ngon.- “Và vì khi ăn kem, nỗi đau sẽ tan ra...” ...............
ADSENSE
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn