Chương 27<br />
Mike kéo cặp kính hai tròng lên đỉnh đầu lúc chúng tôi rời nhà Amelia Phelps và trở lại<br />
công viên. Anh phấn khởi lẩm bẩm một mình vì những ghi chép trong cuộc phỏng vấn.<br />
Chắc anh cảm thấy chúng tôi đang đến gần kẻ giết người. Tôi biết, đây là một cảm giác<br />
tuyệt vời. Anh là một thám tử, và là một anh chàng cừ khôi.<br />
Tôi vô cùng bế tắc.<br />
Tôi xấu hổ vì nói dối Mike và những cảnh sát đang lang thang dưới mưa đằng kia. Khi<br />
một cảnh sát qua đời, tất cả cảnh sát đều cảm nhận điều đó. Lẽ tất nhiên, trước hết là giận<br />
dữ, nhưng ẩn bên dưới là nỗi sợ hãi bồn chồn. Tôi có sai lầm khi chọn cái nghề nguy hiểm<br />
này không? Có đáng phải chết vì nó không?<br />
Tôi hiểu các bạn và đồng sự của tôi đang choáng váng. Kể lại sự thật, tôi có thể xóa bỏ sự<br />
căng thẳng, lo âu của họ. Ý nghĩ thêm người đau đớn khiến tôi gần như phát ốm.<br />
Tôi nhắm mắt, lắng nghe tiếng nói lạo xạo trong radio cảnh sát và tiếng mưa rơi trong đám<br />
cây.<br />
Tôi không nói gì với ai về những điều tôi biết, về những việc thực sự xảy ra cho Scott.<br />
Tôi vẫn cúi đầu và ngậm miệng.<br />
Tôi chỉ ngước lên lúc nhìn thấy sự xáo động ven vòi phun.<br />
Vài chục cảnh sát xếp thành hai hàng song song từ vòi phun đến toa xe của nhân viên<br />
pháp y.<br />
- Họ đang đưa anh ấy ra, - tôi nghe thấy một trong các cảnh sát nói lúc chạy qua tôi, chiếm<br />
chỗ trong hàng.<br />
Một hàng rào danh dự gồm sáu cảnh sát cẩn thận bước xuống nước ở vòi phun và đỡ thi<br />
hài của Scott trong bao màu xanh đen từ các nhân viên đội pháp y. Họ đối xử với anh như<br />
thể anh là một bệnh nhân vẫn còn sống. Ôi, lạy Chúa tôi, ước gì đó là sự thật. Ước gì tôi<br />
có thể trở lại đêm hôm ấy, từng giây một.<br />
Cùng với hàng ngũ màu xanh lơ đứng im phăng phắc lúc nửa đêm, ai đó bắt đầu hát<br />
<br />
Danny Boy bằng giọng nam cao, trong trẻo, đầy ám ảnh, giọng hát có thể làm Ronan<br />
Tynan ghen tị.<br />
Bạn muốn có một định nghĩa về sự tuyệt vọng không? Về sáu cảnh sát chầm chậm khiêng<br />
một đồng đội đã chết qua khe mái các căn nhà trong mưa rơi và tiếng kèn túi ngân nga.<br />
Scott là người Irish? Tôi không biết. Tôi cho rằng các cảnh sát từ trần đều là dân Irish.<br />
Tôi ngắm mưa rơi như nước thánh rảy lên cái bao đựng xác lúc đoàn diễu hành đi qua tôi.<br />
Những người đàn ông ở khắp mọi chỗ khóc nức nở, không giấu giếm. Tôi còn quan sát cả<br />
cảnh sát trưởng khum bàn tay che mắt, đứng cạnh xe tang của Đội Pháp y.<br />
Đoàn tàu số 4 chạy trên cao, phát ra tiếng trống dạo khúc quân hành lúc thi hài Scott trượt<br />
vào đằng sau toa như một ô ngăn kéo.<br />
Nước mắt tôi giàn giụa, dường như tuyến lệ của tôi bị rách.<br />
<br />
Chương 28<br />
Tôi chợt thấy một bóng trắng mờ mờ bên khóe mắt, rồi đột nhiên tôi ở trong vòng tay ấm<br />
áp của ai đó.<br />
- Ôi Lauren, - Bonnie Clesnik, bạn cùng lớp với tôi ở đại học, thì thầm vào tai tôi lúc kéo<br />
tôi vào sát bên chị. - Chuyện này khủng khiếp quá. Tội nghiệp anh ấy.<br />
Bonnie học ở Đại học Tổng hợp New York rồi bỏ ngang để làm cảnh sát, hiện giờ chị là<br />
trung úy trong Đội Hiện trường tội ác. Là những phụ nữ duy nhất có nghề, lại học trong<br />
một lớp đầy những anh chàng Long Island mặt mũi nhẵn nhụi, phần lớn mới hai mươi hai<br />
tuổi, chúng tôi nhanh chóng thân thiết. Tôi đã nhiều lần ghé qua căn gác xép của chị và<br />
Tatum, cộng sự của chị ở quảng trường St. Mark.<br />
Bonnie rút một khăn giấy và lau khóe mắt, rồi cũng đưa tôi một cái.<br />
- Nhìn chúng mình xem, - chị nói và cười. - Những cảnh sát hùng hổ chưa? Cái gì thế<br />
này? Một năm rồi sao? Cậu làm tóc kiểu gì thế này? Mình thích đấy.<br />
- Cảm ơn, - Mike nói và bước vào giữa chúng tôi. - Tôi chỉ đi nhờ thôi. Còn đây là ai?<br />
- Bonnie à, anh chàng ngốc này là Mike, cộng sự của mình, - tôi giới thiệu họ với nhau. Mình tưởng cậu làm ca ngày.<br />
- Nghe tin là mình chạy tới đây, cũng như những người khác thôi, - Bonnie nói. - Từ hôm<br />
11 tháng Chín, mình chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cảnh sát ở cùng một chỗ như thế này. Chị cởi cái túi ướp lạnh đeo chéo trên ngực, cạnh mấy cái máy ảnh. - Tuy vậy, mình mừng<br />
là đã làm thế, Lauren ạ. Mình thực sự mừng. Mình nghĩ mình đã tìm thấy thứ gì đó.<br />
Tôi nhận cái túi lạnh từ tay chị và giơ lên.<br />
Các ngọn đèn trong công viên và phía xa dường như sáng trắng, gay gắt. Tôi cảm thấy<br />
như mưa rơi xuyên qua tôi.<br />
Tôi lật cặp kính gọng kim loại, ánh màu bạc của Paul trong tay.<br />
- Nó ở trong tấm vải quấn Scott, - Bonnie nói. - Mình đã gọi một anh chàng trong Đội<br />
chống ma túy. Scott không đeo kính này. Nếu đây là kính thuốc, bọn mình có thể kiểm tra<br />
<br />
hồ sơ của từng bác sĩ nhãn khoa trong ba bang kề nhau và tóm cổ thằng chó đẻ bốn mắt<br />
nào đã làm việc này.<br />
Tôi thấy ngứa ran sau mắt trái lúc Mike reo to và đập vào lòng bàn tay Bonnie hân hoan.<br />
Lát sau, radio của Mike phát ra một chuỗi tiếng nói.<br />
- Sếp đấy, Lauren ạ, - anh ta nói. - Cảnh sát trưởng đã vào xe đặc chủng và muốn có chỉ<br />
dẫn tường tận.<br />
- Cậu ổn chứ, Lauren? - Bonnie nói và đặt tay lên lưng tôi. - Trông cậu không hăng hái<br />
lắm.<br />
Tôi nhìn chị, nhìn vẻ ân cần trong mắt chị. Chúa ơi, tôi ước ngã quỵ xuống ngay tại đây,<br />
ngay lúc này. Bonnie là một người bạn, một phụ nữ và một cảnh sát. Trong tất cả mọi<br />
người, chị có thể là người thấu hiểu nhất. Hãy bảo tôi phải làm gì đi. Hãy giúp tôi với.<br />
Nhưng tôi nói gì đây với chị? Tôi đã ăn nằm với người đã chết, và người đó lại do chính<br />
chồng tôi giết ư? Tôi tránh cái nhìn của Bonnie. Tôi hiểu rằng không ai có thể giúp được<br />
tôi. Tôi chỉ dựa vào mình tôi mà thôi.<br />
- Mình ổn, - tôi nói.<br />
- Tất cả chúng tôi đều khá bối rối, - Mike giải thích với Bonnie lúc anh đưa tôi tới chiếc xe<br />
của Trung tâm chỉ huy. - Một vài tên trong bọn buôn bán ma túy cũng chảy nước mắt khi<br />
viên cảnh sát tóc đỏ hát Danny Boy.<br />
Mike quàng tay ôm tôi lúc chúng tôi bước đi. Anh thực sự là một chàng trai tốt bụng, một<br />
trong những người tốt nhất.<br />
- Sếp của chúng ta đang bấn lên, Lauren ạ. Lúc đầu tôi tưởng chúng ta mới bối rối. Cô<br />
cũng như tôi thừa biết giải quyết cả đống việc khó khăn biết chừng nào. Nhưng xem này.<br />
Hết sai lầm này đến sai lầm khác.<br />
Chúng ta thấy đây là một tay nghiệp dư. Tôi hầu như đã khiến ông ta nghĩ là chính ông<br />
làm mất dấu vết, nhưng đầu óc ông ta đang sôi sùng sục và ông ta làm hỏng hết, chỉ ép<br />
chúng ta đến gần hơn và gần hơn mà thôi. Một nhóm mười hai thằng đực rựa nói vào giờ<br />
này ngày mai, chúng tôi sẽ đét vào bộ mông đáng thương của ông ta. Cô mệt lắm à?<br />
Tôi lắc đầu lúc cố đứng vững, cố tiến thẳng tới chiếc xe buýt.<br />
<br />
- Không sao đâu, Mike, - tôi nói. - Tôi không nhận những vụ cá cược ngu xuẩn đâu.<br />
<br />