intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Một Vùng Hào Quang

Chia sẻ: Nhung Nhung | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:81

67
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Quả bóng đang ở trong chân của cầu thủ mang áo số 9 - Lê Sang. Anh khoác áo đội tuyển Việt Nam đấu với đội tuyển Hàn Quốc trong trận chung kết giải đương kim vô địch Đông Nam Á. Bằng những pha điêu luyện, đôi chân anh lướt bóng vượt qua các đối thủ đi dần về phía khung thành của đối phương ... Sút xa! Sút! - Vào! Cờ đỏ sao yàng tung bay, những tiếng vỗ tay như pháo vang lên sau tiếng vào của bình luận viên . ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Một Vùng Hào Quang

  1. vietmessenger.com Ngọc Trân Một Vùng Hào Quang Chương 1 Quả bóng đang ở trong chân của cầu thủ mang áo số 9 - Lê Sang. Anh khoác áo đội tuyển Việt Nam đấu với đội tuyển Hàn Quốc trong trận chung kết giải đương kim vô địch Đông Nam Á. Bằng những pha điêu luyện, đôi chân anh lướt bóng vượt qua các đối thủ đi dần về phía khung thành của đối phương ... Sút xa! Sút! - Vào! Cờ đỏ sao yàng tung bay, những tiếng vỗ tay như pháo vang lên sau tiếng vào của bình luận viên . - Thắng rồi! Thắng rồi! Những cổ động viên ôm nhau tuôn trào nước mắt. Trong sân, các cầu thủ cố giữ trật tự tiếp tục trận đấu cho hết hiệp mà lòng phấn khởi sung sướng. Sau hai hiệp bất phân thắng bại với đội Hàn Quốc, phút 89 danh thủ bóng đá Lê Sang đã ghi một bàn thắng thật đẹp giành chiến thắng cho đội nhà. Phút hồi hộp căng thẳng rồi cũng đi qua,sau tíếng kết thúc trận đấu, của hài đội Hàn Quốc - Việt Nam. - Tỷ số bây giờ là 1- 0. Việt Nam đã giành chiến thắng với đội Hàn Quốc đoạt được chiếc cúp vàng giải vô địch Đông Nam Á. Các cầu thủ bắt tay nhau trong tình hữu nghị. Những ánh chớp loé lên ghi lại hình ảnh lịch sử của bóng đá nước nhà. Lê Sang đã thấm mệt vì những lời chúc mừng, những cái bắt tay, những cái ôm hôn cuồng nhiệt của những fan hâm mộ. Một chút gì đó có vẻ như phớt đời hiện ra trong cử chỉ của anh Huấn luyện viên trưởng Chí Quân nhìn anh có về như không hài lòng: - Đây là bệnh của các ngôi sao. Tuy không phải là căn bệnh mãn tính. Nhưng muốn điều trị nó cung không phải là chuyện dễ dàng. Lê Sang đi về phòng dành cho các cầu thử để tránh tiếp xúc với các phóng viên. Anh không muốn nói về mình lại càng không muốn trả lời các câu hỏi có vẻ hơi ngớ ngẩn của họ. Tưởng thoát được vòng vây phiền toái, Lê Sang vươn vai định hít thở cho khoan khoái trong người. - Chào anh! Mất hứng, anh bực dọc nhìn lên: - Cô là ai? Tại sao lại vào đây được? Không phiền vì thái độ hống hách của Lê Sang, cô gái nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng ngà và hai chiếc đồng tiền duyên dáng. - Em là người mẫu Ái My, em vừa ... - Đoạt giải ảnh hậu của thành phố chứ gì?Chút nổi bật nhỏ có gì mà khoe khoang chứ? Trước lời lẽ trịch thượng của Lê Sang, Ái My chẳng những không giận dỗi à còn cười hòa: - Em biết, nếu đem so sánh với anh, em chỉ là một hạt cát nhỏ trên sa mạc thôi. Em thật là vô cùng ngưỡng mộ anh, anh yừa là một danh thủ bóng đá vừa là một nghệ sĩ tài hoa. Giọng ca của anh thật sâu lắng,truyền cảm và ... - Thật trữ tình phải không? Ái My trố mắt: - Thì ra anh cũng có cùng một suy nghĩ với em? Lê Sang khoác tay: - Cô hiểu lầm rồi. - Hiểu lầm thế nào hả? Tối không phải là đồng cảm với cô, mà là tôi nghe nhiều quá nên thuộc nằm lòng đó thôi. Hơi ê trước lời lẽ đanh đá của Lê Sang, Ái My chữa thẹn: converted by Web2PDFConvert.com
  2. - Thì chỉ vì anh là người có tài nên được nhiều người hâm mộ. Ở địa vị anh có biết bao nhiêu người thầm mơ ước. - Người ta chỉ thật sự hài lòng với những điều làm thoả mãn dược cái khát vọng của mình thôi. - Với những thành công đó không làm anh hài lòng sao? - Bên cạnh nhưng thành công là biết bao sự phiền toái cho mình. - Ái My ngạc nhiên: - Tại sao lại là phiền toái? - Lê Sang nhíu mày: - Nói thế mà cô vẫn không hiểu sao? Thế thì tôi vô cùng ngạc nhiên tự hỏi: Tại sao cô lại lọt qua vòng trả lời những câu ứng xử nhanh của ban giám khảo để đoạt được giải ảnh hậu? Thật là lạ. - Ý anh là, sau cuộc thi đấu sôi nổi và đầy căng thẳng, tôi đã đem toàn sức lực của mình để ghi một bàn thắng đem vinh quang về cho đội nhà. Tôi thật sự thấy mệt mỏi, cần nghĩ ngợi, thi lại bị cô quấy nhiễu Ái My lắp bắp: - Lê Sang! Anh thật là.. Lê Sang nhún vai: Cô muốn hiểu về tôi thế nào cũng được. - Bây giờ tôi xin cô hãy trả lại sự bình yên cho tôi.Tự ái trổi dậy, Ái My bừng bừng nổi giận: Lê Sang! Có lúc nào đó anh phải trả một cái giá thật đắt cho thái độ ngạo mạn của mình. - Cô cứ tự do nguyền rủa thoải mái đi. Nhưng đĩều tôi yêu cầu là cô hãy rời khỏi nơi đây ngây. Ái My dù sau cũng là con gái, mà lại là con gái đẹp. Sắc đẹp của cô đã được tôn vinh qua cuộc thi ảnh hậu thành phố. Có biết bao người vây quanh, tôn sùng cô. Với sắc đẹp và sự thành cóng của mình, cô ngưỡng mộ anh, muốn kết hợp cùng anh. Thật không ngờ.. Có lẽ Ái My quá tự tin vào sự quyến rũ với nét đẹp trời ban của mình. Ái My phản kháng: - Anh không cần phải đuổi, Nhưng trước khi rời khỏi nơi đây, tôi có lời cảnh báo anh. Lê Sang xua tay: - Không cần. Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm mọi hậu quả của việc mình làm. Lê Sang đã nói thế, Ái My cũng không còn lời gì để nói thêm. Cô quay bước đi trong ánh mắt bực bội của Lê Sang Lê Sang cùng không phải là gỗ đá. Một thoáng ngại ngần hiện lên trong anh. Anh cũng biết là thái độ của anh hơi quá đáng,dù sao ái My cũng là con gái, lại là con gái đẹp. Nhưng trái tim anh đã chai lì mọi cảm xúc từ biến cố xảy ra với gia đình anh. Và tình yêu cùng mọi khát vọng của anh cũng tan bíến đi vì thói đời đen bạc. Dĩ vãng ... Dĩ vãng đau thương mà suốt cuộc đời anh không bao giờ quên được. Dù sự thành công có đưa anh lên tột đỉnh của vinh quang. Dù bây giờ có biết bao người hâm mộ, có biết bao người con gái đẹp vây quanh anh vẫn không thể dễ dàng quên bao uất nghẹn mà cuộc đời anh đã trải qua. - Làm sao quên? Làm sao quên được ngày ấy; một ngày đau thương xảy ra cướp mất tất cả niềm tin và hy vọng của một thằng con trai mới bước vào đời cùng một tình yêu nồng cháy trong tim. Ngày ấy luôn chập chờn hiện về trọng tâm não của anh. ...Lê Sang một sinh viên vừa tốt nghiệp loại ưu của trường Đại học thể dục thể thao quốc gia. Anh hăm hở trở về quê nhà, một thành phố nằm bên dòng sông Tiền thơ mộng với bao dự tính tương lai tươi đẹp. Điều anh vui nhất có lẽ là anh sẽ gặp lại được Đan Thuỳ. Người con gái đã cùng anh đắm trong men nồng của tình yêu từ thời còn là học sinh thời trung học. Thành phố vẫn sôi nổi, trẻ trung với những hoạt động hằng ngày. Con đường Lê Lợi vẫn rợp bóng me, và nhà anh vẫn cánh cổng rào ngợp màu đỏ rực của giàn bông giấy. Nhưng sao nhà anh không bình thường như mọi ngày. Cổng rào mở toanh và những màu sắc phục trên người của các chiến sĩ công an làm anh sửng sốt. Anh chạy như bay vào nhà. Một chiến sĩ công an giữ tay anh lại: - Xin lỗi, chúng tôi đang làm nhiệm vụ, những người không phận sự không được vào. Lê Sang vùng vầy: - Nhưng tôi không phải người ngoài. Đây là nhà của tôi. - Anh là ... - Tôi là Lê Sang con trai của ông Lê Hoàng. Tôi muốn gặp ba tôi. - Xin lỗi, chúng tôi đang tiến hành kiểm kê tài sản của ông Lê Hoàng. - Tại sao lại làm thế? Ba tôi có tội gì? - Chúng tôi đang làm nhiệm vụ. Mọi thắc mắc của anh sẽ được giải đáp sau. Xin mời anh đến cơ quan của chúng tôi tại số ... đường ... - Ba tôi đâu? Ông Lê Hoàng đã được chúng tôi đưa đến cơ quan điều tra để làm rõ một số vấn đề - Còn mẹ tôi? - Bà đang ở trong nhà để chứng kiến và ký vào biên bản kiểm kê của chúng tôi. converted by Web2PDFConvert.com
  3. - Tôi muốn gặp mẹ tôi. - Xin anh vui lòng chờ đợi, sau khi chúng tôi làm xong nhiệm vụ anh sẽ gặp bà thôi. Lê Sang bàng hoàng thầm nghĩ: - Không biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình. Ba mình, một giám đốc của công ty có nhiều uy tín trên thương trường vơi mặt hàng xuất khẩu đông lạnh hải sản. Mẹ mình, một giáo viên vừa nghỉ hưu. Cơ ngơi này là do công sức của hai người đã phấn đấu giành được trong suốt quảng đời tuổi trẻ. Việc gì đã đưa đến chuyện ba bị bắt, tài sản gia đình bị kiểm kê? Không biết mẹ mình có chịu đựng nổi cú sốc này không? Ba mẹ anh chỉ có mỗi một mình anh, anh phải làm gì để gánh vác chuyện gia đình đây? Bà Hồng Vĩnh tựa hẳn vào người chị Tâm, người giúp việc của gia đình anh bước ra Lê Sang chạy đến: - Mẹ ! Mẹ có sao không ? Bà Hồng Anh nước mắt rành rụa nhìn con trai: - Sang! Con về hồi nào? Thưa mẹ con mới về việc gì xảy ra với gia đình ta vậy mẹ.Mẹ không biết rồi bà khóc nức nở: - Sang ơi! Ba con bị bắt rồi. - Con biết rồi mẹ. Từ từ rồi chúng ta sẽ tính - Sang ơi! Chúng ta không có nhà để ở nửa rồi. Lê Sang ôm mẹ vỗ về: - Mẹ! Mẹ yên tâm. Có con đây con sẽ lo cho mẹ. Một chiến sĩ, công an nghiêm trang nói với bà Hồng Anh: - Xin lỗi bà. - Không sao. Chúng tôi chịu đựng được mà. Chúng tôi chỉ mong cơ quan pháp luật xử đúng người, đúng tội để những người dân lương thiện như chúng tôi không phải chịu oan ức. - Bà yên tâm, pháp luật lúc nào cũng nghiêm minh. Cánh cửa gia đình đã bị khoá chặt cùng tờ niêm yết. Thế là mẹ con anh phải lìa bỏ tổ ấm của mình rồi. - Mẹ! Tạm thời chúng ta hãy thuê một phòng trọ để mẹ con mình tạm ở chờ toà án xét xử. Bà Hồng Anh thở dài: - Cũng đành vậy. Chớ biết làm sao. Lê Sang đưa mẹ đi cùng với chiếc va li tư trang của mẹ. Tạm thời anh vẫn giữ chị Tâm ở lại bầu bạn cùng mẹ. Anh tin tưởng ông Lê Hoàng, ba anh sẽ hoàn toàn vô tội. Lê Sang! Anh đừng buồn nữa. Lê Sang khẻ thở dài trả lời Đan Thuỳ: - Làm sao mà anh không buồn cho được. Phiên toà đã xét xử xong, ba anh không phải vô can. Ngoài tội tắc trách, thiếu trách nhiệm với công ty, ông còn tham ô một số công quỹ của nhà nước. Số tiền lên đến hàng tỷ đồng. Anh không ngờ ba anh lại nông nổi như thế. Chỉ tội cho mẹ anh, bà không hay biết gì cả bởi vì ba anh đã thầm lén với người đàn bà khác. Bản án dành cho ông quá thích đáng nhưng đối với mẹ và anh thì lại quá đau xót. - Lê Sang! Em hiểu không có nỗi xót đau nào bằng nỗí đau tan nát một gia đình. - Đan Thuỳ! Trong giây phút tột cùng đau xót này anh cũng còn có em bên cạnh. - Lê Sang! Em cũng không thể ở bên anh mãi để mà an ủi anh được. Lê Sang ngạc nhiên: - Đan Thuỳ! Em nói thế là sao? Đan Thuỳ cúi mặt: - Lê Sang! Em xin lỗi. Lê Sang lờ mờ hiểu câu chuyện mà Đan Thuỳ sắp nói. Anh phẫn nộ: - Thì ra em cũng tầm thường như bao người khác. Cũng vì cái bã vinh hoa phú quý mà từ bỏ tình thương. Cũng chỉ vì anh bây giờ là một kẻ trắng tay, sa cơ thất thế nên em mới vội dứt tình anh phải không ? - Không! Không phải thế đâu Lê Sang .Em cũng vì bất đắc dĩ thôi: Em không nở đứng nhìn gia đình mình tan nát Hãy hiểu cho em, Lê Sang. Lê Sang hét lớn: Đừng nguỵ biện. Tôi không muốn nghe em nói gì nữa cả. Nắm chặt tay Lê Sang, Đan Thuỳ năn nỉ: - Bình tĩnh đi anh! Hãy nghe em nói một lần. Sau phút chấn động tinh thần Lê Sang có vẻ chấp nhận sự thật. Anh nhỏ giọng: converted by Web2PDFConvert.com
  4. Em nói đi! Những giọt nước mắt rơi đầy trên má Đan Thuỳ: - Gần đây công việc làm ăn của gia đình em liên tục thất bại. Tài sản trong nhà cũng cất cánh bay đi, nợ nần thì chất chồng, còn cái nhà cũng đã cầm cố ngân hàng đến hạn phải trả. Có một người giới thiệu em với một ngoại kiều Mỹ. Sau khi kết hôn ông ấy sẽ chi trả cho gia đình em tất cả số nợ để cứu vãn gia đình trong cơn khánh kiệt. Em không thể ích kỷ, không thể vì tình riêng mà bỏ mặc gia đình. Ba mẹ em đã già, còn các em của em nữa, chúng cần có tổ ấm, cần được ăn học. Em đành phải xin lỗi anh. Hơn bao giờ hết, Lê Sang thông cảm nỗi khổ đau của Đan Thuỳ. Anh tự xét mình còn thua cả Đan Thuỳ. Là con gái mà Đan Thuỳ có thể đưa vai gánh vác gia đình mình trong cơn khốn khổ. Còn anh, thân trai, lưng dài vai rộng mà lạí phải đứng yên nhìn gia đình tan nát mà không có cách gì cứu vãn. Nắm lấy tay Đan Thuỳ, Lê Sang nghẹn ngào: - Em không có lỗi gì cả Đan Thuỳ. Lỗi là ở anh, anh không thể nào bảo vệ được tình yêu, bảo vệ em. Anh là một thằng con trai tồí rất tồi Đan Thuỳ ạ! - Anh đừng nói thế mà đau lòng em lắm Lê Sang ơi. Có lẽ định mệnh khắc nghiệt không cho chúng mình tròn duyên nợ. Lê Sang xót xa: - Có lẽ là thế. Số kiếp của chúng ta là thế Thuỳ ơi! - Lê Sang, Anh còn cớ cả một tương lái. Đừng vì em mà phí bỏ cả tài năng của mình. Lê Sang cười mũi: - Tài năng. Tài năng mà làm gì khi đã mất tất cả sự nghiệp và tình yêu. - Không. Anh không mất tất cả đâu Lê Sang. Anh còn có cả một hy vọng ở tương lai phía trước: Tất cả những thất bại hôm nay chỉ là khởi sự cho thành công ngày mai thôi. - Cám ơn em. Cám ơn em đã động viên anh. Anh sẽ mang những lời nói của em làm hành trang cho cuộc đời mình. - Lời cám ơn của anh như những mũi kim đâm xoáy vào tim em. Tại sao chúng ta phải là ngưới xa lạ? Phải đối xử với nhau như những kẻ chưa hề có một tình thâm. - Đan Thuỳ! Lời nào dành cho nhau cũng đau đớn xót xa cả. Có nói gì thì mình cũng vĩnh viễn mất nhau. - Lê Sang! Ngày mai này em sẽ phải đi về một phương trời, chưa biết là anh phúc hay bất hạnh. Nhưng có điều chắc chắn nhất là em sẽ mãi nhớ về anh. - Anh sẽ đưa mẹ anh về quê ngoại ổn định cuộc sống cho Người rồi sẽ phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Anh hy vọng rằng với công việe của mình anh sẽ quên được em để sống có ích cho đời. - Dù ở nơi đâu em luôn cầu nguyện cho anh luôn hạnh phúc. - Tạm biệt em Đan Thuỳ. - Lê Sang ! Tạm biệt anh. Đan Thuỳ cố giấu nước mắt quay mặt bước đi. Lê Sang đứng nhìn theo mà tan nát cõi lòng. Biến cố đã làm anh mất đi tất cả.Giờ phải làm sao cho vững vàng sau phút chao đảo này. Nói thì dễ chớ phút đi lên đâu có dễ dàng gì. Con đường của một cầu thủ bóng đá chưa hề có tên tuổi, chưa hề có một kinh nghiệm trên sân đấu thật gian nan. Nhờ có giọng ca thiên phú và một khá năng thanh nhạc từ thời còn trung học, Lê Sang bước vào con đường nghệ thuật từ những tụ điểm ca nhạc trong thành phố. Một đêm hát bảy, tám số ở bảy tám tụ điểm chỉ kiếm được bữa cơm và chút tiền dành cho mẹ thỉnh thoảng vào trại thăm ba, Những trận đấu chỉ để rèn thể lực và kỹ năng thi đấu. Khán giả thành phố đã biết được giọng ca của anh cùng sự nổ lực hết mình. Nhạc sĩ Thái Quang đã để ý đến chất giọng và phong cách của anh. Một giọng ca trữ tình, lãng mạn. Nhạc sĩ thường nói với mọi người: - Lê Sang sẽ là một thiên tài nếu được phát triển đúng mức. Âm nhạc hiện nay đang trên một trào lưu trữ tình, giọng ca của Lê Sang đang chiếm thế thượng phong. Tối tin rằng với những ca khúc trữ tình, ngọt ngào và sâu sắc sẽ đưa tên tuổi Lê Sang lên đỉnh cao của nghệ thuật âm nhạc. Nhạc sĩ Thái Quang đã mạnh dạn tổ chức một liveshow khá quy mô dành cho Lê Sang với chủ đề "Bay bổng ước mơ". Đây là một chương trình riêng không có ca sĩ khách mời. Người hâm mộ giọng ca Lê Sang lần đầu nghe anh hát suốt mấy giờ đồng hồ với những ca khúc tuyệt vời. "Bay bổng ước mớ' là một ước mơ được ấp ủ của mình trong lãnh vực ca hát. Anh đã gởi gắm tâm tư của mình đến được với khán giả. Một khán giả đã phát bỉểu: - Tôi hâm mộ giọng ca của ca sĩ Lê Sang, dòng nhạc trữ tình, chậm buồn đã làm xao xuyến tâm tình của giới mộ điệu. Đó là tất cả sự mới mẻ, sinh động, bất ngờ của ca sĩ với khán giả. Khi các ca sĩ nhạc trẻ khác làm mới mình với những dòng nhạc trẻ, sôi động thì anh lại hát những ca khúc trữ tình ngọt ngào, sâu sắc. Một khán giả khác nói: - Âm nhạc của Lê Sang không cao nhưng qu hát của ánh rất đẹp nên rất thích hợp với dòng nhạc trữ tình. Anh là một ca sĩ trẻ thông minh khi biết khai thác, phát huy ưu điểm của giọng ca chứ không chạy theo trào lưu thị trường. Anh đã hát vì khán giả chớ không phải vì mình. Dự kiến cho tương lai, Lê Sang tha thiết: - Với tôi, ca nhạc đã là máu thịt. Còn sân đấu với tôi là cuộc sống. Hai thứ đó tôi không thể thiếu được phần nào. Cả hai đều tương quan, tương đồng. Tôi không xem nhẹ phần nào. Từ đó Lê Sang đã đứng lên. Anh luôn trau dồi kiến thức và kỹ năng thể thao. converted by Web2PDFConvert.com
  5. Những pha bóng điêu luyện đã giúp anh ghi bàn thắng đem thắng lợi cho đội mình. Một Lê Sang, một ngôi sao ca nhạc, một danh thủ bóng đá đã hình thành.. Và bây giờ sau trận đấu thắng lợi. Một Lê Sang mệt mỏi ngồi đó, nhớ lại quãng đời gian nan, lận đận đã trải qua. - Làm gì mà thờ thẫn thế Lê Sang? Một cái đập vai anh của huấn luyện viên Chí Quân đưa anh về thực tại. Anh cười trừ: - Mơ mộng một chút mả thủ lĩnh. Chí. Quân cũng cười: - Ca sĩ có khác người thường - Ca sĩ thì cũng giống như người thường thôi, chỉ khác là. .... - Tâm hồn lãng mạn phải không? - Thủ lĩnh cũng đâu co khác gì ca sĩ, cũng lãng mạn, cũng yêu đời như ca sĩ. - Nhưng tôi khác ca sĩ một điều. - Điều gì hả thủ lĩnh? - Tôi không hát hay bằng ca sĩ . - Nhưng dân gian mình có câu: "Hát hay không bằng hay hát" mà. - Dù là thế nhưng đâu có ai ngưỡng mộ người hay hát bằng người hát hay. - Thì cũng thế thôi thủ lĩnh ơi. - Thật ra là ca sĩ hay là một danh thủ bóng đá gì cũng thế. Chúng ta đều là người làm đẹp cho đời. Lê Sang thở dài: - Nhưng trái ngược lại đời không hề làm đẹp cho mình. Chí Quân vỗ vai khích lệ Lê Sang: - Đừng bi quan thế Lê Sang: "Sông có khúc, người có lúc". Tôi tin rằng cậu sẽ vượt qua chính mình để hòa nhập với đời. - Cảm ơn thủ lĩnh đã quan tâm. - Cậu là hạt nhân của đội, tôi không quan tâm cậu thì là một thiếu sót lớn trong nghề nghiệp và tình cảm. - Tôi luôn cố gắng để xứng đáng với niềm tin và tình cảm của thủ lĩnh. Chí Quân cười vang: - Ai bảo cậu là người lạnh lùng với tình cảm thì người đó quá sai lầm. Thật ra cậu là người rất có tình cảm đó chứ. - Tôi cũng không muốn đính chính. Cứ để người ta hiểu về mình như thế nào cũng được. Như vậy cậu sẽ không tìm được hạnh phúc cho mình đâu Lê Sang. Lê Sang cười mỉa: Hạnh phúc! Hai từ ấy nó đã quá xa vời với tôi lắm rồi thủ lĩnh. Đâu có chuyện gì là tuyệt đối đâu Lê Sang. Tất cả sẽ đi qua, mọi việc rồi cũng sẽ đâu vào đấy cả - Nhưng đối với tôi, vết thương lòng đó không thể nào lành lặn được. Chí Quân chợt nhớ: - Mãi tranh luận cùng cậu mà quên mất mục đích của mình. - Việc gì hắn thủ lĩnh? Chí Quân làm ra vẻ bí mật. Anh nói nhỏ vào tai Lê Sang: - Anh em đang đợi cậu ngoài xe. Chúng mình sẽ khao cậu với chiến công của mình. Đâu phải chỉ mình Lê Sang làm nên chiến tích. Đó là công của tất cả anh em trong đội và có cả chiến công thầm lặng của thủ lĩnh. - Là của ai cũng được. Nhưng cậu phải cùng anh em mừng một trận mới được. - Đương nhiên rồi. Tinh thần đồng đội là trên hết mà. Chí Quân nắm tai Lê Sang giơ cao: - "Ô đoàn kết, Đại Đoàn kết. Thành công, Đại Thành công" mà. converted by Web2PDFConvert.com
  6. Lê Sang nghe ấm lòng bởi cái xiết tay vì giọng cười âm ấm của người huấn luyện viên trẻ. Bao nhiêu đau thương chợt tan biến. Anh hoà mình vào niềm vui chiến thắng cùng đồng đội. "Em khóc đi em, khóc nữa đi em. Khóc để rồi quên một cuộc tình buồn. Còn biết tìm ai để mà giận hờn, đêm này gặp nhau lần cuối, thương nhớ biết bao giờ nguôi. Mong đẹp đời tôi đã bay cao vời, lời xưa âu yếm trao người giờ như mây khói tan rồi. Tựa kề vai nhau, sầu như muôn lời, ái ân xa vời nát tan lòng tôi ... Rồi một chiều buồn dìu em trên sân ga, con tàu lạnh lùng dìu em qua bến Vắng. Bao người thương đã đi xa rồi. Anh nguyện trọn đời làm mây khắp phương trờị. Lê Sang đã kết thúc bài hát. Anh cúi đầu chào khán giả. Mà giọng thiết tha, nức nở, hoài vọng một cuộc tình tan vỡ của anh làm xót xa lòng khán giả: Sau phút ngỡ ngàng là những tràng pháo tay vang dội. Ngồi ở hàng giữa khán giả có hai cô gái đang dựa đầu tâm sự thủ thỉ: - Hắn đó! Kẻ lạnh lùng đó. Cô gái ngồi bên ngạc nhiên: - Anh ta tình cảm quá mà. Giọng hát của anh ta thật não nề, xúc cảm cao thấy anh ta rất bi luỵ về tình. Cô gái vừa nói trề môi: Nghệ sĩ mà. Diễn hay lắm. Chúng mình lầm chết. Giả đó. - Sao bồ biết rõ về anh ta như vậy? - Đối diện rồi mới biết. - Bồ gặp anh ta hả? - Ừ! - Trong trường hợp nào vậy? Cô gái đó cười thẹn: - Nói ra bồ sẽ cười mình. - Cười cái gì? Chúng ta là bạn mà. Nói cho mình nghe đi. - Mình chủ động gặp anh ta. Cô gái nọ tròn mắt: Hả? Cái gì? Bồ nói sao?. Cô gái đó gãi đầu: - Tại vì trong lúc anh ta vừa ghi bàn thắng bởi một đường bóng tuyệt diệu giúp đội ta chiến thắng. Quá kích động cùng sự hâm mộ, mình mới bước đến định giao lưu cùng hắn ta. Cô gái nọ gật đầu: - Vậy cũng phải. Dù sao bồ cung là ảnh hậu của thành Phố, gặp gỡ và làm quen với một danh thủ bóng đá nước nhà là điều tất nhiên thôi. - Nhưng anh ta đâu có nghĩ vậy. Chứ anh ta nghĩ gì và đối với bồ thế nào? - Lạnh lùng, khinh miệt. - Sao kỳ vậy? - Theo mình nghĩ, anh ta có vấn đề về tâm lý. - Về mặt nào? Không biết mặt nào nữa. Nhưng có lẽ anh ta bi "man" quá. - Một danh thủ bóng đá, một ngôi sao ca nhạc làm sao mà bị "man" cho được. Ái My khẽ gật: Bồ nói cũng phải. Cô gái đó chính là Ái My, ảnh hậu thành phố đã bị Lê Sang khước từ giao lưu trong sân bóng hôm nào. Cô mang một mối hận, phải làm sao trả hận với Lê Sang! Cô khẳng định: - Anh ta không thể bị man, nhưng có lẽ anh ta bị bệnh. - Bệnh gì? Bệnh cao ngạo. Anh ta cần được trị bệnh. Thuỳ Anh! Bạn hãy trị bệnh cho anh ta đi. Thuỳ An trố mắt: - Trị bệnh cho anh ta? converted by Web2PDFConvert.com
  7. - Phải. - Nhưng mình đầu phải là bác sĩ, Mình đâu biết cách để trị bệnh cho anh ta. - Đây đâu có dùng cách trị liệu theo y học mà phái dùng tâm lý học. - Ý bạn là sao? - Lấy độc trị độc. Thuỳ An lắc đầu: - Mình không hiểu gì cả. Ái My lại thì thầm vào tai bạn không biết có nói gì mà Thuỳ An lại gật đầu lia lịa. Cô cười tươi: - Trò chơi này thật thú vị. Đã lâu lắm rồi mình không cô thú vui nào để tiêu khiển. Mình sẽ theo kế hoạch của bạn. Nhưng ... - Đã đồng ý rồi còn nhưng nhị gì nữa. - Lỡ anh ta phát hiện thì sao? - Trò chơi kết thúc. - Nếu ... - Nếu cái gì? Bạn nên nhớ hắn ta là một kẻ lạnh lùng với con gái. Sợ chúng mình không thành công, chở không sợ làm hắn buồn đâu. Thuỳ An cảm thấy trò chơi này khá mạo hiểm và thú vị. Nếu có từ chối thì cô đâu có là một Thuỳ An tinh nghịch nữa . Cô siết tay Ái My - Được, Chúng ta bắt đầu thực hiện kế hoạch. Bồ có biết lịch trình của anh ta không? - Đã là đối tượng thì phải bám sát chứ. Bây giờ bồ ... như vầỵ. như vậỵ. nhé Thuỳ An hăm hở đứng lên, bỏ luôn buổi ca nhạc để cùng Ái My thực hiện kế hoạch đối phó với Lê Sang. Ái My hậm hực như đang nói với Lê Sang: - Tôi đã bảo là anh sẽ hối hận về thái độ của mình mà Theo thói quen sau những lần biểu diễn, Lê Sang thường đến ngồi ở một góc công viên mà gặm nhấm tâm sự của mình. Ở đây anh được tự do suy nghĩ, không ai biết anh là ai cả, anh được tự do sống bằng ý tưởng của riêng mình, Anh không còn là một danh thủ bóng đá hay một ngôi sao ca nhạc. Anh là một Sang với niềm đau thổn thức. Lê Sang nghe nhớ cha, nhớ mẹ, nhở quê hương nhớ Đan Thuỳ da diết. Trái tim anh thầm thổn thức: - Đan Thuỳ! Đan Thuỳ ơi! Giờ này nơi phương trời xa xôi đó, em đang sống như thế nào? Đang vui vẻ hạnh phúc hay cũng xót xa nhớ quê hương, nhớ người thân như anh. Dù đang sống ở đâu với hoàn cảnh nào anh vẫn luôn nhớ về em mãi Đan Thuỳ ơi. - Anh ơi ! Anh mua giùm em gói đậu phộng đi. Lê Sang bực dọc không nhìn lên. Anh rất ghét những ai quấy rầy làm anh phải cắt dòng suy tưởng của mình . Cô gái vẫn kiên nhẫn: - Anh ơi! Mua dùm em đi anh! Không thể lặng thinh mãi, Lê Sang gắt gỏng: - Không mua ! Chừng như không hề tự ái trước thái độcủa Lê Sang, cô gái bán đậu phộng vẫn nằn nỉ: - Anh mua mở hàng lại giùm em đi anh. Chiều giờ em bán ế quá. Giọng nói của cô gái nghèn nghẹn dễ thương nhưng vẫn không làm Lê Sang xúc động. Anh bực dọc nhìn lên: - Đã bảo không mua. Bộ không nghe hả? Cô gái thấy Lê Sang ngẩng mặt lên vội nhoẻn miệng cười: - Anh mua giùm em đi. Lê Sang ngẩng người vì nụ cười và gương mặt khả ái của cô gái. Trong bộ đồ bộ bình thường nhưng ở cô gái lại toát lên nét quý phái thanh cao của con nhà trưởng giả. Và đặc biệt là làn da của cô, dù ánh sáng không mấy sáng nhưng Lê Sang vẫn nhận ra làn da trắng muốt mịn màng của cô. Anh hỏi như ngớ: - Cô là ai? Nụ cười lại nỡ trên môi cô gái: Em là ngườí đi bán đậu phụng. Lê Sang cũng nhận ra câu hỏi khá vô duyên của mình: - Xin lỗi. Tôi hơi mệt nên ăn nói cũng mất bình thường. Tất nhiên tôi phải biết cô là người đi bán đậu phụng rồi. Cô gái có vẻ như mừng rỡ khi Lê Sang chịu nói chuyện. Cô dúi vào tay anh gói đậu phộng còn nóng hổi: - Anh mua giùm êm gói đậu đi. converted by Web2PDFConvert.com
  8. Không thể từ chối, Lê Sang đành phải nhận. - Cám ơn cô. - Sao lại cám ơn em ? Em phải cám ơn anh mới đúng chứ. Anh đã mua giùm em gói đậu phộng. Nghe cô gái nói thế, Lê Sang bỗng hối hận về thái độ của mình. Chỉ vì nỗi đau khổ của riêng mình mà anh đối xử với mọi người bằng sự thù hận, lánh xa, nhất là các cô gái đẹp. Anh gợi chuyện: - Em còn đi học không? Cô gái cúi đầu: - Em nghỉ lâu rồi. - Tại sao em lại nghỉ ? Giọng cô gái rưng rưng. - Vì em không có tiền. - Ba mẹ em đâu? Cô gái bật khóc: - Mẹ em mất lâu rồi. Lê Sang bùi ngùi: - Tội nghiệp em quá. Còn ba em? Cô gái hơi giật mình: - Ba em hả? - Ừ. - Ba em. ..... Cô gái hơi ngập ngừng làm Lê Sang sốt ruột. - Ba em thế nào? - Đi rồi. - Đi đâu? - Không biết. Nghe nói là đi theo người đàn bà khác. Lê Sang căm phẫn: Thật là vô nhân đạo mà. Ngay cả con mình cũng bỏ. Cô gái ngạc nhiên: - Anh làm sao vậy? - Anh chỉ bất bình vậy thôi. Bây giờ em sống ở đâu? Cô gái hơi bối rối rồi trả lời: Em ở nhà một người quen, hằng ngày đi bán đậu phụng kiếm sống. Tội nghiệp cho em. Em tên gì? Cô gái có vẻ lúng túng: - Em tên.. em tên.. Lê Sang thấy thái độ của cô gái anh chợt bật cười: - Ngay cái tên mình mà nói ra cũng khó khăn thế sao? - Không phải khó khăn mà em hơi ngại. - Em ngại gì? - Tên em xấu lắm. - Điều đó không quan trọng. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà. - Nhưng nếu là gỗ tốt thì chắc rằng không cần nước sơn. Tại vì gỗ xấu nên cũng thật cần một loại nước sơn đẹp. Con người cũng cần có một cái tên đẹp cũng thích thú hơn là tên xấu. Lê Sang nghiêng đầu: converted by Web2PDFConvert.com
  9. - Vậy em tên gì? Cứ nói để anh xem xấu đến mức nào? Cô gái ngẫm nghĩ một lúc úc rồi nói nhanh. - Đan Thuỳ! Lê Sang sửng người. - Đan Thuỳ! - Xấu lắm phải không? Tên em là Đan Thuỳ? - Anh không tin à? Có cần em đem giấy khai sinh ra không? Lê Sang lắc đầu: Không cần đâu Có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. - Em trùng tên với người yêu của anh à? Lê Sang không nói mà chỉ khẽ gật đầu. Đan Thuỳ tò mò: - Chị ấy ở đâu? Đẹp lắm không? Lê Sang trả lời uể oải: - Có chồng rồi, - Có chồng. Đan Thuỳ kêu lên: - Tại sao lại có chồng? Lê Sang hơi bực bội: - Thì có chồng là có chồng chứ biết trả lời tại sao? - Bây giờ chi ấy ở đâu? - Hoa Kỳ! - Nước Mỹ hả? - Có cần phải trả lời không? - Xin lỗi! Đã làm anh buồn. Lê Sang lạnh lùng: Không liên quan đến cô. - Anh tên gì? Lê Sang! Đến lượt cô gái trố mắt: - Anh là Lê Sang? - Phải. - Anh là Lê Sang, danh thủ bóng đá. Lê Sang khẽ gật. Cô gái lại hỏi: - Anh là Lê Sang, một ngôi sao ca nhạc. - Thì có khác gì người bình thường đâu. - Có chứ. Anh là một thiên tài . - Câu ấy đã quá nhàm chán với tôi. Tôi mong được nghe một lời nói thật. - Thì đó là một câu thật lòng ông mà. - Không. Nếu là sự thật thì tôi không phải là một thiên tài. Tôi là một kẻ bất tài. - Sao anh lại nói thế. - Nếu tôi là kẻ có tài thì tôi đâu có thể bất lực đứng nhìn gia đình tan nát, người yêu đi lấy chồng. Đan Thuỳ an ủi: - Anh đừng tự trách mình như thế. Đó chẳng qua là do ngộ cảnh mà thôi. converted by Web2PDFConvert.com
  10. Lê Sang đưa tay: - Đừng an ủi tôi. Tôi chịu đựng được mà .Nếu không chịu được thì tôi thua cả một người con gái yếu đuối như cô sao. - Hoàn cảnh của anh khác tôi mà? - Khác gì đâu. Chúng ta đều bị tan nát gia đình, đều phải lưu lạc tha phương mà sống. - Đã thành đạt trong cuộc đời như vậy mà anh vẫn bi quan sao? Không! Tôi không bi quan mà tôi rất lạc quan. Nếu không tôi làm sao vượt qua cảnh ngộ. - Anh thật là đáng để cho tôi ngưỡng mộ. - Đã là những người cùng chung hoàn cảnh khách sáo với nhau làm gì. Tôi rất mong muốn được kết giao cùng em để được chia sẻ với nhau những đau buồn của cuộc sống . Đan Thuỳ cúi đầu cố giấu đi nụ cười bí mật . - Em không dám đâu. Là một ngôi sao như anh, là thần tượng của nhiều người. Có gần gũi thì phải là người mẫu thời trang, một ngôi sao ca nhạc hay là một diễn viên điện ảnh. Chớ còn em chỉ là một cô gái đi bán đậu phộng, lang thang thi làm sao mà xứng với anh. Lê Sang bật cười vì lời nói ngây thơ của Đan Thuỳ: - Ở đâu mà có quy luật như thế ? Chúng ta đồng cảnh tương quan thì kết hợp tình cảm chớ đâu có nhất thiết là anh này phải quen với chị kia. Ngôi sao ca nhạc thì Phải quen với diễn viên điện ảnh. Khờ quá đi cô bé ơi. Lê Sang vỗ nhẹ vào đầu Đan Thuỳ. Cử chỉ ấy làm Đan Thuỳ cảm động. Cô thầm nghĩ: - Anh ấy không phải là người lạnh lùng khô khan như mọi người đã nói. Lê Sang thấy Đan Thuỳ lặng thinh, anh nhỏ nhẹ hỏi: - Thế nào? Thông suốt chưa ? Dạ rồi. Lê Sang thấy lòng mình dâng lên một niềm vui. Một niềm vui mà anh đã mất đi, không tìm lại được. Chưa biết nói thế nào để thể hiện được cảm xúc của mình, thì Đan Thuỳ đã đứng lên: - Xin phép anh em đi bán nhé. Nắm tay Đan Thuỳ, Lê Sang nói vội vàng: - Đừng đi ! Đan Thuỳ! Hãy ở lại đây với Đan Thuỳ có vẻ hoảng hốt: Anh ... anh ... Lê Sang biết tháí độ của mình làm cho cô hoảng sợ. Anh buông tay cô: Xin lỗị. xin lỗi. Tại vì anh quá xúc động thôi . - Không sao. Không sao đâu anh. Lê Sang nói như van nài: Hãy ở đây tâm sự cùng anh đi. Anh đang cần và rất cần có người tâm sự - Nhưng. .... Đan Thuỳ lo ngại nhìn mâm đậu phộng trên tay. Lê Sang hiểu ý anh bảo: Được rồi . Đừng lo. Anh sẽ mua hết cho em. - Làm sao mà anh ăn hết? Lo gì. Em nhìn xem. Đan Thuỳ nhìn xung quanh. Thì ra các trẻ em bán thuốc lá, bán vé số đang vây quanh hai người Lê Sang vẫy gọi: - Các em hãy lại đây. Nghe tiếng anh gọi, những đứa trẻ lem luốc chạy đến: - Anh Lê Sang! - Lại đây ăn đậu phộng với anh nè. - Cám ơn anh. - Cám ơn anh. Những đứa trẻ lao nhao. Đan Thuỳ phân chia cho các đứa trẻ. Lê Sang cũng Lột vỏ đậu phộng cùng ăn. Những hạt đậu phộng vừa béo vừa ngọt thấm sâu vào vị giác như thấm những nghĩa tình vào lòng. Đan Thuỳ tưởng như mình đang nằm mơ ,Phải. Chỉ có trong mơ mới có cảnh tượng này. Lê Sang là thế đó sao? Một Lê Sang lạnh lùng, kiêu ngạo lại có thể hoà mình với đời sống bình thường như thế sao? converted by Web2PDFConvert.com
  11. Đan Thuỳ dụi mắt. Trước mắt cô vẫn còn hình ảnh Lê Sang cùng các em nhỏ quây quần cùng nhau. Có lẽ Lê Sang thường hay đến đây nên các em đã quen với những sinh hoạt thế này rồi. - Đan Thuỳ! Em cũng ăn cùng các em đi. - Em đang ăn một món ăn còn ngon gấp trăm lần đậu phộng nữa. Lê Sang cười: Món gì mà ngon quá vậy? Sao lại để ăn một mình như thế? Tình người, Món ăn đó còn quý hơn tất cả các sơn hào hải vị trong đời. Lê Sang ngậm ngùi: - Tình người. Phải chỉ có tình người mới làm cho người ta nếm được hạnh phúc và làm cho người ta được đầy đủ. Còn các món ăn quý chi là phụ thuộc. - Lê Sang! Anh là người khó hiểu: - Có gì đâu. Anh khát khao tình cảm nhưng người cho phải là những tình cảm chân thật chớ không là những hào nhoáng, giả dối bên ngoài. Vì vậy, anh lạnh lùng với tất cả vì anh không cảm thấy sự chẩn thật của người đối diện. - Vì vậy mà trong mắt mọi người anh luôn là kẻ lạnh lùng. - Anh không cần ai hiểu anh cả. - Nhưng từ bây giờ có em, em đã hiểu được lòng anh. Anh cũng rất vui vì anh đã có được em để cùng chia sẻ bao buồn vui trong cuộc sống. - Cám ơn anh. - Em có muốn được tiếp tục đi học hay không ? Đan Thuỳ bối rối: - Đi học hả? - Ừ! Có muốn không. - Có? Nhưng làm sao có điều kiện để đi học ? Anh sẽ lo cho em. Lo cho em hả. - Ừ! Em cứ yên tâm đi học lại. Anh sẽ lo mọi chi phí cho em . Giọng Đan Thuỳ rưng rưng: - Anh tốt quá. Chưa có ai tốt với em như thế ? - Chuyện đó em đừng nói nữa. Hãy trả lời anh là em thích đi học không ? - Em rất thích. - Như vậy không có gì bàn cãi nữa .Em sẽ được đi học. - Cám ơn anh. Bây giờ em về để khuya quá phiền lòng chủ nhà lắm. - Đây là địa chỉ của anh. Em hãy liên lạc với anh nhé.. - Dạ. - Em về. - Tạm biệt. Đan Thuỳ đi về, dáng nhỏ lạc lỏng dưới ánh đèn khuya. Lê Sang chợt nhớ ra, anh chạy đến kéo tay Đan Thuỳ: - Đan Thuỷ! Anh đưa em về. Đan Thuỳ hoảng hốt: - Không! Không thể được. - Tại sao thế? - Em sợ mọi người hiểu lầm. Em còn nhỏ mà có bạn trai, em sợ lắm. Lê Sang gật gù: - Để anh gọi tắc xi. Cám ơn anh. converted by Web2PDFConvert.com
  12. Lê Sang yên tâm dúi số tiền vào tay anh tài xế Đan Thuỳ đưa bàn tay nhỏ lên vẩy chào anh. Anh cũng đưa tay vẫy tay chào với nỗi niềm lưu luyến. - Trên đời không chỉ có mình đau khổ, còn có biết bao nhiêu người cơ nhở, lạc loài. Mình cũng còn có phước hơn, mình phải giang tay bảo vệ các em. "lá lành phải đùm lá rách". Đó là chân lý phải thực hiện ngay thôi. Lê Sang quay về với niềm vui vừa tìm được. Chương 2 Đã một tuần lễ trôi qua, đêm nào Lê Sang cũng đến công viên ngồi chờ Đan Thuỳ. Đan Thuỳ đến như một vì sao lạ xuất hiện rồi vụt tắt trên bầu trời bao la. Cô không đến Lê Sang phải đành chờ vì anh đâu có biết cô ở đâu mà tìm. Lê Sang lo lắng vô cùng: - Không biết chuyện gì đã xảy ra với ĐanThùy? Cô có còn đi bán đậu phộng hằng đêm hay không? Làm sao tìm cô giữa bầu trời bao la đầy sóng gió đây ? Trong lo lắng Lê Sang lại suy luận: - Tại sao cô không đến tìm anh? Anh có cho cô địa chỉ nơi mình ở mà. Có việc gì cô có thể liên lạc với anh qua số điện thoại ghi trên đó: Hay là ... Lê Sang loé lên một ý nghĩ trong đầu: - Lừa đảo? Anh vội lắc đầu xua tan đi ý nghĩ của mình. Đan Thuỳ đâu có lấy gì của anh ngoài cái tên Đan Thuỳ. Cái tên ấy như một mũi tên đâm xoáy vào trái tim anh. Lê Sang bỗng thấy xót xa: - Hai con người cùng một cái tên Đan Thuỳ cùng chung một số phận, phải trôi nổi lênh đênh theo dòng đời. Lê Sang bước dài đi trên con đường nhỏ trong công viên. Dáng cô đơn ngã dài dưới ánh đèo hiu hất. Đan Thuỳ đã đến rồi đi. Đến bất ngờ và ra đi cũng thật bất ngờ. Thôi thì cứ xem như chuyện bèo nước, họp đấy rồi lại tan. Âu cũng là chuyện thường tình. Đợi Lê Sang đi khuất, hai cô gái mới từ trong bụi cây bước ra. Cô gái có gương mặt dễ thương phụng phịu với bạn: Ác quá Ái My ơi! Cô gái có tên Ái My trừng mắt: - Người cảm hắn rồi phải không Thuỳ An? Thuỳ An xấu hổ đỏ bừng đôi má. - Đâu có. Nhưng mình cảm thấy trò chơi này ác quá. - Ác cái gì? Mình có cướp giựt gì của hắn đâu Chỉ muốn làm cho hắn bớt cao ngạo thôi. - Bồ hiểu lầm rồi. Lê Sang không hề cao ngạo. Anh ấy thật là nhân hậu và hoà đồng. Anh không hề ỷ mình là ca sĩ mà kiêu ngạo. Anh ấy sẵn sàng hoà mình với các trẻ em ngoài đường phố. Cùng ăn chung với các em một gói đậu phộng mà không hề phân biệt mình là một ngôi saọ. Anh ấy ... Ái My lè môi: - Tiếng "anh ấy" của bồ sao mà nghe tha thiết quá. Nè! Có gì với nhau rồi, khai báo đi. Thuỳ An giận dỗi: - Có gì là có gì? Mình có quen biết gì anh ta đâu. Khi không mình bị hạn lôi cuốn vào chuyện trả thù của bồ, Mình chỉ thực hiện theo kế hoạch của bồ rồi bây giờ còn bị đổ oan, Đúng là "ách giữa đàng lại mang vào cổ" mà. Thuỳ An nói một hơi làm Ái My chột dạ: - Thôi mà Thuỳ An. Mình chỉ nói chơi một chút thôi, bạn làm gì mà kích động thế ? - Kích động cái gì? Nếu bạn là mình, bạn có tức không? - Không! - Tại sao? - Tại vì chỉ có ai có tịt mới nhúc nhích thôi. Còn mình: "Cây ngay ngại gì chết đứng". Thuỳ An đánh vào vai bạn: - Ý bạn là vì mình có tình ý với anh ta nên phản ứng mạnh chứ gì? - Ý mình không phải thế. - Không phải thì cũng đã nói rồi. Còn gì mà thanh minh. converted by Web2PDFConvert.com
  13. - Không phải thì cũng đã nói rồi. Còn gì mà thanh minh. Ái My giảng hoà với Thuý An: - Thuỳ An ! Bồ giận mình hả? - Giận bồ làm gì. Nhưng có điều là từ nay mình không dính líu đến chuyện của bạn. - Vậy là sao? - Mình không tham gia vào trò chơi của bạn nữa. Ái My kêu lên: - Vậy đâu có được . - Tại sao lại không được? - Vì không có bạn ai có thể trêu ghẹo được anh ta. - Đó là chuyện của bạn. Ba mình sắp về nước rồi, mình sẽ bị quản lý, mình không có thời gian để tiếp tục trò chơi của bạn. - Tiếc quá, nhưng không có gì nếu bạn không tham gia thì mình rủ bạn khác. Thuỳ An hoảng hốt: - Bạn định làm gì anh ta? - Sợ hả? Thuỳ An trấn tĩnh: - Làm gì mà sợ. - Bồ đừng lo. Mình chỉ cho anh ta biết là phụ nữ thì không dễ bị khinh bỉ ruồng bỏ thôi. Ái My! Bồ nên chấm dứt trò chơi này đi. - Cũng được. Nhưng mình có một điều kiện. - Điều kiện gì? Anh ta phải xin lỗi mình. Xin lỗi hả? - Phải. - Anh ta có lỗi gì với bồ? - Xem thường mình. - Ái My! Bồ hãy quên chuyện ấy đi. Đừng nhỏ mọn như thế. Không! Mình sẽ không bỏ qua. Khi nào anh ta không điêu đứng khổ sở vì đàn bà thì mình chưa để anh ta yên, Nhưng mình cảnh cáo bồ một điều. - Điều gì? - Bồ không được bán đứng mình cho anh ta nhé. - Ái My! Bồ xem thường mình quá. Dù không tham gia cùng bạn nhưng mình đâu tồi tệ tố giác bạn. - Nói là nói thé. Chớ mình đâu có sợ. Nếu mình bị phát hiện tội quấy nhiễu người khác thì mình cũng hãnh diện, Bởi vì người mình quấy nhiễu lại là một danh thủ bóng đá, một ngôi sao ca nhạc. Tên của mình sẽ được đăng trên đầu trang báo. Lúc đó mình sẽ nổi danh còn hơn lúc được đăng quang ảnh hậu thành phố nữa. Thuỳ An lắc đầu với lý lẽ của Ái My: - Tự ái đã làm mờ lý trí của bồ rồi, - Bồ cho là mình bị "mát" à? - Không phải đâu. Đừng vu khống bạn bè thế, dù không tham gia trò chơi của bạn dù bạn làm gì thì chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau. - Lời nói này có được tin tưởng không vậy. - Nè ! Không được coi thường mình đó nhé. - Mình không dám. Nhưng mình vẫn chờ câu khẳng định của bạn về tình cảm của chúng ta. - Được rồi. Ái My, mình hứa mà. Ái My đưa tay lên: - Chuyện này chỉ có hai đứa biết. Bồ không được tố giác mình. - Được rồi. Mình hứa - Bồ không được quyền ngăn cản mình bất cứ chuyện gì trong trò chơi trêu ghẹo anh ta. converted by Web2PDFConvert.com
  14. Thuỳ An gật đầu lia lịa:. - Được rồi. Được rồi. Mình hứa. Nhưng có điều này cần được giải quyết ngay. Nếu không mình sẽ xỉu liền tại chỗ đó. - Đừng xỉu. Đừng xỉu. Giải quyết liền ngay thôi. Bồ muốn ăn gì? - Ăn gì cũng được. Đói quá rồi không cần kén chọn nữa. - Hôm nay "đại tiểu thư" nhà ta sao mà dễ dãi thế ? - Đói quá Vua ăn tương kho còn khen ngon mà. Mình chưa kịp ăn tối đã bị bồ kéo đi núp lén theo dõi anh ta. Đến giờ này không đói run mới là chuyện lạ. - Xin lỗi. Xin lỗi, Mình sẽ đền bù ngay. Đi! Chúng mình đến điểm cũ nghe. - Ừ! Ở đâu cũng được. Hai cô gái kéo nhau đi. Bao nhiêu trò đùa sắp đặt bị họ lãng quên. Họ lại là những cô gái trẻ trung, vui nhộn, yêu đời thiết tha hoà nhập vào nhịp sống mới. Lê sang gần như phát điên lên khi Đan Thuỳ gần như mất dạng. Anh không làm sao tìm được một thông tin nào về cô. Chiếc điện thoại anh luôn để trong người vì anh sợ Đan Thuỳ điện mà mình không nghe được, Trong anh dấy lên bao nỗi lo âu: - Vì sao Đan Thuỳ lại không liên lạc với anh? Không biết có tai nạn nào đến với cô không ? Không có người thân cô sẽ sống như thế nào? Chíếc điện thoại rung lên. Lê Sang vội vã mở máy. Một số điện thoại lạ hiện lên màn hình. Anh quýnh quáng: - Đan Thuỳ! Là em phải không? - Hừ! Chàng ca sĩ! Si tình đến thế sao? Giọng một người đàn ông mai mỉa vang lên. Lê Sang bực dọc hỏi: - Anh là ai? - Người không quen Xin lỗi ! Tôi không có thời gian. Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đó. - Đừng nóng vội thế chàng ca sĩ. Tôi có một tin mà tôi nghĩ rằng chàng ca sĩ rất muốn nghe. - Là việc gì? Anh nói nhanh đi. - Đan Thuỳ - Hả? Đan Thuỳ thế nào? - Đừng nóng mà. Từ từ rồi anh cùng được biết thối. - Anh nói nhanh lên đi. Đan Thuỳ! cô ấy thế nào ? - Đang nằm trong tay tôi. - Anh là ai ? - Người không quen. - Anh muốn gì ? - Tiền. - Hả? Anh bắt cóc người tống tiền à ? - Nói gì ghê gớm vậy? Chỉ là cuộc trao đổi bình thường thôi. - Tại sao anh lại điện cho tôi? - Vì tôi biết anh rất quan tâm đến Đan Thuỳ. - Không! Cô ấy và tôi không có mối quan hệ nào. - Đừng vờ vĩnh nữa chàng ca sĩ. Tôi biết là anh đang lo sốt vó về sự mất tích Của cô ấy. - Dù có lo thì việc của cô ấy cũng không quan hệ gì đến tôi. Tiếng cười ha hả bên đầu kia vang lên: - Cũng được. Nếu không liên quan đến anh thì tôi sẽ xử lý cô ấy theo một cách khác. - Anh định làm gì cô ấy? Bán cô ấy theo đường dây sex tour để lấy tiền. Đừng! Đừng làm thế. Không làm thế thì lấy đâu ra tiền. - Anh cần bao nhiêu? - Hai mươi triệu. converted by Web2PDFConvert.com
  15. - Hai mươi triệu? - Không nhiều lắm phải không? - Tôi cần nói chuyện với cô ấy. Một phút ngập ngừng của đối phương: - Sao? Không được à? - Để đảm báo con tin quậy chúng tôi đã giữ cô ấy ở một nơi bí mật. Anh có đồng với điều kiện của chúng tôi không ? Tôi không muốn kéo dài cuộc trao đổi nữa. - Đừng! Đừng cúp máy. Tôi đồng ý Anh hẹn thời gian và địa điểm đi. - Anh hãy mang tiền đến công viên hôm nọ để tiền ở đấy. Chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến. - Được. Bao giờ? - Chín giờ tối đêm nay. Lê Sang đưa tay xem đồng hồ. Đã sáu giờ rồi. Ba tiếng đồng hồ chuẩn bị. Lê Sang không còn thời gian để suy nghĩ. - Được rồi sẽ y hẹn. Đầu dây bên kia đã cắt mà Lẻ Sang vẫn còn ngẩn ngơ: Đan Thuỳ bị bắt cóc. Tại sao đối phương lạì nhắm vào Đan Thuỷ. Cô là đối tượng nghèo, đối phương bắt cô làm gì? Hay là vì anh, vì sự quyến luyến của anh dành cho cô? Té ra sự quan tâm của anh đã làm hại. Cô sao? Lê Sang thầm trách mình: - Tại sao ai đến với anh cùng gặp tai nạn thế? Mẹ anh, Đan Thuỳ và bây giờ cũng Đan Thuỳ nữa.Hai mươi triệu đối với một ngôi sao, một danh thủ bóng đá thì không phải là lớn. Có lẽ đối phương cũng biết sự quan hệ của anh và Đan Thuỳ nên không đòi hỏi lớn. Hai mươi triệu mà cứu được một con người thì cũng chẳng đáng là bao. Nhưng nếu lỡ bị chúng lừa đảo thì sao? Lê Sang phân vân: - Mình có nên báo với công an để nhờ sự hỗ trợ của chimh quyền hay không? Rồi anh nghĩ lại: - Hai mươi triệu xem như mình giúp đỡ kẻ khốn cùng. Có lẽ một người nào đó cùng vì thiếu thốn mới hành động sai trái thôi. Cũng rất may, đêm nay Lê Sang từ chối đêm diễn nên anh có thời gian chuẩn bị cho cuộc hẹn bất ngờ này. Đúng chín giờ tối Lê Sang đến công viên, nơi hẹn giao tiền cho đối phương. Xách túi đựng hai mươi triệu vẫn nằm trên tay Lê Sang. Anh đang chờ điện thoại của phía bên kia để giao tiền nhận người không phải chờ lâu Lê Sang đã nghe tín hiệu điện thoại reo lên. Anh bắt máy: - A lô! Phía bên kia giọng người đàn ông cười hè hè : - Hoan nghênh anh rất đúng hẹn. - Tôi không có thời gian nhiều anh hãy nhận tiền và giao lại Đan Thuỳ cho tôi. - Đừng nóng. Rồi anh sẽ gặp lại người đẹp thôi, lúc ấy tha hồ mà tâm sự. - Tôi không có thời gian để cho anh đùa cợt như thế. Nếu không thực hiện đươc lời hứa xem như huỷ bỏ. Tôi cùng không cần thiết phải chuộc Đan Thuỳ. - Sao nóng quá vậy người anh em ? Được rồi. Anh nghe đây chúng tôi nghi ngờ anh đã trình báo công an. - Không? Tôi không báo. Không báo thì tốt. Nhưng để chắc ăn, chúng tôi tạm dời điểm giao dịch. Hả? Anh nói sao? - Anh hãy mang tiền đến phía sau nhà thờ Đức Bà. Chúng tôi sẻ đến nhận và giao người. - Ở nơi đó rất đông người đi lễ, có tiện không? - Ở nơi nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất. Anh không biết điều đó sao? - Được rồi. Được rồi. Trong đời tôi, tôi chưa bao giờ gặp được một người nói dai như anh. - Dù tôi nói dai bao nhiêu tôi cũng không nổi danh bằng anh. - Tôi sẽ đến đó ngay,đừng phí lời cho chuyện vô bổ nữa.Bên kia giọng cườt giễu cợt vang lên: - Cám ơn anh đã nhiệt tình hợp tác. Lê Sang chạy vội ngay đến nhà thờ. Hôm nay là ngày lễ nên người đi viếng rất đông, Lê Sang nghĩ: converted by Web2PDFConvert.com
  16. - Có lẽ hắn nói đúng. Người đông như thế này chắc chắn là ít ai để ý đến chuyện riêng của mình. - Lê Sang đứng tựa vào vách tường phía sau nhà thờ. Anh chờ được thực hiện sự trao đổi Chuông điện thoại lại reo lên: A lô! Anh định giở trò gì nữa ? Làm gì mà nóng vậy Lê Sang ? Bên kia không phải là kẻ tống tiền mà là tiếng của huấn luyện viên trưởng Chí Quân: - Là thủ lĩnh à ? Phải. Tôi đây. Tối muốn báo cho anh trong tuần tới cả đội chúng ta phải tập trung để tập vợt cho trận đấu giành chức vô địch toàn quốc lần này. - Tuân lệnh thủ lĩnh. - Rất tốt. Nhưng có chuyện gì mà cậu nóng nảy thế ? - Không có chuyện gì thủ lĩnh. Chỉ là những cú điện thoại quấy nhiễu thôi. - Là ngôi sao cũng phiền phức quá hả? - Dạ! Có lúc em chỉ ước được là người bình thường thôi. - Thôi đi cậu ơi. Ở địa vị cậu biết bao người ao ước mà không được. Thôi bye nhé. Phải đến điểm tập trung đúng hẹn nghe. - Vâng! Chào thủ lĩnh. - Chào cậu. Tuy là một ngôi sao ca nhạc nhưng Lê Sang luôn tuân thủ kỷ luật của bóng đá, Anh phải tạm gát chuyện ca hát. Để bước vào cuộc tập luyện cho trận đấu sắp tới. - Reng! Reng! Chuông điện thoại lại reo - A lô! Lần này Lê Sang không vội vã. - Xin lỗí. Cuộc giao dịch của chúng ta. Lại không thành. Lê Sang bực tức: - Tại sao? Anh đừng đùa cợt với tôi nữa nhé. - Không phải tại chúng tôi mà là vì anh đã vi phạm đíều cấm kỵ. - Tôi vi phạm hả? - Phải. - Tôi vẫn tuân thủ các điều của các anh mà. - Anh vừa nói chuyện điện thoại phải không? - Phải. Chẳng lẽ tôi bị. Mất tự do sao ? - Không! Nhưng ai biết là anh vừa nói gì. Anh có báo công an không? - Không! Anh hãy tin tưởng tôi đi mà. - Tin anh. Vậy thì sự an toàn của chúng tôi ai sẽ bảo vệ. Vì vậy cuộc giao dịch của chúng ta còi như huỷ bỏ. - Khoan! Khoan ... Không kịp rồi. Bên kia đầu dây đã cắt.Lê Sang tức giận nhưng biết làm sao bây giờ. Anh có bỉết bọn tống tiền ở đâu mà liên lạc.Trận thi đấu sắp tới rồi anh cũng không có thời gian để nghĩ cách cứu Đan Thuỳ. Anh kêu lên:_ Đan Thuỳ! Đan Thuỳ ơi! Đừng trách anh nghe! Anh không thể lo cho em như đã hứa. Thuỳ An nghe Ái My kể lại chuyện trêu chọc Lê Sang, bắt anh phải chạy khắp nơi trong thành phố để đem tiền chuộc cô. Cô phẫn nộ: - Ái My ! Sao bồ ác quá vậy? Ái My thản nhiên: Có gì mà ác? So với mình hắn ta còn ác hơn nhiều. Thuỳ An biết Ái My nhắc lại chuyện cũ. Cô khuyên Ái My: - Ái My! Hãy quên chuyện ấy đi. Anh ấy không như Ái My nghĩ đâu. Thật ra anh ấy là ngườt tốt. - Tốt hay xấu gì thì dấu ấn ấy không tan trong mình đâu. - Đừng để hận thù lấn át tình thương Ái My à. Ái My giận dỗi: converted by Web2PDFConvert.com
  17. - Đáng lý ra bồ phải cám ơn hơn là giận dỗi mình. - Cám ơn bồ về chuyện chọc phá Lê Sang à. - Phải. Vì có thế mới biết được vị trí của bồ trong lòng anh ta quan trọng như thế nào. - Sao? Bồ nói thế là sao? Cái gì là vị trí của mình trong lòng anh ta? Đừng giả gà giả vịt nữa Thuỳ An ơi. Không nói bồ cũng biết là anh ta say tít bồ rồi. - Bồ nói cái gì là say tít ? - Nói huỵch ra là anh ta yêu bồ rồi. Quá yêu rồi - Cái gì là yêu, quá yêu? Mình với anh ấy đâu có gì đâu. - Không có gì mà anh ta chạy như điên để đem tiền chuộc bồ hả? Có lẽ chỉ là lòng nhân đạo thôi. ÁI My bĩu môi: - Nhân đạo. Sao anh ta không nhân đạo với mình mà chỉ nhân đạo với bồ thôi? - Có lẽ do hoàn cảnh đến khác nhau. - Khác thế nào? - Bồ đến làm quen với anh ấy bằng vai trò của một ảnh hậu thành phố nổi danh. Còn mình, mình đến với anh ấy với một hoàn cảnh khốn cùng, một cô gái bán đậu phộng, mẹ mất, cha bỏ theo người đàn bà khác, không nhà không cửa, tứ cố vô thân, cơ nhỡ, lạc loài. - Như vậy thì sao? Chẳng lẽ cái giá của một anh hậu thành phố lạì thua cái cô gái bán đậu phộng câu bơ cầu bất hay sao? - Về giá trị cuộc đời thì cô gái ấy không thể sánh bằng với một anh hậu thành phố. Nhưng về giá trị tình cảm thì lòng nhân hậu và tình thương con người phải dành cho cô gái lạc loài ấy nhiều hơn. - Bồ nói thế thì nếu là ảnh hậu thành phố thì không ai thương sao? - Không phải thế, Chỉ là ... - Bồ đừng nói nửa. Sự thật là thế mà,Bồ thương anh ta, bồ không tham gia cuộc chơi cùng mình thì thôi. Nhưng mình cảnh cáo bồ, không vì tình cả riêng tư mà bán rẻ tình cám bạn bè của chúng ta từ xưa đến nay. - Nhưng mình không muốn bồ đem mình ra làm trò đùa trêu chọc anh ấy nữa. - Không được. - Tại sao? - Vì bây giờ bồ là mục tiêu chính của anh ta mà. Thuỳ An nói như van nài: - Ái My! Theo mình biết là anh ấy sắp bước vào trận đấu giải vô địch toàn quốc năm này. Bồ đừng làm chấn động tinh thần anh ấy nữa. - Như thế thi mình càng tấn công dữ dội nữa. Phải làm cho anh ta đứng ngồi không yên. Sống không ổn ngủ không ngon, Như thế mới trả được cái giá anh ta đã xúc phạm mình - Thuỳ An thở dài: Mình rất hối hận vì đã tham gia vào trò chơi của bạn. - Chúng ta đã có biết ao trò chơi rêu chọc người khác. Bồ không nhớ từ hồi còn phổ thông,chúng ta đã liên kết với nhau gây điêu đứng cho biết bao người. - Nhưng đâu có trò nào quái ác như trò này. - Đó là vì lúc đó chúng ta còn nhỏ, trò chơi phải nhỏ. Còn bây giờ chúng ta đã lớn rồi, trò chới phải tinh vi hơn, độc đáo hơl'l - Biết nói sao cho bồ hiểu đây. - Nói tóm lại bồ không tham gia vào trò chơi này nữa. O. K. Mình không ép uổng nhưng bại đừng đem cái điệp khúc ấy lãi nhãi mãi với mình. Và mình, từ bây giờ về sau mình sẽ không kể lại cho bạn nghe những trò đùa với Lê Sang nữa. - Thuỳ An hoảng hốt: - Ái My? Bộ bồ tính chưa ngừng cuộc chơi sao? - Làm sao ngừng được. Tất cả chỉ là mới bắt đầu thôi mà. - Ái My! Bồ ... - Mình đã nói rồi, Chúng ta đang ở hai phía. Mình và bạn đã không cùng một ý, thì thôi, đường ai nấy làm, chuyện ai nấy làm. - Ái My! Bồ giận mình sao? - Không có lý do gì giận bạn. Nhưng nếu không giận thì mình cũng phải xa nhau vì bồ sắp đi du học rồi. Có muốn gần nhau cũng không còn cơ hội nữa. - Nhưng mình đâu có ở bên ấy luôn. Mình phải về nước mà. Mấy năm du học thôi. Chúng ta lại ở bên nhau như ngày xưa. - Chuyện đó khi nào đến hãy tính. Còn bây giờ mình về, không quấy rầy sự yên tĩnh của bồ nữa. converted by Web2PDFConvert.com
  18. - Ái My giận dỗi ra về. Thuỳ An đứng lên giữ bạn lại: - Ái My! - Ái My gở tay Thuỳ An: Đã nói thế thì cứ thế mà làm. Tạm biệt. Không biết làm sao để giữ Ái My. Thuỳ An đành để bạn ra về mà lòng buồn vô hạn. Thuỳ An nhìn căn nhà trống vắng mà nhớ cha vô cùng. Những chuyến ông đi công tác nước ngoài là những lần cô sống trong cô đơn buồn bã. Những khi ấy, Ái My luôn đến bên cô có khi còn xin phép ba mẹ ở lại ngủ cô cho đỡ buồn. Khi ấy hai cô tha hồ mà nghỉ ngơi, bàn bạc. Bày trò trêu ghẹo người ta, làm cho đối phương dở khóc dở cười. Còn bây giờ cũng là một trò đùa do hai cô bàn tính, nặn óc nghĩ ra mà cô lại phản đối, hờn trách Ái My đủ điều. Thử hỏi cô không giận làm sao được. Thuỳ An thấy hối hận vì đã đối xử không phải với Ái My. Lê Sang dù có đối xử tốt với cô cũng chỉ là do ngộ nhận. Làm sao sánh bằng tình của Ái My vì cô cho được. Thuỳ An trách mình rồi tự nhủ: - Mình phải Điện xin lỗi Ái My mới được. - Vừa nghĩ, chân chưa bước đến bàn đíện thoại, ÁI My đã nghe tiếng chuông reo vang. Cô cầm ống lên nghe: - A lô! Thuỳ An hả? Nghe tiếng cha, Thuỳ An reo lên: - Ba! Ba ở đâu vây? Chừng nào ba mới về với con. Con nhớ ba quá ở nha một mình buồn quá ba ơi. Nghe bên kia cứ im lặng, Thuỳ An thắc mắc: - Ủa! Sao ba không nói gì với con vậy ? Ông Tấn Khoa cười vang, - Con có cho ba nói được đâu mà nói. - Nhận ra mình vì mừng quá mà nói 1iên hồi quên nhường phần cho ba trả lờí. Thuỳ An cười trừ: - Con xin lỗi ba. - Ba đâu dám giận con gái. Thuỳ An nũng nịu kêu lên: - Ba! - Thôi đừng làm nũng nửa. Mau ra mở cửa cho ba đi. Thuỳ An ngạc nhiên: - Ủa! Ba về sao không điện cho con với hà vú ra phi trường đón ba ? - Ba muốn về đột xuất để kiểm tra con gái của mình mà. - Ba ! Thời gian là đi công tác con rất ngoan và đây là bằng chứng. Thuỳ An vừa nói vừa cầm chiếc máy cầm tay của gia đình vừa đi ra cổng. Tiếng ông Tấn Khoa âu yếm: - Tắt máy đi con. Tốn tiền phí lắm. - Tại ba chứ đâu phảí tại con. Đã về đến nhà không vào mà còn gọi điện thoại. - Ba muốn dành sự bất ngờ cho con.Chẳng phải là con luôn thích như thế sao? Đây là trò chơi mà. - Ba ơi ! Đó là trò trẻ. - Con cho ba già qua không thích hợp phải không ? Thuỳ An tắt máy vì cô đã đối diện vớí cha. Cô trả lời ông: - Không ! Ba lúc nào cũng rất phong độ, trẻ trung và.. Thuỳ An chưa biết nói sao thi ông Tấn Khoa đã nói thay: - Và lịch thiệp phải không? - Ba quá tự hào về mình rồi đó. - Phải. Ba lúc nào cùng tự hào vì có được một đứa con gái lém lĩnh như con. - Ba! - Thôi. Mở cửa đi công chúa. Thuỳ An vừa mở cửa vừa hỏi: - Ba đi bằng gi về nhà? converted by Web2PDFConvert.com
  19. - Tắc xi. Thuỳ An vừa xách chiếc va li trên tay ông vừa hỏi: - Ba không có mua quà cho con sao? - Có chứ. Làm sao ba quên con gái được. - Quà gì vậy ba? - Đây. Ông Tấn Khoa móc túi ra giơ cao chiếc vé máy bay dành cho Thuỳ An trong chuyến du học tại Hoa Kỳ. - Thuỳ An reo to mừng rỡ: - Ba! Vậy là con được đi du học hả ? - Ừ! Con sẽ được thực hiện ước mơ của mình. Trong chuyến công tác này ba đã tranh thủ làm hồ sơ cho con và đã lấy được chiếc vé máy bay này. Thuỳ An hôn vào má ông: - Cám ơn! Cám ơn ba nhiều lắm. Ông Tấn Khoa vuốt mái tóc con: - Ba phải cám ơn con mới đúng, vì con đã đem lại níềm vui và hy vọng cho ba. - Thuỳ An gục đầu vào ngực cha: - Ba! Con sẽ cố gắng học hành rồi trở về với ba cùng ba làm việc thay ba gánh vác công ty. - Ngày đó ba mới yên tâm mà nói với mẹ con: "Ba đã hoàn thành tâm nguyện của bà", - Ba ơi! Ngày xưa mẹ con đẹp lắm phải không. Ông Tấn Khoa mơ màng nhìn lên di ảnh của vợ: - Phải Mẹ con đẹp lắm chỉ tiếc rằng mẹ con quá bạc mệnh. Thuỳ An an ủi cha: - Ba! Ba đừng buồn nữa. Chẳng phải là số phận của ba đã làm ảnh hưởng đến con sao. Tại ba goá vợ mà làm cho con phải mồ côi. - Vậy là ba có lỗi với con - Đúng vậy ! Vậy ba phải làm sao để chuộc lỗi với con ? Thuỳ An thì thầm vào tai cha: - Cho con một người mẹ. Ông Tấn Khoa giật mình: - Làm sao được? - Được chứ ba? Ba tái giá là con có mẹ thôi. Ông Tấn Khoa nhìn con thương yêu: - Không đơn giản như thế đâu con Ba sợ mình sẽ đem bất hạnh đến cho con. Nên ba khong dám. Mà tại sao con lại có ý nghĩ như vậy. Tại vì con sắp đi xa con sợ ba cô đơn. Không sao đâu. Cám ơn con gái. Ba còn đồng nghlệp, còn bạn bè, còn có bao nhiêu người thân. Con yên tâm đi học rồi trở về với ba là được rồi. - Ba ! Nhất định là thế mà ba. Nhất định là con sẽ trở về. - Ba sẽ chờ con. Nhất định thế nghe con. - Dạ. Hai cha con ngoéo tay nhau như lời hứa hẹn. Ông Tấn Khoa nhìn con rồi nhìn lên đi anh của vợ. Con gái ông là hiện thân của người vợ quá cố,là hình bóng không thể nào phai trong tim ông.Ông không thể vì hạnh phúc riêng tư mà bỏ quên con gái mình được, Ông sẻ sống suốt đời vì con gái mình. Tâm nguyện của là thế, nên ông đã bỏ qua tất cả những tình yêu của những người đàn bà đến bên ông, ông cũng không hề hối tiếc. Tất cả là vì đứa con gái Chương 3 Những cú điện thoại quay Lê Sang đến chóng mặt, nhưng rồi kết quả vẫn. Không đi đến đâu. Đan Thuỳ vẫn biết rằng số tiền hai mươi triệu vẫn còn nằm yên trong túi. Lê Sang bước vào sân tập với nỗi lo canh cánh bên lòng. converted by Web2PDFConvert.com
  20. - Không biết Đan Thùy thế nào trong tay bọn tống tiền ? Sự khác thường trong tập luyện của anh không qua khỏi con mắt của huấn luyện viên Chí Quân. Trong giờ nghỉ, anh ân cần hỏi Lê Sang: - Cậu làm sao thế ? Lê Sang lắc đầu: Không có chỉ cả, thủ lĩnh. - Đừng cố giấu nữa Lê Sang. Tâm trạng lo lắng, bồn chồn của cậu không qua khỏi con mắt mình đâu, cậu nên nhớ rằng trước khi bước vào trận đấu tâm lý cũng là một điều rất quan trọng.. Tôị.tôi ... Chí Quân động viên: Mạnh dạn lên Lê Sang. Cậu đâu phải là con gái mà nhút nhát như thế. Đâu phảI là một Lê Sang bình thường đâu. Trước những lời nói của Chí Quân, Lê Sang thố lộ: - Thủ lĩnh à! Thật ra việc này không liên quan đến tôi. - Không liên quan đến cậu thì việc gì cậu phải lo lắng đến như thế. Vậy thì việc đó là của ai? - Của một người bạn tôi chỉ mới gặp cớ vài tiếng đồng hồ thôi. - Là con gái? - Sao thủ lĩnh biết ? - Kinh nghiệm chiến trường cho thấy cậu đã bị tiếng sét ái tìnhh đánh trúng rồi. Lê Sang lắc đầu: - Chắc là không phải đâu. - Không phải thì không thành vấn đề. Cậu kể tiếp đi. Lê Sang đem chuyện gặp Đan Thùy tức cảnh sinh tình kể rõ cho Chí Quân nghe. Rồi đến việc cô bị bắt cóc tống tiền, những lần anh đem tiền đi chuộc bất thành cho Chí Quân nghe. Và bây giờ vẫn còn những cú điện thoại quấy nhiễu anh. Nghe xong, đôi mày Chí Quân nhíu lại. - Trong việc này cậu có thấy nhiều điểm nghi vấn hay không ? - Người ngoài bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc cả. Thủ lĩnh thấy thế nào ? - Cậu có kẻ ghét cậu không ? Lê Sang lắc đầu: - Chắc là có nhưng mình không biết là ai thôi. - Kẻ nào ghét cậu thì kể đó đang chơi trò. "Mèo vờn chuột" đó! - Trò mèo vờn chuột ? - Phải, Vì nếu thực tế có kẻ bắt cóc người tống tiền họ se nhanh chóng nhận tiền ngay, đằng này hết hẹn cậu lần này đến lần khác. Cậu quá ngây thơ nên đã làm con mồi trong trò đùa của họ. Lê Sang gật gù: - Có lẽ đúng là thế. - Đúng quá đi chứ còn lẽ gì nữa. Lê Sang thắc mắc: - Nhưng còn Đan Thùy? - Đan Thùy thì chắc chắn là một trong những người của bọn nó rồi. Lê Sang lẩm bẩm: - Không lẽ nào. Đan Thùy rất là chân thật. Không! Cô ấy không lừa tôi đâu. - Cậu quen biết Đan Thùy được bao lâu mà biết cô ấy chân thật? Cậu cũng không biết gia cảnh cô ấy là có thật hay là dựng chuyện kia mà. Những cô gái đời nay họ lém lĩnh lắm cậu ơi? - Bây giờ tôi phải làm sao? - Còn làm sao gì nữa. Dẹp bỏ tất cả tập trung tinh thần tập luyện bước vào trận đấu. - Nhưng những cú điện thoại cứ quấy rầy tôi mãi. - Khó gì, cậu cứ đổi điện thoại cho tôi, tôi sẽ có cách giúp cậu thoát khỏi sự phiền toái này. converted by Web2PDFConvert.com
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0