intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

MY SUN (mặt trời của tôi)

Chia sẻ: Lang Thị May | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

50
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

…Take me to your heart Take me to your soul Give me your hand before I’m old… Take me to your heart _Alo, My đây ạ…. Chưa kịp nhìn số điện thoại, tôi đã đưa ngay điện thoại lên tai. _À ! quán đang thiếu người, ra ngay nhé_ giọng nói không lẫn vào đâu được của bà Mai,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: MY SUN (mặt trời của tôi)

  1. MY SUN (mặt trời của tôi) Tác giả: boconganhkute1996 Thể loại: Love story. …Take me to your heart Take me to your soul Give me your hand before I’m old… Take me to your heart _Alo, My đây ạ…. Chưa kịp nhìn số điện thoại, tôi đã đưa ngay điện thoại lên tai. _À ! quán đang thiếu người, ra ngay nhé_ giọng nói không lẫn vào đâu được của bà Mai, chủ chỗ làm thêm của tôi. Uầy.Mệt thật ! Đang trong giờ học mà, phải tìm cách ra ngoài ngay mới được. Chuyện này cũng thường xảy ra nên cũng không khó lắm. Tôi đứng dậy đi ra khỏi chỗ ngồi, dáng khom khom, tay ôm bụng, nhíu mày, tay kia quệt mồ hôi(trời đang nóng mà) ra chiều đang đau bụng lắm. giáo viên dạy toán, cũng là thầy chủ nhiệm ngạc nhiên nhìn tôi. _Thầy ơi! Em đau bụng quá, em phải về nhà ngay ạ . Không đợi ông thầy già trả lời tôi (vờ) cúi xuống lễ phép và đi nhanh ra cửa, tay vẫn không quên ôm bụng. Vừa ra khỏi cổng trường, với chiếc xe đạp cà tàng, tôi nhanh chóng đạp xe tới cửa
  2. hàng fastfoot. Oải thật, trễ một chút thể nào bà già khó tính ấy cũng cằn nhằn cho xem. Mà kể ra thì cũng nhờ bà ấy nên tôi mới có một công việc bán thời gian để trang trải cho cuộc sống của hai bà cháu tôi. Tôi không cho bà biết việc tôi đang đi làm thêm ở cửa hàng, bà ngoại chỉ muốn tôi chú tâm vào việc học. Từ khi mẹ bỏ đi theo người đàn ông khác, bà ngoại là người tôi yêu quý, kính trọng nhất. Đối với tôi, mẹ đơn giản chỉ là người đã sinh ra tôi, chỉ thế thôi. Và tôi chẳng biết ba tôi là ai nữa, thế đấy. Khi bé mỗi lần mẹ về thăm bà và tôi, tôi luôn hỏi về ba, nhưng bà ấy đã bảo không cần thiết phải biết. Thế đấy, ganh tị thật, những đứa có ba ấy, chúng nó được ba chở đi học, đi chơi. Còn với tôi đó là một ước mơ quá xa xỉ. Từ bé tôi đã sống với bà ngoại, coi bà là người thân duy nhất. Còn mẹ tôi, từ sau khi cưới bà ta chẳng hề thăm tôi lẫn bà ngoại một lần nào nữa, chắc ông ta không thích. Ngoại tôi có một cửa hàng tạp hóa nhỏ nhưng chẳng đủ thiếu vào đâu, tôi biết thế, mặc dù bà chưa bao giờ nói với tôi. Thế là tôi quyết định giấu bà đi làm. Tôi đã nới với bà rằng tôi giành được học bổng ở trường nên bà không cần phải lo chuyện tiền học phí, nhưng tôi là một đứa có trí thông minh bình thường, không có thời gian học tập và trường cũng chẳng có một suất học bổng nào. Ngày tôi xin việc, chẳng có nơi nào thèm nhận một con nhóc chưa đủ tuổi lao động, lại đòi làm chỉ mỗi buổi chiều, chỉ có cửa hàng của bà Mai nhận tôi vào làm đến giờ. Mặc dù bà ấy khó tính thật nhưng với tôi bà ta đã cho tôi một cơ hội là việc để giúp đỡ bà ngoại. Nhắc đến bà Mai chắc đang giận lắm đây vì cửa hàng cách trường khá xa. Đạp xe tăng tốc, chạy nhanh đến cửa hang, thay bộ áo dài vướng víu bằng đồng phục của cửa hàng và mặc tạp dề vào, tôi tất bật với những công việc thường ngày . Hôm nay là ngày gì mà quán đông thật đấy, tôi cứ phải chạy ra chạy vào như chong chóng. Chết thật, gì thế kia, đánh nhau à. Đây là quán ăn nhanh chứ đâu phải là… . Là nhân viên, tôi phải nhanh chóng giải quyết mấy việc này bằng cách hòa giải trước khi bà chủ gọi công an. Nhưng mà, bọn họ đánh nhau hay đấy chứ, cứ như phim Hồng kông ấy. có một chàng trai cao, to, so handsome vừa bị một thằng nhóc choai choai xô ngã, còn là học sinh thì phải. Tôi chạy nhanh đến cái mớ lộn xộn ấy, tuôn hẳn một tràng dài, mặc dù chẳng hiểu mô tê gì về chuyện xích mích này. Tôi cao giọng giảng hòa: _ Quý khách đừng nóng giận, chuyện gì cũng có thể giải quyết mà, có gì từ từ nói, sao lại đánh nhau. Hai cái tên ấy, một chàng trai lịch lãm và rất đẹp trai và một cậu nhóc choai choai có vẻ đẹp bụi bặm, hai con người thu hút hầu hết sự chú ý của mọi người ấy, hình như chẳng xem tôi ra gì thì phải, họ vẫn túm cổ áo nhau và trừng mắt nhìn nhau làm tôi bỗng thấy lạnh cả sống lưng. Nhưng dù thế nào đi nữa
  3. thì tôi phải giải quyết xong vụ này mới được. Điên thật, chắc tôi chết vì tức mất, tôi quát to vào mặt hai tên cứng đầu kia: _Có bỏ ra ngay không ? tôi gọi công an ngay bây giờ. Có đánh nhau thì về nhà mấy người mà đánh, khùng vừa thôi chứ, tôi… Chưa kịp nói xong, tôi lập tức im bặt vì ánh mắt tóe lửa của hai tên đó không còn dành cho nhau nữa ma chiếu cả sang tôi. Thấy không ổn, tôi lập tức chống chế: _à không, ý tôi không phải vậy, xin quý khách đừng quá nóng giận, no mất ngon giận mất khôn mà…. Xin quí khách vui lòng…. Không lại phiền đến an ninh thì mệt lắm! Hai tên kia vẫn lườm nhau nhưng đã chịu buông cổ áo đói phương ra. Cái tên nhóc vẫn mặc bộ đồng phục học sinh ấy quay ra và đi về phía cửa, trước khi đi còn để lại một câu nói sặc mùi thuốc súng: _Nếu anh còn làm thế một lần nữa, tôi không ngại giết anh đâu… Ôi trời, đáng sợ thật, tôi đưa mắt nhìn sang anh chàng cao to, đẹp trai, anh ta đang nhếch môi như thách thức, đưa tay quêt vệt máu trên mép, anh ta nhìn sang phía tôi với ánh mắt kì lạ. Hm, nhìn kĩ anh ta có vẻ là một người đàn ông thành đạt,gương mặt điển trai cùng đôi mày rậm, mái tóc gọn gàng cùng vóc dáng cao to lịch lãm. Tôi chợt nhận ra cánh tay trái anh ta ướt đẫm một thứ chất lỏng màu đỏ tươi, tôi hốt hoảng: _ Ôi trời, tay anh bị thương kìa, máu chảy nhiều quá, phải làm sao bây giờ. Tôi cuống lên như gà mắc tóc. Anh ta mà bị sao thì tôi mất việc là cái chắc. Nhưng may thật, anh ta xua tay, bảo không sao tay chỉ bị xước da tí xíu. Nhìn vẻ hốt hoảng của tôi, anh ta thoáng mỉm cười. Một nụ cười tỏa nắng và ấm áp thật sự chứ không phải nụ cười nửa miệng đáng ghét ban nãy. Anh ta xoa đầu tôi: _Cô bé đáng yêu thật!^^ Tôi vừa nghe gì nhỉ. Ôi tôi là một cô bé đáng yêu, vâng tôi biết là thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi được một chàng trai so handsome khen, điều này làm tôi thấy hạnh phúc làm sao… _Mọi chuyện sao rồi? tiếng nhỏ Hà làm tôi bừng tỉnh. Thế đấy, khi tôi đang vướng vào mấy cái mớ rắc rối kia thì nó đâu nhỉ. Tôi giả lả với nhỏ: _Mình giải quyết xong cả rồi. Tôi chợt nhớ ra anh ta_ cái người vừa khen tôi ý , hắn ta đã đi tự bao giờ. Trên bàn còn lại là tách café đã đổ loang lổ và tờ 100.000đ được đặt dưới bình hoa.” Con người này lạ thật” tôi lẩm bẩm.
  4. Quay lại công việc của mình, tôi đang dọn dẹp cái mớ hỗn độn sau chuyện vừa rồi. Công việc trở lại như bình thường và tôi lại tất bật với công việc của cửa hàng mà quên mất trời đã ngả tối. sau khi xin phép bà cô già khó tính, tôi lại thong dong đạp xe về nhà. Giờ này, đã quá giờ ra về của bọn học sinh chúng tôi. Chỉ tại hôm nay cửa hàng đông khách và cái vụ lùm xùm của hai tên kia. À không , một tên đáng ghét và một anh chàng handsome. Tôi phải nghĩ ra lí do về nhà trễ để nói với bà rằng tôi đã phải làm nốt bài thực hành, sau đó phải dọn vệ sinh lớp vì hôm nay đến lượt tôi trực nhật.Vâng tôi đã nghĩ là sẽ nói với bà ngoại như thế, và tôi nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì vì bà luôn tin tôi. Bà bảo thế. Mọi chuyện như tôi suy tính thì sẽ chẳng có chuyện gì đáng bàn. Nhưng vừa về đến nhà, tôi đã thấy ngoại với vẻ lo lắng, chống gậy đi qua đi lại, đứng ngồi không yên. Tôi dắt xe vào nhà, bà thấy tôi về thì chống gậy đi theo, trông bà có gì đó khác hẳn mọi ngày. Là chuyện gì ấy nhỉ? Bà chưa ăn cơm, tôi biết thế, vì mâm cơm còn nguyên kia mà, có cả lồng bàn chụp lại. _Bà ơi! 8h rồi sao bà chưa ăn cơm trước còn chờ cháu, cháu không đói đ… _cháu đi đâu từ sáng đến giờ, lúc chiều con bé Tuyết sang đây trả cặp cho cháu. Nó bảo lúc sáng cháu kêu đau bụng rồi xin thầy về sớm, sao giờ cháu mới về. Ngoại cứ tưởng mày đau ốm gì nên đứng ngồi không yên, hóa ra là trốn học đi chơi,ngoại gọi điện thoại nhưng không được. Ngoại thất vọng lắm. Nhìn vẻ mặt hiền từ của ngoại đang buồn vì tôi, tôi không thể chịu được. Tôi ôm ngoại, cố tìm một lời giải thích hợp lí nhất có thể. Tôi không muốn làm bà ngoại buồn. _Cháu xin lỗi! cháu có việc bận mà bà,điện thoại lại hết pin. Cháu hứa lần sau cháu không làm thế nữa, bà đừng giận cháu nha bà. Bà ngoại xoa đầu tôi, cười buồn: _Ta biết cháu lớn rồi, không thể chuyện gì cũng quản cháu được. Nhưng ta mong cháu hãy cố gắng học hành, chỉ vậy thôi, vì ta có lỗi với cháu nhiều lắm. À thôi, cháu đi tắm đi rồi ăn cơm, mai còn đi học sớm _Bà có lỗi gì với cháu đâu. Thôi cháu đi tắm đây. Đang ngồi trong lớp gặm khúc bánh mì vừa mua trên đường đến trường, tôi thấy nhỏ Tuyết- con bạn thân của tôi vác cái cặp của nó vào lớp. Tôi nhào tới quạt cho nó một trận về chuyện nó ngốc nghếch không biết tôi giả vờ đau bụng để trốn đi làm, thật tức chết. _Nhỏ kia! Mày khùng vừa phải thôi, hôm qua sao mày bla….bla…. tôi tường trình
  5. lại việc tôi xém lộ chuyện đi làm thêm với ngoại, dĩ nhiên là nhờ ơn nó. Nó gãi đầu ra chiều hối lỗi lắm. Bằng cái giọng ngọt hơn đường phèn, nó lại giở trò cũ rồi. _Ok , tao biết lỗi rồi, giờ ra chơi ra căn tin nha. Dù tôi có giận nó cỡ nào, hic, nhưng mỗi khi nó giở trò này thì y như rằng tôi bị sập bẫy. Nhưng chưa kịp đồng ý thì tôi đã thấy thầy giáo chủ nhiệm tức tối đi đến, theo sau là nhỏ Ngọc “đỏng đảnh” . chắc ông thầy và nhỏ ấy đã nghe hết cái vụ tôi lừa ổng hôm qua. Nhìn vẻ mặt hình sự của ông thầy già là tôi đoán ra ngay. Thế là như một điều tất yếu phải xảy ra, tôi “được” phân công lau dọn thư viện. Chán thật, hôm qua đã về trễ , hôm nay lại vướng vào cái chuyện xui xẻo này. Phải chi lúc sáng tôi nén giận không nói cho nhỏ Tuyết nghe cái vụ lừa ông thầy già một cách ngoạn mục thì tôi đâu phải bỏ một buổi làm và bị bà cô Mai cằn nhằn mãi. Còn cái thư viện gì mà lau hoài bẩn hoài. Ghét quá, phải trốn lao động thôi, tôi tới kệ sách , chọn một quyển Doraemon và đem vào góc khuất của thư viện định bụng đọc xong sẽ nói với cô thư viện là đã trực xong rồi xin ra về. Nhưng mà cái gì kia ấy nhỉ, tôi vừa thấy một cái “xác” to tướng đang chiếm chỗ trốn lí tưởng của tôi. Hắn đang ngủ rất say. Lấy một chồng sách gối đầu, che mặt bằng một quyển tạp chí có dòng chữ “NGƯỜI ĐẸP” to tướng. Ngủ ngon nhỉ? Hay thật. Ai cho cậu ta được quyền ngủ ở chỗ này. Tôi định đánh thức hắn ta và bảo hắn đi khỏi vì chỗ này đã có người. Rón rén đi tới, tôi không để ý đến cái chổi bắc ngang giữa hai kệ sách. Chắc là cái bẫy tên kia dựng lên để “bẫy” những người “hậu đậu” như tôi đây. Và kết quả tất yếu là …tôi ngã. Nhưng ngã úp mặt xuống nền nhà thì tôi còn cảm ơn trời phật, nhưng…tôi lại ngã ụp mặt lên quyển tạp chí mà hắn ta dùng để che mặt. Ôi tưởng tượng mà xem, nếu không có nó tôi chết mất. Nhờ cú ngã như trời giáng của tôi,hắn giật mình bật dậy, hất mạnh tôi ra khỏi người hắn.Lại còn quát to: _Cái quái quỉ gí thế này ! Cái mặt nhăn như khỉ ăn ớt ấy, đúng rồi, không lẫn vào đâu được, là cái tên du côn đã đánh anh đẹp trai của tôi ở cửa hàng fastfoot. Ghê thật, trường tôi cũng có những người như thế đấy. Mà hình như hắn nhận ra tôi thì phải. Bằng chứng là hắn đang trố mắt nhìn tôi rồi cười nhếch mép ( khỉ thật, hắn cũng đẹp trai chẳng kém anh chàng handsome ở quán của tôi. Nhưng sao tôi ghét cái kiểu cười ấy thế, ghét kinh khủng. Đã cười thì cứ cười nhe răng tự nhiên như tôi đây, thấy mà ghét. _Thì ra là nhỏ nhiều chuyện hôm bữa, hóa ra cô thích tôi à, sao tự nhiên nhào vào ôm người khác như thế. Con gái gì mà… _Cái tên này đúng là…! Ai mà thèm ôm cậu. Tôi định đánh thức cậu dậy để… lau
  6. nền nhà thì vấp phải cái chổi nên mới như thế. Lại còn… _Tôi không biết, cô ôm người khác mà còn chối đây đẩy thế mà được à. Hôm trước tôi đã bỏ qua cho cái tật nhiều chuyện của cô rồi, hôm nay lại thế, gan cô to thật. _Cậu tưởng cậu hay lắm à, tôi cũng biết võ đấy, với lại đây là thư viện, cậu mà đánh tôi là thể nào cũng die, tôi không hiền như anh chàng hôm qua đâu nhé, ngon nhào vô- tôi lùi một bước, chuẩn bị tư thế đánh nhau với hắn ta. _Tôi mà đánh nhau với cô thì người chết là cô đấy nhóc con. When I was young I listen to the radio Waitting for my favorite song…. Yesterday one more Điện thoại hắn reo. Hắn vội chạy đi khi tôi còn ngơ ngác không nói được gì. Đúng là cái tên đáng ghét. Nói chuyện với tên này dẽ phát hỏa thật, phải đi rửa mặt cho mát mẻ mới được, lau dọn từ chiều tới giờ, oải thật. Hất nước lạnh vào mặt, tôi cảm thấy thật sự sảng khoái. Hình như thiếu gì đó, nơi mà sợi dây chuyền Minh tặng đã không còn. Tôi hoảng hốt chạy quanh thư viện, những dãy hành lang mà tôi vừa đi qua để tìm nó. Nhưng vẫn chẳng thấy gì. Làm sao đây ? đó là thứ mà anh Minh_ người tôi yêu mến đã tặng cho tôi. 7 năm trước… _Anh đi thật sao? Em không muốn thế, anh Minh ơi_ Con bé 10 tuổi ôm chặt thằng bé dễ thương _Anh cũng không muốn thế, nhưng bố mẹ anh…, em biết mà, phải không ? anh sẽ luôn nhớ bé My, hãy đợi anh. _Nhưng khi nào? Em phải đợi bao lâu? _Anh không biết nhưng… anh về đây, chắc mẹ đang đợi . Cậu chẳng quay đầu lại nhìn. Ngày Minh đi, bé My ôm bà ngoại khóc cả ngày. Bà an ủi, bảo rằng Minh sẽ về sớm thôi. Và cô bé cũng mong vậy. Bà đã trao cho cô bé một sợi dây chuyền có hình bông cỏ ba lá _biểu tượng của sự may mắn. Bà bảo rằng Minh gửi trước khi sang Anh Thế đấy, sợi dây chuyền đã theo tôi suốt 7 năm trời, thế mà giớ nó đang ở đâu tôi cũng không biết. Sau khi xin phép cô thư viện, tôi thất thểu về nhà. Hôm sau đến trường với tâm trạng chán nản. sợi dây chuyền của Minh tặng, phải làm sao đây? Nhỡ Minh về,
  7. không nhận ra tôi thì biết phải làm sao? Trời ơi! Đáng lẽ tôi phải cất sợi dây chuyền ấy thật cẩn thận. _Êh! Anh Khánh tìm mày kìa- tiếng nhỏ Tuyết khiến tôi giật mình _Mày quen anh Khánh hả? _Khánh nào? Ai biết trời. Tao đang buồn, mệt mày quá. _Thì anh Khánh_ đại ca của bọn gấu 12C1 chứ ai. Nhìn kute dễ sợ, mày ra gặp người ta đi. Chưa kịp đốp lại nhỏ Tuyết, tôi đã nghe cái giọng “oanh vàng thỏ thẻ” của nhỏ Ngọc “tiểu thư” _Nhỏ My ghê thật, quen với cả anh Khánh cơ đấy! Mấy đứa này khùng thật! Khánh gì mà Khánh. Tôi vội nhìn ra cửa lớp để kiểm chứng. Đập vào mắt tôi là cái dáng cao của tên đáng ghét ở thư viện. Anh ta đến tận lớp tôi để ăn vạ à. Lần này tôi không nhịn được nữa đâu nhé. Cái tên đáng ghét. Tôi chạy nhanh ra cửa lớp, trợn mắt nhìn hắn. Hắn vẫn tỉnh bơ trước cái nhìn cháy da cháy thịt của tôi, thản nhiên kéo tôi đi trước cái nhìn của bọn “đười ươi” lớp tôi. Tôi cố gắng vùng vẫy còn hắn thì dễ dàng kéo tôi đi một cách đễ dàng tới cầu thang tầng 2. Tôi liếc hắn đến rách cả mắt. _Cậu điên à? Lôi tôi ra đây làm gì? Tôi định quay gót đi về lớp thì tên kia bỗng nói một câu hết sức nhẹ nhàng nhưng với tôi thì như sét đánh giữa trời quang. _Sợi dây chuyền này đẹp thật, đem tặng mấy nhỏ bạn gái thì hơi tiếc nhỉ. Tôi tốt bụng muốn đem trả lại nhưng hình như không được rồi. Hắn quay người định bỏ đi. Cái tên này thật là. Tôi lập tức kéo hắn lại, nở một nụ cười tươi như hoa: _Ấy ấy, tôi không có ý đó, cảm ơn lòng tốt của cậu. Cậu thật đẹp trai và tốt bụng. Vậy sợi dây chuyền đó…, tôi chìa tay ra trước mặt hắn. Nhưng sao hắn ta chẳng có vẻ gì là sẽ cho sợi dây chuyền vào tay tôi. _Lúc nãy tôi có ý đó thật nhưng cô làm tôi tự ái quá, từ giờ nó sẽ là của tôi. Nói rồi hắn đong đưa sợi dây chuyền cà cho vào túi áo. _ở đâu ra cái loại người ăn cướp trắng trợn thế hả.Anh… Anh. Tôi tức đến nghẹn. _Cái này là tôi nhặt được khi nó vướng trên cúc áo của tôi đấy nhé. Ăn nói tử tế thì anh đây còn tốt bụng suy nghĩ lại, chứ còn như em… haizzz. Tôi biết là dù có cãi lí với tên này thì cũng chẳng được gì. Tôi xuồng giọng: _Thế anh muốn thế nào thì mới trả tôi sợi dây chuyền đây? Nó rất quan trọng với tôi, xin anh đấy Hắn bỗng đưa ba ngón tay sát vào mặt tôi, kề môi sát tai tôi, thì thầm:
  8. _Cô làm giúp tôi 3 việc, tôi trả cô sợi dây chuyền. OK? Tôi ngơ ngác _Ơ! Sao phải thế? Nó vốn là của tôi mà, anh vừa phải thôi chứ . _Vậy thì tôi giữ luôn vậy. Hắn lại định quay gót bỏ đi. _Cái tên này! Đứng yên một chỗ nói chuyện không được sao? _tôi vội la to_Ok,Ok, nhưng ba việc thôi đấy, sau đó trả lại tôi sợi dây chuyền. _ Quân tử nhất ngôn. _Không được ! phải ngoéo tay tôi mới tin. _cô trẻ con thật . To đầu mà còn… _Ngoéo tay một cái thì anh ốm đi kí nào à? Đúng là cằn nhằn như bà già. _Cô…! Hắn trợn mắt lên nhưng cũng chịu ngoéo tay J Vừa lúc đó, chui đâu ra một tên nhìn lanh chanh, cậu ta la toáng lên: _Anh Khánh chơi trò con nít với nhỏ lớp dưới, hô hô? Hắn thoáng đỏ mặt, trợn mắt lườm tên kia. Tôi cũng xấu hổ nên chạy nhanh về lớp. Trống vào lớp từ nãy, haizz…, cũng tại cái tên đáng ghét. Tôi xin cô chạy ù vào chỗ ngồi, nhỏ Tuyết lập tức quay sang tra khảo. _Mày thật là, giấu kĩ quá, bạn bè mà thế đấy hả? Anh Khánh dễ thương thật, mày giới thiệu anh ấy cho tao nha… bla …bla…. Nó cứ thao thao bất tuyệt làm tôi lùng bùng cả lỗ tai, không chịu nổi nữa, tôi quát vào mặt nó: _Mày vừa phải thôi, bạn bè lâu năm không bằng cái tên Khánh chết tiệt ấy hả? cái con nhỏ này. Mày… _Hà My ! Em có ý kiến gì? Sao lại to tiến trong giờ học như vậy? Ôi chết mất. Tôi quên là đang trong giờ học của bà Hoa “xù” dạy hóa nổi tiếng “la sát” không ai bằng. Thế là nhờ phước của nhỏ bạn thân, tôi “ hân hạnh” được làm thần giữ của cho lớp 11B3. Đúng là lãng xẹt. Chuyện không đâu vào đâu. ¯¯¯ Một tuần sau đó, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, cái tên “voldermort” cũng không xuất hiện nữa. Hắn đúng là chúa tể hắc ám. Tôi đang ngồi ở cửa hàng, vì hôm nay vắng khách nên mới được thảnh thơi thế này đây. Đang miên man suy nghĩ, bày mưu tính kế lấy lại sợi dây chuyền từ tay tên Khánh, tôi bỗng giật mình vì có một bàn tay đập nhẹ vào vai. Theo quán tính, tôi ngước mặt lên nhìn thì gương mặt của anh handsome đập vào mắt tôi. Anh cười, tôi cũng cười _A! là anh hands…À không , anh tới ăn trưa ạ! Tôi không biết nói gì nữa.
  9. _Ừ! Lại gặp em rồi, cô bé. _Tay anh, hôm trước sao rồi? tôi hỏi anh . _À, không sao, cũng chẳng có gì. Cảm ơn em đã quan tâm. À mà em có thể cho anh biết tên không? Để tiện xưng hô ấy mà. _Em là Hà My, còn anh? Tôi mỉm cười và hỏi lại anh. _Anh tên Minh. Hoàng Gia Minh. Anh ấy cũng tên Minh. Tôi thích những người tên Minh, tôi nghĩ vậy( thật ngớ ngẩn) _Hm, anh ăn gì để em còn phục vụ. _Cho anh 1 hamburger, 1 coca, em ăn tối chưa? Anh mời. _Vậy cũng được, tăng doang thu cho cửa hàng mà^^. Anh cười Tôi đem thức ăn ra cho cả anh handsome và tôi. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Anh ấy thật vui tính. Sau cuộc nói chuyện, chúng tôi thân thiết hơn, và tôi có thêm một người bạn, người bạn lớn hơn tôi 5 tuổi. Anh ấy bảo công ty gần đây nên thường sang ăn cơm. Sau bữa ăn, anh ấy tạm biệt tôi vì có việc phải làm. Dù chỉ là cuộc nói chuyện ngắn nhưng tôi nhận thấy ở anh sự ân cần, chững chạc như một người anh trai. Ước gì tôi có anh trai nhỉ ! ôi nhưng làm sao đây, tôi ấy à, đến ba mẹ còn chẳng có nữa là. Nghĩ đến lại buồn. Tôi lắc đầu, xua đi những suy nghĩ vẩn vơ. Trở về nhà, ăn cơm cùng ngoại, trò chuyện về những công việc thường nhật, tôi luôn cảm nhận được sự bình yên và tình yêu thương của ngoại dành cho tôi_đứa cháu nhỏ bé trong mắt bà. Tôi ôm bà, suy nghĩ miên man rồi ngủ quên lúc nào không hay 5h30, tiếng chuông báo thức vang inh ỏi. Tôi nhận ra mình đang ngủ trên tấm phản, trên người đang đắp một cái chăn mỏng. Thì ra hôm qua tôi ngủ quên. VSCN xong, tôi vội ra chợ phụ ngoại dọn hàng. Thương bà quá, bà dậy còn sớm hơn cả tôi. 6h30, tôi tạm biệt bà rồi đạp xe đến trường, trên đường đi không quên mua một ổ bánh mì_món ăn thường ngày làm tôi phát ngán, nhưng nó vừa nhanh lại vừa rẻ^^ Một tuần vui vẻ của tôi chấm dứt khi vừa thấy mặt của tên “voldermort”. Thật đáng sợ, hắn vẫn giữ sợi dây chuyền của tôi cùng với ba cái điều kiện kèm theo. Đúng là tên cơ hội. Thấy tôi bước đến, hắn nhe răng cười nhăn nhở. Vừa đến nơi, hăn đã kéo tay tôi, tôi la oai oái: _Cậu khùng hả? sắp đến giờ học rồi, buông ra ngay, cậu…
  10. _Hôm nay bắt đầu đi. Công việc đầu tiên. ¯¯¯ 
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
4=>1