intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ngày lạ

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

50
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Mẹ mất. Huy không nghĩ là mẹ mất. Thế mới kinh hãi. Trước cái chết Huy là một tay mơ. Anh chưa chuẩn bị được điều gì cho chính sự dứt bỏ này. Lúc chiếc Boeing cất cánh, Huy cảm thấy nhói đau như vì bị ứ dồn lâu ngày bây giờ màn lưới phơi phới biên sâu của tâm hồn bất chợt vỡ ra, rung lên ngàn âm thanh da diết của một dàn hòa tấu. Mọi thứ đảo chao dữ dội lướt qua cửa sổ máy bay rất nhanh. Thành phố nhỏ dần, xa dần. Từng mái nhà...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ngày lạ

  1. Ngày lạ TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HỮU HỒNG MINH Mẹ mất. Huy không nghĩ là mẹ mất. Thế mới kinh hãi. Trước cái chết Huy là một tay mơ. Anh chưa chuẩn bị được điều gì cho chính sự dứt bỏ này. Lúc chiếc Boeing cất cánh, Huy cảm thấy nhói đau như vì bị ứ dồn lâu ngày bây giờ màn lưới phơi phới biên sâu của tâm hồn bất chợt vỡ ra, rung lên ngàn âm thanh da diết của một dàn hòa tấu. Mọi thứ đảo chao dữ dội lướt qua cửa sổ máy bay rất nhanh. Thành phố nhỏ dần, xa dần. Từng mái nhà bồng bềnh nghiêng ngửa khuất mờ rồi hòa trộn linh tinh với những con đường nhạt nhòa gấp khúc trước khi tất cả chìm trong sương lạnh và mây trắng. Mẹ ơi, bây giờ mẹ ở đâu? Thật xa, xa lắm rồi. Nhưng tại sao như thế? Chết ư? Thế nào là một cái chết? Phải chăng chỉ câm lặng, biến mất? Phải chăng phải cam chịu sự nhẫn nhục, chìm sâu? Rồi không còn gì nữa. Mãi mãi bặt tiếng không còn dù chỉ là một hơi thở nhẹ. Và kỳ quặc mọi người đều bị ngốn vào đó một cách dối trá và bí hiểm. Rồi mưa gió phủ lên mọi thứ. Như chưa từng xảy ra bao giờ. Những đám mây thốc tháo dạt cả vào ô cửa kính mêng mông như sóng biển. Càng lên cao càng sợ hãi tự do. Huy nhắm mắt. Anh cảm giác chiếc Boeing đang chuồi qua khỏi mớ hẩu lốn mỗi lúc một dâng cao của đời sống. Nơi đó mỗi gương mặt là một trái cây đau khổ trước những biến thiên cay đắng, những dời đổi se lòng. Nơi đó tình, tiền và vụ lợi. Cả nhiều thứ mà chính chúng ta cũng chưa thể hiểu nổi nữa. Như sự căm tức, trả thù, phản đòn và chưởi rủa. Mệt mề qua hết ngày tháng này. Tất cả ngột tối, bị lừa vào một cái hố sâu. Lúc đó mọi người sẽ hiểu, bỏ chạy tán loạn nhưng không ai thoát được vì cú lừa đó điệu nghệ ngoạn mục và rất đau. Một chớp lóe đen ngòm. Thế là hết. Mẹ mất. Mẹ cũng bị lừa như thế. Nhưng mẹ còn lừa cả anh nữa. Thôi rồi! Vô phương rồi! - Tâm hồn Huy chết điếng. Anh hốt hoảng cứ ngỡ là mình nhảm nhí. Vậy
  2. chuyến bay cấp tốc này là cái gì? Bức điện vỏn vẹn đôi dòng nằm trong túi áo này là cái gì? Huy tuyệt vọng. Chết, một kết thúc đột ngột, hàm hồ và dối trá. Nhưng chết là chết. Không âm vọng gì cả. Thế thôi! Tiếng loa phóng thanh léo nhéo điều gì Huy không rõ. Ở trên cao máy bay như đứng im. Chỉ còn mây như biển trắng rì rào vỗ quanh. Đèn Fasten Seat Belt bật sáng. Hành khách được lưu ý cần thắt chặt dây an toàn khi máy bay bay qua vùng thời tiết xấu. Áp thấp - Huy cay đắng nghĩ. Mình cũng đang ở trong vùng như thế. Hệt chiếc Boeing là con cá bơi ra ngoài khoảng không. Và mẹ cũng thế. Mẹ sẽ vút lên không lúc hồn lìa khỏi xác, cắt đứt mọi tín hiệu còn lại. Điều này đau đớn vô cùng. Khi mất liên lạc sự im lặng phủ đầy. Có thể tín hiệu đó vẫn phát nhưng chẳng ai còn nhận ra bởi những tần số có ký hiệu riêng và chính nó cũng đang nhạt dần, mờ dần trước khi mãi mãi trở về là bóng tối. Mây trắng phù du. Như biển đêm qua lúc Huy còn ở đó thôi. Cứ cuộn từng vòm cao ngất rồi vãi tung lên bờ điên cuồng, bất lực và giận dữ. Những ngọn sóng đã đánh vào những miền bóng tối, những hoa lá ngụy trang che giấu đời sống nhưng chúng vẫn còn mãi đó, chườm mặt ra mà thách thức. Và biển trắng. Trắng không thể tả. Một màu trắng như khăn tang của thiên nhiên. Nhưng trước một ngày nhận tin mẹ mất mọi thứ còn quá đỗi êm đềm. Thật lạ! Rồi ngay chính những khoảnh khắc êm đềm ấy lại bị nuốt chửng, bị dựng đứng dậy một cách kinh hoàng bởi chỉ vài hàng điện tín. Những ngày đó Huy đã theo Nhã về biển. Anh nhớ là chưa bao giờ buồn thế. Một đêm thành mộ thu. Cái cảm giác mà đứa con trai muốn chết ngất đi vì tình phụ. Anh lang thang suốt đêm trên biển. Ở đấy anh nhen một ngọn tương lai trắng xóa theo tàu. Anh đã trải mình trên những đợt sóng xô vô nghĩa. Một thành phố xa lạ đến nỗi bây giờ Huy mường tượng lại anh vẫn còn nguyên cảm giác chếnh choáng của một kẻ bị ruồng rẫy. Tâm hồn anh không điểm sáng cho dù trong đêm ngọn hải đăng vẫn thắp để báo hiệu phương hướng, những mạch đá ngầm cho mỗi con tàu. Bóng tối dự cảm nhen tỏa trong anh. Anh yêu mà không cần biết có được đền đáp lại hay không? Để cuối cùng Huy bị Nhã lừa ra một quán cà phê vắng ngồi gục mặt ở đấy và nàng rong phố đi chơi với một thằng đàn ông khác. Khi Huy rời quán đã mười hai giờ khuya. Không khí như đầy một
  3. hơi rượu dữ dội. Huy thả bộ dọc biển. Hải đăng vẫn lóe sáng giữa bình đêm mêng mông. Trời mưa nhỏ. Sóng vẫn đánh tơi bời vào mũi Ô Quắm. Biển vãi bọt trắng xóa và ào ào gào lên bằng cái giọng khàn khàn kinh động. Đêm Huy thức trắng trong phòng trọ. Cửa sổ vẫn hé mở ra biển cho đến khi những con hải âu kêu lên quang quác và vẫy cánh vào trong đó. Tim anh tràn đầy âm vọng xưa cũ, khắc khoải và đợi chờ. Những giác quan mở ngõ lạ xuống tâm hồn như tiếng sóng kia cuộn lên dâng trào, thức ngủ. Một nỗi niềm day dứt lưu ngụ trong anh. Những sần sùi cằn cỗi. Huy đã viết điều này lam nham lên những trang giấy, lá thư dành cho người yêu gửi Nhã. Rồi xé đi. Rồi viết. Rồi đã mệt mề. Rồi tất cả gom vào một đốm lửa nhỏ. Những ngọn lửa tinh quái liếm mê mải trên từng trang giấy viết dở và mê cuồng nhảy múa. Lửa chết. Tàn cuốn. Đêm yên nghỉ bằng ngọn đèn phụt tắt nhưng vẫn còn sáng mãi vào hồn. Và sóng thì vẫn thức ở ngoài biển. Hải đăng vẫn nhấp nháy suốt đêm. Rạng sáng, Huy mở cửa. Bình minh đã bắt xong một chiếc cầu không khí nối đêm và ngày. Những ngọn gió ùa vào phòng đem đi nốt những tàn tro cuối cùng. Huy khắc khoải. Anh không nghĩ được mọi điều đã kết thúc. Tất cả tràn đầy xa vắng. Tình yêu của anh là ngọn lửa hiếm hoi chìm dưới vực sâu. Trái tim chở đầy một niềm hối tiếc. Biển ở trong anh thấm vào tận hơi thở và kết thúc bằng hơi thở. Sự chết. Điều đã chiết ra từ tâm cảm đắng ngắt. Giã từ. Không hiểu sao trong đêm đó anh lại nghĩ về điều ấy. Như những lá thư đã đốt đi vì dở dang. Nỗi cô đơn còn thắm hơn máu đỏ. Những ngày tháng buông trôi nhọc mỏi. Những đời người tạc mặt vào những phiên bản. Cho đến khi biến mất tiếp tục trả trái chín cho hư lãng và trả hư lãng cho cuộc đời. Chết vẫn còn là dang dở. Sẽ bắt đầu lại từ những phác thảo. Nhã sẽ không bao giờ biết kết thúc của đêm trắng trước khi tạo dựng một ban mai hay tàn tro là biểu tượng cuối cùng của những lá thư gãy khúc tương lai đâu. Nàng ở biển nhưng có lẽ nàng cũng chẳng đoái hoài rằng biển mãi mãi là sự gợi nhớ tươi tốt và vĩnh hằng. Tiếng nói của sóng là ngọc nguyên chất, là máu rạt rào. Đại dương đang dựng lên ánh sáng bằng những tiếng ré điên cuồng bởi nỗi đau thổn thức muôn đời vì những điều đã mất. Một biên giới đầy kim từ đây sẽ vây bọc trí nhớ. Huy sẽ không quên. Không bao giờ
  4. quên. Nhưng điều đó chắc Nhã cũng sẽ không cần biết. Vì với nàng, Huy chỉ là một tên khờ tội nghiệp. Nàng đang bị quyến rũ bởi một gã thầu khoán và như thế đối với nàng hình như cũng đủ lắm rồi. Buổi sáng hai đứa gặp nhau trên giảng đường, Huy nói: - Tối anh đến nhé? - Nhã dửng dưng như không: -Đừng! - Tại sao? - Huy lịm đi trong nỗi thất vọng cay đắng. - Em về nhà chiều nay! - Vũng Tàu à? - Vâng!... Đột nhiên nét mặt nàng xung lên những dục cảm khó hiểu. Nàng lửng lơ nhìn Huy như nhìn một con mồi trọng thương chờ phát ân huệ cuối cùng. Đôi mắt nàng đầy tính toán và thận trọng: - Anh Huy! Anh đừng theo em nữa!...Rồi nàng quay ngoắt, nện gót cao ngạo xuống cầu thang. Trong Huy ngột ngạt những cơn điên. Anh lao ra khỏi giảng đường bằng cửa sau khi giáo sư còn chưa kết thúc tiết giảng. Trờ về nhà trọ anh vơ vội vài thứ xộc vội vào túi xách rồi chạy thẳng ra bến xe. Chuyến xe rời bến bồng bềnh như đang đi hay đang trôi trong giấc ngủ. Huy không hiểu điều gì bất thường đang khởi đầu, chậm chạp lăn đến với anh. Chuyến đi không hành lý. Nhã và gã đàn ông thầu khoán chăng? Không! Vẫn còn một điều gì khác đầy tính linh và nghiệt ngã nữa. Nó hệt như những hình bóng mờ đến từ quá khứ và mặc khải kêu gọi. Những giấc ngủ hầm hừ triền miên như đi qua một sa mạc lửa. Và giờ đây Huy chưa lý giải được vì sao mình lại có mặt trên chuyến xe đưa anh về thành phố xa lạ này. Thành phố âm vang sóng biển. Thổi gió bão bùng khuya đêm. Những con đường chạy dọc biển hướng về phía núi đột ngột mở ra một không gian bừng chói. Huy nghĩ đó chính là cửa vũ trụ. Biển sóng. Núi đá cao dựng đứng. Gió nghiêng ngửa thốc lên từ bốn phía. Mêng mông ánh vàng của buổi chiều tà và những con sóng ngự phủ lung linh dát bạc. Bao nhiêu mùa đã qua nơi đây. Đứng giữa sự cao cả của thiên nhiên Huy chợt nghĩ về năm tháng thực sự sẽ có của mỗi đời người thì chẳng là bao! Và phải luôn thay máu mặt để sống. Những ồn ào thấp nặng của cuộc đời. Những nỗi buồn thường đến như một bao trùm và xâm nhập toàn diện. Đã vậy còn lo âu trước tương lai, tuổi già, bệnh tật. Thật quá đỗi nghèo nàn. Anh ghé vào nhà trọ thuê một căn phòng nhỏ. Đã qua mùa biển căn phòng ẩm lạnh và tối. Không khí cũ. Cũ đến nỗi không thể thở được nữa. Cửa mở. Những con dơi bay vù vù húc đầu vào lớp ván mỏng. Biển chồm lên cuốn sóng phía
  5. xa. Những ngọn gió cuốn vào phòng đem theo những hạt nắng cuối cùng của một ngày úa tàn. Những hạt nắng hấp hiu mãi trong ký ức Huy khi anh kết thúc một chuyến về biển đầy nhớ. Buổi sáng Huy đến lớp trễ. Anh không muốn gặp Nhã. Chỉ cần hình dung nàng đứng quây quần bên mấy cô bạn, loài đỏng đảnh phù du, tíu tang tíu tít chuyện gì đó ngoài hành lang, ngoài anh là tim Huy co thắt lại muốn vỡ vì như không thể chịu nổi. Trong đầu anh tiếng sóng ré, còn đó! Huy muốn mình chìm khuất đi để không ai nhận ra. Anh men theo cầu thang dừng lại giữa khúc quanh đốt thuốc lá. Hơi khói tỏa mù mịt trấn an một nỗi đặc quánh mơ hồ đang chen lấn tràn lên trong lòng anh. Huy ném điếu thuốc. Chỉ một làn khói. Tất cả tan đi như ảo ảnh. Như ngọn hải đăng đã chết giữa biển cả. Những con tàu tha hồ húc vào đá ngầm vỡ toang từng mảnh. Những phiên bản cuối cùng của con tàu rập rềnh đầu sóng, xô dạt trên đại dương… Từ xa, nhận ra Huy, Quang mừng rỡ hối hả chạy lại: - Huy ơi! Mấy ngày nay cậu đi đâu? Ra đây mình có chút việc muốn nói với cậu!... Cả lớp nhận ra anh. Ai cũng nhìn xuống đất hoặc quay đi. Huy hoang mang. Những khuôn mặt câm nín. Quang nắm tay Huy thật chặt. Cố nhìn sâu vào mắt Huy nhưng dường như cũng không thể chịu nổi cơn choáng váng, Quang bật ra từng tiếng ấp úng, rời rạc: - Cậu phải thật bình tĩnh, mình mới nói!...Huy ạ!... Có điện tín!...Mẹ cậu mất rồi!... Tất cả sụp đổ dưới chân Huy. Tiếng Quang mỏng thôi sao Huy nghe như tiếng sóng. Mắt anh cũng không nhìn thấy gì nữa ngoài những đợt sóng cao ngất, dị dạng cuốn vào bờ. Lưỡi sóng chạm đến đâu đất cũng rùng rùng sạt lở đến đấy. Ngọn sóng đuổi kịp Huy đang bỏ chạy thục mạng trên biển. Mẹ mất. Đỉnh sóng hất tung Huy lên cao trước khi Huy muốn vùng vẫy, thất thanh la hét cho thỏa uất nhưng không còn kịp nhận mặt điều phi lý đó. Tất cả chỉ còn là những tiếng nấc mơ hồ… *** Đó là đám tang đầu đời buộc Huy phải lưu ý đến từng chi tiết của sự việc. Mọi thứ bung xung cả lên. Huy cứ thấy mình bồng bềnh trong màu áo tang may vội bằng thứ vải sô.
  6. Tấm khăn chít vội trên đầu Huy bị xổ tung chảy tràn xuống như một riềm sóng biển. Lúc mẹ mất anh đang ở đâu kia? Lang thang cuối một bến bờ xa lắc. Mà cũng không có bến đỗ. Anh kiệt sức. Lũ sóng như bầy ngựa điên réo ầm lên. Tiếng vó của nó khua lao xao. Hơi thở giận dữ của nó phì phì trỗi bọt trắng xóa. Có thể cái nhìn hé mở lần cuối cùng của mẹ vẫn đợi anh, vẫn hướng về anh. Để lý giải một cách vô thức rằng không phải ngẫu nhiên anh trôi lạc về một thành phố biển. Ngồi viết và đốt những lá thư cho một tình yêu không đầu không cuối. Tình yêu của anh và người con gái lạ mặt ư? Có sự liên hệ nào không giữa mẹ với một thời thanh xuân xanh biếc như thế? Những phiên bản rực sáng. Tất cả rập rờn như biển biếc. Giờ đây nắp quan tài đã đóng kín. Một khung hình sống động đã bị tháo xuống vĩnh viễn. Mặt đất lạ lùng và thiết thân này luôn chờ đón những cuộc hội ngộ cho sự trở về và cũng như bắt đầu cho những chuyến khởi hành ra đi. Đời sống vẫn tiếp kiến không ngừng những vượt thoát dẻo dai. Những bền bỉ tiềm tàng cho đến hơi thở cuối. Như tiếng rì rào của biển huyên náo dội trên bãi đêm khuya. Đó là sự nhắn gửi của con sóng triệu triệu năm sinh sôi nảy nở. Những chân sóng mải miết đi tìm bờ đó với bao khát vọng và nỗi cô đơn trường cửu. Cho đến lúc vỡ tan trên bãi nó vẫn kịp hóa thân trong muôn ngàn con sóng khác thầm thì tìm kiếm những ước mơ… *** Huy trở lại thành phố vào sáng sớm. Trong sương lạnh anh nhìn thấy ban mai thắp trên đầu mỗi tòa nhà cao ngất như bóng hình của những phác thảo ngổn ngang đổ qua ngày tháng. Cuộc sống vẫn phải trôi đi - Huy nghĩ - Như chính những nỗi buồn rồi cũng sẽ qua. Giống như một mùa cây rụng lá. Nhựa sống sẽ tiếp tục hóa thân từ một chặt đứt. Hoa lá sẽ trào dâng một mùa trái mới. Huy đến giảng đường sớm. Tiếng bước chân gieo trên bậc thang tịch mịch, uể oải. Những ngày rời đã qua. Nhã đến trước mặt anh lúc nào chẳng biết. Huy muốn kêu lên. - Anh Huy! - Nhã nói - Em thành thật chia buồn cùng với anh. Em có lỗi... Em không biết... Không hay biết gì cả…- Cô nói rồi òa khóc.
  7. Huy nhìn sâu vào mắt Nhã. Anh vẫn chưa hiểu. Đôi mắt ngập nước và đỏ mọng. Hoàn toàn không phải ướt át một cách đầy hàm cớ. Có nghĩa là cô đã khóc nhiều rồi. Nhưng dường như cũng chẳng có gì cho anh ở trong đó cả. Nó mêng mông như một hồ thu. Khẩn cầu và rỗng lạnh.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2