intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Người đàn bà điên và những trải ngiệm

Chia sẻ: Khanhlkkk Kahnh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:16

62
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cuộc sống của Hạ Vy có thể nói là bình lặng, không sóng gió, cô luôn biết cách che giấu cảm xúc và gói gém những nỗi buồn nơi sâu thẳm trái tim. Mỉm cười và chấp nhận những bộn bề không vui trong cuộc sống với cô như là một lẽ dĩ ngẫu nhiên tất yếu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Người đàn bà điên và những trải ngiệm

  1. Người đàn bà điên và những trải ngiệm
  2. Cuộc sống của Hạ Vy có thể nói là bình lặng, không sóng gió, cô luôn biết cách che giấu cảm xúc và gói gém những nỗi buồn nơi sâu thẳm trái tim. Mỉm cười và chấp nhận những bộn bề không vui trong cuộc sống với cô như là một lẽ dĩ ngẫu nhiên tất yếu. Cô sống khá khép mình và không thích ồn ào, cô thích tìm về sự bình yên, tìm về kỉ niệm nhưng cũng không phải là người gặm nhấm quá khứ để sống, đơn giản cô không muốn đánh mất đi những kí ức dù nó khiến trái tim cô đau nhói mỗi khi nghĩ về. Hạ Vy là một phóng viên trẻ, nhiệt tình và tâm huyết, khát khao cháy bỏng luôn muốn đi và khám phá thế giới xung quanh. Sau mỗi chuyến đi cô lại có thêm cho mình những trải nghiệm mới, cô thấy mình mạnh mẽ, sâu sắc hơn và có lẽ hiểu đời hơn. Một niềm vui nho nhỏ đối với cô là những món đồ như một kỉ vật cô có được sau những lần rong ruổi đó đây, bộ sưu tập mà cô gọi là những chuyến đi luôn tràn đầy màu sắc và âm vị cuộc sống. Kí ức ùa về…
  3. Giữa lòng thành phố ồn ào, nhộn nhịp có một ngôi nhà màu xanh nhỏ xinh, ẩn mình sau những hàng cây leo, những khóm hoa ti gôn man mác buồn. Nơi ban công lộng gió, cô gái mặc váy cam nhẹ nhàng vuốt ve những chùm hoa tử lan tim tím và trắng hồng. Đôi mắt cô nhìn xa xăm rồi đọng lại một giọt buồn trên bờ mi khiến lòng cô tái tê, quặn thắt. Đã lâu rồi cô không có những khoảng lặng trong tâm hồn khiến cô thấy nhói đau đến thế, hôm nay sau một ngày chia tay anh nó ùa về như làm tan chảy trái tim monh manh đang rạn nứt. Cô thẫn thờ lặng yên nhắm mắt mơ màng cho làn gió xuyên thấu ru hồn mình. Dù đã cố quên đi, không muốn nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra để có thể bắt đầu cho phía trước nhưng dường như trong lòng cô không thể nào yên vì cơn bão lòng dữ dội, ồn ào quá. Cô từng nghĩ tại sao con người ta đã biết và phải chứng kiến những cuộc tình chống vánh, chia tay trong hận và nước mắt mà người ta vẫn cứ mải miết yêu đương, để rồi trả giá, đau khổ, yếu đuối…Cô sống hồn nhiên với suy nghĩ đó suốt một thời sinh viên trong trẻo, để 4 năm đi qua không một mảnh tình dù có bao người thầm yêu và ngưỡng mộ cô. Nhưng chính cô cũng không ngờ cô lại rơi vào lưới tình nhanh đến thế, cô gặp anh trong một ngày nắng hạ, chàng trai áo sơ mi trắng đang dạo bước về phía cô.Giây phút đầu tiên ánh mắt cô và anh chạm nhau, cô bối rối và một cảm giác lạ chợt ngân lên hòa vào giai điệu xốn xang
  4. của cảm xúc. Nếu định mệnh không ru đẩy cô gặp anh lần thứ hai trong quán vắng một chiều café và lần thứ ba trong buổi giao lưu các tác giả trẻ thì có lẽ giờ đây… Cô tự nhủ lòng giữa những người lạ ta gặp và quen nhau, ba lần đủ biết đó là nhân duyên, có lẽ vì thế anh đã khiến trái tim cô loạn nhịp…một tình yêu không hẹn trước. Càng nghĩ cô càng day dứt, chắp nối những kỉ niệm lại cô càng thấy tê dại. Con tim một thời ngỡ là băng giá được anh sưởi ấm và yêu thương nhưng yêu thương ấy cũng tình cờ đến và đi để rồi ta mất nhau…một người ở lại một người đi, một người buông tay một người buồn…Phải chăng ai đi qua mối tình đầu đều có những xốn xang, vương vấn, tái tê, da diết và khờ dại. Đi qua những ngày ấy, cô thấy mình như đi trong mơ, mơ hồ đến mức cô không biết liệu có bao lần như thế ngang qua đời cô,
  5. yêu là chết ở trong lòng một ít, là người lạ bỗng hóa thành quen rồi từ quen phút chốc đã xa lạ… Liệu rằng với một người như cô luôn nghi hoặc về tình yêu và đi qua mối tình đầu đầy tê dại như thế cô có bao bọc trái tim mình bởi một hàng rào khép kín vô hình hay không? Nhưng có lẽ sẽ rất lâu để cô lại có được những rung động đầu đời ngọt ngào như thế và có thể sẽ là không bao giờ…Cô sẽ không chạy trốn tình yêu bởi yêu thương không hề có lỗi chỉ là cô sẽ giành thời gian để hâm nóng trái tim mình, chầm chậm thôi, chầm chậm để đong đầy yêu thương... Đang mơ màng với những kí ức ngang qua, giai điệu của bản tình ca My heart will go on vang lên làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của cô. - Alô… Vy nghe… - Sao nghe giọng nàng buồn thiu thế hả?
  6. - Vì ta nhớ nàng ý mà. - Nhớ ta thì nghe giọng ta phải vui lên chứ. - uh… Như một tiếng thở dài, con bạn thân ở đầu dây bên kia dường như cũng đoán biết được tâm trạng không vui của cô. - Đúng là có sao rồi. Ta định tha cho nàng nhưng xem ra không được rồi, ngày đẹp trời thế này ở nhà cũng buồn lắm, ta mới biết một quán trà sữa ngon ghê, có đủ vị luôn, nàng chuẩn bị đi ta qua đón nhé. - Ơ này…alô…alô…
  7. Con bạn thân không để cho cô phải suy nghĩ lựa chọn đã tắt máy cái rụp. Dù sao cũng đang tâm trạng, giữ nỗi buồn trong lòng chỉ thêm ghánh nặng, học cách mỉm cười và chấp nhận, cô nghĩ vậy và bước đến tủ đồ. Đúng 20 phút sau đó, một nụ cười không thể rạng rỡ hơn đứng trước mặt cô. Con bạn tâm lí luôn biết cách khỏa lấp nỗi buồn cũng như sự cô đơn của cô bao lâu nay, khiến cô cảm thấy “ghét” nó đến mức không thể sống thiếu được. - Xong rồi thì đi thôi. Và như thế trên chiếc xe máy hai cô gái trở nhau đi giữa chiều nắng nhẹ nhàng, líu lo như chim én gọi mùa xuân về, lòng cô dường như cũng đang có nắng rồi, ấm áp hơn, dịu dàng hơn, cô nghĩ có khó gì đâu chỉ cần trong đời ta có bạn nắm tay cùng bước đi…Cô cười…một nụ cười cũng nhẹ như gió vậy.
  8. Quán vắng không màu mè nhưng bước vào khá thú vị, một không gian yên bình, những giỏ phong lan nhỏ xinh lửng lơ buông lơi kiêu sa trước gió, một bản nhạc du dương nhẹ nhàng, đằm thắm. Đúng là rất lí tưởng cho những ai thích lãng mạn và suy nghĩ. Cô nhấm nháp ly trà sữa cà phê ngọt ngào rồi đặt xuống nhìn vào mắt con bạn dường như cũng đang băn khoăn: Tao và Kiên chia tay rồi mày ạ. - Sao thế, mày và Kiên… - Uh, là tao không nói với mày, bọn tao bắt đầu thấy khoảng cách từ lâu rồi, chỉ là đến lúc không cần hiểu nhau nữa. - Vân lặng yên, vì chơi với nhau cũng lâu nên cô hiểu Vy và tôn trọng suy nghĩ của bạn.
  9. - Được rồi tao hiểu mày, có lẽ trong lòng mày đang rất ngổn ngang, nhưng Vy mà tao biết rất mạnh mẽ, mày sẽ không sao đúng không? - Uh, tất cả rồi sẽ đi qua, đi qua những ngày mưa để chờ nắng, *hì hì*… Tại một góc nhỏ gần cửa sổ, bàn tay nắm lấy bàn tay, trao nhau những nụ cười cũng giòn tan như nắng. Điều kì diệu… Bữa tối của hai mẹ con vừa xong, Hạ Vy đến ngồi gần bên mẹ thỏ thẻ: Mẹ ơi! Con yêu mẹ. Con sẽ không bao giờ xa mẹ đâu.
  10. Mẹ cô nhẹ nhàng vuốt tóc con gái: Lúc nào cũng như trẻ con ý, bao giờ mới lớn được. Con phải lấy chồng chứ. Nhìn vào mắt mẹ, Vy luôn thấy một nỗi buồn miên man, cô thương mẹ, người đàn bà trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, lặng lẽ nuôi cô trưởng thành, hi sinh tuổi thanh xuân vì cô. Những lúc thế này cô lại thấy nhói đau, bố bỏ mẹ con cô đi, hơn 20 năm không một hồi âm, nhiều lúc cô tưởng như nỗi uất hận như nghẹn ứ rồi trào lên đau đớn. Nhưng chưa bao giờ cô nghe thấy một lời trách móc nào của mẹ về bố cả, mẹ chịu đựng và thầm lặng đi qua những hờn tủi, hằng đêm mẹ vẫn lật giở hình của bố để rồi ôm mặt khóc, cô bé con bao năm đứng nấp sau lưng mẹ cắn chặt môi, nước mắt trực trào và khi đã thành thiếu nữ vẫn thế…Nhiều lúc cô muốn chạy đến hỏi mẹ tại sao phải khổ thế, tại sao mẹ còn lưu luyến nhưng rồi sợ mẹ buồn, sợ mẹ lo nghĩ cô lại không dám. Tình yêu mật ngọt, mật ngọt tình yêu khiến con người ta phải một đời da diết, khờ dại, buộc lòng mình vào giá băng, cô quạnh… Khi nói về tình yêu mẹ rất sâu lắng, mẹ luôn bảo Vy khi nào đủ lớn biết yêu con sẽ hiểu, nó đôi khi chỉ là chờ đợi, chờ hoài, chờ mãi…Như thế thì sẽ rất đau khổ.
  11. Ừ, đau khổ nhưng cam tâm tình nguyện vì một hi vọng không bao giờ bị dập tắt, vì một niềm tin không có giới hạn. Con hãy lắng nghe con tim mình lên tiếng! Hạ Vy được cử đi công tác ở một xã miền núi để hoàn thành loạt bài viết về Đất và người trên những nẻo đường xa. Đây không phải là lần đầu tiên cô đến với miền sơn cước, nhưng lần nào cũng có những xúc cảm thật đặc biệt rất riêng. Phải chăng núi rừng, bầu trời, không gian nơi đây đã quyến luyến tâm hồn cô gái trẻ, khiến cô buộc lòng mình với những đam mê bất tận trên hành trình khám phá cuộc sống. Ở vùng rừng núi này cách rất xa trung tâm thị trấn, heo hút, vắng vẻ, những mái nhà ngói xiêu vẹo khép mình giữa bao la núi đồi và càng trở nên mờ ảo bởi khói hoàng hôn. Đến đây cô đã được lắng nghe một câu chuyện đời đầy nước mắt, tủi hổ của một người đàn bà sống mò mẫm, lầm lũi nơi con hẻm nhỏ ít người qua lại, người ta bảo đó là người đàn bà điên. Người đàn bà ấy suốt một đời chờ mong một người đàn ông và cũng bị đàn ông chà đạp để rồi hóa điên dại. Người đàn bà sinh ra trong một gia đình nghèo 3 chị em gái, mồ côi bố, phải vất vả mưu sinh nuôi người mẹ mù và các em. Như bao thiếu nữ cùng trang lứa lẽ ra sẽ được ở bên người mình yêu để cùng nhau xây đắp mái ấm nhưng với tấm lòng hiếu thảo,
  12. người đàn bà đó đã hi sinh hạnh phúc của mình để ở bên chăm sóc mẹ già, cũng từ đó đổ dồn cho bao nhiêu bi kịch… Tìm đến nhà người đàn bà bất hạnh, cô phóng viên trẻ không khỏi ngỡ ngàng, chạnh lòng thấy vô cùng thương cảm và rồi khâm phục. Ngôi nhà nhỏ lụp xụp, giăng đầy màng nhện chỉ có một người đàn bà với mái tóc rối lõa xõa, khuôn mặc hốc hác xanh xao nhưng đôi mắt vẫn rất đẹp, sâu thẳm ngồi co ro nơi góc nhà trên manh chiếu rách tả tơi. - Chào cô, cháu là phóng viên, cháu muốn được viết về cô, cô cho cháu được trò chuyện với cô nhé! - Đi đi, người đàn bà gào thét như điên loạn, dở khóc dở cười.
  13. - Cô đừng sợ, cháu chỉ muốn nói chuyện với cô thôi, cháu không làm gì cô đâu, cô bình tĩnh lại đi. Nói rồi Hạ Vy chìa bàn tay mình ra đưa mắt nhìn người đàn bà một cách chân thành. Bàn tay nhăn nheo run run rụt rè chạm vào tay cô, ánh mắt đầy tin tưởng. - Cháu xin lỗi nhưng cô không hề điên loạn như lời đồn đúng không ạ? - Phải chính bọn chúng khiến tôi phải giả điên, tôi hận chúng. - Tôi và người đó yêu nhau, hẹn ước chuyện trăm năm nhưng vì hoàn cảnh của hai bên không thể thực hiện lời hứa nên chúng tôi mỗi người một đường. Tôi và người đó dù không ở bên nhau nhưng vẫn có con với nhau, người đó đưa con đi khi tôi sinh ra nó được mấy ngày và rồi không bao giờ trở lại nữa. Tôi vẫn chờ, vẫn hi vọng vào ngày họ trở về tìm mà tôi còn bán rễ ở nơi đau thương này. Nhưng đau đớn quá cô ơi, tôi bị bọn đàn ông chăng hoa ở làng này hành hạ, chà đạp, những đứa con sinh ra rồi bán đi, tôi lấy tiền bán con sống qua ngày đoạn tháng.
  14. - Người làng không biết nỗi khổ của cô sao? - Họ biết nhưng không phải việc của họ sao họ phải lo. - Sao có thể như thế, còn chính quyền, công an nữa. - Chuyện đời nó là như thế, tôi là kẻ bị vùi lấp dưới đáy xã hội rồi. Tôi bị bọn chúng hành hạ rồi tôi thác loạn, điên cuồng chửi chúng, nguyền rủa chúng. - Tại sao ra nông nỗi này, sao cô phải đày đọa mình thế?
  15. - Tôi chỉ có thể như vậy, sở dĩ tôi sống đến giờ này vì chờ đợi hi vọng thôi. Những lời tâm gan của người đàn bà khiến Vy chua xót biết bao, giữa bụi đời đau khổ, người đàn bà sống lay lắt vì một niềm tin, sự chờ đợi một người đàn ông ra đi không hẹn ngày về… Thật đau khổ và đáng trân trọng. Có lẽ người đời sẽ cho rằng chờ đợi ngu ngốc để làm gì khi cuộc đời bị hủy hoại, nhưng với họ luôn ẩn khuất đâu đó trong tâm hồn những ngọt ngào núi kéo con tim khô cằn hồi sinh, sống để hi vọng. Hạ Vy đã học được nhiều điều từ chuyến đi đầy trải nghiệm này và giờ thì cô đã hiểu được mẹ, trái tim của những người đàn bà chờ chồng và thương con, tình mẫu tử thật thiêng liêng, nó có một sức mạnh vô hình, ẩn tàng mà vô cùng mạnh mẽ, khiến họ sẵn sàng đương đầu với sóng gió cuộc đời. Anh à, cám ơn anh – mối tình đầu của em, đã cho em biết thế nào là yêu, em và anh đã đi qua cuộc đời của nhau. Trên chuyến tàu định mệnh anh đã dừng chân ở một ga tàu khác, em sẽ vẫn đi trên con tàu ấy, em sẽ hi vọng và đợi chờ vào một tình yêu có thể cùng em song hành trên mọi nẻo đường xa, đưa em đi qua những
  16. dông bão cuộc đời, em sẽ không khóc khi đêm một mình vì những người mẹ đã khóc chọn một đời để yêu những đứa con, em sẽ cười vì mẹ đã khóc cho những nụ cười của em. Ngày mai em sẽ bước đi đến những nơi xa khác bởi ở đâu yêu thương cũng luôn tồn tại và lớn lao vô cùng.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0