intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Người đàn bà ngóng về phía biển

Chia sẻ: G G | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

67
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

1. Người đàn bà với thế ngồi bó gối, mắt đăm đăm nhìn ra phía trùng khơi, mái tóc dài cứ bị gió thổi tung lên, Nguyên chợt mường tượng nó như một mảng lưới hình rẽ quạt đang cố đánh bắt khoảng không gian chật hẹp trong lòng cái quán dã chiến và cả người khách độc nhất là anh. Ánh mắt! Nguyên nhìn sâu vào đôi mắt người đàn bà đang ngồi trên cát phía ngoài hiên chiếc quán, rồi cảm thấy hơi rờn rợn, người đàn bà có ánh mắt thật lạ lùng, nó trống rỗng, bàng...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Người đàn bà ngóng về phía biển

  1. Người đàn bà ngóng về Nguyên phía biển Quân 1. Người đàn bà với thế ngồi bó gối, mắt đăm đăm nhìn ra phía trùng khơi, mái tóc dài cứ bị gió thổi tung lên, Nguyên chợt mường tượng nó như một mảng lưới hình rẽ quạt đang cố đánh bắt khoảng không gian chật hẹp trong lòng cái quán dã chiến và cả người khách độc nhất là anh. Ánh mắt! Nguyên nhìn sâu vào đôi mắt người đàn bà đang ngồi trên cát phía ngoài hiên chiếc quán, rồi cảm thấy hơi rờn rợn, người đàn bà có ánh mắt thật lạ lùng, nó trống rỗng, bàng bạc còn hơn hàng vạn con sóng cứ thay phiên nhau vồ vập lên mặt cát. Cô ta có một khuôn mặt trái soan, ngâm ngâm đen rất đẹp nhưng huyền hoặc như phủ một lớp sương lạnh. Về ăn dầm ở dề cái làng chài nằm lọt thỏm giữa mênh mông sóng nước, một bên là vùng đầm phá rộng mênh mông và một phía là biển khơi xanh ngắt. Một ngôi làng chài đã dần mai một nghề đi biển, đã tân hoá với những ngôi nhà hiện đại, cầu kỳ, những con đường bê tông với cung cách sinh hoạt chẳng kém gì cái thành phố nằm cách nó hàng chục killô mét, cũng quán xá, cũng bi da cũng là những buổi nhậu đổ tràn bia rượu. Không tìm được đề tài, ý tưởng nào khả dĩ dựng lên một câu chuyện để trả nợ cho trại sáng tác. Nguyên đành lang thang ra biển. Kiếm được một cái quán nằm biệt lập ở cuối bãi, gọi mấy chai bia, vài con cá nục hấp phơi một nắng, thứ đặc sản khá bắt mồi của làng chài bãi ngang chỉ chuyên nghề câu cá nầy, vừa nhâm nhi, vừa ngắm biển trong tâm thế trống rỗng. Uống hết mấy chai bia, Nguyên đứng dậy, cởi chiếc áo thun, liếc nhìn người đàn bà và cảm thấy hơi mắt cở bởi cái bụng tròn óc như trái pom của mình. Gã chủ quán đang nằm hát nghêu ngao trên chiếc võng cũng nhìn anh rồi nheo mắt cười “ Tắm à?”. Nguyên gật đầu rồi quay người bước ra khỏi
  2. quán, hai tay vòng ngang ngươi cố che cái bụng dị hợm của mình. Gã chủ quán lại đong đưa, rền rĩ một điệu nhạc bô lê rô cũ mèm trên chiếc võng. Bãi biển ở đây còn hoang sơ, vắng ngắt, có lẽ vì cách trở đầm phá những công ty du lịch chưa muốn với tay tới, chỉ tự phát ba bốn hàng quán của những người dân địa phương nên bãi bờ còn trắng phau, không một cọng rác, loại sản phẩm nhếch nhác của sự bành trướng kiểu du lịch sinh thái rất đang thịnh hành. 2. Chiều hơi lành lạnh, cả một dãi bờ cát phẳng, tạnh không một bóng người, phía xa xa hàng chục chiếc thuyền câu đen sì nằm úp mặt im lìm trên cát. Mặt cát giờ này vẫn còn hâm hấp nóng khiến Nguyên phải chạy. Từ quán ra đến mép nước chỉ nhỉnh hơn trăm mét cát trắng xoá. Nguyên chạy một hơi rồi nhào mình vào một ngọn sóng lớn đang đập mạnh vào bờ. Cú phóng thẳng, cái cay xé, mặn chát sộc vào mắt, vào mũi làm anh ho sặc sụa. Quẩy đạp, tưng tẩy trong dòng nước mát rượi một lúc, cảm thấy hơi mệt nên định bơi vào bờ và rồi Nguyên lại đụng ngay ánh mắt trống rỗng vô hồn ấy. Người đàn bà đứng cách Nguyên không xa, hai chân ngập chìm quá gối trong nước, vẫn mái tóc dài bay ngược, đôi mắt sâu hút không đáy. Bộ đồ cánh bằng vải mỏng, màu tím nhạt bị ướt sũng bám sát vào người của chị ta lộ rõ từng đường cong trên cơ thể khiến anh thầm xuýt xoa “ Đẹp, quá đẹp…” Cặp ngang khuỷ tay trái người đàn bà là một chiếc giỏ xách bằng nhựa, cũng màu tím. Tay phải chị ta cứ liên tục thò vào trong giỏ xách rồi lại ném tung từng nắm vàng mả. Những xấp giấy nhiều màu, nhiều cỡ loại cứ được tung lên cao, xoáy theo gió rồi rơi xuống mặt nước. Quanh người đàn bà lúc này là giấy tiền, giấy vàng bạc, những tờ đô la giả, bọt sóng và ánh mắt thất thần. Vừa lạ lùng, vừa kinh nghi, Nguyên đứng nhìn sững mặc cho những đợt sóng nhồi vào rồi kéo ra, cứ lúc xa, lúc gần…Cho đến lúc người đàn bà quay lưng lội vào bờ, đi thẳng qua cái độn cát nhỏ và khuất dần sau những ngôi lăng mộ to lớn, sặc sở sắc màu.
  3. Buổi cơm chiều dưới mái hiên ngôi nhà, râm ran tiếng chuyện trò của những đồng nghiệp, Nguyên vừa ăn vừa lắng nghe vài người khoe đã tìm ra đề tài, đã viết được vài chục trang…Anh hơi chạnh lòng, trong anh cho đến lúc này vẫn là một con số không to tướng. Và vội chén cơm, anh đứng dậy đi về phía chiếc bàn nước, pha một cốc nước chè, nhấp một ngụm, cái vị đắng, chát làm anh sảng khoái hẳn và bất chợt hình ảnh người đàn bà, những ngọn sóng ngập đầy tiền cõi âm, đôi mắt rỗng không chợt tái hiện. Gã chủ quán có lẽ nhỏ hơn Nguyên vài tuổi, người thấp đậm, khuôn mặt rám nắng đặc trưng cư dân biển, Gã vừa nói vừa đặt chai bia khui sẳn lên mặt bàn trước mặt anh: - Sao xếp! Đã viết được chi chưa? Nguyên chán chường lắc đầu: - Không ra chi…chỉ được cái ăn nhậu. Gã chủ quán cười hềnh hệch: - Lo gì xếp ơi, thời gian đoàn ở còn dài dài mà. Chiều nào xếp cũng ra đây chắc chắn sẽ có bài hay… 3. Nguyên cười, cắt ngang: - Hay đâu không thấy, chỉ thấy từ xỉn tới… Đang nói, anh bỗng ngưng lại khi nhìn thấy trong góc quán một chiếc dỏ rác đầy nhóc tiền mả ướt nhẹp, bám dính thành từng cục. Gã chủ quán cũng rất tinh ý:
  4. - Mất cả tiếng đồng hồ mới vớt sạch đó…Con mẹ kỳ lắm, vẫn chứng nào tật đó. La mắng hoài cũng mệt bằng chi đi dọn còn khoẻ hơn. Anh vờ ngạc nhiên: - Cậu đang nói ai? -Thì người đàn bà chiều hôm qua đó, bộ xếp không thấy sao. - À, người đàn bà ném vàng mả xuống biển đó hả… bị khùng chắc, cũng là người làng mình? Gã chủ quán: - Vâng…ở đó mà khùng, giàu nhất nhì vùng này đó. Nguyên tò mò hỏi: - Chiều nào cũng vậy à? Gã chủ quán kéo ghế ngồi xuống bên anh: - Mồng một, mười bốn âm thôi, chứ ngày nào cũng chơi kiểu xả vàng mả trắng cả biển vậy ai dọn cho nổi… Nhưng tức thì nói vậy chứ cuộc đời bà Gái cũng gian truân, bất hạnh lắm. Anh gật gù: - Cô ấy tên Gái à…Cũng đúng chắc có ẩn tình gì mới có hành động kỳ quái vậy chứ ai lại…
  5. Gã chủ quán nhanh nhẩu: - Có lẽ là vậy… nhưng cả làng này không ai hiểu đầu đuôi mô tê chi. Theo lời mách lẽo cùa gã chủ quán. Nguyên đi qua mấy ngõ chợ hẹp. Một loại chợ tạp phín lù thường gặp ở những vùng làng quê xa xôi, lổn nhổn, lộn xộn với hàng thực phẩm, hàng cá thịt xen lẫn với hàng quà vặt, thuốc tây…Cứ chen lấn, đùn đẩy trong mùi tanh nồng của cá biển, nùi mồ hôi người mằn mặn. Cứ đi riết, anh cũng tìm tới được cái quầy hàng tạp hoá nằm gần cuối chợ. Người đàn bà vẫn một bộ đồ cánh màu tím đón anh bằng nụ cười niềm nở, Chẳng gì Nguyên lúc này có lẽ cũng là một vị khách may xưa của ngày hôm nay. Nhưng anh vẫn cảm nhận được đằng sau nụ cười, ánh mắt đang giả bộ tươi vui, niềm nở kia vẫn là một khoảng buồn sâu hút… Cứ tỉnh bơ làm khách hàng, hỏi mua vài thứ lặt vặt, Người đàn bà tẩn mẩn gói hàng, thối tiền thừa… - Tôi thấy chị quen quen…hình như có gặp ở đâu rồi thì phải? 4. Nguyên nói bâng quơ khi nhận lại số tiền thừa. Người đàn bà cũng ngước lên nhìn anh, một lát sau bằng một âm giọng khàn khàn trái ngược với dáng vóc, dung mạo: - Anh chắc là người trong đoàn văn nghệ sĩ ? Nguyên gật đầu: - Sao chị biết. - Hôm qua em thấy anh trên bãi biển.
  6. Nguyên giả vở như vừa nhớ ra: - Tôi nhớ rồi…chết thật… lú lẫn quá. Liên tiếp hai hôm sau, Nguyên vẫn chịu khó lội bộ hơn hai cây số qua mấy đồi cát ra tận chợ để mua vài thứ vặt vãnh. Mua chỉ để nhét đại vào chiếc ba lô chứ không cần thiết gì. Mua, trả giá nhận tiền thối và mục đích cuối của anh cũng đạt được, Người đàn bà chịu tiếp chuyện với anh trong căn phòng phía sau quầy hàng với mức thân thiện như một người bạn đủ tin cậy để tâm sự. - Năm đó em mới mười tám tuổi… Giọng nói người đàn bà trầm buồn, xa vắng. Anh bưng tách trà lên nhắp, một cảm giác bồng bềnh mơ hồ ru anh chòng chành…chòng chành… Trên chiếc gọ, một loại thuyền đánh bắt gần bờ của cư dân miền biển chao đảo, quay cuồng theo hàng ngàn hàng vạn con sóng cao quá đầu người. Đứa bé trai mới mười tháng tuổi nằm co rúm trong lòng người đàn bà trẻ, thỉnh thoảng lại nấc lên từng cơn nôn oẹ. Người đàn ông cũng còn rất trẻ ngồi chồm hổm kế bên, khuôn mặt đầy lo âu, thì thầm: - Liệu con có chịu nổi không em? Người đàn bà lắc đầu, trong ánh mắt thoáng lên vẻ tuyệt vọng: - Em không biết…Em sợ quá anh ơi. Người đàn ông choàng tay quàng ngang vai vợ: - Có gì thì cùng chết chung…cả gia đình…
  7. Người đàn bà thút thít khóc, giọng chị nghẹn lại: - Em không còn giọt sữa nào cho thằng Kình nữa…làm sao đây anh… Vào ngày thứ năm chiếc gọ bị hư máy, mặc cho sóng biển vùi dập đẩy đưa. Nước uống hết, lương thức cũng hết. Không chịu nổi cái khát cháy, mặn chát của từng giọt nước biển giọt vào đôi môi nhỏ xíu, nứt vở, thằng cu Kình chết sau một cơn oằn mình nôn khan ra cả mật xanh lẫn mật vàng. Chị hoàn toàn không biết, vẫn vỗ nhẹ nhẹ bàn tay lên chiếc mông nhỏ xíu với lời ru khản đặt rin rít trong cổ họng khát cháy. 5. Người chủ chiếc gọ phát hiện ra thằng bé đã chết cứng, nằng nặc đòi ném cái xác gầy nhom, xanh lét xuống biển vì sợ xui rũi với sự tán đồng của những người đồng hành trên gọ. Chồng chị cũng vừa cố khuyên nhủ, vừa giằng lấy đứa bé trong vòng tay ôm khư khư của vợ: - Con nó đi rồi em ạ… Chị cố nhướng đôi mắt lờ đờ, trắng đục lên nhìn: - Nó chưa chết đâu…em vừa cho nó bú xong mà. Chồng chị nghẹn ngào: - Con nó chết thật rồi, đằng nào mình cũng phải bỏ nó thôi. Vừa nói, người chồng vừa rứt mạnh đưa bé ra khỏi tay chị rồi anh ta cỡi chiếc áo đang mặc bọc kín lấy xác nó. Người đàn bà vụt chồm lên, hai tay chới với
  8. về phía người chồng, miệng há rộng nhưng chẳng thốt lên được âm thanh nào và rồi chị đổ ập vào mạn chiếc gọ lúc người chổng thả dần đứa con của mình xuống biển. Chị Gái ngừng kể, lén chùi nước mắt, Nguyên tính nhẩm thời gian, chuyện đã xãy ra gần ba mươi năm trước, vậy mà trong đáy mắt người đàn bà vẫn còn hiển hiện ánh bi thương, hoảng loạn. Anh muốn nói một câu gì đó an ủi người đàn bà ngồi đối diện nhưng cổ họng lại khô cứng, mặn chát như những giọt nước biển từ quá khứ của chị vừa tràn qua làm nóng ran bờ ngực. Nguyên không thể hiều nổi sức mạnh nào trong thân hinh mảnh dẽ của người đàn bà đã cho chị được sinh tồn trong hơn bảy ngày không nước uống, không lương thực lênh đênh giữa cái hoang vu khủng khiếp, ngày rát bỏng, đêm lạnh buốt của biển. Anh lại chiêu một ngụm trà rồi thầm lý giải có thể nỗi đau đớn tột cùng khi nhìn cái thân xác bé nhỏ của thằng Kình bị chuồi dần xuống lòng biển cả lớn hơn nhiều so với sự đoạ đày của thể xác, hay do chị đã bị ngất đi hai ngày hai đêm khiến cả tinh thần lẫn thể xác được hoàn nguyên trong bản năng cội nguồn một sinh vật ngoi lên từ biển. Khi chị tỉnh dậy, trên chiếc gọ chỉ còn bốn người, hai cha con người chủ gọ, một người đàn ông khi bắt đầu chuyến vượt biên rất lực lưỡng bây giờ gầy xọp và chị. Tất cả đều gần như trần truồng. Chị không còn cảm giác thẹn thùng dù áo quần trên người sau mấy hôm ngâm nước biển, ngâm từng con nắng cháy da đã mục rả, vỡ ra từng mãng da thịt. Không nhìn thấy chồng, chị biết anh cũng đã được thuỷ tán cùng với hơn mười khác chỉ trong thời gian chị bị ngất đi. Biết là vậy nhưng trong lòng chị lúc đó hoàn toàn trống rỗng dững dưng. “ Chết, em nghĩ rồi mình cũng sẽ gặp lại chồng con, có gì phải buồn rầu, sợ hãi…” Chị chỉ nghĩ như vậy. 6. Đêm đó chị nằm mơ, một người đàn bà phục trang cổ xưa đứng trên quầng
  9. mây trắng chỉ tay về phía một chiếc tàu thật lớn đang vun vút lướt trên đầu những ngọn sóng, rồi những tiếng gọi í ới của chồng, tiếng cười trong trẻo của thằng cu Kình. Chị giật mình tỉnh dậy, ánh trăng mười bốn rạng rỡ, bàng bạc trên mặt biển mênh mông. Chị nhướng mắt nhìn quanh, cả ba người đàn ông đều đàng nằm rúm ró giữa lòng chiếc gọ. Nhìn qua mạn chiếc thuyền, chợt mắt chị sáng lên, chập chờn trong làn sóng nước là những ánh đèn đang mỗi lúc mỗi tiếng lại gần… Ba năm nếm trải đủ thứ tủi nhục, khổ đau của kiếp sống những thuyền nhân tỵ nạn đi đày từ trại tập trung này sang trại tập trung khác ở Hồng Công. Chị tình nguyện trở về lại quê hương. Nguyên liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay. Mười một giờ trưa, đã gần đến giờ ăn trưa của đoàn, anh vừa đứng dậy vừa nói: - Cám ơn chị, tôi phải về kẻo anh em họ đợi cơm. Người đàn bà cũng đứng dậy khỏi chiếc ghế: - Giờ này anh đi bộ vào e nắng, để em lấy xe chở anh vào. Nguyên cười: - Không sao đâu, tôi đi bộ cũng được. Nguyên bước ra cửa, người đàn bà đưa anh ra tới bên ngoài khoảng sân xi măng đang tráng đầy bóng nắng. Dừng lại dưới một tàn cây bằng lăng đang mùa trổ hoa bên cạnh bức tượng Quan Âm lớn bằng người thật đứng trên một đài mây, Nguyên chợt hỏi: - Chị cứ thả vàng mả xuống biển như vậy mà chính quyền xã không có phản
  10. ứng gì à? Người đàn mà cười buồn: - Có chứ anh, em bị phê bình, kiểm điểm hoài, thậm chị còn bị phạt tiền. Nguyên nhẹ giọng: - Tôi thấy hình như chị làm vậy cũng không ổn lắm. Người đàn bà bỗng ngẹn ngào: - Em cũng biết làm vậy là không hay…nhưng tất cả những gì quý giá của em đều nằm ngoài đó…em…em chẳng có gì…một nơi để thắp hương cũng không. Nguyên quay sang nhìn sâu trong đôi mắt người đàn bà, anh định nói với chị rằng, chị còn có nhiều thứ trong cuộc đời này, chị còn hình bóng của chồng, của con và cả niềm tin thiêng liêng vào một đấng toàn năng trong trái tim, nhưng rồi lại thôi.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0