intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nhật ký đêm khuya

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

58
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Biết định nghĩa sao về sống đối với tôi. Nhiều lúc như con người bận rộn lắm lúc lại thảnh thơi đến buồn chán, nhiều lúc như hoa nở lắm lúc lại như còn nhụy tàn. Nhưng tôi lại công nhận mình sống về nội tâm nhiều hơn là cái tôi phô bày với thế giới.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nhật ký đêm khuya

  1. Nhật ký đêm khuya Biết định nghĩa sao về sống đối với tôi. Nhiều lúc như con người bận rộn lắm lúc lại thảnh thơi đến buồn chán, nhiều lúc như hoa nở lắm lúc lại như còn nhụy tàn. Nhưng tôi lại công nhận mình sống về nội tâm nhiều hơn là cái tôi phô bày với thế giới. từ nhỏ tới lớn tôi cảm nhận mình có quá nhiều thứ nhồi nhét trong đầu. nào thì lo học, lo sao cho bằng bạn bằng bè, cái gì cũng muốn học, mà sao mãi không có cái gì nổi bật. Các bạn đứa thì giỏi toán, giỏi hóa, không cũng bặm bẹ được vài câu tiếng anh, còn mình,.. nghĩ sao mà buồn quá, chẳng có gì làm nổi bật với bạn bè, chẳng có gì lấy làm tự hào mà khoe với gia đình. Nghĩ thấy bố tôi nói cũng đúng “ mày chỉ được cái cần cù bù thông minh”. Nhưng sao tôi thấy mình vẫn chưa thật sự làm theo hay sao? Mà tôi thấy nhiều đau buồn đến với mình vậy. Từ nhỏ đã đạp xe theo mẹ đi bán hàng, thấy ôi sao là mệt , ôi sao là cái nắng chày chày,. Tôi không còn nhớ hồi nhỏ ra sao nữa nhưng những ký ức còn lại đối đối với tôi thì tuổi thơ tôi thật là mệt mỏi. Nếu như có cuốn truyện “ cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” thì tôi xin đừng cho tôi về tuổi thơ đó nữa. Những gì sau đây tôi còn nhớ về tuổi thơ có lẽ cũng chẳng có sợi dây liên kết gì, nhưng thật sự là tôi muốn kể ra, tôi đã chôn kín nó từ lâu lắm rồi. Có lẽ người tôi muốn nhắc đến đầu tiên đó là người mẹ của tôi. Tôi không muốn gọi mẹ bằng bà vì tôi có đọc được một đoạn văn nào đó trong đó có viết “ chỉ
  2. những ai muốn mẹ của mình già đi thì mới gọi bằng bà”, mẹ thật sự là người chăm chỉ và có chí hướng làm giàu. Nhưng sao đôi lúc tôi lại nhìn nhận sang một chiều hướng tiêu cực hơn là mẹ quá tham lam. Hình tượng ghi lại sâu nhất đối với tôi về mẹ đó là vào một buổi tối, hình như nhà tôi không có ai ở nhà, mẹ đi đâu đó về và ngồi ở bậc thềm nhà, gọi tôi và bảo tôi “cầm cái gậy ra đây”, tôi cũng chẳng hiểu sao mẹ bảo cầm gậy ra làm gì. Tôi liền đi tìm và nhặt được cái mẫu chân ghế làm bằng gỗ của bố tôi, nó dài khoảng tầm 50cm, rộng khoảng hơn 10 phân, bèn bẹt. Mẹ tôi bắt tôi nằm úp người xuống và cứ như vậy mẹ đánh tôi, đến nỗi hôm sau bà tôi tắm cho tôi mà mông vẫn còn thâm tím một khoảng rộng. Đó là cái ký ức mà tôi không sao giải thích được lý do vì sao tôi lại bị đánh như vậy, còn một lần nữa khiến tôi bàng hoàng và ngạc nhiên đó là vào buổi sáng sớm khi tôi đang nằm trên sập ngủ cùng anh trai và em trai thì mẹ tôi đùng đùng cầm chiếc guốc đập vào mông tôi, thật sự tôi thấy đau lắm, hóa ra là mẹ bị mất tiền để trong tủ, cả ngày hôm trước chỉ có tôi trông nhà và bị mất cắp. Nhưng tôi biết số tiền đấy là do chị hàng xóm sang chơi búp bê cùng bọn trẻ con chúng tôi, vì sáng hôm đấy đang chơi thì chị ấy bỏ về, chiều khi đến trường chị ấy còn mua kem cho tôi. Thật là đau, thật là buồn vì sự ngu dốt, kém cỏi của tôi. mẹ tôi ngày đấy mới đi đánh giấy giáp thuê, đi làm công thuê thì đồng tiền đối với mẹ thật là hơn cả việc biết con mình đau ra sao. Tôi còn nhớ hồi đấy tôi cũng chỉ có học cấp một thôi, làm sao có thể biết được nhiều. đến nỗi đi học còn bị viết bản kiểm điểm không biết bao nhiêu lần, có lần cô giáo bắt về xin chữ ký bố mẹ, sợ bị mắng và vừa đúng lúc thuộc được tên mẹ, tôi lững thững đứng dưới gốc cây nhãn gần cổng trường, viết đi viết lại tên mẹ ra thử để bắt chước giả làm chữ ký nhưng bây giờ thì tôi không biết là lúc đấy tôi có làm giả mạo chữ ký không nữa. vừa học dốt, chứ viết lại xấu, không biết bao lần tôi thay vở, chép đi chép lại quyển ghi đầu bài thì phải, nghĩ thì lãng phí giấy lắm, nhưng muốn quyển vở của mình được đẹp nên cứ viết. Vở tôi được cái là bìa lúc nào cũng mỏng hơn giấy bên trong nên hay bị rách, có lần tôi xin đi cùng mẹ để mua nhưng mẹ tôi nhất quyết không cho đi cùng, tôi cứ đuổi theo xe của mẹ từ nhà tới cống ba cửa trên triền đê ở cuối làng thì tôi mới chấp nhận nhìn mẹ đi xa tít với chiếc xe đạp và tôi không thể đuổi theo được nữa, ngồi xuống triền đê và khóc, cứ khóc, khóc tới khi không còn giọt nước mắt nào rơi nữa thì tôi ra về, đó vào tầm buổi bữa trưa, tôi không về nhà mà tôi vào nhà ông ngoại, ăn cơm trưa xong thì bố tôi sang tìm về. bố chẳng mắng vì không biết tôi lững thững đuổi theo xe mẹ. nhưng sao, khi tôi kể tới đây, tôi lại thấy liên kết giữa trận tối hôm mẹ đánh thế, có lẽ nào tối hôm đấy mẹ tôi đi chợ về vì tôi ban trưa đi theo mẹ nên tối về mẹ đánh. Cũng có thể là thế, nếu thật là thế thì sau bao năm khúc mắc, cuối cùng tôi cũng tìm ra đáp án. Đó là thời cấp một chưa hiểu biết và quá là ngây thơ, kém cỏi hơn bạn bè. Kém cỏi tới nỗi mà là con gái nhưng chơi nhảy dây, chơi chuyền đều kém, chẳng bạn nào thích ở cùng đội. Và việc khi mãi tới năm lớp 6 phải học ở làng trên thì tôi mới biết đi xe đạp. từ làng tôi lên trường phải đi qua một con đường giữa
  3. cánh đồng với hai bên là hai bên mương. Tôi nhớ, ngày mới đi học, cũng là ngày mới biết đi xe được vài buổi, trên đường đi học về có bạn học cùng lớp đang sửa xe ven đường, tôi nhìn bạn và lẩm bẩm trong miệng rằng “ không được đâm vào bạn, không được đâm vào bạn” chẳng biết thế nào, mặc dù đường rộng như vậy mà tôi lại huých xe bạn xuống mương, cả ngày hôm đó tôi sống trong lo sợ, chỉ sợ bạn về mách với bố mẹ bạn mà tới tai bố mẹ tôi thì chết, Nhưng thật may là bạn không nói, sau này khi học cùng bạn tôi mới biết là bạn rất hiền và ít nói. Cứ như thế, ngày nào cũng đi học, tay lái tôi cũng cứng cáp lên, đến năm tôi lớp 7, lớp 8 mẹ tôi cũng đã đi buôn hàng mini, tôi thường chở cùng mẹ sang các làng xung quanh, mẹ đi sau , con đi trước. Mãi tới năm lớp 11 tôi vẫn còn đi xe đạp chở hàng, nhưng là độc lập, tự đi 1 mình với một xe hàng chứ không có mẹ tôi đi theo nữa, lắm lúc gặp bạn bè ngoài đường thấy xấu hổ lắm, nhưng vì miếng cơm manh áo thì phải lặn lội , đến nỗi em trai tôi cũng đi chở hàng thì sao tôi lại phải ngại, nó là con trai còn không ngại cơ mà, tôi lấy đó làm động lực làm việc. Và đấy là phụ giúp mẹ tôi bán ở nhà thôi chứ mẹ tôi vừa bày hàng ở nhà, vừa mang hàng ra Hà Nội bán nữa, có những lúc trưa nắng mẹ bảo đường chảy nhựa mà vẫn phải đi, có những tối mưa gió rét mướt mà vẫn cố đạp xe về cho đỡ tốn tiền đi xe khách. Mẹ đi bán ngoài Hà Nội buổi chiều, sáng mẹ bán ở nhà và sửa hàng để trưa mang đi, khi chiều mẹ đi thì tôi bán ở nhà giúp mẹ, nhưng đấy là khi tôi lớn rồi chứ những ngày trước là do các anh thợ làm hàng nhà tôi bán hộ. Tôi nhớ mình ngày trước bán hàng kém lắm, nhiều lần tôi bị mắng vì tội mất hàng và bây giờ khi bán hàng bao nhiêu năm rồi mà tôi vẫn thường xuyên bị mắng. Tôi nhớ nhất là vào buổi trời tầm gần trưa, mẹ đi cấy, tôi ở nhà cơm nước với trông hàng. Có 1 ông khách vào mua đèn lồng gỗ gụ, nhưng khi ra về ông lại lấy cái đèn lồng gỗ mun, chênh lệch nhau giá gần gấp đôi. Tôi cũng không biết là ông đấy cố tình cầm nhầm hay vô tình cầm nhầm nhưng hôm đấy mẹ tôi đi cấy về, tôi hớn hở khoe với mẹ là bán được cái đèn, nhưng khi mẹ kiểm tra hàng và thấy tôi bán nhầm, mẹ mắng tôi thật thậm tệ, **** bới khắp xóm nghe thấy. Ti còn nhớ 1 câu của mẹ đấy là “ tiên sư cha bố thằng nào, tham lam lấy cái đèn…” cứ như vậy nhiều lần khác nữa tôi thấy xấu hổ với mọi người xung quanh lắm. Nhưng do mình ngu dốt, nên chẳng làm sao thông minh ra được. Đến bây giờ khi mẹ không còn mang hàng ra Hà Nội nữa mà bán ở nhà, tôi vẫn thường thứ 7, chủ nhật sau khi đi học trên Hà Nội về vẫn phụ giúp mẹ bán hàng nhưng không khỏi bị mẹ tôi mắng vì nhiều tội khác nhau, nói ra cũng không kể hết. Nhưng trong buôn bán thì tôi nghĩ điều mà làm mẹ tôi mắng cũng chỉ là bán bị mất hàng và tính tiền nhầm. Đến bây giờ khi tôi 22 tuổi màvẫn thấy mình đầu óc không được thông minh như các bạn, lắm lúc nghĩ có khi nhiều bạn đặt vào địa vị như của tôi thì họ đã nhớ giá và tỏ ra khôn ngoan hơn nhiều tôi. Và có khi chẳng bao giờ làm mẹ phiền lòng và cũng chẳng bao giờ bị mắng nhiều như tôi. Đến bây giờ tôi vẫn chẳng hiểu được mẹ có yêu quý tôi nhiều như anh trai hay em trai không, nhưng tôi lúc nào cũng muốn mẹ được vui vẻ, mặc cho tôi làm vất
  4. hay bị mắng như thế nào. Miễn sao mẹ được vui, và hình như niềm vui đến với mẹ là khi mẹ có thể trả hết nợ và bán được hàng. Năm ngoái, năm kia kinh tế khó khăn, ngày chẳng bán được mấy hàng, mặt mẹ lúc nào cũng buồn rười rượi, tôi chẳng hiểu vì sao?, hỏi bố mới biết là do không bán được hàng, ngày nào mẹ cũng lo kiếm tiền. Vì vậy mà từ bé tới lớn tôi chưa từng đi mua sắm cùng mẹ, và tôi nhớ mẹ cho tiền để tôi mua sắm chứ mẹ chưa đi cùng để chọn cho tôi bộ quần áo nào. Nhiều lúc nghe các bạn kể về tình cảm ngọt ngào giữa 2 mẹ con họ hay đọc những status của các bạn cũng thấy ganh tỵ. Nhưng không, mẹ còn làm, còn kiếm tiền vì mục tiêu cho gia đình, và tự an ủi là mình không cần vậy. Nhiều người còn không có bữa cơm ăn cùng gia đình mà mình thì thường xuyên ăn cùng gia đình, đó là niềm vui lớn lắm rồi và tôi không cần đòi hỏi gì hơn nữa. Không hẳn là trái ngược lại với mẹ tôi, nhưng bố tôi chiều tôi hơn a trai và em trai. Đối với tôi kí ức về bố trong quá khứ không in rõ đau buồn như mẹ, tôi nhớ là bố chỉ đánh tôi khi cả 3 anh em đều bị đánh. Và nhất là tôi, mỗi khi bố chuẩn bị cầm que ra là tôi đã ướt quần rồi, nhưng đánh xong bố lại thay quần và dỗ dành tôi. Hồi nhỏ tôi và anh trai sống với bà trong nhà trong còn thằng em tôi lại sống với bố mẹ ở nhà ngoài, vì mẹ tôi hợp thằng đấy nhất. Vì vậy mà bố mẹ tôi không quan sát được chúng tôi nhiều vì họ còn bận làm ăn, tôi nhớ có lần bố vào ăn cỗ trong nhà trong thấy đầu tôi hôi mù, hỏi tôi mấy ngày không gội rồi. tôi bảo “4” bố liền dẫn tôi ra chợ mua chai dầu gội. Ôi sao! Bây giờ tôi vẫn nhớ là chai dầu đấy màu vàng, hình tròn tròn, trông đẹp. Mà sao hồi nhỏ tôi sợ gội đầu thế. Mỗi lần bà bảo đi gội đầu tôi thường trốn đi chơi hoặc giẫy đành đạch không gội, nghĩ thấy mình hồi nhỏ bẩn quá. Bà tôi làm rượu nên thường hay có nước nóng do nấu rượu làm bể nước nóng lên, và cứ như vậy bà thường lôi chúng tôi ra tắm gội. Bà đối với người ngoài rất ghê, nhưng với con cháu trong nhà thì bà lại rất chiều. Tính bà ở sạch sẽ, ai tới chơi bẩn bà đuổi hết về nhưng nếu do chúng tôi bày ra thì bà đi dọn và chẳng kêu ca gì. Cứ như thế tôi lớn lên bên cạnh bà và bây giờ tôi mỗi khi đi học về vẫn thường nằm ngủ cùng bà. Nhiều quá khứ tuổi thơ của tôi gắn liền với những chuỗi đau thương, nó còn lớn hơn cả niềm vui tôi có được, nhưng thật sự nhiều sự kiện tôi không dám kể, nó làm tôi đau lòng lắm và tôi muốn quên sạch nó đi. Cứ như vậy tôi lớn lên trong xóm nhỏ đấy, ngày ngày chơi cùng các bạn trong xóm, mãi lúc lớn thì tôi mới ra nhà ngoài phụ mẹ bán hàng và cơm nước nhưng tối đến vẫn vào trong nhà trong ngủ cùng bà. Tôi chơi hết với trẻ con trong xóm, nào là cùng lứa tuổi, trên, dưới tôi đều chơi và duy nhất một người tôi không biết mà chơi cùng đó là người yêu tôi bây giờ. Thật sự tôi rất ngạc nhiên là sao tôi lại không biết anh, mà anh cũng bảo là anh cũng chơi cùng trẻ con trong xóm, vậy mà chúng tôi lại không gặp nhau. Mãi cho tới năm ngoái khi có người giới thiệu thì tôi mới biết sự tồn tại của anh trong xóm. Nhưng thôi, biết sớm chắc cũng làm tôi xấu hổ mà thôi, nghe anh kể thì cấp 1 anh nổi tiếng trong trường vì học giỏi mà cũng chỉ trên tôi một khóa, vậy sao tôi lại không biết. Chắc là anh ta nói dối, nhưng mà
  5. ai thèm nói dối chuyện đấy. Nhà anh ấy cũng ngay đầu ngõ, sáng nào đi học tôi chẳng đi qua, học từ cấp 1 tới cấp 3 đều cùng trường chỉ trên dưới nhau một khóa thế mà cũng không biết nhau. Từ ngày yêu anh tôi cảm nhận như mình đã biết yêu thật sự chứ không phải là cái kiểu thích thích nữa. Anh quan tâm, lo lắng chăm sóc giúp đỡ tôi rất nhiều nhưng nhiều lúc khiến tôi bực mình và phát khóc, cũng chẳng hiểu vì sao nữa, tôi tin là anh đấy sẽ chẳng bỏ tôi đâu nhưng sao đôi lúc có cảm giác sợ , đôi lúc lại bất cần anh nữa. Tôi và anh đang giận nhau, nhưng mới chỉ có được 3-4 tiếng gì đó thôi, lỗi lại là do tôi thôi, lần nào chẳng vậy nhưng chẳng lần nào tôi xin lỗi trước, toàn những lúc tôi nhắn tin “ huhu” cái là anh xin lỗi tôi rối rít, an ủi, tự trách bản thân, những lần như thế tôi lại thấy vui, nhưng cố kiềm chế niềm vui và giả bộ mặt thương hại “ hixhix” vài câu rồi nói “ xin lỗi”. Tính tôi lại như trẻ con nhiều lúc cũng đáng yêu phết nhưng lắm lúc đáng ghét lắm, suốt ngày gọi người yêu là chó, là lợn, gà, quạ. Tôi nghĩ phải thằng nào sĩ diện cao lại không hiểu bạn gái thì có khi chia tay từ lâu rồi. Tôi ra quy định cãi nhau thì cãi nhau nhưng trước khi đi ngủ vẫn phải chúc ngủ ngon và nói lời ôm nhau đi ngủ thế nên chúng tôi chẳng giận dỗi nhau được lâu, cùng lắm là khi gặp nhau là hết cãi nhau ngay. Tôi đảm bảo lúc này tôi đang tỏ ra giận anh ấy, không muốn gặp nhưng ngày mai sau khi gặp tôi lại cười toe toét thì lại hết giận ngay. Tính tôi là vậy, sáng nắng chiều mưa giữa trưa lại nổi gió mới sợ chứ. Vì vậy sống là phải hiểu nhau, hiểu nhau rồi thì chẳng có cãi vã, chẳng có xung đột hay chấp vặt nhau nữa. Nhưng mỗi lần làm tôi buồn có lẽ vì tôi không thích ngành nghề của anh. Tôi không thích bác sĩ, vì thấy nó cứ tủn mủn thế nào ý. Nếu mà “ lương y như từ mẫu” thì có mà lương y cũng chết đói. Nhưng mà tham nhũng, nhận hối lộ từ những người dân nghèo mắc những căn bệnh mất nhiều tiền chữa thì thật là không nên và như vậy lương tâm cũng cắn dứt không yên. Nhiều lúc tự an ủi mình, thôi thì yêu bác sĩ, như là có bác sĩ bên cạnh thì chẳng sợ đau ốm gì. Nhưng anh ấy lại là ngành điều dưỡng, mình thấy chẳng chữa được bệnh gì, nhiều lúc hỏi nguyên nhân bệnh này, bệnh kia cũng không biết, mang tiếng học cao, không bằng mình. Như vậy sống ở Hà Nội có mà chết đói. Việc thứ hai là tôi ghét anh đấy là khi anh đối xử hoặc nhìn các bạn gái, hình như là có vấn đề về lực hút, bảo anh ấy thì anh ấy chối cãi , kêu “ chỉ có mình em” nhưng lúc này thì chẳng bảo là chỉ có mình em, sau này thì liệu có hứa hươu hứa vượn được như thế không. Nhiều lần tôi để ý thấy không ổn nhưng cứ bỏ qua cho xong vì chẳng biết trước được tương lai. Biết đâu người thay đổi lại là tôi, vì nhiều lúc thấy chán anh lắm rồi. Nào chán về nghề nghiệp, chán về kiến thức bên ngoài, ngu ko biết để đâu hết ngu, chẳng biết cái gì được gọi là chính trị, Kinh tế hay điện tử gì cả. Con người kiểu như quen sống trong rừng mơ, mỗi ngày chỉ nhắn tin, gọi điện, với các bạn nữ nên đầu óc nó ngu muội hay sao. Nói ra thì bảo tôi không đúng, không nên nói người yêu như thế, nhưng thật trong tâm trí của tôi ANH LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ nhiều lúc chán lắm, nhưng lỡ vướng mắc rồi thì khó
  6. mà đứt đoạn được. Nói xấu thế là đủ rồi, a cũng có nhiều đặc tính tốt lắm, nhưng tôi ko muốn kể. Thôi, đứt đoạn tại đây.  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2