intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Những âm thanh quanh xóm trọ

Chia sẻ: Windows_1 Windows_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:23

47
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bà chủ nhà Thanh kể sân chung trước là cái giếng làng, sau người ta lấp đi, trở thành cái sân chung như thế. Mà đã là giếng làng, là sân chung thì hẳn nhiên là đông vui. Cái sự đông vui của giếng làng xưa giờ thành sự đông vui của sân chung mới.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Những âm thanh quanh xóm trọ

  1. Những âm thanh quanh xóm trọ Bà chủ nhà Thanh kể sân chung trước là cái giếng làng, sau người ta lấp đi, trở thành cái sân chung như thế. Mà đã là giếng làng, là sân chung thì hẳn nhiên là đông vui. Cái sự đông vui của giếng làng xưa giờ thành sự đông vui của sân chung mới.
  2. Lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng tầng hai rợp bóng cây cảnh với ban công rộng rãi, Thanh đã gật đầu đồng ý thuê luôn mặc cho bà hàng xóm bên cạnh rỉ tai cô ”bà chủ nhà khó tính lắm”. Thanh hối hả thuê xe chở đồ đến với niềm tin chắc như đinh đóng cột đây sẽ là điểm trọ cuối cùng trong quãng đời sinh viên của mình sau năm lần bảy lượt vật vã chuyển nhà. Nhà nằm trong ngõ sâu, Thanh yên tâm là đủ tĩnh lặng cho cái sự nghiệp ăn, học, ngủ, nghỉ của mình. Bình minh ngày đầu ở nơi trọ mới, vọng xa xa Thanh nghe thấy tiếng xe cộ chạy trên đường Láng phía bên kia con sông Tô Lịch quanh năm “hương sắc”. Thanh trở mình. Đúng là thành phố, âm thanh ầm ĩ ngày đêm. Cũng đã trải qua gần một năm trời ở Hà Nội nhưng cô thấy mình vẫn chưa thể hòa nhập được với những nhộn nhạo, xô bồ của cuộc sống nơi đây. Cô ngửa mặt lên trần nhà. Những vệt vôi trắng bong thành từng mảng mỏng, lơ thơ sắp sửa rơi. Những đường vỡ lượn quanh như sợi chỉ mảnh chạy ngang, chạy dọc. Ở một mình nhiều khi rất ảm đạm, nhưng Thanh không nghĩ sẽ chia sẻ cuộc sống này cùng ai. Bạn thân của cô đi học trên mảnh đất Hà Nội này cũng có, nhưng trường hai đứa lại ở rất xa nhau. Nhiều khi nói chuyện đến chơi với nhau còn ngại, huống hồ mỗi ngày đi học, một trong hai đứa lại phải chật vật ngược xuôi? Rồi Thanh chẳng thấy những âm thanh nhộn nhạo đó nữa. Cô nằm im, lắng tai nghe. Tiếng chổi tre lạo xạo cất lên trong buổi sớm. Yên bình quá. Thanh không mở mắt, nhưng đầu óc đã thấy tỉnh táo. Thanh nhớ đến ông nội mình ở nhà, sáng sáng cũng đều quét sân bằng chổi tre như thế. Nước mắt Thanh chợt ứa ra, chảy vòng quanh má. Từ ngày ông nội mất, mẹ cũng quét sân, nhưng chỉ tranh thủ quét vào lúc chiều khi mẹ đi làm về. Thành ra, Thanh
  3. không còn được nghe thấy tiếng chổi tre thân thương mỗi sáng như thế nữa. Thanh chợt thấy chốn xa xôi có chút máu thịt của mình. Những giọt nắng đầu tiên rơi qua cửa sổ, đậu lên mí mắt Thanh. Tiếng chuông báo thức reo vang đẩy cô ra khỏi những kỉ niệm xưa cũ. Cô dậy, bắt đầu cho một ngày mới, ở một chốn mới. *** Nhưng rất nhanh chóng Thanh nhận ra rằng, cái sân chung với tiếng chổi tre không là mộng tưởng của mình. Trưa về nhà, Thanh đã trông thấy sân chung tấp nập hẳn. Người chơi cơ, người nhặt rau, người bế con, bế cháu ra sân chơi. Cũng hiếm nơi nào ở thành phố này mà hàng xóm lại quây quần với nhau đến vậy. Âu cũng là nhờ cái sân chung rộng rãi này. - Cháu vào nhờ với ạ! Thanh hơi cúi người xin phép một bà tuổi chừng ngoài sáu mươi đang ngồi nhặt rau trên bậc thềm nhà trọ của mình. Nhưng cái mông to bản của bà ấy không hề nhúc nhích. Thanh đột nhiên thấy bối rối. Có đôi khi những thứ nhỏ nhặt như vậy lại khiến người ta băn khoăn không biết làm thế nào. Khi Thanh đang chuẩn bị mở miệng xin phép câu thứ hai thì một bà khác ngồi gần đấy huých tay bà kia: - Bà xích ra cho cháu nó còn vào kìa. Thanh nuốt câu nói của mình vào trong miệng. Thật may. Nhưng ngay lập tức cô bắt gặp ánh mắt lườm sắc lẹm và cái ngữ điệu chua như dấm: - Mày không có mồm à, muốn vào thì phải nói chứ?
  4. À vâng, người ta trước khi vào nhà mình cần xin phép hàng xóm chứ còn hàng xóm nhất định không tự động biết ý mà tránh ra đâu. Thanh thấy hơi khó chịu, nhưng cô vẫn nhã nhặn đáp lời. - Vâng, cháu có nói rồi nhưng chắc bà không nghe thấy! Thanh ngậm bồ hòn làm ngọt. - Mày phải nói to lên, tai tao bị điếc đấy. Điếc mà chỉ cần bà kia nói nhỏ mà đã nghe thấy, thật là cũng hay quá, Thanh thầm nghĩ, nhưng không dám cãi. Bà ấy tuy có quá đáng thật nhưng vẫn là người lớn, Thanh không muốn đôi co nhiều. Bà hàng xóm khó chịu xịch cái mông to bản quản một bên, Thanh khép nép dắt xe vào nhà, chỉ sợ xe mình mà chẳng may quệt vào bà ấy thì khổ. Thanh thở phào khi cuối cùng mọi chuyện cũng bình an. Thanh lọ mọ trèo lên cầu thang, với cái khăn rửa mặt rồi treo lên móc thì nghe thấy tiếng quát tháo của một bà mẹ trẻ: - Mở miệng ra, tao bảo mở miệng ra cơ mà. Rồi sau đó là tiếng tát đét vào người. Đứa bé bị đánh, bao nhiêu bột ăn trước đó theo tiếng khóc mà phun ra cả. Và tiếng quát tháo của bà mẹ càng ngày càng to hơn. Tiếng chổi tre thân thương tự dưng biến mất trong trí óc Thanh không dấu tích. Hai từ “sân chung” nghĩ đến mà Thanh cảm thấy gai người. Sáng hôm sau, Thanh vẫn đón bình minh trong tiếng chổi tre. Tiếng chổi tre chậm và đều, gần gũi như những thanh âm quen thuộc thường thấy của cuộc sống. Thanh không nằm im nữa mà thức dậy ngó ra ban công. Một bác gái tầm trên năm mươi tuổi đang cúi người quét, từng nhát chổi của bác đều và
  5. dày. Bác gạt khẽ lọn tóc vừa xòa ra, tiếng chổi tre bị đứt khúc một nhịp rồi lại vang lên, đều đặn. Thanh hít căng lồng ngực chút không khí thanh mát buổi sáng hiếm hoi của một ngày trời dịu. Giữa thế giới lộn xộn này, vẫn còn những người đang để người ta yêu thương như thế. Thanh định quay người thì ánh mắt Thanh chợt bị níu lại ở người bên cạnh. Một anh trai gần ba mươi nhưng có vẻ lơ ngơ. Anh níu áo mẹ đang quét sân, như trẻ con níu áo vậy. Bác gái dừng quét, tiếng chổi tre cũng im. Bác xoa đầu con trai, anh ngây ngô cười đáp lại. Thanh chợt cảm thấy chạnh lòng. “Ở hiền gặp lành”. Đời không phải là mơ. Lúc chiều Thanh đi chợ về – cái chợ cóc con con đầu ngách ít thứ nhưng cũng đủ cho một bữa cơm sinh viên đạm bạc qua ngày thì bắt gặp anh trai ban sáng. Anh đứng dưới cây cột điện, tay đang cầm vốc hạt hướng dương còn miệng thì tóp tép nhai. Anh ngây ngô cười chìa tay ra trước mắt Thanh, ý bảo ăn đi này. Nhưng Thanh lắc đầu bước qua. Tự dưng Thanh thấy mắt mình nhòe đi, tai thoáng nghe tiếng chổi tre ban sáng. Trưa hôm sau, Thanh thấy xác bóng bay nổ tung đầy chỗ sân chung, cứ như người ta vừa làm một đám cưới ở đây. Thanh thấy tiếng mấy bà buôn chuyện phía dưới. Thì ra có đám cưới thật. Nhưng đám cưới sao mà chớp nhoáng. - Gái quê lấy chồng phố bố mẹ cười tít cả mắt. Giọng người đàn bà dài ra khiến Thanh có thể thấy ngay được cái bĩu môi và ánh mắt khinh thường người khác. Thanh cũng là gái quê, Thanh chả thích gì thành phố. Thành phố đấy. Hào nhoáng nhưng mục ruỗng. Sân chung, bới ra biết bao điều.
  6. Thanh lại nghe thấy tiếng chổi tre, nhưng chổi tre lần này nhịp khác. Nhịp chổi quét chưa đều và có cái gì đó như còn bần thần. Thanh ngó người qua ban công. Một cô gái trẻ, có lẽ chỉ hơn tuổi Thanh một chút đang quét sân. Thanh chợt hiểu. Cô dâu mới. Chú rể đứng bên cạnh, níu áo cô dâu như từng níu áo mẹ. Tiếng chổi tre, Thanh như thấy ở đâu đó, có hai bà mẹ đang khóc thầm. Đám cưới vội với những màu hồng của xác bóng bay… *** Một người đàn ông ré lên cái điệu cười kinh dị mỗi khi ông ta ăn được một quân cờ của đối thủ. Cái điệu cười khiến một người ngoài cuộc như Thanh cũng cảm thấy khó chịu. Thanh thấy thương cho người chơi cùng với ông ta, ngày nào ông ta cũng cười lên cái điệu cười khinh người như thế. Thanh chỉ cầu mong cho ông ta thua, để ông ta không còn cười được như thế nữa. Thanh thấy đau đầu. Tiếng đập những quân cờ vang lên chát chúa. Hôm nay Thanh có bạn vào. Mấy đứa nhờ Thanh chỗ cắm hoa để bán ngày lễ. Mỗi đứa một câu, vui vẻ cắm hoa. Lúc Thanh tiễn bạn ra cửa, mấy đứa lập tức bắt gặp cái lườm của bà mông to. - Chúng mày trưa phải để cho người khác ngủ chứ, cười nói nó vừa vừa thôi. Bà chủ nhà chắc ngại không dám nói chúng mày, tao nói. Ngày nào trưa cũng ầm ầm làm sao ngủ được. Ngày nào? Thanh chỉ ở một mình, nói chuyện với ai mà có thể ầm ầm đây? Thanh định xin lỗi, nhưng nghe bà ấy nói vậy liền thôi. Bà chủ nhà bênh Thanh:
  7. - Tôi đâu có nghe thấy gì đâu. Vậy thì chắc là Thanh đã không ồn đến nỗi hại mọi người như bà ấy nói. Thanh cảm ơn bà chủ nhà lắm, ai nói bà khó tính. Đúng thật chỉ là đặt điều. Bà mông to làu bàu một lát nữa. Thanh không muốn nghe thêm. Cô lên phòng. Chồng bà chơi cờ, phá cả làng xóm đau đầu, sao bà không nói. Thật là mệt. Tiếng kẻng đổ rác leng keng vang lên. Thanh xách túi rác đi đổ, tiện thể đổ giúp luôn cả bà chủ nhà. Bước châm cô chậm lại. Thanh thấy cô dâu mới, chủ rể mới đi đổ rác cùng nhau. Cô dâu hơi cúi đầu, còn chú rể lại ngây ngô cười. Tiếng chổi tre, bao giờ lại đều như ngày xưa cũ… Thanh vắt chiếc áo vẫn còn sũng nước rồi phơi lên mắc. Những giọt nước từ chiếc áo phơi nhỏ những giọt nước trên sàn nhà, bắn lại lên chân cô mát lạnh. Cô loáng thoáng thấy ánh sáng từ những vì sao trên bầu trời, mỉm cười vin người vào ban công nhìn ngắm. Gió thanh thản mơn man trên gương mặt cô. bao nhiêu ồn ã của ngày dài chợt dịu lại. Cô yêu những khoảnh khắc hiếm hoi, thấy lòng tĩnh lặng giữa chốn phố xá ồn ào. Điện ngoài ban công nhà đối diện chợt sáng lên, Thanh tò mò quay sang. Bình thường phòng ấy không bao giờ bật điện ngoài ban công. Anh con trai ngốc nghếch thường chỉ in mũi lên cửa kính rồi nhìn về phía phòng cô cười chứ chưa bao giờ bước chân ra khoảng ban công ấy. Trong ánh điện mờ ảo, Thanh nhìn thấy cô dâu mới. Cô gái ấy dáng người thanh mỏng, vẻ mặt hơi buồn, lia những nhát chổi ngắn chạy dọc sàn ban công. Công việc này bác hàng xóm vẫn thường làm nhưng vào buổi sáng, khi những tiếng chổi tre đã lặng hẳn.
  8. Cô gái ấy chợt ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn của Thanh. Thanh mỉm cười, cô gái ấy cũng khẽ cười gượng. Hai ban công sát nhau. Thanh đọc được sự tư lự và ngại ngùng trong ánh mắt cô gái ấy. Màn chào hỏi diễn ra khá bình thường. Hai cô gái quay trở lại với công việc của mình, nhưng trong lòng Thanh tràn đầy sự nghi vấn. Tại sao cô gái ấy lại chấp nhận trở thành vợ của một anh ngốc? Là vì gia đình đó nhiều tiền? Là gia đình đó ở thành phố? Là vì cô gái ấy muốn đổi đời? Thanh không rõ câu trả lời. Chỉ biết lòng mình tò mò đến kỳ lạ. Con người Thanh, bản thân sinh ra đã hiếu kỳ với mọi thứ. Cô nhấc từ trên giá một cuốn sách nhưng những con chữ cứ lộn xộn trong đầu. Cô không đọc nữa, gấp sách lại, chống tay nhìn ra ban công trước mặt. Bóng cây đổ xuống nền xi măng đung đưa trong gió những hình dáng lạ kỳ. Rồi ngày này qua ngày khác, tiếng chổi tre vẫn vang lên. Chậm, buồn, bần thần, chẳng khác gì ngày đầu tiên cô dâu mới tới. Nhịp chổi tre vẫn khiến Thanh buồn, nhưng là một nỗi buồn rất khác. Tiếng chổi tre không gợi cho cô những cảm giác thân thuộc ngày xưa mà gợi một thứ xúc cảm ảm đạm lạ lẫm. Thanh trở mình liên tục. Mỗi tiếng chổi tre như hòa với tiếng cô đơn đang đập của trái tim cô, khiến những trăn trở tăng lên gấp bội. Ánh sáng bình minh đã chảy tràn trên bậu cửa, tiếng chổi tre cũng tắt dần. Thanh mở đôi mắt ươn ướt nước, chuẩn bị trôi vào quỹ đạo hàng ngày. Cô đạp những vòng xe chậm rãi, lơ đễnh. Trong dòng người đang hối hả, cô cảm thấy mình lạc lõng. Cô đã từ bỏ ước mơ trở thành một cô giáo dạy văn trường huyện để trở thành một sinh viên ngân hàng. Cô vẫn có cảm hứng với những trang viết nhiều hơn là những con số – dù cô học không tệ. Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến tâm hồn cô lúc nào cũng như trên mây, hoài niệm và đôi khi thoát ly với thế giới thực.
  9. Khi Thanh vẫn còn đang mông lung trong những suy nghĩ của mình thì xe đạp của cô đột nhiên chao đảo. Bánh xe phía sau bị chạm mạnh. Thanh chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy mình nằm xoài dưới đất. Theo phản xạ, cô lập tức quay lại phía sau, Không có chiếc xe ô tô nào cả. Cô khẽ thở phào. Nếu ngã ngay trước mũi một chiếc xe bus thì cô không dám tưởng tượng mình sẽ thế nào. Một người thanh niên vội vàng tiến đến đỡ cô dậy. - Bạn có sao không? Thanh cố ngăn những đau đớn đang dần dần rõ rệt phía đầu gối, phủi tay đứng dậy, mỉm cười: - Mình không sao cả. - Mình thực sự xin lỗi. Mình đã không chú ý. Bạn kiểm tra kỹ lại xem có chỗ nào sao không. Hay mình đưa bạn đi bệnh viện kiểm tra nhé. Người con trai vừa đổ nước suối cho cô rửa tay vừa cuống quýt nói khiến Thanh dù đau cũng phải bật cười. - Mình không sao thật mà. Chàng trai đó gãi đầu, dáng vẻ ân hận, bối rối. - Giờ mình có việc vội phải đi. Bạn có thể cho mình số điện thoại được không. Để ngộ nhỡ có vấn đề gì chúng ta còn có thể liên lạc với nhau? - Phải đấy, cháu cứ lưu số điện thoại của nó lại, ngộ nhỡ có vấn đề gì… – Bà bán nước gợi ý cho cô. Thanh thoáng nghĩ: cô sống một mình, ngộ nhỡ có chuyện gì cũng chưa biết sẽ phải nhờ cậy, phiền phức ai. Cô khẽ gật đầu, đọc số số điện thoại của
  10. mình. Cậu bạn đó cũng nháy lại vào máy Thanh, rồi lên xe, không quên mỉm cười chào cô: - Có chuyện gì nhất định phải gọi cho mình nhé! Thanh không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại. Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì chắc chắn cô cũng sẽ chẳng phiền cậu ấy. Đèn điện lại lên. Cả thành phố ngập trong sắc màu lung linh của những thứ ánh sáng trắng, vàng, xanh lẫn lộn. Thanh leo lên mái nhà, qua từng bậc trên chiếc cầu thang sắt đã hoen rỉ vài chỗ. Cô khe khẽ lẩm nhẩm lời bài hát tủ của mình, để cho ánh sáng từ ô sân thượng nhà bên hắt lên gương mặt cô nửa sáng, nửa tối. Những ngón tay của Thanh đang trượt trên màn hình điện thoại bỗng dừng lại. Giữa âm thanh của đêm, cô cũng nghe thấy tiếng một cô gái trẻ cũng đang lẩm nhẩm hát. Tiếng hát khẽ trong, tan vào màn đêm giăng giăng sương mát lạnh. Chiếc bóng đen thanh mảnh đổ dài lên chân cô. Bàn tay của bóng đen ấy xoa xoa trước bụng đầy âu yếm. Thanh ngạc nhiên, biểu hiện của cô dâu mới thật giống đang mang thai. Cô không nén lại được những tò mò từ lâu đã chất chứa và đưa mắt mình hướng về phía ngọn chiếc bóng đen ấy. Dưới lớp áo mỏng, chiếc bụng của người phụ nữ ấy nhô lên một chút, không rõ, nhưng đủ để người ngoài có thể cảm thấy được sự bất thường. Người phụ nữ ấy vẫn nhẹ nhàng xoa đều trên lớp áo, không hề để ý đến ánh nhìn của Thanh. Thanh khe khẽ mỉm cười. Không ngờ anh ngốc ấy cũng thật giỏi, tậu được “Cả trâu lẫn nghé”. Thanh chạm nhẹ vào mặt màn hình điện thoại, giai điệu của bài hát “Hương ngọc lan” bay vút lên trong chiếc tai phone nhỏ nhắn.
  11. “Sẽ mãi mãi yêu anh là thế và sẽ mãi mãi hương ngọc lan còn, còn trong giấc mơ. Sẽ mãi mãi thương anh là thế và sẽ mãi mãi vì trái tim em đã trao gửi anh, tình nồng như thoáng hương ngọc lan… “. - Em cũng thích ngọc lan à? Thanh giật mình tháo tai nghe. Chị hàng xóm nở một một nụ cười vừa hiền lành, vừa e dè với cô. - Em không thích ngọc lan lắm, mùi đậm hơn kiểu em thích. Em chỉ thích bài hát này thôi.- Thanh nhiệt tình đáp lại. Vào những lúc trời mát và nhiều sao, tâm trạng cô cũng hưng phấn hơn bình thường. Chị hàng xóm gật gật đầu ngụ ý hiểu. - Còn chị lại rất thích ngọc lan. Trước sân nhà chị có một cây, mùa này hoa thơm lắm. Thích nhất là cảm giác đứng dưới gốc cây để gió đưa mùi nhẹ và thoảng. Tự dưng lại thấy nhớ mùi hương ấy. - Quê chị có gần đây không? - Cũng không xa lắm em ạ. - Vậy chị có thể về nhà vừa thăm ba mẹ, vừa thăm ngọc lan. Thanh cười đùa nhưng bỗng bắt gặp ánh mắt buồn xa xăm của cô gái ấy. Cô biết rằng mình đã lờ lời. - Tiếng chổi tre mà chị quét có âm thanh rất khác. Thanh đột ngột chuyển đề tài. Người phụ nữ đang ngồi tì người lên lan can trò chuyện với cô ngẩn mặt ngạc nhiên. - Em có thể thấy được sự khác nhau của tiếng chổi tre?
  12. - Vâng, tiếng chổi tre của mẹ chồng chị khiến em thấy nhớ những ngày thơ bé còn tiếng chổi tre của chị… nói thật, em thấy buồn, nỗi buồn của sự cô đơn. Chị hàng xóm thoáng một nét ngạc nhiên, rồi gương mặt giãn ra với một nụ cười. - Cô đơn? Có phải tại em một mình nhiều quá nên cảm tưởng thấy cô đơn vào đúng ngày chị đến? - Không phải, em chắc đấy. Thanh đưa ánh mắt về phía người phụ nữa đối diện, quả quyết. - Em thật là một cô gái có tâm hồn nhạy cảm. - Em đoán là chị cũng thế.- Thanh lém lỉnh. Qua cách nói chuyện của chị, cô đoán chị cũng là một người sâu sắc, hay suy nghĩ. Có tiếng người gọi vọng lên. Chị gái vội đứng dậy chào Thanh. - Chị phải xuống rồi, nói chuyện với em sau nhé. Chị tên là Ngọc Lan. Chị lại cười. Thanh thấy nụ cười của chị thật hiền. Ngọc Lan, tên hoa. Bà nội Thanh bảo những người phụ nữ mang tên hoa thường khổ. Thanh không biết lời bà nói có đúng thật không? Đầu gối Thanh sưng bầm lên, vết da xước khẽ chạm vào hơi xót. Thanh lẩm nhẩm trách số mình đã quá đen đủi, lần sau đi đường nhất định phải tập trung hơn. Điện thoại rung nhẹ, đổ một hồi chuông báo tin nhắn đến. Tự bọc lót mình trong sự cô đơn từ ngày anh đi, Thanh chẳng mấy khi nhận được tin nhắn vào những lúc nửa đêm như thế. Có chăng cũng chỉ là vài lần cô bạn thân nhớ người yêu đang làm việc ở nước ngoài, nhắn tin mè nheo với cô rằng
  13. thèm ôm. Những cái ôm, lâu lắm rồi cô chẳng còn nhớ cảm giác như thế nào nữa. Chỉ biết rằng ngày, cô rời bỏ anh là ngày mà cô cũng đã từ chối những cái ôm. “Chào bạn, mình là Dương, người đã vô ý đâm vào bạn buổi sáng nay. Chân bạn không bị sao chứ?”. Anh chàng này thật là có trách nhiệm. Cô chợt nhớ lại gương mặt căng thẳng của chàng trai ấy. Làn da rám nắng, cách ăn mặc những đường nét trên gương mặt có phần nghịch ngợm, vậy mà giọng nói rất nhẹ nhàng. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Thanh nhắn lại một tin ngắn gọn. - Mình không sao cả, bạn không cần phải lo lắng cho mình đâu! - Nhưng mình cảm thấy rất có lỗi, nếu bạn không cho mình cơ hội chuộc lỗi, mình sẽ cảm thấy rất áy náy! Chàng trai nhanh chóng đáp trả. “Đúng là anh chàng chân thành” – cô tin tưởng thể, nhưng cô là người không thích mình gây phiền toái cho nhiều người nên nhất mực từ chối. - Mình sẽ rất buồn đấy! Thanh cười khi đọc được tin nhắn ấy. Đây có lẽ cũng là tin nhắn cuối cùng giữa hai người. Một người con trai qua cách nói chuyện cũng thấy rất thú vị. Nếu vô tình gặp lại, hẳn sẽ có cơ hội cho hai người trở thành bạn. Còn chỉ một lần này thôi, thì không. Gió lộng. Thanh vẫn leo từng bước trên chiếc cầu thang sắt sơn màu đỏ sậm và đã hoen rỉ chút mạt sắt. Thanh đã thấy chị Lan ngồi đó, nét thẫn thơ hiện rõ trên gương mặt chị.
  14. - Hôm nay chị lên sớm hơn mọi ngày? – Thanh cười tinh nghịch nhìn chị. Chị nghiêng gương mặt đượm buồn nhìn Thanh. - Em bảo có tình yêu nào là vĩnh cửu, có cảm giác nào không thể quên được không? - Em không nghĩ sẽ có tình yêu vĩnh cửu, nhưng sẽ có những cảm giác là vĩnh cửu, ta không bao giờ có thể chạm lại được lần nữa. Nỗi buồn man mác của chị dường như đã lan sang Thanh. Cô nhớ sự ấm áp của những cái ôm xưa cũ. Anh cũng đã từng ôm cô vào lòng và hỏi về sự vĩnh cửu. Anh không muốn Thanh là vĩnh cửu của anh, nhưng lại luôn muốn anh là vĩnh cửu của Thanh. Thanh cười chua xót. Bây giờ chắc anh đã êm ấm bên gia đình hạnh phúc của riêng anh và quên mất đã có một người từng yêu anh như thế. - Em hỏi điều này chị đừng giận nhé. Em không phải là người tọc mạch nhưng khá tò mò. – Thanh nói. Câu hỏi từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy chị đã thúc giục cô. Cô nghĩ mình cần phải hỏi, còn nếu chị không trả lời thì cũng không sao. Cô biết dừng cảm giác tò mò đúng lúc. - Được, em hỏi đi. Chị Lan giấu một nửa khuôn mặt mình vào trong bóng tối. Ánh điện khiến Thanh chỉ thấy một nửa gương mặt phía bên này sống mũi cao của chị. Thứ ánh sáng nhờ nhờ hiu hắt soi lên gương mặt chị như hàng chục lần Thanh gặp chị vào giữa những buổi đêm. - Vì sao chị lại đồng ý lấy anh ấy. Chắc chị cũng phải biết trước tình trạng của anh ấy rồi chứ?
  15. Thanh nắm lấy những khớp ngón tay, nhận thấy những nhịp tim trong ngực khẽ run rẩy đợi chờ. Từng nhịp thời gian chậm rãi chạy, tích tắc nén lên lồng ngực cô một áp lực vô hình. Thanh lén nhìn chị. Chị vẫn ngồi đó, toàn thân chìm vào im lặng. Sự cô đơn hun hút đã xâm chiếm toàn bộ không gian. - Có lẽ em không nên tò mò quá đáng như thế! – áp lực nơi lồng ngực Thanh giảm dần, trở thành một tiếng thờ dài. – Em xin lỗi chị. - Chị biết mọi người ở đây có chung một thắc mắc với em. Khác một điều là người ta không dám hỏi mà chỉ suy đoán rồi cố nhiên gắn cho chị cái mác gái quê muốn đổi đời. – Tiếng của chị mỏng nhẹ như tiếng gió. – Sân chung, những bà hàng xóm, những câu chuyện thêu dệt rỉ tai nhau. Thật ra… – chị ngừng lại một lúc. – Bố mẹ chồng chị cũng chẳng vui vẻ gì bởi những câu chuyện tưởng như vô thưởng vô phạt ấy. Chị lặng đi một lát. Ba chữ “bố mẹ chồng” Thanh thấy chị nói hơi gượng gạo. Có lẽ chị vẫn chưa quen được cách xưng khô như thế! - Em đã từng yêu ai đó chưa? – Chị đột ngột ngột chuyển đề tài. Thanh khẽ gật đầu. Những hình ảnh về anh lại ùa về. Nhưng nó đã mờ nhạt, và chẳng còn những rung động như xưa nữa. - Vậy em nghĩ tình yêu có cần hy sinh tất cả vì người mình yêu? Thanh thấy nhoi nhói nơi lồng ngực. Thanh đã từng nghĩ khi yêu, mọi chuyện đều có thể vượt qua. - Còn phụ thuộc vào người mình yêu nữa chị ạ. Nếu người ta cũng sẵn sàng vì mình thì hẳn sẽ không khiến mình phải chịu hi sinh điên rồ. - Em nói phải.
  16. Gió lùa kéo chiếc bạt chắn nắng kêu phần phật. Những thanh âm còn sót lại, lặng tan vào không gian. Hai chiếc bóng đen sẫm in trên nền tường của những căn nhà cao kế sát. Im lặng, hoang hoải, mông lung. *** Lại một ngày mới. Thanh dắt chiếc xe đạp cũ của mình chậm rãi trong guồng xoay hối hả. Sự trầm lặng của những ngày một mình đã khiến cô thấy mình già đi cả chục tuổi. Có lẽ cô nên làm mới bản thân mình bằng những lần tụ tập với bạn bè hoặc tìm kiếm một công việc làm thêm. - Xin lỗi chị cho em hỏi, có phải ở đây đang tuyển nhân viên phục vụ phải không ạ? - Đúng rồi đó em.- Chị chủ quán nhìn qua Thanh một lượt. – Em là sinh viên phải không? Em đã từng làm công việc này ở đâu chưa? - Em chưa chị ạ. Nhưng trước đây em đã từng làm thêm ở một tiệm bánh. Sau đó em chuyển chỗ ở, quá xa nên không thể tiếp tục đi làm được. Thanh nhỏ nhẹ. Chị chủ quán gật đầu có vẻ hài lòng. - Ừm, vì chị cũng đang cần người gấp, thấy em cũng được nên chị vào thẳng vấn đề luôn. Em có chấp nhận thử việc ba ngày không lương không? Nếu trong ba ngày đó em làm tốt thì chị sẽ nhận em. Nhưng làm việc ở đây thì ngày nghỉ càng bận rộn đó. Chị chỉ cần người buổi tối nữa thôi, từ 7 giờ đến 10h30 em nhé, tiền công là 100 nghìn một ngày. Một tháng em có thể xin phép nghỉ hai buổi. - Vâng, em đồng ý ạ.
  17. - Thế mai em đến mang theo chứng minh thư và thẻ sinh viên photo cho chị nữa nhé. - Dạ vâng. Trong lòng Thanh khẽ lan một niềm vui. Chị chủ quán xem ra cũng dễ tính. Cô hi vọng nhận được công việc này. Cuộc sống cũng sẽ đỡ nhàm chán hơn. Lúc Thanh quay xe, ánh mắt cô chạm ánh mắt một người phảng phất chút gì đó thân quen. Cô ngờ ngợ nhưng rồi lại thôi, cũng chẳng để ý nhiều. Cô vừa lên xe thì điện thoại trong túi cô vang lên. Thanh kéo khóa ba lô nhìn màn hình xem ai gọi. Là số cậu bạn đã đâm vào xe Thanh hôm trước. - Alo - Thanh, bạn có nhận ra tớ không. Tớ là Dương, người lần trước đã không may đâm vào xe của cậu ấy. - Số của cậu vẫn còn trong máy tớ mà. – Thanh trả lời, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ phía đầu bên kia. - Cậu quay lại đằng sau xem. Thanh tò mò quay lại đằng sau, rồi ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt. Hóa ra người mà cô vừa thoáng thấy quen thuộc chính là cậu ấy. - Ngạc nhiên không?- Cậu bạn cười, khóe mắt nheo lại tinh nghịch. – Cậu vừa xin vào làm nhân viên trong quán này à? - Ừm, quãng thời gian này cũng nhàn rỗi nên mình muốn tìm một công việc làm thêm. – Thanh thật thà đáp lại. - Vậy à. Cậu được nhận chứ. Tớ cũng làm thêm trong quán này, rồi chúng mình sẽ là đồng nghiệp.
  18. Dương nháy mắt, lại cười. Cậu bạn này thật lạ, chỉ mới vô tình gặp nhau thôi mà nói chuyện như đã quen biết nhau rất lâu rồi vậy. Thanh cảm giác hơi ngại ngùng. - Cũng còn 3 ngày thử việc nữa cậu ạ. - Cậu thế này chắc chắn sẽ được nhận. – Dương lém lỉnh. – Thôi không làm phiền cậu nữa, về nhé đồng nghiệp. Hẹn ngày mai gặp lại. Cậu giơ tay chào Thanh. Suýt nữa thì Thanh đã bật cười bởi câu chuyện và cách hành xử của cậu ấy. Thế giới này, có nhiều chuyện thật lạ lùng. *** Những ngày làm việc trôi qua êm đẹp. Thanh chính thức trở thành nhân viên của quán. Những buổi tối đã trở nên bận rộn hơn, cô không còn thời gian để ngồi bên sân thượng trò chuyện cùng chị nữa. Có đôi khi Thanh bắt gặp ánh mắt chị nhìn Thanh từ phía ban công tầng hai, hai người cùng cười. Chị có hỏi với sang bên Thanh một câu: - Lâu lắm rồi không thấy em lên sân thượng hóng gió nữa nhỉ? - Dạo này em đi làm thêm buổi tối chị ạ. - Vậy à. Gương mặt chị thoáng chút buồn. Có thể trong cái xóm nhỏ với sân chung đủ chuyện trên trời dưới đất này, chị cảm thấy không quen thuộc. Những âm thanh xô bồ hàng ngày khiến chị mệt mỏi. Chắc chị cũng muốn tìm ai đó trạc tuổi, đồng điệu về tâm hồn để có thể nói chuyện, gạt đi những cô đơn trong mỗi tiếng chổi tre. Thanh thương chị. Niềm thương của những cô gái mới lớn có tâm hồn nhạy cảm. Có lần quán vắng khách, Thanh ngồi im, rồi bất chợt ngạc nhiên vì thấy thoang thoảng mùi ngọc lan đâu đó. Thanh nhớ
  19. chị, nhớ gương mặt nghiêng ảm đạm và tiếng chổi tre chất chưa bao muộn phiền. Nhưng cái bí mật về chị Thanh cũng không còn tò mò nhiều như trước nữa. Cái gì hoài nghi lâu quá mà không có câu trả lời cũng sẽ dần dần bị lãng quên. Cuộc sống giờ đây của Thanh, ngoài sắc buồn của chị lại mang thêm một màu sắc mới. Màu sắc vui vẻ của Dương. Dương quả là một chàng trai vui tính và rất biết cách trêu chọc người khác. Nhiều khi Thanh bị trêu chọc đến tức nghẹn. Người nghiêm túc như Thanh không dễ thích nghi được với những trò ấy. Nhưng ở cạnh Dương lâu, Thanh cũng biết làm cách cho tâm hồn mình sôi động. Thanh không còn từ chối những lần Dương đưa cô về đến trước cửa phòng trọ rồi mới quay xe. Thanh cũng không còn từ chối những cuộc gọi nửa đêm của Dương để nghe cậu kể đến những câu chuyện không đầu không cuối. Thanh không tức giận đến phát điên lên những lúc Dương lém lỉnh xưng anh nữa. Và cô, ở một góc nào đó trong tâm hồn, cũng đã xao động bởi những quan tâm đến từ phía Dương. - Cậu có người yêu chưa? -Tiếng Dương khe khẽ hỏi bên tai khiến chiếc tách cafe trên tay Thanh sóng sánh. Cô không ngẩng mặt lên, cố giấu đi những xấu hổ đang lan đỏ dần nơi gương mặt. - Lại định trêu chọc gì nữa? - Ừm, cứ coi như tớ chưa nói gì nhé. Dương bê khay đồ uống tiến về phía bàn khách yêu cầu. Lần đầu tiên Thanh thấy Dương nói chuyện với cô bằng giọng nghiêm túc, không đùa cợt. Thanh nhìn theo bóng áo trắng của Dương, nhận ra tim mình khẽ lỡ một nhịp.
  20. Mưa lất phất đậu lên mái tóc Thanh. Đã lâu lắm rồi cô không lên sân thượng ngồi. Những buổi tối đi làm đã khiến cô mệt nhoài, tắm rửa qua loa một lần nữa rồi leo lên giường chờ đợi tin nhắn hay cuộc gọi của Dương. Như thường lệ, hôm nay Dương vẫn đưa cô về nhưng đúng như mọi hôm thì giờ này cậu đã nhắn tin lại cho cô. Nỗi mong ngóng trở thành lo lắng khiến cô không ngủ được. Cô lại leo từng bước trên chiếc cầu thang rỉ sắt, lên lại thế giới mà khiến tâm hồn cô được bình yên. Có một điều cô không ngờ là chị vẫn ngồi đó. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ đêm. - Chị Lan. – Thanh khe khẽ gọi. Chị quay lại nhìn Thanh, thoáng chút ngạc nhiên. - Muộn vậy em không ngủ đi mà vẫn lên đây à. Trời lại còn lất phất mưa nữa. - Vậy còn chị, vì sao chị chưa đi ngủ thế? - Em bé đạp chị làm chị chưa ngủ được. - Em bé…? Thanh tròn mắt. Đã lâu rồi Thanh không thấy chị, bây giờ Thanh mới để ý là chị đã mặc áo bầu. - Chúc mừng chị nhé! – Thanh nói như khẽ reo lên. Cô cảm nhận không còn điều gì tuyệt vời hơn khi được làm mẹ. Vậy là những gì cô từng suy đoán là rất đúng. - Cảm ơn em. Nhưng chị muốn nói với em điều này. Chắc chị em mình sẽ chẳng còn thấy nhau nhiều nữa đâu. Chị sắp đi rồi. - Chị sắp đi đâu? – Thanh không nén nổi sự ngạc nhiên.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2