intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

những quận chúa nổi loạn: phần 2 - nxb Đà nẵng

Chia sẻ: Phuc Nguyen | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:197

61
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

nối tiếp phần 1, phần 2 "những quận chúa nổi loạn" của tác giả alexandre dumas do nxb Đà nẵng ấn hành, câu chuyện bắt đầu từ "ngày hôm sau nữa, đoàn người đã đến gần bordeaux, bây giờ đến vấn đề là sẽ vào thành phố bằng cách nào..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: những quận chúa nổi loạn: phần 2 - nxb Đà nẵng

Alexandre Dumas<br /> Những Quận Chúa Nổi Loạn<br /> Phần II:<br /> PHU NHÂN TỬ TƯỚC DE CAMBES<br /> Phần III - Chương 1<br /> Ngày hôm sau nữa, đoàn người đã đến gần Bordeaux, bây giờ đến vấn đề là sẽ vào thành<br /> phố bằng cách nào. Các ngài công tước cũng chỉ còn cách khoảng hai mươi dặm cùng với<br /> quân đội của họ, bởi vậy, có thể có hai cách để vào thành, hoặc hòa hưỡn hoặc là phải<br /> dùng đến vũ lực. Quan trọng nhất là phải biết chính mục tiêu nào là có lợi hơn cả: Cai trị<br /> Bordeaux hoặc tuân theo điều kiện của hội đồng thành phố. Phu nhân quận chúa tập hợp<br /> ban tham mưu của mình lại, gồm các bà De Tourville, Claire, các bà tùy tùng, và Lenet.<br /> Bà De Tourville, biết rõ kẻ đối lập với mình nên đã nhấn mạnh để ông ta không tham dự<br /> vào, viện lẽ đây là trận chiến trận mạc. Nhưng phu nhân quận chúa bảo rằng Lenet là do<br /> hoàng thân chồng bà chỉ định, nên không thể gạt ông ta ra khỏi cuộc biểu quyết, vả lại ở<br /> đây, sự có mặt của ông ta là không quan trọng lắm, vì như đã thỏa thuận trước rằng sẽ để<br /> mặc cho ông ta muốn nói gì thì nói, nhưng ý kiến của ông ta sẽ không được kể đến.<br /> Tánh cẩn trọng của bà Tourville không phải là vô ích, bà ta đã sử dụng hai ngày đi đường<br /> vừa qua để hướng tâm trí quận chúa phu nhân về những tư tưởng hiếu chiến mà bà này<br /> vốn có chiều hướng nghiêng theo, và bà ta sợ rằng Lenet sẽ lại phá hỏng cả công việc của<br /> bà ta đã cố công xây dựng.<br /> Thật vậy, khi mọi người đều đã họp lại, bà De Tourville trình bày kế hoạch của mình, sẽ<br /> kín đáo mời các ngài công tước cùng với quân đội của họ đến, sẽ trưng dụng, hoặc bằng<br /> vũ lực, hoặc với tính cách thỏa thuận một số tàu thuyền và vào Bordeaux theo đường sông<br /> với những tiếng hô hào - Hỡi dân chúng Bordeaux hãy về với chúng ta! Nhà Condé muôn<br /> năm! Đả đảo Mazarin!<br /> Như vậy cuộc nhập thành của phu nhân quận chúa hoàn toàn vinh quang và bà De<br /> Tourville, bằng cách đó cũng đã trở lại với dự định của mình là chiếm Bordeaux bằng vũ<br /> lực và như vậy sẽ làm cho hoàng hậu phải sợ hãi trước một đội quân lần ra trận đầu tiên đã<br /> là một chiến thắng huy hoàng.<br /> Lenet đều gật đầu đồng ý trước mọi vấn đề, cắt lời bà De Tourville bởi những tiếng kêu<br /> thán phục và sau khi bà ta trình bày xong kế hoạch của mình.<br /> - Thật là tuyệt, thưa bà! - Ông ta nói - Bây giờ xin bà rút gọn lại giùm cho.<br /> - Dễ thôi, tôi chỉ nói hai câu là đủ. - Bà phu nhân đắc thắng trả lời, bị kích động bởi chính<br /> những gì mình vừa nói ra - Giữa những làn đạn, những tiếng chuông, giữa những tiếng hò<br /> <br /> reo giận dữ hoặc ưu ái của dân chúng, mọi người sẽ được thấy những người phụ nữ yếu<br /> đuối, dũng cảm đeo đuổi sứ mệnh thiêng liêng của họ, mọi người sẽ được một đứa bé<br /> trong tay mẹ van nài hội đồng thành phố che chở cho mình. Cảnh tượng cảm động ấy sẽ<br /> không khỏi làm mềm lòng những con người điên cuồng nhất. Như vậy, chúng ta sẽ chiến<br /> thắng nửa bằng vũ lực, nửa bởi lẽ phải của sứ mạng chúng ta, mà theo tôi, đó là mục đích<br /> của phu nhân đáng kính.<br /> Câu tóm lược mang đến hiệu quả còn lớn hơn cả bài diễn văn, phu nhân quận chúa vỗ tay,<br /> Claire mà ý muốn được cử làm người đến đảo Saint-Georges điều đình mỗi lúc mỗi thêm<br /> thôi thúc, cũng vỗ tay, viên đội trưởng đội cận vệ với ý muốn tìm kiếm những cuộc đụng<br /> độ lớn, vỗ tay, cuối cùng Lenet không chỉ vỗ tay mà còn đến bắt tay bà De Tourville đầy<br /> kính cẩn.<br /> - Thưa bà - Ông ta kêu lên - Trước kia tôi chưa hiểu được hết đức tánh cẩn trọng của bà<br /> lớn đến dường nào, rằng bà am hiểu cặn kẽ, theo bản năng hoặc là do hiểu biết, điều này<br /> thì tôi không biết mà cũng chẳng cần quan tâm đến làm gì, vấn đề trọng đại là nội chiến và<br /> tình hình quân sự đang làm cho chúng ta phải bận tâm, giờ đây thì tôi đã hiểu rõ và xin<br /> nghiêng mình trước nữ cố vấn giỏi giang nhất mà phu nhân quận chúa có thể có được.<br /> - Có đúng không, ông Lenet? - Bà quận chúa nói - Có đúng đây là một điều rất hay<br /> không? Tôi cũng đã có ý định như vậy. Nào chúng ta hãy nhanh lên, Vialas, hãy mang đến<br /> cho quận công D Enghien thanh gươm nhỏ của ta đã đặt làm riêng cho cậu, cả bộ giáp của<br /> cậu nữa.<br /> - Phải đấy, nhanh lên Vialas, nhưng xin hãy để cho tôi nói thêm một câu nữa, thưa phu<br /> nhân. - Lenet nói, trong khi bà De Tourville đương ưỡn ngực lên vì kiêu hãnh, bắt đầu sầm<br /> mặt xuống vì biết rất rõ những thâm ý của ông ta đối với mình.<br /> - Sao? - Bà quận chúa nói - Lại còn gì nữa?<br /> - Chẳng còn gì, thưa phu nhân, chắc chắn là như vậy, bởi vì chưa bao giờ có ai trình bày<br /> một vấn đề thật phù hợp với tánh cách của một vị quận chúa như phu nhân, và những ý<br /> kiến như vậy chỉ có thể do gia đình phu nhân mà ra.<br /> Những lời đó khiến bà De Tourville phổng mũi thêm một lần nữa, và nụ cười trở lại đôi<br /> môi của bà. Quận chúa đang bắt đầu cau mày.<br /> - Nhưng, thưa phu nhân - Lenet tiếp tục nói, ánh mắt theo dõi phản ứng của tiếng “nhưng”<br /> đó trên gương mặt của kẻ thù không đội trời chung của mình - dù rất đồng ý, tôi xin nói<br /> thêm là một cách hết sức phấn khởi, kế hoạch đó, tôi xin đề nghị thêm một chút sửa đổi.<br /> Bà De Tourville quay mặt đi, khô khan, cứng cỏi, sẵn sàng phản công. Quận chúa phu<br /> nhân lại nhíu mày.<br /> Lenet cúi chào và đưa tay ra dấu xin phép được tiếp tục trình bày:<br /> <br /> - Tiếng chuông đổ, tiếng hò reo ưu ái của đám đông - Ông ta nói - từ bây giờ đã mang đến<br /> cho tôi một niềm vui khó tả. Nhưng tôi không an tâm lắm, mặc dù rất muốn, về những làn<br /> mưa đạn như bà vừa nói.<br /> Bà De Tourville ưỡn thẳng người lên, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Lenet lại cúi chào thấp<br /> hơn và hơi hạ giọng xuống một chút.<br /> - Dĩ nhiên là không có gì đẹp hơn cảnh một người phụ nữ và một đứa trẻ, bình thản giữa<br /> những làn đạn thường tình để có thể làm cho ngay cả những người đàn ông cũng phải sợ<br /> hãi. Nhưng, tôi e rằng một trong những viên đạn vô tình đó sẽ sạt đến đích, như thường<br /> vẫn xảy ra với những vấn đề tàn bạo và ngu ngốc, sẽ làm cho ngài De Mazarin vô cùng<br /> hài lòng và làm hỏng kế hoạch của chúng ta vốn rất là tuyệt. Theo ý tôi, cũng như bà De<br /> Tourville đã trình bày một cách hết sức là uyên bác, là ta nên để hoàng thân nhỏ tuổi cùng<br /> với người mẹ cao cả của cậu mở một đường đến hội đồng thành phố, nhưng với van xin<br /> chứ không phải với vũ khí. Cuối cùng, tôi cho rằng tuyệt hơn cả là nên bằng cách đó, làm<br /> xiêu lòng những tâm hồn tàn bạo nhất hơn là chiến thắng những con tim cứng rắn nhất<br /> bằng một cách nào khác. Cuối cùng, tôi nghĩ rằng một trong hai phương cách đó, có nhiều<br /> may mắn thành công hơn cách kia, và vì mục đích của phu nhân, hơn tất cả mọi thứ khác,<br /> là vào thành phố Bordeaux. Thế nhưng, tôi cần phải nói thêm cuộc nhập thành này sẽ<br /> không có nhiều cơ may thành công lắm nếu chúng ta gây chiến…<br /> - Rồi phu nhân sẽ thấy - Bà De Tourville chua chát nói - là ông đây sẽ theo thói quen, phá<br /> vỡ từng bước kế hoạch của tôi và lẳng lặng thay vào đó kế hoạch của ông ta.<br /> - Tôi! - Lenet kêu lên trong khi vị phu nhân xoa dịu bà De Tourville bằng một nụ cười<br /> cùng với ánh mắt - Tôi, kẻ ngưỡng mộ bà nhiệt tình! Không, trăm ngàn lần không. Nhưng<br /> tôi biết rằng, từ Blaye, có một vị sĩ quan của đức hoàng thượng đã đến thành phố này,<br /> người đó tên là Dalvimat và có nhiệm vụ xúi giục các quan lại nội thành và dân chúng<br /> chống phu nhân. Và tôi xin nói thêm rằng, nếu ngài De Mazarin có cách nào đó để chấm<br /> dứt chiến tranh một cách nhanh chóng, ông ta sẽ thực hiện ngay, đó là lý do vì sao tôi e<br /> ngại những làn mưa đạn mà ban nãy bà De Tourville vừa nói đến, và trong đó có thể có<br /> nhiều đường đạn có mắt hơn là những đường đạn vô tình.<br /> Bài diễn văn ngắn ngủi lần này của Lenet dường như làm cho phu nhân quận chúa nghĩ<br /> lại.<br /> - Thưa ông Lenet, ông thì lúc nào cũng biết mọi chuyện. - Bà De Tourville nói với một<br /> giọng run lên vì giận dữ.<br /> - Thế nhưng có một cuộc đụng độ nho nhỏ thì cũng hay đấy - Viên đội trưởng đội cận vệ<br /> nói, vốn tin tưởng nhiều vào ý nghĩ sử dụng vũ lực và có thể là được thăng cấp nếu có.<br /> Lenet đá vào chân ông ta vừa nhìn ông ta với một nụ cười thân thiết.<br /> <br /> - Vâng thưa đại úy - Ông nói - nhưng có lẽ ông cũng nghĩ rằng ngài quận công D Enghien<br /> là rất cần thiết cho chúng ta và nếu ngài tử thương hoặc bị bắt, thì có khác nào vị nguyên<br /> soái đích thực của quân đội các hoàng thân bị bắt hoặc bị tử trận, có phải vậy không?<br /> Viên đại úy đội cận vệ biết rằng cách danh xưng nguyên soái nghe thật kêu của một ông<br /> hoàng bảy tuổi đó làm cho ông ta thực sự trở thành một vị tướng hàng đầu của quân đội<br /> nên hiểu ra điều sai sót của mình vừa phạm phải, và từ bỏ đề nghị của mình, ông ta nồng<br /> nhiệt hoan nghênh ý kiến của Lenet.<br /> Trong khi đó, bà De Tourville đã đến gần quận chúa phu nhân và nói nhỏ vào tai bà này.<br /> Lenet thấy rằng mình lại phải cầm cự thêm một lần nữa. Thật vậy, quay về phía ông, phu<br /> nhân nói một cách bực bội:<br /> - Thật là kỳ lạ khi lại cố sức phá hỏng những gì đã được xây dựng đẹp đẽ đến như vậy.<br /> - Thưa phu nhân, phu nhân lầm rồi. - Lenet nói - Chưa bao giờ tôi hoàn toàn quả quyết<br /> trong những lời khuyên mà tôi được hân hạnh trình bày lên phu nhân, và nếu tôi có phá<br /> hỏng, cũng là để xây dựng lại. Nếu mặc cho những lý lẽ mà tôi có được vinh dự trình bày<br /> phu nhân vẫn cứ khăng khăng muốn được biết chết cùng hoàng thân con trai người, thì<br /> phu nhân có toàn quyền, và chúng tôi cũng sẽ ngã xuống bên cạnh người. Điều này dễ<br /> thực hiện thôi, và bất cứ một tên người hầu nào trong đám tùy tùng của phu nhân hoặc bất<br /> cứ một tên vô lại nào cũng có thể làm được. Nhưng nếu chúng ta muốn thành công ngoài<br /> ý muốn của ngài De Mazarin, ngoài ý muốn của cô De Lartigues và cuối cùng, ngoài ý<br /> muốn của các rủi ro vẫn gắn liền với tình trạng yếu kém mà chúng ta lâm vào, thì đây, tôi<br /> tin rằng chúng ta chỉ còn mỗi một công việc phải làm.<br /> - Thưa ông - Bà De Tourville hùng hổ kêu lên, vớ ngay lấy câu cuối cùng của Lenet Thưa ông, nơi đâu vang danh nhà Condé thì ở đó không thể nào có tình trạng yếu kém<br /> được, ngoài ra còn có hai ngàn binh sĩ của những trận Rocroy, Nordlingen và Len kia mà,<br /> cho dù như vậy chúng ta vẫn còn yếu thế thì chúng ta chắc chắn phải thua rồi và không<br /> phải chính kế hoạch của ông, dù cho có hay ho đến đâu đi nữa, sẽ cứu được chúng ta.<br /> - Thưa bà - Lenet bình tĩnh trả lời, vừa quan tâm theo dõi hiệu quả của những gì mình sẽ<br /> nói trên gương mặt của quận chúa đang lắng nghe ông - Tôi được đọc biết rằng người vợ<br /> góa của một công dân nổi danh thành Rome dưới thời Tibere, bà Agrippine tốt lành mà sự<br /> sát hại đã cướp mất Germanieus chồng bà, một bà công chúa có thể xúi giục cả một quân<br /> đội vẫn luôn tưởng nhớ đến vị chủ tướng của mình nổi dậy, lại muốn mình vào thành<br /> Brindes, băng qua cả hai vùng Pouille và Campanie với hay tay hai đứa con, mình mặc đại<br /> tang, mắt đỏ vì khóc, cúi đầu thấy trong khi lũ con thì khóc lóc và đưa mắt van xin… Thế<br /> là tất cả những người nhìn thấy cảnh đó, có đến hai triệu dân từ Brindes cho đến Rome<br /> đều phải nhỏ lệ thương cảm, vùng lên giận dữ, và lẽ phải của người đàn bà đó đã chiến<br /> <br /> thắng, không chỉ ở thành Rome mà còn cả trong toàn nước Ý, không chỉ trước mắt những<br /> người đương thời với bà mà còn với cả hậu thế nữa, bởi vì bà không gặp bất cứ một sức<br /> kháng cự nào trước những tiếng khóc của mình, trong khi với ngọn giáo thì sẽ có ngọn<br /> thương để chống trả, và gươm sẽ đọ với gươm. Tôi tin rằng không có sự khác biệt nào<br /> giữa phu nhân và Agrippine, giữa hoàng thân và Germanieus và sau hết, giữa Pison, kẻ sát<br /> hại với ngài De Mazarin. Vậy, hoàn toàn không có sự khác biệt nào, cả hai tình thế cũng<br /> vậy và tôi yêu cầu bằng cách xử sự cũng nên như vậy, bởi vì theo ý tôi, không thể nào điều<br /> đã thành công ở thời xưa, lại không thành công vào thời khác…<br /> Một nụ cười tán thưởng nở rộng trên mặt vị phu nhân giúp cho Lenet hiểu rằng ông đã<br /> thành công. Bà De Tourville thụt lui vào trong một góc phòng, đóng một bộ mặt lạnh như<br /> tượng đá. Phu nhân De Cambes từ lâu đã tìm thấy nơi Lenet một người bạn, gật đầu đồng<br /> tình với ông, viên đội trưởng phát khóc vì cảm động và cậu quận công D Enghien nhỏ tuổi<br /> kêu lên:<br /> - Mẹ ơi, mẹ sẽ cho con mặc áo tang và mẹ sẽ nắm tay con hả mẹ?<br /> - Phải con ạ! - Vị phu nhân trả lời - Lenet à, ông cũng biết là tôi vẫn có ý định ra mắt dân<br /> chúng thành Bordeaux trong bộ y phục đen…<br /> - Vả lại - Phu nhân De Cambes nói - màu đen rất hợp với quận chúa.<br /> - Suỵt, cô em à - Quận chúa nói - bà De Tourville sẽ la to lên điều này chứ không như em<br /> nói nhỏ nhỏ đâu.<br /> Như vậy, chương trình nhập thành Bordeaux đã được quyết định theo đề nghị của Lenet.<br /> Các bà theo hầu được lệnh chuẩn bị. Cậu hoàng thân trẻ tuổi được mặc một chiếc áo trắng,<br /> có những đường thêu trắng và đen với một chiếc mũ cắm lông chim trắng, đen.<br /> Còn về phần quận chúa, để cho hoàn toàn giống với hình tượng Agrippine, bà sẽ ăn vận<br /> thật giản dị, toàn đen, và không một món trang sức nào cả.<br /> Lenet người tổ chức cuộc lễ, đã làm hết sức mình để nó được hoàn toàn rực rỡ. Ngôi nhà<br /> nơi ông ta ở, cách Bordeaux khoảng hai dặm, luôn luôn đầy nghẹt những người trung<br /> thành với phu nhân quận chúa, rất muốn biết là hài lòng với cách nhập thành nào. Lenet,<br /> chẳng khác gì một ông giám đốc nhà hát tân thời, khuyên họ nên có hoa, với những tiếng<br /> reo hò: “Quận chúa phu nhân muôn năm! Quận công D Enghien muôn năm!” và đã dùng<br /> rìu phá vỡ cả cổng thành, như vậy, gần như không có gì cản trở cuộc nhập thành hoàn toàn<br /> mang tính cách của một cuộc chiến thắng. Vả lại, những kẻ ngoại cuộc sẽ có dịp nhận xét<br /> qua những sự kiện đó lệnh chỉ huy của hai thủ lãnh hai phe nhóm đang ngự trị thành phố,<br /> bởi vì Lavie nhận lệnh thẳng từ ngài công tước D Epernon, còn dân chúng thì được Lenet<br /> xúi giục.<br /> Vì quận chúa vừa qua khỏi cổng thì vở diễn được chuẩn bị từ trước diễn ra với những kích<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2