intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nỗi đau của đom đóm - Phần 11

Chia sẻ: Trần Minh Thường | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:6

91
lượt xem
14
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tham khảo tài liệu 'nỗi đau của đom đóm - phần 11', giải trí - thư giãn, truyện ma - kinh dị phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nỗi đau của đom đóm - Phần 11

  1. Phần 11 Tại sao Thi Di phải chịu nỗi đau khổ như vậy? Nàng là cô gái hoàn mỹ xiết bao. Và cả Chử Văn Quang, một chàng trai tràn trề sức sống Thi Di em hãy nói đi, kẻ nào đã ra tay tàn độc? Anh đang cảm thấy một vệt đau dọc trước ngực, chạy xuống xương sườn. Bắt đầu rồi đây, đau đớn lần này y hệt như lần anh cảm thấy đau đớn khi Thi Di bị sát hại. Nếu mình bị đau mà có thể giảm nhẹ nỗi thống khổ của Thi Di, thì có là gì, vậy cũng tốt Đau quá, anh đi rất chật vật. Nhưng anh vẫn bước lên, như là để hoàn thành một sứ mệnh. Hoặc có lẽ vì một chút ánh sáng mờ nhạt ở phía trước? Kikuchi Yuji đi theo, rờ tay lên tường tìm công tắc đèn, nhưng bị ông Yama Yuuzi ngăn lại. Cả nhóm người đi sau Quan Kiện, trong bóng tối, nín thở quan sát. Quan Kiện đi theo con đom đóm, bước về phía có ánh sáng nhàn nhạt ấy. Tại sao hành lang của nhà giải phẫu lại trở nên dài thế này? Nhà trường đã dọn dẹp hiện trường rồi kia mà, sao đầu cùng hành lang vẫn có cái bàn sắt? Thi Di đang nằm trên đó ư? Không giống nàng, vậy thì là ai? Tại sao tất cả đều rõ mồn một, nhưng riêng người ấy thì lại mờ mờ? Là nam hay nữ? Già hay trẻ? Tại sao dưới người ấy lại có tấm vải trắng? Là áo khoác trắng ư? Khuôn mặt ai mà cứ tầng tầng lớp lớp thế kia. Mặt ông Yama Yuuzi, mặt giáo sư Nhiệm, mặt nữ chuyên gia Chiba Ichinose! Và mặt của mình Anh càng bước đến gần thì khuôn mặt của người nằm trên bàn càng mờ, cơn đau hành hạ anh càng khiếp hơn. Thà không nhìn rõ còn hơn, vì nếu nhìn rõ thì người gần kề anh sẽ phải chết. Anh không muốn có thêm một bằng chứng nữa để chứng minh cho quy luật này. Sức chịu đựng của ý chí vẫn chỉ là có hạn, Quan Kiện toàn thân run bắn, ngã quỵ xuống đất và dần dần mất hết tri giác. Sau đó mình sẽ biến thành một ác ma chăng? "Bật đèn" tiếng giáo sư Nhiệm vang lên. Đèn sáng trưng, giáo sư Nhiệm và cô Yasuzaki Satiko cùng dìu đỡ Quan Kiện. Hành lang vẫn trống trải, không có bàn cũng không có người nằm trên bàn. Quan Kiện chỉ tay ra cửa. Giáo sư Nhiệm và cô Yasuzaki Satiko hiểu ý, cùng khiêng
  2. Quan Kiện ra khỏi hành lang. Hình như làn gió đêm mát rượi thổi qua đã quét hết mọi đau đớn trong anh. Ông Yama Yuuzi hỏi rất quan tâm: "Sao? Anh đã nhìn thấy gì?" Quan Kiện hơi lim dim mắt, vừa nãy tất cả đều rất rõ nhưng người nằm trên bàn thì chỉ mờ mờ "Sẽ còn có người bị giết....có lẽ là một người trong chúng ta" Nếu lại có người bị sát hại, thì sẽ là ai? Tại sao mình dám nói chắc rằng sẽ là một trong những người đang định tìm ra sự thật? Mình cũng có thể bị giết? Là vì tấm áo khoác trắng trên cái giường sắt ấy? Và còn có cả khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong ảo giác? Có lẽ đây chính là trực giác. Kẻ sát nhân sẽ là ai? Có phải vẫn là tên đao phủ đã giết Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang không? Không phải hắn (hoặc mụ ta) thì sẽ là ai? Không có lý gì sẽ là kẻ khác, vì thủ đoạn tàn sát Thi Di và Văn Quang giống hệt nhau. Dường như có thể khẳng định, không phải hành vi của "người", dù đó là một kẻ chỉ còn một chút xíu lương tri Có lẽ không phải do con người gây ra thật. Tại sao lại có sự ngẫu nhiên kỳ lạ hai vụ án mạng "phi nhân tính" lại xảy ra ở hai nơi xếp thứ 2 và thứ 3 trong bảng xếp hạng "10 nơi có ma ở Giang Kinh"? Vụ tiếp theo thì sao?Chẳng lẽ lại ở Trung tâm nghiên cứu tổng hợp y dược Đông Tây? Trong các vụ án giết người mà mình "nhìn thấy trước", nếu hung thủ đúng là "ác quỷ" đã sát hại Thi Di và Văn Quang, thì cách duy nhất để cứu những người vô tội khỏi bị mất mạng là nhanh chóng tìm ra hung thủ ấy Nhưng liệu kẻ đó có thể là chính mình khi đã mất tri giác hay không? Quan Kiện thấy tim đau thắt lại *** - Hôm nay lại bị chỉnh một trận. Chớ nghĩ các bà chị ở khoa sản ai ai cũng tươi như hoa... nhưng nếu hung lên thì chẳng kém gì nam nhi đâu! Vương Hằng muốn kéo Quan Kiện ra khỏi trạng thái im lìm Vương Hằng cũng là bạn thân của Quan Kiện, cả hai đều đau xót vì Chử Văn Quang qua đời. Nhưng Quan Kiện như ngơ ngẩn, thuận miệng hỏi: "Hôm nay bác sĩ nào
  3. mắng cậu thế?" - Không phải bác sĩ, mà là y tá. Có lẽ trong lịch sử trường ta chưa có ai bị y tá mắng như tát nước như mình. - Hằng là công tử con nhà giàu, quen được chiều chuộng, khó tránh khỏi làm việc có phần "tài tử" không đâu vào đâu. - Chẳng có gì đáng bực mình. Vì họ biết rằng bọn lêu têu chúng ta sau này ra trường làm bác sĩ sẽ chỉnh họ, nên họ mới ra tay trước. - Quan Kiện và cơm vào miệng, thấy chẳng khác nào đang nhai rơm. - Quan Kiện quyết định nửa kỳ sau sẽ ở ký túc xá bệnh viện hay ký túc xá nhà trường? Vương Hằng hỏi, nhưng anh lại cảm thấy không thoả đáng Các sinh viên năm cuối đi thực tập, phần lớn đều ở ký túc xá bệnh viện, còn ký túc xá nhà trường thì dành cho sinh viên mới, chỉ còn sót vài gian thường bị các sinh viên coi là biệt cung để làm bài tập, hầu như không có thực tập sinh lai vãng. Trước kia Thi Di và Quan Kiện thường hẹn gặp nhau ở ký túc xá đã trở nên yên tĩnh ấy. Quả nhiên đầu Quan Kiện bỗng lại hiện lên hình ảnh Thi Di. Anh thấy miệng đắng ngắt. - Ở đâu không quan trọng, em chỉ cần có thể dễ dàng tìm anh! - Một giọng nữ vang lên. - Âu Dương San, anh đang muốn tìm em. Nhà ăn số 2 của Đại Học Y Giang Kinh rất rộng, thế mà vào giờ ăn trưa vẫn rất khó tìm được chỗ ngồi. San tươi cưòi ngồi chen giữa Kiện và Hằng, cô khẽ hích Hằng, ra hiệu anh hãy ngồi nhích ra: - Ôi tiểu thư San giá lâm, đúng lúc bọn tôi phải giao ban, tôi xin giao Quan Kiện cho tiểu thư đấy. Hằng biết ý, bưng suất cơm ra nơi khác - San à, em nghe đâu ra 10 nơi có ma ở Giang Kinh thế? - Anh biết thừa rồi còn hỏi làm gì? - Lại là bà chị họ à? Chị ấy nghe từ đâu? Và tại sao chị ấy nói Trung tâm Y dược học Đông Tây là nơi hàng đầu có ma? - Để em nói từ đầu vậy, chị ấy kể rằng hồi học đại học chị ấy từng trải qua một chuyện kinh khủng, suýt chết. - Vẫn là chuyện Kỳ án ánh trăng à? Có trò gì khác không? - Anh nghe em nói hết đã. Vì chuyện ấy bắt nguồn từ các tin tức được đóng khung hồi trước năm 1949, nên chị ấy bèn chú ý đến các sự kiện ở Giang Kinh thời kỳ đó. Khi lần giở các chồng báo cũ ở thư viện, chị ấy đọc được câu chuyện Phòng thảo dược
  4. năm nào cũng có ma; Phòng thảo dược của chính phủ Quốc dân đảng năm xưa chính là Trung tâm nghiên cứu Y dược Đông Tây hiện nay. - Anh biết. Nhưng có ma như thế nào? - Hình như chị em đọc thấy chỉ là một bài báo đăng trên tờ báo nhỏ của địa phương, đăng toàn tin đồn đại, nói rằng:trong phòng thảo dược ấy có một người mặc đồ đen, nửa đêm làm phép mời thần thánh về trừ ma, thậm chí đào cả đất lên để chôn ma quỷ. Có người tò mò vào đó xem thì bị chết đứ đừ; mắt bị khoét; lưỡi bị cắt; nghe nói bị giết như thế khi xuống âm phủ sẽ không thể chỉ rõ người hay ma đã giết mình. Nhưng đa số mọi người thì cho rằng đó là ma làm, vì những nạn nhân ấy chẳng phải người hiếu sự, thực ra họ là những thám tử của Giang Kinh, có võ công và có tài bắn súng rất siêu, tuy nhiên, khi bị giết hình như đều không có cơ hội để đánh trả đối phương. - Chuyện ly kỳ như thế, sao không thấy em viết lên mặt báo? - Quan Kiện nghe, cũng hơi kinh hãi. - Em lo sẽ bị chặn mất thôi. Vả lại em không muốn hù doạ các fan của mình; anh cũng biết rồi, hiện nay em đã có rất nhiều người hâm mộ... - Lẽ nào em không thấy có sự trùng hợp quá lạ lùng: Thi Di và Văn Quang bị chết ở vị trí hai và ba trong Bảng xếp hạng 10 nơi có ma ở Giang Kinh, còn vị trí thứ nhất - Trung tâm nghiên cứu Y dược Đông Tây - thì lại là nơi Thi Di từng làm việc? - Anh có ý gì vậy? - San dừng tay đũa, lạnh lùng nhìn Kiện. Thấy San giận dữ, Kiện có phần áy náy, vội nói: - Không... anh chỉ cảm thấy lạ lùng... em đừng hiểu nhầm... chuyện này không liên quan gì đến em.... San bật cười khanh khách: - Em còn nhớ hồi nhỏ mỗi khi anh làm em tức phát khóc, thì anh cuống cả lên, thấy thế em càng khóc to hơn và cười thầm anh Kiện cũng mỉm cười. - Hôm nay anh làm ca nào? - Trước mặt Kiện, San chẳng bao giờ giữ im lặng lâu - Anh vừa trực xong ca đêm. Chiều nay nghỉ... - Nói rồi anh lại hối hận, vì đoán biết câu hỏi tiếp theo của San sẽ là gì. Đúng thế. - Anh định đi đâu? Anh biết không, em cũng vừa trực xong ca đêm, chiều nay cũng nghỉ - Biết chứ! Nếu không, tại sao em cũng như anh - không ăn ở nhà ăn bệnh viện mà về nhà ăn của trường để ăn. - Quan Kiện đã sớm đóan ra lịch trực ban của San.
  5. - Kìa anh vẫn chưa trả lời em, anh định đi đâu? - Nếu anh nói là không đi đâu cả, thì có được không? - Anh không khẳng định, chứng tỏ rằng anh có dự định gì đó. Anh nói đi! Anh chưa bao giờ nói dối em mà. San nói thế khiến Kiện lúng túng nhưng anh cũng cảm thấy ấm lòng vì San thực sự tin ở anh. - Anh định... đến nhà Thi Di, gặp mẹ cô ấy. San bỗng im lặng, khác hẳn mọi khi. Sự im lặng của San khiến cho Kiện vốn quen trầm mặc cảm thấy bất an. Nhưng anh cũng chẳng biết làm gì ngoài việc giữ im lặng vậy. - Anh cho rằng đến đó vào lúc này có thích hợp không? - Vẫn là San lên tiếng trước. - Không thích hợp, vì anh đang là đối tượng bị tình nghi nhiều nhất. Có lẽ mẹ cô ấy cũng cho rằng anh rất có vấn đề, hoặc ít ra là có liên quan... - Thế thì tại sao anh còn... - Anh cảm thấy, trước khi Thi Di bị hại, có những chuyện gì đó cô ấy không nói với anh. Anh muốn loại trừ một giả thiết: liệu có phải những điều bí mật ấy đã dẫn đến việc cô ấy bị hại không? Cho nên anh cần phải tìm hiểu thêm về Thi Di. - Bí mật gì? Em sẽ đi cùng anh - Đừng nói đùa thế! - Thật đấy! Bác gái đặc biệt dặn em phải quan tâm đến anh. Biết đâu, mẹ Thi Di vì quá đau xót nên sẽ làm chuyện quá đáng....ví dụ đánh cho anh một trận. - Vẻ lo lắng hiện trên nét mặt San. - Sao em không nghĩ xem, mẹ Thi Di đang đau xót vì mất con gái, bỗng thấy thằng nhóc nghi phạm số một kiêm người yêu ngày trước của con mình lò dò đến cùng với một cô gái xinh đẹp....thì sẽ loạn đến đâu? Bà Ân Lan tan tầm trở về nhà, trông thấy Quan Kiện đang loanh quanh trước cửa, bà không biết nên thế nào đây. Bà trào nước mắt. Ngày trước hễ cậu ta xuất hiện trước mặt bà, thì luôn có cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh cậu. Đó là đứa con gái đã gắn bó với bà hai chục năm và đem lại cho bà bao niềm dịu ngọt. Bà còn nhớ rất rõ những tháng mang bầu, mỗi khi con bé cựa quậy trong bụng đều khiến bà tim đập rộn ràng, và đã bao lần bố nó - ông Hoàng Quán Hùng -
  6. cũng áp tai vào bụng cảm nhận con bé Thi Di đang đạp.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0