intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nỗi đau của đom đóm - Phần 15

Chia sẻ: Trần Minh Thường | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:6

76
lượt xem
10
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Quan Kiện lắc đầu, rồi bước về phía cửa sau. Tiếng bước chân ở ngay phía sau lưng anh. - Cảm ơn Yasuzaki Satiko vừa nãy đã nói giúp tôi mấy câu. - Phía sau anh quả nhiên là cô. - Em chỉ nói thực lòng, nghĩ sao nói vậy thôi, như anh biết, trong tổ thí nghiệm, em không có quyền hành gì. Quan Kiện mỉm cười: “Bây giờ em định đi đâu?”.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nỗi đau của đom đóm - Phần 15

  1. Phần 15 Quan Kiện lắc đầu, rồi bước về phía cửa sau. Tiếng bước chân ở ngay phía sau lưng anh. - Cảm ơn Yasuzaki Satiko vừa nãy đã nói giúp tôi mấy câu. - Phía sau anh quả nhiên là cô. - Em chỉ nói thực lòng, nghĩ sao nói vậy thôi, như anh biết, trong tổ thí nghiệm, em không có quyền hành gì. Quan Kiện mỉm cười: “Bây giờ em định đi đâu?”. - Đi theo anh đến Đại học Giang Kinh. - Satiko cười cười có phần bí hiểm. - Em định đến chỗ bà mẹ à? - Em suýt nữa thì lừa được anh. Thực ra em vẫn đang đi học, may sao dịp này được đến Giang Kinh, nên em phải ở gần mẹ em chứ! Tổ điều tra có bố trí cho em ở khách sạn nhưng em đã chủ động làm giảm chi phí cho họ, tối nào em cũng về chỗ mẹ em ở. - Em đang là sinh viên? - Vâng em học khoa Lịch sử mỹ thuật phương Đông - Đại học Kyoto. Dịp này đang chuẩn bị đề tài tốt nghiệp nên tương đối tự do, và mới có thể đi cùng tổ điều tra. “Yasuzaki Satiko!”, tiếng gọi tha thiết của Toyokawa Takesi vang lên từ phía sau. Yasuzaki Satiko “lè lưỡi” nhìn Quan Kiện, rồi quay lại gật đầu: “Anh Toyokawa Takesi có gì dặn dò không?”. Cô cũng dịch lại cho Quan Kiện nghe. Toyokawa Takesi hơi thay đổi sắc mặt, nói một câu gì đó. Quan Kiện dường như có thể đoán chắc anh ta nói rằng: “Câu này mà em cũng phải dịch cho anh ta nghe à?”. Qủa nhiên Satiko nhìn sang Quan Kiện, dường như hiểu rằng anh đã đoán ra câu nói của Toyokawa Takesi, cô cười cười và nói câu gì đó. Vẻ mặt của Toyokawa Takesi luôn hiền hòa khi đứng trước Yasuzaki Satiko, anh lại nói mấy câu, nhưng Yasuzaki Satiko lắc đầu, rồi lễ phép gật đầu, sau đó quay sang đứng bên Quan Kiện. Toyokawa Takesi lại gọi cô một tiếng, Satiko ngoảnh lại, thấy anh giơ bàn tay với ngón cái ngón trỏ ngón út duỗi thẳng, ngón giữa và ngón đeo nhẫn gập vào lòng bàn tay. Đó là ngôn ngữ bằng tay của “love”. Satiko mình cười hơi có phần gượng gạo. - Sao em không để cho anh ấy tiễn em? Nam nhi bị từ chối như thế thì rất bẽ… - Quan Kiện cho rằng mình đã đoán đúng.
  2. - Thoạt nhìn, anh không có vẻ là người hay tự đắc… - Satikok bình thản nói - Nhưng xem ra, nên giữ im lặng thì thích hợp với anh hơn. “Gì cơ?” Nhưng anh đã lại im lặng thật. Ngoảnh lại nhìn, thấy Toyokawa Takesi vẫn đứng trước ngôi nhà, gió thổi tung tấm áo khoác thụng và mái tóc dài bay bay, hơi có vẻ “anh hùng tiu nghỉu” (sau khi bị mỹ nhân lạnh nhạt). Nhưng ánh mắt nhìn Quan Kiện thì hơi “nóng”. Quan Kiện và Satiko lặng lẽ đi đến điểm đỗ xe buýt, cô bỗng nói: “Anh có thể nén đến giờ không hỏi gì cả à?”. - Hỏi gì cơ? - Hỏi rằng Toyokawa Takesi đã nói gì. - Đó là chuyện riêng của hai người, có thể là vấn đề tình cảm, anh lại “bát quái” đến thế hay sao? À, anh có cần giải thích “bát quái” trong nghĩa Trung Quốc nghĩa là gì không?”. - Em chỉ mong anh đừng hiểu nhầm. Nếu anh ấy có ý muốn tiễn em về nhà, thì có lẽ em sẽ ừ. - Nói gì thế… anh không hiểu lắm? - Anh thật là đơn giản! - Chẳng lẽ anh ấy… “Anh ấy muốn rằng tối nay em đừng về nhà”. Không hiểu sao Quan Kiện cảm thấy giọng Satiko rất “lạnh” khi nói câu này. - Tại sao em lại kể với anh? Anh thực không có ý muốn biết. - Quan Kiện nói cũng “lạnh” như thế. - Em chỉ đơn giản là muốn anh tin ở em. Quan Kiện nín lặng. Anh không dám hứa những chuyện mình không chắc chắn. - Em nói thẳng nhé. - Rốt cuộc vẫn là Satiko lên tiếng trước - Đứng trước các thành viên của tổ, em buộc lòng phải giữ khoảng cách nhất định với anh. Nhưng thực lòng em rất muốn được anh tin cậy. Hai bên tin cậy lẫn nhau thì sẽ càng có lợi cho việc điều tra của nhóm, và càng có lợi cho anh và việc điều tra hai vụ án kia. Mình không nhận ra việc tin cậy cô ấy và việc điều tra Thi Di, Văn Quang bị hại có liên quan gì đến nhau?
  3. - Các sự việc xảy ra hai hôm vừa rồi cho thấy anh thật sự có khả năng đặc biệt; anh chỉ cần thật sự hiểu rõ mình nên vận dụng nó như thế nào trong quá trình hợp tác này thì anh có thể làm rõ sự thật về cái chết của bạn gái anh… kể cả… Dù đó có thể là sự thật mà anh không muốn biết, thì em vẫn tin rằng anh có đủ can đảm để đối mặt với nó. Sự thật mà mình không muốn biết? Quan Kiện hơi chột dạ Ý cô ấy là gì nhỉ? - Được, anh tin ở em. Nhưng cũng mong em sẽ thành thực với anh. Sự tín nhiệm bao giờ cũng phải có từ hai phía, đúng không? Em có thể không trả lời, nếu thấy không tiện nói, nhưng anh hứa là anh sẽ thành thực. Được chưa? - Đây là điều Quan Kiện khi giữ im lặng vẫn muốn nói ra. Anh thoáng cảm thấy yêu cầu của hai bên đều là quá lý tưởng hóa. Cho nên anh không hy vọng Satiko sẽ nhanh chóng nhận lời. Nhưng cô đã nhìn thẳng vào mắt anh, rất chân thành gật đầu. - Anh muốn hỏi em câu này, dễ trả lời thôi. Đôi hoa tai đom đóm của em từ đâu mà có? Satiko ngạc nhiên: “Anh không biết thật à?”. - Anh chỉ biết Thi Di… bạn gái anh… cũng có một đôi. - Thế thì anh phải học lớp bổ túc đi! - Ngành y không mở lớp về đồ trang sức của nữ giới… mà dù có mở thì anh cũng không học nổi. - Ý em là anh nên bổ túc các bài liên quan đến cuộc điều tra của chúng ta. Tác phẩm gốm sứ nổi tiếng nhất của ông Yamaa cha là gì? - Hỏi về lịch sử nghệ thuật Nhật Bản thì anh đành nhận điểm 0 vậy! - Tác phẩm tiêu biểu của ông ấy là “ Huỳnh hỏa trùng tương vọng” – Đom đóm ngóng nhìn nhau. Chủ thể của tác phẩm ấy là một đồ sứ có dáng thon dài, tựa như lọ hoa, to chừng bốn mươi centimet, hai đầu có 2 con đom đóm bé bằng cái móng tay út đang đậu, ngó nhìn nhau. Cho nên, đồ sứ ấy phải bày nằm ngang mới đúng kiểu. Các chuyên gia đã nhận định rằng, tác phẩm ấy, nhất là đôi đom đóm, từ đường nét cho đến chất men đã đạt trình độ tuyệt mỹ. Nhìn từ góc độ nghệ thuật thì đỉnh cao chính là hai con đom đóm ấy… hình như chúng có thần thái… - Nói quá lên rồi! Đom đóm bé tẹo mà có thần thái? Thần thái gì? - Bế tắc, buồn bã, bi thương… phần nhiều họ nói thế. Hình như giới phê bình nghệ thuật đã cảm nhận và kết luận như vậy, và cũng phù hợp với phong cách sáng tạo của
  4. ông Yamaa Tsuneteru. Tác phẩm “Huỳnh hỏa trùng tương vọng” ấy đã gây tiếng vang, rồi một thương nhân rất có đầu óc đã đạt được thỏa thuận với ông: sản xuất những đôi hoa tai thương phẩm. Quả nhiên nó được tiêu thụ rất mạnh. - Cảm ơn em. - Nói rồi, Quan Kiện im lặng. Đom đóm, đom đóm nhìn nhau. Tại sao nó lại xuất hiện ở hiện trường các vụ giết người? Anh thầm dự kiến chương trình ngày mai của mình. Mới chỉ cộng tác vài ngày, cảnh sát Trần đã kết luận Ba Du Sinh là một “con vạc” to nhất mà anh từng biết. Lần này Sinh về chi nhánh của Sở với nhiệm vụ chủ yếu là phá hai vụ án lớn ấy ở Đại học Y Giang Kinh và hỗ trợ Trần làm các công tác nghiệp vụ thường ngày nữa. Cho nên Sinh không thể cứ ngủ rốn theo kiểu sinh viên. Ngày nào Sinh cũng làm việc đến nửa đêm, anh dùng phần lớn thời gian vào việc đọc sách, tra cứu tài liệu, đọc các vụ án và các báo cáo cũ. Anh cũng thường lên mạng để tra cứu, và vào cả các trang web tiếng nước ngoài. Trần không phản cảm với thói quen làm việc và đường hướng tư duy của Sinh, anh vẫn giữ thái độ đúng mực, tuy nhiên Trần cũng biết mình sẽ có lúc bất chợt không nén nổi phải “có ý kiến”. - Anh đọc thấy những điều gì quý giá thì đừng giấu tôi! Tôi chịu, không biết ngoại ngữ! - Trần nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài, anh đang nghĩ xem nên báo cáo thế nào với “bà xã” nguyên nhân tối nay mình lại về muộn. - Tôi ngày càng tin rằng “mười nơi có nhiều ma nhất Giang Kinh” không phải là do Âu Dương San sáng tác ra. - Trước mặt Sinh bỗng hiện ra đôi mắt mà lòng trắng lòng đen rất rõ nét của Âu Dương San, anh chưa từng thấy đôi mắt nào như thế. Văn Nhược Phi cũng có đôi mắt đắm đuối đầy hấp dẫn, nhưng vẫn không sáng trong bằng đôi mắt của Âu Dương San. Nỗi nhớ Văn Nhược Phi trào dâng trong anh, lúc này nàng đang ở đâu? Hay nàng đã biến thành một ngôi sao trời? Thấm thoắt đã bảy năm sinh tử đôi ngả. Sinh bỗng nhớ ra rằng khi Nhược Phi mất tích anh cũng ở tầm tuổi như Quan Kiện hiện nay. Và cũng đang yêu say đắm. Trần lên tiếng, đã kéo Sinh trở về với hiện thực: “Chắc các trang web nước ngoài sẽ không đăng những chuyện chưa đâu vào đâu ở Giang Kinh này?”.
  5. Sinh định thần, rồi nói : “Nhưng mà rất có thể lại như vậy đấy! Tôi vừa tìm thấy một bài viết cũ, là một phần trong hồi ký của một nhà truyền giáo người Anh. Ông ta kể rằng, cuối thập kỷ 40 ông ta từng làm linh lục trong một nhà thờ Thiên Chúa giáo ở tô giới Anh tại Giang Kinh ngày ấy, không hiểu tại sao dân chúng cứ kháo nhau rằng nhà thờ đó nổi tiếng là có lắm ma!”. - Nó được xếp thứ 7/10 trong “Bảng xếp hạng”! Đầu tôi đã khôn hơn trước, đã thuộc lòng cái bảng top ten kỳ cục ấy! - Hôm qua tôi đã hỏi Âu Dương San nghe ở đâu ra cái “mười nơi có ma”? Cô ấy bèn nói về lời đồn đại từ hồi trước giải phóng năm 1949 mà người chị họ cô ấy biết rất rõ. Tôi định ngày mai sẽ đến thư viện tra cứu báo chí cũ. Tôi thích được nhìn tận mắt tư liệu, rất ngán chỉ nghe đồn đại vu vơ. Trần định nói “anh cho rằng sử dụng thời gian công tác như thế là có hiệu suất à”, nhưng nhìn thấy đôi lông mày của Sinh đang nhíu lại sau cặp kính, thì Trần lại thôi. - Và, tôi cũng muốn tìm hiểu xem nhóm chuyên gia Nhật Bản đến Trung tâm nghiên cứu Y dược Đông Tây hợp tác với giáo sư Nhiệm và Quan Kiện như thế nào, tại sao Quan Kiện lại nhận lời hợp tác? - Mai đến tìm ông giáo sư ấy hỏi là ra ngay! Ông ta chẳng dám nói dối chúng ta đâu! - Không. Làm ngay tối nay! - Bây giờ mấy giờ rồi? Anh định tìm ai? - Đến nhà giải phẫu của Đại học Y Giang Kinh “Top ten những nơi có ma” đã nói thế nào: chỉ nên đến đó vào lúc sau nửa đêm. Tôi đã chờ mãi đến giờ! Chúng ta hãy cùng đi! Lúc bước qua cái bậu cửa xi măng cao cao, Trần không nén được nữa, bèn hỏi: “Chúng ta định vào xem cái gì? Chẳng lẽ khám nghiệm hiện trường chưa kỹ à? Dù là thế, thì cũng không kịp nữa, vì nhà trường đã tổng vệ sinh hiện trường rồi!”. - Anh Trần nhìn này… - Sinh chiếu đèn pin vào chiếc khóa ta đang treo ở cửa khu nhà. - Đã bị “chích” rồi. Kẻ nào to gan thế này… Thao tác nhanh gọn, để lại rất ít dấu vết. Bọn tôi nhìn đã quen, chứ người bình thường thì không nhận ra. - Anh đoán xem, liệu có thể là ai? - Quan Kiện? - Có lẽ còn cả mấy ông bạn người Nhật nữa. - Sinh rút ra một chùm chìa khóa, rồi mở khóa. “Rõ ràng là họ cũng như chúng ta, muốn tìm hung thủ; và cảm thấy hai vụ án này và vụ án cướp tác phẩm gốm sứ, giết người cách đây năm năm có liên quan với nhau.
  6. Tôi tin rằng anh bạn Quan Kiện sẽ còn đến đây nữa, vì thế, cần theo dõi anh ta cho chặt!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
4=>1