Nữ thần báo oán<br />
<br />
<br />
Agatha Christie<br />
<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Mục lục<br />
Mở đầu<br />
Chương I: Cô Marble đọc báo.<br />
Chương II: Mật mã Nemesis<br />
Chương III: Cô Marple ra tay<br />
Chương IV: Esther Walters<br />
Chương V: Chỉ thị từ cõi âm<br />
Chương VI: Tình yêu<br />
Chương VII: Lời mời<br />
Chương VIII: Ba chị em<br />
Chương IX: Cây Polygonum Baldschuanicum<br />
Chương X: Những ngày xa xưa<br />
Chương XI: Tai nạn<br />
Chương XII: Tham vấn<br />
Chương XIII: Chiếc áo thun ô vuông<br />
Chương XIV: Ông Broadribb Wonders<br />
Chương XV: Verity<br />
Chương XVI: Cuộc điều tra<br />
Chương XVII: Cô Marble tới thăm<br />
Chương XVIII: Phó giám mục Brabazon<br />
Chương XIX: Giờ phút chia tay<br />
Chương XX: Ý kiến của cô Marple<br />
Chương XXI: Đồng hồ điểm ba lần<br />
Chương XXII: Cô Marple kể chuyện<br />
Đoạn cuối<br />
<br />
Mở đầu<br />
Mật mã của chúng ta là Némésis<br />
Cô Marple lẩm bẩm nhắc lại câu nói trên. Cô đang ngồi trong chiếc ghế<br />
bành rộng cạnh lò sưởi, trong nhà mình ở Saint – Marie – Meal. Câu đó nằm<br />
trong một lá thư không bình thường của một con người không bình thường,<br />
lúc này đã quá cố. Một tuần trước, cô đã đọc cáo phó về cái chết của ông ta.<br />
Némésis …như có pháp thuật, tên đó tái hiện trước mặt cô một phong<br />
cảnh mê hồn. Những cây cọ .. Biển Caribê xanh biếc. và đêm hôm đó, ở đảo<br />
Saint Honoré, cô đã chạy đi tìm người giúp cứu sống tính mạng một con<br />
người. Cô đã khẩn khoản yêu cầu sự giúp đỡ, và lúc đó cô đã thốt lên cái tên<br />
Némésis.<br />
Bây giờ, đến lượt người ta lại yêu cầu cô giúp đỡ, vì một lý do bí ẩn nào<br />
đó, và về một vụ việc mà cô không hay biết tí gì ! Thật là khó tin. Hoàn toàn<br />
không tin được. Vậy mà …<br />
Một số đoạn khác trong thư, cô nhớ lại : « Cô có thiên bẩm về công lý. Vì<br />
vậy tôi mong cô sẽ điều tra giúp một vụ án…Tôi vẫn hình dung như thấy cô<br />
quàng chiếc khăn len hồng đến đánh thức tôi dậy tối hôm đó!».<br />
Thư kết thúc bằng một trích dẫn từ Sách kinh Amas :<br />
Công lý hỡi, hãy ào lên như sóng biển.<br />
Và đức hạnh ơi, hãy chảy như dòng thác không ngừng.<br />
Thế này, thì khả năng mình gánh vác sao nổi ? – Cô Marple trầm ngâm<br />
suy nghĩ.<br />
<br />
Chương I: Cô Marble đọc báo.<br />
Cô Jane Marple có thói quen đọc tờ báo thứ hai vào buổi chiều. Mỗi sáng,<br />
có hai tờ báo được đưa đến tận nhà. Cô vừa ăn điểm tâm vừa đọc lướt cả<br />
trang nhất, cùng một số bài khác rải rác trong tờ báo mà cô tạm mệnh danh<br />
là tờ Macédoine hàng ngày, ám chỉ một cách mỉa mai tờ Tin tức hàng ngày,<br />
gần đây do đổi chủ, chuyển sang đưa nhiều thông tin nhạt nhẽo về thời trang<br />
và những chuyện tâm tình vụn vặt của phụ nữ, khiến cô và nhiều bà bạn của<br />
cô rất bất bình. Thành ra, trừ trang nhất, nhiều tin đáng chú ý lại bị nhét<br />
xuống những chỗ rất khó tìm. Cô Marple, vốn thuộc lớp người của thế hệ cũ,<br />
vẫn muốn báo chí phải thật sự là những cơ quan thông tin đứng đắn.<br />
Buổi chiều, sau khi đã ăn trưa và ngủ một giấc chừng hai mươi phút, cô<br />
mở tờ Thời Báo, tờ này dù sao cũng còn đứng đắn mặc dù đã bắt đầu chuyển<br />
biến theo thời đại. Một phóng sự về du lịch ở Capri kèm nhiều ảnh chiếm hết<br />
cả hai trang. Thể thao được thông tin nhiều hơn hẳn trước đây. Các tin tòa<br />
án, tai nạn được giữ như cũ. Các thông báo về sinh con, hôn nhân và cáo phó<br />
- mục này cô Marple rất quan tâm – nay được chuyển xuống trang cuối.<br />
Trước hết cô Marple đọc những tin tức chính chạy dài trên trang nhất,<br />
nhưng không quá coi trọng, vì chúng gần giống những gì đã đọc ở tờ báo thứ<br />
nhất. Rồi cô lật sang trang cuối, liếc mắt qua mục sinh nở, hôn nhân và cáo<br />
phó.<br />
Cô bỏ qua mục sinh nở. Ở tuổi cô, cô chẳng còn quen ai ở tuổi này. Cũng<br />
không quan tâm nhiều mục hôn nhân, phần lớn con trai, con gái các bà đều<br />
đã thành gia thất từ lâu. Ngược lại, mục cáo phó được cô chú ý hơn cả.<br />
Alloway, Arden, Barton, Bedshaw, Carpentar, Clegg… Clegg? Cô có<br />
quen ai tên ấy không nhỉ? Không? McDonald, Nicholson, Ormerod, Quantril<br />
…. Trời! Đó là Elisabeth Quantril, tạ thế ở tuổi tám mươi lăm. Cô cứ tưởng<br />
bà ta chết từ lâu. Bà ấy vốn ốm yếu, không ai ngờ thọ đến thế. Race, Radley,<br />
Rafie …Rafiel? Tên này quen quen. Rafiel, cư trú tại Maidstone, Bedfond<br />
Park. Miễn hoa viếng …. Jason Rafiel, một cái tên ít có, cô có cảm giác đã<br />
nghe ở đâu, Ross, Ryland…Không, không quen ai là Ryland<br />
Cô đặt tờ báo xưống, vừa lơ đãng nhìn sang mục ô chữ, vừa cố nghĩ xem<br />
tại sao cái tên Rafiel có vẻ quen quan.<br />
- Rồi sẽ nghĩ ra. Nhất định sẽ nhớ ra – cô lẩn bẩm, vì đã kinh nghiệm về<br />
<br />